Huấn Luyện Viên Xin Chào, Huấn Luyện Viên Tạm Biệt!
Chương 79
Tát Không Không
08/10/2015
“Hải Nhĩ người anh em, theo suy đoán của anh, rốt cuộc lúc nào Phó Lôi sẽ ra tay với chúng ta?” Khách quan trước những vấn đề nhảm nhí, Tả Nhất mơ hồ, chuyện này có thể tính là vấn đề rất nghiêm túc chứ.
“Khi hắn ta lấy được bằng chứng.”
“Phó lão tướng quân thật sự không quan tâm?”
“Ý của Phó lão tướng quân là, mấy ngày nữa, khi ông về hưu, sẽ đích thân đem những bằng chứng kia nộp lên. Trước đó, ông ấy hi vọng Thường Hoằng sẽ không lén lút hành động.”
“Nhưng bây giờ người của Phó gia lại ra tay trước.”
“Chỉ cần người phía dưới không làm chuyện gì quá lớn, Phó lão tướng quân sẽ tiếp tục mắt nhắm mắt mở, dù sao hiện tại tất cả mọi người vẫn được an toàn, coi như là tôi với anh, tuy là bị nhốt, nhưng lông tóc cũng chưa bị thương, đây cũng chính là nguyên nhân bọn họ cho tôi uống thuốc đúng giờ… nếu như hiện tại một trong hai chúng ta có mệnh hệ gì, liên quan đến mạng người, Phó lão tướng quân nhất định sẽ không thiên vị .”
“Nếu trước lúc Phó lão tướng quân về hưu, bọn người Phó Lôi đem bằng chứng tiêu hủy, vậy công sức hai năm qua chẳng phải là uổng phí?”
“Đúng vậy, Phó lão tướng quân mặc dù chủ ý đã định, nhưng người phía dưới đâu dễ dàng bó tay chịu trói, nhất định là như cá trong lưới, liều mạng giãy giụa. Nhưng dù sao còn cố kỵ Phó lão tướng quân, cho nên tạm thời không dám làm hại đến tính mạng chúng ta. Chuyển biến như thế, chỉ cần sơ suất một chút, mọi chuyện sẽ phát triển theo hướng không thể đoán trước.”
“Vậy chẳng lẽ chúng ta phải bó tay chịu trói ở đây? Không có cách nào sao?”
“Có một cách.”
“Cách gì?”
“Bất kỳ người nào trong chúng ta, vào lúc này gặp chuyện không may, chỉ cần làm lớn chuyện, mọi chuyện sẽ đi đến hồi kết.”
Tả Nhất nhìn chăm chú vào Hải Nhĩ, trên cánh tay nổi đầy da gà: “Người anh em, lời của anh thật là dễ nghe.”
Hải Nhĩ nhìn đến nơi nghỉ ngơi sau mỗi lần uống thuốc, đôi môi lẳng lặng nhếch lên.
Cảm nhận được cổ khí lạnh như băng từ con dao trên cổ, Chu Tráng Tráng đối với đám người phía trước nở ra một nụ cười cứng ngắt.
Người tới tối thiểu có sáu bảy người, toàn bộ mặc trang phục dạ hành, đeo mặt nạ bảo hộ, trong tay cầm dao.
Một người trong đó giống như lãnh đạo lạnh lùng nhìn Chu Tráng Tráng một cái, nói khẽ ra lệnh cho tên kèm hai bên người cô: “Trước dẫn cô ta đi.”
Chu Tráng Tráng tự mình biết rõ, chính mình không có tài lại không có sắc, sau khi bị ép buộc chỉ còn dư lại một cái mạng.
Mặc dù có Thường Hoằng âm hồn bất tán bỉ ổi dây dưa, nhưng Chu Tráng Tráng vẫn cảm thấy thế giới rất tốt đẹp. Vì bảo vệ tính mạng, Chu Tráng Tráng hạ quyết tâm, giằng mạnh thoát khỏi tay của tên kia, há miệng muốn hét lên.
Có thể năm hạn bất lợi, một từ còn chưa phát ra, gáy liền một hồi đau đớn kịch liệt, lập tức rơi vào trong bóng tối.
“Khụ khụ khụ khụ khụ... Khụ khụ khụ.” Trong phòng nhỏ tối đen, không ngừng truyền ra tiếng ho khan. Mà trong không khí, mơ hồ lại có mùi máu tanh.
Tả Nhất từ trong giấc mộng tỉnh lại, bò đến bên cạnh Hải Nhĩ, thừa dịp ánh trăng nhìn sơ qua, lập tức kinh sợ – Hải Nhĩ hai mắt nhắm chặt, trên mặt là vẻ mặt thống khổ, sắc mặt, đôi môi trắng như tờ giấy, bên môi là một vết máu, cả người giống như đóa hoa lê nhuốm máu, lâm li bi đát.
“Anh sao vậy?” Trái Nhất có chút luống cuống.
“Không có chuyện gì.” Hải Nhĩ cười cười: “Rất nhanh sẽ ổn thôi.”
“Sao mà không có chuyện gì!” Tả nhất vội đứng lên: “Tôi đi gọi bọn họ tới!”
Trong nháy mắt hắn đứng người lên, Hải Nhĩ lại kéo hắn trở về, Tả Nhất không đề phòng, té trên mặt đất. Khí lực kia quá lớn, căn bản không giống xuất phát từ cơ thể một người bệnh yếu ớt.
“Tôi thật sự không có chuyện gì.” Vừa rồi để kéo Tả Nhất Hải Nhỉ giống như đã dùng hết cũng sức lực, hắn thong thả mỉm cười thư thái: “Tả Nhất, tôi có một yêu cầu, xin anh đáp ứng tôi.”
“Được được được, cho dù anh muốn tôi nói tôi là gay tôi cũng đáp ứng được chưa? Nói mau để tôi còn đi tìm người đến xem bệnh cho anh.” Tả Nhất lo lắng.
Mặc dù thời gian chung đụng không lâu, có thể Tả Nhất đã đem Hải Nhĩ trở thành anh em chung hoạn nạn, hôm nay nhìn bộ dáng này của hắn, trong lòng lo lắng như lửa đốt.
“Không cần anh phải khó xử như vậy...” Hải Nhĩ lại kịch liệt ho khan, vài giọt máu cứ như vậy phun trên mặt đất, ánh trăng chiếu đến, khiến người ta khiếp đảm: “Tôi chỉ là hi vọng anh có thể đáp ứng tôi, hủy bỏ hôn ước với Tráng Tráng, mặc dù sẽ làm anh khó xử, nhưng cô ấy cùng anh họ, mới là phù hợp nhất.”
Tả Nhất mơ hồ, trong đầu như có vô số mảnh vụn đang liên tục xoay tròn, trong lúc điện quang chớp nháy, chợt tỉnh ngộ: “Anh nói chân mệnh Thiên nữ của anh, chính là Tráng Tráng?”
Hải Nhĩ che ngực, trầm mặc.
Tả Nhất lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nhưng nhìn bộ dáng suy yếu của Hải Nhĩ, chỉ có thể nói: “Anh yên tâm, đến lúc đó nếu như Tráng Tráng thoái hôn, tôi nhất định sẽ không làm khó cô ấy.”
Hải Nhĩ dùng chút khí lực mỉm cười: “Cảm ơn anh.”
“Hiện tại có thể để tôi đi gọi người chưa?” Tả Nhất không còn kiên nhẫn nữa.
“Không cần, bệnh tình của tôi mỗi tháng sẽ phát tác một lần, mỗi lần đều là tình cảnh như thế, chỉ cần nghỉ ngơi sẽ không sao.”
Tả Nhất thấy tình huống vừa rồi muốn nói cái gì, nhưng bị Hải Nhĩ ngăn lại: “Những chuyện vừa rồi tôi nói với anh, tôi hi vọng anh không cần phải nói với Tráng Tráng.”
“Hải Nhĩ người anh em, anh biết không? Anh như vậy đối với Tráng Tráng, làm nổi bật tôi rất không cao thượng.” Tả Nhất thở dài.
“Trong chuyện tình cảm, làm gì có chuyện cao thượng như anh nói.” Hải Nhĩ cúi đầu nói: “Trước khi biết rõ bệnh tình, tôi đã từng đào góc tường nhà anh họ, khiến bọn họ không được vui vẻ.”
“A, còn có chuyện này?” Tả Nhất tặc luỡi.
“Khi đó, anh họ nản chí, quyết định cùng Tráng Tráng chia tay, tôi liền thừa nước đục thả câu. Nhưng khi tôi đang nỗ lực, trong lúc vô tình biết được bệnh tình của mình, thì ra là tôi... Bất quá là người sắp chết... Đã không có thời gian làm bạn cùng Tráng Tráng. Tôi hai ngày hai đêm không ngủ không nghỉ, cuối cùng vào lúc ánh mặt trời chiếu sáng vào phòng rốt cuộc nghĩ thông suốt. Nếu đã không ở bên cô ấy được, như vậy thì tìm một người đáng tin cho cô ấy cũng tốt.”
“Cho nên, anh vẫn đang giúp Tráng Tráng cùng Thường Hoằng hợp lại.”
“Hai người bọn họ mới là trời sinh một đôi, là thích hợp nhất, nhìn thấy hai người quan trọng trong sinh mệnh của tôi có thể hạnh phúc, như vậy tôi cũng không còn gì phải tiếc nuối.”
“Đúng là... Anh không thấy khó chịu?”
“Vừa mới bắt đầu đúng là có khó chịu.” Hải Nhĩ nhẹ giọng nói: “Nhưng cũng quen dần... giờ thì tốt rồi.”
Đúng lúc này, Hải Nhĩ đột nhiên như bị một bàn tay vô hình nắm lấy, cả người co lại thành một đoàn, thống khổ rên rỉ .
Tả Nhất thấy lần phát tác này so với vừa rồi nghiêm trọng hơn vài phần, hoảng hồn, gấp rút bổ nhào vào cạnh cửa, liều mạng đập: “Người đâu, mau đến đây, có người nguy hiểm đến tính mạng!”
Tên gác cửa bên ngoài bị đánh thức, bực mình dùng chân đá cửa: “Ầm ĩ cái rắm?”
“Có người sắp chết mà các người cũng quan tâm sao!” Tả Nhất giận dữ rống: “Nếu thật sự xảy ra chuyện không may, ông chủ của các người cũng không gánh vác nổi!”
Cửa rất nhanh được mở ra, vài người tiến đến xem xét bệnh tình Hải Nhĩ, sau khi bật đèn Tả Nhất phát hiện, Hải Nhĩ chỉ còn hơi thở mong manh.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Phó Lôi chạy đến, trông thấy tình huống này, lập tức mặt âm trầm chất vấn thủ hạ: “Không phải bảo các người liên tục cho hắn uống thuốc đúng giờ sao?”
“Xác thực... là có uống thuốc đúng giờ.” Thủ hạ phụ trách cho uống thuốc không ngừng lau mồ hôi.
“Hắn chưa uống!” Một người khác chợt phát hiện tại góc kín cất giấu một đống viên thuốc.
Tả Nhất theo hướng hắn ta chỉ nhìn lại, phát hiện đó chính là góc Hải Nhĩ nhắm mắt nghỉ ngơi sau mỗi lần uống thuốc. Toàn thân hắn run lên, đột nhiên nhớ tới câu nói trước đây của Hải Nhĩ.
“Bất kỳ người nào trong chúng ta, vào lúc này gặp chuyện không may, chỉ cần làm lớn chuyện, mọi chuyện sẽ đi đến hồi kết.”
Hải Nhĩ, anh ta muốn chết!
Vì bảo vệ ba người bọn họ, vì muốn chuyện này nhanh chóng kết thúc, anh ta hy sinh chính mình!
Gió đêm từ ngoài cửa sổ thổi vào, ngọn đèn trong phòng lập lòe, bóng người trong phòng hoảng loạn, mà Hải Nhĩ đã hoàn toàn không có động tĩnh.
“Tráng Tráng, Tráng Tráng, Tráng Tráng, tỉnh lại đi, tỉnh lại đi.”
Chu Tráng Tráng mở mắt ra, nhìn thấy Hải Nhĩ đang mỉm cười.
“Hải Nhĩ? Sao anh lại đến đây?” Chu Tráng Tráng hỏi.
“Anh đến thăm em.” Hải Nhĩ cười, giống như lúc ban đầu vừa mới quen biết.
“... Em nhớ là mình bị bắt cóc?” Chu Tráng Tráng sờ sờ đầu.
“Đã không sao rồi.” Hải Nhĩ an ủi.
Chu Tráng Tráng nhìn xung quanh, phát hiện mình đang cùng Hải Nhĩ đứng trong một biển hoa, ngàn hoa nở rộ, đẹp đến say lòng người.
“Đây là đâu?” Chu Tráng Tráng cúi đầu ngửi hương hoa.
“Tráng Tráng, sắp tới anh phải đi xa một đoạn thời gian.”
“Đi đâu?”
“Đi một nơi rất xa mà cũng rất gần.”
“Hải Nhĩ, em không hiểu.”
“Tráng Tráng, cùng anh họ sống thật tốt, hai người cũng không dễ dàng gì mới đến được với nhau.”
Chu Tráng Tráng nghe lời này, trong nội tâm bất an càng lúc càng lớn: “Hải Nhĩ, sao anh lại nói những lời này?”
Hải Nhĩ nhìn cô, thật kĩ, thật dịu dàng: “Tráng Tráng, anh...”
Lời nói kế tiếp của hắn phiêu tán trong gió.
“Anh nói cái gì?” Chu Tráng Tráng cảm giác hắn cách mình càng ngày càng xa.
“Anh...”
“Cái gì?”
“...”
Gương mặt Hải Nhĩ càng lúc càng mờ nhạt, thanh âm cũng càng ngày càng xa, đến cuối cùng, biến mất trong biển hoa đầy trời.
Lòng Chu Tráng Tráng như mất đi một thứ gì quan trọng, muốn đưa tay đi bắt, dưới chân lại đột nhiên không còn, chẳng biết lúc nào mặt đất bằng phẳng biến thành vách núi, cả người cô cứ như vậy ngã xuống.
“Khi hắn ta lấy được bằng chứng.”
“Phó lão tướng quân thật sự không quan tâm?”
“Ý của Phó lão tướng quân là, mấy ngày nữa, khi ông về hưu, sẽ đích thân đem những bằng chứng kia nộp lên. Trước đó, ông ấy hi vọng Thường Hoằng sẽ không lén lút hành động.”
“Nhưng bây giờ người của Phó gia lại ra tay trước.”
“Chỉ cần người phía dưới không làm chuyện gì quá lớn, Phó lão tướng quân sẽ tiếp tục mắt nhắm mắt mở, dù sao hiện tại tất cả mọi người vẫn được an toàn, coi như là tôi với anh, tuy là bị nhốt, nhưng lông tóc cũng chưa bị thương, đây cũng chính là nguyên nhân bọn họ cho tôi uống thuốc đúng giờ… nếu như hiện tại một trong hai chúng ta có mệnh hệ gì, liên quan đến mạng người, Phó lão tướng quân nhất định sẽ không thiên vị .”
“Nếu trước lúc Phó lão tướng quân về hưu, bọn người Phó Lôi đem bằng chứng tiêu hủy, vậy công sức hai năm qua chẳng phải là uổng phí?”
“Đúng vậy, Phó lão tướng quân mặc dù chủ ý đã định, nhưng người phía dưới đâu dễ dàng bó tay chịu trói, nhất định là như cá trong lưới, liều mạng giãy giụa. Nhưng dù sao còn cố kỵ Phó lão tướng quân, cho nên tạm thời không dám làm hại đến tính mạng chúng ta. Chuyển biến như thế, chỉ cần sơ suất một chút, mọi chuyện sẽ phát triển theo hướng không thể đoán trước.”
“Vậy chẳng lẽ chúng ta phải bó tay chịu trói ở đây? Không có cách nào sao?”
“Có một cách.”
“Cách gì?”
“Bất kỳ người nào trong chúng ta, vào lúc này gặp chuyện không may, chỉ cần làm lớn chuyện, mọi chuyện sẽ đi đến hồi kết.”
Tả Nhất nhìn chăm chú vào Hải Nhĩ, trên cánh tay nổi đầy da gà: “Người anh em, lời của anh thật là dễ nghe.”
Hải Nhĩ nhìn đến nơi nghỉ ngơi sau mỗi lần uống thuốc, đôi môi lẳng lặng nhếch lên.
Cảm nhận được cổ khí lạnh như băng từ con dao trên cổ, Chu Tráng Tráng đối với đám người phía trước nở ra một nụ cười cứng ngắt.
Người tới tối thiểu có sáu bảy người, toàn bộ mặc trang phục dạ hành, đeo mặt nạ bảo hộ, trong tay cầm dao.
Một người trong đó giống như lãnh đạo lạnh lùng nhìn Chu Tráng Tráng một cái, nói khẽ ra lệnh cho tên kèm hai bên người cô: “Trước dẫn cô ta đi.”
Chu Tráng Tráng tự mình biết rõ, chính mình không có tài lại không có sắc, sau khi bị ép buộc chỉ còn dư lại một cái mạng.
Mặc dù có Thường Hoằng âm hồn bất tán bỉ ổi dây dưa, nhưng Chu Tráng Tráng vẫn cảm thấy thế giới rất tốt đẹp. Vì bảo vệ tính mạng, Chu Tráng Tráng hạ quyết tâm, giằng mạnh thoát khỏi tay của tên kia, há miệng muốn hét lên.
Có thể năm hạn bất lợi, một từ còn chưa phát ra, gáy liền một hồi đau đớn kịch liệt, lập tức rơi vào trong bóng tối.
“Khụ khụ khụ khụ khụ... Khụ khụ khụ.” Trong phòng nhỏ tối đen, không ngừng truyền ra tiếng ho khan. Mà trong không khí, mơ hồ lại có mùi máu tanh.
Tả Nhất từ trong giấc mộng tỉnh lại, bò đến bên cạnh Hải Nhĩ, thừa dịp ánh trăng nhìn sơ qua, lập tức kinh sợ – Hải Nhĩ hai mắt nhắm chặt, trên mặt là vẻ mặt thống khổ, sắc mặt, đôi môi trắng như tờ giấy, bên môi là một vết máu, cả người giống như đóa hoa lê nhuốm máu, lâm li bi đát.
“Anh sao vậy?” Trái Nhất có chút luống cuống.
“Không có chuyện gì.” Hải Nhĩ cười cười: “Rất nhanh sẽ ổn thôi.”
“Sao mà không có chuyện gì!” Tả nhất vội đứng lên: “Tôi đi gọi bọn họ tới!”
Trong nháy mắt hắn đứng người lên, Hải Nhĩ lại kéo hắn trở về, Tả Nhất không đề phòng, té trên mặt đất. Khí lực kia quá lớn, căn bản không giống xuất phát từ cơ thể một người bệnh yếu ớt.
“Tôi thật sự không có chuyện gì.” Vừa rồi để kéo Tả Nhất Hải Nhỉ giống như đã dùng hết cũng sức lực, hắn thong thả mỉm cười thư thái: “Tả Nhất, tôi có một yêu cầu, xin anh đáp ứng tôi.”
“Được được được, cho dù anh muốn tôi nói tôi là gay tôi cũng đáp ứng được chưa? Nói mau để tôi còn đi tìm người đến xem bệnh cho anh.” Tả Nhất lo lắng.
Mặc dù thời gian chung đụng không lâu, có thể Tả Nhất đã đem Hải Nhĩ trở thành anh em chung hoạn nạn, hôm nay nhìn bộ dáng này của hắn, trong lòng lo lắng như lửa đốt.
“Không cần anh phải khó xử như vậy...” Hải Nhĩ lại kịch liệt ho khan, vài giọt máu cứ như vậy phun trên mặt đất, ánh trăng chiếu đến, khiến người ta khiếp đảm: “Tôi chỉ là hi vọng anh có thể đáp ứng tôi, hủy bỏ hôn ước với Tráng Tráng, mặc dù sẽ làm anh khó xử, nhưng cô ấy cùng anh họ, mới là phù hợp nhất.”
Tả Nhất mơ hồ, trong đầu như có vô số mảnh vụn đang liên tục xoay tròn, trong lúc điện quang chớp nháy, chợt tỉnh ngộ: “Anh nói chân mệnh Thiên nữ của anh, chính là Tráng Tráng?”
Hải Nhĩ che ngực, trầm mặc.
Tả Nhất lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nhưng nhìn bộ dáng suy yếu của Hải Nhĩ, chỉ có thể nói: “Anh yên tâm, đến lúc đó nếu như Tráng Tráng thoái hôn, tôi nhất định sẽ không làm khó cô ấy.”
Hải Nhĩ dùng chút khí lực mỉm cười: “Cảm ơn anh.”
“Hiện tại có thể để tôi đi gọi người chưa?” Tả Nhất không còn kiên nhẫn nữa.
“Không cần, bệnh tình của tôi mỗi tháng sẽ phát tác một lần, mỗi lần đều là tình cảnh như thế, chỉ cần nghỉ ngơi sẽ không sao.”
Tả Nhất thấy tình huống vừa rồi muốn nói cái gì, nhưng bị Hải Nhĩ ngăn lại: “Những chuyện vừa rồi tôi nói với anh, tôi hi vọng anh không cần phải nói với Tráng Tráng.”
“Hải Nhĩ người anh em, anh biết không? Anh như vậy đối với Tráng Tráng, làm nổi bật tôi rất không cao thượng.” Tả Nhất thở dài.
“Trong chuyện tình cảm, làm gì có chuyện cao thượng như anh nói.” Hải Nhĩ cúi đầu nói: “Trước khi biết rõ bệnh tình, tôi đã từng đào góc tường nhà anh họ, khiến bọn họ không được vui vẻ.”
“A, còn có chuyện này?” Tả Nhất tặc luỡi.
“Khi đó, anh họ nản chí, quyết định cùng Tráng Tráng chia tay, tôi liền thừa nước đục thả câu. Nhưng khi tôi đang nỗ lực, trong lúc vô tình biết được bệnh tình của mình, thì ra là tôi... Bất quá là người sắp chết... Đã không có thời gian làm bạn cùng Tráng Tráng. Tôi hai ngày hai đêm không ngủ không nghỉ, cuối cùng vào lúc ánh mặt trời chiếu sáng vào phòng rốt cuộc nghĩ thông suốt. Nếu đã không ở bên cô ấy được, như vậy thì tìm một người đáng tin cho cô ấy cũng tốt.”
“Cho nên, anh vẫn đang giúp Tráng Tráng cùng Thường Hoằng hợp lại.”
“Hai người bọn họ mới là trời sinh một đôi, là thích hợp nhất, nhìn thấy hai người quan trọng trong sinh mệnh của tôi có thể hạnh phúc, như vậy tôi cũng không còn gì phải tiếc nuối.”
“Đúng là... Anh không thấy khó chịu?”
“Vừa mới bắt đầu đúng là có khó chịu.” Hải Nhĩ nhẹ giọng nói: “Nhưng cũng quen dần... giờ thì tốt rồi.”
Đúng lúc này, Hải Nhĩ đột nhiên như bị một bàn tay vô hình nắm lấy, cả người co lại thành một đoàn, thống khổ rên rỉ .
Tả Nhất thấy lần phát tác này so với vừa rồi nghiêm trọng hơn vài phần, hoảng hồn, gấp rút bổ nhào vào cạnh cửa, liều mạng đập: “Người đâu, mau đến đây, có người nguy hiểm đến tính mạng!”
Tên gác cửa bên ngoài bị đánh thức, bực mình dùng chân đá cửa: “Ầm ĩ cái rắm?”
“Có người sắp chết mà các người cũng quan tâm sao!” Tả Nhất giận dữ rống: “Nếu thật sự xảy ra chuyện không may, ông chủ của các người cũng không gánh vác nổi!”
Cửa rất nhanh được mở ra, vài người tiến đến xem xét bệnh tình Hải Nhĩ, sau khi bật đèn Tả Nhất phát hiện, Hải Nhĩ chỉ còn hơi thở mong manh.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Phó Lôi chạy đến, trông thấy tình huống này, lập tức mặt âm trầm chất vấn thủ hạ: “Không phải bảo các người liên tục cho hắn uống thuốc đúng giờ sao?”
“Xác thực... là có uống thuốc đúng giờ.” Thủ hạ phụ trách cho uống thuốc không ngừng lau mồ hôi.
“Hắn chưa uống!” Một người khác chợt phát hiện tại góc kín cất giấu một đống viên thuốc.
Tả Nhất theo hướng hắn ta chỉ nhìn lại, phát hiện đó chính là góc Hải Nhĩ nhắm mắt nghỉ ngơi sau mỗi lần uống thuốc. Toàn thân hắn run lên, đột nhiên nhớ tới câu nói trước đây của Hải Nhĩ.
“Bất kỳ người nào trong chúng ta, vào lúc này gặp chuyện không may, chỉ cần làm lớn chuyện, mọi chuyện sẽ đi đến hồi kết.”
Hải Nhĩ, anh ta muốn chết!
Vì bảo vệ ba người bọn họ, vì muốn chuyện này nhanh chóng kết thúc, anh ta hy sinh chính mình!
Gió đêm từ ngoài cửa sổ thổi vào, ngọn đèn trong phòng lập lòe, bóng người trong phòng hoảng loạn, mà Hải Nhĩ đã hoàn toàn không có động tĩnh.
“Tráng Tráng, Tráng Tráng, Tráng Tráng, tỉnh lại đi, tỉnh lại đi.”
Chu Tráng Tráng mở mắt ra, nhìn thấy Hải Nhĩ đang mỉm cười.
“Hải Nhĩ? Sao anh lại đến đây?” Chu Tráng Tráng hỏi.
“Anh đến thăm em.” Hải Nhĩ cười, giống như lúc ban đầu vừa mới quen biết.
“... Em nhớ là mình bị bắt cóc?” Chu Tráng Tráng sờ sờ đầu.
“Đã không sao rồi.” Hải Nhĩ an ủi.
Chu Tráng Tráng nhìn xung quanh, phát hiện mình đang cùng Hải Nhĩ đứng trong một biển hoa, ngàn hoa nở rộ, đẹp đến say lòng người.
“Đây là đâu?” Chu Tráng Tráng cúi đầu ngửi hương hoa.
“Tráng Tráng, sắp tới anh phải đi xa một đoạn thời gian.”
“Đi đâu?”
“Đi một nơi rất xa mà cũng rất gần.”
“Hải Nhĩ, em không hiểu.”
“Tráng Tráng, cùng anh họ sống thật tốt, hai người cũng không dễ dàng gì mới đến được với nhau.”
Chu Tráng Tráng nghe lời này, trong nội tâm bất an càng lúc càng lớn: “Hải Nhĩ, sao anh lại nói những lời này?”
Hải Nhĩ nhìn cô, thật kĩ, thật dịu dàng: “Tráng Tráng, anh...”
Lời nói kế tiếp của hắn phiêu tán trong gió.
“Anh nói cái gì?” Chu Tráng Tráng cảm giác hắn cách mình càng ngày càng xa.
“Anh...”
“Cái gì?”
“...”
Gương mặt Hải Nhĩ càng lúc càng mờ nhạt, thanh âm cũng càng ngày càng xa, đến cuối cùng, biến mất trong biển hoa đầy trời.
Lòng Chu Tráng Tráng như mất đi một thứ gì quan trọng, muốn đưa tay đi bắt, dưới chân lại đột nhiên không còn, chẳng biết lúc nào mặt đất bằng phẳng biến thành vách núi, cả người cô cứ như vậy ngã xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.