Chương 28
Hoa Tiêu Nhất Tửu Hồ
08/07/2022
Mặc dù thời tiết xấu đến như vậy, bên ngoài vẫn có lác đác mấy bóng
người qua lại. Tiều Thanh nhìn qua cửa sổ phòng ngủ của mình, thấy từng
người chật vật cúi đầu đi thật nhanh, suy nghĩ một mình suốt đêm, cậu
mới hoàn toàn hiểu được "trải nghiệm dạy học" là thế nào.
Lê đôi dép lẹt xẹt trên mặt đất, cậu vội vội vàng vàng chạy đến kho giữ đồ, kéo ra một cái rương đã sớm phủ mấy lớp bụi, lục ra hai cuốn sách giáo khoa sinh học ngày xưa, đóng lại nắp rương, đẩy về chỗ cũ, lại lê dép vội vội vàng vàng mà chạy về lại phòng ngủ.
Nhìn thoáng qua chiếc ghế trước bàn học, cậu duỗi tay kéo thẳng nó về góc phòng. Sư phụ là người tự kỷ luật và nghiêm khắc với bản thân thế nào, không ai hiểu rõ hơn cậu, người đã nói sẽ đứng mười lăm ngày, vậy một ngày cũng không thể thiếu.
Sư phụ đứng, làm đồ đệ sao lại có thể ngồi.
Chương trình môn sinh học lớp mười, phần lớn học về gen và di truyền, cũng là kiến thức trọng tâm bậc nhất ba năm trung học phổ thông. Nhưng đã qua bao năm rồi, dù là người đạt điểm tổ hợp khoa học tự nhiên gần như tuyệt đối như Tiều Thanh, ấn tượng với phần này chỉ dừng lại ở lời mở đầu sách được viết hay như thơ, còn cả bài đầu tiên: "Lai hai loại tính trạng trên đậu hà lan." Cẩn thận đọc qua một lần, sau khi chắc chắn bản thân đã lấy lại được toàn bộ kiến thức, Tiều Thanh mới động đậy, cổ chân nhói buốt một trận, cậu chống tay lên bàn thử di chuyển một chút, đồng hồ báo thức ở bên góc bàn cho cậu biết hiện tại là 6 giờ 50 phút chiều.
Cậu mới đứng khoảng mấy tiếng, cẳng chân đã đau nhức đến vậy, sư phụ mười lăm ngày này lại phải gian nan đến thế nào.
Tiều Thanh thống khổ nhắm mắt. Ngay cả cậu cũng hiểu đứng thẳng trong thời gian dài sẽ tạo thành tổn thương thế nào đối với thân thể, người xuất thân từ gia đình có truyền thống võ thuật như sư phụ sao lại không biết. Nếu là bởi vì sai lầm của cậu...
Tiều Thanh không dám nghĩ tiếp nữa.
Ting một tiếng, đúng 7 giờ.
Thời tiết như thế này, đặt đồ ăn ngoài là thật sự quá làm khó người ta, Tiều Thanh không thể không mang tạp dề, xuống bếp, mở nồi cơm điện nấu một ít cháo, làm thêm chân giò hun khói xào ớt, món rau trộn mà sư phụ thích, còn có đậu hủ ky, một mâm cơm nhà đơn giản.
Sau đó, nên gọi sư phụ ăn cơm.
Tiều Thanh đứng ở cửa phòng bếp, hai tay xuôi theo bên người, bàn tay cứ nắm chặt lại thả lỏng, thả lỏng lại nắm chặt.
Không biết đã chần chờ bao lâu, Tiều Thanh mới động đậy, cúi đầu đi đến trước cửa thư phòng, không dám nhìn cảnh tượng trong phòng, tự nhủ không thấy là không tồn tại, giống như không biết là không hề xảy ra.
Cậu luống cuống khom người, "Sư phụ, ăn cơm."
Quý Thư đang cúi đầu, tựa người lên bàn, tập trung viết lời phê bình chú giải trong sách, bất chợt bị quấy rầy, anh không khỏi nhíu nhíu mày, viết thêm một đoạn khá dài nữa mới đứng thẳng dậy, "Bây giờ còn không muốn ngẩng đầu nhìn thầy?"
Cái đầu vốn đã cúi thấp lại càng thấp, gần như sắp vùi vào trong lồng ngực, đôi bàn tay giấu phía sau người, căng thẳng đến mức tự vò góc áo mình, thật lâu sau mới lẩm bẩm thầm thì, "Ăn cơm thôi, sư phụ."
"Ngẩng đầu."
Không có chút động tĩnh nào.
Quý Thư xoay người nhìn cậu, nhàn nhạt lặp lại, "Tiều Thanh, ngẩng đầu."
Đỉnh đầu đen nhánh trước mắt từng chút từng chút nâng lên, Quý Thư nhìn thấy đôi mắt thường ngày sáng ngời lóe lên một vài thứ cảm xúc.
Là đau khổ, còn có hổ thẹn.
Thở dài, Quý Thư vẫn nói ra lời kia.
"Nếu con đối với người khác cũng tôn trọng được như vậy, thì làm sao nên nỗi."
"Con... sẽ sửa." Tiều Thanh gian nan đáp lại.
Con sửa.
Con sửa được.
Con sửa cái gì cũng được.
Thầy đừng giày vò bản thân nữa, có được không?
Những lời này nghẹn lại nơi cuống họng và đầu lưỡi, cuối cùng vẫn theo nước bọt, được nuốt cả vào bụng.
"Tiều Thanh, thầy hy vọng con hiểu được, thầy cũng sẽ phạm sai lầm, đã phạm sai lầm, thầy cũng phải bị phạt, đây là chuyện của thầy, không liên quan đến con."
Tiều Thanh ngơ ngẩn nghe xong, đầu lưỡi run rẩy, hai hàm răng run rẩy, chính cả lòng cậu cũng đang run.
Quý Thư nhìn bộ dạng này liền biết mấy lời vừa rồi cậu đều nghe thấy được, còn việc có vào đầu hay không, đương nhiên là không.
Lắc đầu, không quan tâm nữa, "Con nấu cơm?"
Tiều Thanh gật đầu.
"Đã chườm mặt chưa?"
Lắc đầu.
Nhấc chân đi qua, anh nắm lấy cằm Tiều Thanh, nương theo ánh đèn mà nhìn nhìn, trên mặt vẫn còn vết sưng đỏ bừng.
"Vẫn nên chườm một chút."
Tiều Thanh thuận theo gật đầu, bước qua một bước.
Trên bàn, mấy món cơm cháo còn nóng hôi hổi tỏa hương thơm khắp bếp, thoạt nhìn cực kì ấm áp, ớt cay tê tê xào cùng chân giò hun khói rất mềm, là món Tiều Thanh đã từng ăn từ mấy năm trước, sau đó học lại.
Quý Thư đứng ở cạnh bàn gắp một miếng chân giò hun khói nếm thử, vị cay tê bùng nổ nơi đầu lưỡi, cực kì đưa miệng.
"Vốn dĩ trời mùa hè nên làm món gì thanh đạm một chút, nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại, mưa lớn thế này mà không ăn chút đồ nóng nóng cay cay thì thật uổng phí, hơn nữa, cả hai thầy trò mình đều là kiểu người ăn uống 'không cay không ngon'." Tiều Thanh chớp chớp đôi mắt, rất có bộ dạng "hôm nay gặp may."
Hình ảnh đáng thương hề hề trước mắt quả thật khiến lòng Quý Thư mềm nhũn, tự ngẫm trong lòng "Thằng nhóc này, có đến mức phải như vậy không, con làm sai, thầy cùng lắm sẽ đánh sẽ phạt, cũng không phải tra tấn con." Nghĩ như vậy, ngữ khí nói chuyện cũng mềm mỏng hơn một chút, còn thuận miệng nói chuyện phiếm, "Thầy thích ăn cay là bởi vì người ở thành phố W đều thích ăn cay, còn con, sinh ra và lớn lên đều ở thành phố A, sao mà cũng thích cay như vậy?"
Tiều Thanh nghe thầy nói như vậy, ngượng ngùng cười, "Khi còn nhỏ, ba mẹ con đều thường xuyên không ở nhà, lúc mới bắt đầu học nấu cơm, nhìn mấy chữ 'muối: lượng vừa phải' trên công thức mà con phát ngốc, con nào biết lượng vừa phải là bao nhiêu a? Lần nào nấu ra cũng rất khó ăn, sau này mới phát hiện cứ bỏ thêm một chút ớt, vị cay ấy sẽ át đi mùi vị khó nuốt của món ăn, cứ như vậy, ăn suốt mấy năm cũng thành quen."
Quý Thư ngừng đũa, anh đã từng đoán mò ra rất nhiều tình huống, lại chưa từng nghĩ đến nguyên nhân này.
Thở dài một tiếng, "Mấy năm nay con cũng thật không dễ dàng."
Tiều Thanh ngẩng đầu, nở một nụ cười khiến người yên tâm.
"Chuẩn bị bài giảng đến đâu rồi?"
Thấy Quý Thư đổi chủ đề, Tiều Thanh thở nhẹ một hơi, trả lời: "Con đã đọc kĩ một lần."
Không chờ Quý Thư nói chuyện, cậu lại bổ sung, "Con cũng không dám để thầy mất mặt."
"Mất mặt? Chuyện khó tránh khỏi." Quý Thư đáp ngắn gọn.
Liếc thấy sắc mặt Quý Thư đã tốt hơn trước nhiều, Tiều Thanh cẩn thận mở miệng: "Con có chuyện muốn thương lượng với thầy."
"Nói." Quý Thư có vẻ không để ý lắm, đáp một tiếng, lại cúi đầu húp một ngụm cháo.
"Con thử tính toán, mỗi ngày sư phụ ngủ khoảng tám tiếng rưỡi, ngâm chân nửa tiếng, còn lại khoảng mười lăm tiếng đồng hồ, mười lăm ngày, cộng thêm chiều nay nữa là tầm 230 tiếng. Thầy thật sự không thể đứng lâu như thế."
Quý Thư buông chén, ánh mắt lại lạnh lẽo thêm lần nữa.
"Nói thẳng."
Tiều Thanh ngẩng đầu, nhưng vẫn không dám đối diện với Quý Thư, tầm mắt dừng lại ở dưới mũi của thầy.
"Nếu sư phụ đã nói bản thân sai rồi, thân làm đệ tử, con cũng không dám phản bác. Nhưng sư phụ vẫn luôn tự kỷ luật, con cho rằng thầy không cần phải dùng hình phạt quá nghiêm khắc lên thân thể mình, quý ở có thể sửa."
Từng từ rõ ràng.
Ánh mắt Quý Thư càng lúc càng lạnh đi, khóe miệng lại giương lên thành một nụ cười, "Nếu thầy nhất định một hai phải như thế thì sao?"
Tiều Thanh thoáng bình tĩnh, nhưng lại hơi có chút giận dỗi: "Vậy con chịu phạt với thầy. Sư phụ đứng một ngày, con đứng ba ngày, thầy đứng mười lăm ngày, con đứng một tháng rưỡi."
Quý Thư nhẹ nhàng nhìn về phía Tiều Thanh, cười lạnh ra tiếng, "Nếu không sợ thầy ném cả đồ đạc và con ra ngoài đường, con cũng có thể thử xem."
Tiều Thanh kinh ngạc, bỗng chốc giương mắt, lại đụng trúng gương mặt còn lạnh hơn hồ băng của Quý Thư, theo phản xạ mà lui về phía sau một bước, cúi đầu đứng thẳng tắp.
"Nãy giờ thầy hiền hòa với con quá đúng không?"
Quý Thư ném cho cậu một câu, tiếp tục bình tĩnh húp cho xong ngụm cháo.
Tiều Thanh cúi đầu, vô ý thức vò vò góc áo, ấp úng đến không biết phải nói gì.
Ngây người một lúc lâu, Quý Thư mới uống xong ngụm cháo cuối cùng, buông chén lau miệng, nói tiếp câu thứ hai.
"Chiều hư con rồi."
"Con xin lỗi..."
"Ăn cơm!"
Tiều Thanh liếc trộm về phía Quý Thư, mặt vô biểu tình, nhưng cậu có thể tinh tường nhìn thấy được lửa giận đang cháy phừng phực trên đỉnh đầu của thầy, khiến người ta chói mắt.
"Con, con có thể không ăn."
"Tuyệt thực kháng nghị?" Quý Thư cười lạnh, "Tiều Thanh, con không biết sợ là gì?"
Mấy câu hỏi liên tiếp khiến Tiều Thanh không ngừng run rẩy, cậu vội vàng giải thích: "Dạ không. Con giờ là thân mang tội, đâu dám cùng thầy huơ tay nói chuyện. Chỉ là, con cảm thấy, trừng phạt như vậy quá khó khăn với thầy, nếu việc lần này để lại cho thầy thương tích, ảnh hưởng đến sinh hoạt về sau, vậy thì cả đời này con cũng không bù đắp nổi."
Quý Thư không nói nữa, mà anh cũng thật sự không biết nên nói cái gì. Muốn mắng Tiều Thanh không biết tôn sư trọng đạo, cậu lại cố tình khiêm tốn như thế trước mặt anh. Anh hoàn toàn không cảm thấy mấy câu nói hôm nay của Tiều Thanh có chứa, dù chỉ một chút, sự khoa trương diễn trò. Anh đã quá hiểu đứa đệ tử này của mình, cậu luôn có thể gom hết các loại mâu thuẫn lên người mình, cậu luôn có thể dùng thái độ chân thành khiêm kính nhất để thắp sáng một cây đuốc nhỏ trong lòng anh, dù là ở thời điểm anh thất vọng nản lòng nhất, cậu vẫn luôn có thể làm được như thế.
"Sư phụ, thầy đừng tức giận, con không có ý gì khác, chỉ là con cảm thấy hình thức phạt này có hơi quá sức chịu đựng, sư phụ chỉ mới hơn ba mươi tuổi, con đường phía trước còn dài, cầu người lấy thân thể làm trọng..." Tiều Thanh chợt dừng trong chốc lát, bên ngoài thì khuyên nhủ cực kì khẩn thiết, thậm chí còn mang theo chút mềm mỏng, thật ra trong lòng đã loạn thành một đống.
"Thầy sẽ không đứng nghiêm cả ngày, ưỡn lưng hóp bụng không nhúc nhích, vừa đi lại vừa hoạt động thì không sao, thầy biết rõ điểm mấu chốt của mình." Quý Thư nhìn chằm chằm vào đôi mắt cậu, lời nói ra cực kì trịnh trọng: "Nếu đã làm sai, thì không có tư cách chịu không nổi."
Tiều Thanh mạnh mẽ cắn môi dưới, ngẫm nghĩ lại nói: "Vậy thì... Mỗi ngày thầy đứng tám tiếng? Qua thời gian này thì lại ngồi như bình thường..."
"Không cần."
"Vậy mười tiếng..."
"Lo ăn cơm!" Quý Thư giận mắng, "Nếu con có phần tinh lực này, chi bằng đọc thêm vài cuốn sách, ngẫm lại một vài điều, đừng ngồi đó nghĩ mấy chuyện không đâu."
Tiều Thanh không dám nói nữa.
——
Dạy thêm. Sau phần giảng giải lí thuyết, những ánh mắt trống rỗng của học sinh dưới bục giảng làm Tiều Thanh hoàn toàn rơi vào thế bị động, lại không thể làm gì khác, đành phải cố gắng dạy theo tiết tấu của mình.
"Có hiểu không?" Tiều Thanh dâng tràn hy vọng trong lòng.
Lặng ngắt như tờ.
"Có hiểu không?" Cậu thoáng cao giọng.
Ánh mắt của học sinh phía dưới khiến cậu tự thấy mình như thằng ngốc. Hít sâu một hơi, "Thầy giảng lại lần nữa."
Trong phòng học vang lên một trận xôn xao, Tiều Thanh hơi khó chịu, quét mắt khắp lớp một vòng, "Chẳng phải là nghe không hiểu sao? Thầy giảng lại lần nữa, nghe cho đàng hoàng."
Trong một góc phòng học truyền đến tiếng thở hắt bất mãn của học sinh, tràn đầy khinh thường, rõ ràng đến vậy.
Tiều Thanh nắm thật chặt viên phấn trên tay, cực lực nhịn xuống, đến cả tiếng thở cũng trở nên nặng nề bất thường.
Cuối cùng cũng kết thúc.
Tiếng chuông báo tan học vang vọng khắp hành lang chưa bao giờ dễ nghe đến thế, người ở trên và dưới bục giảng đều không hẹn mà cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Thầy hiệu trưởng ngồi dự thính ở hàng ghế sau cùng đứng lên, vẫy tay gọi cậu, Tiều Thanh buông sách giáo khoa, vỗ vỗ cho rơi bớt bụi phấn trên áo, đi theo.
Văn phòng làm việc rộng lớn, cửa sổ sát đất phóng được tầm mắt ra rất xa, trên bàn làm việc đặt một chiếc máy tính để bàn hiệu quả táo và ống đựng bút, nhìn rất chuyên nghiệp.
Tiều Thanh đứng ngay ngắn trước bàn làm việc một mét, thấy người đàn ông đã đến tuổi trung niên kia ngồi xuống, cậu hơi cúi người, "Hiệu trưởng Bạch."
Vị họ Bạch kia hơi nhướng mày, nhẹ nhàng gật đầu, chỉ về hướng Tiều Thanh, "Mặt của cậu..."
Tiều Thanh sửng sốt, giơ tay chạm chạm gương mặt vẫn còn hơi sưng, cười cười, "Không hiểu chuyện, bị người lớn trong nhà dạy dỗ."
Quả thật vị hiệu trưởng kia không nghĩ đến Tiều Thanh sẽ thẳng thắn thành khẩn đến như vậy, ông cẩn thận đánh giá từ đầu đến cuối người thanh niên trước mặt này một lần nữa, niềm yêu thích lại tăng thêm hai phần.
"Thầy Tiều này, tôi không nghi ngờ gì về năng lực cũng như mức độ hiểu biết của cậu đối với bài giảng, nhưng về cách thức truyền tải nó đến học sinh... Đúng là vẫn cần cố gắng thêm."
Tiều Thanh lẳng lặng đứng yên, hai cánh tay rũ tự nhiên bên người, không nhìn ra chút ngạo khí nào, nhưng cũng tuyệt đối không để ai khinh thường.
"Quý Thư... với cậu có quan hệ như thế nào?"
Hai chữ đầu tiên vừa lọt vào tai, Tiều Thanh kịch liệt run rẩy, "cái đuôi tưởng tượng" khi nãy còn giương cao vẫy vẫy giờ ũ rũ cụp xuống, đến cả đầu cũng thoáng cúi thấp một tí.
Chút biến hóa trong chớp mắt này khiến hiệu trưởng Bạch há hốc mồm.
"Hiệu trưởng Bạch..." Tiều Thanh khẽ cắn môi dưới, lại ngẩng đầu, bày ra bộ dạng cung kính mà giảo hoạt, "Vậy ngài và thầy Quý là quan hệ gì?"
Hiệu trưởng Bạch ngẩn ra, nhưng chỉ trong chốc lát đã cười xòa, "Rõ ràng là tôi hỏi cậu."
"Đáp án của tôi phụ thuộc vào đáp án của ngài."
"Bạn cùng trường, quan hệ không tệ." Hiệu trưởng Bạch trả lời càng kiên định, "Nói đúng hơn, tôi là đàn anh của cậu ấy, nhưng tôi đã chuyển trường trước khi tốt nghiệp, đại học A ấy."
Tiều Thanh gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
"Được rồi, vậy đáp án của cậu gì?" ý cười trên mặt hiệu trưởng Bạch càng lúc càng nồng hậu, cậu thanh niên trước mặt này, khá thú vị.
"Tôi là học sinh của thầy Quý, hiện đang ở nhờ nhà thầy."
Dù là Quý Thư hay Tiều Thanh, cũng đều không muốn đem mối quan hệ sư đồ này khoe khoang khắp nơi, suốt bao năm nay, số người biết về nó cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Nếu chỉ là bạn cùng trường, vậy Tiều Thanh lựa chọn trước mắt không nói.
Người có thể khiến Quý Thư mở miệng xin người khác giúp đỡ, làm sao lại chỉ có chút mối quan hệ này? Hiệu trưởng Bạch đương nhiên không tin, nhưng cũng cực kì ăn ý mà không hỏi nữa, dù sao sớm muộn gì ông cũng biết, hơn nữa gọi Tiều Thanh đến, trọng tâm câu chuyện không nằm ở việc này.
Ông đưa nắm tay phải lên miệng, ho nhẹ vài tiếng, "Quy tắc của chúng tôi là như thế này, nếu không có gì phát sinh, sau khi giáo viên mới đi dạy bảy ngày sẽ phát cho học sinh phiếu biểu quyết lấy ý kiến, nếu tỉ lệ đánh giá không tốt vượt quá 25%, hợp đồng dạy học sẽ kết thúc. Vì cậu chỉ là giáo viên dạy thay trong thời gian ngắn, thời hạn lấy biểu quyết rút lại chỉ còn ba ngày."
Tiều Thanh có hơi bồn chồn.
"Lo lắng?" Nét cười nhàn nhạt trên môi Hiệu trưởng Bạch càng lúc càng rõ ràng, trong con ngươi tràn ngập ý đã hiểu thấu mọi chuyện.
"A... Không sao."
Đâu chỉ là lo lắng!
"Nể vài phần mặt mũi của Quý Thư, tôi khuyên cậu một chút." Hiệu trưởng Bạch ngả người về trước, vừa lòng nhìn thấy trong cặp mắt của Tiều Thanh sáng lên chút mong chờ, tiếp tục nói, "Lúc về nhà thì hỏi thầy cậu đi. Việc dạy học và giáo dục này, cậu ấy mới là 'người thạo nghề' chân chính."
"Hỏi... Hỏi thầy?" Tiều Thanh ngạc nhiên, lầm bầm lặp lại theo quán tính, trên mặt lại lộ ra nụ cười ngượng ngùng.
Dù Quý Thư đúng là người mà cậu chính thức dâng trà dập đầu bái làm sư phụ, việc trực tiếp giảng dạy, chỉ bảo, giải thích nghi vấn cho cậu là cực kì bình thường, nhưng nghĩ đến chuyện này, không hiểu sao mà Tiều Thanh vẫn khá sợ hãi.
Buổi chiều hôm đó cậu chỉ có một tiết, không khí trong lớp học vẫn cứ ngột ngạt như trên chiến trường, căng thẳng đến mất tự nhiên, Lúc hết tiết, Tiều Thanh thậm chí còn nghe thấy học sinh bàn chuyện ngày mai mang theo cái nồi lớn, làm một bữa lẩu cả lớp cùng ăn.
Có lẽ vì đợt mưa to hai ngày trước, hôm nay dù bầu trời tràn ngập ánh nắng nhưng không khí vẫn khá mát mẻ, mấy hạt nắng rơi trên hiên nhà, nhảy nhót trong cái tiết trời thoáng đãng, khắp không gian tràn ngập sự dễ chịu.
Cậu lê la trên phố, khi về đến nhà đã là đúng năm giờ chiều.
Tiều Thanh tìm được Quý Thư trong thư phòng, vừa lúc thấy thầy đang định trèo lên thang, cất đi vài cuốn sách ít khi đọc đến vào mấy ô trên cùng của kệ gỗ, cậu vội vàng tiến vào đỡ dưới chân thang.
Quý Thư đặt sách vào trong kệ, "Về rồi đấy à?"
"Dạ." Tiều Thanh gật gật đầu, "Để con làm cho, sư phụ."
"Không cần, thầy làm xong rồi." Quý Thư chống trên cánh tay Tiều Thanh, nhảy xuống, phủi đi lớp bụi mỏng dính trên vai áo, "Tối nay con muốn ăn gì?"
Tiều Thanh cất lại cái thang, lại đáp.
"Đi nhà hàng Giang Đông đi thầy, con muốn ăn tôm nõn ở đó."
Quý Thư liếc qua cậu một cái, "Lần trước đến sao con không mua về một ít?"
Tiều Thanh không đáp nổi. Đâu phải cậu thực sự muốn ăn, chỉ là muốn tìm cái cớ để sư phụ được ngồi một chút.
"Con... quên mất."
"Quên rồi thì đừng ăn nữa," Ánh mắt Quý Thư đã nghiêm túc lại, "Nhân cơ hội này, tập khống chế bớt mấy cái dục vọng không cần thiết của bản thân."
Dứt lời, anh xoay người đi thẳng vào phòng bếp.
Tiều Thanh thất bại cúi đầu.
Cơm tối là một bữa ăn cực kì đơn giản: cháo trắng, rau xào, trong lòng Tiều Thanh có chuyện, chỉ gắp hai đũa tượng trưng, do do dự dự mà mở miệng.
"Sư phụ."
"Sao, không cho con ăn tôm nõn thì con sẽ không ăn cơm?"
"Con làm sao dám?" Để chứng minh lời mình nói là sự thật, cậu lại cúi đầu húp một ngụm cháo.
"Có việc thì cứ nói."
"Con, chuyện đó, thầy..." Tiều Thanh ậm ừ một lúc lâu, hỏi: "Sao thầy không hỏi hôm nay con đi dạy như thế nào?"
Quý Thư hơi ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn cậu, rồi mới cười cười, đôi lông mày cũng giãn ra, "Được, thầy giáo Tiều này, hôm nay con làm mất mặt thầy như thế nào rồi?"
Tiều Thanh trợn mắt há hốc mồm.
Không phải là thầy hỏi cậu hôm nay thế nào, sau đó cậu thuận thế nhờ thầy chỉ dạy phương pháp giảng bài sao cho học sinh chịu nghiêm túc lắng nghe à?
Tiều Thanh ngây ngốc, Quý Thư cũng cứ như vậy nhìn cậu. Qua nửa phút, Quý Thư dần mất kiên nhẫn, nhíu mày, "Không muốn nói thì ăn cơm."
Ăn cơm xong, Tiều Thanh chủ động dọn bàn rửa chén, sau khi trở về, nhịp độ trong nhà vẫn luôn như thế, sư phụ nấu cơm, cậu rửa chén, cậu nấu cơm... Vẫn là cậu rửa chén.
Dọn dẹp xong, cậu nhìn qua đồng hồ treo trên tường, trở về phòng ngủ lăn qua lộn lại, hơn một tiếng sau mới gõ cửa vào thư phòng.
Quý Thư đã hoàn thành xong một tiếng tự kiểm, đang rất nghiêm túc thực hiện 150 cái hít đất mỗi ngày. Lúc Tiều Thanh đi vào nhìn thấy khung cảnh này, bất an đến luống cuống, cậu đứng co quắp một bên, không dám di chuyển tí nào.
"Lại chuyện gì?" Quý Thư dừng lại, cánh tay chống sàn nhà, hỏi cậu, đến đầu cũng không thèm nâng lên.
Tiều Thanh tiến về trước hai bước, nâng lên tờ giấy trong tay, "Con viết một bản kiểm điểm, để luôn ở đây hay là đọc cho thầy nghe ạ?"
"Để đó đi." Quý Thư ngừng một hơi, đột nhiên gọi ngược lại Tiều Thanh đã cúi xong đầu chuẩn bị rời đi, "Thầy đếm đến đâu rồi?"
Tiều Thanh ngơ ra, "Con... Con không biết."
Quý Thư cười nhạt, "Thôi, làm lại từ đầu vậy."
"Từ đầu ạ?!"
Quý Thư hơi động, nhưng vẫn giữ cả người mình căng trên mặt sàn thẳng tắp, "Nếu không thì sao?"
Tiều Thanh bước tới hai bước, nằm sấp xuống, chuẩn bị tư thế.
"Làm gì đấy? Con đi về được rồi."
"Con làm với sư phụ."
"Thầy không cần con làm với thầy."
"Vậy cả hai ta cứ giữ tư thế này ạ?" Tiều Thanh khẽ cắn môi, trong giọng nói lộ ra chút giận dỗi.
"......" Quý Thư lắc đầu, rốt cuộc cũng bắt đầu hạ người.
Gương mặt của Tiều Thanh cũng lộ ra ý cười, theo thầy bắt đầu cái chống đẩy đầu tiên.
"Một."
"Hai."
...
"Ba mươi."
...
"Một trăm hai mươi lăm."
...
"Một trăm bốn mươi chín."
"Một trăm năm mươi."
Quý Thư dừng một nhịp, ổn định tốc độ hô hấp, đứng lên. Tiều Thanh hổn ha hổn hển, lại hạ người xuống lần nữa, "Một trăm năm mươi mốt."
"Đủ số rồi."
"Thầy đủ rồi, con thì vẫn chưa." Tiều Thanh giải thích một câu, cực kì gian nan nâng người dậy.
Quý Thư nhíu mày nhìn cậu, cũng không nói thêm gì, lẳng lặng vào phòng ngủ bắt đầu tắm rửa.
Nhà vệ sinh riêng của phòng ngủ chính chỉ cách thư phòng một bức tường, đứng trong thư phòng có thể nghe rõ ràng tiếng nước chảy róc rách bên cạnh.
Tiều Thanh lại làm thêm 50 cái chống đẩy, cậu nằm liệt trên sàn nhà, ghé tai lắng nghe tiếng nước bên kia bờ tường. Đoán rằng thầy sắp tắm xong, cậu lật đật bò dậy, vào phòng vệ sinh lấy một chậu nước ấm.
Tiếng dòng nước chảy bên nhà vệ sinh phòng ngủ chính dừng lại, Tiều Thanh chỉnh sửa biểu tình trên mặt, treo lên nụ cười nhạt ngoan ngoãn, bưng chậu nước vào phòng, vừa vặn đón nhận ánh mắt kinh ngạc của Quý Thư.
"Con làm gì đấy?"
Quý Thư vừa lau tóc vừa hỏi.
"Ngâm chân."
Tiều Thanh trả lời, dẫn Quý Thư đến chiếc sô pha đơn bên cạnh,còn mình thì ngồi xổm xuống cởi đôi dép lê của Quý Thư, "Thầy cũng không nhất định phải đứng ngâm chân đi?"
Không nhất định thì đúng là không nhất định, nhưng cái thằng nhóc này...
Nhìn thấy Tiều Thanh chuẩn bị nâng chân mình đặt vào trong chậu nước, Quý Thư vội vàng lên tiếng ngăn lại: "Để thầy tự làm."
"Để con." Tiều Thanh cúi đầu cười, dáng vẻ kiên định đến mức không ai có thể cự tuyệt.
"Thời còn Tiểu học, thầy cô giao bài tập về nhà là rửa chân cho ba mẹ, con không muốn, không làm, cũng chưa từng làm. Thầy cứ xem như là giúp con bổ sung bài tập đi."
Chắc cũng tự thấy mình làm càn, Tiều Thanh nửa lúng túng nửa lo lắng mà giải thích một chút.
"Đã bao năm rồi chứ, con để thầy tự làm." Quý Thư dường như không đồng ý, xoay người lại gạt tay Tiều Thanh ra.
Đương nhiên là không đuổi được cậu.
Tiều Thanh chậm rãi lắc đầu, "Bao nhiêu năm không quan trọng."
Quý Thư ngừng lại, cúi người nhìn thẳng vào đôi mắt đang cố né tránh của cậu, "Có vẻ như con có gì muốn nói."
"Dạ... Chuyện đó, cũng không có gì... Ai ui đau."
Trên đầu chịu một cái tát, so với mấy ngày lãnh đạm vừa qua, phần đau đớn này lại khiến cậu cực kì an tâm.
"Có nói không?"
"Thầy làm gì thế... Chẳng có ai lại bức cung người ta như thầy." Tiều Thanh che ót, ngẩng đầu, hơi mang chút ủy khuất.
"Còn không chịu nói?"
"Con nói." Tiều Thanh thỏa hiệp gật đầu, sắp xếp ngôn ngữ một chút mới nói, "Con chỉ là muốn hỏi thầy một chút, nên giảng bài thế nào."
Quý Thư nhướng mày, "Gặp phải khó khăn?"
Tiều Thanh dạ một tiếng, "Mấy đứa không nghe con giảng bài, nếu còn tiếp tục như thế, hai ngày nữa con sẽ bị đuổi mất..."
"Chỉ vì như thế?"
"Dạ... Con không muốn bị đuổi, thầy dạy con một chút đi."
Sắc mặt Quý Thư lạnh xuống với tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường, "Tự mình suy nghĩ."
"Đừng..." Tiều Thanh cực kì đáng thương nhìn Quý Thư, vẫy đuôi lấy lòng như một chú mèo con.
Quý Thư quyết không dao động, rút chân ra khỏi chậu nước, lau khô, đổ chậu, nằm lên giường.
"Lúc ra ngoài thì tắt đèn giúp thầy."
"Con bóp chân cho sư phụ." Tiều Thanh khụt khịt mũi, đôi tay đã đặt lên cẳng chân người kia.
Quý Thư thở nhẹ một hơi, vuốt vuốt sống mũi trước khi mở miệng, "Không cần, đi ngủ đi."
Tiều Thanh không nói gì nữa, tập trung xoa bóp từng cơ bắp trên hai cẳng chân của thầy.
Quý Thư đùng đùng ngồi dậy, nắm lấy cổ áo của Tiều Thanh, túm cậu lên đặt trên đùi, quăng xuống một cái tát.
"Dây dưa không dứt?"
Tiều Thanh rên một tiếng, nhưng không trả lời.
Lại là một cái tát.
"Thầy không trị được con, có phải không? Còn muốn ngủ hay không?"
...
"Không biết mệt đúng không?! Không mệt thì thầy đánh cho mệt."
...
Tiều Thanh im lặng chịu đựng mấy cái đánh của Quý Thư, thậm chí còn chỉnh sửa tư thế cho đàng hoàng, thuận tiện cho thầy xuống tay.
"Dậy!"
Tiều Thanh nghe lời đứng lên, hai tay giấu ở sau người, xoa xoa.
"Về phòng ngủ. Còn dám trêu chọc thầy, thầy lấy thắt lưng ra đấy." Quý Thư chỉ cậu, đe dọa một câu, nằm xuống xoay người vào bên trong, không cho cậu nhìn thấy biểu tình.
Việc cần hỏi thì không hỏi được, lại còn ăn một trận đánh, nhìn thấy Quý Thư lộ ra dáng vẻ mỏi mệt, Tiều Thanh cũng không đành lòng quấy rầy nữa, ngay ngay ngắn ngắn mà cúi chào một cái, "Sư phụ ngủ ngon."
"Về phòng suy nghĩ cẩn thận thử, con thực sự muốn hỏi cái gì."
Một câu nói bâng quơ nhẹ nhàng lọt vào tai, Tiều Thanh hơi sửng sốt, lại cúi một cái.
Cũng may, tiết học ngày hôm sau không xuất hiện nồi lẩu nào, có lẽ là tụi nhỏ thấy vác theo nồi quá cồng kềnh, cũng có lẽ là đột nhiên không muốn ăn lẩu nữa, tóm lại, tia tôn nghiêm cuối cùng của Tiều Thanh được giữ gìn chặt chẽ, trong lòng cũng dễ chịu hơn rất nhiều.
"Có ai nhớ được hôm qua chúng ta học về cái gì không?"
Tiều Thanh cúi đầu lật sách, hỏi một câu đơn giản nhưng không mang theo hy vọng bất cứ ai có thể trả lời.
Không khí yên tĩnh trong vài giây, đột nhiên có một âm thanh nho nhỏ vang lên từ phía góc phòng học: "Thí nghiệm di truyền của Mendel."
Tiều Thanh ngẩng đầu tìm kiếm âm thanh, gương mặt cậu nhờ nụ cười tươi sáng mà rực rỡ hẳn lên, không khỏi bật thốt lên câu khen ngợi: "Quá tuyệt!"
Ngay sau đó lại hỏi: "Em tên là gì?"
"Hứa Yến Phồn."
Tiều Thanh nhìn nhìn cô gái vẫn đang cúi đầu ghi chép, gật đầu cười cười, nhặt một viên phấn viết lên cái bảng đen sau lưng mấy chữ to, mang theo sự ủng hộ tinh thần nho nhỏ đó, hưng phấn giảng bài.
Đáng tiếc là tâm trạng hứng khởi này chẳng duy trì được bao lâu, chỉ mới qua năm phút, học sinh bên dưới liền quay lại trạng thái thất thần không chịu nghe giảng, Tiều Thanh cắn chặt răng, ném xuống nửa viên phấn đang viết dở trên tay, tựa vào bàn giáo viên, một bộ muốn nói chuyện phiếm.
"Các em đến đây học một tiết tốn khoảng bao nhiêu tiền?"
Không có ai trả lời.
Tiều Thanh tiếp tục nói: "Một tiết học hai tiếng đồng hồ, dù sao cũng đến trăm tệ đi? Bỏ ra cả trăm bạc để đến đây ngây ngốc nói chuyện, nhà các em có nhiều tiền bạc dư dả như vậy?"
Ở hàng sau cùng, có người ngẩng đầu liếc cậu một cái, "Cũng không phải như vậy."
"Không thích nghe thầy giảng bài?"
Vẫn là người ở hàng sau cùng đó, kiên định đứng lên, "Thầy nói từ nào em cũng hiểu, nhưng đặt chúng cùng với nhau lại trở thành một đám rối nùi. Thầy đã tốt nghiệp cấp ba chưa vậy?"
"Vừa mới tốt nghiệp đại học Z." Tiều Thanh cố gắng lắm mới nở được một nụ cười không tính là gượng gạo, cẩn thận suy nghĩ rồi lại nói: "Vậy đi, thầy sẽ thay các em phản ánh với phòng giáo vụ, tiết hôm nay của thầy tạm thời đình chỉ, đôn các môn khác lên học trước. Các em cứ từ từ làm quen, thầy cũng từ từ cân nhắc một chút. Có ý kiến gì không?"
Học sinh mặt đối mặt nhìn nhau.
"Không ai phản đối, vậy quyết định thế nhé?"
Tiều Thanh hùng hồn bày ra một đống đạo lí hết sức thuyết phục, sau đó trở về trong ánh mắt kinh ngạc của nhân viên phòng giáo vụ.
Quý Thư nhìn thấy Tiều Thanh, tất nhiên là cực kì kinh ngạc, cầm điện thoại lên nhìn thời gian hiển thị trên màn hình, "Con bị đuổi về nhanh như vậy?"
Tiều Thanh sửng sốt, chợt bất đắc dĩ mà cười, "Không có..."
"Vậy tại sao lại về sớm thế?"
Tiều Thanh thu lại nụ cười, mở ngăn kéo của thầy cầm ra thanh thước, đặt ngay ngắn trên bàn làm việc, lại lùi về sau hai bước, nói: "Con về tìm đánh."
Quý Thư nhíu mày, "Nói đi."
"Con tìm đến giáo vụ để đổi lịch dạy, cả ngày hôm nay con đều không có tiết. Con không còn cách nào để tiếp tục như vậy nữa, sư phụ." Lời nói có chút uể oải, Tiều Thanh cụp mắt, nhìn chằm chằm vào cây thước chặn giấy bên cạnh bàn, "Thầy muốn con tự mình suy nghĩ, nhưng mà thầy biết đó, ngộ tính của con trước nay đều kém lắm, có khi nửa tháng nữa con vẫn chưa hiểu ra được đáp án mà thầy mong muốn. Con còn có thời gian, nhưng mà mấy em học sinh đó không có. Sư phụ, thầy thật sự không biết được nền móng kiến thức của họ chênh vênh đến như thế nào, kiến thức giai đoạn này đều là trọng tâm, nếu cứ học theo kiểu chắp vá, đối phó như thế, sau này muốn bù lại phải tốn gấp ba lần tinh lực. Đồ đệ của thầy vốn chẳng phải là giáo viên, nhưng những ngày này con đã đứng cao hơn họ ba tấc bục giảng, con nhất định phải làm cho tận lực."
Ở góc độ mà Tiều Thanh không nhìn đến được, gương mặt Quý Thư lộ ra vài nét nhu hòa. "Cho nên bây giờ, con rốt cuộc muốn nói cái gì?"
Mấy lời tiếp theo cũng cần dũng khí rất lớn, Tiều Thanh hít sâu vài lần, trong âm thanh mang theo sự khẩn cầu, "Con chỉ cầu thầy giúp con, không vì điều gì khác, chỉ vì những bạn học sinh kia. Con đã phạm sai lầm, con nên nhận được trừng phạt, nhưng mà học vấn không nên là một phần của hình phạt đó. Con không có đủ thời gian để từ từ suy ngẫm, sư phụ là giáo viên ưu tú nòng cốt suốt nhiều năm nay, nếu thầy có thể dạy con, con nguyện ý đổi bằng trận đánh này."
Không khí trong phòng đột ngột lặng im.
Sắc mặt Quý Thư vẫn ôn hòa như cũ, nhưng trong con ngươi đã ánh lên niềm vui mừng rạng rỡ, cứ như mặt hồ đã đóng băng sâu thẳm ba thước nay nghênh đón một sợi ánh dương ấm áp, từ từ tan chảy.
Thấy đã thật lâu mà Quý Thư không đáp lại, hai tay Tiều Thanh đang rũ bên người nắm lại thật chặt, tiến lên cầm lấy thanh thước, nâng lên cho thầy.
"Sư phụ, đồ đệ lại phạm sai lầm, đứng trên bục giảng, đã được người ta gọi một tiếng thầy, bọn học sinh phía dưới cứ như mười mấy trang giấy trắng, con không thể cứ kéo dài ứng phó được nữa, thầy phạt con đi."
Quý Thư duỗi tay nhẹ nhàng cầm lấy, thanh thước gỗ rời khỏi đôi tay Tiều Thanh, đập lên mặt bàn, phát ra một tiếng vang thật lớn.
"Đã suy nghĩ cẩn thận từ lúc nào?"
"Buổi sáng hôm nay."
"Một câu thôi. Bản thân không muốn, đừng đẩy cho người."
Tiều Thanh giật mình một lúc mới phản ứng lại, sư phụ vậy mà cứ cho mình đáp án dễ dàng như thế, cậu thật cẩn thận hỏi tiếp, "Ý của thầy là?"
"Vứt bỏ hết thảy. Nếu con là một trong số những học sinh kia, nền móng chênh vênh lại không có khả năng tiếp thu tốt, con hy vọng người giáo viên sẽ giảng những tri thức đó cho mình như thế nào?"
Âm thanh của Quý Thư cực nhẹ cực mỏng, lại đâm thẳng đến đáy lòng cậu.
"Đặt mình ở trong đó?" Tiều Thanh lẩm bẩm tự hỏi.
Quý Thư gật gù, anh nói: "Tự hỏi không tồi."
"Nhưng mà.." Tiều Thanh do dự một chút, mu bàn tay đặt sau người vò vò góc áo, "Tối hôm qua thầy không dạy con, hôm nay lại thoải mái chỉ dạy như thế, con không hiểu lắm."
Quý Thư nhặt thước lên, ánh mắt thẳng thắn, anh cảm nhận được cả người Tiều Thanh đều căng cứng thẳng tắp, cười, kéo ngăn kéo ra ném thước vào.
"Tối hôm qua tại sao con lại hỏi thầy? Là vì chính con. Nếu thầy nói cho con, qua ba ngày này, qua đợt đánh giá này, con còn nghiêm túc đối đãi với học sinh không? Lúc đó mới thật sự là làm hỏng tụi nhỏ."
Nhiều khi Tiều Thanh thật sự thích nghe Quý Thư trò chuyện, thông tin chắc chắn và mới mẻ, khiến người ta liên tưởng đến những ngày trời trong nắng ấm sáng ngời, non xanh nước biếc, bình yên đến thế.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận rõ ràng, Tiều Thanh không thể không cảm khái sư phụ chu toàn mọi thứ, lùi về sau hai bước, cúi người thật sâu, "Cảm ơn sư phụ dạy dỗ."
Lê đôi dép lẹt xẹt trên mặt đất, cậu vội vội vàng vàng chạy đến kho giữ đồ, kéo ra một cái rương đã sớm phủ mấy lớp bụi, lục ra hai cuốn sách giáo khoa sinh học ngày xưa, đóng lại nắp rương, đẩy về chỗ cũ, lại lê dép vội vội vàng vàng mà chạy về lại phòng ngủ.
Nhìn thoáng qua chiếc ghế trước bàn học, cậu duỗi tay kéo thẳng nó về góc phòng. Sư phụ là người tự kỷ luật và nghiêm khắc với bản thân thế nào, không ai hiểu rõ hơn cậu, người đã nói sẽ đứng mười lăm ngày, vậy một ngày cũng không thể thiếu.
Sư phụ đứng, làm đồ đệ sao lại có thể ngồi.
Chương trình môn sinh học lớp mười, phần lớn học về gen và di truyền, cũng là kiến thức trọng tâm bậc nhất ba năm trung học phổ thông. Nhưng đã qua bao năm rồi, dù là người đạt điểm tổ hợp khoa học tự nhiên gần như tuyệt đối như Tiều Thanh, ấn tượng với phần này chỉ dừng lại ở lời mở đầu sách được viết hay như thơ, còn cả bài đầu tiên: "Lai hai loại tính trạng trên đậu hà lan." Cẩn thận đọc qua một lần, sau khi chắc chắn bản thân đã lấy lại được toàn bộ kiến thức, Tiều Thanh mới động đậy, cổ chân nhói buốt một trận, cậu chống tay lên bàn thử di chuyển một chút, đồng hồ báo thức ở bên góc bàn cho cậu biết hiện tại là 6 giờ 50 phút chiều.
Cậu mới đứng khoảng mấy tiếng, cẳng chân đã đau nhức đến vậy, sư phụ mười lăm ngày này lại phải gian nan đến thế nào.
Tiều Thanh thống khổ nhắm mắt. Ngay cả cậu cũng hiểu đứng thẳng trong thời gian dài sẽ tạo thành tổn thương thế nào đối với thân thể, người xuất thân từ gia đình có truyền thống võ thuật như sư phụ sao lại không biết. Nếu là bởi vì sai lầm của cậu...
Tiều Thanh không dám nghĩ tiếp nữa.
Ting một tiếng, đúng 7 giờ.
Thời tiết như thế này, đặt đồ ăn ngoài là thật sự quá làm khó người ta, Tiều Thanh không thể không mang tạp dề, xuống bếp, mở nồi cơm điện nấu một ít cháo, làm thêm chân giò hun khói xào ớt, món rau trộn mà sư phụ thích, còn có đậu hủ ky, một mâm cơm nhà đơn giản.
Sau đó, nên gọi sư phụ ăn cơm.
Tiều Thanh đứng ở cửa phòng bếp, hai tay xuôi theo bên người, bàn tay cứ nắm chặt lại thả lỏng, thả lỏng lại nắm chặt.
Không biết đã chần chờ bao lâu, Tiều Thanh mới động đậy, cúi đầu đi đến trước cửa thư phòng, không dám nhìn cảnh tượng trong phòng, tự nhủ không thấy là không tồn tại, giống như không biết là không hề xảy ra.
Cậu luống cuống khom người, "Sư phụ, ăn cơm."
Quý Thư đang cúi đầu, tựa người lên bàn, tập trung viết lời phê bình chú giải trong sách, bất chợt bị quấy rầy, anh không khỏi nhíu nhíu mày, viết thêm một đoạn khá dài nữa mới đứng thẳng dậy, "Bây giờ còn không muốn ngẩng đầu nhìn thầy?"
Cái đầu vốn đã cúi thấp lại càng thấp, gần như sắp vùi vào trong lồng ngực, đôi bàn tay giấu phía sau người, căng thẳng đến mức tự vò góc áo mình, thật lâu sau mới lẩm bẩm thầm thì, "Ăn cơm thôi, sư phụ."
"Ngẩng đầu."
Không có chút động tĩnh nào.
Quý Thư xoay người nhìn cậu, nhàn nhạt lặp lại, "Tiều Thanh, ngẩng đầu."
Đỉnh đầu đen nhánh trước mắt từng chút từng chút nâng lên, Quý Thư nhìn thấy đôi mắt thường ngày sáng ngời lóe lên một vài thứ cảm xúc.
Là đau khổ, còn có hổ thẹn.
Thở dài, Quý Thư vẫn nói ra lời kia.
"Nếu con đối với người khác cũng tôn trọng được như vậy, thì làm sao nên nỗi."
"Con... sẽ sửa." Tiều Thanh gian nan đáp lại.
Con sửa.
Con sửa được.
Con sửa cái gì cũng được.
Thầy đừng giày vò bản thân nữa, có được không?
Những lời này nghẹn lại nơi cuống họng và đầu lưỡi, cuối cùng vẫn theo nước bọt, được nuốt cả vào bụng.
"Tiều Thanh, thầy hy vọng con hiểu được, thầy cũng sẽ phạm sai lầm, đã phạm sai lầm, thầy cũng phải bị phạt, đây là chuyện của thầy, không liên quan đến con."
Tiều Thanh ngơ ngẩn nghe xong, đầu lưỡi run rẩy, hai hàm răng run rẩy, chính cả lòng cậu cũng đang run.
Quý Thư nhìn bộ dạng này liền biết mấy lời vừa rồi cậu đều nghe thấy được, còn việc có vào đầu hay không, đương nhiên là không.
Lắc đầu, không quan tâm nữa, "Con nấu cơm?"
Tiều Thanh gật đầu.
"Đã chườm mặt chưa?"
Lắc đầu.
Nhấc chân đi qua, anh nắm lấy cằm Tiều Thanh, nương theo ánh đèn mà nhìn nhìn, trên mặt vẫn còn vết sưng đỏ bừng.
"Vẫn nên chườm một chút."
Tiều Thanh thuận theo gật đầu, bước qua một bước.
Trên bàn, mấy món cơm cháo còn nóng hôi hổi tỏa hương thơm khắp bếp, thoạt nhìn cực kì ấm áp, ớt cay tê tê xào cùng chân giò hun khói rất mềm, là món Tiều Thanh đã từng ăn từ mấy năm trước, sau đó học lại.
Quý Thư đứng ở cạnh bàn gắp một miếng chân giò hun khói nếm thử, vị cay tê bùng nổ nơi đầu lưỡi, cực kì đưa miệng.
"Vốn dĩ trời mùa hè nên làm món gì thanh đạm một chút, nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại, mưa lớn thế này mà không ăn chút đồ nóng nóng cay cay thì thật uổng phí, hơn nữa, cả hai thầy trò mình đều là kiểu người ăn uống 'không cay không ngon'." Tiều Thanh chớp chớp đôi mắt, rất có bộ dạng "hôm nay gặp may."
Hình ảnh đáng thương hề hề trước mắt quả thật khiến lòng Quý Thư mềm nhũn, tự ngẫm trong lòng "Thằng nhóc này, có đến mức phải như vậy không, con làm sai, thầy cùng lắm sẽ đánh sẽ phạt, cũng không phải tra tấn con." Nghĩ như vậy, ngữ khí nói chuyện cũng mềm mỏng hơn một chút, còn thuận miệng nói chuyện phiếm, "Thầy thích ăn cay là bởi vì người ở thành phố W đều thích ăn cay, còn con, sinh ra và lớn lên đều ở thành phố A, sao mà cũng thích cay như vậy?"
Tiều Thanh nghe thầy nói như vậy, ngượng ngùng cười, "Khi còn nhỏ, ba mẹ con đều thường xuyên không ở nhà, lúc mới bắt đầu học nấu cơm, nhìn mấy chữ 'muối: lượng vừa phải' trên công thức mà con phát ngốc, con nào biết lượng vừa phải là bao nhiêu a? Lần nào nấu ra cũng rất khó ăn, sau này mới phát hiện cứ bỏ thêm một chút ớt, vị cay ấy sẽ át đi mùi vị khó nuốt của món ăn, cứ như vậy, ăn suốt mấy năm cũng thành quen."
Quý Thư ngừng đũa, anh đã từng đoán mò ra rất nhiều tình huống, lại chưa từng nghĩ đến nguyên nhân này.
Thở dài một tiếng, "Mấy năm nay con cũng thật không dễ dàng."
Tiều Thanh ngẩng đầu, nở một nụ cười khiến người yên tâm.
"Chuẩn bị bài giảng đến đâu rồi?"
Thấy Quý Thư đổi chủ đề, Tiều Thanh thở nhẹ một hơi, trả lời: "Con đã đọc kĩ một lần."
Không chờ Quý Thư nói chuyện, cậu lại bổ sung, "Con cũng không dám để thầy mất mặt."
"Mất mặt? Chuyện khó tránh khỏi." Quý Thư đáp ngắn gọn.
Liếc thấy sắc mặt Quý Thư đã tốt hơn trước nhiều, Tiều Thanh cẩn thận mở miệng: "Con có chuyện muốn thương lượng với thầy."
"Nói." Quý Thư có vẻ không để ý lắm, đáp một tiếng, lại cúi đầu húp một ngụm cháo.
"Con thử tính toán, mỗi ngày sư phụ ngủ khoảng tám tiếng rưỡi, ngâm chân nửa tiếng, còn lại khoảng mười lăm tiếng đồng hồ, mười lăm ngày, cộng thêm chiều nay nữa là tầm 230 tiếng. Thầy thật sự không thể đứng lâu như thế."
Quý Thư buông chén, ánh mắt lại lạnh lẽo thêm lần nữa.
"Nói thẳng."
Tiều Thanh ngẩng đầu, nhưng vẫn không dám đối diện với Quý Thư, tầm mắt dừng lại ở dưới mũi của thầy.
"Nếu sư phụ đã nói bản thân sai rồi, thân làm đệ tử, con cũng không dám phản bác. Nhưng sư phụ vẫn luôn tự kỷ luật, con cho rằng thầy không cần phải dùng hình phạt quá nghiêm khắc lên thân thể mình, quý ở có thể sửa."
Từng từ rõ ràng.
Ánh mắt Quý Thư càng lúc càng lạnh đi, khóe miệng lại giương lên thành một nụ cười, "Nếu thầy nhất định một hai phải như thế thì sao?"
Tiều Thanh thoáng bình tĩnh, nhưng lại hơi có chút giận dỗi: "Vậy con chịu phạt với thầy. Sư phụ đứng một ngày, con đứng ba ngày, thầy đứng mười lăm ngày, con đứng một tháng rưỡi."
Quý Thư nhẹ nhàng nhìn về phía Tiều Thanh, cười lạnh ra tiếng, "Nếu không sợ thầy ném cả đồ đạc và con ra ngoài đường, con cũng có thể thử xem."
Tiều Thanh kinh ngạc, bỗng chốc giương mắt, lại đụng trúng gương mặt còn lạnh hơn hồ băng của Quý Thư, theo phản xạ mà lui về phía sau một bước, cúi đầu đứng thẳng tắp.
"Nãy giờ thầy hiền hòa với con quá đúng không?"
Quý Thư ném cho cậu một câu, tiếp tục bình tĩnh húp cho xong ngụm cháo.
Tiều Thanh cúi đầu, vô ý thức vò vò góc áo, ấp úng đến không biết phải nói gì.
Ngây người một lúc lâu, Quý Thư mới uống xong ngụm cháo cuối cùng, buông chén lau miệng, nói tiếp câu thứ hai.
"Chiều hư con rồi."
"Con xin lỗi..."
"Ăn cơm!"
Tiều Thanh liếc trộm về phía Quý Thư, mặt vô biểu tình, nhưng cậu có thể tinh tường nhìn thấy được lửa giận đang cháy phừng phực trên đỉnh đầu của thầy, khiến người ta chói mắt.
"Con, con có thể không ăn."
"Tuyệt thực kháng nghị?" Quý Thư cười lạnh, "Tiều Thanh, con không biết sợ là gì?"
Mấy câu hỏi liên tiếp khiến Tiều Thanh không ngừng run rẩy, cậu vội vàng giải thích: "Dạ không. Con giờ là thân mang tội, đâu dám cùng thầy huơ tay nói chuyện. Chỉ là, con cảm thấy, trừng phạt như vậy quá khó khăn với thầy, nếu việc lần này để lại cho thầy thương tích, ảnh hưởng đến sinh hoạt về sau, vậy thì cả đời này con cũng không bù đắp nổi."
Quý Thư không nói nữa, mà anh cũng thật sự không biết nên nói cái gì. Muốn mắng Tiều Thanh không biết tôn sư trọng đạo, cậu lại cố tình khiêm tốn như thế trước mặt anh. Anh hoàn toàn không cảm thấy mấy câu nói hôm nay của Tiều Thanh có chứa, dù chỉ một chút, sự khoa trương diễn trò. Anh đã quá hiểu đứa đệ tử này của mình, cậu luôn có thể gom hết các loại mâu thuẫn lên người mình, cậu luôn có thể dùng thái độ chân thành khiêm kính nhất để thắp sáng một cây đuốc nhỏ trong lòng anh, dù là ở thời điểm anh thất vọng nản lòng nhất, cậu vẫn luôn có thể làm được như thế.
"Sư phụ, thầy đừng tức giận, con không có ý gì khác, chỉ là con cảm thấy hình thức phạt này có hơi quá sức chịu đựng, sư phụ chỉ mới hơn ba mươi tuổi, con đường phía trước còn dài, cầu người lấy thân thể làm trọng..." Tiều Thanh chợt dừng trong chốc lát, bên ngoài thì khuyên nhủ cực kì khẩn thiết, thậm chí còn mang theo chút mềm mỏng, thật ra trong lòng đã loạn thành một đống.
"Thầy sẽ không đứng nghiêm cả ngày, ưỡn lưng hóp bụng không nhúc nhích, vừa đi lại vừa hoạt động thì không sao, thầy biết rõ điểm mấu chốt của mình." Quý Thư nhìn chằm chằm vào đôi mắt cậu, lời nói ra cực kì trịnh trọng: "Nếu đã làm sai, thì không có tư cách chịu không nổi."
Tiều Thanh mạnh mẽ cắn môi dưới, ngẫm nghĩ lại nói: "Vậy thì... Mỗi ngày thầy đứng tám tiếng? Qua thời gian này thì lại ngồi như bình thường..."
"Không cần."
"Vậy mười tiếng..."
"Lo ăn cơm!" Quý Thư giận mắng, "Nếu con có phần tinh lực này, chi bằng đọc thêm vài cuốn sách, ngẫm lại một vài điều, đừng ngồi đó nghĩ mấy chuyện không đâu."
Tiều Thanh không dám nói nữa.
——
Dạy thêm. Sau phần giảng giải lí thuyết, những ánh mắt trống rỗng của học sinh dưới bục giảng làm Tiều Thanh hoàn toàn rơi vào thế bị động, lại không thể làm gì khác, đành phải cố gắng dạy theo tiết tấu của mình.
"Có hiểu không?" Tiều Thanh dâng tràn hy vọng trong lòng.
Lặng ngắt như tờ.
"Có hiểu không?" Cậu thoáng cao giọng.
Ánh mắt của học sinh phía dưới khiến cậu tự thấy mình như thằng ngốc. Hít sâu một hơi, "Thầy giảng lại lần nữa."
Trong phòng học vang lên một trận xôn xao, Tiều Thanh hơi khó chịu, quét mắt khắp lớp một vòng, "Chẳng phải là nghe không hiểu sao? Thầy giảng lại lần nữa, nghe cho đàng hoàng."
Trong một góc phòng học truyền đến tiếng thở hắt bất mãn của học sinh, tràn đầy khinh thường, rõ ràng đến vậy.
Tiều Thanh nắm thật chặt viên phấn trên tay, cực lực nhịn xuống, đến cả tiếng thở cũng trở nên nặng nề bất thường.
Cuối cùng cũng kết thúc.
Tiếng chuông báo tan học vang vọng khắp hành lang chưa bao giờ dễ nghe đến thế, người ở trên và dưới bục giảng đều không hẹn mà cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Thầy hiệu trưởng ngồi dự thính ở hàng ghế sau cùng đứng lên, vẫy tay gọi cậu, Tiều Thanh buông sách giáo khoa, vỗ vỗ cho rơi bớt bụi phấn trên áo, đi theo.
Văn phòng làm việc rộng lớn, cửa sổ sát đất phóng được tầm mắt ra rất xa, trên bàn làm việc đặt một chiếc máy tính để bàn hiệu quả táo và ống đựng bút, nhìn rất chuyên nghiệp.
Tiều Thanh đứng ngay ngắn trước bàn làm việc một mét, thấy người đàn ông đã đến tuổi trung niên kia ngồi xuống, cậu hơi cúi người, "Hiệu trưởng Bạch."
Vị họ Bạch kia hơi nhướng mày, nhẹ nhàng gật đầu, chỉ về hướng Tiều Thanh, "Mặt của cậu..."
Tiều Thanh sửng sốt, giơ tay chạm chạm gương mặt vẫn còn hơi sưng, cười cười, "Không hiểu chuyện, bị người lớn trong nhà dạy dỗ."
Quả thật vị hiệu trưởng kia không nghĩ đến Tiều Thanh sẽ thẳng thắn thành khẩn đến như vậy, ông cẩn thận đánh giá từ đầu đến cuối người thanh niên trước mặt này một lần nữa, niềm yêu thích lại tăng thêm hai phần.
"Thầy Tiều này, tôi không nghi ngờ gì về năng lực cũng như mức độ hiểu biết của cậu đối với bài giảng, nhưng về cách thức truyền tải nó đến học sinh... Đúng là vẫn cần cố gắng thêm."
Tiều Thanh lẳng lặng đứng yên, hai cánh tay rũ tự nhiên bên người, không nhìn ra chút ngạo khí nào, nhưng cũng tuyệt đối không để ai khinh thường.
"Quý Thư... với cậu có quan hệ như thế nào?"
Hai chữ đầu tiên vừa lọt vào tai, Tiều Thanh kịch liệt run rẩy, "cái đuôi tưởng tượng" khi nãy còn giương cao vẫy vẫy giờ ũ rũ cụp xuống, đến cả đầu cũng thoáng cúi thấp một tí.
Chút biến hóa trong chớp mắt này khiến hiệu trưởng Bạch há hốc mồm.
"Hiệu trưởng Bạch..." Tiều Thanh khẽ cắn môi dưới, lại ngẩng đầu, bày ra bộ dạng cung kính mà giảo hoạt, "Vậy ngài và thầy Quý là quan hệ gì?"
Hiệu trưởng Bạch ngẩn ra, nhưng chỉ trong chốc lát đã cười xòa, "Rõ ràng là tôi hỏi cậu."
"Đáp án của tôi phụ thuộc vào đáp án của ngài."
"Bạn cùng trường, quan hệ không tệ." Hiệu trưởng Bạch trả lời càng kiên định, "Nói đúng hơn, tôi là đàn anh của cậu ấy, nhưng tôi đã chuyển trường trước khi tốt nghiệp, đại học A ấy."
Tiều Thanh gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
"Được rồi, vậy đáp án của cậu gì?" ý cười trên mặt hiệu trưởng Bạch càng lúc càng nồng hậu, cậu thanh niên trước mặt này, khá thú vị.
"Tôi là học sinh của thầy Quý, hiện đang ở nhờ nhà thầy."
Dù là Quý Thư hay Tiều Thanh, cũng đều không muốn đem mối quan hệ sư đồ này khoe khoang khắp nơi, suốt bao năm nay, số người biết về nó cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Nếu chỉ là bạn cùng trường, vậy Tiều Thanh lựa chọn trước mắt không nói.
Người có thể khiến Quý Thư mở miệng xin người khác giúp đỡ, làm sao lại chỉ có chút mối quan hệ này? Hiệu trưởng Bạch đương nhiên không tin, nhưng cũng cực kì ăn ý mà không hỏi nữa, dù sao sớm muộn gì ông cũng biết, hơn nữa gọi Tiều Thanh đến, trọng tâm câu chuyện không nằm ở việc này.
Ông đưa nắm tay phải lên miệng, ho nhẹ vài tiếng, "Quy tắc của chúng tôi là như thế này, nếu không có gì phát sinh, sau khi giáo viên mới đi dạy bảy ngày sẽ phát cho học sinh phiếu biểu quyết lấy ý kiến, nếu tỉ lệ đánh giá không tốt vượt quá 25%, hợp đồng dạy học sẽ kết thúc. Vì cậu chỉ là giáo viên dạy thay trong thời gian ngắn, thời hạn lấy biểu quyết rút lại chỉ còn ba ngày."
Tiều Thanh có hơi bồn chồn.
"Lo lắng?" Nét cười nhàn nhạt trên môi Hiệu trưởng Bạch càng lúc càng rõ ràng, trong con ngươi tràn ngập ý đã hiểu thấu mọi chuyện.
"A... Không sao."
Đâu chỉ là lo lắng!
"Nể vài phần mặt mũi của Quý Thư, tôi khuyên cậu một chút." Hiệu trưởng Bạch ngả người về trước, vừa lòng nhìn thấy trong cặp mắt của Tiều Thanh sáng lên chút mong chờ, tiếp tục nói, "Lúc về nhà thì hỏi thầy cậu đi. Việc dạy học và giáo dục này, cậu ấy mới là 'người thạo nghề' chân chính."
"Hỏi... Hỏi thầy?" Tiều Thanh ngạc nhiên, lầm bầm lặp lại theo quán tính, trên mặt lại lộ ra nụ cười ngượng ngùng.
Dù Quý Thư đúng là người mà cậu chính thức dâng trà dập đầu bái làm sư phụ, việc trực tiếp giảng dạy, chỉ bảo, giải thích nghi vấn cho cậu là cực kì bình thường, nhưng nghĩ đến chuyện này, không hiểu sao mà Tiều Thanh vẫn khá sợ hãi.
Buổi chiều hôm đó cậu chỉ có một tiết, không khí trong lớp học vẫn cứ ngột ngạt như trên chiến trường, căng thẳng đến mất tự nhiên, Lúc hết tiết, Tiều Thanh thậm chí còn nghe thấy học sinh bàn chuyện ngày mai mang theo cái nồi lớn, làm một bữa lẩu cả lớp cùng ăn.
Có lẽ vì đợt mưa to hai ngày trước, hôm nay dù bầu trời tràn ngập ánh nắng nhưng không khí vẫn khá mát mẻ, mấy hạt nắng rơi trên hiên nhà, nhảy nhót trong cái tiết trời thoáng đãng, khắp không gian tràn ngập sự dễ chịu.
Cậu lê la trên phố, khi về đến nhà đã là đúng năm giờ chiều.
Tiều Thanh tìm được Quý Thư trong thư phòng, vừa lúc thấy thầy đang định trèo lên thang, cất đi vài cuốn sách ít khi đọc đến vào mấy ô trên cùng của kệ gỗ, cậu vội vàng tiến vào đỡ dưới chân thang.
Quý Thư đặt sách vào trong kệ, "Về rồi đấy à?"
"Dạ." Tiều Thanh gật gật đầu, "Để con làm cho, sư phụ."
"Không cần, thầy làm xong rồi." Quý Thư chống trên cánh tay Tiều Thanh, nhảy xuống, phủi đi lớp bụi mỏng dính trên vai áo, "Tối nay con muốn ăn gì?"
Tiều Thanh cất lại cái thang, lại đáp.
"Đi nhà hàng Giang Đông đi thầy, con muốn ăn tôm nõn ở đó."
Quý Thư liếc qua cậu một cái, "Lần trước đến sao con không mua về một ít?"
Tiều Thanh không đáp nổi. Đâu phải cậu thực sự muốn ăn, chỉ là muốn tìm cái cớ để sư phụ được ngồi một chút.
"Con... quên mất."
"Quên rồi thì đừng ăn nữa," Ánh mắt Quý Thư đã nghiêm túc lại, "Nhân cơ hội này, tập khống chế bớt mấy cái dục vọng không cần thiết của bản thân."
Dứt lời, anh xoay người đi thẳng vào phòng bếp.
Tiều Thanh thất bại cúi đầu.
Cơm tối là một bữa ăn cực kì đơn giản: cháo trắng, rau xào, trong lòng Tiều Thanh có chuyện, chỉ gắp hai đũa tượng trưng, do do dự dự mà mở miệng.
"Sư phụ."
"Sao, không cho con ăn tôm nõn thì con sẽ không ăn cơm?"
"Con làm sao dám?" Để chứng minh lời mình nói là sự thật, cậu lại cúi đầu húp một ngụm cháo.
"Có việc thì cứ nói."
"Con, chuyện đó, thầy..." Tiều Thanh ậm ừ một lúc lâu, hỏi: "Sao thầy không hỏi hôm nay con đi dạy như thế nào?"
Quý Thư hơi ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn cậu, rồi mới cười cười, đôi lông mày cũng giãn ra, "Được, thầy giáo Tiều này, hôm nay con làm mất mặt thầy như thế nào rồi?"
Tiều Thanh trợn mắt há hốc mồm.
Không phải là thầy hỏi cậu hôm nay thế nào, sau đó cậu thuận thế nhờ thầy chỉ dạy phương pháp giảng bài sao cho học sinh chịu nghiêm túc lắng nghe à?
Tiều Thanh ngây ngốc, Quý Thư cũng cứ như vậy nhìn cậu. Qua nửa phút, Quý Thư dần mất kiên nhẫn, nhíu mày, "Không muốn nói thì ăn cơm."
Ăn cơm xong, Tiều Thanh chủ động dọn bàn rửa chén, sau khi trở về, nhịp độ trong nhà vẫn luôn như thế, sư phụ nấu cơm, cậu rửa chén, cậu nấu cơm... Vẫn là cậu rửa chén.
Dọn dẹp xong, cậu nhìn qua đồng hồ treo trên tường, trở về phòng ngủ lăn qua lộn lại, hơn một tiếng sau mới gõ cửa vào thư phòng.
Quý Thư đã hoàn thành xong một tiếng tự kiểm, đang rất nghiêm túc thực hiện 150 cái hít đất mỗi ngày. Lúc Tiều Thanh đi vào nhìn thấy khung cảnh này, bất an đến luống cuống, cậu đứng co quắp một bên, không dám di chuyển tí nào.
"Lại chuyện gì?" Quý Thư dừng lại, cánh tay chống sàn nhà, hỏi cậu, đến đầu cũng không thèm nâng lên.
Tiều Thanh tiến về trước hai bước, nâng lên tờ giấy trong tay, "Con viết một bản kiểm điểm, để luôn ở đây hay là đọc cho thầy nghe ạ?"
"Để đó đi." Quý Thư ngừng một hơi, đột nhiên gọi ngược lại Tiều Thanh đã cúi xong đầu chuẩn bị rời đi, "Thầy đếm đến đâu rồi?"
Tiều Thanh ngơ ra, "Con... Con không biết."
Quý Thư cười nhạt, "Thôi, làm lại từ đầu vậy."
"Từ đầu ạ?!"
Quý Thư hơi động, nhưng vẫn giữ cả người mình căng trên mặt sàn thẳng tắp, "Nếu không thì sao?"
Tiều Thanh bước tới hai bước, nằm sấp xuống, chuẩn bị tư thế.
"Làm gì đấy? Con đi về được rồi."
"Con làm với sư phụ."
"Thầy không cần con làm với thầy."
"Vậy cả hai ta cứ giữ tư thế này ạ?" Tiều Thanh khẽ cắn môi, trong giọng nói lộ ra chút giận dỗi.
"......" Quý Thư lắc đầu, rốt cuộc cũng bắt đầu hạ người.
Gương mặt của Tiều Thanh cũng lộ ra ý cười, theo thầy bắt đầu cái chống đẩy đầu tiên.
"Một."
"Hai."
...
"Ba mươi."
...
"Một trăm hai mươi lăm."
...
"Một trăm bốn mươi chín."
"Một trăm năm mươi."
Quý Thư dừng một nhịp, ổn định tốc độ hô hấp, đứng lên. Tiều Thanh hổn ha hổn hển, lại hạ người xuống lần nữa, "Một trăm năm mươi mốt."
"Đủ số rồi."
"Thầy đủ rồi, con thì vẫn chưa." Tiều Thanh giải thích một câu, cực kì gian nan nâng người dậy.
Quý Thư nhíu mày nhìn cậu, cũng không nói thêm gì, lẳng lặng vào phòng ngủ bắt đầu tắm rửa.
Nhà vệ sinh riêng của phòng ngủ chính chỉ cách thư phòng một bức tường, đứng trong thư phòng có thể nghe rõ ràng tiếng nước chảy róc rách bên cạnh.
Tiều Thanh lại làm thêm 50 cái chống đẩy, cậu nằm liệt trên sàn nhà, ghé tai lắng nghe tiếng nước bên kia bờ tường. Đoán rằng thầy sắp tắm xong, cậu lật đật bò dậy, vào phòng vệ sinh lấy một chậu nước ấm.
Tiếng dòng nước chảy bên nhà vệ sinh phòng ngủ chính dừng lại, Tiều Thanh chỉnh sửa biểu tình trên mặt, treo lên nụ cười nhạt ngoan ngoãn, bưng chậu nước vào phòng, vừa vặn đón nhận ánh mắt kinh ngạc của Quý Thư.
"Con làm gì đấy?"
Quý Thư vừa lau tóc vừa hỏi.
"Ngâm chân."
Tiều Thanh trả lời, dẫn Quý Thư đến chiếc sô pha đơn bên cạnh,còn mình thì ngồi xổm xuống cởi đôi dép lê của Quý Thư, "Thầy cũng không nhất định phải đứng ngâm chân đi?"
Không nhất định thì đúng là không nhất định, nhưng cái thằng nhóc này...
Nhìn thấy Tiều Thanh chuẩn bị nâng chân mình đặt vào trong chậu nước, Quý Thư vội vàng lên tiếng ngăn lại: "Để thầy tự làm."
"Để con." Tiều Thanh cúi đầu cười, dáng vẻ kiên định đến mức không ai có thể cự tuyệt.
"Thời còn Tiểu học, thầy cô giao bài tập về nhà là rửa chân cho ba mẹ, con không muốn, không làm, cũng chưa từng làm. Thầy cứ xem như là giúp con bổ sung bài tập đi."
Chắc cũng tự thấy mình làm càn, Tiều Thanh nửa lúng túng nửa lo lắng mà giải thích một chút.
"Đã bao năm rồi chứ, con để thầy tự làm." Quý Thư dường như không đồng ý, xoay người lại gạt tay Tiều Thanh ra.
Đương nhiên là không đuổi được cậu.
Tiều Thanh chậm rãi lắc đầu, "Bao nhiêu năm không quan trọng."
Quý Thư ngừng lại, cúi người nhìn thẳng vào đôi mắt đang cố né tránh của cậu, "Có vẻ như con có gì muốn nói."
"Dạ... Chuyện đó, cũng không có gì... Ai ui đau."
Trên đầu chịu một cái tát, so với mấy ngày lãnh đạm vừa qua, phần đau đớn này lại khiến cậu cực kì an tâm.
"Có nói không?"
"Thầy làm gì thế... Chẳng có ai lại bức cung người ta như thầy." Tiều Thanh che ót, ngẩng đầu, hơi mang chút ủy khuất.
"Còn không chịu nói?"
"Con nói." Tiều Thanh thỏa hiệp gật đầu, sắp xếp ngôn ngữ một chút mới nói, "Con chỉ là muốn hỏi thầy một chút, nên giảng bài thế nào."
Quý Thư nhướng mày, "Gặp phải khó khăn?"
Tiều Thanh dạ một tiếng, "Mấy đứa không nghe con giảng bài, nếu còn tiếp tục như thế, hai ngày nữa con sẽ bị đuổi mất..."
"Chỉ vì như thế?"
"Dạ... Con không muốn bị đuổi, thầy dạy con một chút đi."
Sắc mặt Quý Thư lạnh xuống với tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường, "Tự mình suy nghĩ."
"Đừng..." Tiều Thanh cực kì đáng thương nhìn Quý Thư, vẫy đuôi lấy lòng như một chú mèo con.
Quý Thư quyết không dao động, rút chân ra khỏi chậu nước, lau khô, đổ chậu, nằm lên giường.
"Lúc ra ngoài thì tắt đèn giúp thầy."
"Con bóp chân cho sư phụ." Tiều Thanh khụt khịt mũi, đôi tay đã đặt lên cẳng chân người kia.
Quý Thư thở nhẹ một hơi, vuốt vuốt sống mũi trước khi mở miệng, "Không cần, đi ngủ đi."
Tiều Thanh không nói gì nữa, tập trung xoa bóp từng cơ bắp trên hai cẳng chân của thầy.
Quý Thư đùng đùng ngồi dậy, nắm lấy cổ áo của Tiều Thanh, túm cậu lên đặt trên đùi, quăng xuống một cái tát.
"Dây dưa không dứt?"
Tiều Thanh rên một tiếng, nhưng không trả lời.
Lại là một cái tát.
"Thầy không trị được con, có phải không? Còn muốn ngủ hay không?"
...
"Không biết mệt đúng không?! Không mệt thì thầy đánh cho mệt."
...
Tiều Thanh im lặng chịu đựng mấy cái đánh của Quý Thư, thậm chí còn chỉnh sửa tư thế cho đàng hoàng, thuận tiện cho thầy xuống tay.
"Dậy!"
Tiều Thanh nghe lời đứng lên, hai tay giấu ở sau người, xoa xoa.
"Về phòng ngủ. Còn dám trêu chọc thầy, thầy lấy thắt lưng ra đấy." Quý Thư chỉ cậu, đe dọa một câu, nằm xuống xoay người vào bên trong, không cho cậu nhìn thấy biểu tình.
Việc cần hỏi thì không hỏi được, lại còn ăn một trận đánh, nhìn thấy Quý Thư lộ ra dáng vẻ mỏi mệt, Tiều Thanh cũng không đành lòng quấy rầy nữa, ngay ngay ngắn ngắn mà cúi chào một cái, "Sư phụ ngủ ngon."
"Về phòng suy nghĩ cẩn thận thử, con thực sự muốn hỏi cái gì."
Một câu nói bâng quơ nhẹ nhàng lọt vào tai, Tiều Thanh hơi sửng sốt, lại cúi một cái.
Cũng may, tiết học ngày hôm sau không xuất hiện nồi lẩu nào, có lẽ là tụi nhỏ thấy vác theo nồi quá cồng kềnh, cũng có lẽ là đột nhiên không muốn ăn lẩu nữa, tóm lại, tia tôn nghiêm cuối cùng của Tiều Thanh được giữ gìn chặt chẽ, trong lòng cũng dễ chịu hơn rất nhiều.
"Có ai nhớ được hôm qua chúng ta học về cái gì không?"
Tiều Thanh cúi đầu lật sách, hỏi một câu đơn giản nhưng không mang theo hy vọng bất cứ ai có thể trả lời.
Không khí yên tĩnh trong vài giây, đột nhiên có một âm thanh nho nhỏ vang lên từ phía góc phòng học: "Thí nghiệm di truyền của Mendel."
Tiều Thanh ngẩng đầu tìm kiếm âm thanh, gương mặt cậu nhờ nụ cười tươi sáng mà rực rỡ hẳn lên, không khỏi bật thốt lên câu khen ngợi: "Quá tuyệt!"
Ngay sau đó lại hỏi: "Em tên là gì?"
"Hứa Yến Phồn."
Tiều Thanh nhìn nhìn cô gái vẫn đang cúi đầu ghi chép, gật đầu cười cười, nhặt một viên phấn viết lên cái bảng đen sau lưng mấy chữ to, mang theo sự ủng hộ tinh thần nho nhỏ đó, hưng phấn giảng bài.
Đáng tiếc là tâm trạng hứng khởi này chẳng duy trì được bao lâu, chỉ mới qua năm phút, học sinh bên dưới liền quay lại trạng thái thất thần không chịu nghe giảng, Tiều Thanh cắn chặt răng, ném xuống nửa viên phấn đang viết dở trên tay, tựa vào bàn giáo viên, một bộ muốn nói chuyện phiếm.
"Các em đến đây học một tiết tốn khoảng bao nhiêu tiền?"
Không có ai trả lời.
Tiều Thanh tiếp tục nói: "Một tiết học hai tiếng đồng hồ, dù sao cũng đến trăm tệ đi? Bỏ ra cả trăm bạc để đến đây ngây ngốc nói chuyện, nhà các em có nhiều tiền bạc dư dả như vậy?"
Ở hàng sau cùng, có người ngẩng đầu liếc cậu một cái, "Cũng không phải như vậy."
"Không thích nghe thầy giảng bài?"
Vẫn là người ở hàng sau cùng đó, kiên định đứng lên, "Thầy nói từ nào em cũng hiểu, nhưng đặt chúng cùng với nhau lại trở thành một đám rối nùi. Thầy đã tốt nghiệp cấp ba chưa vậy?"
"Vừa mới tốt nghiệp đại học Z." Tiều Thanh cố gắng lắm mới nở được một nụ cười không tính là gượng gạo, cẩn thận suy nghĩ rồi lại nói: "Vậy đi, thầy sẽ thay các em phản ánh với phòng giáo vụ, tiết hôm nay của thầy tạm thời đình chỉ, đôn các môn khác lên học trước. Các em cứ từ từ làm quen, thầy cũng từ từ cân nhắc một chút. Có ý kiến gì không?"
Học sinh mặt đối mặt nhìn nhau.
"Không ai phản đối, vậy quyết định thế nhé?"
Tiều Thanh hùng hồn bày ra một đống đạo lí hết sức thuyết phục, sau đó trở về trong ánh mắt kinh ngạc của nhân viên phòng giáo vụ.
Quý Thư nhìn thấy Tiều Thanh, tất nhiên là cực kì kinh ngạc, cầm điện thoại lên nhìn thời gian hiển thị trên màn hình, "Con bị đuổi về nhanh như vậy?"
Tiều Thanh sửng sốt, chợt bất đắc dĩ mà cười, "Không có..."
"Vậy tại sao lại về sớm thế?"
Tiều Thanh thu lại nụ cười, mở ngăn kéo của thầy cầm ra thanh thước, đặt ngay ngắn trên bàn làm việc, lại lùi về sau hai bước, nói: "Con về tìm đánh."
Quý Thư nhíu mày, "Nói đi."
"Con tìm đến giáo vụ để đổi lịch dạy, cả ngày hôm nay con đều không có tiết. Con không còn cách nào để tiếp tục như vậy nữa, sư phụ." Lời nói có chút uể oải, Tiều Thanh cụp mắt, nhìn chằm chằm vào cây thước chặn giấy bên cạnh bàn, "Thầy muốn con tự mình suy nghĩ, nhưng mà thầy biết đó, ngộ tính của con trước nay đều kém lắm, có khi nửa tháng nữa con vẫn chưa hiểu ra được đáp án mà thầy mong muốn. Con còn có thời gian, nhưng mà mấy em học sinh đó không có. Sư phụ, thầy thật sự không biết được nền móng kiến thức của họ chênh vênh đến như thế nào, kiến thức giai đoạn này đều là trọng tâm, nếu cứ học theo kiểu chắp vá, đối phó như thế, sau này muốn bù lại phải tốn gấp ba lần tinh lực. Đồ đệ của thầy vốn chẳng phải là giáo viên, nhưng những ngày này con đã đứng cao hơn họ ba tấc bục giảng, con nhất định phải làm cho tận lực."
Ở góc độ mà Tiều Thanh không nhìn đến được, gương mặt Quý Thư lộ ra vài nét nhu hòa. "Cho nên bây giờ, con rốt cuộc muốn nói cái gì?"
Mấy lời tiếp theo cũng cần dũng khí rất lớn, Tiều Thanh hít sâu vài lần, trong âm thanh mang theo sự khẩn cầu, "Con chỉ cầu thầy giúp con, không vì điều gì khác, chỉ vì những bạn học sinh kia. Con đã phạm sai lầm, con nên nhận được trừng phạt, nhưng mà học vấn không nên là một phần của hình phạt đó. Con không có đủ thời gian để từ từ suy ngẫm, sư phụ là giáo viên ưu tú nòng cốt suốt nhiều năm nay, nếu thầy có thể dạy con, con nguyện ý đổi bằng trận đánh này."
Không khí trong phòng đột ngột lặng im.
Sắc mặt Quý Thư vẫn ôn hòa như cũ, nhưng trong con ngươi đã ánh lên niềm vui mừng rạng rỡ, cứ như mặt hồ đã đóng băng sâu thẳm ba thước nay nghênh đón một sợi ánh dương ấm áp, từ từ tan chảy.
Thấy đã thật lâu mà Quý Thư không đáp lại, hai tay Tiều Thanh đang rũ bên người nắm lại thật chặt, tiến lên cầm lấy thanh thước, nâng lên cho thầy.
"Sư phụ, đồ đệ lại phạm sai lầm, đứng trên bục giảng, đã được người ta gọi một tiếng thầy, bọn học sinh phía dưới cứ như mười mấy trang giấy trắng, con không thể cứ kéo dài ứng phó được nữa, thầy phạt con đi."
Quý Thư duỗi tay nhẹ nhàng cầm lấy, thanh thước gỗ rời khỏi đôi tay Tiều Thanh, đập lên mặt bàn, phát ra một tiếng vang thật lớn.
"Đã suy nghĩ cẩn thận từ lúc nào?"
"Buổi sáng hôm nay."
"Một câu thôi. Bản thân không muốn, đừng đẩy cho người."
Tiều Thanh giật mình một lúc mới phản ứng lại, sư phụ vậy mà cứ cho mình đáp án dễ dàng như thế, cậu thật cẩn thận hỏi tiếp, "Ý của thầy là?"
"Vứt bỏ hết thảy. Nếu con là một trong số những học sinh kia, nền móng chênh vênh lại không có khả năng tiếp thu tốt, con hy vọng người giáo viên sẽ giảng những tri thức đó cho mình như thế nào?"
Âm thanh của Quý Thư cực nhẹ cực mỏng, lại đâm thẳng đến đáy lòng cậu.
"Đặt mình ở trong đó?" Tiều Thanh lẩm bẩm tự hỏi.
Quý Thư gật gù, anh nói: "Tự hỏi không tồi."
"Nhưng mà.." Tiều Thanh do dự một chút, mu bàn tay đặt sau người vò vò góc áo, "Tối hôm qua thầy không dạy con, hôm nay lại thoải mái chỉ dạy như thế, con không hiểu lắm."
Quý Thư nhặt thước lên, ánh mắt thẳng thắn, anh cảm nhận được cả người Tiều Thanh đều căng cứng thẳng tắp, cười, kéo ngăn kéo ra ném thước vào.
"Tối hôm qua tại sao con lại hỏi thầy? Là vì chính con. Nếu thầy nói cho con, qua ba ngày này, qua đợt đánh giá này, con còn nghiêm túc đối đãi với học sinh không? Lúc đó mới thật sự là làm hỏng tụi nhỏ."
Nhiều khi Tiều Thanh thật sự thích nghe Quý Thư trò chuyện, thông tin chắc chắn và mới mẻ, khiến người ta liên tưởng đến những ngày trời trong nắng ấm sáng ngời, non xanh nước biếc, bình yên đến thế.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận rõ ràng, Tiều Thanh không thể không cảm khái sư phụ chu toàn mọi thứ, lùi về sau hai bước, cúi người thật sâu, "Cảm ơn sư phụ dạy dỗ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.