Chương 44
Hoa Tiêu Nhất Tửu Hồ
22/04/2023
Tháng 10 năm 2019, thành phố X.
Lại qua đi gần hai năm, Trình Tang Hạo thông qua vài lần giảm án, rốt cuộc được phóng thích vào một ngày cuối thu mát mẻ. Quý Thư chở theo Tiều Thanh, tự mình lái xe hết bốn tiếng đồng hồ, mang theo một thân phong trần xuất hiện trước cổng tường cao.
Cửa lớn chậm rãi mở ra, một bóng người dần lộ diện, đứng yên trước cửa, duỗi bàn tay trái nhìn ngắm ánh nắng dương quang của đất trời, nở một nụ cười cẩn thận lại chua xót.
Quý Thư bước đến, cầm lấy túi xách trong tay người nọ, hốc mắt bỗng nhiên nóng lên.
Đôi bàn tay vốn dĩ của một văn nhân ngày ngày cầm bút, chỉ trong mấy năm đã chai sạn đi rất nhiều.
Dường như chú ý đến cảm xúc của người đối diện thay đổi đột ngột, Trình Tang Hạo lưu luyến chuyển ánh mắt qua trên người Quý Thư, giương cao khóe miệng để lộ nụ cười, "Đã làm thầy người ta rồi, ủy mị giống bộ dạng gì?"
Lời này khiến Quý Thư càng thêm muốn khóc, nhắm mắt lại kiên quyết nghẹn nước mắt vào trong, đỡ hờ Trình Tang Hạo, "Sư huynh, chúng ta về nhà thôi?"
"Được, về nhà." Trình Tang Hạo lên tiếng, lại hất tay người kia ra, "Sức khỏe của anh vẫn tốt lắm, đừng bám như sam thế."
Quý Thư cười cười, mở ra cửa sau bên phải mời sư huynh ngồi vào, chính anh lại qua ngồi ngay bên trái, để lại ghế lái cho Tiều Thanh.
Trình Tang Hạo liếc sang Quý Thư một cái, "Cứ coi đồ đệ mình thành tài xế riêng vậy à?"
Quý Thư bĩu môi, ngược lại là Tiều Thanh mở miệng trước, mang theo chút ý vị nghịch ngợm, "Chiếc xe này của sư phụ con đã nhắm lâu rồi, không cho con lái con mới không vui ấy."
Duỗi chân đạp ga, bức tường cao dần lui về phía xa, vụt khỏi tầm mắt. Trình Tang Hạo nhìn qua cửa sổ xe một chút, lại nhắm hai mắt lại, thôi, xem như là một cơn ác mộng đi, nháy mắt tỉnh lại, cuộc sống đã đổi thay quá nhiều.
Dường như có thứ gì được đặt trong lòng bàn tay, còn chưa kịp mở mắt, bên tai liền nghe được một câu, "Mua cho sư huynh điện thoại mới, giày da mới, còn có một bộ quần áo mới từ trong ra ngoài, chút nữa chúng ta tìm một trạm dừng chân thay đồ đi thôi."
Trình Tang Hạo mở mắt nhìn thoáng qua, sửng sốt, "Điện thoại di động bây giờ đã lớn như vậy sao?"
"A..." Quý Thư ngốc ngốc gật gật đầu, "Là loại di động 5G..."
Trình Tang Hạo trầm mặc hai giây, ngón tay nhịp nhàng gõ trên chiếc hộp điện thoại mới tinh, "Lúc anh mới vào trong đó, hình như 4G cũng chỉ vừa mới được phổ cập đi."
"Sư huynh..."
"Hóa ra đây chính là thương hải tang điền." Trình Tang Hạo nhẹ nhàng cười cười, "Tổng cộng bao nhiêu tiền?"
"Không bao nhiêu tiền, giữa hai ta không cần bàn những việc này." Quý Thư thuận tay lấy lại điện thoại, trong giọng nói mang theo chút bất mãn.
Trình Tang Hạo lại cười, "Năm ấy, có một vị giám đốc bất động sản đưa cho anh một tấm thẻ ngân hàng, cũng nói không đáng bao nhiêu tiền, không cần khách khí với ông ấy, không cần để ý quá nhiều. Kết quả," y duỗi hai ngón tay quờ quạng trước mắt Quý Thư, "Sáu mươi lăm vạn."
Y quay đầu nhìn Quý Thư, trong đầu lại hiện lên hình ảnh đứa nhóc chạy theo sau lưng mình, luôn miệng gọi sư huynh, đáy lòng dâng lên một cảm giác dễ chịu đã lâu mới tìm lại được, lời nói ra lại không chút lưu tình, "Thầy Quý đây là lại muốn đưa anh vào đó thêm một lần nữa?"
Sắc mặt Quý Thư trở nên trắng bệch trong nháy mắt, mím môi nói: "Sư huynh, em không có ý đó..."
"Bao nhiêu tiền?"
"Tổng cộng ba vạn tám ngàn chín trăm hai mươi tám."
Trình Tang Hạo ngẩn ra, "Một thầy giáo nhỏ như em lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?"
"Em tiết kiệm." Quý Thư cực kì không vui bĩu môi.
Trình Tang Hạo nhướng mày, trong giọng nói bất giác lộ ra ý răn dạy, "Một tháng em kiếm được bao nhiêu lắm? Mua bộ quần áo, một cái điện thoại tiêu hết ba bốn vạn, rồi em định sống tiếp mấy ngày còn lại thế nào?"
Khẩu khí này quá mức quen thuộc. Quý Thư theo bản năng ngồi thẳng cúi đầu, hai tay đặt ở đầu gối, lâu rồi mới bày ra bộ dạng ngoan ngoãn thế này.
"Học được cái tật xấu vung tay quá trán này của bọn nhà giàu từ khi nào?"
"Em không có..." Quý Thư có hơi ấm ức, bắt đầu tính toán, "Tiền lương tiền thưởng của em rất cao, lại không có việc gì thật sự cần dùng. Mấy hôm trước anh họ em mở một võ đường mới, có tặng em vài cái cổ phiếu, làm cổ đông pháp lí. Chút tiền này cho sư huynh, em còn chi được..."
"Sư bá, bộ quần áo trên người sư phụ, kể cả áo khoác cũng không đến sáu ngàn." Tiều Thanh từ kính chiếu hậu nhìn thấy được tình hình phía sau, nhẹ nhàng nói một câu.
Trình Tang Hạo ngây người, sau đó cúi đầu, thở dài một tiếng, "Thực xin lỗi. Anh không biết lúc nãy bị làm sao, chắc là... khá mẫn cảm với mấy chuyện tiền bạc."
Quý Thư vẫn duy trì tư thế ôn lương cung kính, nở một nụ cười an ủi, giọng nói nhẹ bẫng, "Tiểu Quý không sợ bị sư huynh giáo huấn, dù có là ở trước mặt bất cứ ai."
Em chỉ sợ anh sẽ luôn tự phong bế bản thân, không bao giờ gọi em một tiếng "Tiểu Quý" nữa.
Những lời này Quý Thư không nói, nhưng Trình Tang Hạo đều hiểu, vì thế y chỉ thở dài một cái thật sâu, đổi chủ đề.
"Trong vòng hai năm, anh sẽ trả tiền lại cho em. Dựa theo lãi suất cho vay của ngân hàng mà tính, sau hai năm cộng cả gốc lẫn lãi sẽ là bốn vạn năm trăm sáu mươi hai tệ và chín đồng tám, làm tròn, anh trả em bốn vạn sáu trăm, chút nữa tìm giấy bút, anh viết giấy nợ cho em."
Tiều Thanh thoáng kinh ngạc, bật thốt lên, "Tính nhanh như vậy a?"
"Quán quân tính nhẩm toàn quốc khi ấy." Quý Thư không thể kiên trì nói mấy lời "không cần trả" linh tinh kia, đành phải làm bộ không nghe thấy, lại đi trả lời một câu cảm khái của Tiều Thanh.
Trình Tang Hạo không để ý đến ánh mắt thoáng chốc nghiêm chỉnh hẳn lên của Tiều Thanh, quay đầu chăm chú nhìn ngắm đường cao tốc vút dài ngoài cửa sổ. Quán quân tính nhẩm toàn quốc, Trạng Nguyên trung khảo*, sinh viên xuất sắc được cấp học bổng, học sinh duy nhất được giáo sư Diệp trực tiếp dạy dỗ từ những năm học chính quy, cán bộ trẻ nhất của thành phố C, tội phạm, trên người y gắn quá nhiều nhãn mác danh hiệu, dường như cái nào cũng chính là y, mà y, cũng chỉ là một Trình Tang Hạo mà thôi.
*Trung khảo: kì thi chuyển cấp từ bậc Sơ trung (tương đương THCS) lên Cao trung (tương đương THPT).
Một bảng hướng dẫn xuất hiện trước mắt: Còn 200km nữa đến thành phố A.
"Anh cần phải ở nhờ nhà em một thời gian, đổi lại, toàn bộ công việc nhà anh sẽ làm." Âm thanh phát ra từ cuống họng lạnh lẽo, tựa như đang bàn chuyện hợp đồng với một người xa lạ.
"Không cần..." Quý Thư theo bản năng cự tuyệt.
Trình Tang Hạo nhắm hai mắt lại, "Vậy thì cứ tính theo giá thuê nhà đi. Còn nữa, không cần đến trạm dừng chân thay quần áo, anh muốn tắm rửa sạch sẽ rồi mới thay."
Quý Thư không muốn nói tiếp đề tài này, cúi đầu nghịch đầu ngón tay của mình.
"Thầy Quý, anh không phải cố ý khách sáo xa lạ với em, em thật sự không có nghĩa vụ, càng không có trách nhiệm phải chu cấp mấy thứ này cho anh."
"Sư huynh, chị dâu..." Quý Thư đột nhiên im bặt, quả thật muốn cắn đầu lưỡi của mình.
Trình Tang Hạo không mấy kinh ngạc, một tay chống thái dương, tùy ý mở miệng, "Cô ấy có liên hệ với em không?"
"Không có..."
An tĩnh hai giây. Trình Tang Hạo gật gật, hình như là cười khổ một chút, "Là anh có lỗi với cô ấy, đi rồi cũng tốt, ở bên người như anh thì có tương lai gì."
Nếu là cách đây mấy năm, bất kì ai, chỉ cần từng nghe qua ba chữ Trình Tang Hạo đều sẽ không tin lời này. Đây là cái tên chói lọi rực rỡ biết bao, cả người phủ bởi vinh quang, một thân tài học, là người có năng lực xuất chúng nổi bật ở nơi nhân tài nở rộ như đại học A, tương lai muốn bao nhiêu xán lạn thì có bấy nhiêu xán lạn.
Bây giờ, bây giờ...
Quý Thư không đành lòng nghĩ tiếp.
Có lẽ là mệt mỏi, không bao lâu sau Trình Tang Hạo đã nặng nề ngủ rồi. Lúc đôi mắt y mở ra lần nữa, xe đã bon bon đến một con đường quen thuộc, y nhíu mày nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, đến tận khi cổng trường nguy nga kia xuất hiện.
"Lái chậm một chút." Quý Thư nhẹ giọng phân phó.
Tiều Thanh hạ tốc độ xuống cực thấp, đang giữa kì nghỉ tháng mười một, học sinh ra vào trước cổng trường lại có vẻ nhộn nhịp hơn bình thường một chút.
"Sư bá sư phụ, có vào trường không ạ?"
"Không," Trình Tang Hạo không chút do dự mà cự tuyệt, giọng nói đã tràn nỗi cô đơn, "Đừng lái vào."
Một nơi sạch sẽ như vậy, y sớm đã không xứng bước vào.
Lại qua đi gần hai năm, Trình Tang Hạo thông qua vài lần giảm án, rốt cuộc được phóng thích vào một ngày cuối thu mát mẻ. Quý Thư chở theo Tiều Thanh, tự mình lái xe hết bốn tiếng đồng hồ, mang theo một thân phong trần xuất hiện trước cổng tường cao.
Cửa lớn chậm rãi mở ra, một bóng người dần lộ diện, đứng yên trước cửa, duỗi bàn tay trái nhìn ngắm ánh nắng dương quang của đất trời, nở một nụ cười cẩn thận lại chua xót.
Quý Thư bước đến, cầm lấy túi xách trong tay người nọ, hốc mắt bỗng nhiên nóng lên.
Đôi bàn tay vốn dĩ của một văn nhân ngày ngày cầm bút, chỉ trong mấy năm đã chai sạn đi rất nhiều.
Dường như chú ý đến cảm xúc của người đối diện thay đổi đột ngột, Trình Tang Hạo lưu luyến chuyển ánh mắt qua trên người Quý Thư, giương cao khóe miệng để lộ nụ cười, "Đã làm thầy người ta rồi, ủy mị giống bộ dạng gì?"
Lời này khiến Quý Thư càng thêm muốn khóc, nhắm mắt lại kiên quyết nghẹn nước mắt vào trong, đỡ hờ Trình Tang Hạo, "Sư huynh, chúng ta về nhà thôi?"
"Được, về nhà." Trình Tang Hạo lên tiếng, lại hất tay người kia ra, "Sức khỏe của anh vẫn tốt lắm, đừng bám như sam thế."
Quý Thư cười cười, mở ra cửa sau bên phải mời sư huynh ngồi vào, chính anh lại qua ngồi ngay bên trái, để lại ghế lái cho Tiều Thanh.
Trình Tang Hạo liếc sang Quý Thư một cái, "Cứ coi đồ đệ mình thành tài xế riêng vậy à?"
Quý Thư bĩu môi, ngược lại là Tiều Thanh mở miệng trước, mang theo chút ý vị nghịch ngợm, "Chiếc xe này của sư phụ con đã nhắm lâu rồi, không cho con lái con mới không vui ấy."
Duỗi chân đạp ga, bức tường cao dần lui về phía xa, vụt khỏi tầm mắt. Trình Tang Hạo nhìn qua cửa sổ xe một chút, lại nhắm hai mắt lại, thôi, xem như là một cơn ác mộng đi, nháy mắt tỉnh lại, cuộc sống đã đổi thay quá nhiều.
Dường như có thứ gì được đặt trong lòng bàn tay, còn chưa kịp mở mắt, bên tai liền nghe được một câu, "Mua cho sư huynh điện thoại mới, giày da mới, còn có một bộ quần áo mới từ trong ra ngoài, chút nữa chúng ta tìm một trạm dừng chân thay đồ đi thôi."
Trình Tang Hạo mở mắt nhìn thoáng qua, sửng sốt, "Điện thoại di động bây giờ đã lớn như vậy sao?"
"A..." Quý Thư ngốc ngốc gật gật đầu, "Là loại di động 5G..."
Trình Tang Hạo trầm mặc hai giây, ngón tay nhịp nhàng gõ trên chiếc hộp điện thoại mới tinh, "Lúc anh mới vào trong đó, hình như 4G cũng chỉ vừa mới được phổ cập đi."
"Sư huynh..."
"Hóa ra đây chính là thương hải tang điền." Trình Tang Hạo nhẹ nhàng cười cười, "Tổng cộng bao nhiêu tiền?"
"Không bao nhiêu tiền, giữa hai ta không cần bàn những việc này." Quý Thư thuận tay lấy lại điện thoại, trong giọng nói mang theo chút bất mãn.
Trình Tang Hạo lại cười, "Năm ấy, có một vị giám đốc bất động sản đưa cho anh một tấm thẻ ngân hàng, cũng nói không đáng bao nhiêu tiền, không cần khách khí với ông ấy, không cần để ý quá nhiều. Kết quả," y duỗi hai ngón tay quờ quạng trước mắt Quý Thư, "Sáu mươi lăm vạn."
Y quay đầu nhìn Quý Thư, trong đầu lại hiện lên hình ảnh đứa nhóc chạy theo sau lưng mình, luôn miệng gọi sư huynh, đáy lòng dâng lên một cảm giác dễ chịu đã lâu mới tìm lại được, lời nói ra lại không chút lưu tình, "Thầy Quý đây là lại muốn đưa anh vào đó thêm một lần nữa?"
Sắc mặt Quý Thư trở nên trắng bệch trong nháy mắt, mím môi nói: "Sư huynh, em không có ý đó..."
"Bao nhiêu tiền?"
"Tổng cộng ba vạn tám ngàn chín trăm hai mươi tám."
Trình Tang Hạo ngẩn ra, "Một thầy giáo nhỏ như em lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?"
"Em tiết kiệm." Quý Thư cực kì không vui bĩu môi.
Trình Tang Hạo nhướng mày, trong giọng nói bất giác lộ ra ý răn dạy, "Một tháng em kiếm được bao nhiêu lắm? Mua bộ quần áo, một cái điện thoại tiêu hết ba bốn vạn, rồi em định sống tiếp mấy ngày còn lại thế nào?"
Khẩu khí này quá mức quen thuộc. Quý Thư theo bản năng ngồi thẳng cúi đầu, hai tay đặt ở đầu gối, lâu rồi mới bày ra bộ dạng ngoan ngoãn thế này.
"Học được cái tật xấu vung tay quá trán này của bọn nhà giàu từ khi nào?"
"Em không có..." Quý Thư có hơi ấm ức, bắt đầu tính toán, "Tiền lương tiền thưởng của em rất cao, lại không có việc gì thật sự cần dùng. Mấy hôm trước anh họ em mở một võ đường mới, có tặng em vài cái cổ phiếu, làm cổ đông pháp lí. Chút tiền này cho sư huynh, em còn chi được..."
"Sư bá, bộ quần áo trên người sư phụ, kể cả áo khoác cũng không đến sáu ngàn." Tiều Thanh từ kính chiếu hậu nhìn thấy được tình hình phía sau, nhẹ nhàng nói một câu.
Trình Tang Hạo ngây người, sau đó cúi đầu, thở dài một tiếng, "Thực xin lỗi. Anh không biết lúc nãy bị làm sao, chắc là... khá mẫn cảm với mấy chuyện tiền bạc."
Quý Thư vẫn duy trì tư thế ôn lương cung kính, nở một nụ cười an ủi, giọng nói nhẹ bẫng, "Tiểu Quý không sợ bị sư huynh giáo huấn, dù có là ở trước mặt bất cứ ai."
Em chỉ sợ anh sẽ luôn tự phong bế bản thân, không bao giờ gọi em một tiếng "Tiểu Quý" nữa.
Những lời này Quý Thư không nói, nhưng Trình Tang Hạo đều hiểu, vì thế y chỉ thở dài một cái thật sâu, đổi chủ đề.
"Trong vòng hai năm, anh sẽ trả tiền lại cho em. Dựa theo lãi suất cho vay của ngân hàng mà tính, sau hai năm cộng cả gốc lẫn lãi sẽ là bốn vạn năm trăm sáu mươi hai tệ và chín đồng tám, làm tròn, anh trả em bốn vạn sáu trăm, chút nữa tìm giấy bút, anh viết giấy nợ cho em."
Tiều Thanh thoáng kinh ngạc, bật thốt lên, "Tính nhanh như vậy a?"
"Quán quân tính nhẩm toàn quốc khi ấy." Quý Thư không thể kiên trì nói mấy lời "không cần trả" linh tinh kia, đành phải làm bộ không nghe thấy, lại đi trả lời một câu cảm khái của Tiều Thanh.
Trình Tang Hạo không để ý đến ánh mắt thoáng chốc nghiêm chỉnh hẳn lên của Tiều Thanh, quay đầu chăm chú nhìn ngắm đường cao tốc vút dài ngoài cửa sổ. Quán quân tính nhẩm toàn quốc, Trạng Nguyên trung khảo*, sinh viên xuất sắc được cấp học bổng, học sinh duy nhất được giáo sư Diệp trực tiếp dạy dỗ từ những năm học chính quy, cán bộ trẻ nhất của thành phố C, tội phạm, trên người y gắn quá nhiều nhãn mác danh hiệu, dường như cái nào cũng chính là y, mà y, cũng chỉ là một Trình Tang Hạo mà thôi.
*Trung khảo: kì thi chuyển cấp từ bậc Sơ trung (tương đương THCS) lên Cao trung (tương đương THPT).
Một bảng hướng dẫn xuất hiện trước mắt: Còn 200km nữa đến thành phố A.
"Anh cần phải ở nhờ nhà em một thời gian, đổi lại, toàn bộ công việc nhà anh sẽ làm." Âm thanh phát ra từ cuống họng lạnh lẽo, tựa như đang bàn chuyện hợp đồng với một người xa lạ.
"Không cần..." Quý Thư theo bản năng cự tuyệt.
Trình Tang Hạo nhắm hai mắt lại, "Vậy thì cứ tính theo giá thuê nhà đi. Còn nữa, không cần đến trạm dừng chân thay quần áo, anh muốn tắm rửa sạch sẽ rồi mới thay."
Quý Thư không muốn nói tiếp đề tài này, cúi đầu nghịch đầu ngón tay của mình.
"Thầy Quý, anh không phải cố ý khách sáo xa lạ với em, em thật sự không có nghĩa vụ, càng không có trách nhiệm phải chu cấp mấy thứ này cho anh."
"Sư huynh, chị dâu..." Quý Thư đột nhiên im bặt, quả thật muốn cắn đầu lưỡi của mình.
Trình Tang Hạo không mấy kinh ngạc, một tay chống thái dương, tùy ý mở miệng, "Cô ấy có liên hệ với em không?"
"Không có..."
An tĩnh hai giây. Trình Tang Hạo gật gật, hình như là cười khổ một chút, "Là anh có lỗi với cô ấy, đi rồi cũng tốt, ở bên người như anh thì có tương lai gì."
Nếu là cách đây mấy năm, bất kì ai, chỉ cần từng nghe qua ba chữ Trình Tang Hạo đều sẽ không tin lời này. Đây là cái tên chói lọi rực rỡ biết bao, cả người phủ bởi vinh quang, một thân tài học, là người có năng lực xuất chúng nổi bật ở nơi nhân tài nở rộ như đại học A, tương lai muốn bao nhiêu xán lạn thì có bấy nhiêu xán lạn.
Bây giờ, bây giờ...
Quý Thư không đành lòng nghĩ tiếp.
Có lẽ là mệt mỏi, không bao lâu sau Trình Tang Hạo đã nặng nề ngủ rồi. Lúc đôi mắt y mở ra lần nữa, xe đã bon bon đến một con đường quen thuộc, y nhíu mày nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, đến tận khi cổng trường nguy nga kia xuất hiện.
"Lái chậm một chút." Quý Thư nhẹ giọng phân phó.
Tiều Thanh hạ tốc độ xuống cực thấp, đang giữa kì nghỉ tháng mười một, học sinh ra vào trước cổng trường lại có vẻ nhộn nhịp hơn bình thường một chút.
"Sư bá sư phụ, có vào trường không ạ?"
"Không," Trình Tang Hạo không chút do dự mà cự tuyệt, giọng nói đã tràn nỗi cô đơn, "Đừng lái vào."
Một nơi sạch sẽ như vậy, y sớm đã không xứng bước vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.