Huề Thủ Thiên Nhai

Chương 13

Dịch Nhân Bắc

27/07/2017

CHƯƠNG 13

Nghe được cửa phòng mở, Cổ Tiểu Mộc rời giường lấy giày, không nhanh không chậm hướng đại sảnh dưới lầu đi. Nếu biết mục đích của Mạc Nhiên, cũng không cần phải theo sát phía sau hắn, vừa lúc cũng miễn hành tung có thể bị tiết lộ.

Một đường nghĩ đến ngày sau nên an bài như thế nào, nam nhân đồng thời suy nghĩ phương thức ở chung cùng Huyết Hồn sau này.

Hắn hiện giờ tuy rằng đã cùng ta thân cận không ít, cũng bắt đầu ngẫu nhiên hướng ta nói ra tâm sự, nhưng vẫn như cũ có không ít chuyện còn giấu diếm ta. Là hắn thiên tính cẩn thận, hay là hắn đối với ta vẫn còn cảnh giác cho nên đang âm thầm đề phòng ta?

Cùng ở bên cạnh hắn ba tháng, hắn chỉ nói điều tra chuyện gì, cũng không hề đề cập tới chuyện mười một năm trước, cũng đối thân thế của mình không nói một chữ. Hắn đến cùng phải hay không hài tử của bọn họ? Hắn sẽ không phải là “người đó” chứ? Nếu hắn thật là “người đó”, ta nên lo liệu thế nào? Hơn nữa, chiếu theo thủ pháp xử trí cừu nhân đầy huyết tinh, cứ thế mãi thì khó bảo toàn hắn không hoàn toàn đi vào tà đạo. Nếu quả thật tới lúc đó, ta phải thế nào đây?

Mạc Mạc a Mạc Mạc, ngươi làm ta thực đau đầu ngươi có biết hay không? Cùng ngươi một chỗ thời gian càng dài càng bị ngươi hấp dẫn, biết rõ không thể…

“Cổ ca ca!” Một nhân ảnh trắng lẫn với hồng phấn hướng vào trong lòng ngực nam nhân đáng cúi đầu đi.

Cả kinh, phản xả lui từng bước về phía sau, thân thủ ngăn lại, đánh tới, liên tiếp hoán đổi ba cách thức. Đợi thấy rõ người đến thì Cổ Tiểu Mộc vội từ chuẩn bị đánh thì biến thành đỡ lấy. Chờ đối phương đững vững gót chân, lúc này mới thu hồi tay lại.

“Tam Mạt, là ngươi! Ngươi sao lại chạy tới nơi này? Là trộm chạy đến sao? Không ai theo ngươi sao? Trời đã muộn vậy rồi sao ngươi vẫn còn ngồi ở trong đại sảnh?” Thật hiếm có, Tiểu Mộc trên mặt xuất hiện bộ dạng nghiêm túc.

“Cổ ca ca! Ngươi thật là!” Nữ hài tử gọi Tam Mạt cong lên cái miệng nhỏ nhắn, bất mãn nói: “Vừa mới gặp mặt liền hỏi người ta nhiều vấn đề như vậy! Ta làm thế nào biết phải trả lời từ đâu chứ?! Ngươi sao cũng không hỏi xem người ta trong khoảng thời gian này thế nào? Còn có a, ngươi có nhớ ta không?”

Bị nữ hài tử bộ dạng ngang bướng chọc cười, Cổ Tiểu Mộc vươn bàn tay to xoa xoa đầu nàng, yêu thương nói: “Nhớ, sao lại không nhớ! Ngươi trong khoảng thời gian này trôi qua thế nào? Sao lại chạy tới nơi này?”

“Này cũng không có gì đặc biệt!” Nữ hài tử tuổi chừng mười sáu mười bảy tuổi mặt đỏ hồng cảm thụ sự quan tâm của đại nam nhân trước mặt. Cảm thấy người trong đại sảnh đang nhìn bọn họ, lại càng đem khuôn mặt xấu hổ cúi xuống mặt đất. [đột nhiên nhớ Tiểu Mộc cũng chỉ mới 19t nhỉ ==]

“Đứng nói chuyện như vậy cũng không tiện, chúng ta đi sang bên kia ngồi xuống nói chuyện.” Tiểu Mộc săn sóc dẫn nữ hài đến phòng riêng ngồi xuống.

Một bên tính toán thời gian, một bên hỏi nữ tử xinh đẹp trước mắt, “Muội một mình đến Tế Nam phủ ngoạn sao?”

“Không phải a,” lắc đầu, “Là phụ thân mang ta cùng đi. Ta nói với cha muốn gặp Viên gia tỷ tỷ, cha liền dẫn ta tới.”

“Cha ngươi vẫn như vậy, đem ngươi cưng chiều hết mực! Hắn cứ như vậy dẫn đi, nữ nhi bảo bối bất quá chỉ nói muốn gặp người nào đó, liền lập tức có thể buông toàn bộ đại sự, trước tiên làm hài lòng ngươi tiểu đông tây này!” Nam nhân cười cười nữ hài tử.

“Hừ! Cha chính là thương ta thôi! Không giống người nào đó cả một năm cũng không tới nhìn người ta một chút. Trên miệng thì nói nhớ, thực sự thấy người ta ngay cả một điểm bộ dạng cao hứng cũng không có!”

Cười khổ nói: “Hảo Tam Mạt của ta a, Đại ca là lo lắng ngươi vừa thấy mặt liền bị hỏi đông hỏi tây. Ai bảo Tam Mạt chúng ta càng lớn càng xinh đẹp như thế, nếu bị người khác lừa đi chẳng phải là muốn đem phụ mẫu ngươi khóc đến chết sao! Cha ngươi đâu?”

“Phụ thân đi làm việc. Chỉ có ta cùng Lưu bá đi.”



“Lưu bá đâu?”

“Này, không phải là đang đến đây.” Dùng ngón tay chỉ hướng đại môn.

“Vậy là tốt rồi. Như vậy ta cũng có thể yên tâm ly khai. Lưu bá, bên này!” Nam nhân đứng dậy, chuẩn bị rời đi.

“Cổ ca ca! Ngươi không phải ở tại khách *** này sao? Ta thấy ngươi từ trong đi ra. Như thế nào ngươi lại muốn đi nữa? Mang ta cùng đi được không?” Nữ hài tử không để ý rụt rè, vội vàng kéo lấy tay áo Cổ Tiểu Mộc làm nũng.

“Ha ha, một tiểu cô nương như vậy lại đi theo sau đại nam nhân chính là rất nguy hiểm nga! Ngoan, đứng ở khách *** chờ cha ngươi quay về. Đại ca còn có chuyện phải làm.” Nhẹ nhàng bỏ ra đôi tay nhỏ bé của nữ hài tử, nam nhân cười nói.

“Không cần nha, người ta cùng với Cổ ca ca cùng một chỗ thôi!” Nữ hài lắc lắc khuôn mặt nhỏ nhắn, nhõng nhẽo không chịu.

“Nghe lời, chờ Đại ca giải quyết xong việc, sẽ đến gặp ngươi.” Tiểu Mộc đối Lưu bá gật gật đầu, ôn nhu khuyên giải an ủi Tam muội.

“Được rồi…! Người ta vâng lời, ngươi nhất định phải tới nga!”

“Ân. Yên tâm! Lúc này mới ngoan!”

“Kiến quá Cổ thiếu gia.” Lưu bá thái độ kỉnh cẩn nói.

“Lưu bá hảo. Tam muội liền giao cho ngươi. Ta còn có chút việc muốn làm, cáo từ! Thỉnh thay ta hướng bá phụ vấn an.”

“Vâng, Cổ thiếu gia yên tâm. Tiểu nhân nhất định sẽ truyền đạt.”

Đêm đã gần canh hai, Ngũ Long đàm phụ cận Viên gia trang hoàn toàn yên tĩnh.

Bách Lý Mạc Nhiên xem xét địa phương trong nội trang hãy còn sáng đèn, thân ảnh vọt lên. Nhẹ nhàng mà hạ xuống mái nhà đúng mục tiêu.

Đang định xốc lên mái ngói thì tay đột nhiên dừng lại động tác, nghiêng đầu cẩn thận nghe hô hấp trong phòng truyền đến. Hai người? Hơn nữa đều là cao thủ. Trong đó có một người hơi thở nhẹ đến mức làm cho người ta cơ hồ không thể nhận thấy!

Một là của Phục Hổ Chưởng Viên Điền, còn lại là của ai? Chung quanh đây có người nào có công lực cao như thế? Phan Trường Sinh? Không đúng! Không phải hắn. Vậy là ai?

Thê tử của Viên Điền chẳng lẽ là cao thủ thâm tàng bất lộ (không lộ tài năng)? Nhưng mà nàng không phải đã nằm trên giường không dậy nổi đã lâu rồi sao?

Một tiếng kêu thảm trầm thấp vang lên. Hai hô hấp đã tiêu thất một.

Chuyện gì xảy ra? Đã xảy ra cái gì vậy? Mạc Nhiên đứng dậy quyết định xông vào trong phòng xem đến tột cùng là việc gì.



Một đạo hắc ảnh từ trong phòng vút qua. Mạc Nhiên vừa mới từ nóc nhà nhảy xuống đụng phải trước mặt.

“Huyết Hồn! Ngươi hảo tàn nhẫn!” Hắc ảnh nhìn thấy Bách Lý một thân hắc y đầu đội sa mạo, không để cho hắn có cơ hội mở miệng liền vận khởi mười thành công lực hướng hắn một chưởng đánh tới, sau khi hô một tiếng, liền dựa vào chưởng lực bắn ngược lại như mũi tên gãy hướng ngoài trang chạy như bay.

Công lực thật mạnh! Vội vàng tiếp được một chưởng, hóa đi chưởng kình, nhìn lại, người đã không thấy bóng dáng.

Lúc này, nhờ phúc của đối phương trước khi đi đã hô to, xung quanh Viên gia trang bắt đầu đèn đuốc sáng lên, thấy đã có người hướng bên này đi tới.

Hừ! Dãm hãm hại ta! Thoát được mồng một nhưng trốn không thoát mười lăm, sớm hay muộn một ngày ta sẽ bắt lại ngươi tên hỗn đản này!

Vội nén xuống giận dữ, Mạc Nhiên ném cái tên hắc ảnh vừa mới xuất hiện lúc nãy ra khỏi đầu, vọt người đi vào.

Trong phòng, bất ngờ thấy thi thể của Phục Hổ Chưởng Viên Điền nằm ngửa đó. Chỉ thấy hai mắt ông ta trợn lên, môi khẽ nhếch, hai đấm nắm chặt, hiển nhiên đối với người xuất thủ hại ông ta cảm thấy hoàn toàn không thể tin nổi!

Mạc Nhiên thấy trước ngực ông ta y sam đã bị xé rách, trên cổ có lưu lại một hồng ngân.

Giống như vật gì đó đeo ở trên cổ bị người mạnh mẽ tháo đi. Vết thương trí mệnh là một đao đâm nghiêng dưới xương sườn.

Trên cổ Viên Điền đeo đại khái chính là một mảnh nhỏ của tàng bảo đồ! Người đến là tại vì bảo đồ mà sát nhân! Là ai?!

Đúng rồi! Phan Trường Sinh đâu? Trên người hắn cũng có một mảnh khác, không biết hắn phải chăng…

Muốn đi ra ngoài tìm kiếm, nhưng lúc này Viên gia trang đã muốn loạn thành một đoàn, cửa đã truyền đến, “Cha! Cha! Ngươi không sao chứ?!” Tiếng kêu của nữ tử.

Lười cùng nữ tử tính toán, cũng không muốn đối một đám hạ nhân hộ viện hạ sát thủ. Sau khi Bách Lý Mạc Nhiên mở ra mí mắt của Viên Điền nhìn kỹ một chút, liền xoay người theo cửa sau vụt đi.

Cổ Tiểu Mộc ngồi xếp bằng ở trên giường đang sinh buồn bực!

Chính là chỉ chậm gần nửa canh giờ mà thôi, không nghĩ tới Huyết Hồn lại đại khai sát giới!

Khi mình đuổi theo tới Viên gia trang thì Phục Hổ Chưởng Viên Điền đã bị giết, từ vết thương phán đoán xác nhận là vết đao, hơn nữa ông ta trước khi chết còn hô lên tên Huyết Hồn!

Tam đệ tử Phan Trường Sinh của Ngô Sùng Đức chết lại càng thê thảm! Sau khi chết thi thể đều biến hình! Hiển nhiên là bị người hung hăng tra tấn một phen, tới lúc đã không thể chịu đựng được nữa mới đoạn khí!

Mạc Mạc! Tâm ngươi sao lại càng ngày càng ngoan độc như vậy! Ta rốt cuộc nên lo liệu ngươi thế nào đây?!

huynh phải tin tưởng Mạc Mạc một chút chứ a >.Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Huề Thủ Thiên Nhai

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook