Chương 1: Con vợ lẽ Chương gia
Đạm Định Tòng Dung Đích Mỗ Nhân
05/11/2015
Chương gia, trấn Tam Hà, thành Thanh Tang, quận Thanh Lâm, nước Vệ.
Trời cao trong xanh vời vợi, từng đàn chim rực rỡ sắc màu thi thoảng lượn qua. Bên bờ sông hoa cỏ xanh tươi mơn mởn, Thiên Lam Thủy Thanh đẹp nhất là đây. Chương Diệp ngắm mình bên khung cảnh thơ mộng rồi nghiêng đầu nhìn hai mặt trời trên cao. Tục ngữ có câu: “ Ban ngày không thể có hai mặt trời, nhưng chẳng phải giờ đây trời cao có tận hai ông liền sao! Ta là người của Man Hoang Đại Lục, còn là người của Địa Cầu? Rốt cuộc là Trang Chu Mộng Điệp hay vẫn là Mộng Điệp Trang Chu?
Nói tới đây, sắc mặt hắn tỏ ra không biết nên làm thế nào cho phải.
Năm nay Chương Diệp mười hai tuổi, là con một vợ lẻ của Chương gia trong Tam Hà Trấn, thiên tư của hắn thấp nên tất nhiên sẽ không được gia tộc quan tâm. Do đó, Chương Diệp sống trong Chương gia như người vô hình, không được đối xử tốt, có cũng được mà không có cũng chẳng sao, đến đan dược bí kíp cơn bản nhất dùng để tu luyện cũng chẳng được phần chứ đừng nói tới có người chỉ dạy tu luyện.
Điều đó khiến tu vi Chương Diệp trở nên kém cỏi. Trong khi bạn bè đồng trang lứa đều đã đạt đến võ đạo Nhị Trọng thiên, cá biết có thiếu niên xuất chúng đã đạt tới võ đạo Nhị Trọng Thiên đỉnh phong, chỉ còn chờ thời tiến vào Tam Trong Thiên. Thì Chương Diệp vẫn còn loai hoay dậm chân tại chỗ ở Võ đạo Nhất Trọng Thiên, nhìn thì có vẻ chỉ còn cách võ đạo nhị trọng một lớp giấy nhưng dù cố thế nào đều không thể tiến giai.
Để tốc độ tu luyện của mình tăng nhanh, hai năm trước Chương Diệp bắt đầu lên núi hái thuốc. Dùng dược liệu đổi lấy ít thù lao để mua đan dược tu luyện.
Có điều việc hái thuốc không những gian khổ mà còn rất nguy hiểm. Nửa tháng trước, gã đang hái thuốc trên núi thì bị một thảo dược độc cứa vào chân, tuy đã lập tức ăn Giải Độc Hoàn những vẫn bị hôn mê một ngày một đêm. Suýt chút nữa đã lưu lại cái mạng nhỏ trong núi rừng hoang dã này.
Lúc tỉnh dậy, Chương Diệp hoảng sợ phát hiện trong đầu hiện ra nhiều đoạn ký ức vừa lạ lẫm vừa quen thuộc. Theo đó, hắn từng sống một thời gian dài tại một tinh cầu có tên là “ Trái Đất”. Nào là đọc sách, chơi game, xem tivi, lên mạng, chuyện tình yêu, rồi đến các đồ vật máy bay, ô tô, ca-nô đủ loại không thể tưởng tượng nổi. Cũng đã nếm trải qua biết bao thăng trầm cuộc đời, trong một lần ngoài ý muốn phải bỏ mạng vô tình mà có mặt ở Man Hoang này
Giờ đây hai dòng ký ức ở Địa Cầu và Man Hoang xung đột, ảnh hưởng lẫn nhau rồi cùng hợp lại đã mười mấy ngày nay. Khiến cho hắn giờ phút này giống như một kẻ mắc bệnh tâm thần phân liệt. Cả ngày đầu đau muốn nứt ra, ảo giác chồng chất, miệng thi thoảng lại lảm nhảm những câu bằng tiếng Địa Cầu.
Dị biến này khiến Chương Diệp gặp nhiều đau đớn khổ sở nhưng không phải là không có chỗ tốt
Khi ký ức dần dung hợp, cách nhìn vấn đề và cách nghĩ của Chương Diệp biến hóa cực lớn. Bề ngoài vẫn là một cậu bé mười hai tuổi nhưng lại mang tâm trí của một người trưởng thành từng trải. Khí chất trầm ổn lịch duyệt không tương xứng với tuổi đời bất tri bất giác xuất hiên trên người gã.
Không những vậy, Chương Diệp còn cảm giác được đầu óc mình cũng trở nên minh mẫn linh hoạt lạ thường. Hiện giờ gã có thể hiểu tường tận rõ ràng những sự vật hiên tượng mà trước kia dù nghĩ nát óc thế nào cũng không ra.
Lặng nhìn đám mây trên trời, thoáng phút ưu sầu nan giải, thần sắc hắn bỗng kiên định hẳn. Phẩy mạnh cánh tay thấp giọng nói:
“Dù là Đia Cầu hay Man Hoang chăng nữa, ta chính là ta, chính là Chương Diệp. Cuộc sống ở Địa cầu của ta đã thú vị như vậy tại sao bây giờ không làm cho cuộc sống ở nơi này trở nên thú vị hơn chứ. Ta sẽ trở thành cường giả mà người người Man Hoang đại lục này phải kính ngưỡng. Ta sẽ phá bỏ mọi giới hạn võ học, khiến người đời phải kinh sơ.ha ha!”
Hùng ngôn tráng trí khởi xuất, cơn đau đầu hành hạ CHương Diệp cũng không cánh mà bay, toàn thân sảng khoái không nói nên lời, cảm giác như một lần nữa được tái sinh vậy.
Gã đã ý thức được rằng, đoạn ký ức chợt nhớ giờ đây đã hòa vào bản thân mình là một, vậy thì tại sao phải ưu sầu phân biệt làm gì.
"Thiếu gia, thiếu gia!". Đang phấn chấn vì những gì tiếp thu được thì Chương Diệp bị một tiểu nha đầu từ đâu chạy đến nắm lấy tay áo . Nhìn thoáng qua liền nhận ra là Thanh Liên. Tiểu nha hoàn hằng ngày hầu hạ mình kể từ lúc bắt đầu cuộc sống ở đây.
Chương Diệp chậm rãi nói: "Thanh Liên, có chuyện gì?"
Thanh Liên hầu hạ Chương Diệp từ nhỏ nên đối với hắn hết sức quen thuộc. Tuy nhiên giờ đây nàng cảm giác được, thiếu gia của mình dường như trở nên thay đổi khác thường, nhưng cụ thể khác ở điểm nào thì không thể hình dung bằng lời được.
Nhanh chóng đem suy nghĩ này vứt bỏ, Thanh liên vội vã nói:” Thiếu gia, không hay rồi, gia tộc phát Tôi Thể Đan cho người nhưng mới vừa rồi đã bị phu nhân lấy đi! Nghe nói là lấy cho đại ca của người!”
"Sao cơ! Tôi Thể Đan bị lấy mất rồi à?" Chương Diệp không khỏi nhíu lông mày một cái.
Tôi Thể Đan là một trong các đan dược thiết yếu đối với người tu luyện võ đạo. Người tu võ đạo tại thời điểm nhập môn mượn lực lượng của Tôi Thể Đan có thể nhanh chóng loại bỏ những tạp chất trong cơ thể, ngoài ra nó còn giúp nâng cao tố chất thân thể người sử dụng. Có được viên đan dược này sẽ khiến căn cơ tu luyện ban đầu rất vững chắc tạo nền tảng cho tu luyện về sau, hiệu quả thu được có thể nói là làm chơi mà ăn thật.
Tuy nhiên cái gì cũng có cái giá của nó. Tôi Thể Đan hữu ích như vậy nên có thể coi là vật xa xỉ. Tính ra hoàng kim, một Tôi Thể Đan giá trị cả mấy trăm lượng, mà nhiều khi có tiền còn chẳng mua được. Chương gia cũng là một gia tộc lớn hàng đầu tại Tam Ha Trấn này nhưng quanh năm suốt tháng lượng Tôi Thể Đan có được cũng chẳng là bao. Chỉ có những đứa trẻ đến mười hai tuổi trong gia tộc thì mới được cấp một quả để trợ giúp tu luyện.
Chương Diệp tư chất cùng tu vi đều kém hơn bạn bè, luôn phải gắng sức đuổi theo. Vì thế Tôi Thể Đan với hắn mà nói thực sự vô cùng quan trọng. Mẫu thân hắn lấy đi Tôi Thể Đan đi rồi càng làm con đường tu hành của hắn thêm gian nan trắc trở.
Chương Diệp hít sâu một hơi, nén lửa giận trong lòng, từ từ nói: “ Mẹ ta lúc lấy đan dược đi có nói gì không?”
Thanh Liên đáp: “Phu nhân nói thiên tư của người không thích hợp luyện võ, dùng nhiều đan dược hơn nữa cũng vô ích. Chi bằng đem viên đan dược kia cho ca ca người dùng cho đỡ lãng phí. Ca ca người có thêm cái này tu luyện sẽ càng tiến triển vượt bậc, ngày sau tại cuộc tỷ thí trong gia tộc ắt hẳn sẽ nổi danh khiến gia tộc phải coi trọng.”
Chương Diệp trầm mặc một hồi, rồi phất tay nói: "ừ biết rồi. Ngươi lui đi."
Nhìn Thanh Liên rời khỏi, Chưởng Diệp thở dài, ánh mắt đượm buồn, bất đắc dĩ mà lắc đầu. Từ khi năm tuổi lúc khảo thí tư chất, phát hiện tư chất của hắn hơi thấp, mẫu thân cũng đã bắt đầu không thèm để ý hắn rồi. Tuy từ đó tới giờ, hắn một mình sống ở tiểu viện này rất ít khi gặp mẫu thân. Nhưng mẫu thân dù sao vẫn là mẫu thân, tình mẫu tử làm sao chối bỏ được. Giờ đích thân mẹ ruột của mình đã lấy đan dược đi không lẽ ta lại mặt dày tới tận cửa đòi người trả lại đan dược hay sao?
Biết rõ là mẹ thiên vị ca ca, hắn vẫn không cam tâm. Nhưng cuối cùng Chương Diệp vẫn theo lý trí cố đè nén tâm tư kia xuống. Bàn tay nắm chặt thành nắm đấm lúc nào chẳng hay. Thấp giọng nói ra: Mẫu thân à, dù tư chất của hài nhi có thấp nhưng dù sao cũng là con đẻ của người mà. Chẳng lẽ trong lòng người không có một chút tình cảm dành cho đứa con này ư. Đại ca thông minh hơn người thiên vị huynh ấy con có thể hiểu được. Nhưng ngay cả một viên thuốc đáng lý thuộc về con người cũng lấy đem cho huynh ấy, không phải là bất công lắm ư!”
Có lẽ ta ăn được viên đan dược này hiệu quả cũng không nhiều nhưng nếu không ăn chẳng phải càng không có hi vọng ư? Người sao có thể nhẫn tâm tự tay cắt đứt đường tu hành của con mình vậy?Yên lặng một hồi rồi bỗng nhiên hắn tiếp tục nắm chặt nắm đấm, thầm thì: “ Mẫu thân, thế nào đi nữa, người cũng là người thân nhất của ta, việc này ta sẽ không để trong lòng. Ta tin tưởng trời cao không tuyệt đường người, cuối cùng sẽ có một ngày, tất cả cường giả thiên hạ phải cúi đầu trước mặt, rồi các người sẽ phải kinh tâm động phách hối hận vì việc làm ngày hôm nay..”
Tới đây, Chương Diệp chợt nhớ tới đoạn ký ức mới thức tĩnh không lâu. Hắn cảm giác được đoạn ký ức đồ sộ này có lẽ chính là cẩm nang chỉ lối vô cùng hữu ích cho trên bước đường tu luyện của mình…
Trời cao trong xanh vời vợi, từng đàn chim rực rỡ sắc màu thi thoảng lượn qua. Bên bờ sông hoa cỏ xanh tươi mơn mởn, Thiên Lam Thủy Thanh đẹp nhất là đây. Chương Diệp ngắm mình bên khung cảnh thơ mộng rồi nghiêng đầu nhìn hai mặt trời trên cao. Tục ngữ có câu: “ Ban ngày không thể có hai mặt trời, nhưng chẳng phải giờ đây trời cao có tận hai ông liền sao! Ta là người của Man Hoang Đại Lục, còn là người của Địa Cầu? Rốt cuộc là Trang Chu Mộng Điệp hay vẫn là Mộng Điệp Trang Chu?
Nói tới đây, sắc mặt hắn tỏ ra không biết nên làm thế nào cho phải.
Năm nay Chương Diệp mười hai tuổi, là con một vợ lẻ của Chương gia trong Tam Hà Trấn, thiên tư của hắn thấp nên tất nhiên sẽ không được gia tộc quan tâm. Do đó, Chương Diệp sống trong Chương gia như người vô hình, không được đối xử tốt, có cũng được mà không có cũng chẳng sao, đến đan dược bí kíp cơn bản nhất dùng để tu luyện cũng chẳng được phần chứ đừng nói tới có người chỉ dạy tu luyện.
Điều đó khiến tu vi Chương Diệp trở nên kém cỏi. Trong khi bạn bè đồng trang lứa đều đã đạt đến võ đạo Nhị Trọng thiên, cá biết có thiếu niên xuất chúng đã đạt tới võ đạo Nhị Trọng Thiên đỉnh phong, chỉ còn chờ thời tiến vào Tam Trong Thiên. Thì Chương Diệp vẫn còn loai hoay dậm chân tại chỗ ở Võ đạo Nhất Trọng Thiên, nhìn thì có vẻ chỉ còn cách võ đạo nhị trọng một lớp giấy nhưng dù cố thế nào đều không thể tiến giai.
Để tốc độ tu luyện của mình tăng nhanh, hai năm trước Chương Diệp bắt đầu lên núi hái thuốc. Dùng dược liệu đổi lấy ít thù lao để mua đan dược tu luyện.
Có điều việc hái thuốc không những gian khổ mà còn rất nguy hiểm. Nửa tháng trước, gã đang hái thuốc trên núi thì bị một thảo dược độc cứa vào chân, tuy đã lập tức ăn Giải Độc Hoàn những vẫn bị hôn mê một ngày một đêm. Suýt chút nữa đã lưu lại cái mạng nhỏ trong núi rừng hoang dã này.
Lúc tỉnh dậy, Chương Diệp hoảng sợ phát hiện trong đầu hiện ra nhiều đoạn ký ức vừa lạ lẫm vừa quen thuộc. Theo đó, hắn từng sống một thời gian dài tại một tinh cầu có tên là “ Trái Đất”. Nào là đọc sách, chơi game, xem tivi, lên mạng, chuyện tình yêu, rồi đến các đồ vật máy bay, ô tô, ca-nô đủ loại không thể tưởng tượng nổi. Cũng đã nếm trải qua biết bao thăng trầm cuộc đời, trong một lần ngoài ý muốn phải bỏ mạng vô tình mà có mặt ở Man Hoang này
Giờ đây hai dòng ký ức ở Địa Cầu và Man Hoang xung đột, ảnh hưởng lẫn nhau rồi cùng hợp lại đã mười mấy ngày nay. Khiến cho hắn giờ phút này giống như một kẻ mắc bệnh tâm thần phân liệt. Cả ngày đầu đau muốn nứt ra, ảo giác chồng chất, miệng thi thoảng lại lảm nhảm những câu bằng tiếng Địa Cầu.
Dị biến này khiến Chương Diệp gặp nhiều đau đớn khổ sở nhưng không phải là không có chỗ tốt
Khi ký ức dần dung hợp, cách nhìn vấn đề và cách nghĩ của Chương Diệp biến hóa cực lớn. Bề ngoài vẫn là một cậu bé mười hai tuổi nhưng lại mang tâm trí của một người trưởng thành từng trải. Khí chất trầm ổn lịch duyệt không tương xứng với tuổi đời bất tri bất giác xuất hiên trên người gã.
Không những vậy, Chương Diệp còn cảm giác được đầu óc mình cũng trở nên minh mẫn linh hoạt lạ thường. Hiện giờ gã có thể hiểu tường tận rõ ràng những sự vật hiên tượng mà trước kia dù nghĩ nát óc thế nào cũng không ra.
Lặng nhìn đám mây trên trời, thoáng phút ưu sầu nan giải, thần sắc hắn bỗng kiên định hẳn. Phẩy mạnh cánh tay thấp giọng nói:
“Dù là Đia Cầu hay Man Hoang chăng nữa, ta chính là ta, chính là Chương Diệp. Cuộc sống ở Địa cầu của ta đã thú vị như vậy tại sao bây giờ không làm cho cuộc sống ở nơi này trở nên thú vị hơn chứ. Ta sẽ trở thành cường giả mà người người Man Hoang đại lục này phải kính ngưỡng. Ta sẽ phá bỏ mọi giới hạn võ học, khiến người đời phải kinh sơ.ha ha!”
Hùng ngôn tráng trí khởi xuất, cơn đau đầu hành hạ CHương Diệp cũng không cánh mà bay, toàn thân sảng khoái không nói nên lời, cảm giác như một lần nữa được tái sinh vậy.
Gã đã ý thức được rằng, đoạn ký ức chợt nhớ giờ đây đã hòa vào bản thân mình là một, vậy thì tại sao phải ưu sầu phân biệt làm gì.
"Thiếu gia, thiếu gia!". Đang phấn chấn vì những gì tiếp thu được thì Chương Diệp bị một tiểu nha đầu từ đâu chạy đến nắm lấy tay áo . Nhìn thoáng qua liền nhận ra là Thanh Liên. Tiểu nha hoàn hằng ngày hầu hạ mình kể từ lúc bắt đầu cuộc sống ở đây.
Chương Diệp chậm rãi nói: "Thanh Liên, có chuyện gì?"
Thanh Liên hầu hạ Chương Diệp từ nhỏ nên đối với hắn hết sức quen thuộc. Tuy nhiên giờ đây nàng cảm giác được, thiếu gia của mình dường như trở nên thay đổi khác thường, nhưng cụ thể khác ở điểm nào thì không thể hình dung bằng lời được.
Nhanh chóng đem suy nghĩ này vứt bỏ, Thanh liên vội vã nói:” Thiếu gia, không hay rồi, gia tộc phát Tôi Thể Đan cho người nhưng mới vừa rồi đã bị phu nhân lấy đi! Nghe nói là lấy cho đại ca của người!”
"Sao cơ! Tôi Thể Đan bị lấy mất rồi à?" Chương Diệp không khỏi nhíu lông mày một cái.
Tôi Thể Đan là một trong các đan dược thiết yếu đối với người tu luyện võ đạo. Người tu võ đạo tại thời điểm nhập môn mượn lực lượng của Tôi Thể Đan có thể nhanh chóng loại bỏ những tạp chất trong cơ thể, ngoài ra nó còn giúp nâng cao tố chất thân thể người sử dụng. Có được viên đan dược này sẽ khiến căn cơ tu luyện ban đầu rất vững chắc tạo nền tảng cho tu luyện về sau, hiệu quả thu được có thể nói là làm chơi mà ăn thật.
Tuy nhiên cái gì cũng có cái giá của nó. Tôi Thể Đan hữu ích như vậy nên có thể coi là vật xa xỉ. Tính ra hoàng kim, một Tôi Thể Đan giá trị cả mấy trăm lượng, mà nhiều khi có tiền còn chẳng mua được. Chương gia cũng là một gia tộc lớn hàng đầu tại Tam Ha Trấn này nhưng quanh năm suốt tháng lượng Tôi Thể Đan có được cũng chẳng là bao. Chỉ có những đứa trẻ đến mười hai tuổi trong gia tộc thì mới được cấp một quả để trợ giúp tu luyện.
Chương Diệp tư chất cùng tu vi đều kém hơn bạn bè, luôn phải gắng sức đuổi theo. Vì thế Tôi Thể Đan với hắn mà nói thực sự vô cùng quan trọng. Mẫu thân hắn lấy đi Tôi Thể Đan đi rồi càng làm con đường tu hành của hắn thêm gian nan trắc trở.
Chương Diệp hít sâu một hơi, nén lửa giận trong lòng, từ từ nói: “ Mẹ ta lúc lấy đan dược đi có nói gì không?”
Thanh Liên đáp: “Phu nhân nói thiên tư của người không thích hợp luyện võ, dùng nhiều đan dược hơn nữa cũng vô ích. Chi bằng đem viên đan dược kia cho ca ca người dùng cho đỡ lãng phí. Ca ca người có thêm cái này tu luyện sẽ càng tiến triển vượt bậc, ngày sau tại cuộc tỷ thí trong gia tộc ắt hẳn sẽ nổi danh khiến gia tộc phải coi trọng.”
Chương Diệp trầm mặc một hồi, rồi phất tay nói: "ừ biết rồi. Ngươi lui đi."
Nhìn Thanh Liên rời khỏi, Chưởng Diệp thở dài, ánh mắt đượm buồn, bất đắc dĩ mà lắc đầu. Từ khi năm tuổi lúc khảo thí tư chất, phát hiện tư chất của hắn hơi thấp, mẫu thân cũng đã bắt đầu không thèm để ý hắn rồi. Tuy từ đó tới giờ, hắn một mình sống ở tiểu viện này rất ít khi gặp mẫu thân. Nhưng mẫu thân dù sao vẫn là mẫu thân, tình mẫu tử làm sao chối bỏ được. Giờ đích thân mẹ ruột của mình đã lấy đan dược đi không lẽ ta lại mặt dày tới tận cửa đòi người trả lại đan dược hay sao?
Biết rõ là mẹ thiên vị ca ca, hắn vẫn không cam tâm. Nhưng cuối cùng Chương Diệp vẫn theo lý trí cố đè nén tâm tư kia xuống. Bàn tay nắm chặt thành nắm đấm lúc nào chẳng hay. Thấp giọng nói ra: Mẫu thân à, dù tư chất của hài nhi có thấp nhưng dù sao cũng là con đẻ của người mà. Chẳng lẽ trong lòng người không có một chút tình cảm dành cho đứa con này ư. Đại ca thông minh hơn người thiên vị huynh ấy con có thể hiểu được. Nhưng ngay cả một viên thuốc đáng lý thuộc về con người cũng lấy đem cho huynh ấy, không phải là bất công lắm ư!”
Có lẽ ta ăn được viên đan dược này hiệu quả cũng không nhiều nhưng nếu không ăn chẳng phải càng không có hi vọng ư? Người sao có thể nhẫn tâm tự tay cắt đứt đường tu hành của con mình vậy?Yên lặng một hồi rồi bỗng nhiên hắn tiếp tục nắm chặt nắm đấm, thầm thì: “ Mẫu thân, thế nào đi nữa, người cũng là người thân nhất của ta, việc này ta sẽ không để trong lòng. Ta tin tưởng trời cao không tuyệt đường người, cuối cùng sẽ có một ngày, tất cả cường giả thiên hạ phải cúi đầu trước mặt, rồi các người sẽ phải kinh tâm động phách hối hận vì việc làm ngày hôm nay..”
Tới đây, Chương Diệp chợt nhớ tới đoạn ký ức mới thức tĩnh không lâu. Hắn cảm giác được đoạn ký ức đồ sộ này có lẽ chính là cẩm nang chỉ lối vô cùng hữu ích cho trên bước đường tu luyện của mình…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.