Chương 14: Tiến về phụ cận Man Thú sơn mạch
Đạm Định Tòng Dung Đích Mỗ Nhân
10/12/2015
Nhìn thi thể của thiếu niên nọ, toàn thân Chương Diệp thoát lực, cánh
tay bị tổn thương rất nặng, cảm giác nóng rát, từng đợt từng đợt trào
lên.
Tuy vết thượng nặng vậy, nhưng hắn lại hồn nhiên không thèm để ý. hiện tại hắn cảm giácmình như đang trong một giấc mộng. Mấy tháng trước, vẫn còn là một phế vật võ đạo nhất trọng, mà giờ đây, một hơi hắn chém ra suốt mười lần Thanh Phong Trảm, khiến một cao thủ võ đạo tam trọng cường hãn phải bỏ mạng dưới Hậu Bối đao .
Chương Diệp Cương giết được người trẻ tuổi áo trắng này, chủ yếu là nhờ lợi dụng sự khinh địch của đối phương. Nhưng không thể phủ nhận rằng, hiện giờ cho dù là cao thủ võ đạo tam trọng, Chương Diệp vẫn có cơ hội tiêu diệt.
Điều tức một hồi, chân khí trong cơ thể cuối cùng cũng khôi phục được đôi chút. Thời gian gấp gáp, Chương Diệp đành bất chấp thương thế trên người, vội vàng dò xét toàn thân thiếu niên áo trắng, thân phân người này chắn chắn không tầm thường , Chương Diệp tùy tiện khoa tay một chút, đã tìm ra một lọ Tôi Thể Đan, khoảng chừng bảy khỏa. Càng làm cho hắn kinh hỉ chính là, trên thi thể này còn có ba khỏa Tụ Khí Đan, loại đan dược có thể bổ sung tinh khí cho võ giả tam trọng trong lúc chiến đấu và tu luyện, mặc dù giá cả so ra kém Tôi Thể Đan, nhưng một khỏa cũng trị giá tới hơn ba trăm lượng hoàng kim.
Ngoại đan dược, Chương Diệp còn lục soát được một cuốn bí tịch võ học tên là Lăng Ba tam tuyệt cùng mấy tệp kim phiếu,hắn cũng không rảnh nhìn kỹ, tiện tay nhét chúng vào trong ngực.
Tìm kiếm tài vật xong, Chương Diệp không dám dừng lại tiếp, đem thi thể người này ném tận lên một cây đại thụ, xử lý qua loa hiện trường một chút, rồi lập tức biến mấttrong rừng rậm.
Hắn giao chiến với thiếu niên áo trắng kia gây ra động tĩnh rất lớn, sớm đã khiến người khác chú ý. Chương Diệp vừa đi được không bao lâu, một nhóm truy tìm ba người đã đi tới hiện trường."Tích cạch!"
Tiểu đội này xem xét hiện trường một lúc, một người trong đó cảm giác được ở cổ đột nhiên mát lạnh, đưa tay sờ thoáng qua, thì thấy bàn tay bỗng có dính máu tươi, hắn nhịn không được kêu lên tiếng.
Hai người cùng đội nghe thấy tiếng kêu, vội vàng chạy tới. Ánh mắt cả ba người rất nhanh tập trung vàophía trên đỉnh đầu cây đại thụ, chỉ thấy trên cây, thình lình treo một bạch y nhân ảnh.Một kẻ khinh công lợi hại nhất nhómnhảy lên đại thụ, nhìn thoáng qua người trên cây , đột nhiên sắc mặt đại biến, nghẹn ngào kêu lên: "Trời ơi, cái này, cái này, đây không phải con trai duy nhất củaChu trưởng lão,Chu Ngọc Đào sao? Tại saolại chết ở chỗ này?"
"Cái gì! Chu Ngọc Đào chết hả? Ngươi không nhìn lầm đấy chứ ?" Hai ngươi đứng dưới nghe được, sắc mặt đang ngay ngắn bỗng trở nên trắng bệch. Cùng lúc hai người dùng tốc độ nhanh nhất nhảy lên , chứng kiến thi thể bị chém thành hai đoạn, trong mắt tất cả đều vô cùng kinh ngạc.
Chu Ngọc Đào chết thật rồi! Thiên tài trẻ tuổi Thanh Tang Thành , lại bị người ta chém thành hai đoạn, chết không minh bạch ở phiến rừng rậm này!
"Khục khục" tiếng cười thê lương vang vọng khắp khu rừng, trong lúc nhất thời, phiến rừng Lâm Đăng rậm rạp yên tĩnh nãy bỗng chốc trở nên náo nhiệt , hàng trăm bóng người vội vã chớp động khắp rừng......Lúc này Chương Diệp rời đi được hơn mười dặm, sau khi nghe được tiếng cười từ rất xa , hắn phát hiện mình tuy chỉ cách Tam Hà Trấn khoảng hơn hai mươi dặm, nhưng tất cả con đường đi về đều bị canh phòng rất nghiêm mật, những kẻ truy tìm hắn mỗi người như đang gặp đại địch, chỉ cần hơi có tiếng gió cỏ động, lập tức một loạt trận tiễn được phóng ra , làm cho Chương Diệp không dám tùy tiện xông qua!
Tại lúc hắn đang do dự liệu có nên hay không xông vào, thì từ khoảng hơn mười dặm ngoài rừng đột nhiên truyền đến một tiếng thét dài thê lương. Thê thanh kéo dài không ngừng, tuy cách xa nhau tới cả chục dặm, Chương Diệp vẫn có thể cảm giác được khí thế ẩn chứa trong đó,trong lòng không khỏi kinh hãi, nghĩ ngợi nói: "Người này ít nhất cũng là võ đạo lục trọng thất trọng , thậm chí có thể là cường giả võ trọng bát trọng!có điều trong âm thanh của y, hàm chứa nhiều nỗi bi thương đau đớn? ..."
Ngay khi Chương Diệp đang thầm suy đoán, thì tiếng kêu gào kia ngưng lại, cùng với đó là một giọng nói già nua : "Lão phu 60 tuổi mới có một mụn con, không ngờ con trai độc nhất của ta lại táng mạng nơi rừng rậm này! Tất cả các ngươi nghe đây, lục tung từng miếng đất lên cho ta , không cần biết các ngươi dùng thủ đoạn gì , lão phu muốn đem kẻ giết chết con tachém thành vạn đoạn, an ủi linh hồn Đào nhi !"
Nghe lời nói nồng nặc sátkhí này, Chương Diệp không khỏi hít một hơi hơi lạnh. Mặc dù đoán được thân phận người trẻ tuổi áo trắng không đơn giản, nhưng lại không nghĩ rằng, người này con trai một cường giả như vậy! Rất có thể bây giờ y sẽ trực tiếp tham gia đuổi giết mình, phiền phức lớn rồi!
"Không thể trở về Tam Hà Trấn! Phía trước quá nhiều địch nhân, nếu như cứ liều lĩnh đi về , mười phần thì mất chínbị phát hiện rồi! Hơn nữa, rất có thể sẽ mang đến họa lớn cho Tam Hà Trấn! Hai hướng khác cũng không thể đi, bởi vì không có cây rừng yểm hộ. Hiện tại, muốn thoát thân xem ra chỉ có một cách, xâm nhập vào bên trong khu rừng nhiệt đới nguyên thủy, tiến vào vòng ngoài Man Hoang sơn mạch . Chỉ có như vậy, mới có cơ hội thoát chết!"
Lập tức Chương Diệp quay người, đi về phía Man Thú sơn mạch, đi được một lúc, chọt nhớ tới một vấn đề: "Các cao thủ đều có khứu giác cực kỳ linh mẫn, một ít người còn có năng khiếu thiên bẩm, khứu giác cũng đặc biệt linh mẫn. Lúc trước gặp người kia, chỉ dựa vào cái mũi, mà tìm được chỗ mình ẩn nấp. Mình phải nghĩ biện pháp che dấu khí tức trên người, nếu không dù chạy thế nào đi nữa, cũng khó mà thoát được!"Chương Diệp vừa đi, vừa trầm ngâm suy tính cả nữa ngày mà chưa có biện pháp, bỗng nhiên lúc này ánh mắt hắn dừng trên người một con thú đang chạy phía xa xa , sắc mặt không khỏi vui vẻ, thầm nghĩ: "Có biện pháp rồi! Chính nó!" Thân hình khẽ động, nhắm hướng con thú nọ bay nhào tới.
Con thú bộ lông vàng óng ánh này tên là Tao Xú Chồn, điều đặc biệt là toàn thân nó phát ra một mùi khai đậm đặc cực kỳ khó chịu, , đủ để che dấu hết thảy các loại mùi khác . Chương Diệp nhắt qua bẻ một cành cây, quật ngược con thú bắt lại, hắn rạch một đường trên thân nó, rồi cau mày lấy máu tươi Tao Xú Chồn bôi lênkhắp người mình. Sau đó hắn đem áo ngoài của mình buộc lên người con thú rồi thả nó ra , hi vọng nó có thể dẫn dắt đánh lạc hướng địch nhân.
Sợ chỉ một Tao Xú Chồn không đủ, nên hắn liền tiếp tục bắtthêm hai con nữa, làm y hệt như củ, rồi mới khởi hành về vòng ngoài của Man Thú sơn mạch .
Man Thú sơn mạch là là sơn mạch của cả Man Hoang Đại Lục, nó cao vút tới tận mấy xanh, kéo dài vạn dặm, không ai rõ nó bắt đầu ở đâu, cũng không ai biết điểm cuối ở nơi nào.
Man Thú sơn mạch đối với người bình thường mà nói, thì tràn đầysắc thái thần bí, không người nào dám đến gần. Còn đối với võ giả , Man Thú sơn mạch là một tụ bảo bồn, chứa đầy kỳ trân dị bảo khắp nơi, nhưng cũng là nơi mà bất cứ lúc nào võ giả cũng có khả năng đánh mất mạng sống của mình. Mỗi ngày ở chỗ này đều có người tìm được bảo bối; những mỗi ngày cũng có ngườigặp phải man thú cường đại, lạc hồn trong miệng thú dữ.
Man Thú sơn mạch nguy hiểm vô cùng, dù cho là vòng ngoài của nó, cũng không thiếu những hung thú cường đại hoạt động, có thể nói là nguy hiểm khắp nơi, một người võ đạo bảy tám trọng đi vào, cũng chưa chắc toàn mạng trở ra. Chương Diệp chỉ có thực lực Võ Đạo Nhị Trọng trung kỳ, trên người lại thiếu thốn lương khô cùng dược vật, lại tiến vào hung địa nàyquả thực là cửu tử nhất sinh, nếu như không phải là vạn bất đắc dĩ,tuyệt đối hắn sẽ không đi vào tử địa này.
Tuy vết thượng nặng vậy, nhưng hắn lại hồn nhiên không thèm để ý. hiện tại hắn cảm giácmình như đang trong một giấc mộng. Mấy tháng trước, vẫn còn là một phế vật võ đạo nhất trọng, mà giờ đây, một hơi hắn chém ra suốt mười lần Thanh Phong Trảm, khiến một cao thủ võ đạo tam trọng cường hãn phải bỏ mạng dưới Hậu Bối đao .
Chương Diệp Cương giết được người trẻ tuổi áo trắng này, chủ yếu là nhờ lợi dụng sự khinh địch của đối phương. Nhưng không thể phủ nhận rằng, hiện giờ cho dù là cao thủ võ đạo tam trọng, Chương Diệp vẫn có cơ hội tiêu diệt.
Điều tức một hồi, chân khí trong cơ thể cuối cùng cũng khôi phục được đôi chút. Thời gian gấp gáp, Chương Diệp đành bất chấp thương thế trên người, vội vàng dò xét toàn thân thiếu niên áo trắng, thân phân người này chắn chắn không tầm thường , Chương Diệp tùy tiện khoa tay một chút, đã tìm ra một lọ Tôi Thể Đan, khoảng chừng bảy khỏa. Càng làm cho hắn kinh hỉ chính là, trên thi thể này còn có ba khỏa Tụ Khí Đan, loại đan dược có thể bổ sung tinh khí cho võ giả tam trọng trong lúc chiến đấu và tu luyện, mặc dù giá cả so ra kém Tôi Thể Đan, nhưng một khỏa cũng trị giá tới hơn ba trăm lượng hoàng kim.
Ngoại đan dược, Chương Diệp còn lục soát được một cuốn bí tịch võ học tên là Lăng Ba tam tuyệt cùng mấy tệp kim phiếu,hắn cũng không rảnh nhìn kỹ, tiện tay nhét chúng vào trong ngực.
Tìm kiếm tài vật xong, Chương Diệp không dám dừng lại tiếp, đem thi thể người này ném tận lên một cây đại thụ, xử lý qua loa hiện trường một chút, rồi lập tức biến mấttrong rừng rậm.
Hắn giao chiến với thiếu niên áo trắng kia gây ra động tĩnh rất lớn, sớm đã khiến người khác chú ý. Chương Diệp vừa đi được không bao lâu, một nhóm truy tìm ba người đã đi tới hiện trường."Tích cạch!"
Tiểu đội này xem xét hiện trường một lúc, một người trong đó cảm giác được ở cổ đột nhiên mát lạnh, đưa tay sờ thoáng qua, thì thấy bàn tay bỗng có dính máu tươi, hắn nhịn không được kêu lên tiếng.
Hai người cùng đội nghe thấy tiếng kêu, vội vàng chạy tới. Ánh mắt cả ba người rất nhanh tập trung vàophía trên đỉnh đầu cây đại thụ, chỉ thấy trên cây, thình lình treo một bạch y nhân ảnh.Một kẻ khinh công lợi hại nhất nhómnhảy lên đại thụ, nhìn thoáng qua người trên cây , đột nhiên sắc mặt đại biến, nghẹn ngào kêu lên: "Trời ơi, cái này, cái này, đây không phải con trai duy nhất củaChu trưởng lão,Chu Ngọc Đào sao? Tại saolại chết ở chỗ này?"
"Cái gì! Chu Ngọc Đào chết hả? Ngươi không nhìn lầm đấy chứ ?" Hai ngươi đứng dưới nghe được, sắc mặt đang ngay ngắn bỗng trở nên trắng bệch. Cùng lúc hai người dùng tốc độ nhanh nhất nhảy lên , chứng kiến thi thể bị chém thành hai đoạn, trong mắt tất cả đều vô cùng kinh ngạc.
Chu Ngọc Đào chết thật rồi! Thiên tài trẻ tuổi Thanh Tang Thành , lại bị người ta chém thành hai đoạn, chết không minh bạch ở phiến rừng rậm này!
"Khục khục" tiếng cười thê lương vang vọng khắp khu rừng, trong lúc nhất thời, phiến rừng Lâm Đăng rậm rạp yên tĩnh nãy bỗng chốc trở nên náo nhiệt , hàng trăm bóng người vội vã chớp động khắp rừng......Lúc này Chương Diệp rời đi được hơn mười dặm, sau khi nghe được tiếng cười từ rất xa , hắn phát hiện mình tuy chỉ cách Tam Hà Trấn khoảng hơn hai mươi dặm, nhưng tất cả con đường đi về đều bị canh phòng rất nghiêm mật, những kẻ truy tìm hắn mỗi người như đang gặp đại địch, chỉ cần hơi có tiếng gió cỏ động, lập tức một loạt trận tiễn được phóng ra , làm cho Chương Diệp không dám tùy tiện xông qua!
Tại lúc hắn đang do dự liệu có nên hay không xông vào, thì từ khoảng hơn mười dặm ngoài rừng đột nhiên truyền đến một tiếng thét dài thê lương. Thê thanh kéo dài không ngừng, tuy cách xa nhau tới cả chục dặm, Chương Diệp vẫn có thể cảm giác được khí thế ẩn chứa trong đó,trong lòng không khỏi kinh hãi, nghĩ ngợi nói: "Người này ít nhất cũng là võ đạo lục trọng thất trọng , thậm chí có thể là cường giả võ trọng bát trọng!có điều trong âm thanh của y, hàm chứa nhiều nỗi bi thương đau đớn? ..."
Ngay khi Chương Diệp đang thầm suy đoán, thì tiếng kêu gào kia ngưng lại, cùng với đó là một giọng nói già nua : "Lão phu 60 tuổi mới có một mụn con, không ngờ con trai độc nhất của ta lại táng mạng nơi rừng rậm này! Tất cả các ngươi nghe đây, lục tung từng miếng đất lên cho ta , không cần biết các ngươi dùng thủ đoạn gì , lão phu muốn đem kẻ giết chết con tachém thành vạn đoạn, an ủi linh hồn Đào nhi !"
Nghe lời nói nồng nặc sátkhí này, Chương Diệp không khỏi hít một hơi hơi lạnh. Mặc dù đoán được thân phận người trẻ tuổi áo trắng không đơn giản, nhưng lại không nghĩ rằng, người này con trai một cường giả như vậy! Rất có thể bây giờ y sẽ trực tiếp tham gia đuổi giết mình, phiền phức lớn rồi!
"Không thể trở về Tam Hà Trấn! Phía trước quá nhiều địch nhân, nếu như cứ liều lĩnh đi về , mười phần thì mất chínbị phát hiện rồi! Hơn nữa, rất có thể sẽ mang đến họa lớn cho Tam Hà Trấn! Hai hướng khác cũng không thể đi, bởi vì không có cây rừng yểm hộ. Hiện tại, muốn thoát thân xem ra chỉ có một cách, xâm nhập vào bên trong khu rừng nhiệt đới nguyên thủy, tiến vào vòng ngoài Man Hoang sơn mạch . Chỉ có như vậy, mới có cơ hội thoát chết!"
Lập tức Chương Diệp quay người, đi về phía Man Thú sơn mạch, đi được một lúc, chọt nhớ tới một vấn đề: "Các cao thủ đều có khứu giác cực kỳ linh mẫn, một ít người còn có năng khiếu thiên bẩm, khứu giác cũng đặc biệt linh mẫn. Lúc trước gặp người kia, chỉ dựa vào cái mũi, mà tìm được chỗ mình ẩn nấp. Mình phải nghĩ biện pháp che dấu khí tức trên người, nếu không dù chạy thế nào đi nữa, cũng khó mà thoát được!"Chương Diệp vừa đi, vừa trầm ngâm suy tính cả nữa ngày mà chưa có biện pháp, bỗng nhiên lúc này ánh mắt hắn dừng trên người một con thú đang chạy phía xa xa , sắc mặt không khỏi vui vẻ, thầm nghĩ: "Có biện pháp rồi! Chính nó!" Thân hình khẽ động, nhắm hướng con thú nọ bay nhào tới.
Con thú bộ lông vàng óng ánh này tên là Tao Xú Chồn, điều đặc biệt là toàn thân nó phát ra một mùi khai đậm đặc cực kỳ khó chịu, , đủ để che dấu hết thảy các loại mùi khác . Chương Diệp nhắt qua bẻ một cành cây, quật ngược con thú bắt lại, hắn rạch một đường trên thân nó, rồi cau mày lấy máu tươi Tao Xú Chồn bôi lênkhắp người mình. Sau đó hắn đem áo ngoài của mình buộc lên người con thú rồi thả nó ra , hi vọng nó có thể dẫn dắt đánh lạc hướng địch nhân.
Sợ chỉ một Tao Xú Chồn không đủ, nên hắn liền tiếp tục bắtthêm hai con nữa, làm y hệt như củ, rồi mới khởi hành về vòng ngoài của Man Thú sơn mạch .
Man Thú sơn mạch là là sơn mạch của cả Man Hoang Đại Lục, nó cao vút tới tận mấy xanh, kéo dài vạn dặm, không ai rõ nó bắt đầu ở đâu, cũng không ai biết điểm cuối ở nơi nào.
Man Thú sơn mạch đối với người bình thường mà nói, thì tràn đầysắc thái thần bí, không người nào dám đến gần. Còn đối với võ giả , Man Thú sơn mạch là một tụ bảo bồn, chứa đầy kỳ trân dị bảo khắp nơi, nhưng cũng là nơi mà bất cứ lúc nào võ giả cũng có khả năng đánh mất mạng sống của mình. Mỗi ngày ở chỗ này đều có người tìm được bảo bối; những mỗi ngày cũng có ngườigặp phải man thú cường đại, lạc hồn trong miệng thú dữ.
Man Thú sơn mạch nguy hiểm vô cùng, dù cho là vòng ngoài của nó, cũng không thiếu những hung thú cường đại hoạt động, có thể nói là nguy hiểm khắp nơi, một người võ đạo bảy tám trọng đi vào, cũng chưa chắc toàn mạng trở ra. Chương Diệp chỉ có thực lực Võ Đạo Nhị Trọng trung kỳ, trên người lại thiếu thốn lương khô cùng dược vật, lại tiến vào hung địa nàyquả thực là cửu tử nhất sinh, nếu như không phải là vạn bất đắc dĩ,tuyệt đối hắn sẽ không đi vào tử địa này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.