Hùng Bá Thiên Hạ

Chương 134: Ai kiêu ngạo hơn!

Khô Lâu Tinh Linh

29/03/2013



[B]

Trong Học viện chiến tranh Jerusamer cũng có rất nhiều tiểu đội tương tự như của Arthur, có điều đa số là do các học sinh năm thứ ba và thứ tư dẫn đội. Bình thường nếu như không có tình huống đặc thù nào thì các học trưởng đang thực luyện bên ngoài đều sẽ trở về tham gia hoạt động. Việc này có rất nhiều lợi ích như tán tỉnh các học sinh nữ, khoe khoang một chút sức mạnh, hưởng thụ một chút cảm giác đứng đầu. Còn tỉ lệ thật sự muốn ra sức vì học viện thì cực kỳ bé nhỏ, dù sao lúc bọn họ ra ngoài thực luyện đều đã tham gia các đội ngũ mạo hiểm.

Emma cũng thành lập một tiểu đội mười người, trong đó có bốn học sinh năm thứ tư, hơn nữa nghe nói trình độ đều không tệ, còn có ba học sinh năm thứ ba chiến tích trác tuyệt, còn ba học sinh năm thứ hai thì đều là nữ sinh. Trừ ba cô gái thì tất cả các học sinh khóa trên đều chịu trách nhiệm chiến đấu.

Chính Emma cũng là một trong những người đầu tiên chế tạo lá chắn giáp chiến sĩ Lion tại Công hội điêu khắc sư linh hồn. Nàng đang bừng bừng khí thế, sự kiêu ngạo và cao quý của nàng là do trời sinh, nàng cho rằng đây chính là điểm hấp dẫn của mình. Trong lần chiến đấu này nàng sẽ tử tế cho Arthur một chút giáo huấn.

Cha nàng có mặt trận chiến đấu ở cấp độ của ông còn nàng có mặt trận đấu tranh của chính mình, nhất định phải làm cho Arthur xấu mặt trước các đội ngũ tham gia...

Trên lễ đài Hiệu trưởng đại nhân diễn giảng đầy khí thế, bên dưới Trâu bạn học nghe đến nhàm chán. Bà nội Bear! Xem ra lãnh đạo ở đâu cũng nói dài dòng giống nhau, cũng không biết có phải lâu lắm hiệu trưởng Angelo chưa có cơ hội được nói hay không. Mà trong thời khắc thể hiện sự uy phong của hiệu trưởng, lão già này tỏ ra vô cùng hưng phấn, không ngừng vẫy tay, thú tộc phía dưới được hắn cổ vũ hò hét ầm ĩ, hận không thể lập tức đi liều chết một phen.

Lời vàng ý ngọc của Hiệu trưởng đã chấm dứt, các học sinh được Công hội nhà mạo hiểm dẫn theo bằng đủ loại phương tiện giao thông tiến về thế giới ngầm.

Lần này mục tiêu là một cửa hang mới phát hiện, có điều cấp bậc không hề cao. Đối với loại thế giới ngầm quy mô nhỏ này bình thường đều sử dụng sách lược tiêu diệt toàn bộ. Đương nhiên đây là trong tình huống thế giới ngầm này không có những khu vực chưa được khám phá.

Trường học và Công hội nhà mạo hiểm cung cấp xe ngựa, đương nhiên các học sinh cũng có thể sử dụng phương tiện giao thông của mình. Chẳng hạn như Emma đương nhiên sẽ phải mang cỗ xe ngựa đẹp nhất trong nhà ra khoe khoang một phen. Bày trận như một nàng công chúa kiêu ngạo, hai nữ bạn học phía sau là thị nữ còn các nam sinh khác rõ ràng chính là tùy tùng của nàng.

Trâu bạn học không nhịn được có chút ý nghĩ tương đối ác độc. Có điều suy nghĩ một lát vẫn đành mặc kệ, cho dù ánh mắt đối phương tràn ngập khiêu khích nhưng đàn ông tốt không đấu với phụ nữ. Hắn cũng không biết vì sao ánh mắt Emma thù địch hắn như vậy nhưng suy nghĩ tỉ mỉ thì đúng là có không ít. Bất luận là đấu tranh giữa Thần miếu và Quan cầm quyền hay là việc mình đuổi người trong lòng của người ta đi khỏi thành phố này, mà thực ra một người phụ nữ hận một người khác cũng không cần lý do gì.

Cho nên Trâu Lượng rất bình tĩnh.

"Arthur, lần này nếu phát hiện tầng thứ hai thì nhớ gọi bọn tớ đến thưởng thức một chút, không được thấy bạn đại chiến lãnh chúa yêu thú đúng là tiếc hận", tâm tình Gina rất tốt, trang phục xuất hành của người đẹp cũng vô cùng ấn tượng. Trang phục ngắn của sát thủ làm dáng người ma quỷ của nàng lộ ra vô cùng rõ ràng.

"Thôi, bạn muốn thấy cảnh tớ chật vật chạy trốn đúng không?"

" Bạn đúng là cái gì cũng tốt, chỉ có điều thông minh quá, có đôi khi đàn ông phải ngốc một chút", Gina quyến rũ liếc mắt đưa tình.

"Tiểu thư Gina, con mèo lam đó cũng đi rồi. Nếu bạn cô đơn thì có thể tìm đến tớ, còn đại ca của tớ thì chung thủy lắm", Randy không quên tiếp thị chính mình, đồng thời sự miệt thị của hắn đối với tộc Lion vẫn trước sau như một.

"Bạn nhỏ Randy, bạn còn non lắm, tớ thích người đàn ông trưởng thành như đại ca của bạn cơ", Gina vẫn vui đùa không hề để ý đến thái độ của Randy.

"Kỳ thực tuổi của tớ còn lớn hơn đại ca một chút".

"Điều đó chỉ có thể nói rằng bạn càng non nớt!"

Nhìn bộ dáng kinh ngạc và tủi thân của Randy mọi người đều bật cười. Ba đại mỹ nữ cười nghiêng ngả, nhất là bộ ngực ăn mòn linh hồn đó của học tỷ Lộ Dao không ngừng nhấp nhô làm cho đám người cách đó không xa không thể không hâm mộ và ghen tị.

"Lần này chủ công là ngũ muội của chúng ta, nỏ chữ thập xuất hiện, còn ai dám tranh phong. Yêu thú gì gì cũng là phù vân!" Trâu Lượng lớn tiếng nói, dần dần hắn cũng quen với sự phóng khoáng của thú tộc, tốt xấu hắn cũng có một nửa là tộc gấu.

"A, khẩu khí thật lớn, không sợ chém gió thành bão hay sao?"



"Hậu sinh vãn bối bây giờ thật là không biết trời cao đất rộng".

"Xem ra trong thời gian chúng ta không ở học viện đã xảy ra không ít chuyện thú vị phải không Emma?"

Mấy học trưởng anh minh thần võ dùng ánh mắt hết sức ghen ghét nhìn qua bên này nhưng bề ngoài lại phải giả bộ hình tượng cao thủ.

"Đại khái đây chính là vắng chủ nhà gà vọc niêu tôm đây. Mấy vị học trưởng không có ở đây cả Học viện chiến tranh đều đảo lộn rồi", Emma có chỗ dựa nên rất yên tâm. Tuy rằng trình độ của đám người Cote không tồi nhưng dù sao cũng không có cách đánh đồng với những người đã thực luyện rất nhiều, từng trải qua các tình cảnh lớn như các học trưởng.

Hiển nhiên đám người Cote đều rất quen thuộc với những người này, sắc mặt rất khó xem mà cũng không cách nào phản bác. Xem ra khi là học sinh mới cũng đã chịu một chút giáo huấn, ưu thế về tuổi tác đôi khi là thứ thiên phú và cố gắng không cách nào lập tức vượt qua được.

Trâu Lượng nhíu mày, bà nội Bear, chính mình không gây phiền phức cho người khác cũng đã tốt lắm rồi, vậy mà con bé này còn chủ động tìm phiền toái.

"Oa, mặt trận thật lớn, mỗi lần tiểu thư Emma xuất hành đều phải mang nhiều tùy tùng như vậy sao. Chẳng qua là đi càn quét một ít yêu thú cấp thấp nhưng ai không biết có khi lại tưởng là đi đồ rồng ấy chứ".

Trâu bạn học khoa trương nói.

"Nhóc con, mày là cái gì, nơi này đâu có chỗ cho mày nói chuyện!"

Một tộc Bear quát, trên trán còn có một vết sẹo làm hắn tỏ ra càng thô kệch, nhìn thân thể hắn đã thấy là sức mạnh lớn vô cùng. Thấy một nhóc con Bear lại dám la hét ở trước mặt hắn, xem ra một thời gian không ở học viện đám trẻ con này đã tạo phản rồi.

"Thế mày là cái gì mà dám nói chuyện với bố như vậy?"

Có người cuồng thì Trâu Lượng còn cuồng hơn.

Gã Bear nào nghĩ đến tên này còn dám cãi nhau với hắn, trước kia trong học viên hắn nói một không ai dám nói hai. Hậu sinh vãn bối thấy hắn đều phải cúi đầu mà đi, vậy mà bây giờ có người dám khiêu khích.

"Tìm chết".

Hai đoàn xe ngựa đang đi song song, gã Bear mặt sẹo gầm lên một tiếng rồi bay tới.

"Ernest".

Trong xe ngựa bên này một tiếng Bear gầm trầm thấp cũng vang lên. Ernest đã nhảy ra ngoài, giữa không trung một đòn Dán núi lở theo thường lệ tung ra, vai phải đụng vào một gã to con cao hơn mình một cái đầu.

Chát...

Ernest bình yên vô sự rơi xuống xe ngựa, cánh tay phải cũng hơi tê dại, còn tên Bear mặt sẹo thì thảm hơn nhiều. Đâu nghĩ một tên nhỏ hơn mình nhiều vậy mà có sức mạnh lớn như vậy, nửa người tê liệt trực tiếp đập vào thùng xe, cho dù thùng xe rất chắc chắn cũng phải nghiêng ngả, may mà còn chưa lật xe.

Đột nhiên gã Bear mặt sẹo bò lên, thân thể vẫn còn lắc lư, "Thằng nhóc Bear kia, hãy xưng tên ra".

"Ernest!"



Ernest quát lại không hề yếu thế, hễ là dám vô lễ đối với đại ca hắn sẽ trực tiếp bị Ernest đưa vào phạm trù kẻ ác. Thế giới của hắn rất đơn giản, hoặc là người tốt, hoặc chính là kẻ ác, kẻ ác là phải bị phán xử.

"Học trưởng, đừng tức giận với hắn làm gì, đợi đến nơi nói tiếp", Emma thấp giọng nói, không nghĩ tới vừa đối mặt đã bị thua thiệt, trong lòng cũng thầm nghĩ khổ người lớn như vậy cũng chỉ tổ tốn cơm.

Thấy người một nhà chịu thiệt một tộc Lion có vẻ như đầu lĩnh năm thứ tư nhìn thoáng qua, "Cote, nửa năm không gặp, mày tiến bộ rất lớn hả?"

"Học trưởng khách sáo rồi", Cote lạnh nhạt nói.

Đối phương cũng không nghĩ tới vậy mà Cote không nể mặt. Trước kia trong học viện những người này đều là người quản lý các học đệ cùng tộc, nói một không hai, chỉ cần nói ra chính là chân lý. Vậy mà bây giờ chỉ vì tê tế ti Bear trẻ tuổi cái mà đã thay đối, tế ti tộc Bear, nghe có vẻ rất kỳ quái.

"Vị học đệ này xưng hô thế nào?" Học trưởng tộc Lion đương nhiên có chút kinh ngạc khi đồng bạn của mình rơi vào hạ phong, gã Ernest kia kém hai năm mà lại có sức mạnh như vậy.

"Arthur, tế ti kiến tập", Trâu Lượng cười cười.

Một cung thủ Snake nhíu mày, "Arthur, nghe có chút quen tai, chẳng lẽ mày chính là thằng làm cho em họ Randolf của tao không thể không chuyển trường à?"

"Tên Randolf kia còn có chút thông minh, ta đã nói chỉ cần để ta nhìn thấy hắn tại Jerusamer thì thấy một lần đánh một lần. Đấy mày xem, đánh mấy lần xong đầu óc đã thông minh ra rồi, ngoan ngoãn chuyển trường là xong.

Arthur dùng một loại ngữ khí rất thành khẩn nói.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, đã gặp ngông cuồng nhưng chưa từng thấy kẻ nào ngông cuồng như vậy.

"Mấy vị học trưởng, ta nói rồi, vị tế ti Arthur này tại Jerusamer luôn luôn ngang ngược mà", Emma lập tức nhân cơ hội thêm dầu vào lửa. Khắc sâu thêm ấn tượng của Arthur trong cảm nhận của mọi người, nhất là cung thủ Suker, hắn và Randolf có quan hệ họ hàng xa, cũng nhận được không ít lợi ích từ Công hội cung thủ. Em họ mình bị bắt nạt như vậy làm sao hắn có thể chịu đựng được, bộ mặt tam giác hơi giống Randolf lập tức u ám.

"Nhóc con gấu thật ngông cuồng, xem ra không dạy bảo mày thì mày còn cho rằng mày là nhất", một mặt Suker muốn thể hiện một chút trước mặt Emma. Mặt khác cũng có thể kiếm chút điểm cho mình, khi chú Renault nghe được chuyện này chắc chắn sẽ khen ngợi mình. Dù sao quan hệ giữa hai nhà cũng rất xa, không tìm cách tăng cường quan hệ làm sao người ta có thể nhớ đến mình?

Nói xong cung tên trong tay hắn đưa lên hù dọa đối phương, đồng thời bày ra một chút sức mạnh của mình, mặc dù đang ngồi trên xe ngựa đang chạy nhanh nhưng cung tên trong tay vẫn hết sức ổn định.

Chỉ có điều cung của hắn còn chưa ngắm xong, một mũi tên đã sượt qua da đầu hắn mang theo một vệt lông, một vết xước trắng bệch trên đầu xuất hiện.

Cả người Suker run lên, sắc mặt đại biến. Hắn còn chưa chuẩn bị xong, cũng không thấy phía đối diện có động tác gì đã thấy một mũi tên bay tới, căn bản không kịp có bất cứ phản ứng gì.

Avril đã thu hồi nỏ chữ thập, "Tốt nhất trước khi động thủ phải động não đã, làm Arthur tức giận thì ngươi cũng phải biến khỏi Jerusamer như thường.”

Thấy Avril dịu dàng đã nổi bão Trâu Lượng cũng ngẩn người, liền sau đó giơ ngón tay cái lên, xem ra sau khi kết bái Avril cũng học được một chút mạnh mẽ của mình.

Trong lòng Suker vừa vừa xấu hổ vừa tức giận. Chính mình động thủ trước lại bị một hậu sinh vãn bối ra tay trước, hơn nữa hiển nhiên người ta đã hạ thủ lưu tình. Nếu không trực tiếp đã bắn xuyên qua đầu hắn rồi, trên xe ngựa lay động như vậy mà vẫn chính xác như thế. Quả thực nghĩ lại mà sợ, khi nhìn thấy thuộc tính của cây cung quái dị hắn càng vô thức dụi dụi mắt.

"Khẩu khí thật lớn, chỉ dựa vào ngươi?"

"Còn chưa đủ sao? Đừng bị người phụ nữ không có ngực không có não bên cạnh mày lừa gạt, trước khi động thủ nhớ phải động não, tìm hiểu rõ đối thủ của chúng mày là ai đã", Trâu Lượng nói hời hợt. Ngay cả Hội trưởng công hội nghề nghiệp cũng dám chơi, mấy thằng tự cho là đi trước mấy năm này còn tưởng mình là ai chứ?

Lời này mặc dù kiêu ngạo nhưng cũng làm cho Suker tỉnh táo lại, Randolf là con ruột của Hội trưởng Renault chứ không phải con nuôi, bị người ta đánh vậy mà còn phải rời xa nơi chôn rau cắt rốn, chắc chắn phương diện này có điểm kỳ lạ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hùng Bá Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook