Chương 472: Chiêu mộ
Khô Lâu Tinh Linh
29/03/2013
Faure đỏ mặt tía tai muốn nói chút gì đó nhưng hắn cũng có não, hắn biết lực lượng phe mình nhiều nhất chỉ có ngàn người, đem vào trong Man Hoang chẳng qua chỉ là một cọng lông trên chín con trâu. Hơn nữa việc phòng ngự thành phố thì sao? Nếu bọn họ rời đi, thành Doran sẽ hoàn toàn không có phòng ngự.
Thật sự quá ấm ức, lúc này mà cúi đầu thì có quỷ mới biết Ma sư tử sẽ đưa ra yêu cầu như thế nào.
Trâu Lượng nhìn những người đang có mặt, hiển nhiên mọi người đều chẳng có cách nào, một biện pháp đối phó với cục diện trước mắt cũng không nghĩ ra được.
Hắn vốn không nghĩ sẽ khởi động sớm như thế này nhưng xem ra bây giờ phải ra tay trước rồi.
Trâu Lượng đứng dậy, ánh mắt quét qua mọi người, mọi người đều chờ quyết định cuối cùng của hắn.
“Ta quyết định đem quân đi đánh Man Hoang!”
Toàn bộ mọi người có mặt ở đây đều ngẩn ra... nhất là Bran và Monaco, bọn họ biết vô cùng rõ tình hình của Man Hoang, càng hiểu được sự mạnh mẽ của Man Hoang, phòng ngự không chừng còn không nổi, còn đi tấn công là sao?
Đúng là chuyện cười mà!
Gina chớp chớp mắt, dường như không quá bất ngờ với quyết định của Trâu Lượng, Gina hỏi, “Kế hoạch ra sao?”
“Ta cần một người, một người quen thuộc địa hình và phong tục của Man Hoang.”
Trâu Lượng không trực tiếp trả lời câu hỏi của Gina.
Gina mỉm cười, “Người này đang ở trước mặt ngươi, khi đại nhân thành chủ đang trổ tài ở đế đô thì ta đã đi khắp Man Hoang.”
“Đại nhân, ta cũng có một tấm bản đồ Man Hoang, trong đó có sự phân bố của các thế lực lớn nhưng lúc này có thể đã thay đổi. Tấm bản đồ này là do vô số thương đội của gia tộc ta dùng tính mạng để đổi lấy, nếu đại nhân cần thì ta tình nguyện dâng lên.”
Bran nói, nhưng ông ta vẫn không biết tấn công mà Arthur nói tới là tấn công như thế nào?
“Avril, ta cần một ngàn ngựa chiến, Bran, đồng thời ta cần chiêu mộ một ngàn cảm tử quân cùng ta tiến vào Man Hoang!”
Toàn bộ mọi người đều bị lời nói nhẹ nhàng của Trâu Lượng làm cho kinh hoàng, đây đúng là tiểu đội nạp mạng.
“Đại nhân, quá mạo hiểm, không nói tới hoàn cảnh tồi tệ ở Man Hoang nhưng tiến vào như thế này thì không thể tiếp tế được.”
Trâu Lượng lắc đầu “Không cần tiếp tế, người thú Man Hoang có thể làm được thì chúng ta cũng có thể làm được, hơn nữa còn phải độc ác hơn!”
“Lấy chiến tranh nuôi chiến tranh?” Ánh mắt của Gina sáng rực lên, hiển nhiên rất động tâm với kế hoạch này nhưng cũng dễ dàng nhận ra nguy hiểm trong đó.
“Avril, Bran, một ngàn ngựa chiến, đồng thời phát lệnh chiêu mộ trong thành, tuyên truyền rõ sự tàn ác của Man Hoang, hoặc là chờ chết, hoặc là đi liều mạng một phen, thực ra ta cũng không còn lựa chọn nào khác!”
Nếu cúi đầu trước Man Hoang thì dù chuyện này lan tới trong hay ngoài đế quốc, Trâu Lượng đều coi như xong.
Tuy mọi người cảm thấy không quá khả thi nhưng thấy Trâu Lượng đã quyết định như vậy cũng chỉ có thể suy nghĩ cho kế hoạch thêm chu đáo.
Thực ra trước đây Trâu Lượng đã từng nghĩ tới kế hoạch này nhưng không ngờ phải quyết định làm nhanh như vậy. Kế hoạch chợ đen cũng phải dời lại sau, nếu không giải quyết Man Hoang, nói chính xác là đánh cho Man Hoang phải sợ thành Doran thì vĩnh viễn không có tương lai.
Tiêu diệt Man Hoang khẳng định là không thể, nhưng để giải quyết vấn đề thì ngoài biện pháp tiêu diệt không còn phương pháp nào khác.
Trâu Lượng muốn Man Hoang mỗi khi nhắc đến thành Doran, mỗi khi nhắc đến Arthur đều phải kinh hoàng khiếp sợ.
Hắn muốn làm việc mà tế ti làm không nổi, hơn nữa chỉ có ma quỷ mới làm được.
Muốn bảo vệ những người xung quanh không bị tổn thương thì phòng ngự không đủ, cần phải tấn công, cần phải giết chết kẻ địch!
Hội nghị thảo luận hơn một giờ, tuyên truyền, chiêu mộ, công việc đã chuẩn bị xong đều bắt đầu. Nếu có thể tạo ra khó khăn đủ lớn cho Man Hoang thì bọn chúng sẽ không rảnh rỗi để quan tâm tới hắn nữa.
Kế hoạch này không phải do đầu óc nóng lên nên mới thực thi mà do tức nước vỡ bờ, không thể không làm.
Trong tay có tấm lệnh bài rồng ma, dù thế nào cũng có thể liều một phen.
Một khi kế hoạch bắt đầu thì được triển khai trên mọi mặt, bọn Faure đều sôi sục ý chí chiến đấu.
“Arthur, ta cảm thấy vô cùng khả thi, chỉ là thiếu một ít người, ta cảm thấy có thể thêm bọn Montmar vào, tên này nhất định rất hứng thú!” Quark nói.
Faure, Quark thích kế hoạch này nhất, có thể nói là bọn họ vốn không sợ Man Hoang, cũng không sợ số lượng của kẻ địch.
“Được, chuyện này để Avril đi làm, người của miền Nam đều triệu tập thử xem, có lẽ là được!”
Xung quanh thành Doran tăng cường phòng ngự, mỗi ngày có kỵ binh đi tuần tra thành trấn lân cận nhiều hơn. Kỵ binh Man Hoang dường như cũng là đội du kích, đại khái là gặp đội trăm người cũng không muốn công kích chính diện nhưng cũng gây thêm áp lực lên thành Doran, bọn họ tin tưởng với tình hình này thì thành Doran không kiên trì được bao lâu.
Trâu Lượng cũng lựa chọn một nửa số thành viên giỏi cưỡi ngựa trong đoàn chiến ca, tế ti nữ đều bị loại trừ, một mặt do thể lực, mặt khác là do chuyện sắp xảy ra, nữ tế ti thông thường đều chịu không nổi.
Giết người cũng có thể giết đến lúc nhũn cả chân, mà đặc điểm của kế hoạch lần này chính là mỗi người đều phải biến thành ma quỷ, Thần Thú dạy không nổi bọn họ nhưng ma quỷ có thể.
Trong thành cũng đang tuyên truyền sự tàn bạo của Man Hoang, ở trên quảng trường người ngâm thơ dạo đang kể các câu chuyện. Thành Doran vốn đã căm thù người thú Man Hoang, điều này khiến những người thú đều bừng bừng lửa giận.
Trâu Lượng đứng trong biển người, người ngâm thơ dạo đang diễn thuyết kia là do Avril tìm đến, là một người phóng khoáng tộc Lion, hắn đang rất kích động.
“Hỡi những người anh em, hỡi những đồng bào, bọn giặc cướp Man Hoang đến rồi, bọn chúng giết chết người thân của chúng ta, cướp đoạt người phụ nữ của chúng ta, còn thiêu rụi nhà cửa của chúng ta, hiện giờ bọn chúng lại đến rồi, chúng ta phải làm sao? Phải làm sao? Quỳ xuống sao? Cầu xin bọn chúng bỏ qua cho chúng ta sao?”
“Không!!!”
“Đúng, cho dù chúng ta có quỳ xuống, bọn chúng cũng sẽ chém đầu chúng ta, trước mặt chúng ta giờ chỉ còn hai con đường, một là chết, hai là tấn công, giết chết kẻ thù của chúng ta, bảo vệ nhà cửa ruộng vườn, hiện giờ đại nhân thành chủ đang chiêu mộ đội cảm tử. Hỡi các dũng sĩ đồng bào, dưới sự chứng giám của Thần Thú, hãy gia nhập vào đội cảm tử, chiến đấu vì nhà cửa ruộng vườn, chiến đấu vì người thân, chúng ta phải cho bọn giặc cướp thấy sức mạnh của chúng ta, khiến bọn chúng phải run rẩy khi nghe thấy tên chúng ta, chúng ta phải báo thù!”
Trận đại chiến trước đây vẫn rành rành trước mắt, quân đội Man Hoang tử thương vô số nhưng thương vong của người trong thành còn nghiêm trọng hơn. Thù hận đã khắc sâu, mới yên bình được mấy ngày, mọi người đều có cảm giác Arthur đến, ngày tháng tốt đẹp cũng sắp đến nhưng kỵ binh của Man Hoang lại đến.
Trâu Lượng gật đầu, người ngâm thơ dạo này nói vô cùng kích động, việc tuyên truyền là cần thiết. Đối với những người tham gia đội cảm tử cũng nhận được ân huệ cực lớn, hễ tham gia vào đội cảm tử, người thân của bọn họ đều nhận được đất đai và tiền vàng, không chỉ là quyền sử dụng mà là quyền sở hữu, có thể nói là bán mạng cho Arthur.
Thù hận và lợi ích đi song song với nhau.
Người thú tham gia đội cảm tử nhiều vô cùng, thù hận đã đủ khiến bọn họ đi chiến đấu, huống chi còn được tặng thưởng nhiều thứ, như vậy gia đình của mình cũng không cần phải lo.
Man Hoang lúc này.
Trong căn lều màu vàng khổng lồ, trước mặt Yoria bày ra một hàng đầu lâu, đây đều là đầu của những tên còn ngoan cố, nhưng những tên không nghe lệnh của hắn đều bị tiêu diệt hết thảy, sau này Man Hoang phải thống nhất dưới cái tên của hắn.
Hiện giờ, mục đích chủ yếu của hắn là tổ chức lại quân đội, điều chỉnh toàn bộ tài nguyên của Man Hoang, một khi chuẩn bị đầy đủ là lúc làm lớn một trận.
Mỗi khi nhắc đến cái tên Arthur Hebrew, lồng ngực của hắn vẫn thầm đau, lần thất bại đó thật sự hắn không thể ngờ tới, nhất là lại bại trong tay một tên miệng còn hôi sữa. Hiện giờ hắn đã đột phá được nút thắt, không còn một tháng yếu ớt như lúc đó. Kể từ bây giờ, người cản giết người, thần cản giết thần.
Gì mà Mông Gia, gì mà Phong chi quốc, thời buổi loạn lạc bắt đầu, chỉ có kẻ mạnh mới có thể sống sót. Kịch hay mới bắt đầu, vốn cho rằng phải mấy năm sau mới có thể gặp lại tên nhóc này, không ngờ tên nhóc này còn dám trở lại, quả thật chẳng xem Yoria hắn ra gì.
Trở lại là tốt, Yoria không hề vội vàng, giết một người thì quá dễ dàng, hắn muốn tên đó phải sống không bằng chết!
Cao thủ đệ nhất trong thế hệ thanh niên ... Chậc, thật con mẹ nó buồn cười, Mông Gia vẫn là một bọn thích khoe khoang.
“Gần đây thành Doran có chuyện gì thú vị không?” Yoria chỉ ra lệnh cho một nhánh quân đến gần quấy rối thành Doran một chút, gây thêm tí áp lực.
Thẳng thắn mà nói, sau khi thống nhất Man Hoang, tầm mắt của Yoria đã rất cao, hắn muốn làm thế nào để kiếm được một chỗ ngồi trong ba đế quốc lớn, một thành chủ nhỏ nhoi không hề được hắn đặt vào mắt. Nếu không phải vì mối thù đó thì hắn cũng chẳng thèm nhìn.
“Bẩm báo thủ lĩnh, thuộc hạ đã phái vài tiểu đội đi giết một số tên để cảnh cáo bọn chúng, thành Doran hiện giờ đang thần hồn nát thần tính, hơn nữa người của thuộc hạ điều tra được chợ mua bán gì đó do tên Arthur chuẩn bị đã bị gián đoạn, dưới uy danh của thủ lĩnh, không ai dám làm gì.”
Người ở trong lều đều nhịn không được cười to, hiện giờ uy danh của đại quân Man Hoang ở vùng này như sét đánh bên tai, thành phố đó vừa nghe đã vỡ mật.
“Ba Đồ, chuyện này giao cho ngươi, tiếp đãi người bạn này của ta cho tốt.” Yoria gật đầu.
Yoria vốn không có thời gian chạy một chuyến đến đó, thân phận và địa vị của hắn đã không còn là Ma Sư lúc trước.
Có một chuyện Ba Đồ không hề nói đó là đám ngu si thành Doran đang tổ chức cái gì mà đội cảm tử, nói là muốn tiêu diệt Man Hoang. Đây tuyệt đối là chuyện cười lớn nhấy trong vòng trăm năm nay, chỉ bằng một thằng nhãi tộc Gấu lông còn chưa mọc đủ. Đám người đó muốn đối phó Man Hoang quả thật là sai lầm lớn bằng trời, loại chuyện cười này Ba Đồ cũng lười bẩm báo, nghe cứ như ngay cả thành Doran hắn cũng áp chế không nổi.
Ai cũng biết Ma Sư Yoria trước kia có một điểm yếu, đó là mỗi năm luôn có một tháng rơi vào trạng thái yếu ớt, đây cũng là nguyên nhân thất bại ở thành Doran, lúc mấu chốt bệnh tình phát tác nhưng hiện giờ nút thắt đã bị đột phá, Ma Sư lúc này đã là thiên hạ vô địch.
Ba Đồ cũng muốn dùng thắng lợi để chứng minh giá trị của mình, được tôn kính giống như thủ lĩnh của Man Hoang.
Thực ra Trâu Lượng không hề nghĩ quá nhiều, hắn phát ra truy sát lệnh tấn công Man Hoang là do thực lực của bản thân không đủ, cần có cao thủ giúp đỡ.
Nhưng Trâu thần côn vẫn còn xem nhẹ sức ảnh hưởng của bản thân, hiện giờ hắn không còn là một thành chủ nhỏ không có tiếng tăm.
Hắn là Arthur Hebrew, hắn còn có anh em.
Montmar nhận được tin tức trong lúc đang tham gia huấn luyện của gia tộc, tiến vào cấp Bạc Trắng khiến địa vị của hắn trong gia tộc tăng cao. Hắn vốn là người kế thừa nên được xem trọng vô cùng, ông già hắn đã cho hắn nắm quyền gia tộc trước thời hạn. Giữa bỉ mông cũng có cạnh tranh với nhau, nếu Montmar có thể tiến vào cấp Vàng Sáng trước gia tộc có dòng máu hoàng kim của đế đô, vậy thì gia tộc bọn họ sẽ vượt lên thành gia tộc Bỉ Mông hạng nhất Mông Gia.
“Montmar, chuyện gì thế, hiện giờ ngươi phải chăm chỉ tập luyện, tài nguyên của gia tộc hiện giờ đều ở trên mình ngươi, không thể phân tâm.”
Lão Montmar nói, việc con trai đã đạt tới cấp bậc giống mình khiến ông ta vô cùng vui mừng. Trong ánh mắt ngập tràn vẻ kiêu ngạo, Montmar từ khi sinh ra đã không giống với bỉ mông thông thường, dũng mãnh kiêu ngạo đồng thời lại thông minh. Tuy ngày nào cũng gây ra phiền phức nhưng ông ta biết, con trai này của mình nhất định có thể làm rạng rỡ tổ tông, tuy không thể đoạt quán quân ở giải đấu tại đế đô nhưng là người đầu tiên tiến vào cấp bạc trắng cũng khiến lão Montmar nở mày nở mặt.
Montmar đọc lá thư trong tay rồi ngẩng đầu lộ ra nụ cười, “Bố à, con có chuyện phải ra ngoài sáu tháng một năm.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.