Hùng Bá Thiên Hạ

Chương 169: Đụng chạm một chút

Khô Lâu Tinh Linh

29/03/2013



Tiếp xúc với Subaru Trâu Lượng cảm thấy lão này cũng không đến nỗi quá xấu nhưng lời này có lẽ là nửa thật nửa giả. Có điều trong tình hình của đế quốc bây giờ có thể làm được như vậy đã là rất không tồi rồi. Suy cho cùng thì dưới trướng Subaru có bao nhiêu người nịnh hót, riêng Đại chủ tế cũng đã có hàng chục người, nếu so sánh với họ thì quả thực Subaru đối xử với Thomas tốt lắm rồi.

" Sư tổ, ngài đừng nóng giận, tính con vốn là vậy..." Trâu Lượng gãi đầu.

" Ha ha, người một nhà cần gì khách sáo như vậy, thanh niên thì phải hăng hái, Thomas thì khác, đến lúc hắn phải đảm đương một mặt rồi, đâu còn có thể vội vàng xao động như vậy. Phải biết đến nguyên lão hội thì gặp phải loại âm mưu này càng nhiều, chỉ cần có sai sót là có thể sẽ ảnh hưởng đến Giáo đình, đến lúc đó ta cũng không bảo vệ được hắn, lần này là một bài học rất kịp thời.”

Sự nhiệt tình của Subaru đối với Trâu Lượng quả thật không giả.

Nói đến đây Trâu Lượng đã tin hơn phân nửa, sân khấu càng lớn càng nguy hiểm, rút sợi dây động cả cánh rừng, Thomas là người do Subaru nâng đỡ, tương lai có xảy ra chuyện gì hắn cũng khó thoát khỏi liên quan. Vậy mà Thomas trúng chiêu dễ dàng, bất kể xét từ góc độ nào Subaru cũng phải tức giận, việc cho Thomas một bài học cũng là việc nên làm.

Có điều không nghĩ tới số Thomas đỏ như vậy, có một đồ đệ có thể nghịch chuyển càn khôn.

"Nini không sao rồi chứ?" Subaru hỏi.

"Sư tổ yên tâm, tiểu thư Annie đã khôi phục hoàn toàn!" Trâu Lượng nói cung kính, làm việc phải có chừng mực, lúc nên thu lại vẫn phải thu lại.

"Gọi là Nini là được rồi, nếu con bé con này có một nửa tài năng của con thì khi ta xuống mồ vẫn phải mỉm cười..."

Tựa hồ Subaru và Thomas không hề bất ngờ chút nào.

"Arthur này, tại sao con lại biết chiến ca thượng cổ?"

Thomas không nhịn được tò mò hỏi, tên đồ đệ nhặt này quả thật không ngừng làm cho hắn vui mừng. Chẳng những có thiên phú siêu phàm về điêu khắc linh hồn mà còn hiểu được chiến ca thượng cổ.

Trâu Lượng gãi đầu, "Chiến ca thượng cổ là cái gì?"

Thomas và Subaru đưa mắt nhìn nhau, "Ngươi không biết chiến ca thượng cổ là gì?"

Trâu Lượng nhún vai, "Không biết..."

Với ánh mắt già dặn của Subaru tự nhiên nhìn ra được Trâu Lượng không nói dối, mà quả thật Trâu bạn học không biết chiến ca thượng cổ là cái gì.

"Bài chiến ca hôm qua các ngươi hát chính là chiến ca thượng cổ thất truyền đã lâu, ngôn ngữ đó chính là thần chi ngữ!" Subaru nói.

Tiếng Anh... Thần ngữ?

Con bà nó!

"Con cũng không biết, ngài biết đấy, thỉnh thoảng con lại nằm mơ linh tinh. Con cũng không hiểu lắm, chỉ bắt chước hát theo thôi".

"Tên nhóc nhà ngươi đúng là con cưng của Thần thú. Thomas, xem ra phải để hắn tiến tu một chút ngôn ngữ cổ mới được, tiền đồ không thể hạn chế!"

"Vâng, sư phụ..."

Từ miệng hai lão già Trâu Lượng đại thể hiểu rằng ngàn năm trước cao tầng của Thần miếu đều sử dụng ngôn ngữ cổ. Có điều sau đó cùng với sự phát triển của xã hội và đồng thời cũng để gần gũi với dân chúng nên dần dần đổi thành tiếng phổ thông của Thú tộc. Còn ngôn ngữ cổ chỉ có một số tế ti mới biết, cũng có một vài gia tộc cổ xưa cao quý sử dụng ngôn ngữ này, còn trong chiến ca thì không được tiếp tục sử dụng. Ngôn ngữ của Thần cũng có hai loại.

Khi Trâu Lượng nghe Subaru nói vài câu thì hắn chợt muốn cười to, bà nội Bear, cái gọi là ngôn ngữ cổ vậy mà là tiếng Trung và tiếng Anh.

Trâu Lượng thật sự muốn chửi bậy, thật mẹ nó trùng hợp!

"Kỳ thực chiến ca của chúng ta bị suy tàn cũng là vì ngôn ngữ Mông Gia không thể phát huy ra uy lực của chiến ca. Cho tới hôm nay thì quả thật tình hình đã không còn cách nào cứu vãn được, nhưng bây giờ con đã xuất hiện, Thomas, tên nhóc này đúng là phúc tinh của chúng ta!"



Thiện cảm của Subaru đối với Arthur đã tới mức không thể tăng thêm, thậm chí hắn còn xem trọng Arthur hơn cả Thomas. Tên nhóc này tiền đồ quang minh, vừa ngang ngược vừa khôn khéo, lại không hề coi nhẹ cảm tình, xem cảnh hắn bảo vệ Thomas thì biết, ngay cả mình cũng dám châm chọc.

Nhưng càng như vậy Subaru càng yêu thích, tên này có trung thành với Thomas thì trong tương lai mới trung thành với mình.

Tại tỉnh lị rất nhiều người thạo tin mà bát quái lại là thứ thời đại này thích nhất. Rất nhanh tin tức phủ đệ của đại nhân Shaman Subaru xuất hiện thần tích đã truyền khắp Daros. Chỉ có điều đại nhân Shaman lại không khoe khoang gì về việc này.

Annie đã khỏe mạnh trở lại, nàng nhất định phải mang Trâu Lượng và Lộ Dao đi thăm thú tỉnh lị cho thoải mái. Một tay kéo Trâu Lượng, một tay kéo Lộ Dao, cô bé như một con chim sơn ca vui vẻ líu ríu suốt đường đi.

Đây là lần đầu tiên Trâu Lượng và Lộ Dao đến Daros, Lộ Dao bị ngợp trước sự náo nhiệt của nơi này. Đọc vạn quyển sách không bằng đi ngàn dặm đường, sự phồn vinh của Daros quả thật vượt xa Jerusamer. Nhất là những khu chợ náo nhiệt có rất nhiều đồ chơi, đương nhiên đây là thứ phụ nữ thích nhất.

"Anh trai, đây thực sự là lần đầu tiên anh đến Daros sao..." Nini tò mò hỏi.

"Đương nhiên, nơi này thật náo nhiệt".

Trâu Lượng rất thích xoa đầu Nini, ngoại hình của bé con này thật sự là quá đáng yêu, em bé tộc Fox luôn được mọi người yêu quý.

"Nhưng dường như anh vẫn thấy nơi này rất bình thường, anh đã tới nơi nào vui hơn ở đây rồi à?"

Nini nghiêng đầu, hai tay cầm hai bím tóc đáng yêu.

Ơ, nói đến náo nhiệt và phồn hoa thì thế giới Thú tộc kém kiếp trước quá nhiều, Daros rất náo nhiệt nhưng cùng lắm cũng chỉ vài trăm ngàn người. Ở kiếp trước vài trăm ngàn người chỉ là một thôn, thành phố chục triệu người chỗ nào cũng có. Như quê hắn trước đây, một thành phố nhỏ nhoi mà chen chúc 40 triệu người, sợ thật!

"Đâu có, thật sự rất náo nhiệt, trong lòng anh rất hâm mộ".

Trâu Lượng nói, so với Jerusamer thì quả thật Daros rất náo nhiệt phồn hoa.

"Chị gái, chị thật là lợi hại, nghe ông nội nói chị là tế ti chiến ca thần ngữ, có thể dạy Nini không?"

Lộ Dao nhìn thoáng qua Trâu Lượng, "Nini, em nhầm rồi, chị cũng chỉ là một học đồ, người tài ba thật sự là vị bên cạnh em này, chiến ca của chị đều do anh ấy dạy".

"A, nói như vậy thì anh trai đúng sư phụ của chị rồi?" Nini hỏi.

"Đúng vậy", Lộ Dao gật đầu.

Nini tỏ ra rất vui vẻ, "Vậy em không học nữa".

Trâu Lượng và Lộ Dao đưa mắt nhìn nhau, thật không biết trẻ con nghĩ gì, vừa rồi còn rất thích mà thoáng chốc đã không thích nữa, có điều cũng là bình thường, đây mới là trẻ con mà.

Khu chợ rất náo nhiệt, hai người đẹp một lớn một nhỏ rất nhanh tiến vào trạng thái, xem ra bất kể thời đại nào hay địa phương nào thì sức đề kháng của người đẹp đối với trang sức vẫn là 0. Trâu tế ti chỉ có thể trở thành tùy tùng, có điều cũng tốt, người đẹp ngắm đồ vật, Trâu bạn học ở phía sau ngắm người đẹp.

Daros thật không hổ là tỉnh lị, trên đường thật sự không ít phụ nữ ăn mặc hở hang, phong cách khác nhau. Hơn nữa quả thật biết ăn mặc hơn Jerusamer nhiều, Trâu bạn học nhìn ngắm khắp nơi cũng rất vui vẻ.

Có điều Trâu Lượng như vậy càng giống như một tên nhà quê.

Vốn Trâu bạn học rất không thích Snake, nhất là mặt tam giác, nhưng nhìn thấy người đẹp tộc Snake thật sự Trâu Lượng mới rõ ràng cái gì là gợi cảm, sai rồi, nên là lẳng lơ!

Như Gina mới gọi là gợi cảm, nóng bỏng nhưng có khoảng cách, có thể nhìn xa không thể khinh nhờn. Còn tộc rắn khác các tộc khác, bọn họ sùng bái tình dục, cho rằng đây là bản năng của Thú tộc, trong tộc rắn còn giữ lại tập tục sai vợ tiếp khách. Mà người đẹp tộc rắn cũng nóng bỏng nhất, phong lưu nhất trong Thú tộc, những chuyện phong lưu trong thượng tầng tộc rắn đâu đâu cũng có.

Trong kiếp trước khi hình dung vòng 2 của phụ nữ thương dùng hình ảnh eo rắn nước, eo người đẹp tộc rắn mới là eo thật sự, hơi lắc lư đã có hiệu quả hồn xiêu phách lạc.

Trâu bạn học có chút hoa mắt, cho dù nơi này không có máy tính, không có mạng nhưng nơi này lại có mọi loại hình người đẹp, hàng thật giá thật chứ không phải hình ảnh trên máy tính!

Trâu bạn học đang xúc động chợt cảm thấy hắn vừa va chạm vào một thứ gì đó.



"Xin lỗi, xin lỗi..."

Trâu Lượng vội vàng xin lỗi.

"Xin lỗi là được à, đồ nhà quê, mày biết mày vừa va vào ai hay không?"

Một âm thanh chói tai vang lên, một phụ nữ Fox run rẩy chỉ vào mặt Trâu Lượng hét lớn, mấy người hầu lập tức vây quanh Trâu Lượng.

Trâu Lượng sờ sờ mũi nhìn người phụ nữ trước mắt, ngoại hình cũng không tồi. Phụ nữ Fox luôn luôn nhẹ nhàng thanh tú, chỉ có điều người trước mặt lại có chút thô tục, thân thể phát triển quá mức, nói chính xác thì là lẳng lơ.

"Tôi từ quê lên tỉnh, vừa rồi xem náo nhiệt đến mức hoa mắt..." Trâu Lượng cười cười, dù sao đây cũng là Daros, Trâu Lượng cũng không muốn gây chuyện.

"Xí, coi như ngươi còn tự biết mình"Người phụ nữ nhìn thoáng qua gã Bear trung thực này, quả thật giống một tên nhà quê nên cũng chẳng muốn tính toán ữa.

"Tiểu bảo bối, làm sao rồi..." Một gã tộc Tiger đi ra đưa một tay ôm ngang eo người phụ nữ tộc Fox, tay kia hung ác bóp mạnh lên mông ả, bàn tay rất không ngoan ngoãn.

"Tên nhà quê này va phải em, dù người ta không muốn khoe khoang nhưng vẻ đẹp lại không che giấu nổi".

Ả Fox nói điệu chảy nước.

Trâu bạn học buồn nôn, cho dù muốn dụ dỗ đàn ông thì ít nhất cũng phải có chút kĩ xảo chứ.

"Mẹ nó, chiếm tiện nghi phụ nữ của ta, nhóc con, để tay phải lại thì sẽ tha cho mày một mạng, bảo bối, em thấy thế nào?"

"Chẳng qua là một tên nhà quê, đánh một trận là được rồi", người phụ nữ uốn éo thân thể nói.

"Như vậy sao được, nếu truyền ra ngoài thì thể diện của thiếu gia Mark ta vứt đi đâu!"

Mark lạnh lùng nói.

Trâu Lượng không nói gì, thật mẹ nó đen đủi, hắn xoay người định đi nhưng đám thủ hạ của Mark lập tức quây lại.

"Nhóc con, ngươi còn muốn đi à, xem ra hai chân cũng phải để lại rồi", Mark đẩy người phụ nữ trong lòng ra.

Trâu Lượng thở dài, xoay người, "Ngươi xác định cần chọc ta?"

Mark ngẩn người rồi sau đó ngẩng mặt cười to như là nghe thấy chuyện buồn cười nhất trên đời, "Ngươi biết đại gia là ai không, thiếu gia Mark Daros, đồ nhà quê, đúng là không biết tốt xấu!"

"Cậu bé, vị thiếu gia Mark này là con trai đại nhân Wigan của Công hội điêu khắc sư, cậu không mau xin lỗi đi..."

Chuyện náo nhiệt lập tức dẫn đến rất nhiều người vây quanh, vẫn có người hảo tâm nhắc nhở Trâu Lượng một chút, dù sao Trâu bạn học vẫn có vẻ ngoài trung thực của Bear.

"Wigan là ai?" Trâu Lượng hỏi.

"Một trong năm quan lớn chấp chính của Công hội điêu khắc sư tỉnh Thần Diệu mà cũng không biết, đồ nhà quê, mày xong đời rồi", có người hảo tâm tự nhiên sẽ có người thích cười trên nỗi đau của người khác.

"Đánh cho ta!" Mark phất phất tay, đánh người cũng là một niềm vui lớn trong đời.

Mấy tên tay chân lập tức xông lên, Trâu bạn học khó chịu rồi, bà nội Bear, xem ra chính mình cùng Công hội điêu khắc sư đúng là số mệnh xung khắc.

Ra tay nhanh như chớp, tay đấm chân đá, để gọn gàng một chút hắn dùng kỹ xảo bẻ khớp xương. Rất nhanh mấy tên Thú tộc đã ngã xuống đất kêu la, tay chân đều tạo hình khác hẳn ngày thường, rất hữu ái.

Trâu Lượng xoa xoa tay, "Vị đại thiếu gia gì gì đó kia, bây giờ đến phiên hai chúng ta tính sổ rồi. Thế nào? Ta đây tương đối phúc hậu, chỉ cần ngươi để lại một tay một chân là được".

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hùng Bá Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook