Hùng Bá Thiên Hạ

Chương 113: Huân chương huân chương!

Khô Lâu Tinh Linh

29/03/2013



Điểm thứ nhất, bất kể thứ này là cái gì cũng phải xác định là cung, nếu không Công hội cung thủ thật sự phải đóng cửa mất.

Stanford không để ý đến con trai mà ngược lại đi tới bên người Arthur cung kính hỏi: "Tế ti Arthur, xin hỏi thứ vũ khí này tên gọi là gì?"

Arthur cũng phải bội phục, mấy lão quái vật chơi trò chính trị này đúng là co được duỗi được. Trước mặt mọi người tát vỡ mặt con trai mình rồi còn có thể cung kính với mình như vậy, quả thật lợi hại.

"Hội trưởng Stanford, đây là bản tiến hóa của cung, gọi là nỏ chữ thập!"

Trong lòng Stanford như được uống một liều thuốc an thần, "Tế ti Arthur, tôi bận xử lí sự vụ của công hội, quả thật lơ là dạy dỗ thằng con hư này. Sau này nếu nó không nghe lời ngài cứ đánh, đánh đến lúc nó nghe lời thì thôi. Lần này là nó sai, ngài muốn bắt nó làm cái gì cũng được, cho nó một bài học cũng là việc tốt".

Stanford đã nắm được trọng điểm, tất cả chuyện này đều do Arthur gây ra, chỉ cần qua được cửa Arthur thì bên phía Avril sẽ rất dễ nói.

"Ha ha, hội trưởng đại nhân quả nhiên anh minh, đứa nhỏ Randolf này tư chất không tồi, chẳng qua là thiếu dạy dỗ thôi, con mất dạy là lỗi của cha mà".

"Tế ti Arthur nói rất đúng, là lỗi của tôi, trở về nhất định phải dạy bảo nó tử tế", Stanford già như vậy còn phải cúi đầu. Nhưng hắn cũng không có cách nào, trên đường đến đây hắn đã cân nhắc được mất, nếu như xử lý không tốt vị trí hội trưởng này của hắn nhất định sẽ không giữ được. Thậm chí còn bị phạt, đây là điều hắn tuyệt đối không thừa nhận nổi, sớm biết như vậy lúc đầu đánh chết hắn cũng không trêu chọc Arthur rồi.

Randolf bên cạnh, thấy bố mình cũng khúm núm như vậy, đã cóng đến mức không biết nói gì cho phải.

"Biết sai là tốt, ta là tế ti, đắc tội ta cũng không có gì. Chỉ có điều ta nghe nói hắn đã gây rối tại Công hội nhà mạo hiểm rồi còn làm cho hội trưởng Rano đứng ngoài cửa một đêm, ta cảm thấy chuyện này rất không tốt", Trâu bạn học mơ hồ nói.

Stanford thầm mắng trong lòng, đắc tội ngươi không có gì, mẹ, tuổi không lớn mà thủ đoạn không phải độc ác ở mức bình thường. Điều này nói rõ hắn phải ép mình xin lỗi Rano, thằng này tuyệt đối là ma Fox khoác da Bear!

"Cái này quả thật không đúng, ngài yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ làm hội trưởng Rano hài lòng".

Lúc này Stanford biết mình không có vốn để cò kè mặc cả.



"Tiểu thư Avril...", da mặt Stanford dày đến mấy cũng xấu hổ mở miệng, làm việc không thể làm tuyệt tình, không nghĩ tới thật là có một ngày phải tìm tới cửa cầu người ta.

"Hội trưởng Stanford, hai ngày sau tôi sẽ đi đăng ký", Avril vẫn là tương đối nhân hậu. Đương nhiên cũng kéo dài hai ngày, trong hai ngày này phải xem biểu hiện của Randolf có thể làm cho Arthur hài lòng không đã.

"Quả nhiên không hổ là sự tự hào của nhà Rabbit, ngay từ đầu tôi đã tin chắc cháu nhất định sẽ trở thành sự tự hào của Công hội chúng ta!" Stanford dày mặt khích lệ.

Cuối cùng hắn kéo tai Randolf lôi đi, thỉnh thoảng còn đá hắn một cái, đương nhiên là để cho Arthur xem.

Lần này mọi người đã cảm nhận được sự lợi hại của tế ti Arthur.

Đắc tội ai cũng không được đắc tội Arthur!

Nhưng chuyện nỏ chữ thập còn chưa chấm dứt, điều này chỉ là chấn động lớn đối với Công hội cung thủ, nhưng càng trắng trợn hơn đó là một cái tát cho Công hội điêu khắc sư linh hồn.

Không phải cả ngày la hét điêu khắc linh hồn của thần miếu là đồ bỏ sao?

Dư âm của lá chắn tròn vẫn còn, bây giờ thách thức lại xuất hiện rồi.

Trong ngày Randolf đã đi tìm Rano xin lỗi, quả cáp của Rano cũng phải trả lại, đồng thời buổi tối đứng trọn một đêm trước cửa nhà Rano.

Mà hôm sau Rano lại đưa tới thần miếu mười bình thú linh thượng đẳng, nói chính xác là đưa cho Arthur.

Chưa từng có ai nể mặt Công hội nhà mạo hiểm trừ Arthur. Người thú coi trọng nhất chính là thể diện, mặc dù là hội trưởng nhưng trong mắt các công hội nghề nghiệp Rano chính là một kẻ sai vặt, một hạ nhân. Cũng chỉ có Trâu Lượng có thể ép một hội trưởng công hội nghề nghiệp xin lỗi một hạ nhân.

Bởi vì trong mắt Trâu Lượng hiển nhiên Công hội nhà mạo hiểm có tác dụng hơn Công hội cung thủ nhiều. Hơn nữa đắc tội một phân hội trưởng không hề đồng nghĩa với đắc tội cả Công hội cung thủ. Đối mặt với một đoàn thể thế lực lớn thì mọi cá nhân đều trở nên nhỏ bé, rõ ràng không ai muốn việc này.



Nhưng nói đến tác dụng thì trong lòng Trâu Lượng Công hội nhà mạo hiểm quan trọng hơn Công hội cung thủ nhiều. Không ai có thể tin rằng vì Công hội nhà mạo hiểm mà Arthur có thể sẵn sàng đắc tội Công hội cung thủ, hoàn toàn là không phân biệt được nặng nhẹ.

Cũng chính vì như vậy quan hệ hữu hảo giữa tế ti Arthur và Công hội nhà mạo hiểm đã bắt đầu từ giờ khắc này. Trong lúc mọi người đế quốc đều không coi trọng Công hội nhà mạo hiểm thì làm gì có ai sẵn lòng ra mặt vì vinh dự của bọn họ. Không thể nghi ngờ đối với Công hội nhà mạo hiểm đang khao khát được thừa nhận hiện nay thì đây chính là tình bạn quý giá nhất.

Hơn nữa Arthur đã thực sự đắc tội Công hội cung thủ, Rano không nghĩ mọi chuyện phức tạp như vậy. Đối với hắn nỏ chữ thập điêu khắc thành công là tất nhiên, có điều Arthur muốn trút giận cho hắn mới cố ý cá cược với Randolf.

Thời buổi này lời nói suông quá nhiều, lúc cần nhờ vả Công hội nhà mạo hiểm thì vẻ mặt tươi cười nhưng trong lòng vẫn miệt thị. Căn bản không thật sự để mắt bọn họ, lúc không cần đến thì sai khiến chẳng khác nào nô tài, lúc đầu Công hội nhà mạo hiểm khách sáo với Arthur cũng không có hy vọng gì lớn nhưng chính người tuổi trẻ này có một hành động như vậy vì Công hội nhà mạo hiểm.

Nghe nói trong đêm đó Rano đã uống rượu, Randolf hai cánh tay để trần đứng lẻ loi ở bên ngoài, những người hầu nhà Rano chỉ chỉ trỏ trỏ. Hơn mười năm làm hội trưởng Công hội nhà mạo hiểm, nói thẳng hôm nay là lần đầu tiên Rano cảm thấy mình là hội trưởng, còn có chút tôn nghiêm như vậy!

Đương nhiên tất cả những điều này đều được thành lập trên quan hệ tốt đẹp với thần miếu, chỉ cần dựa chặt vào thần miếu, chỉ cần duy trì địa vị của thần miếu tại Jerusamer thì địa vị của họ sẽ từ từ được nâng cao!

Trước kia Công hội nhà mạo hiểm không phải không muốn dựa vào thế lực khác nhưng vấn đề là các thế lực khác cũng giống công hội nghề nghiệp, căn bản không ai coi trọng bọn họ, vắt chanh bỏ vỏ.

Avril đã đi đăng ký, từ trên xuống dưới trong công hội hầu hạ Avril như hầu hạ tổ tông. Nghe nói nỏ chữ thập đã làm khiếp sợ cả tổng hội trưởng, thậm chí ông ta đã tự mình tới thăm Giáo hoàng bệ hạ. Dù sao đại sự như vậy không thể giấu Giáo hoàng, còn thần miếu Jerusamer lại có cơ hội tha hồ khoe khoang.

Randolf cũng bị bố hắn đưa đến chỗ cậu hắn ở Daros, Jerusamer là không thể ở lâu, tế ti Arthur thuộc về loại hình nói được thì làm được. Nói thấy một lần đánh một lần, thực tế thấy một lần đánh một lần thật, Stanford cũng thương con trai, cho dù tế ti không phải chiến sĩ nhưng sức mạnh của Bear cũng rất lớn. Còn đánh nữa là phải đi phẩu thuật thẩm mỹ mất.

Từ sau khi cùng Arthur vượt qua cửa ải khó khăn, Thomas hoàn toàn thả lỏng Arthur, chỉ cần gã này không đốt thần miếu thì thích làm gì cũng được. Để hắn ra mặt giáo huấn công hội nghề nghiệp một chút chính là chuyện tốt.

Không phải Giáo hoàng đã nói sao, chỉ cần chiến đấu có thể thắng là ngài đều ủng hộ, đương nhiên đây là lời nói đã qua phiên dịch.

Đại nhân Shaman Subaru cũng đã đến, lần này là để tặng huân chương thánh chiến bụi gai vàng cho Arthur. Trên đường đi nghe được chuyện này hắn cũng yên tâm, không uổng công hắn tranh đoạt một phen trước mặt Giáo hoàng, thật sự làm cho tỉnh Thần Diệu được vẻ vang.

Subaru đứng giữa một đám tế ti cùng đi để đeo huân chương thánh chiến bụi gai vàng thiêng liêng cho Arthur.

Đối với chuyện này, Trâu bạn học đã vinh nhục không sợ hãi, dù sao Giáo hoàng cũng chỉ biết lấy loại đồ vật vô dụng này nịnh hắn, còn không thực dụng bằng Công hội nhà mạo hiểm người ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hùng Bá Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook