Chương 565: Người phụ nữ ngây thơ
Khô Lâu Tinh Linh
29/03/2013
"Nhưng kẻ thù của nó cũng không ít".
"Cha, tất nhiên phải có kẻ thù, nhưng chỉ cần có đủ người ủng hộ và được Giáo hoàng nâng đỡ là đủ rồi", Neberro không lạc quan như vậy.
Việc những thế lực này xem trọng Arthur còn chưa là gì cả, vấn đề là Arthur luôn có thể làm ra một số việc làm cho những thế lực này càng thêm xem trọng hắn, càng thêm ủng hộ hắn, như vậy thì lại khác.
Nếu như chỉ là một tên A Đẩu thì Giáo hoàng ủng hộ đến mấy cũng vô dụng.
"Nói đi, con nghĩ thế nào?" Sanchez biết con trai mình đã có chủ ý.
"Cha, nếu Mông Gia nội loạn thì lần thánh chiến này tất bại không nghi ngờ, cho nên chúng ta phải ủng hộ Giáo hoàng!" Neberro nói, nếu như Mông Gia không còn thì hùng đồ bá nghiệp gì gì đó đều không còn, nói gì đến gia tộc.
"Có điều đây cũng là cơ hội, cha cần nói chuyện với Giáo hoàng, con cần một cơ hội, một cơ hội giống như Arthur, còn lại thì phải trông vào sức mạnh của con!"
Âm thanh của Neberro như chém đinh chặt sắt, hắn có thể khẳng định nếu như Arthur không xuất hiện thì người thừa kế kia chỉ có thể là hắn, hắn cũng rõ ràng vì sao Giáo hoàng có thể khoan dung cho con trai của Đại quan cầm quyền là hắn tiến vào Giáo đình rồi.
Nhớ lại lúc nhìn thấy Arthur lần đầu tiên, ánh mắt khiêu khích của thằng nhóc Bear kia tựa hồ bây giờ thật sự đã trở thành sự thật. Cơ hội vốn thuộc về một mình hắn bây giờ lại phải chia sẻ, hơn nữa đối phương còn chiếm chút ưu thế.
Đại quan cầm quyền Sanchez suy tư trong chốc lát, hiển nhiên đây là một quyết định cực kì khó đưa ra. Nếu như lúc này nhả ra sau này muốn giật lại sẽ rất khó, thậm chí căn bản không có cơ hội.
Neberro chỉ biểu đạt ý nghĩ của chính mình, còn Đại quan cầm quyền sẽ nhận định thế nào?
Neberro chỉ lẳng lặng nhìn cha không hề tiếp tục khuyên bảo gì, hiểu cha ai bằng con trai. Quả nhiên chẳng bao lâu sau Sanchez mỉm cười.
"Cùng lắm cũng chỉ là một lần đánh bạc hơi lớn thôi. Con đã muốn thử thì cứ thử xem". Đại quan cầm quyền nói. "Vậy thì ngày mai cha đến gặp Giáo Hoàng nói chuyện tử tế với hắn".
"Vâng, làm phiền cha".
"Cha tin tưởng con", Sanchez nói.
Rất nhiều người đều ca ngợi Sanchez mạnh mẽ cỡ nào, dẫn theo hệ thống Quan cầm quyền tiến bước thần tốc, nhưng Sanchez kiêu ngạo nhất là có một đứa con trai như vậy. Rất nhiều người đều cho rằng thành công của Neberro là dựa vào hắn, thậm chí dựa vào gia tộc, nhưng Sanchez biết cho dù không có sức mạnh gia tộc Neberro vẫn sẽ đi tới hôm nay, thậm chí còn đi xa hơn. Bởi vì gia tộc cho hắn thân phận, đồng thời cũng cho hắn trói buộc. Không thể nghi ngờ, một người muốn theo đuổi một sân khấu cao hơn thì đó chắc chắn là Giáo đình. Làm Quan cầm quyền đến trình độ này của hắn cũng đã lên đến đỉnh, tại Mông Gia vĩnh viễn đừng nghĩ có một ngày Quan cầm quyền có thể triệt để cầm quyền, nhưng đối với Giáo đình khi cơ hội đến thì bất cứ lúc nào cũng có thể.
Mặc dù Sanchez là một trong năm gia tộc lớn cao quý nhưng thời gian trỗi dậy lại ngắn nhất. Bọn họ chỉ đi tuyến đường Quan cầm quyền, không hề phức tạp như gia tộc Nicola và Gabriel. Cơ cấu gia tộc cũng tương đối tập trung, không hề rắc rối phức tạp như các gia tộc khác.
Không thể nghi ngờ quyết định này sẽ sinh ra ảnh hưởng sâu sắc, đồng dạng chắc chắn cũng mang đến một cơ hội lớn nhất cho Neberro.
Phú quý phải tìm trong nguy hiểm, chuyện còn lại sẽ phải xem sức mạnh và vận may của chính mình, bởi vì đối với Giáo hoàng thì vận mệnh đã được xác định, mà hắn và Arthur lại vừa mới bắt đầu, hết thảy đều là chưa biết.
Sau khi đưa ra một quyết định lớn tựa hồ Đại quan cầm quyền rất vui vẻ, bởi vì từ nay về sau quyền lực của hệ thống Quan cầm quyền sẽ do con trai hắn kế thừa. Giáo đình ném chuột cũng sợ vỡ đồ, Sanchez không hề lo lắng về việc đàm phán ngày mai. Đã tranh đấu nhiều năm như vậy, mặc dù không thể nói đã nhìn thấu Giáo hoàng nhưng hai bên đều rất rõ ràng giới hạn của đối phương.
Đại quan cầm quyền uống ngụm rượu thả lỏng một chút, hôm nay có thể say một trận, đến lúc có thể phóng túng rồi.
Mà Neberro lại không hề mơ màng, tất cả những gì sắp đến sẽ không làm cho hắn quá vui mừng, vì đây vốn chính là của hắn, mà hắn cũng phải xác định lại vài chuyện. Giáo hoàng bệ hạ chắc chắn đang rất bận.
Địa điểm ước định, Neberro quả thật không cần đợi bao lâu, Benedict mười lăm đúng là rất bận, bận gần chết, nội đình phát động dính dáng đến vấn đề trên mọi mặt.
Giai nhân như cũ, hương thơm say lòng người, Neberro không hề khách khí ôm hôn người đẹp trong lòng, người đẹp cũng tỏ ra rất ngoan ngoãn.
"Anh quyết định rồi à?" Ôm hôn nồng nhiệt xong người phụ nữ trong lòng bình tĩnh hỏi.
"Đúng vậy".
Neberro nói tỉnh táo. Dưới ánh trăng giai nhân như rượu ngon. Có thể tưởng tượng được không, phi tử Giáo hoàng yêu nhất, một trong mười đại mỹ nữ đế đô, lúc này hoàng phi Faye tựa như một người vợ mong ngóng chồng trở về.
"Lần này là thách thức nhưng đối với chúng ta thì chẳng lẽ không phải một cơ hội sao?" Neberro nói.
Faye lẳng lặng vuốt ve gương mặt Neberro, quan hệ giữa hai người là bí mật lớn nhất của đế đô. Kỳ thực hai người vốn là hai đường thẳng song song, vĩnh viễn không thể gặp nhau, khi lần đầu tiên Neberro đi vào phủ đệ Giáo hoàng, hai người gặp mặt, loại cảm giác này nói thế nào nhỉ, tình yêu sét đánh, tựa hồ hai người sống đến lúc đó chính là để chờ đợi đối phương.
Quan hệ này thật sự quá đặc biệt, hơn nữa hai người chịu mạo hiểm to lớn đến với nhau, mọi chuyện không hề phức tạp mà thực ra rất tự nhiên.
Cho dù quan hệ này bị lộ cũng sẽ chỉ có một cách nói, Neberro muốn lợi dụng Faye để tìm hiểu bí mật của Giáo đình, đi con đường chăn gối, mà Faye thì càng đơn giản, độ tuổi xinh đẹp như hoa hầu hạ một lão già gần đất xa trời, người hơi bình thường một chút đều sẽ không chịu nổi cô quạnh. Huống chi Neberro lại phóng khoáng anh tuấn như thế, hắn là tình nhân trong mộng của cả đám phu nhân đế đô.
Nhưng đôi khi sự thật chính là buồn cười như vậy, có lẽ mới đầu Neberro cũng có mưu đồ nhưng đến bây giờ thì đã không còn, bởi vì hắn đã yêu người phụ nữ này.
Không thể nghi ngờ, Neberro là một người có dã tâm đồng thời lại cực kì cố chấp, loại tính cách này cũng ảnh hưởng đến tình cảm của hắn.
Từng bao nhiêu lần Neberro cho rằng hết thảy của hắn đều được đặt vào bá nghiệp, nhưng từ khi biết Faye hắn cảm thấy giang sơn người đẹp đều nên nắm lấy trong tay, hắn có năng lực giành lấy cả hai thứ này.
Mà Faye rõ ràng có thể mang đến cho hắn rất nhiều trợ giúp.
Faye là một phụ nữ thông minh, nàng biết một người đàn ông thật tình hay là giả ý, nàng không ngốc, phía sau nàng còn có vô số người của gia tộc, một khi lộ ra chờ đợi nàng chính là diệt môn. Neberro cũng không ngu ngốc, hắn cũng có thể cảm thấy tấm lòng của người phụ nữ này, quan trọng nhất là nàng căn bản không đòi hỏi gì.
Nói thẳng, người phụ nữ này đã làm cho hắn yêu nàng.
"Mạo hiểm rất lớn, nội đình che giấu rất sâu, cho tới bây giờ em cũng mới biết Bott và William đều là một thành viên trong đó. Trừ mười hai kị sĩ thánh chiến còn có một quân đoàn bí mật, nguồn gốc sức mạnh của quân đoàn này đến từ lịch sử Giáo đình, rất mạnh mẽ".
"Bất cứ chuyện gì cũng có mạo hiểm, anh chỉ có thể đi con đường này". Neberro nói, "Hơn nữa anh nhất định sẽ thắng!"
"Anh nhất định sẽ thắng!"
Faye nói dịu dàng, bây giờ Faye phải làm gì đó rồi, từ trước tới nay Neberro không hề chủ động yêu cầu nàng làm gì. Kỳ thực nội tâm Faye vẫn hơi áy náy, nhưng nàng không cách nào quay lại được, lần này tới thời khắc mấu chốt hắn vẫn không yêu cầu nàng giúp đỡ, nhưng nàng lại không thể ngồi nhìn mặc kệ, ít nhất cũng phải giành một vị trí có lợi cho Neberro.
"Tín nhiệm lớn nhất của Giáo hoàng đối với Arthur đến từ một lời tiên đoán, bọn họ cho rằng Arthur mới là cơ hội cho lần thánh chiến này", Faye nói.
Neberro sửng sốt, "Lời tiên đoán?"
"Vâng, Arthur có thể sử dụng sức mạnh tùy ý mà không cần trả giá, mặc dù cấp bậc sức mạnh còn rất thấp nhưng Giáo hoàng cho rằng một ngày nào đó sẽ tới thượng đỉnh, lúc đó Giáo đình sẽ lần nữa làm chủ thiên hạ, cho nên nếu như anh không thể giải quyết được Arthur thì hết thảy đều sẽ kết thúc".
Faye nói.
Trái tim Neberro thót lại, cho tới nay hắn đều cho rằng hắn và Arthur đang cạnh tranh, hắn có cơ hội, bởi vì cho dù Giáo hoàng xem trọng Arthur thì hắn cũng có biện pháp chứng minh năng lực của mình, sau đó giành được thắng lợi cuối cùng nhờ những sắp đặt nhiều năm qua. Nhưng bây giờ xem ra từ khoảnh khắc Arthur xuất hiện đó hắn đã bị Giáo hoàng vứt bỏ, Giáo hoàng giữ hắn và Arthur ở lại không phải cho mình cơ hội mà chỉ là muốn lợi dụng mình mà thôi.
"Faye, cảm ơn em. Bất kể thế nào, chưa đến cuối cùng thì ai cũng không biết được kết quả.
Faye mỉm cười, "Thời kỳ đặc biệt, em phải đi về trước. Nếu có chuyện khẩn cấp em sẽ thông báo cho anh, anh phải cẩn thận".
"Yên tâm!"
Neberro cười cười, hắn là một người đàn ông có thể làm cho phụ nữ an tâm, lúc đầu Faye cũng rất sợ hãi, lần đầu tiên chỉ là cảm xúc nhất thời, là một sai lầm, nàng không hề muốn tiếp tục, thậm chí nàng cũng sợ đối phương lợi dụng nàng, bởi vì cảm giác chỉ là cảm giác, cảm giác có thể sai lầm. Nhưng nhiều năm như vậy đã qua, Neberro đáng để nàng tín nhiệm, nàng có thể xác định qua chỉ một phương diện, đó là bởi vì trừ nàng thì Neberro không có người phụ nữ nào khác.
Đây là điều thật sự làm Faye cảm động, cũng làm cho Faye đè nén cảm giác tội lỗi trong lòng xuống. Nàng phải làm gì đó cho Neberro, nàng rất thông minh, nàng có thể làm cho Giáo hoàng chỉ yêu thương một mình nàng suốt bao nhiêu năm đã đủ để nói rõ năng lực của nàng. Hơn nữa trong giới phu nhân thượng lưu tại đế đô nàng cũng tương đối có uy tín, qua việc lần trước nàng chỉ giúp Arthur một chút đã làm cho cửa hàng thú linh bừng bừng sinh cơ là có thể thấy được.
Trước kia nàng trung lập, đương nhiên chắc chắn hơi nghiêng về phía Neberro, chỉ có điều nàng không nghĩ tới Arthur lại là đối thủ của Neberro, nàng chỉ muốn Olivia và Arthur đến được với nhau, tuy nhiên cũng không loại bỏ khả năng nàng ghen tị với Olivia.
Phụ nữ dù sao cũng là phụ nữ.
Bây giờ thấy chân tình của Neberro Faye phải cố gắng vì tương lai của mình.
Nhìn bóng lưng Faye vẻ mặt Neberro vẫn nặng nề như cũ, hiển nhiên được biết ý định thật sự của Giáo hoàng hắn cũng hơi ngoài ý muốn. Nói thật ra hắn từng rất muốn làm một kỵ sĩ thực sự, lý tưởng của hắn và Giáo hoàng không hề xung đột, trong tay hắn Giáo đình nhất định sẽ rực rỡ, huy hoàng trở lại. Bây giờ, vì một lời tiên đoán chó má mà Giáo hoàng loại bỏ hắn khỏi cuộc chơi.
Thật thú vị, bất quá may là hắn đã biết dự định thật sự của Giáo hoàng. Mông Gia đương nhiên không thể thất bại, Neberro sẽ không làm chuyện ngu dốt như tự phá Trường Thành, nhưng hắn lại không đảm bảo Arthur có thể sống đến khoảnh khắc thắng lợi đó.
Hiển nhiên vì chuyện này kế hoạch đã định ra sẽ phải điều chỉnh lại một chút, phải cho cha biết rõ việc này mới được.
Nghe thấy tin tức này Đại quan cầm quyền không hề tỏ ra khiếp sợ nhưng vẻ mặt cũng trở nên ngưng trọng, "Có nghĩa thời gian thắng lợi cũng chính là khi Arthur mất mạng!"
"Ha ha, cha nghĩ không ít người muốn lấy mạng hắn, đến lúc đó không nhất định phải tự mình động thủ".
"Cha, khi đó con sẽ đích thân động thủ, không cần người khác. Trước kia con đã bỏ lỡ một vài cơ hội chính là vì không đích thân đến. Hơn nữa hắn quả thật là một người đáng để con ra tay, con với nó tự giải quyết là đẹp nhất".
Neberro nói, tựa hồ không hề để ý đến sức mạnh Arthur biểu hiện ra ngoài.
Sanchez cũng không hề để ý, chỉ cần Neberro nói vậy thì Arthur coi như đã chết chắc.
"Faye lại giúp được một việc mấu chốt, con làm rất tốt, cô ta sẽ là một quân cờ cực kỳ quan trọng, sau khi thắng lợi chắc chắn không cần Giáo hoàng nữa".
Sanchez nói.
Neberro gật đầu, trước khi quyết sinh tử với Arthur một số lão già nên biến mất sẽ phải biến mất, đương nhiên nếu tự nhiên tiêu vong trong thánh chiến thì sẽ không thể tốt hơn.
"Đúng rồi, phụ nữ tộc rắn rất đa nghi xảo quyệt, không thành vấn đề chứ?"
Sanchez hỏi, dù sao chuyện này cũng rất quan trọng.
"Cha, phụ nữ xảo quyệt đến mấy cũng vẫn ngây thơ".
Nụ cười của Neberro rất ôn hòa, rất thành khẩn, cũng như bình thường hắn vẫn vậy, vĩnh viễn sẽ không thay đổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.