Hùng Bá Thiên Hạ

Chương 558: Sự phiền muộn của Giáo hoàng

Khô Lâu Tinh Linh

29/03/2013



Bích Tú vừa bất ngờ vừa không bất ngờ, nếu là người bình thường khi được thể như vậy chắc chắn phải đánh chó rơi xuống nước, cho dù để xả giận cũng tốt, nhưng Arthur nghĩ xa hơn.

Không thể không nói việc nhìn nhận vấn đề từ nhiều khía cạnh là có đạo lý, không biết tại sao bây giờ Bích Tú lại cảm thấy Arthur rất vừa mắt, đến cùng lúc đầu mình ghét nó vì cái gì nhỉ?

Bích Tú không nhớ rõ lắm.

"Đại nhân Bích Tú, con chưa có tiếng nói trong thượng tầng đế đô, nếu như thuận tiện thì mong ngài hỗ trợ".

Trâu Lượng nói cung kính.

Kỳ thực hiện nay Trâu thần côn đã tới yêu cầu của Bích Tú, chỉ cần Trâu Lượng nắm bắt được khẩu vị của Bích Tú thì đối phó mẹ vợ cực phẩm cũng rất thoải mái. Trâu thần côn chính là con rể siêu cực phẩm mà.

Sắc mặt Bích Tú càng dễ coi hơn, người đối đầu của Nicola là ai?

Đương nhiên là Gabriel, Bích Tú lại thích thể diện, bây giờ gia tộc Jackman đang ở thời khắc nguy nan hầu như đế đô đều biết nhưng gia tộc Nicola lại buông tay mặc kệ. Nếu Bích Tú vươn tay ra thì rõ ràng là một chuyện rất có thể diện.

Trâu Lượng không để ý ai ra tay cứu Jackman, không có Bích Tú còn có những người khác, ân tình này đưa cho ai cũng được, có điều vì Olivia hắn vẫn nên đưa ân tình này cho Bích Tú.

Đương nhiên Bích Tú chưa đến mức mừng rỡ nhưng cũng hiểu được ý Trâu Lượng, "Ngươi không tồi, không để Olivia bị bắt nạt, hơn nữa phương diện khác cũng có lễ tiết, rất tốt".

Rốt cục Bích Tú đã buống xuôi, mà sự buông xuôi này cũng là do nhìn thấy Olivia vẫn còn là con gái. Theo bà thì sợ rằng Arthur đã ăn từ lâu rồi nhưng bà thật sự rất ngoài ý muốn khi phát hiện điều này. Gia tộc Swan cực kì coi trọng trinh tiết, đây là thói quen của tộc Swan, người khác có thể không để ý nhưng Swan vẫn quan tâm, không thể không nói Bích Tú thật sự rất bất ngờ.

Trâu thần côn thì vui vẻ đón nhận, kỳ thực hắn cũng chì còn kém một bước, hơn nữa nếu như không phải bị người khác làm hỏng chuyện tốt thì sợ rằng đã thực hiện được từ lâu rồi.

"Nên thế, nên thế!"

Bích Tú cười cười sau đó bắt đầu tán gẫu câu được câu không với Trâu Lượng tựa hồ không hề có ý giữ Trâu Lượng ở lại ăn cơm, mà Olivia đi thay quần áo rồi cũng mất tích.

Có điều lần này Trâu thần côn đã biết tính khí Bích Tú, xuyên qua hiện tượng nhìn bản chất, Trâu Lượng chủ động cáo từ. Dù sao hắn cũng có chuyện phải làm, Bích Tú cũng không giữ lại.

Đương nhiên Trâu thần côn vẫn có chút giận hờn, có điều suy nghĩ vì tương lai tốt đẹp hắn vẫn phải bỏ qua.

Bà nội nó, mình phải tà ác hơn một chút, làm một quả mẹ con cùng thu!

Trâu thần côn hung tợn nghĩ, vừa nghĩ như vậy tâm tình đã khoan khoái hơn nhiều.

Mặc dù không được ăn tối bên chỗ Bích Tú nhưng về nhà mình Avril đã chuẩn bị một bữa thịnh soạn, hơn nữa ăn ở nhà thoải mái tự tại hơn.

Hôm sau nét mặt Trâu Lượng toả sáng, hắn dùng một diện mạo cực kì tốt đẹp đi gặp Giáo Hoàng, đây chính là ông chủ lớn của hắn.

Trong tình hình chung gặp Giáo Hoàng đều phải hẹn trước nhưng Trâu Lượng hiển nhiên không nằm trong nhóm này.

Gặp Giáo Hoàng không phải trường hợp chính thức mà là theo hình thức nội đình, điều này cũng cho thấy vị trí của Trâu thần côn trong lòng Giáo hoàng bây giờ.

Nhìn thấy Trâu Lượng, Bott cũng lộ ra nụ cười ôn hòa, từ đầu hắn đã rất xem trọng Arthur và bài xích Neberro theo bản năng, dù sao đây cũng là truyền thống của Giáo đình, có thể nói Bott hẹp hòi nhưng trên thế giới đâu có nhiều người lòng dạ rộng lớn như vậy.

"Bệ hạ trong vườn hoa, ngươi đi thẳng vào đi".

Trâu Lượng gật đầu nhe răng cười, trước mặt những bề trên này Trâu Lượng chưa bao giờ làm ra vẻ Hồng y đại chủ tế. Trâu thần côn khác Neberro ở chỗ Neberro cùng lắm chỉ giả bộ bình dị gần gũi nhưng Trâu thần côn là bình dị thật sự.

Đi tới vườn hoa, lần này Giáo hoàng không tỏ ra uể oải mà tinh thần cực kì tốt, Giáo hoàng đang yên tĩnh thưởng thức một đóa mạn đà la, rất thơm nhưng lại không đẹp cho lắm.



Giáo hoàng chỉ chiếc ghế bên cạnh, Trâu Lượng cười đùa bỡn cợt ngồi xuống, cũng chỉ có hắn mới to gan tùy tiện như vậy, các Shaman bình thường cũng không có đãi ngộ này.

"Nhóc con, lần này làm tốt lắm, không để ta mất mặt".

Benedict cười nói, tâm tình thoải mái.

"Hê hê, nhờ ơn bệ hạ thôi".

"Ha ha, ta không giúp được ngươi gì cả, hơn nữa kể cả ta ra tay cũng không có hiệu quả tốt như vậy".

Giáo hoàng khen ngợi Trâu Lượng cũng chỉ nghe, không thể đắc ý.

"Jackman và Giáo đình chúng ta có chút quan hệ sâu xa, ân tình này phải cho bọn họ".

Giáo hoàng nói, ý chính là cho gia tộc Jackman một con đường sống.

Trâu Lượng vốn đã định như vậy, lúc này đương nhiên lập tức gật đầu, Giáo hoàng cũng rất hài lòng.

Không thể chuyện gì Giáo hoàng cũng phải ra tay, tóm lại Arthur phải tự tay giải quyết vấn đề mới có thể thể hiện tài năng, mới tăng được uy vọng, nếu không người khác chỉ thấy là hắn được Giáo hoàng che chở.

Giáo đình cần người mạnh, không phải người yếu.

"Bây giờ thành Doran là bộ mặt Mông Gia, ngươi phải lưu tâm nắm chắc nhất là phương diện an ninh. Chiến đấu giữa Phong Chi Quốc với Man Hoang đã kết thúc, nhất định phải chú ý".

"Vâng, bệ hạ, điều này cũng tương đối đáng lo, bây giờ các phương diện đều tiến triển rất thuận lợi nhưng Man Hoang quả thật một phiền phức. Nói thật, sức chiến đấu của Man Hoang rất mạnh".

"A? Ta nhớ ngươi dường như vẫn luôn thắng mà", Giáo hoàng như cười như không.

"Bệ hạ, thần cũng không dám sĩ diện trước mặt ngài, trong thắng lợi trước đây có nhân tố may mắn, cũng có nhân tố khinh địch của bọn họ".

"Ha ha, vậy ngươi cảm thấy cần giải quyết như thế nào?"

"Mở rộng quân đội, trong tình hình ba đại đế quốc đều đang rục rịch thì chỉ có mạnh mẽ lên mới có sức uy hiếp".

Lời này đã nghẹn trong lòng Trâu Lượng rất lâu rồi, không có quân đội là không được, kỳ thực thể chế của Mông Gia cũng không tồi lắm nhưng hiện nay cần tập trung binh quyền lại để chuẩn bị từ sớm chứ không phải đợi người ta đánh tới cửa mới động.

"Ha ha, ngươi biết không, một khi tập trung binh quyền sẽ dẫn tới phân tranh cực lớn", Benedict mười lăm lẩm bẩm.

Quyền lực này ai cũng phải tranh đoạt.

Có điều chuyện này không phải chuyện Trâu thần côn có thể nhúng tay.

"Chiến đấu với Yoria có cảm giác gì?"

Giáo hoàng đột nhiên nói sang chuyện khác, Trâu Lượng cũng biết không có nhiều chuyện giấu được Giáo hoàng, cũng không cần phải thế.

"Rất mạnh, đánh ngang tay, bây giờ thần hoài nghi Man Hoang có thể có liên quan với Lôi yêu vương".

Giáo hoàng gật đầu, khóe miệng lộ ra một nụ cười kì lạ, "Giáo đình đã chờ đợi ngày này rất lâu, có điều không nghĩ tới lại xuất hiện trong thời gian ta làm Giáo hoàng. Đôi khi cảm thấy đằng đẵng nhưng đôi khi lại phát hiện quá nhanh".

Lời nói huyền bí thế này Trâu Lượng cũng chỉ có thể nghe cái hiểu cái không, kỳ thực Giáo hoàng nói gì hắn cũng chỉ cần nghe là đủ.



"Biểu hiện của Lộ Dao cũng rất không tồi, phụ trách hai trấn khác đều là Đại chủ tế, con bé này cũng nên thăng làm Đại chủ tế rồi".

Trâu Lượng mừng rỡ, "Cảm ơn ân điển của bệ hạ".

Benedict mười lăm xua tay, "Ngươi nên rõ ràng bây giờ đã là thời kỳ đặc biệt, việc tăng cường quân bị của thành Doran ta mặc kệ, nhưng do có nguyên lão hội ta cũng không thể trợ giúp quá nhiều, chính ngươi nghĩ cách đi".

"Vâng, bệ hạ, có điều chỉ dựa vào sức mạnh của một thành Doran thì phòng thủ đã rất khó khăn, không có sức mạnh tiến công".

Trâu Lượng lờ mờ cảm thấy kỳ thực Giáo hoàng đã bắt đầu thay đổi.

"Có một số việc đều phải thay đổi từng bước một", Giáo hoàng không trả lời thẳng vào vấn đề. Rút dây động rừng, nếu như làm không tốt thì không cần chờ kẻ thù bên ngoài đánh vào chính mình đã tự loạn rồi.

Không thể không nói Giáo đình vẫn còn những ý nghĩ sai lầm.

Nhưng ván đã đóng thuyền nên chỉ có thể tiếp nhận, vốn chỉ cần đối mặt với yêu tộc mà bây giờ trừ yêu tộc còn có loạn thế. Yêu tộc là kẻ thù chủ yếu của Giáo đình, nhưng nhân họa lại có khả năng khiến cho sắp thành lại bại, một khi để yêu vương hồi phục và bắt được cơ hội này thì Đại lục Thần thú không biết sẽ biến thành kiểu gì.

Mà Giáo đình có khổ tâm của Giáo đình, lại không thể nói cho người ngoài.

Bề ngoài oai phong nhưng Giáo hoàng cũng có phiền muộn của Giáo hoàng.

Nói chuyện với Giáo hoàng xem như nói việc nhà nhưng qua đó Trâu Lượng lại nhận được rất nhiều thông tin về cục diện Mông Gia hiện nay và dự định tiếp theo của Giáo hoàng.

Rất hiển nhiên, khi đã giành được ưu thế chính quyền thì Giáo hoàng phải bắt đầu thu gom binh quyền.

Vấn đề là hiện nay binh quyền đang nằm trong tay nguyên lão hội, dính dáng Công hội điêu khắc sư đại biểu tầng lớp phú hào thế gia, Quan cầm quyền đại biểu hệ thống phòng thị chính, còn có ba liên minh nghề nghiệp lớn. Bọn họ có thể đạt thành thỏa hiệp về thuế thu nhưng không có nghĩa sẽ sẵn sàng nhả binh quyền ra, có thể nói đây hầu như là ranh giới cân bằng của các thế lực Mông Gia hiện nay.

Nhưng vấn đề là sự cân bằng hiện nay chỉ có thể dẫn đến sụp đổ, Mông Gia hiện nay làm cho Trâu Lượng nhớ tới Hy Lạp thời Trung cổ kiếp trước, một thế giới dân chủ kỳ lạ trong thời kỳ chế độ nô lệ đang thịnh hành, nhưng cuối cùng vẫn sụp đổ, bị các cường quốc khác chia cắt. Chế độ không hợp thời sẽ dẫn đến suy sụp.

Thế mạnh của Giáo đình và sự giàu có của Mông Gia làm cho hiện trạng của Mông Gia duy trì rất lâu, nhưng thực sự Mông Gia vẫn đang suy yếu.

Cho đến nay Trâu Lượng vẫn không rõ bởi vì sao Giáo đình lại thấp giọng như thế, bọn họ đang gìn giữ cái gì?

Nhưng Trâu Lượng có thể thấy sự bất đắc dĩ cùng một tia hưng phấn trong thần sắc của Giáo hoàng, cũng là nói Giáo đình vẫn đang chờ đợi ngày này, Giáo hoàng muốn thu binh quyền chắc chắn phải mang sức mạnh thực sự của Giáo đình, sức mạnh đủ để đe dọa tất cả mọi người.

Trâu Lượng hưng phấn một cách khó hiểu, hắn đã xem chính mình như một người Mông Gia, một phần tử của Giáo đình, hắn hi vọng Giáo đình mạnh mẽ.

Hắn có trách nhiệm phải gánh vác, Giáo hoàng cũng có trách nhiệm của Giáo hoàng.

Có cảm giác như gió giật trước lúc bão về.

Nhưng trên thực tế vị Hồng y đại chủ tế này đến đế đô cũng không giải quyết được vấn đề gì.

Đại nhân O'Donna và đại nhân William là hai người hắn phải tới thăm, quà cho O'Donna là một trang sức hắn nhận được trong Thông thiên cảnh, thuộc tính không tốt lắm nhưng lại rất đặc biệt, còn quà cho đại nhân William, Trâu thần côn trực tiếp kéo theo năm hòm tiền vàng. Có tiền thì phải tiêu, thời gian này hàng ngũ sứ đồ đã giúp đỡ hắn rất nhiều về mặt tình báo, nói thẳng, William không ủng hộ Gina thì Gina đâu có khả năng lớn như vậy, Trâu Lượng sao có thể không hiểu quy củ giang hồ?

Giáo hoàng đã có hành động lớn chắc chắn hàng ngũ sứ đồ sẽ toàn lực ủng hộ, bề ngoài là đã tách rời nhưng qua lượng thông tin thu được bây giờ Trâu Lượng đã đoán ra đó chỉ là làm cho bên ngoài xem mà thôi. Chỉ cần Giáo hoàng có nhu cầu thì hàng ngũ sứ đồ vẫn là hàng ngũ sứ đồ của Giáo đình như cũ, không thể nghi ngờ lúc có hành động thì chắc chắn mắt tam giác sẽ rất thiếu tiền.

Khi Trâu Lượng mang tiền vàng đến đại nhân William tỏ ra vô cùng nhiệt tình, điều này làm cho Trâu Lượng cảm thấy mắt tam giác thực sự muốn ôm không phải mình mà là tiền vàng.

Có điều bây giờ hắn càng hiểu William hơn, phải làm việc, phải tuân thủ quy định, lại bị một đám người nhìn chằm chằm, hắn cũng thật sự khó xử. Nhưng có thể tình hình này sẽ không duy trì bao lâu nữa.

O'Donna bên kia cũng rất tốt, Hội trưởng đại nhân vốn chính là anh thư, rất hào phóng, rất hợp với tính khí Trâu Lượng. Có khi Trâu Lượng cũng không nhịn được nghĩ nếu như Olivia là con gái đại nhân O'Donna thì tốt thật, quả thực là cặp đôi hoàn hảo.

Đồng thời hắn cũng phải cảm ơn O'Donna, trong thời điểm khó khăn của thành Doran đại nhân O'Donna đã đưa tay cứu giúp, mặc dù cuối cùng không giải quyết được nhiều nhưng Trâu Lượng vẫn rất cảm kích.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hùng Bá Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook