Chương 25: Công xưởng bỏ hoang đọ súng
My My 2018
11/08/2019
Kha Hùng đưa hai huynh đệ A Thành đến căn cứ ở Thành phố E, giới thiệu cho họ làm quen với Trương quản lý. Sau đó, lại đi kiểm tra, đôn đốc việc xây dựng. Đầu giờ chiều, mới lái xe rời đi.
Qua vụ việc đánh cướp kho hàng của Đỗ Thế Hào lần này. Kha Hùng nhận ra một vấn đề. So với suy nghĩ báo thù, hiện tại, cần phải tăng cường thực lực, bồi dưỡng cho thuộc hạ của mình mới là thượng sách. Mối thù của hắn và vợ con kiếp trước, đợi tới lúc mạt thế, không phải càng dễ giải quyết hơn sao.
Hắn và vợ con chết như nào, nhất định phải khiến cho Hoàng Nhược Hi cùng Đỗ Thế Hào trải qua y như vậy. Hơn nữa, Đỗ Thế Hào rất có năng khiếu trở thành nhà từ thiện. Phải tạo nhiều cơ hội cho hắn có dịp phát huy. Ha ha.
Nghĩ thông suốt, Kha Hùng cảm thấy vô cùng thư thái. Hắn vừa lái xe, vừa lấy tai nghe bluetooth, nhét vào tai, bấm nút gọi cho bà xã tương lai của mình.
- Tiểu An. Hiện giờ em đang ở đâu?
- Em và Quách Vũ đang ở nhà kho thành phố B. Hôm nay, họ chuyển giao lương thực đến.
- À, cẩn thận. Báo lại địa chỉ. Sau khi anh trở về sẽ ghé đó, cho người chuyển đi.
Kha Hùng hỏi thăm Trần Tiểu An thêm vài câu rồi cúp máy. Vừa muốn tháo tai nghe bluetooth. Lại có người gọi đến. Lần này là Lão Hắc của văn phòng thám tử Ngạo Thiên.
- Có chuyện gì?
- Gặp nhau được không?
- Được. Hiện tại tôi đang ở thành phố E. Chắc cũng phải mấy canh giờ sau mới về tới. Tôi sẽ đến chỗ của anh.
Kha Hùng đối với việc Lão Hắc yêu cầu gặp mặt. Cũng chẳng có suy nghĩ nhiều. Người thông minh, không nói tiếng lóng. Huống chi, Lão Hắc tâm tư cẩn thận, hoài nghi hắn (KH) là chuyện hiển nhiên.
Lúc Kha Hùng lần nữa xuất hiện tại văn phòng Thám tử Ngạo Thiên, đã là chuyện của hai canh giờ sau.
Hắn nhìn người đàn ông trung niên mang theo thần sắc phức tạp mà quan sát bản thân mình, khẽ phì cười.
- Tôi biết ngoại hình của mình không tệ. Nhưng có thể khiến cho Lão Hắc huynh thương nhớ, cũng thật ngại ngùng.
- Không muốn nhớ thương Kha ảnh đế cũng không được. Thật ra, lần này, mời ngài đến đây là có hai việc. Thứ nhất, xin ngài cho một câu khẳng định, có phải ngài và thế lực đứng sau hai vụ cướp kho hàng của Đỗ Thị thật sự có liên quan?
- Có chút quan hệ.
Đối với câu hỏi của Lão Hắc. Kha Hùng thẳng thắng đáp lời. Quân tử chi giao, cốt ở chữ “thành tâm đối đãi”.
- Vấn đề thứ hai. Tôi muốn xin Kha ảnh đế tương trợ. Có mấy huynh đệ bị Đỗ Thế Hào bắt giữ. Tôi nơi đây không đủ nhân lực để cứu bọn họ.
- Được.
Kha Hùng trả lời quá nhanh, làm cho Lão Hắc có chút khó tin.
- Thật sự được?
- Phải.
- Ha ha. Quá tốt. Quá tốt rồi. Tôi còn sợ anh sẽ từ chối. Việc này, quá nguy hiểm, nếu có gì sơ sót, có khả năng sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của anh.
Mới mấy câu, đại từ xưng hô đều thay đổi. Từ “Ngài” chuyển thành “Anh”. Khoảng cách rút ngắn hơn một chút.
Tiếp theo, Kha Hùng hỏi Lão Hắc nơi giam giữ người cùng kế hoạch hành động của họ.
- Bọn họ bị giam tại một công xưởng bỏ hoang ở phía Nam thành phố. Có gần hai mươi người luân phiên canh giữ. Trong tay bọn chúng có đầy đủ súng ống. Hơn nữa, hệ thống camera quan sát, từ đầu đường dẫn vào tận công xưởng bên trong.
Lão Hắc vừa nói, vừa chỉ vào bản đồ thành phố, giải thích về kế hoạch giải cứu các huynh đệ đêm nay.
Kha Hùng góp ý vài câu. Hắn đảm bảo. Chỉ cần người của Lão Hắc hành động, phía “bên đây” cũng sẽ kịp thời phối hợp.
Lúc Kha Hùng rời khỏi văn phòng thám tử Ngạo Thiên, cũng đã hơn bảy giờ tối. Hắn hẹn Nguyễn Hạ ra nhà hàng cao cấp dùng cơm. Nói nói, cười cười một phen. Sau đó, rời khỏi khu vực trung tâm, hướng phía Nam của thành phố C đi tới.
Mặc dù còn một canh giờ nữa, mới tới giờ hẹn với nhóm Lão Hắc. Nhưng Kha Hùng muốn đi sớm để chuẩn bị kế hoạch tác chiến cho riêng bản thân mình.
Gần đến khu vực quan sát của camera. Hắn tấp vào một nơi tương đối kín đáo. Quan sát trước sau, khi thấy không có người thì thu lại chiếm Hummer vào không gian pháp bảo. Hắn mở Kim Nhãn, theo dõi tất cả mọi thứ trong phạm vi 3.2 ki lô mét. Lựa chọn vị trí thích hợp để mai phục, tấn công.
Công xưởng bỏ hoang chỉ có diện tích hơn một nghìn mét vuông, nằm kề bên một khu đất trống, lởm chởm đá nhỏ đá to. Phía bên phải của nó là cánh rừng dương liễu, bên dưới, cây bụi nhấp nhô. Còn phía sau là đất bỏ hoang, tường đổ, dây leo chằng chịt.
Theo như điều tra của Lão Hắc. Lúc trước, nơi này là một xưởng may. Nhưng sau đó, có vài vụ giết người, cưỡng hiếp xảy ra, vì thế phải đóng cửa. Chuyển vào trung tâm thành phố.
Mặc dù kế hoạch cải tạo lại khu vực này đã được trình lên lãnh đạo thành phố. Nhưng nhiều năm rồi, nó vẫn hoang phế như thế. Thành phố thiếu tiền… nên chẳng có người lo.
Nếu muốn tập kích khu nhà xưởng này mà "ma không biết, quỷ không hay". Chỉ có thể đi đường vòng. Từ vị trí của Kha Hùng đang đứng, tiếp cận vùng đất trống phía sau. Tiếp theo thì lẻn sang phía đông, chạy vào rừng dương. Hắn đã chọn được một gốc cây rất cao, tán lá rậm rạp, xum xuê. Chỉ cần giải quyết mấy kẻ mai phục bên dưới, đây sẽ là thiên đàn dùng để “tung hoa” mà không ai phát hiện.
Kha Hùng chiếu y kế hoạch, bắt đầu hành động.
Sau nửa canh giờ lòng qua lượn lại. Hắn cuối cùng cũng leo lên được ngọn dương liễu, thân thể vắt vẻo giữa các chạc cây to.
Ngồi cao, quan sát được xa.
Kha Hùng nhìn thấy rất nhiều kẻ cầm súng ra vô. Thậm chí, cách gốc cây của hắn mấy trăm mét. Là hai tên trang phục xanh rêu, tay cầm khẩu AK-12, lưng đeo lủng lẳng lựu đạn.
Trong nhà xưởng. Một nhóm khác đang vây kín lấy ba thân ảnh toàn thân huyết sắc.
Tên cầm đầu đang lôi một trong số ba nạn nhân xềnh xệch về phía trước.
Mặc dù Kha Hùng không nghe được thanh âm ở khoảng cách xa như thế. Nhưng hắn có thể chắc chắn, những lời lẽ mà tên này phát ra, không khác gì rắm thúi. Miệng chó, sao mọc được ngà voi.
Tên đàn em này của Lão Hắc bị đánh đến mặt mày sưng húp. Răng rụng hết mấy cái, cả mồm đầy máu. Nhưng mà ánh mắt vẫn hờ hững, đối với kẻ thù hùng mạnh trước mặt, không có một tia hèn yếu, van xin.
Tiếp theo, Kha Hùng nhìn thấy, tên cầm đầu tức giận, chụp lấy cái ghế gỗ bên cạnh, nện vào đầu nạn nhân. Máu đỏ lập tức bắn ra. Đàn em của Lão Hắn xụi lơ. Cả người run lên vài cái rồi bất động.
Hai người khác nhìn thấy đồng đội của mình bị tra tấn như vậy. Có sợ hãi, cũng có phẫn hận. Bọn họ là lính đặc chủng, vì bị thương tật mà giải ngũ. Có gian khổ, nguy hiểm nào chưa từng trải. Theo Lão Hắc lăn lộn, điều tra. Đã biết, sớm hay muộn sẽ có ngày hôm nay. Chỉ là, nhìn đồng đội trước mặt ngã xuống. Xót xa nhiều khôn tả.
Tên cầm đầu xử lý xong một tên thì bắt đầu lôi tới người thứ hai. Kim Nhãn của Kha Hùng rơi trên mặt đối phương, nhìn thấy nụ cười cương liệt mà tuyệt vọng. Hắn thấy máu huyết trong người của mình cũng sôi sục theo rồi.
Kha ảnh đế lập tức động ý niệm. Lấy hơn chục quả lôi châu, ném ra trước khoảng sân trống của công xưởng.
Ầm… Ầm…Ầm…
Nhiều tiếng nổ lớn lập tức vang lên. Đất đá xới tung. Đám thuộc hạ của Đỗ Thế Hào đứng gần đó bị vụ nổ thổi bay. Cả người máu me, trên mặt đất rên rỉ, lăn qua lộn lại.
Đối với đám này, Kha Hùng không một chút đồng tình. Nếu như hai người A Thành, A Hổ là hoa sen, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn. Vậy thì đám này chính là cá ăn thịt người. Chỉ bằng nụ cười đắc ý, vui vẻ của họ khi nghe tên cầm đầu tra tấn nạn nhân bên trong. Kha Hùng cũng có thể đối với bọn họ xuống tay tàn độc.
Đám người cầm súng bên trong nhà xưởng, nghe được tiếng nổ, chừa lại bốn tên canh gác. Còn lại bao nhiêu điều kéo hết ra ngoài.
Lôi Châu nhắm ngay mấy người xuất hiện mà rơi xuống.
Nhưng lần này, bọn họ đã có đề phòng, người bị thương không nhiều. Tên cầm đầu thậm chí, còn níu lấy người bên cạnh mình làm tấm khiên sống. Vài kẻ khác cũng bắt chước, học theo.
Kha Hùng bất khả tư nghị. Trong lòng thầm chửi: “Đậu xanh rau má bọn cầm thú. Lão tử không thể dùng lôi châu nổ chết chúng mày. Vậy thì đành dùng kẹo đồng đối đãi vậy”.
Kha ảnh đế động ý niệm, một thanh AK-12 liền xuất hiện trên tay. Hắn lắp ống giảm thanh. Đầu tiên là xử lý hai tên chó săn trước mặt.
Chíu
Chíu
Hai tiếng súng vang lên. Hai tên thuộc hạ của Đỗ Thế Hào đang mai phục trong rừng dương liễu oanh liệt ngã xuống.
Khói bụi vụ nổ ngoài kia còn chưa dứt. Tuy nhiên, một màn đọ súng lại bắt đầu.
Sau khi hạ gục hai tên cách mình gần nhất. Họng súng của Kha Hùng đã hướng tới những người đang đứng trước cửa kho hàng.
Chíu
Chíu
Chíu
Tốc độ của Kha Hùng, toàn thể nước Z bây giờ, nếu hắn tự nhận mình đứng thứ hai, sẽ không ai dám vỗ ngực xưng tên mà ứng cử vị trí thứ nhất.
Kha Hùng không bắn vào đầu. Mục tiêu của hắn là cổ tay phải của đám thuộc hạ đang cầm súng. Xã hội pháp trị. Lưu lại một mạng cho bọn hắn cũng là tích đức cho vợ con.
Từng người một đau đớn hét lên.
- Đạn đến từ phía rừng dương. Toàn bộ hỏa lực, tập trung vào đó.
Tên cầm đầu nháy mắt đã nhận ra hướng bay của mấy viên đạn. Hắn gào lên với bộ đàm, thông tri cho toàn bộ đám đệ đệ phía sau.
Mấy kẻ đang mai phục còn lại đều túa ra. Tiếng súng liên tục vang lên. Rừng dương liễu lập tức bị vùi trong cơn mưa đạn.
Kha Hùng nhếch mép. Kim nhãn khai mở tối đa. Từng viên đạn bay qua, hắn đều có thể dễ dàng lắc người tránh được.
- Bắn. Liên tục bắn. Vừa bắn vừa tràn lên. Ta không tin, đêm nay không bắt được đám cẩu tặc này.
………………………………………………………………………..
Qua vụ việc đánh cướp kho hàng của Đỗ Thế Hào lần này. Kha Hùng nhận ra một vấn đề. So với suy nghĩ báo thù, hiện tại, cần phải tăng cường thực lực, bồi dưỡng cho thuộc hạ của mình mới là thượng sách. Mối thù của hắn và vợ con kiếp trước, đợi tới lúc mạt thế, không phải càng dễ giải quyết hơn sao.
Hắn và vợ con chết như nào, nhất định phải khiến cho Hoàng Nhược Hi cùng Đỗ Thế Hào trải qua y như vậy. Hơn nữa, Đỗ Thế Hào rất có năng khiếu trở thành nhà từ thiện. Phải tạo nhiều cơ hội cho hắn có dịp phát huy. Ha ha.
Nghĩ thông suốt, Kha Hùng cảm thấy vô cùng thư thái. Hắn vừa lái xe, vừa lấy tai nghe bluetooth, nhét vào tai, bấm nút gọi cho bà xã tương lai của mình.
- Tiểu An. Hiện giờ em đang ở đâu?
- Em và Quách Vũ đang ở nhà kho thành phố B. Hôm nay, họ chuyển giao lương thực đến.
- À, cẩn thận. Báo lại địa chỉ. Sau khi anh trở về sẽ ghé đó, cho người chuyển đi.
Kha Hùng hỏi thăm Trần Tiểu An thêm vài câu rồi cúp máy. Vừa muốn tháo tai nghe bluetooth. Lại có người gọi đến. Lần này là Lão Hắc của văn phòng thám tử Ngạo Thiên.
- Có chuyện gì?
- Gặp nhau được không?
- Được. Hiện tại tôi đang ở thành phố E. Chắc cũng phải mấy canh giờ sau mới về tới. Tôi sẽ đến chỗ của anh.
Kha Hùng đối với việc Lão Hắc yêu cầu gặp mặt. Cũng chẳng có suy nghĩ nhiều. Người thông minh, không nói tiếng lóng. Huống chi, Lão Hắc tâm tư cẩn thận, hoài nghi hắn (KH) là chuyện hiển nhiên.
Lúc Kha Hùng lần nữa xuất hiện tại văn phòng Thám tử Ngạo Thiên, đã là chuyện của hai canh giờ sau.
Hắn nhìn người đàn ông trung niên mang theo thần sắc phức tạp mà quan sát bản thân mình, khẽ phì cười.
- Tôi biết ngoại hình của mình không tệ. Nhưng có thể khiến cho Lão Hắc huynh thương nhớ, cũng thật ngại ngùng.
- Không muốn nhớ thương Kha ảnh đế cũng không được. Thật ra, lần này, mời ngài đến đây là có hai việc. Thứ nhất, xin ngài cho một câu khẳng định, có phải ngài và thế lực đứng sau hai vụ cướp kho hàng của Đỗ Thị thật sự có liên quan?
- Có chút quan hệ.
Đối với câu hỏi của Lão Hắc. Kha Hùng thẳng thắng đáp lời. Quân tử chi giao, cốt ở chữ “thành tâm đối đãi”.
- Vấn đề thứ hai. Tôi muốn xin Kha ảnh đế tương trợ. Có mấy huynh đệ bị Đỗ Thế Hào bắt giữ. Tôi nơi đây không đủ nhân lực để cứu bọn họ.
- Được.
Kha Hùng trả lời quá nhanh, làm cho Lão Hắc có chút khó tin.
- Thật sự được?
- Phải.
- Ha ha. Quá tốt. Quá tốt rồi. Tôi còn sợ anh sẽ từ chối. Việc này, quá nguy hiểm, nếu có gì sơ sót, có khả năng sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của anh.
Mới mấy câu, đại từ xưng hô đều thay đổi. Từ “Ngài” chuyển thành “Anh”. Khoảng cách rút ngắn hơn một chút.
Tiếp theo, Kha Hùng hỏi Lão Hắc nơi giam giữ người cùng kế hoạch hành động của họ.
- Bọn họ bị giam tại một công xưởng bỏ hoang ở phía Nam thành phố. Có gần hai mươi người luân phiên canh giữ. Trong tay bọn chúng có đầy đủ súng ống. Hơn nữa, hệ thống camera quan sát, từ đầu đường dẫn vào tận công xưởng bên trong.
Lão Hắc vừa nói, vừa chỉ vào bản đồ thành phố, giải thích về kế hoạch giải cứu các huynh đệ đêm nay.
Kha Hùng góp ý vài câu. Hắn đảm bảo. Chỉ cần người của Lão Hắc hành động, phía “bên đây” cũng sẽ kịp thời phối hợp.
Lúc Kha Hùng rời khỏi văn phòng thám tử Ngạo Thiên, cũng đã hơn bảy giờ tối. Hắn hẹn Nguyễn Hạ ra nhà hàng cao cấp dùng cơm. Nói nói, cười cười một phen. Sau đó, rời khỏi khu vực trung tâm, hướng phía Nam của thành phố C đi tới.
Mặc dù còn một canh giờ nữa, mới tới giờ hẹn với nhóm Lão Hắc. Nhưng Kha Hùng muốn đi sớm để chuẩn bị kế hoạch tác chiến cho riêng bản thân mình.
Gần đến khu vực quan sát của camera. Hắn tấp vào một nơi tương đối kín đáo. Quan sát trước sau, khi thấy không có người thì thu lại chiếm Hummer vào không gian pháp bảo. Hắn mở Kim Nhãn, theo dõi tất cả mọi thứ trong phạm vi 3.2 ki lô mét. Lựa chọn vị trí thích hợp để mai phục, tấn công.
Công xưởng bỏ hoang chỉ có diện tích hơn một nghìn mét vuông, nằm kề bên một khu đất trống, lởm chởm đá nhỏ đá to. Phía bên phải của nó là cánh rừng dương liễu, bên dưới, cây bụi nhấp nhô. Còn phía sau là đất bỏ hoang, tường đổ, dây leo chằng chịt.
Theo như điều tra của Lão Hắc. Lúc trước, nơi này là một xưởng may. Nhưng sau đó, có vài vụ giết người, cưỡng hiếp xảy ra, vì thế phải đóng cửa. Chuyển vào trung tâm thành phố.
Mặc dù kế hoạch cải tạo lại khu vực này đã được trình lên lãnh đạo thành phố. Nhưng nhiều năm rồi, nó vẫn hoang phế như thế. Thành phố thiếu tiền… nên chẳng có người lo.
Nếu muốn tập kích khu nhà xưởng này mà "ma không biết, quỷ không hay". Chỉ có thể đi đường vòng. Từ vị trí của Kha Hùng đang đứng, tiếp cận vùng đất trống phía sau. Tiếp theo thì lẻn sang phía đông, chạy vào rừng dương. Hắn đã chọn được một gốc cây rất cao, tán lá rậm rạp, xum xuê. Chỉ cần giải quyết mấy kẻ mai phục bên dưới, đây sẽ là thiên đàn dùng để “tung hoa” mà không ai phát hiện.
Kha Hùng chiếu y kế hoạch, bắt đầu hành động.
Sau nửa canh giờ lòng qua lượn lại. Hắn cuối cùng cũng leo lên được ngọn dương liễu, thân thể vắt vẻo giữa các chạc cây to.
Ngồi cao, quan sát được xa.
Kha Hùng nhìn thấy rất nhiều kẻ cầm súng ra vô. Thậm chí, cách gốc cây của hắn mấy trăm mét. Là hai tên trang phục xanh rêu, tay cầm khẩu AK-12, lưng đeo lủng lẳng lựu đạn.
Trong nhà xưởng. Một nhóm khác đang vây kín lấy ba thân ảnh toàn thân huyết sắc.
Tên cầm đầu đang lôi một trong số ba nạn nhân xềnh xệch về phía trước.
Mặc dù Kha Hùng không nghe được thanh âm ở khoảng cách xa như thế. Nhưng hắn có thể chắc chắn, những lời lẽ mà tên này phát ra, không khác gì rắm thúi. Miệng chó, sao mọc được ngà voi.
Tên đàn em này của Lão Hắc bị đánh đến mặt mày sưng húp. Răng rụng hết mấy cái, cả mồm đầy máu. Nhưng mà ánh mắt vẫn hờ hững, đối với kẻ thù hùng mạnh trước mặt, không có một tia hèn yếu, van xin.
Tiếp theo, Kha Hùng nhìn thấy, tên cầm đầu tức giận, chụp lấy cái ghế gỗ bên cạnh, nện vào đầu nạn nhân. Máu đỏ lập tức bắn ra. Đàn em của Lão Hắn xụi lơ. Cả người run lên vài cái rồi bất động.
Hai người khác nhìn thấy đồng đội của mình bị tra tấn như vậy. Có sợ hãi, cũng có phẫn hận. Bọn họ là lính đặc chủng, vì bị thương tật mà giải ngũ. Có gian khổ, nguy hiểm nào chưa từng trải. Theo Lão Hắc lăn lộn, điều tra. Đã biết, sớm hay muộn sẽ có ngày hôm nay. Chỉ là, nhìn đồng đội trước mặt ngã xuống. Xót xa nhiều khôn tả.
Tên cầm đầu xử lý xong một tên thì bắt đầu lôi tới người thứ hai. Kim Nhãn của Kha Hùng rơi trên mặt đối phương, nhìn thấy nụ cười cương liệt mà tuyệt vọng. Hắn thấy máu huyết trong người của mình cũng sôi sục theo rồi.
Kha ảnh đế lập tức động ý niệm. Lấy hơn chục quả lôi châu, ném ra trước khoảng sân trống của công xưởng.
Ầm… Ầm…Ầm…
Nhiều tiếng nổ lớn lập tức vang lên. Đất đá xới tung. Đám thuộc hạ của Đỗ Thế Hào đứng gần đó bị vụ nổ thổi bay. Cả người máu me, trên mặt đất rên rỉ, lăn qua lộn lại.
Đối với đám này, Kha Hùng không một chút đồng tình. Nếu như hai người A Thành, A Hổ là hoa sen, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn. Vậy thì đám này chính là cá ăn thịt người. Chỉ bằng nụ cười đắc ý, vui vẻ của họ khi nghe tên cầm đầu tra tấn nạn nhân bên trong. Kha Hùng cũng có thể đối với bọn họ xuống tay tàn độc.
Đám người cầm súng bên trong nhà xưởng, nghe được tiếng nổ, chừa lại bốn tên canh gác. Còn lại bao nhiêu điều kéo hết ra ngoài.
Lôi Châu nhắm ngay mấy người xuất hiện mà rơi xuống.
Nhưng lần này, bọn họ đã có đề phòng, người bị thương không nhiều. Tên cầm đầu thậm chí, còn níu lấy người bên cạnh mình làm tấm khiên sống. Vài kẻ khác cũng bắt chước, học theo.
Kha Hùng bất khả tư nghị. Trong lòng thầm chửi: “Đậu xanh rau má bọn cầm thú. Lão tử không thể dùng lôi châu nổ chết chúng mày. Vậy thì đành dùng kẹo đồng đối đãi vậy”.
Kha ảnh đế động ý niệm, một thanh AK-12 liền xuất hiện trên tay. Hắn lắp ống giảm thanh. Đầu tiên là xử lý hai tên chó săn trước mặt.
Chíu
Chíu
Hai tiếng súng vang lên. Hai tên thuộc hạ của Đỗ Thế Hào đang mai phục trong rừng dương liễu oanh liệt ngã xuống.
Khói bụi vụ nổ ngoài kia còn chưa dứt. Tuy nhiên, một màn đọ súng lại bắt đầu.
Sau khi hạ gục hai tên cách mình gần nhất. Họng súng của Kha Hùng đã hướng tới những người đang đứng trước cửa kho hàng.
Chíu
Chíu
Chíu
Tốc độ của Kha Hùng, toàn thể nước Z bây giờ, nếu hắn tự nhận mình đứng thứ hai, sẽ không ai dám vỗ ngực xưng tên mà ứng cử vị trí thứ nhất.
Kha Hùng không bắn vào đầu. Mục tiêu của hắn là cổ tay phải của đám thuộc hạ đang cầm súng. Xã hội pháp trị. Lưu lại một mạng cho bọn hắn cũng là tích đức cho vợ con.
Từng người một đau đớn hét lên.
- Đạn đến từ phía rừng dương. Toàn bộ hỏa lực, tập trung vào đó.
Tên cầm đầu nháy mắt đã nhận ra hướng bay của mấy viên đạn. Hắn gào lên với bộ đàm, thông tri cho toàn bộ đám đệ đệ phía sau.
Mấy kẻ đang mai phục còn lại đều túa ra. Tiếng súng liên tục vang lên. Rừng dương liễu lập tức bị vùi trong cơn mưa đạn.
Kha Hùng nhếch mép. Kim nhãn khai mở tối đa. Từng viên đạn bay qua, hắn đều có thể dễ dàng lắc người tránh được.
- Bắn. Liên tục bắn. Vừa bắn vừa tràn lên. Ta không tin, đêm nay không bắt được đám cẩu tặc này.
………………………………………………………………………..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.