Chương 11: Không gian pháp bảo đến tay
My My 2018
11/08/2019
Bất chợt, Kha Hùng cảm thấy kết cục của cả gia đình hắn kiếp trước đều là do một tay hắn tạo ra. Nếu như hắn đừng đưa Trần Tiểu An đến căn cứ thủ đô. Rất có thể, bọn họ sẽ có thể sống thêm nhiều năm. Đúng là oan nghiệt.
Đỗ Thế Hào từ lúc bước vào đại sảnh, chỉ liếc mắt nhìn Nguyễn Hạ và Kha Hùng, sau đó thẳng tiến về vị trí của đối tác làm ăn.
- Kiêu ngạo cực kỳ.
- Hắn có vốn để kiêu ngạo.
Kha Hùng khẽ lắc đầu. Chôn dấu thù hận xuống tận đáy lòng. Xem ra, việc lật đổ cái tên Tổng tài của Đỗ Thị này, sẽ khó khăn hơn tưởng tượng.
Tám giờ. Khách mời đã có mặt đủ đầy. Ban tổ chức tuyên bố mở màn.
Ánh đèn màu nhấp nháy, xoay chuyển. Phông nền sân khấu lập tức thay đổi thành hình bãi biển xanh tít với những hàng dừa nghiêng dáng đong đưa. Hai hàng vũ công xách váy bước ra. Trên cổ, trên eo là những vòng hoa đại trắng tinh, làm nổi bật bộ váy theo phong cách Latin đã được cách điệu.
Hoàng Nhược Hi ngồi trên ghế đu, được thả từ trên cao xuống. Giọng hát tuy không xuất sắc, nhưng mà nhan sắc lộng lẫy, trang phục sexy khêu gợi. Quả là vưu vật trời ban, khiến cho đám đàn ông nơi đây thèm nhỏ dãi.
Ánh mắt của Hoàng Nhược Hi trên sân khấu, lướt qua tất cả khán giả, rồi dừng lại trên thân ảnh của Kha Hùng.
- Cô nàng đá lông nheo với cậu kìa.
- Với anh đấy.
- Fuck.
………………………………………………………………………..
Biểu diễn kết thúc. Hoàng Nhược Hi nhanh chóng thay trang diễn bằng bộ váy dạ hội màu trắng lệch vai, vừa điềm đạm, vừa thanh thoát như tiên nữ trong tranh, trước ánh mắt nóng bỏng của tất cả các khách nhân, uyển chuyển đi lại, đứng cạnh bên Kha Hùng, giọng nói có chút kinh hỉ:
- Hùng ca, không ngờ gặp được anh ở chỗ này.
- Ờ, trùng hợp thật.
Kha Hùng đáp lời. Thái độ lạnh nhạt, khiến cho Hoàng Nhược Hi cảm thấy hơi thất vọng. Ả nhìn sang Nguyễn Hạ một thân vest xanh phong độ, nhoẻn miệng cười.
- Hùng ca, anh không giới thiệu đại nhân vật bên cạnh mình cho em làm quen sao?
Con mẹ nó. Vừa xuất hiện đã lẳng lơ mời gọi. Kha Hùng một lần nữa tự xỉ vả mắt nhìn người trong kiếp trước của bản thân.
- Tôi là Nguyễn Hạ. Hân hạnh!
Nguyễn Hạ chủ động giới thiệu. Vốn dĩ, hắn tính bỏ đi, không muốn làm kỳ đà cản mũi. Nhưng mà, thấy huynh đệ của mình không mấy vui vẻ, nên rất nghĩa khí mà ở lại. Tổ hợp ba người, cứ thế miễn cưỡng, câu được câu mất với nhau.
Đang trò chuyện với đối tác. Ánh mắt của Đỗ Thế Hào thỉnh thoảng lại nhìn về đây, dán chặt lên thân ảnh màu trắng mỏng manh của nữ nhân. Cảm giác ghen tị như con giun bò trong huyết mạch.
……………………………………………………………………………
Đêm tiệc từ thiện này, thực chất là một buổi đấu giá. Một số cá nhân sẽ cống hiến bảo vật trong gia tộc, sau đó, số tiền nhận được, có thể quyên góp toàn bộ hoặc năm mươi phần trăm.
Kha Hùng quan sát mấy vật phẩm đấu giá đầu tiên, trong mắt là một mảnh hời hợt. Đám trang sức, đồ sứ và tranh chữ này hoàn toàn là giẻ rách trong mạt thế, giá trị không bằng một cái bánh nướng hay một cốc nước sạch đối với nhân loại chưa bị hóa tang thi.
Kha Hùng có chút nhàm chán, quay mặt sang chỗ khác, trong đầu hồi tưởng lại công pháp của Kim Thân Hỗn Độn quyết. Sau khi trở lại thành phố A, hắn nhất định phải tìm đủ loại dược liệu để pha chế thuốc ngâm, bắt đầu tu luyện. Hi vọng, khi mạt thế buông xuống, có thể đạt được tới tầng thứ năm, thứ sáu. Có vậy, hi vọng sống mới được gia tăng.
Đang lúc nhập tâm, bỗng dưng, Hoàng Nhược Hi níu lấy tay áo của hắn, lắc lắc.
- Hùng ca, anh nhìn xem, món đồ đó thật đẹp.
Kha Hùng liếc mắt nhìn ả rồi quay đầu nhìn lên sân khấu. Đột nhiên, đôi mắt phượng trợn trừng, kinh ngạc. Sau khi quan sát vật phẩm đấu giá thật kỹ càng, trong lòng không khỏi thốt lên.
- Đúng là nó rồi. Mặt dây chuyền hình Quan Thế Âm bằng bạch ngọc. Không phải là nó nên xuất hiện ở đại hội đấu giá cổ vật ba tháng sau hay sao?
Nguyễn Hạ nhìn thấy thái độ của Kha Hùng, nhướng mày hỏi.
- Cậu có hứng thú với nó à? Nghe nói là bảo vật gia truyền của Phương Thúc Mạnh. Còn chân tướng thế nào? Cũng chỉ có Lão Phương mới biết được. Hên xui.
Kha Hùng khẽ cười. Hắn không muốn người khác biết được sự khao khát mạnh mẽ trong lòng mình với mảnh Phật Ngọc trên sân khấu. Dù thế nào, lần này, hắn nhất định cũng sẽ mua được mảnh Phật Ngọc đó đến tay.
Mảnh Phật Ngọc màu trắng, được treo bằng sợi dây màu đỏ tươi. Hai sắc màu đối lập với nhau, khiến cho nó càng trở nên cuốn hút trong mắt khán giả.
Người dẫn chương trình vừa hô bắt đầu. Nhiều thanh âm gọi giá lần lượt vang lên. Có điều, giá khởi điểm của nó không cao. Mấy kẻ hô giá đều chỉ muốn chiếm được thiện cảm của Phương Thúc Mạnh tối nay, còn bảo vật gia truyền hay từ thiện gì gì đó đều không quan trọng.
Đỗ Thế Hào cũng tham gia gọi giá. Hắn cùng vài vị tổng tài khác cạnh tranh khốc liệt. Nhưng khi đối phương ra con số năm trăm nghìn đô la, hắn lại chần chờ. Không biết có nên đổ ra một số tiền lớn như thế để đầu tư cho một sự hợp tác còn không rõ ở tương lai? Dù sao, muốn tạo dựng quan hệ, cũng có nhiều cách khác nhau. Vạn con đường đều trở về La Mã.
(100.000 USD xấp xỉ 2,325,581,400 VNĐ (có nghĩa là 100.000 USD bằng hai tỷ ba trăm hai mươi lăm triệu năm trăm tám mươi mốt nghìn bốn trăm đồng).
Trong lúc Đỗ Thế Hào còn đang đắn đo cân nhắc. Một thanh âm trầm thấp vang lên.
- Năm trăm năm mươi nghìn. – Kha Hùng hờ hững nói.
- Sáu trăm nghìn. – Một vị tổng tài của thành phố B đáp lại.
- Sáu trăm năm mươi nghìn. – Kha Ảnh đế tiếp tục gọi giá.
Mọi người im lặng. Dù sao, buổi đấu giá hôm nay chỉ nhằm mục đích từ thiện. Bọn họ sẽ không vì một miếng Ngọc nhỏ bằng hai lóng tay mà mang tiền đổ ra sông ra bể.
Người dẫn chương trình trên sân khấu thấy màn đấu giá này đã hạ, lớn tiếng hô.
- Sáu trăm năm mươi nghìn đô lần thứ nhất.
- Sáu trăm năm mươi nghìn đô lần thứ hai.
- Sáu trăm năm mươi nghìn đô lần thứ ba.
- Sợi dây chuyền Bạch Ngọc này thuộc về Kha ảnh đế Kha Hùng.
Một tràng pháo tay giòn giã theo phép lịch sự khiến cả đại sảnh trở nên náo nhiệt. Nhưng mà, ngoại trừ Nguyễn Hạ cùng Hoàng Nhược Hi, ai nấy đều đang âm thầm cười nhạo Kha Hùng là nhà giàu mới nổi, tự đổ tiền để đánh bóng bản thân mình.
Thành viên ban tổ chức mang khay lụa có chứa sợi dây chuyền xuống chỗ Kha Hùng. Hắn im lặng, lấy chi phiếu, viết vào đó một dãy số rồi đưa cho Phương Thúc Mạnh vừa xuất hiện cạnh bên.
- Kha ảnh đế đúng là có lòng. Phương mỗ xin thay mặt những đứa trẻ sắp được cứu tế, gửi lời cảm tạ.
- Việc nghĩa, ắt chẳng chối từ. Huống hồ, món bảo vật gia truyền này của Phương tổng, tôi thật sự có hứng thú.
Hai người mới trò chuyện với nhau vài câu thì Phương Thúc Mạnh được người khác mời đi. Kha Hùng đè xuống mừng rỡ trong lòng, ngoài mặt duy trì một sự điềm nhiên nhưng cự người vạn dặm.
Kha Hùng tự cho rằng bản thân mình đêm nay thật may mắn. Nhưng thực tế, kiếp trước, miếng cổ ngọc này cũng được đem ra đấu giá trong đêm từ thiện của festival. Người đoạt được nó chính là vị tổng tài của thành phố B.
Người này đấu giá cổ ngọc vì muốn thuận lợi hợp tác với tập đoàn xây dựng Hồng Thịnh. Nào ngờ, dự án này lại gặp nhiều vấn đề nan giải. Cuối cùng, Phương Thúc Mạnh thẳng thừng chối từ. Hắn tức giận, liền đem miếng Phật Ngọc ra đấu giá ở ba tháng sau.
Kha Hùng có được Pháp bảo Không gian, tức thời, chỉ muốn rời khỏi nơi này, trở lại khách sạn, đóng cửa phòng mà tìm cách cho bảo vật nhận chủ.
- Hùng Ca. Em cũng ở khách sạn gần đây. Anh có thể cho em quá giang một đoạn được không?
Hoàng Nhược Hi nhìn hắn đầy mong đợi. Kha Hùng uyển chuyển chối từ.
- Bên ngoài còn rất nhiều Paparazzi. Tôi nghĩ, em đi cùng với trợ lý của mình sẽ an toàn hơn. Khi nào rảnh, tôi sẽ gọi điện cho em. Hẹn gặp lại.
Dứt lời. Kha Hùng cùng Nguyễn Hạ xoay bước, hướng cửa đi ra.
- Chuyến bay sáng mai cất cánh lúc mấy giờ?
- Bốn giờ.
- Được. Anh đến tiễn cậu.
- Không cần đâu. Từ đây về thành phố A rất gần.
- Anh có món đồ muốn giao cho cậu. Nhất định phải đợi đấy.
Hai người vừa đi vừa nói. Chẳng mấy chốc, cửa chính đã xuất hiện trước mắt. Nhìn thấy Kha Hùng an toàn ngồi trên xe đưa rước, xe lăn bánh, Nguyễn Hạ mới lại quay vào đại sảnh bên trong.
Vừa về tới khách sạn, Kha Hùng vội đuổi khéo Tiểu Chu, sau đó khóa chặt cửa phòng. Hắn ngồi xếp bằng trên giường, tay run run lấy miếng Phật ngọc ra ngắm nghía.
Suy nghĩ một lát, Kha Hùng tháo kim cài áo, trở mũi nhọn, đâm một phát vào đầu ngón tay. Máu tràn ra, rơi thành từng giọt vào mảnh Phật Ngọc. Hắn nín thở, chờ đợi kỳ tích xảy ra.
Một giây.
Hai giây.
Ba giây.
Máu của hắn nhuộm ướt cả miếng cổ ngọc mà nó vẫn cứ trơ trơ. Kha Hùng vừa bực bội, vừa chán nản. Có lẽ là đồ vật giống nhau. Còn không, chỉ có thể nói, hắn với miếng Phật Ngọc có không gian pháp bảo vô duyên. Ôi. Sáu trăm năm mươi nghìn USD. Xót thật!
Kha Hùng thở dài, lau đi vết máu trên miếng ngọc rồi tròng sợi dây được kết với nó vào cổ mình, trùm chăn lại, tìm Chu Công so cờ.
Có điều, khi Kha Hùng bắt đầu chìm sâu vào giấc ngủ, miếng Phật Ngọc bỗng dưng phát sáng. Vầng hào quang của nó còn mạnh hơn cả so với chiếc đèn ngủ hình hoa tulip được treo ở trên cao.
Vài giây trôi qua, miếng Phật Ngọc khôi phục lại bình thường. Cả căn phòng chìm trong im lặng. Chỉ còn lại tiếng hít thở đều đều và tiếng máy điều hòa êm dịu trôi đi.
……………………………………………………………….
Đỗ Thế Hào từ lúc bước vào đại sảnh, chỉ liếc mắt nhìn Nguyễn Hạ và Kha Hùng, sau đó thẳng tiến về vị trí của đối tác làm ăn.
- Kiêu ngạo cực kỳ.
- Hắn có vốn để kiêu ngạo.
Kha Hùng khẽ lắc đầu. Chôn dấu thù hận xuống tận đáy lòng. Xem ra, việc lật đổ cái tên Tổng tài của Đỗ Thị này, sẽ khó khăn hơn tưởng tượng.
Tám giờ. Khách mời đã có mặt đủ đầy. Ban tổ chức tuyên bố mở màn.
Ánh đèn màu nhấp nháy, xoay chuyển. Phông nền sân khấu lập tức thay đổi thành hình bãi biển xanh tít với những hàng dừa nghiêng dáng đong đưa. Hai hàng vũ công xách váy bước ra. Trên cổ, trên eo là những vòng hoa đại trắng tinh, làm nổi bật bộ váy theo phong cách Latin đã được cách điệu.
Hoàng Nhược Hi ngồi trên ghế đu, được thả từ trên cao xuống. Giọng hát tuy không xuất sắc, nhưng mà nhan sắc lộng lẫy, trang phục sexy khêu gợi. Quả là vưu vật trời ban, khiến cho đám đàn ông nơi đây thèm nhỏ dãi.
Ánh mắt của Hoàng Nhược Hi trên sân khấu, lướt qua tất cả khán giả, rồi dừng lại trên thân ảnh của Kha Hùng.
- Cô nàng đá lông nheo với cậu kìa.
- Với anh đấy.
- Fuck.
………………………………………………………………………..
Biểu diễn kết thúc. Hoàng Nhược Hi nhanh chóng thay trang diễn bằng bộ váy dạ hội màu trắng lệch vai, vừa điềm đạm, vừa thanh thoát như tiên nữ trong tranh, trước ánh mắt nóng bỏng của tất cả các khách nhân, uyển chuyển đi lại, đứng cạnh bên Kha Hùng, giọng nói có chút kinh hỉ:
- Hùng ca, không ngờ gặp được anh ở chỗ này.
- Ờ, trùng hợp thật.
Kha Hùng đáp lời. Thái độ lạnh nhạt, khiến cho Hoàng Nhược Hi cảm thấy hơi thất vọng. Ả nhìn sang Nguyễn Hạ một thân vest xanh phong độ, nhoẻn miệng cười.
- Hùng ca, anh không giới thiệu đại nhân vật bên cạnh mình cho em làm quen sao?
Con mẹ nó. Vừa xuất hiện đã lẳng lơ mời gọi. Kha Hùng một lần nữa tự xỉ vả mắt nhìn người trong kiếp trước của bản thân.
- Tôi là Nguyễn Hạ. Hân hạnh!
Nguyễn Hạ chủ động giới thiệu. Vốn dĩ, hắn tính bỏ đi, không muốn làm kỳ đà cản mũi. Nhưng mà, thấy huynh đệ của mình không mấy vui vẻ, nên rất nghĩa khí mà ở lại. Tổ hợp ba người, cứ thế miễn cưỡng, câu được câu mất với nhau.
Đang trò chuyện với đối tác. Ánh mắt của Đỗ Thế Hào thỉnh thoảng lại nhìn về đây, dán chặt lên thân ảnh màu trắng mỏng manh của nữ nhân. Cảm giác ghen tị như con giun bò trong huyết mạch.
……………………………………………………………………………
Đêm tiệc từ thiện này, thực chất là một buổi đấu giá. Một số cá nhân sẽ cống hiến bảo vật trong gia tộc, sau đó, số tiền nhận được, có thể quyên góp toàn bộ hoặc năm mươi phần trăm.
Kha Hùng quan sát mấy vật phẩm đấu giá đầu tiên, trong mắt là một mảnh hời hợt. Đám trang sức, đồ sứ và tranh chữ này hoàn toàn là giẻ rách trong mạt thế, giá trị không bằng một cái bánh nướng hay một cốc nước sạch đối với nhân loại chưa bị hóa tang thi.
Kha Hùng có chút nhàm chán, quay mặt sang chỗ khác, trong đầu hồi tưởng lại công pháp của Kim Thân Hỗn Độn quyết. Sau khi trở lại thành phố A, hắn nhất định phải tìm đủ loại dược liệu để pha chế thuốc ngâm, bắt đầu tu luyện. Hi vọng, khi mạt thế buông xuống, có thể đạt được tới tầng thứ năm, thứ sáu. Có vậy, hi vọng sống mới được gia tăng.
Đang lúc nhập tâm, bỗng dưng, Hoàng Nhược Hi níu lấy tay áo của hắn, lắc lắc.
- Hùng ca, anh nhìn xem, món đồ đó thật đẹp.
Kha Hùng liếc mắt nhìn ả rồi quay đầu nhìn lên sân khấu. Đột nhiên, đôi mắt phượng trợn trừng, kinh ngạc. Sau khi quan sát vật phẩm đấu giá thật kỹ càng, trong lòng không khỏi thốt lên.
- Đúng là nó rồi. Mặt dây chuyền hình Quan Thế Âm bằng bạch ngọc. Không phải là nó nên xuất hiện ở đại hội đấu giá cổ vật ba tháng sau hay sao?
Nguyễn Hạ nhìn thấy thái độ của Kha Hùng, nhướng mày hỏi.
- Cậu có hứng thú với nó à? Nghe nói là bảo vật gia truyền của Phương Thúc Mạnh. Còn chân tướng thế nào? Cũng chỉ có Lão Phương mới biết được. Hên xui.
Kha Hùng khẽ cười. Hắn không muốn người khác biết được sự khao khát mạnh mẽ trong lòng mình với mảnh Phật Ngọc trên sân khấu. Dù thế nào, lần này, hắn nhất định cũng sẽ mua được mảnh Phật Ngọc đó đến tay.
Mảnh Phật Ngọc màu trắng, được treo bằng sợi dây màu đỏ tươi. Hai sắc màu đối lập với nhau, khiến cho nó càng trở nên cuốn hút trong mắt khán giả.
Người dẫn chương trình vừa hô bắt đầu. Nhiều thanh âm gọi giá lần lượt vang lên. Có điều, giá khởi điểm của nó không cao. Mấy kẻ hô giá đều chỉ muốn chiếm được thiện cảm của Phương Thúc Mạnh tối nay, còn bảo vật gia truyền hay từ thiện gì gì đó đều không quan trọng.
Đỗ Thế Hào cũng tham gia gọi giá. Hắn cùng vài vị tổng tài khác cạnh tranh khốc liệt. Nhưng khi đối phương ra con số năm trăm nghìn đô la, hắn lại chần chờ. Không biết có nên đổ ra một số tiền lớn như thế để đầu tư cho một sự hợp tác còn không rõ ở tương lai? Dù sao, muốn tạo dựng quan hệ, cũng có nhiều cách khác nhau. Vạn con đường đều trở về La Mã.
(100.000 USD xấp xỉ 2,325,581,400 VNĐ (có nghĩa là 100.000 USD bằng hai tỷ ba trăm hai mươi lăm triệu năm trăm tám mươi mốt nghìn bốn trăm đồng).
Trong lúc Đỗ Thế Hào còn đang đắn đo cân nhắc. Một thanh âm trầm thấp vang lên.
- Năm trăm năm mươi nghìn. – Kha Hùng hờ hững nói.
- Sáu trăm nghìn. – Một vị tổng tài của thành phố B đáp lại.
- Sáu trăm năm mươi nghìn. – Kha Ảnh đế tiếp tục gọi giá.
Mọi người im lặng. Dù sao, buổi đấu giá hôm nay chỉ nhằm mục đích từ thiện. Bọn họ sẽ không vì một miếng Ngọc nhỏ bằng hai lóng tay mà mang tiền đổ ra sông ra bể.
Người dẫn chương trình trên sân khấu thấy màn đấu giá này đã hạ, lớn tiếng hô.
- Sáu trăm năm mươi nghìn đô lần thứ nhất.
- Sáu trăm năm mươi nghìn đô lần thứ hai.
- Sáu trăm năm mươi nghìn đô lần thứ ba.
- Sợi dây chuyền Bạch Ngọc này thuộc về Kha ảnh đế Kha Hùng.
Một tràng pháo tay giòn giã theo phép lịch sự khiến cả đại sảnh trở nên náo nhiệt. Nhưng mà, ngoại trừ Nguyễn Hạ cùng Hoàng Nhược Hi, ai nấy đều đang âm thầm cười nhạo Kha Hùng là nhà giàu mới nổi, tự đổ tiền để đánh bóng bản thân mình.
Thành viên ban tổ chức mang khay lụa có chứa sợi dây chuyền xuống chỗ Kha Hùng. Hắn im lặng, lấy chi phiếu, viết vào đó một dãy số rồi đưa cho Phương Thúc Mạnh vừa xuất hiện cạnh bên.
- Kha ảnh đế đúng là có lòng. Phương mỗ xin thay mặt những đứa trẻ sắp được cứu tế, gửi lời cảm tạ.
- Việc nghĩa, ắt chẳng chối từ. Huống hồ, món bảo vật gia truyền này của Phương tổng, tôi thật sự có hứng thú.
Hai người mới trò chuyện với nhau vài câu thì Phương Thúc Mạnh được người khác mời đi. Kha Hùng đè xuống mừng rỡ trong lòng, ngoài mặt duy trì một sự điềm nhiên nhưng cự người vạn dặm.
Kha Hùng tự cho rằng bản thân mình đêm nay thật may mắn. Nhưng thực tế, kiếp trước, miếng cổ ngọc này cũng được đem ra đấu giá trong đêm từ thiện của festival. Người đoạt được nó chính là vị tổng tài của thành phố B.
Người này đấu giá cổ ngọc vì muốn thuận lợi hợp tác với tập đoàn xây dựng Hồng Thịnh. Nào ngờ, dự án này lại gặp nhiều vấn đề nan giải. Cuối cùng, Phương Thúc Mạnh thẳng thừng chối từ. Hắn tức giận, liền đem miếng Phật Ngọc ra đấu giá ở ba tháng sau.
Kha Hùng có được Pháp bảo Không gian, tức thời, chỉ muốn rời khỏi nơi này, trở lại khách sạn, đóng cửa phòng mà tìm cách cho bảo vật nhận chủ.
- Hùng Ca. Em cũng ở khách sạn gần đây. Anh có thể cho em quá giang một đoạn được không?
Hoàng Nhược Hi nhìn hắn đầy mong đợi. Kha Hùng uyển chuyển chối từ.
- Bên ngoài còn rất nhiều Paparazzi. Tôi nghĩ, em đi cùng với trợ lý của mình sẽ an toàn hơn. Khi nào rảnh, tôi sẽ gọi điện cho em. Hẹn gặp lại.
Dứt lời. Kha Hùng cùng Nguyễn Hạ xoay bước, hướng cửa đi ra.
- Chuyến bay sáng mai cất cánh lúc mấy giờ?
- Bốn giờ.
- Được. Anh đến tiễn cậu.
- Không cần đâu. Từ đây về thành phố A rất gần.
- Anh có món đồ muốn giao cho cậu. Nhất định phải đợi đấy.
Hai người vừa đi vừa nói. Chẳng mấy chốc, cửa chính đã xuất hiện trước mắt. Nhìn thấy Kha Hùng an toàn ngồi trên xe đưa rước, xe lăn bánh, Nguyễn Hạ mới lại quay vào đại sảnh bên trong.
Vừa về tới khách sạn, Kha Hùng vội đuổi khéo Tiểu Chu, sau đó khóa chặt cửa phòng. Hắn ngồi xếp bằng trên giường, tay run run lấy miếng Phật ngọc ra ngắm nghía.
Suy nghĩ một lát, Kha Hùng tháo kim cài áo, trở mũi nhọn, đâm một phát vào đầu ngón tay. Máu tràn ra, rơi thành từng giọt vào mảnh Phật Ngọc. Hắn nín thở, chờ đợi kỳ tích xảy ra.
Một giây.
Hai giây.
Ba giây.
Máu của hắn nhuộm ướt cả miếng cổ ngọc mà nó vẫn cứ trơ trơ. Kha Hùng vừa bực bội, vừa chán nản. Có lẽ là đồ vật giống nhau. Còn không, chỉ có thể nói, hắn với miếng Phật Ngọc có không gian pháp bảo vô duyên. Ôi. Sáu trăm năm mươi nghìn USD. Xót thật!
Kha Hùng thở dài, lau đi vết máu trên miếng ngọc rồi tròng sợi dây được kết với nó vào cổ mình, trùm chăn lại, tìm Chu Công so cờ.
Có điều, khi Kha Hùng bắt đầu chìm sâu vào giấc ngủ, miếng Phật Ngọc bỗng dưng phát sáng. Vầng hào quang của nó còn mạnh hơn cả so với chiếc đèn ngủ hình hoa tulip được treo ở trên cao.
Vài giây trôi qua, miếng Phật Ngọc khôi phục lại bình thường. Cả căn phòng chìm trong im lặng. Chỉ còn lại tiếng hít thở đều đều và tiếng máy điều hòa êm dịu trôi đi.
……………………………………………………………….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.