Chương 12: Phần 1
Đông Thiên Khán Hải
02/09/2021
Mỗi ngày đi học về chuyện đầu tiên của tôi là đến bệnh viện, vì đã hoàn thành bài tập ngay tại lớp nên khoảng thời gian ở bệnh viện toàn bộ đều dành để chăm sóc bên cạnh Hạ Mặc. Thời điểm khi anh ngủ tôi tranh thủ đọc sách hoặc suy nghĩ vẩn vơ, mà khi anh tỉnh thì tôi cùng anh trò chuyện. Số lần cơn đau của anh phát tác tần suất không cao, nhưng chúng tôi vẫn phải kiểm tra một cách kĩ lưỡng, chỉ có chứng co rút thường xuyên hành hạ anh như cũ. Tôi hỏi bác sĩ lí do vì sao lại như vậy. Bác sĩ nói dù sao hạ mặc cũng bị cắt một phần thân thể ở tình huống tổn thương ở thần kinh, phần eo dưới thì hoàn toàn bị tê liệt. Dù là một người đơn thuầnn bị liệt nửa người cũng sẽ thường xuyên bị co rút huống chi là anh. Tôi bèn hỏi làm thế nào để giảm bớt đau đớn cho anh. Bác sĩ suy nghĩ thật lâu rồi nói, không để anh bị cảm lạnh, tâm trạng cũng không thể kích động quá.
Mỗi lần linh cảm sự co rút sắp đến, Hạ Mặc đều đuổi tôi ra khỏi phòng bệnh. Vì thế tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn anh chịu đau đớn trong đó, nhìn cặp chân đau đớn không tự chủ được mà run run kịch liệt, nhìn thấy khi anh hết co rút, các y tá liền bận bịu trước sau vì anh mà thay ga giường, lau thân thể…Nhưng hết thảy những điều đó tôi đều không thể làm. Tôi hiểu việc đó là sự kiêng kị của Hạ Mặc dành cho mình. Cứ nghĩ tới việc hồi trước anh cực kì kích động khi tôi nhìn vết thương của anh, có thể nếu thời điểm như thế này tôi ở bên cạnh, anh sẽ không chịu nổi.
Y tá Trần nói tôi phải làm cho anh hiểu được, sau khi anh xuất viện chỉ có tôi chăm sóc bên cạnh, cho nên việc này tôi cũng phải tiếp xúc qua.
Đối với tôi thì không sao nhưng đối với Hạ Mặc lại không dễ dàng gì.
Dù sao anh cũng là thầy giáo của tôi.
“Nha đầu đến ngồi ở đây.” Ngày đó sau khi cơn co rút chấm dứt, tôi đi vào phòng bệnh. Ánh nắng mặt trời rọi vào căn phòng, nằm trên giường, Hạ Mặc vẫy tay ý bảo tôi ngồi bên cạnh anh.
“Thầy còn đau không?” Tôi hỏi.
Anh lắc đầu: “Đỡ tôi đứng lên.”
Tôi bèn học theo hành động của y tá Trần, một tay cầm bờ vai anh, tay kia nâng mông anh, làm cho anh tựa vào trên tường, vừa để sau lưng một cái gối. “Như vậy có thể chứ?” Tôi hỏi thật cẩn thận.
Anh gật gật đầu, nhìn tôi, trong mắt có sự xin lỗi: “Cám ơn em, nha đầu. Trong khoảng thời gian này phiền em rất nhiều.” Tiếp đó lại nói, “Chúng ta có phải rất lâu rồi không ngồi nói chuyện như thế này? —–gần đây không phải đau chân thì là co rút, thật sự chán ghét. Xam ra có khi làm phế vật (đồ vô dụng) cũng không hề dễ dàng.” Anh tự giễu.
“Là lỗi của em, chị Trần nói nếu không phải thầy vì đợi em một tuần, cũng sẽ không như vậy…” Mũi tôi có chút cay cay, nước mắt muốn rơi. Từ lúc sau khi Hạ Mặc bị thương, mỗi lần nhìn thấy anh tôi đều không ngăn được mà muốn khóc.
“Không phải như vậy, ít nhất là không hoàn toàn chính xác.” Hạ Mặc định nghiêng người, giống như trước kia mà vỗ vỗ bả vai tôi, chính là anh không hề hay biết chân dưới như một trở ngại. Điều này làm cho tôi bỗng nhiên nhớ lại, ngày đó khi ở trường học gặp lại anh, anh luôn sửa sang lại quần của mình, chỉ có điều khi sửa sang cho đến ống quần và thắt lưng lại không hề khom người. Lúc ấy tôi chỉ nghĩ sau khi kết hôn có lẽ được vợ sửa sang hết thảy nên vụng về. Ai ngờ, là do phần eo của anh đã không còn cảm giác, không thể dùng sức. “Từ lúc bị thương đến nay, tôi thường xuyên phát sinh triệu chứng co rút và đau nhức chân. Điều này đối với người có đôi chân bị cắt lại tê liệt thật ra cũng là điều hiển nhiên. làm sao có thể vừa duy trì tính mạng còn có thể khỏe mạnh bình thường như trước kia ? Đương nhiên những điều thần kì trên thế giới này sẽ không rơi vào tôi.” Anh cười, giống như đang nói một câu chuyện cực kì khiêm tốn. Và đối mặt với gương mặt tươi cười của anh, tôi rốt cục không nhịn được mà rơi nước mắt.
“Tỉnh Tỉnh đừng như vậy được không? Ấn tượng của tôi về em cũng không phải là đứa nhỏ thích khóc nhè.” Tôi có thể cảm giác Hạ Mặc thật sự kích động, nhưng anh vẫn như trước không nhanh không chậm mà nói, “Tôi vẫn còn nhớ rõ ngày đó khi em nhắc đến cha mẹ mình và gia đình, ấn tượng của tôi về em là một cô bé kiên cường thậm chí có chút lạnh lùng,vô cảm. Nhưng sau này tôi mới hiểu được, kì thật tâm tư của em so với mọi người lại càng nhạy cảm. Vì thế tôi đã nghĩ bản thân mình đến tột cùng phải làm như thế nào mới có tận lực giảm bớt thương tổn của em…Chính là tôi như hiện giờ, vẫn khiến em bị thương tổn.” Anh nhìn thoáng qua khoảng thân bị lún dưới chăn, ánh mắt có chứt ảm đạm.
“Thầy có biết đối với em thương tổn lớn nhất là gì không, chính là việc thầy ra đi không lời từ biệt. Nói đến chuyện này em vẫn còn có chút tức giận, “”Điều đó khiến em cảm thấy mình thật đơn độc, thực ra em đối với thầy mà nói có thể chỉ là một người vô hình——với tất cả học sinh chuyện này có lẽ nghe thật bi ai. Bởi vì suốt thời gian đi học, cho dù một học kì đổi một giáo viên, số lượng cũng có hạn. Cho nên mỗi giáo viên, đối với họ là duy nhất. Nhưng đối với giáo viên mà nói, khóa này tốt nghiệp, lại đến khóa khác…mọi thứ chính là một vòng tuần hoàn đều đặn. Mỗi học sinh đối với họ mà nói chắc cũng không có gì khác biệt, tốt nghiệp rồi là có thể quên mất…”
Tôi nói xong thế mà lại nghẹn ngào không khóc được thành tiếng.
” Riêng em, tôi sẽ không quên mất em đâu,” Hạ Mặc bỗng nhiên nói: ” Em đối với tôi mà nói không giống như vậy.”
“Có cái gì không giống với họ? Chẳng lẽ đơn giản là em ở nhà thầy hơn một tháng ư ?”
“Không phải như thế.” Hạ Mặc trầm mặc một lát, sau đó nói: “Cho tới lúc này tôi chưa bao giờ nghĩ tới việc ở trước mặt một học sinh của mình lộ rõ thân thể không trọn vẹn.”
Tôi không thèm phản biện.
“Sắp thi cuối kì sao ?” Hạ Mặc hỏi, ” Chẳng mấy chốc đã tháng mười hai.”
Tôi gật gật đầu.
“Tuy rằng đã không còn là chủ nhiệm lớp của em nhưng vẫn tôi vẫn muốn nhắc nhở em—–phải chăm chỉ học tập biết không?”
“Hi, giống Đường Tăng ghê.” Tôi đùa.
Hạ Mặc cười cười: “Gần đây nhất có đọc sách gì không ? Có viết bài gửi tòa soạn không ?”
“Không đoc sách, cũng không viết văn.” Tôi miễn cưỡng đáp.
“Được rồi, em thắng.” Anh hơi có chút bất đắc dĩ, ” Gần đây tôi có đọc một ít về kĩ giới (vũ khí ).”
“Em đã đọc từ lâu rồi.” Tôi có chút ngạo mạn.
“Tôi cũng đọc lâu rồi.” Anh cười, “Hiện tại loại tình huống này, với việc trước đây chúng ta cũng bàn luận có chút không thích hợp.”
Tôi không nói tiếp đề tài này nữa, bởi lẽ chúng chỉ khiến cho chúng tôi trở nên đa cảm, suy nghĩ mà thôi.
“Thầy không phải là tự khi bị thương đến giờ cũng không ra ngài chứ ?”
Anh gật gật đầu, nhìn những tia nắng rực rỡ ngoài cửa sổ: “Nhóm y tá đều bề bộn nhiều việc, cho nên tôi cũng không dám phiền tới họ.”
Chúng ta cũng đi ra ngoài đi dạo một chút, được không ?”
Anh có chút do dự: “Mang chi giả được không, hình dạng này của tôi sợ sẽ dọa đến người khác.”
“Chị Trần có nói, chi giả sẽ làm tăng sự co rút và cơn đau, cho nên…” Tôi nhìn thấy ánh mắt Hạ Mặc lập tức ảm đạm dần, tôi hiểu anh đang thất vọng như thế nào. Anh đã từng là một người hăng hái đến mức nào. “Chúng ta chỉ đi mộ lát được không, phơi nắng có lợi cho cơ thể thầy. Em sẽ cùng thầy đi đến chỗ ít người—-có em ở đây, chẳng lẽ họ còn đi nhìn thầy sao ?” Tôi mở lời nói đùa.
“Được rồi.” hạ Mặc thở dài một hơi, “Thật không biết như thế nào tôi lại tin tưởng lời nói của em đến vậy.”
Tôi chải tóc cho Hạ Mặc, chỉ mới đây thôi tóc anh vẫn còn đen nhưng bây giờ bên trong đã lấm chấm màu trắng. Rồi lấy bộ xanh thẫm caro khoác vào cho anh.Trong khi anh thay đồ, tôi men theo phòng bệnh, ở mộ góc sáng sủa của căn phòng nối tiếp chiếc giường có đặt một chiếc xe lăn. Anh có ý định tự mình di chuyển đến đó nhưng dù dùng sức thế nào đi chăng nữa, đôi chân bị thương kia đều im lặng mà đứng im tại chỗ, không chịu nhúc nhích. “Lúc cần chúng nó động chúng nó bất động, không cho chúng nó động thì lại động một cách đắc ý vui vẻ như vậy.” Hạ Mặc ngừng động tác, tự giễu mà cười. “Điều này có sao đâu, chúng nó đang mệt mỏi đây mà.” Tôi vừa nói vừa ôm anh đến chiếc xe, chỉnh sửa lại ống quần. Sau đó đặt trên đùi anh một chiếc thảm, thảm rất dài, có thể rủ qua chân, như vậy liền hoàn toàn che khuất đôi chân trống rỗng của mình.
“Thảm hình như quá mỏng ?” Hạ Mặc có chút lo lắng.
“Không đâu.” Tôi cúi xuống an ủi anh, “Thầy rất đẹp trai, tin tưởng em.”
Anh nở nụ cười, ” Vậy chúng ta đi thôi.”
Bên ngoài nắng đẹp, tôi cùng Hạ Mặc đi dạo tới một khu vườn nhỏ. Ở đây không có nhiều người lắm. Tôi chọn một chiếc ghế dài ngồi xuống, còn anh ngồi trên xe lắn đối diện tôi.” Ánh nắng mặt trời tốt thật” Hạ Mặc nhắm mắt lại.
Tôi biết anh còn sợ hãi ánh mắt của người khác, bèn nhẹ giọng nói: “Nơi này không nhiều người lắm, lại nhiều nắng, chúng ta tâm sự đi.”
“Tâm sự chuyện gì đây?” Anh thở dài nhẹ nhõm, mở to mắt.
“Tâm sự chuyện thầy nghĩ rằng mình có thật lòng thích theo nghề giáo hay không?” Tôi trêu chọc. Không nghĩ tới anh lại cho là thật mà trả lời: “Thực ra tôi vô cùng thích nghề này. Bởi vì tôi cảm thấy đây là một cách hay để đem suy nghĩ của mình truyền đạt cho người khác. Nhưng trên thực tế, bình thường tôi lại không dành nhiều tình cảm cho học sinh của mình. Cho nên đối với việc làm giáo viên đối với tôi mà nói có vẻ rất mâu thuẫn—–Nhưng tôi lại cảm thấy cuối cùng việc trọng yếu thứ nhất là giáo viên phải giảng bài hay, hình tượng chỉ là phụ, đối xử với học sinh của mình chỉ có thể xếp hạng sau cùng.”
“Thầy đây là hoàn toàn ngụy biện, em muốn tới chỗ hiệu trưởng tốc cáo thầy.” tôi cười nói.
“Mời em cứ việc đi tố cáo đi”, Hạ Mặc bỗng nhiên cũng hùa theo, sau đó bật cười. “Tôi hiện tại không thể giảng dạy cho nên đối với học sinh hình tượng là chính.”
“Được rồi.” Tôi có chút bất đắc dĩ, “em không nói lại được thầy.”
Mỗi lần linh cảm sự co rút sắp đến, Hạ Mặc đều đuổi tôi ra khỏi phòng bệnh. Vì thế tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn anh chịu đau đớn trong đó, nhìn cặp chân đau đớn không tự chủ được mà run run kịch liệt, nhìn thấy khi anh hết co rút, các y tá liền bận bịu trước sau vì anh mà thay ga giường, lau thân thể…Nhưng hết thảy những điều đó tôi đều không thể làm. Tôi hiểu việc đó là sự kiêng kị của Hạ Mặc dành cho mình. Cứ nghĩ tới việc hồi trước anh cực kì kích động khi tôi nhìn vết thương của anh, có thể nếu thời điểm như thế này tôi ở bên cạnh, anh sẽ không chịu nổi.
Y tá Trần nói tôi phải làm cho anh hiểu được, sau khi anh xuất viện chỉ có tôi chăm sóc bên cạnh, cho nên việc này tôi cũng phải tiếp xúc qua.
Đối với tôi thì không sao nhưng đối với Hạ Mặc lại không dễ dàng gì.
Dù sao anh cũng là thầy giáo của tôi.
“Nha đầu đến ngồi ở đây.” Ngày đó sau khi cơn co rút chấm dứt, tôi đi vào phòng bệnh. Ánh nắng mặt trời rọi vào căn phòng, nằm trên giường, Hạ Mặc vẫy tay ý bảo tôi ngồi bên cạnh anh.
“Thầy còn đau không?” Tôi hỏi.
Anh lắc đầu: “Đỡ tôi đứng lên.”
Tôi bèn học theo hành động của y tá Trần, một tay cầm bờ vai anh, tay kia nâng mông anh, làm cho anh tựa vào trên tường, vừa để sau lưng một cái gối. “Như vậy có thể chứ?” Tôi hỏi thật cẩn thận.
Anh gật gật đầu, nhìn tôi, trong mắt có sự xin lỗi: “Cám ơn em, nha đầu. Trong khoảng thời gian này phiền em rất nhiều.” Tiếp đó lại nói, “Chúng ta có phải rất lâu rồi không ngồi nói chuyện như thế này? —–gần đây không phải đau chân thì là co rút, thật sự chán ghét. Xam ra có khi làm phế vật (đồ vô dụng) cũng không hề dễ dàng.” Anh tự giễu.
“Là lỗi của em, chị Trần nói nếu không phải thầy vì đợi em một tuần, cũng sẽ không như vậy…” Mũi tôi có chút cay cay, nước mắt muốn rơi. Từ lúc sau khi Hạ Mặc bị thương, mỗi lần nhìn thấy anh tôi đều không ngăn được mà muốn khóc.
“Không phải như vậy, ít nhất là không hoàn toàn chính xác.” Hạ Mặc định nghiêng người, giống như trước kia mà vỗ vỗ bả vai tôi, chính là anh không hề hay biết chân dưới như một trở ngại. Điều này làm cho tôi bỗng nhiên nhớ lại, ngày đó khi ở trường học gặp lại anh, anh luôn sửa sang lại quần của mình, chỉ có điều khi sửa sang cho đến ống quần và thắt lưng lại không hề khom người. Lúc ấy tôi chỉ nghĩ sau khi kết hôn có lẽ được vợ sửa sang hết thảy nên vụng về. Ai ngờ, là do phần eo của anh đã không còn cảm giác, không thể dùng sức. “Từ lúc bị thương đến nay, tôi thường xuyên phát sinh triệu chứng co rút và đau nhức chân. Điều này đối với người có đôi chân bị cắt lại tê liệt thật ra cũng là điều hiển nhiên. làm sao có thể vừa duy trì tính mạng còn có thể khỏe mạnh bình thường như trước kia ? Đương nhiên những điều thần kì trên thế giới này sẽ không rơi vào tôi.” Anh cười, giống như đang nói một câu chuyện cực kì khiêm tốn. Và đối mặt với gương mặt tươi cười của anh, tôi rốt cục không nhịn được mà rơi nước mắt.
“Tỉnh Tỉnh đừng như vậy được không? Ấn tượng của tôi về em cũng không phải là đứa nhỏ thích khóc nhè.” Tôi có thể cảm giác Hạ Mặc thật sự kích động, nhưng anh vẫn như trước không nhanh không chậm mà nói, “Tôi vẫn còn nhớ rõ ngày đó khi em nhắc đến cha mẹ mình và gia đình, ấn tượng của tôi về em là một cô bé kiên cường thậm chí có chút lạnh lùng,vô cảm. Nhưng sau này tôi mới hiểu được, kì thật tâm tư của em so với mọi người lại càng nhạy cảm. Vì thế tôi đã nghĩ bản thân mình đến tột cùng phải làm như thế nào mới có tận lực giảm bớt thương tổn của em…Chính là tôi như hiện giờ, vẫn khiến em bị thương tổn.” Anh nhìn thoáng qua khoảng thân bị lún dưới chăn, ánh mắt có chứt ảm đạm.
“Thầy có biết đối với em thương tổn lớn nhất là gì không, chính là việc thầy ra đi không lời từ biệt. Nói đến chuyện này em vẫn còn có chút tức giận, “”Điều đó khiến em cảm thấy mình thật đơn độc, thực ra em đối với thầy mà nói có thể chỉ là một người vô hình——với tất cả học sinh chuyện này có lẽ nghe thật bi ai. Bởi vì suốt thời gian đi học, cho dù một học kì đổi một giáo viên, số lượng cũng có hạn. Cho nên mỗi giáo viên, đối với họ là duy nhất. Nhưng đối với giáo viên mà nói, khóa này tốt nghiệp, lại đến khóa khác…mọi thứ chính là một vòng tuần hoàn đều đặn. Mỗi học sinh đối với họ mà nói chắc cũng không có gì khác biệt, tốt nghiệp rồi là có thể quên mất…”
Tôi nói xong thế mà lại nghẹn ngào không khóc được thành tiếng.
” Riêng em, tôi sẽ không quên mất em đâu,” Hạ Mặc bỗng nhiên nói: ” Em đối với tôi mà nói không giống như vậy.”
“Có cái gì không giống với họ? Chẳng lẽ đơn giản là em ở nhà thầy hơn một tháng ư ?”
“Không phải như thế.” Hạ Mặc trầm mặc một lát, sau đó nói: “Cho tới lúc này tôi chưa bao giờ nghĩ tới việc ở trước mặt một học sinh của mình lộ rõ thân thể không trọn vẹn.”
Tôi không thèm phản biện.
“Sắp thi cuối kì sao ?” Hạ Mặc hỏi, ” Chẳng mấy chốc đã tháng mười hai.”
Tôi gật gật đầu.
“Tuy rằng đã không còn là chủ nhiệm lớp của em nhưng vẫn tôi vẫn muốn nhắc nhở em—–phải chăm chỉ học tập biết không?”
“Hi, giống Đường Tăng ghê.” Tôi đùa.
Hạ Mặc cười cười: “Gần đây nhất có đọc sách gì không ? Có viết bài gửi tòa soạn không ?”
“Không đoc sách, cũng không viết văn.” Tôi miễn cưỡng đáp.
“Được rồi, em thắng.” Anh hơi có chút bất đắc dĩ, ” Gần đây tôi có đọc một ít về kĩ giới (vũ khí ).”
“Em đã đọc từ lâu rồi.” Tôi có chút ngạo mạn.
“Tôi cũng đọc lâu rồi.” Anh cười, “Hiện tại loại tình huống này, với việc trước đây chúng ta cũng bàn luận có chút không thích hợp.”
Tôi không nói tiếp đề tài này nữa, bởi lẽ chúng chỉ khiến cho chúng tôi trở nên đa cảm, suy nghĩ mà thôi.
“Thầy không phải là tự khi bị thương đến giờ cũng không ra ngài chứ ?”
Anh gật gật đầu, nhìn những tia nắng rực rỡ ngoài cửa sổ: “Nhóm y tá đều bề bộn nhiều việc, cho nên tôi cũng không dám phiền tới họ.”
Chúng ta cũng đi ra ngoài đi dạo một chút, được không ?”
Anh có chút do dự: “Mang chi giả được không, hình dạng này của tôi sợ sẽ dọa đến người khác.”
“Chị Trần có nói, chi giả sẽ làm tăng sự co rút và cơn đau, cho nên…” Tôi nhìn thấy ánh mắt Hạ Mặc lập tức ảm đạm dần, tôi hiểu anh đang thất vọng như thế nào. Anh đã từng là một người hăng hái đến mức nào. “Chúng ta chỉ đi mộ lát được không, phơi nắng có lợi cho cơ thể thầy. Em sẽ cùng thầy đi đến chỗ ít người—-có em ở đây, chẳng lẽ họ còn đi nhìn thầy sao ?” Tôi mở lời nói đùa.
“Được rồi.” hạ Mặc thở dài một hơi, “Thật không biết như thế nào tôi lại tin tưởng lời nói của em đến vậy.”
Tôi chải tóc cho Hạ Mặc, chỉ mới đây thôi tóc anh vẫn còn đen nhưng bây giờ bên trong đã lấm chấm màu trắng. Rồi lấy bộ xanh thẫm caro khoác vào cho anh.Trong khi anh thay đồ, tôi men theo phòng bệnh, ở mộ góc sáng sủa của căn phòng nối tiếp chiếc giường có đặt một chiếc xe lăn. Anh có ý định tự mình di chuyển đến đó nhưng dù dùng sức thế nào đi chăng nữa, đôi chân bị thương kia đều im lặng mà đứng im tại chỗ, không chịu nhúc nhích. “Lúc cần chúng nó động chúng nó bất động, không cho chúng nó động thì lại động một cách đắc ý vui vẻ như vậy.” Hạ Mặc ngừng động tác, tự giễu mà cười. “Điều này có sao đâu, chúng nó đang mệt mỏi đây mà.” Tôi vừa nói vừa ôm anh đến chiếc xe, chỉnh sửa lại ống quần. Sau đó đặt trên đùi anh một chiếc thảm, thảm rất dài, có thể rủ qua chân, như vậy liền hoàn toàn che khuất đôi chân trống rỗng của mình.
“Thảm hình như quá mỏng ?” Hạ Mặc có chút lo lắng.
“Không đâu.” Tôi cúi xuống an ủi anh, “Thầy rất đẹp trai, tin tưởng em.”
Anh nở nụ cười, ” Vậy chúng ta đi thôi.”
Bên ngoài nắng đẹp, tôi cùng Hạ Mặc đi dạo tới một khu vườn nhỏ. Ở đây không có nhiều người lắm. Tôi chọn một chiếc ghế dài ngồi xuống, còn anh ngồi trên xe lắn đối diện tôi.” Ánh nắng mặt trời tốt thật” Hạ Mặc nhắm mắt lại.
Tôi biết anh còn sợ hãi ánh mắt của người khác, bèn nhẹ giọng nói: “Nơi này không nhiều người lắm, lại nhiều nắng, chúng ta tâm sự đi.”
“Tâm sự chuyện gì đây?” Anh thở dài nhẹ nhõm, mở to mắt.
“Tâm sự chuyện thầy nghĩ rằng mình có thật lòng thích theo nghề giáo hay không?” Tôi trêu chọc. Không nghĩ tới anh lại cho là thật mà trả lời: “Thực ra tôi vô cùng thích nghề này. Bởi vì tôi cảm thấy đây là một cách hay để đem suy nghĩ của mình truyền đạt cho người khác. Nhưng trên thực tế, bình thường tôi lại không dành nhiều tình cảm cho học sinh của mình. Cho nên đối với việc làm giáo viên đối với tôi mà nói có vẻ rất mâu thuẫn—–Nhưng tôi lại cảm thấy cuối cùng việc trọng yếu thứ nhất là giáo viên phải giảng bài hay, hình tượng chỉ là phụ, đối xử với học sinh của mình chỉ có thể xếp hạng sau cùng.”
“Thầy đây là hoàn toàn ngụy biện, em muốn tới chỗ hiệu trưởng tốc cáo thầy.” tôi cười nói.
“Mời em cứ việc đi tố cáo đi”, Hạ Mặc bỗng nhiên cũng hùa theo, sau đó bật cười. “Tôi hiện tại không thể giảng dạy cho nên đối với học sinh hình tượng là chính.”
“Được rồi.” Tôi có chút bất đắc dĩ, “em không nói lại được thầy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.