Chương 20: Mèo
Niên Chung
02/11/2023
***
Chăn đệm thực sự quá mềm mại, Ân Nhận chậm rãi trở mình, chuyển sang tư thế nằm sấp. Y mặc kệ Lương Sam, mở tin nhắn đầu tiên mà Lâm Bội gửi.
Rất dễ để nhận ra Cao Mộng Vũ, avatar của cô là tranh vẽ một chú mèo mọc cánh, tên Wechat cũng là cái tên quen thuộc “Vũ Mao Miêu”.
Ban đầu thì cuộc nói chuyện trong nhóm rất bình thường, mọi người đều nói chuyện chó mèo nhà mình. Khi người nuôi chó nói xong về chuyện hãng đồ ăn cho chó xong thì người nuôi mèo cũng bắt đầu giao lưu cách nuôi mèo tâm đắc. Bầu không khí trong nhóm khá hài hòa, thỉnh thoảng còn có người đăng ảnh chụp mèo nhà mình lên.
Có lẽ bầu không khí này đã kích thích đến Cao Mộng Vũ. Khi nói đến chuyện mèo, cô không nhịn được chen vào một câu.
[Chớ Quên Ước Nguyện Ban Đầu: Ha ha, tôi thích mèo trắng hơn]
[Chớ Quên Ước Nguyện Ban Đầu: [Hình ảnh]]
[Vân Vân Thích Ăn Maltesers: Yêu thế! Nhà tui là giống mèo cam, bự lắm rồi nên không đăng ảnh nữa nhó ~]
[Vũ Mao Miêu: Đáng yêu thật đấy]
[Vũ Mao Miêu: Mèo của mọi người có mấy con mắt vậy?]
Trong nhóm im lặng không ai nói gì.
Mấy phút qua đi.
[Kyle: Bác hài hước thật đấy]
[Kyle: Đồ ăn cho mèo hãng Hoàng Bảo thế nào hả mọi người, đã ai từng mua hãng này chưa?]
[Kyle: [Hình ảnh]]
[AAA~ Cướp: Đắt]
Có người chuyển sang chủ đề mới, cuộc trò chuyện lại tiến hành bình thường. Mọi người chẳng ai bảo ai nhưng đều lờ đi Cao Mộng Vũ. Còn Cao Mộng Vũ cũng không phát ngôn thêm nữa.
Ân Nhận: “Ồ”
Y ấn tiếp vào đoạn số hai.
Thời gian khác, nhưng vẫn là nhóm ấy, chủ đề tương tự. Lần này có người hỏi vuốt ve mèo thế nào.
[Vân Vân Thích Ăn Maltesers: Trọng Trọng nhà tui thích gãi cằm, còn tui thì thích vùi mặt vào bụng ẻm ha ha ha]
[KK*: Bóp móng vuốt!]
[Super Tiểu Bân: Tất nhiên là vuốt đuôi rồi]
[AAA~ Cướp: Không thích vuốt]
[Vũ Mao Miêu: Tôi thích sờ chỗ tập trung rất nhiều chân của nó]
[Vũ Mao Miêu: Chỗ đó gọi là gì ấy nhỉ?]
[Kyle: …]
[AAA~ Cướp: Hỏi chấm. Thần kinh lạc vào nhóm à?]
[AAA~ Cướp: Nuôi cái quái gì vậy. Gửi ảnh lên xem nào]
[Vân Vân Thích Ăn Maltesers: Đừng cãi nhau ~ Xem mèo thui nà ~]
[Vân Vân Thích Ăn Maltesers: [Hình ảnh]]
[AAA~ Cướp: Bác đừng chen vào. Có bệnh thì phải để người ta chữa]
[AAA~ Cướp: @Vũ Mao Miêu Gửi ảnh, gửi ảnh, gửi ảnh, không gửi thì tự thoát nhóm đi]
[Vũ Mao Miêu: Để tôi đi chụp, tôi mới nhặt được nó không lâu, nó vẫn còn hơi xấu hổ]
[Vu ~ M ao Mie^u? ?:*&1111斤7{!Hình?Ảnh]
[Vũ Mao Miêu: Nó không thích ăn đồ ăn cho mèo lắm, tôi định thử cho nó ăn thịt sống xem sao]
[AAA~ Cướp: …]
[KK*: Trò đùa này không vui chút nào.]
[Super Tiểu Bân: @Bác sĩ Tống – Phòng khám Ái Trân bác sĩ có đá người này ra không ạ, bị thần kinh hay sao lại gửi thứ này lên nhóm]
[Vân Vân Thích Ăn Maltesers: @Vũ Mao Miêu mọi người đều nói chuyện đàng hoàng, cô làm vậy thấy thú vị lắm hả?]
[Vũ Mao Miêu: Sao thế, ảnh của mọi người đăng cũng như vậy mà?]
[Vũ Mao Miêu: Chẳng qua màu sắc của mèo nhà tôi hơi khác thôi]
[Vũ Mao Miêu: Có lẽ do mới nhặt về nên nó còn hơi yếu. Nó chẳng chịu ra ngoài, tôi chỉ đành từ từ chăm vậy]
[Vân Vân Thích Ăn Maltesers: [Lịch sử trò chuyện nhóm]]
[Vân Vân Thích Ăn Maltesers: Cô nhìn xem mèo bình thường đây này, tại sao lại bảo ảnh chúng tôi chụp đều như vậy???]
[AAA~ Cướp: Tôi không chuyển tiếp được ảnh cô ấy gửi lên. Quái lạ thật. Đều bị loạn mã]
[AAA~ Cướp: Mấy bác thử được không?]
[KK*: Tôi chuyển tiếp cũng bị loạn mã, lưu lại, chụp màn hình, quay phim rồi cắt ra đều không được, hỏng hết cả]
[KK*: Có độc]
Chẳng trách Lâm Bội gửi nhật ký trò chuyện qua đây cũng bị loạn mã.
Ân Nhận vội xem tiếp đoạn nhật ký trò chuyện thứ ba, so với hai đoạn lúc trước thì đoạn này khá bình thường. Nội dung đại khái là người tên “AAA~ Cướp” gửi video của “Chàng trai hoa hồng” vào nhóm, chửi mắng “bạn gái cũ” của anh ta, lời lẽ vô cùng khó nghe. Cao Mộng Vũ không nhịn được, nhảy ra dùng thân phận “người quen của bạn gái cũ” nói mấy câu.
AAA~ Cướp độc mồm, mắng lại ngay, thuận tiện còn châm chọc phát ngôn bất thường của cô lúc trước.
Lúc này cuối cùng chủ nhóm mới ra mặt, nhanh nhẹn dứt khoát đá bay Cao Mộng Vũ “tinh thần có vấn đề” ra khỏi nhóm.
Căn cứ vào thuyết minh bổ sung của Lâm Bội, người chuyên đăng bài trong nhóm chính là AAA~ Cướp. Anh ta nói Vũ Mao Miêu chính là người quen của bạn gái “Chàng trai hoa hồng”, gửi toàn bộ phát ngôn của cô cho trợ lý Lâm Bội, còn truy hỏi có thể được bao nhiêu tiền thù lao.
Tấm ảnh bất thường kia chỉ có thể hiển thị trong điện thoại của AAA~ Cướp. Lâm Bội đã hẹn anh ta ra ngoài, nhưng chuyện này thực sự rất quái dị, bản thân Lâm Bội còn chưa chuẩn bị bước tiếp.
– Anh Chung, ngày mai cùng đi nhé? Có cần phải báo trước cho anh Lương không?”
– Ừ, ờ…? – Chung Thành Duyệt trở mình, phát ra âm thanh lẩm bẩm buồn ngủ.
Hóa ra người này vẫn ngủ, còn chẳng thèm đọc tin gì hết!
Ân Nhận cảm thấy mức độ lười biếng của mình chưa đủ đô, y quăng điện thoại, quyết định để trời sáng tính sau.
***
Hôm sau, Lương Sam nhìn căn phòng khách sạn trống không, quăng meme giơ ngón giữa vào nhóm. Tức thì tức vậy nhưng anh ta vẫn tận chức trách dặn dò mấy trăm chữ những điều cần chú ý.
Bài văn dài thượt của anh ta kết thúc bằng một câu “Hãy nghĩ cho cái mạng nhỏ của hai cậu, đừng có đến gần phòng 1413 nữa”.
Lần này Ân Nhận không có thời gian trả lời anh ta.
Để tránh giờ cao điểm đông khách, Ân Nhận và Chung Thành Duyệt đã ngồi sẵn trong cửa hàng buffet thịt nướng, đối diện là người gửi thông tin AAA~ Cướp.
Tên thật của AAA~ Cướp là Vương Cường, không nghề nghiệp, thời gian không có tiền thì làm công việc lấy lương trong ngày, phần lớn thời gian khác đều ngâm mình trên mạng. Vương Cường gầy gò, mặt mũi âm trầm, đôi mắt sáng rõ đảo tới đảo lui. Tóc gã rất dài, hơi bết, không biết đã bao lâu rồi chưa gội.
Theo như Lâm Bội nói, người này không nuôi thú cưng, chỉ từng làm thuê ngắn hạn ở bệnh viện thú y mà thôi.
– Ầy, nghe phú bà nói buffet, tôi còn tưởng kiểu buffet xa hoa kia chứ.
Vương Cường gắp một đĩa đầy thịt, xếp chồng mấy chai bia bên chân mình.
– Tôi nói trước nhá, gửi thông tin một giá, phỏng vấn tính giá khác. Đừng có lừa tôi, tôi biết mấy người làm video ngắn thì tiền về nhanh… ha ha, phú bà kia có quan hệ gì với các cậu vậy?
Khi nói lời này, gã suồng sã nhìn chằm chằm Ân Nhận, biểu cảm hèn hạ “tôi hiểu mà”.
Nếu người này mà chết, chưa biết chừng có thể trở thành một phần của oán lâu, Ân Nhận thầm nghĩ xấu xa.
Thôi, sườn dê của y vẫn quan trọng hơn.
Thịt dê tươi ngon mang áp chảo, hương mỡ tan chảy xộc thẳng vào mũi. Phần thịt nạc khô được ướp qua sốt tỏi, cháy xèo xèo trên lửa nóng, lộ ra thịt hồng hấp dẫn. Ân Nhận liếc nhìn Vương Cường một cái, không tiếp lời, tiếp tục chuyên tâm nướng thịt.
– Ánh mắt ban nãy là sao, hả? Ông đây ghét nhất là dạng bán thân như mày. – Vương Cường gân cổ lên, cơ mặt giật giật.
Nước miếng gã bắn tứ tung, có vài giọt bắn lên sườn dê của Ân Nhận.
Nụ cười đông cứng trên gương mặt y, y siết chặt chiếc đũa kêu lên răng rắc. Quỷ vương đại nhân dùng ánh mắt đau buồn tiễn biệt sườn dê, trong lòng thầm nghĩ 108 cách xử lý Vương Cường.
Thôi kệ đi, giết người là phạm pháp, y phải nghĩ cách nào vòng vèo hơn…
Chung Thành Duyệt:
– Xin lỗi.
Thấy Chung Thành Duyệt đột ngột lên tiếng, Ân Nhận cảm thấy bất ngờ bèn quay mặt sang.
– Sao nào, nó là bồ của mày à? – Vương Cường nhe răng với Chung Thành Duyệt.
Chung Thành Duyệt bình tĩnh nói:
– Vương Cường, sinh ngày 16 tháng 3 năm 20xx, nguyên quán tỉnh D. Từng bị bắt hai lần về tội quấy rối phụ nữ vào năm 20×4 và 20×6.
Sắc mặt Vương Cường thoắt biến, run rẩy chỉ về mái tóc dài của Ân Nhận:
– Chúng mày là cớm hả? Không thể nào, làm gì có thằng cớm nào được để tóc dài như nó.
– Đó là tóc giả. – Chung Thành Duyệt nghiêm mặt nói bừa.
Ân Nhận: ?
Chung Thành Duyệt đẩy gọng kính:
– Chúng tôi đều không phải công an nhưng phối hợp chặt chẽ với công an. Lần này chúng tôi sẽ tiến hành hỏi và trả thù lao theo quy định, toàn bộ quá trình đều được ghi âm, mong anh thận trọng trong lời nói cũng như hành động.
– Xin lỗi, xin lỗi, hai đồng chí ơi, miệng tôi không có khóa, lần sau nhất định sẽ chú ý.
Vẻ hằm hằm nháy mắt biến mất trên gương mặt Vương Cường, gã ngồi co mình trên ghế, đến động tác cầm đũa cũng nghiêm chỉnh hơn nhiều.
Ân Nhận phát hiện ra một việc động trời – Chỉ cần không có ý định thân thiết hơn với Chung Thành Duyệt thì trên một ý nghĩa nào đó anh là một người rất biết cách nói chuyện.
– Thưa hai đồng chí, hai cậu xem, đây chính là ảnh mà con điên… người bạn kia đã gửi. – Vương Cường ăn hai miếng thịt, thấp thỏm như ngồi trên bàn chông, đưa hai tay dâng điện thoại lên.
Màn hình điện thoại của Vương Cường cáu bẩn, bên trên còn có vết nứt như mạng nhện, muốn xem gì cũng phải mở to mắt ra. Dẫu vậy cũng không thể che lấp cảm giác quỷ dị trong tấm ảnh ấy.
[Vũ Mao Miêu: Để tôi đi chụp, tôi mới nhặt được nó không lâu, nó vẫn còn hơi xấu hổ]
[Vũ Mao Miêu: [Hình ảnh]]
[Vũ Mao Miêu: Nó không thích ăn đồ ăn cho mèo lắm, tôi định thử cho nó ăn thịt sống xem sao]
Tấm ảnh là ảnh chụp tự sướng của Cao Mộng Vũ, cô dùng mặt cười gắn lên che mặt mình đi. Trong tấm ảnh, Cao Mộng Vũ đang ở cạnh cửa phòng ngủ, cửa đối diện với phòng khách. Phòng ngủ rực rỡ ánh mặt trời, rõ ràng đang là ban ngày.
Nhưng trong phòng khách lại tối tăm không một tia ánh sáng.
Phía bên kia cánh cửa là một mảng màu đen kịt như huyệt mộ. Vùng đen ấy ngay ngắn chỉnh tề, không có đường nét mơ hồ thường thấy, rõ ràng rất mất tự nhiên, rất bất thường.
Một tay Cao Mộng Vũ chụp ảnh, tay kia duỗi về phía phòng khách, tựa hồ đang vuốt ve thứ gì đó bên kia cánh cửa. Tay của cô bị vùng đen nuốt trọn, ranh giới chỗ cổ tay rất ngay ngắn, như thể đang ngâm tay vào trong mực nước.
Phối hợp với sticker đáng yêu mà cô dán lên mặt mình, tấm ảnh này khiến người ta toàn thân khó chịu.
– Đáng sợ không? – Vương Cường lẩm bẩm – Không biết cô ta nghĩ gì mà đăng tấm ảnh này. Không phải tôi không gửi cho các cậu mà tấm ảnh này không chuyển tiếp được, chắc chắn nó mang cả virus nữa.
– Chúng tôi cần mang chiếc điện thoại này đi, bồi thường anh với giá 150% của chiếc điện thoại mới trên thị trường được chứ.
– Tấm ảnh này quan trọng lắm à, vậy phải thêm… – Nói đến một nửa, Vương Cường sực nhớ ra điều gì, vội đổi gọng – Xem tôi này, làm thế sao được, mọi người cũng làm việc công mà, 100% thôi được rồi.
Chung Thành Duyệt nhìn qua anh ta với ánh mắt sâu thẳm.
– … Cậu nói bao nhiêu thì trả bấy nhiêu cũng được!
Nhận tiền xong, Vương Cường nhanh chóng móc điện thoại ra khỏi ốp, cười như đau răng:
– Hai đồng chí này, tôi còn có chuyện gấp, đi trước nhé!
Chờ bóng dáng Vương Cường biến mất ngoài cửa, Chung Thành Duyệt rút hai tờ giấy ăn, miễn cưỡng nhón tay cầm điện thoại của Vương Cường, cẩn thận để nó vào túi vật chứng của Thức An, toàn bộ quá trình không chạm vào chút nào.
Còn Ân Nhận thì đã ăn xong bốn đĩa sườn dê sốt tỏi, đang vui vẻ ăn thịt bò thái miếng.
Chung Thành Duyệt nói:
– Phỏng đoán của cậu đúng rồi đấy, quả thực Cao Mộng Vũ đang nuôi thứ gì đó. Theo tuyến thời gian này, có lẽ cô ấy đã nuôi “sinh vật bất thường” từ một tháng trước.
– Ờ ừ. – Ân Nhận nhai thịt bò, cố gắng gật đầu.
– Cô ấy mua các loại thịt sống khác nhau để thăm dò khẩu vị của nó, trước mắt có thể nói, nó thích ăn óc nhất. Dựa vào phát ngôn của cô ấy trong nhóm, dường như cô ấy cho rằng mình đã cứu một con mèo.
– Đúng là vậy… anh Chung, anh có ăn kem không? Em đi lấy mấy cái. – Những điều này đều do Ân Nhận đoán đúng, y dỏng tai nghe, có điều ánh mắt lại bay về một hướng khác. Khắp đất trời này đâu đâu chả có tà vật, nhưng kem ốc quế thì y mới thấy lần đầu.
Chung Thành Duyệt mắt điếc tai ngơ, móc điện thoại ra phác thảo tuyến thời gian.
Một tháng trước Cao Mộng Vũ phát hiện tà vật không rõ tên, coi nó là chú mèo bị thương mang về chữa trị, đồng thời mua đủ loại thịt cho nó.
Tuy nhiên, áp lực đến từ “Chàng trai hoa hồng” thực sự quá lớn, chuyện này không thể phân tán sự chú ý của cô.
Bốn tuần trước, Cao Mộng Vũ và Vương Cường xảy ra xung đột trong nhóm thú cưng, ba tuần trước, Tạ Siêu tử vong.
Hai tuần trước, Cao Mộng Vũ kể câu chuyện “kinh dị” trong nhóm thi học thạc sĩ, gần một tuần trước, Cao Mộng Vũ mất tích, Lâm Bội bị ác quỷ “Chàng trai hoa hồng” quấy nhiễu.
Chung Thành Duyệt không động vào thịt nướng, anh cau chặt mày nhìn tuyến thời gian này. Còn Ân Nhận đã ăn sạch gần một cân thịt vào bụng, bấy giờ đang đến khu đồ ngọt làm một chiếc kem ốc quế siêu lớn. Khi y ngâm nga giai điệu ngồi xuống, khoai tây trước mắt Chung Thành Duyệt đã cháy đen rồi.
Bàn tay cầm kem ốc quế của Ân Nhận hơi run lên.
– Khoai tây cháy rồi.
– Tôi hiểu rồi.
Hai người đồng thời lên tiếng.
Ân Nhận:
– Anh nói trước đi.
Kem không đợi người, y tạm thời không rảnh miệng.
– Lúc trước có một điểm tôi nghĩ không ra, Cao Mộng Vũ đã nói “tớ không dám ra ngoài, bên ngoài rất lạnh, khắp nơi đều là hương hoa hồng”. Nhưng khi Lâm Bội bị hiện tượng bất thường quấy nhiễu thì không thể nghỉ ngơi bình thường… không phải hiện tượng bất thường kia không muốn ra tay với Cao Mộng Vũ, mà nó không thể vào được nhà cô ấy.
– Chú “mèo” mà Cao Mộng Vũ cứu đang sống trong nhà cô ấy, cho dù nó cố ý hay vô ý thì nó cũng đã bảo vệ Cao Mộng Vũ.
Chung Thành Duyệt cắn một miếng khoai tây nướng cháy, nhai nuốt một cách máy móc. Ân Nhận không thể nhìn nổi, đổi khoai tây thành ngô ngọt vừa mới nướng xong.
Chung Thành Duyệt gắp ngô ngọt lên, tiếp tục lải nhải:
– Chú “mèo” kia đã chặn hiện tượng bất thường bên ngoài cửa, nhưng người theo dõi cô ấy trong “câu chuyện kinh dị” lại là người sống. Nếu như nó thực sự có ý định bảo vệ Cao Mộng Vũ, vậy nó sẽ làm gì?
Giá trị quan của những sinh vật khác không giống như con người. Ví dụ những con mèo bình thường sẽ tặng chuột chết hay gián cho con người, chúng chia sẻ vật săn được, song con người chưa chắc đã cần đến.
Nếu như cách chú “mèo” kia bảo vệ Cao Mộng Vũ là giấu cô đi thì…
– Có khả năng Cao Mộng Vũ vẫn còn sống.
Hết chương 20
Lời tác giả:
Bất ngờ chưa, nhật ký trò chuyện có thể nhìn thấy thật!
Câu chuyện về một chú mèo đáng yêu (?) ấm áp (?)√
------oOo------
Chăn đệm thực sự quá mềm mại, Ân Nhận chậm rãi trở mình, chuyển sang tư thế nằm sấp. Y mặc kệ Lương Sam, mở tin nhắn đầu tiên mà Lâm Bội gửi.
Rất dễ để nhận ra Cao Mộng Vũ, avatar của cô là tranh vẽ một chú mèo mọc cánh, tên Wechat cũng là cái tên quen thuộc “Vũ Mao Miêu”.
Ban đầu thì cuộc nói chuyện trong nhóm rất bình thường, mọi người đều nói chuyện chó mèo nhà mình. Khi người nuôi chó nói xong về chuyện hãng đồ ăn cho chó xong thì người nuôi mèo cũng bắt đầu giao lưu cách nuôi mèo tâm đắc. Bầu không khí trong nhóm khá hài hòa, thỉnh thoảng còn có người đăng ảnh chụp mèo nhà mình lên.
Có lẽ bầu không khí này đã kích thích đến Cao Mộng Vũ. Khi nói đến chuyện mèo, cô không nhịn được chen vào một câu.
[Chớ Quên Ước Nguyện Ban Đầu: Ha ha, tôi thích mèo trắng hơn]
[Chớ Quên Ước Nguyện Ban Đầu: [Hình ảnh]]
[Vân Vân Thích Ăn Maltesers: Yêu thế! Nhà tui là giống mèo cam, bự lắm rồi nên không đăng ảnh nữa nhó ~]
[Vũ Mao Miêu: Đáng yêu thật đấy]
[Vũ Mao Miêu: Mèo của mọi người có mấy con mắt vậy?]
Trong nhóm im lặng không ai nói gì.
Mấy phút qua đi.
[Kyle: Bác hài hước thật đấy]
[Kyle: Đồ ăn cho mèo hãng Hoàng Bảo thế nào hả mọi người, đã ai từng mua hãng này chưa?]
[Kyle: [Hình ảnh]]
[AAA~ Cướp: Đắt]
Có người chuyển sang chủ đề mới, cuộc trò chuyện lại tiến hành bình thường. Mọi người chẳng ai bảo ai nhưng đều lờ đi Cao Mộng Vũ. Còn Cao Mộng Vũ cũng không phát ngôn thêm nữa.
Ân Nhận: “Ồ”
Y ấn tiếp vào đoạn số hai.
Thời gian khác, nhưng vẫn là nhóm ấy, chủ đề tương tự. Lần này có người hỏi vuốt ve mèo thế nào.
[Vân Vân Thích Ăn Maltesers: Trọng Trọng nhà tui thích gãi cằm, còn tui thì thích vùi mặt vào bụng ẻm ha ha ha]
[KK*: Bóp móng vuốt!]
[Super Tiểu Bân: Tất nhiên là vuốt đuôi rồi]
[AAA~ Cướp: Không thích vuốt]
[Vũ Mao Miêu: Tôi thích sờ chỗ tập trung rất nhiều chân của nó]
[Vũ Mao Miêu: Chỗ đó gọi là gì ấy nhỉ?]
[Kyle: …]
[AAA~ Cướp: Hỏi chấm. Thần kinh lạc vào nhóm à?]
[AAA~ Cướp: Nuôi cái quái gì vậy. Gửi ảnh lên xem nào]
[Vân Vân Thích Ăn Maltesers: Đừng cãi nhau ~ Xem mèo thui nà ~]
[Vân Vân Thích Ăn Maltesers: [Hình ảnh]]
[AAA~ Cướp: Bác đừng chen vào. Có bệnh thì phải để người ta chữa]
[AAA~ Cướp: @Vũ Mao Miêu Gửi ảnh, gửi ảnh, gửi ảnh, không gửi thì tự thoát nhóm đi]
[Vũ Mao Miêu: Để tôi đi chụp, tôi mới nhặt được nó không lâu, nó vẫn còn hơi xấu hổ]
[Vu ~ M ao Mie^u? ?:*&1111斤7{!Hình?Ảnh]
[Vũ Mao Miêu: Nó không thích ăn đồ ăn cho mèo lắm, tôi định thử cho nó ăn thịt sống xem sao]
[AAA~ Cướp: …]
[KK*: Trò đùa này không vui chút nào.]
[Super Tiểu Bân: @Bác sĩ Tống – Phòng khám Ái Trân bác sĩ có đá người này ra không ạ, bị thần kinh hay sao lại gửi thứ này lên nhóm]
[Vân Vân Thích Ăn Maltesers: @Vũ Mao Miêu mọi người đều nói chuyện đàng hoàng, cô làm vậy thấy thú vị lắm hả?]
[Vũ Mao Miêu: Sao thế, ảnh của mọi người đăng cũng như vậy mà?]
[Vũ Mao Miêu: Chẳng qua màu sắc của mèo nhà tôi hơi khác thôi]
[Vũ Mao Miêu: Có lẽ do mới nhặt về nên nó còn hơi yếu. Nó chẳng chịu ra ngoài, tôi chỉ đành từ từ chăm vậy]
[Vân Vân Thích Ăn Maltesers: [Lịch sử trò chuyện nhóm]]
[Vân Vân Thích Ăn Maltesers: Cô nhìn xem mèo bình thường đây này, tại sao lại bảo ảnh chúng tôi chụp đều như vậy???]
[AAA~ Cướp: Tôi không chuyển tiếp được ảnh cô ấy gửi lên. Quái lạ thật. Đều bị loạn mã]
[AAA~ Cướp: Mấy bác thử được không?]
[KK*: Tôi chuyển tiếp cũng bị loạn mã, lưu lại, chụp màn hình, quay phim rồi cắt ra đều không được, hỏng hết cả]
[KK*: Có độc]
Chẳng trách Lâm Bội gửi nhật ký trò chuyện qua đây cũng bị loạn mã.
Ân Nhận vội xem tiếp đoạn nhật ký trò chuyện thứ ba, so với hai đoạn lúc trước thì đoạn này khá bình thường. Nội dung đại khái là người tên “AAA~ Cướp” gửi video của “Chàng trai hoa hồng” vào nhóm, chửi mắng “bạn gái cũ” của anh ta, lời lẽ vô cùng khó nghe. Cao Mộng Vũ không nhịn được, nhảy ra dùng thân phận “người quen của bạn gái cũ” nói mấy câu.
AAA~ Cướp độc mồm, mắng lại ngay, thuận tiện còn châm chọc phát ngôn bất thường của cô lúc trước.
Lúc này cuối cùng chủ nhóm mới ra mặt, nhanh nhẹn dứt khoát đá bay Cao Mộng Vũ “tinh thần có vấn đề” ra khỏi nhóm.
Căn cứ vào thuyết minh bổ sung của Lâm Bội, người chuyên đăng bài trong nhóm chính là AAA~ Cướp. Anh ta nói Vũ Mao Miêu chính là người quen của bạn gái “Chàng trai hoa hồng”, gửi toàn bộ phát ngôn của cô cho trợ lý Lâm Bội, còn truy hỏi có thể được bao nhiêu tiền thù lao.
Tấm ảnh bất thường kia chỉ có thể hiển thị trong điện thoại của AAA~ Cướp. Lâm Bội đã hẹn anh ta ra ngoài, nhưng chuyện này thực sự rất quái dị, bản thân Lâm Bội còn chưa chuẩn bị bước tiếp.
– Anh Chung, ngày mai cùng đi nhé? Có cần phải báo trước cho anh Lương không?”
– Ừ, ờ…? – Chung Thành Duyệt trở mình, phát ra âm thanh lẩm bẩm buồn ngủ.
Hóa ra người này vẫn ngủ, còn chẳng thèm đọc tin gì hết!
Ân Nhận cảm thấy mức độ lười biếng của mình chưa đủ đô, y quăng điện thoại, quyết định để trời sáng tính sau.
***
Hôm sau, Lương Sam nhìn căn phòng khách sạn trống không, quăng meme giơ ngón giữa vào nhóm. Tức thì tức vậy nhưng anh ta vẫn tận chức trách dặn dò mấy trăm chữ những điều cần chú ý.
Bài văn dài thượt của anh ta kết thúc bằng một câu “Hãy nghĩ cho cái mạng nhỏ của hai cậu, đừng có đến gần phòng 1413 nữa”.
Lần này Ân Nhận không có thời gian trả lời anh ta.
Để tránh giờ cao điểm đông khách, Ân Nhận và Chung Thành Duyệt đã ngồi sẵn trong cửa hàng buffet thịt nướng, đối diện là người gửi thông tin AAA~ Cướp.
Tên thật của AAA~ Cướp là Vương Cường, không nghề nghiệp, thời gian không có tiền thì làm công việc lấy lương trong ngày, phần lớn thời gian khác đều ngâm mình trên mạng. Vương Cường gầy gò, mặt mũi âm trầm, đôi mắt sáng rõ đảo tới đảo lui. Tóc gã rất dài, hơi bết, không biết đã bao lâu rồi chưa gội.
Theo như Lâm Bội nói, người này không nuôi thú cưng, chỉ từng làm thuê ngắn hạn ở bệnh viện thú y mà thôi.
– Ầy, nghe phú bà nói buffet, tôi còn tưởng kiểu buffet xa hoa kia chứ.
Vương Cường gắp một đĩa đầy thịt, xếp chồng mấy chai bia bên chân mình.
– Tôi nói trước nhá, gửi thông tin một giá, phỏng vấn tính giá khác. Đừng có lừa tôi, tôi biết mấy người làm video ngắn thì tiền về nhanh… ha ha, phú bà kia có quan hệ gì với các cậu vậy?
Khi nói lời này, gã suồng sã nhìn chằm chằm Ân Nhận, biểu cảm hèn hạ “tôi hiểu mà”.
Nếu người này mà chết, chưa biết chừng có thể trở thành một phần của oán lâu, Ân Nhận thầm nghĩ xấu xa.
Thôi, sườn dê của y vẫn quan trọng hơn.
Thịt dê tươi ngon mang áp chảo, hương mỡ tan chảy xộc thẳng vào mũi. Phần thịt nạc khô được ướp qua sốt tỏi, cháy xèo xèo trên lửa nóng, lộ ra thịt hồng hấp dẫn. Ân Nhận liếc nhìn Vương Cường một cái, không tiếp lời, tiếp tục chuyên tâm nướng thịt.
– Ánh mắt ban nãy là sao, hả? Ông đây ghét nhất là dạng bán thân như mày. – Vương Cường gân cổ lên, cơ mặt giật giật.
Nước miếng gã bắn tứ tung, có vài giọt bắn lên sườn dê của Ân Nhận.
Nụ cười đông cứng trên gương mặt y, y siết chặt chiếc đũa kêu lên răng rắc. Quỷ vương đại nhân dùng ánh mắt đau buồn tiễn biệt sườn dê, trong lòng thầm nghĩ 108 cách xử lý Vương Cường.
Thôi kệ đi, giết người là phạm pháp, y phải nghĩ cách nào vòng vèo hơn…
Chung Thành Duyệt:
– Xin lỗi.
Thấy Chung Thành Duyệt đột ngột lên tiếng, Ân Nhận cảm thấy bất ngờ bèn quay mặt sang.
– Sao nào, nó là bồ của mày à? – Vương Cường nhe răng với Chung Thành Duyệt.
Chung Thành Duyệt bình tĩnh nói:
– Vương Cường, sinh ngày 16 tháng 3 năm 20xx, nguyên quán tỉnh D. Từng bị bắt hai lần về tội quấy rối phụ nữ vào năm 20×4 và 20×6.
Sắc mặt Vương Cường thoắt biến, run rẩy chỉ về mái tóc dài của Ân Nhận:
– Chúng mày là cớm hả? Không thể nào, làm gì có thằng cớm nào được để tóc dài như nó.
– Đó là tóc giả. – Chung Thành Duyệt nghiêm mặt nói bừa.
Ân Nhận: ?
Chung Thành Duyệt đẩy gọng kính:
– Chúng tôi đều không phải công an nhưng phối hợp chặt chẽ với công an. Lần này chúng tôi sẽ tiến hành hỏi và trả thù lao theo quy định, toàn bộ quá trình đều được ghi âm, mong anh thận trọng trong lời nói cũng như hành động.
– Xin lỗi, xin lỗi, hai đồng chí ơi, miệng tôi không có khóa, lần sau nhất định sẽ chú ý.
Vẻ hằm hằm nháy mắt biến mất trên gương mặt Vương Cường, gã ngồi co mình trên ghế, đến động tác cầm đũa cũng nghiêm chỉnh hơn nhiều.
Ân Nhận phát hiện ra một việc động trời – Chỉ cần không có ý định thân thiết hơn với Chung Thành Duyệt thì trên một ý nghĩa nào đó anh là một người rất biết cách nói chuyện.
– Thưa hai đồng chí, hai cậu xem, đây chính là ảnh mà con điên… người bạn kia đã gửi. – Vương Cường ăn hai miếng thịt, thấp thỏm như ngồi trên bàn chông, đưa hai tay dâng điện thoại lên.
Màn hình điện thoại của Vương Cường cáu bẩn, bên trên còn có vết nứt như mạng nhện, muốn xem gì cũng phải mở to mắt ra. Dẫu vậy cũng không thể che lấp cảm giác quỷ dị trong tấm ảnh ấy.
[Vũ Mao Miêu: Để tôi đi chụp, tôi mới nhặt được nó không lâu, nó vẫn còn hơi xấu hổ]
[Vũ Mao Miêu: [Hình ảnh]]
[Vũ Mao Miêu: Nó không thích ăn đồ ăn cho mèo lắm, tôi định thử cho nó ăn thịt sống xem sao]
Tấm ảnh là ảnh chụp tự sướng của Cao Mộng Vũ, cô dùng mặt cười gắn lên che mặt mình đi. Trong tấm ảnh, Cao Mộng Vũ đang ở cạnh cửa phòng ngủ, cửa đối diện với phòng khách. Phòng ngủ rực rỡ ánh mặt trời, rõ ràng đang là ban ngày.
Nhưng trong phòng khách lại tối tăm không một tia ánh sáng.
Phía bên kia cánh cửa là một mảng màu đen kịt như huyệt mộ. Vùng đen ấy ngay ngắn chỉnh tề, không có đường nét mơ hồ thường thấy, rõ ràng rất mất tự nhiên, rất bất thường.
Một tay Cao Mộng Vũ chụp ảnh, tay kia duỗi về phía phòng khách, tựa hồ đang vuốt ve thứ gì đó bên kia cánh cửa. Tay của cô bị vùng đen nuốt trọn, ranh giới chỗ cổ tay rất ngay ngắn, như thể đang ngâm tay vào trong mực nước.
Phối hợp với sticker đáng yêu mà cô dán lên mặt mình, tấm ảnh này khiến người ta toàn thân khó chịu.
– Đáng sợ không? – Vương Cường lẩm bẩm – Không biết cô ta nghĩ gì mà đăng tấm ảnh này. Không phải tôi không gửi cho các cậu mà tấm ảnh này không chuyển tiếp được, chắc chắn nó mang cả virus nữa.
– Chúng tôi cần mang chiếc điện thoại này đi, bồi thường anh với giá 150% của chiếc điện thoại mới trên thị trường được chứ.
– Tấm ảnh này quan trọng lắm à, vậy phải thêm… – Nói đến một nửa, Vương Cường sực nhớ ra điều gì, vội đổi gọng – Xem tôi này, làm thế sao được, mọi người cũng làm việc công mà, 100% thôi được rồi.
Chung Thành Duyệt nhìn qua anh ta với ánh mắt sâu thẳm.
– … Cậu nói bao nhiêu thì trả bấy nhiêu cũng được!
Nhận tiền xong, Vương Cường nhanh chóng móc điện thoại ra khỏi ốp, cười như đau răng:
– Hai đồng chí này, tôi còn có chuyện gấp, đi trước nhé!
Chờ bóng dáng Vương Cường biến mất ngoài cửa, Chung Thành Duyệt rút hai tờ giấy ăn, miễn cưỡng nhón tay cầm điện thoại của Vương Cường, cẩn thận để nó vào túi vật chứng của Thức An, toàn bộ quá trình không chạm vào chút nào.
Còn Ân Nhận thì đã ăn xong bốn đĩa sườn dê sốt tỏi, đang vui vẻ ăn thịt bò thái miếng.
Chung Thành Duyệt nói:
– Phỏng đoán của cậu đúng rồi đấy, quả thực Cao Mộng Vũ đang nuôi thứ gì đó. Theo tuyến thời gian này, có lẽ cô ấy đã nuôi “sinh vật bất thường” từ một tháng trước.
– Ờ ừ. – Ân Nhận nhai thịt bò, cố gắng gật đầu.
– Cô ấy mua các loại thịt sống khác nhau để thăm dò khẩu vị của nó, trước mắt có thể nói, nó thích ăn óc nhất. Dựa vào phát ngôn của cô ấy trong nhóm, dường như cô ấy cho rằng mình đã cứu một con mèo.
– Đúng là vậy… anh Chung, anh có ăn kem không? Em đi lấy mấy cái. – Những điều này đều do Ân Nhận đoán đúng, y dỏng tai nghe, có điều ánh mắt lại bay về một hướng khác. Khắp đất trời này đâu đâu chả có tà vật, nhưng kem ốc quế thì y mới thấy lần đầu.
Chung Thành Duyệt mắt điếc tai ngơ, móc điện thoại ra phác thảo tuyến thời gian.
Một tháng trước Cao Mộng Vũ phát hiện tà vật không rõ tên, coi nó là chú mèo bị thương mang về chữa trị, đồng thời mua đủ loại thịt cho nó.
Tuy nhiên, áp lực đến từ “Chàng trai hoa hồng” thực sự quá lớn, chuyện này không thể phân tán sự chú ý của cô.
Bốn tuần trước, Cao Mộng Vũ và Vương Cường xảy ra xung đột trong nhóm thú cưng, ba tuần trước, Tạ Siêu tử vong.
Hai tuần trước, Cao Mộng Vũ kể câu chuyện “kinh dị” trong nhóm thi học thạc sĩ, gần một tuần trước, Cao Mộng Vũ mất tích, Lâm Bội bị ác quỷ “Chàng trai hoa hồng” quấy nhiễu.
Chung Thành Duyệt không động vào thịt nướng, anh cau chặt mày nhìn tuyến thời gian này. Còn Ân Nhận đã ăn sạch gần một cân thịt vào bụng, bấy giờ đang đến khu đồ ngọt làm một chiếc kem ốc quế siêu lớn. Khi y ngâm nga giai điệu ngồi xuống, khoai tây trước mắt Chung Thành Duyệt đã cháy đen rồi.
Bàn tay cầm kem ốc quế của Ân Nhận hơi run lên.
– Khoai tây cháy rồi.
– Tôi hiểu rồi.
Hai người đồng thời lên tiếng.
Ân Nhận:
– Anh nói trước đi.
Kem không đợi người, y tạm thời không rảnh miệng.
– Lúc trước có một điểm tôi nghĩ không ra, Cao Mộng Vũ đã nói “tớ không dám ra ngoài, bên ngoài rất lạnh, khắp nơi đều là hương hoa hồng”. Nhưng khi Lâm Bội bị hiện tượng bất thường quấy nhiễu thì không thể nghỉ ngơi bình thường… không phải hiện tượng bất thường kia không muốn ra tay với Cao Mộng Vũ, mà nó không thể vào được nhà cô ấy.
– Chú “mèo” mà Cao Mộng Vũ cứu đang sống trong nhà cô ấy, cho dù nó cố ý hay vô ý thì nó cũng đã bảo vệ Cao Mộng Vũ.
Chung Thành Duyệt cắn một miếng khoai tây nướng cháy, nhai nuốt một cách máy móc. Ân Nhận không thể nhìn nổi, đổi khoai tây thành ngô ngọt vừa mới nướng xong.
Chung Thành Duyệt gắp ngô ngọt lên, tiếp tục lải nhải:
– Chú “mèo” kia đã chặn hiện tượng bất thường bên ngoài cửa, nhưng người theo dõi cô ấy trong “câu chuyện kinh dị” lại là người sống. Nếu như nó thực sự có ý định bảo vệ Cao Mộng Vũ, vậy nó sẽ làm gì?
Giá trị quan của những sinh vật khác không giống như con người. Ví dụ những con mèo bình thường sẽ tặng chuột chết hay gián cho con người, chúng chia sẻ vật săn được, song con người chưa chắc đã cần đến.
Nếu như cách chú “mèo” kia bảo vệ Cao Mộng Vũ là giấu cô đi thì…
– Có khả năng Cao Mộng Vũ vẫn còn sống.
Hết chương 20
Lời tác giả:
Bất ngờ chưa, nhật ký trò chuyện có thể nhìn thấy thật!
Câu chuyện về một chú mèo đáng yêu (?) ấm áp (?)√
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.