Chương 34: Quyển 1 - Chương 34: Nhà mới (5)
Liễu Mãn Pha
02/02/2018
“Anh bảo ai cút?”
Dưới ánh mắt ngơ ngác của ba người, Lý Huỳnh Lam lại hỏi một lần nữa, ngữ khí càng trầm thấp.
Hạ Tuấn Đồng há miệng thở hắt ra, lúc này gã giống như bị gió bão của Lý Huỳnh Lam lúc này đè bẹp, tất cả uất ức nãy giờ trong lòng đều nghẹn xuống. Gã vốn cho rằng đối phương chẳng qua chỉ là một trợ lý mà thôi, cho dù tới làm ở Ánh Sáng, bằng thân phận của gã mà chẳng lẽ không giáo huấn được một chút hay sao, ai ngờ Lý Huỳnh Lam vậy mà chẳng thèm cho gã một chút mặt mũi nào hết như vậy.
Nếu so sánh thì tính tình của Hạ Tuấn Đồng chẳng kém cạnh tí tẹo nào so với người trước mặt, nhưng nếu so thân phận, gã vẫn chưa có cái gan diễu võ giường oai trước mặt Lý Huỳnh Lam đâu, vì thế đành hạ mình xuống một bậc, tạm thời cho như là một chuyện hiểu lầm.
“Huỳnh Lam, tôi…”
Ai ngờ Lý Huỳnh Lam trực tiếp chặn họng gã, không vui hỏi “Anh gọi tôi là gì vậy, tôi rất thân với anh sao?”
Hạ Tuấn Đồng ngẩn ra, lúc này lại chú ý tới Chu Chí Thành bên cạnh, ánh mắt chứa đầy ý tứ châm chọc kia quả thật có thể biết gã thành thằng đần được rồi, da mặt gã bị người ta chọc đến nhăn nhúm cả lại.
Lý Huỳnh Lam thấy gã vẫn cứ chần chờ, cuối cùng câu “Biến!” lạnh lùng cũng ra khỏi miệng, triệt để đè bẹp vở kịch nực cười của gã, ngay cả một chữ cũng không dám nói, gã khuất nhục rời đi.
Hạ Tuấn Đồng vừa bị đuổi đi, còn Chu Chí Thành cũng chẳng vui vẻ gì, trong lòng hắn giờ phút này chỉ có sóng cuộn biển gầm, nhưng trên mặt hắn vẫn tỏ ra ôn nhu, cố gắng khắc chế mà tiến lên trấn an Lý Huỳnh Lam, chỉ thấy đối phương né tránh, ánh mắt kia chẳng khác nào lúc trước dành cho Hạ Tuấn Đồng, vẫn là lạnh lùng như vậy, thậm chí còn có một chút thất vọng… Chán ghét?
Chu Chí Thành ngạc nhiên, cuống quít muốn mở miệng giải thích, chợt nghe Lý Huỳnh Lam dùng giọng điệu xa lạ mà hắn chưa từng bao giờ gặp qua, bảo “Đừng giả bộ nữa, tôi không ngu!”
Chu Chí Thành như bị sét đánh.
Lý Huỳnh Lam không rảnh thưởng thức vẻ mặt của hắn, thấy Cao Khôn vẫn trầm mặc như lúc trước, khó chịu nhíu mày.
“Đi!”
Cao Khôn cứ tưởng rằng Lý Huỳnh Lam cũng đuổi anh đi, thế nên vẫn cứ thành thật đứng đực ra đấy.
Lý Huỳnh Lam chẳng còn lời gì để nói nữa, liếc mắt xem thường anh, sau đó giữ chặt tay anh rồi lôi ra ngoài, vóc người anh rất cao to, Lý Huỳnh Lam mới đi hai bước thì suýt nữa bị anh kéo trở lại, may thay Cao Khôn cũng thức thời, để cậu kéo ra ngoài.
Chỉ còn lại Chu Chí Thành với khuôn mặt trắng bệch vẫn đứng lì đó, rất lâu không động.
Hai người lần theo lối cửa sau ra ngoài rạp hát, rồi xuyên thẳng qua con đường hai bên trồng đầy cây ngô đồng.
Cao Khôn phía sau chỉ nhìn Lý Huỳnh Lam kéo anh đi, thẳng tới khi đối phương bỗng dừng bước, quay đầu trừng anh.
Dưới tầm mắt của đối phương, Cao Khôn nhẹ nhàng hỏi một câu khiến Lý Huỳnh Lam xém tí nữa là hộc máu.
Anh nói “Cậu vẫn chưa thay đồ…”
Lý Huỳnh Lam bỗng hỏi “Anh tới xem à?”
Cao Khôn biết cậu đang nói tới màn biểu diễn vừa rồi, vậy nên gật đầu “Có xem, cảm ơn cậu… đã đưa vé cho tôi”
“Tôi cũng để vé ở nhà, anh không chú ý sao?”
Cao Khôn ngạc nhiên, lắc đầu.
Lý Huỳnh Lam cắn môi.
Cao Khôn sợ cậu mất hứng, nên vội bảo “Diễn rất hay…” Vốn anh còn định khen diễn xuất của Lý Huỳnh Lam, chỉ là lời tới cửa miệng rồi lại chẳng biết nói thế nào cho tốt, nên chỉ có thể vặn vẹo nói ra hai chữ nữa.
“Rất hay… Rất hay…”
Lời khích lệ khô khan mà nghiêm túc như vậy nhẹ nhàng vuốt ve nội tâm của Lý Huỳnh Lam, khóe môi cậu hơi gợn lên.
Ven đường chỉ có hai ánh đèn mờ nhạt, ánh sáng mờ mịt xuyên qua những tàng cây thấp thoáng héo rũ, khiến vẻ mặt của Lý Huỳnh Lam có chút mơ hồ, nhưng hai mắt cậu vẫn mở rất to, chẳng hề chớp mắt nhìn Cao Khôn. Cậu vẫn mặc bộ âu phục lúc trước, giống hệt như đoạn kịch dưới gốc cây hòe, lúc tiểu thiếu gia chờ đợi nàng tiểu thư kia.
Thấy thần sắc Cao Khôn có chút mê muội, Lý Huỳnh Lam tiến lên một bước, cười hỏi “Nghĩ gì vậy?”
Khuôn mặt đẹp đẽ càng trở nên rõ ràng, dưới ánh đèn mông lung, tựa như một màu sắc ôn hòa điểm xuyết trên tờ giấy Tuyên Thành, nhiễm thêm một sắc thái kiều diễm.
Cao Khôn cảm thấy nội tâm mình như đang khẽ rung động.
Anh ấp úng “Nghĩ… nghĩ diễn…”
Lý Huỳnh Lam hỏi “Anh có thích không?”
Cao Khôn theo phản xạ gật đầu.
“Thích đoạn nào?”
Cao Khôn chẳng hề do dực “Đoạn cậu diễn…”
Lý Huỳnh Lam cười, nhưng rồi cậu lại bảo “Anh không thấy tên tiểu thiếu gia đó rất ngu sao?”
Cao Khôn nghi hoặc.
Lý Huỳnh Lam nói “Cậu ta không nên tham lam, tốt nhất là lại đi ra nước ngoài, cố gắng mà quên đoạn thời gian đó đi, cả đời người nhớ được bao nhiêu thứ, chỉ là tình cảm thời niên thiếu mà thôi, qua vài năm còn nhớ được ai, ngày qua dần sẽ quên hết, có đúng không?
Cao Khôn trầm mặc.
Lý Huỳnh Lam còn nói “Thiếu một người cũng không phải không sống nổi, chết còn đần độn rồi chờ, thật là ngốc, hẳn nào kết cuộc chẳng tốt đẹp gì, cô đơn cả nửa đời sau…”
“Thật xin lỗi” Cao khôn rất lâu mới nói.
Lý Huỳnh Lam dừng lại, ngạc nhiên nhìn đối phương “Tôi đang nói về vở kịch mà.”
Cao Khôn vừa trịnh trọng, vừa thành khẩn “Thật xin lỗi, Huỳnh Lam… Xin lỗi…”
Lý Huỳnh Lam thu lại nụ cười trên mặt “Anh hận tôi sao?”
Cao Khôn chẳng hề chần chờ lắc đầu, vẫn nói câu kia “Cậu đừng nghĩ như vậy, chuyện này không liên quan tới cậu.”
“Anh thật ra cũng biết đúng không? Trước kia anh ra tù không nói với tôi, là vì có hiểu lầm, trong hai năm anh vào trường thanh thiếu niên, tôi đi tìm anh, viết thư cho anh, thật ra lúc đó anh cũng đã biết rồi, sau hai năm cơ bản anh cũng không ra được, lại còn tiếp tục ngồi tù, nhưng lại không nói cho tôi, chắc vì hận tôi đúng không, anh vẫn hận tôi…”
Giờ phút này, Lý Huỳnh Lam bỗng nhớ tới lúc trước Lưu Hỉ Nhạc từng nói với cậu.
Anh tôi từng nói, ngoại trừ chúng ta, trên đời này, anh chẳng còn ai hết…
Cao Khôn ngẩn ra, anh không nghĩ tới chuyện Lý Huỳnh Lam sẽ đoán được, anh sốt ruột, lần thứ hai nhấn mạnh “Tôi không hận cậu, tôi chưa từng trách cậu” Về phần tại sao anh chưa nói cho cậu biết, Cao Khôn chỉ có thể trả lời một câu.
“Thật xin lỗi…”
Lý Huỳnh Lam nhìn vẻ mặt anh, cười khổ “Nhưng anh đâu hối hận, nếu trở lại lúc ấy, anh vẫn sẽ làm vậy, đúng không?
Cao Khôn không nói gì, như đã ngầm thừa nhận.
Lý Huỳnh Lam bỗng bừng tỉnh, gật đầu “Là mẹ… Mẹ tôi, bọn họ từng tìm anh trước phiên tòa… Là mẹ tôi!”
Cao Khôn nhíu mày.
Lý Huỳnh Lam cũng đoán được Lý Tiểu Quân và Lý Nguyên Châu nói gì với Cao Khôn.
“Sao anh tin bà ấy mà không tin tôi, sao anh không để tôi cứu anh? Sao anh lại muốn nhận tội?”
Cao Khôn nhỏ giọng “Đã làm, dù sao cũng phải trả giá”
“Đồ ngốc, đồ ngốc…”
Lý Huỳnh Lam trừng Cao Khôn, trong mắt lại có một tia oán giận, nội tâm cậu lại bắt đầu nóng nảy, phần cảm xúc này chẳng thể nào phát tiết được, cậu đưa tay lên đầu giật tóc chính mình.
Cao Khôn hoảng sợ, vội vàng bước tới giữ chặt tay cậu, sau đó tay còn lại gắt gao ôm Lý Huỳnh Lam vào ngực.
“Huỳnh Lam, Huỳnh Lam… Bình tĩnh một chút được không, đừng nghĩ, đừng nghĩ”
Lý Huỳnh Lam tựa như trở về cơn ác mộng ngày ấy, cảm xúc suy sụp vô pháp khống chế, cậu lắc đầu, thở dốc.
“A Khôn, em rất hận…”
Nhưng cậu chẳng biết nên hận ai nữa, vậy nên chỉ có thể hận bản thân mình.
“Em đã đi tìm anh, anh có biết không, ở đường Bỉ Dực, trường học, thị trấn G, em đã đi rất nhiều, nhưng không thấy anh, chẳng có ai nói cho em biết anh ở nơi nào, chỉ có thể tự mình tìm, nhưng chẳng thấy anh đâu hết…”
Tiếng nói của Lý Huỳnh Lam rất nhẹ, còn Cao Khôn nghe được, trái tim như bị dao cứa, trong thời gian anh phải trả giá trong nhà giam lại không hề biết Lý Huỳnh Lam cũng phải đau khổ vì điều đó, loại tâm trạng tự trách và áy náy đã tra tấn cậu rất lâu, Lý Huỳnh Lam không biết Cao Khôn đã vượt qua sáu năm ấy như thế nào, giống như anh ũng chẳng biết Lý Huỳnh Lam một ngày sống dài đằng đẵng như hai ngàn năm.
“Thật xin lỗi… Thật xin lỗi…”
Cao Khôn vỗ nhẹ lên sống lưng Lý Huỳnh Lam, vuốt ve mái tóc của cậu, chẳng biết nói gì khác ngoài câu xin lỗi, khớp hàm anh cứng đờ, trên thái dương cũng xuất hiện gân xanh.
Lý Huỳnh Lam ôm lại anh, nghe Cao Khôn nói, trong lòng cảm xúc cuồn cuộn.
“Anh sẽ không đi nữa, đúng không?”
Lý Huỳnh Lam ngẩng đầu nhìn Cao Khôn, dưới ánh đèn đường mờ mịt, đôi mắt cậu như có ánh nước, nhìn qua y hệt nước mắt, bên trong dường như vẫn còn vẻ tuyệt vọng không hề tiêu tan, mơ hồ giống như đoạn diễn độc thoại bên giếng nước Cao Khôn xem lúc trước.
Dưới ánh mắt ấy, Cao Khôn ngoan ngoãn gật đầu.
Lý Huỳnh Lam cười, mặc cho nụ cười ấy có chút chua sót, nhưng cậu vẫn cười lần nữa.
Cậu nhẹ nhàng cọ đầu vào cổ Cao Khôn, dán hai má vào ngực anh, hệt như một chú mèo Ba Tư đang làm nũng.
Đây không phải lần đầu tiên hai người thân cận thế này, nhưng giờ phút này, chẳng hiểu sao tay chân Cao Khôn cứng đờ hết vào, sau đó anh ý thức được động tác này của mình càng khiến Lý Huỳnh Lam vùi sâu vào trong lòng mình, lồng ngực anh hiện tại hệt như bị một vật mạnh mẽ nện vào.
Anh kinh ngạc nhìn người gần mình trong gang tấc.
Lý Huỳnh Lam cũng nhìn anh, so với vẻ thâm trầm của Cao Khôn, biểu tình của Lý Huỳnh Lam còn có chút bất lực, Cao Khôn không lùi được ra đằng sau, rồi anh phát hiện ra Lý Huỳnh Lam càng ngày càng sáp lại gần, Cao Khôn biết cậu định làm gì, nhưng phản ứng của anh tuyệt đối chính là vấn đề, anh hệt như một cái ván cửa hiên ngang đứng đó, tùy ý cảm nhận hơi thở ấm áp của cậu càng ngày càng gần.
Ngay lúc hai đôi môi sắp chạm nhau, bỗng một tiếng quát khẽ vang lên, chấm dứt bầu không khí quỷ dị giữa hai người.
“Huỳnh – Lam!”
Cao Khôn cả kinh, vội buông lỏng hai tay.
Ngược lại, Lý Huỳnh Lam chỉ ngạc nhiên một lúc rồi khôi phục rất nhanh, tiện đà chậm rãi quay đầu nhìn về phía kia.
Chỉ thấy đầu đường có một chiếc ô tô đen đang đỗ, cửa kính chỗ ngồi phía sau đã hạ xuống, một người đang ngồi nhìn về phía này, vẻ mặt chẳng hề biến hóa, nhưng ánh mắt lại chứa đầy tức giận bắn thẳng về phía này.
Ngay sau đó, cửa xe mở ra, một người đàn ông cao gầy bước xuống.
Đối phương tiến gần về nơi này, Lý Huỳnh Lam lúc này mới chậm rãi buông lỏng bàn tay còn nắm trên cổ tay của Cao Khôn, không hề e dè mà đi qua.
Trác Diệu nhìn Lý Huỳnh Lam mặt chẳng đỏ tim chẳng đập, lại liếc sang bên cạnh thì gặp được một người rất quen, nhíu chặt mày.
Thấy đối phương, Cao Khôn rốt cuộc cũng lui một bước, cách Lý Huỳnh Lam khoảng một cán tay, sau đó lễ phép gật đầu với Trác Diệu.
Dưới ánh mắt ngơ ngác của ba người, Lý Huỳnh Lam lại hỏi một lần nữa, ngữ khí càng trầm thấp.
Hạ Tuấn Đồng há miệng thở hắt ra, lúc này gã giống như bị gió bão của Lý Huỳnh Lam lúc này đè bẹp, tất cả uất ức nãy giờ trong lòng đều nghẹn xuống. Gã vốn cho rằng đối phương chẳng qua chỉ là một trợ lý mà thôi, cho dù tới làm ở Ánh Sáng, bằng thân phận của gã mà chẳng lẽ không giáo huấn được một chút hay sao, ai ngờ Lý Huỳnh Lam vậy mà chẳng thèm cho gã một chút mặt mũi nào hết như vậy.
Nếu so sánh thì tính tình của Hạ Tuấn Đồng chẳng kém cạnh tí tẹo nào so với người trước mặt, nhưng nếu so thân phận, gã vẫn chưa có cái gan diễu võ giường oai trước mặt Lý Huỳnh Lam đâu, vì thế đành hạ mình xuống một bậc, tạm thời cho như là một chuyện hiểu lầm.
“Huỳnh Lam, tôi…”
Ai ngờ Lý Huỳnh Lam trực tiếp chặn họng gã, không vui hỏi “Anh gọi tôi là gì vậy, tôi rất thân với anh sao?”
Hạ Tuấn Đồng ngẩn ra, lúc này lại chú ý tới Chu Chí Thành bên cạnh, ánh mắt chứa đầy ý tứ châm chọc kia quả thật có thể biết gã thành thằng đần được rồi, da mặt gã bị người ta chọc đến nhăn nhúm cả lại.
Lý Huỳnh Lam thấy gã vẫn cứ chần chờ, cuối cùng câu “Biến!” lạnh lùng cũng ra khỏi miệng, triệt để đè bẹp vở kịch nực cười của gã, ngay cả một chữ cũng không dám nói, gã khuất nhục rời đi.
Hạ Tuấn Đồng vừa bị đuổi đi, còn Chu Chí Thành cũng chẳng vui vẻ gì, trong lòng hắn giờ phút này chỉ có sóng cuộn biển gầm, nhưng trên mặt hắn vẫn tỏ ra ôn nhu, cố gắng khắc chế mà tiến lên trấn an Lý Huỳnh Lam, chỉ thấy đối phương né tránh, ánh mắt kia chẳng khác nào lúc trước dành cho Hạ Tuấn Đồng, vẫn là lạnh lùng như vậy, thậm chí còn có một chút thất vọng… Chán ghét?
Chu Chí Thành ngạc nhiên, cuống quít muốn mở miệng giải thích, chợt nghe Lý Huỳnh Lam dùng giọng điệu xa lạ mà hắn chưa từng bao giờ gặp qua, bảo “Đừng giả bộ nữa, tôi không ngu!”
Chu Chí Thành như bị sét đánh.
Lý Huỳnh Lam không rảnh thưởng thức vẻ mặt của hắn, thấy Cao Khôn vẫn trầm mặc như lúc trước, khó chịu nhíu mày.
“Đi!”
Cao Khôn cứ tưởng rằng Lý Huỳnh Lam cũng đuổi anh đi, thế nên vẫn cứ thành thật đứng đực ra đấy.
Lý Huỳnh Lam chẳng còn lời gì để nói nữa, liếc mắt xem thường anh, sau đó giữ chặt tay anh rồi lôi ra ngoài, vóc người anh rất cao to, Lý Huỳnh Lam mới đi hai bước thì suýt nữa bị anh kéo trở lại, may thay Cao Khôn cũng thức thời, để cậu kéo ra ngoài.
Chỉ còn lại Chu Chí Thành với khuôn mặt trắng bệch vẫn đứng lì đó, rất lâu không động.
Hai người lần theo lối cửa sau ra ngoài rạp hát, rồi xuyên thẳng qua con đường hai bên trồng đầy cây ngô đồng.
Cao Khôn phía sau chỉ nhìn Lý Huỳnh Lam kéo anh đi, thẳng tới khi đối phương bỗng dừng bước, quay đầu trừng anh.
Dưới tầm mắt của đối phương, Cao Khôn nhẹ nhàng hỏi một câu khiến Lý Huỳnh Lam xém tí nữa là hộc máu.
Anh nói “Cậu vẫn chưa thay đồ…”
Lý Huỳnh Lam bỗng hỏi “Anh tới xem à?”
Cao Khôn biết cậu đang nói tới màn biểu diễn vừa rồi, vậy nên gật đầu “Có xem, cảm ơn cậu… đã đưa vé cho tôi”
“Tôi cũng để vé ở nhà, anh không chú ý sao?”
Cao Khôn ngạc nhiên, lắc đầu.
Lý Huỳnh Lam cắn môi.
Cao Khôn sợ cậu mất hứng, nên vội bảo “Diễn rất hay…” Vốn anh còn định khen diễn xuất của Lý Huỳnh Lam, chỉ là lời tới cửa miệng rồi lại chẳng biết nói thế nào cho tốt, nên chỉ có thể vặn vẹo nói ra hai chữ nữa.
“Rất hay… Rất hay…”
Lời khích lệ khô khan mà nghiêm túc như vậy nhẹ nhàng vuốt ve nội tâm của Lý Huỳnh Lam, khóe môi cậu hơi gợn lên.
Ven đường chỉ có hai ánh đèn mờ nhạt, ánh sáng mờ mịt xuyên qua những tàng cây thấp thoáng héo rũ, khiến vẻ mặt của Lý Huỳnh Lam có chút mơ hồ, nhưng hai mắt cậu vẫn mở rất to, chẳng hề chớp mắt nhìn Cao Khôn. Cậu vẫn mặc bộ âu phục lúc trước, giống hệt như đoạn kịch dưới gốc cây hòe, lúc tiểu thiếu gia chờ đợi nàng tiểu thư kia.
Thấy thần sắc Cao Khôn có chút mê muội, Lý Huỳnh Lam tiến lên một bước, cười hỏi “Nghĩ gì vậy?”
Khuôn mặt đẹp đẽ càng trở nên rõ ràng, dưới ánh đèn mông lung, tựa như một màu sắc ôn hòa điểm xuyết trên tờ giấy Tuyên Thành, nhiễm thêm một sắc thái kiều diễm.
Cao Khôn cảm thấy nội tâm mình như đang khẽ rung động.
Anh ấp úng “Nghĩ… nghĩ diễn…”
Lý Huỳnh Lam hỏi “Anh có thích không?”
Cao Khôn theo phản xạ gật đầu.
“Thích đoạn nào?”
Cao Khôn chẳng hề do dực “Đoạn cậu diễn…”
Lý Huỳnh Lam cười, nhưng rồi cậu lại bảo “Anh không thấy tên tiểu thiếu gia đó rất ngu sao?”
Cao Khôn nghi hoặc.
Lý Huỳnh Lam nói “Cậu ta không nên tham lam, tốt nhất là lại đi ra nước ngoài, cố gắng mà quên đoạn thời gian đó đi, cả đời người nhớ được bao nhiêu thứ, chỉ là tình cảm thời niên thiếu mà thôi, qua vài năm còn nhớ được ai, ngày qua dần sẽ quên hết, có đúng không?
Cao Khôn trầm mặc.
Lý Huỳnh Lam còn nói “Thiếu một người cũng không phải không sống nổi, chết còn đần độn rồi chờ, thật là ngốc, hẳn nào kết cuộc chẳng tốt đẹp gì, cô đơn cả nửa đời sau…”
“Thật xin lỗi” Cao khôn rất lâu mới nói.
Lý Huỳnh Lam dừng lại, ngạc nhiên nhìn đối phương “Tôi đang nói về vở kịch mà.”
Cao Khôn vừa trịnh trọng, vừa thành khẩn “Thật xin lỗi, Huỳnh Lam… Xin lỗi…”
Lý Huỳnh Lam thu lại nụ cười trên mặt “Anh hận tôi sao?”
Cao Khôn chẳng hề chần chờ lắc đầu, vẫn nói câu kia “Cậu đừng nghĩ như vậy, chuyện này không liên quan tới cậu.”
“Anh thật ra cũng biết đúng không? Trước kia anh ra tù không nói với tôi, là vì có hiểu lầm, trong hai năm anh vào trường thanh thiếu niên, tôi đi tìm anh, viết thư cho anh, thật ra lúc đó anh cũng đã biết rồi, sau hai năm cơ bản anh cũng không ra được, lại còn tiếp tục ngồi tù, nhưng lại không nói cho tôi, chắc vì hận tôi đúng không, anh vẫn hận tôi…”
Giờ phút này, Lý Huỳnh Lam bỗng nhớ tới lúc trước Lưu Hỉ Nhạc từng nói với cậu.
Anh tôi từng nói, ngoại trừ chúng ta, trên đời này, anh chẳng còn ai hết…
Cao Khôn ngẩn ra, anh không nghĩ tới chuyện Lý Huỳnh Lam sẽ đoán được, anh sốt ruột, lần thứ hai nhấn mạnh “Tôi không hận cậu, tôi chưa từng trách cậu” Về phần tại sao anh chưa nói cho cậu biết, Cao Khôn chỉ có thể trả lời một câu.
“Thật xin lỗi…”
Lý Huỳnh Lam nhìn vẻ mặt anh, cười khổ “Nhưng anh đâu hối hận, nếu trở lại lúc ấy, anh vẫn sẽ làm vậy, đúng không?
Cao Khôn không nói gì, như đã ngầm thừa nhận.
Lý Huỳnh Lam bỗng bừng tỉnh, gật đầu “Là mẹ… Mẹ tôi, bọn họ từng tìm anh trước phiên tòa… Là mẹ tôi!”
Cao Khôn nhíu mày.
Lý Huỳnh Lam cũng đoán được Lý Tiểu Quân và Lý Nguyên Châu nói gì với Cao Khôn.
“Sao anh tin bà ấy mà không tin tôi, sao anh không để tôi cứu anh? Sao anh lại muốn nhận tội?”
Cao Khôn nhỏ giọng “Đã làm, dù sao cũng phải trả giá”
“Đồ ngốc, đồ ngốc…”
Lý Huỳnh Lam trừng Cao Khôn, trong mắt lại có một tia oán giận, nội tâm cậu lại bắt đầu nóng nảy, phần cảm xúc này chẳng thể nào phát tiết được, cậu đưa tay lên đầu giật tóc chính mình.
Cao Khôn hoảng sợ, vội vàng bước tới giữ chặt tay cậu, sau đó tay còn lại gắt gao ôm Lý Huỳnh Lam vào ngực.
“Huỳnh Lam, Huỳnh Lam… Bình tĩnh một chút được không, đừng nghĩ, đừng nghĩ”
Lý Huỳnh Lam tựa như trở về cơn ác mộng ngày ấy, cảm xúc suy sụp vô pháp khống chế, cậu lắc đầu, thở dốc.
“A Khôn, em rất hận…”
Nhưng cậu chẳng biết nên hận ai nữa, vậy nên chỉ có thể hận bản thân mình.
“Em đã đi tìm anh, anh có biết không, ở đường Bỉ Dực, trường học, thị trấn G, em đã đi rất nhiều, nhưng không thấy anh, chẳng có ai nói cho em biết anh ở nơi nào, chỉ có thể tự mình tìm, nhưng chẳng thấy anh đâu hết…”
Tiếng nói của Lý Huỳnh Lam rất nhẹ, còn Cao Khôn nghe được, trái tim như bị dao cứa, trong thời gian anh phải trả giá trong nhà giam lại không hề biết Lý Huỳnh Lam cũng phải đau khổ vì điều đó, loại tâm trạng tự trách và áy náy đã tra tấn cậu rất lâu, Lý Huỳnh Lam không biết Cao Khôn đã vượt qua sáu năm ấy như thế nào, giống như anh ũng chẳng biết Lý Huỳnh Lam một ngày sống dài đằng đẵng như hai ngàn năm.
“Thật xin lỗi… Thật xin lỗi…”
Cao Khôn vỗ nhẹ lên sống lưng Lý Huỳnh Lam, vuốt ve mái tóc của cậu, chẳng biết nói gì khác ngoài câu xin lỗi, khớp hàm anh cứng đờ, trên thái dương cũng xuất hiện gân xanh.
Lý Huỳnh Lam ôm lại anh, nghe Cao Khôn nói, trong lòng cảm xúc cuồn cuộn.
“Anh sẽ không đi nữa, đúng không?”
Lý Huỳnh Lam ngẩng đầu nhìn Cao Khôn, dưới ánh đèn đường mờ mịt, đôi mắt cậu như có ánh nước, nhìn qua y hệt nước mắt, bên trong dường như vẫn còn vẻ tuyệt vọng không hề tiêu tan, mơ hồ giống như đoạn diễn độc thoại bên giếng nước Cao Khôn xem lúc trước.
Dưới ánh mắt ấy, Cao Khôn ngoan ngoãn gật đầu.
Lý Huỳnh Lam cười, mặc cho nụ cười ấy có chút chua sót, nhưng cậu vẫn cười lần nữa.
Cậu nhẹ nhàng cọ đầu vào cổ Cao Khôn, dán hai má vào ngực anh, hệt như một chú mèo Ba Tư đang làm nũng.
Đây không phải lần đầu tiên hai người thân cận thế này, nhưng giờ phút này, chẳng hiểu sao tay chân Cao Khôn cứng đờ hết vào, sau đó anh ý thức được động tác này của mình càng khiến Lý Huỳnh Lam vùi sâu vào trong lòng mình, lồng ngực anh hiện tại hệt như bị một vật mạnh mẽ nện vào.
Anh kinh ngạc nhìn người gần mình trong gang tấc.
Lý Huỳnh Lam cũng nhìn anh, so với vẻ thâm trầm của Cao Khôn, biểu tình của Lý Huỳnh Lam còn có chút bất lực, Cao Khôn không lùi được ra đằng sau, rồi anh phát hiện ra Lý Huỳnh Lam càng ngày càng sáp lại gần, Cao Khôn biết cậu định làm gì, nhưng phản ứng của anh tuyệt đối chính là vấn đề, anh hệt như một cái ván cửa hiên ngang đứng đó, tùy ý cảm nhận hơi thở ấm áp của cậu càng ngày càng gần.
Ngay lúc hai đôi môi sắp chạm nhau, bỗng một tiếng quát khẽ vang lên, chấm dứt bầu không khí quỷ dị giữa hai người.
“Huỳnh – Lam!”
Cao Khôn cả kinh, vội buông lỏng hai tay.
Ngược lại, Lý Huỳnh Lam chỉ ngạc nhiên một lúc rồi khôi phục rất nhanh, tiện đà chậm rãi quay đầu nhìn về phía kia.
Chỉ thấy đầu đường có một chiếc ô tô đen đang đỗ, cửa kính chỗ ngồi phía sau đã hạ xuống, một người đang ngồi nhìn về phía này, vẻ mặt chẳng hề biến hóa, nhưng ánh mắt lại chứa đầy tức giận bắn thẳng về phía này.
Ngay sau đó, cửa xe mở ra, một người đàn ông cao gầy bước xuống.
Đối phương tiến gần về nơi này, Lý Huỳnh Lam lúc này mới chậm rãi buông lỏng bàn tay còn nắm trên cổ tay của Cao Khôn, không hề e dè mà đi qua.
Trác Diệu nhìn Lý Huỳnh Lam mặt chẳng đỏ tim chẳng đập, lại liếc sang bên cạnh thì gặp được một người rất quen, nhíu chặt mày.
Thấy đối phương, Cao Khôn rốt cuộc cũng lui một bước, cách Lý Huỳnh Lam khoảng một cán tay, sau đó lễ phép gật đầu với Trác Diệu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.