Chương 50: Quyển 2 - Chương 50: Mới quen (6)
Liễu Mãn Pha
02/02/2018
Thành phố V và thành phố U một ở phía Bắc một ở phía Nam, nếu ngồi tàu thì rất lâu, vậy nên đợt Lý Huỳnh Lam tham gia thi đấu trường học có hỗ trợ vé máy bay, chỉ là có Cao Khôn đi cùng, nên tiền này Lý gia tự mình chu cấp, ngay cả chỗ ăn ở cũng chuẩn bị vô cùng cẩn thận khác hẳn so với thí sinh bình thường.
Lý Huỳnh Lam tỏ ra vô cùng tự nhiên, ngược lại Cao Khôn từ nhỏ tới giờ chưa từng ngồi máy bay bao giờ cả, cũng chưa từng ở một khách sạn nào tốt như thế này, dọc đường nội tâm anh vô cùng tò mò, lặng lẽ ngắm nhìn mọi vật, ngay cả mấy vật nhỏ xíu cũng ngạc nhiên, cũng may Lý Huỳnh Lam không tỏ thái độ ghét bỏ anh gì, còn cẩn thận giải thích cho anh từng thứ một.
Sau khi tới thành phố V, chuẩn bị xong xuôi mọi thứ để ngày hôm sau chính thức đi thi, bản thân cậu thì chẳng thấy có gì đặc biệt, nhưng nhìn vẻ khẩn trương của Cao Khôn, lại dặn cậu đừng uống quá nhiều nước, lo cả chuyện ăn bữa sáng nhiều dầu quá nhỡ vào phòng thi lại khó chịu, rồi kiểm tra các loại giấy chứng nhận mấy lần xem có sót tờ nào hay không, quả thật chẳng khác nào mấy bậc phụ huynh cả.
Thời gian làm bài là hai tiếng, Lý Huỳnh Lam bảo Cao Khôn đi tìm chỗ mà ngồi, đừng có đứng ngoài cổng đứng ngốc chờ mình, sau khi vào thi cậu nhanh nhẹn dùng hết một tiếng để hoàn thành bài thi, ra khỏi phòng thì phân nửa học sinh kinh ngạc nhìn mình, kết quả chưa ra tới ngoài cổng đã thấy một bóng dáng quen thuộc đứng hệt như cái cột điện, thời tiết tháng mười hai lạnh lẽo, phương Bắc mùa này nhiệt độ sắp chạm tới 0 đến nới, gió lạnh thổi ầm ầm không đông chết người mới là lạ, mà người kia ăn mặc vốn chẳng nhiều lắm, mỗi một chiếc áo len mỏng lót trong với chiếc áo khoác mặc ngoài, so với mấy vị phụ huynh khác bọc mấy tầng áo khoác cố tìm chỗ tránh rét, trông anh cứ như đang ở mùa hè vậy.
Anh vừa thấy Lý Huỳnh Lam bước tới thì nhanh chóng cười tiến tới đón.
Lý Huỳnh Lam nhíu mày nói “Đã nói anh không cần phải…”
Cao Khôn không đợi cậu nói xong đã nắm lấy mũ len trong túi áo ra đội lên đầu Lý Huỳnh Lam “Không sao đâu.” Thành phố V nói chung thì vẫn xa lạ, đường xá không quen, anh sợ Lý Huỳnh Lam đi ra không thấy mình đâu thì lại sốt ruột.
Lý Huỳnh Lam ngẩng đầu, hình như rất có ý kiến đối với cái đồ vật chẳng biết đâu ra này, nhưng lại thấy Cao Khôn đi đằng trước nói “Nơi này lạnh hơn thành phố U nhiều lắm, em không có thói quen nhưng vẫn phải đội vào, không thể để bị lạnh đầu được…”
“Đâu ra vậy?” Lý Huỳnh Lam mở miệng hỏi.
Cao Khôn cẩn thận chỉnh mũ cho Lý Huỳnh Lam xong thì đáp “Mua”
Sợi len thô cứng chạm vào khiến trán Lý Huỳnh Lam hơi đau, hơn nữa nó lại còn là màu đỏ vô cùng quỷ dị, Lý Huỳnh Lam thấy mũi và lỗ tai hồng hồng của Cao Khôn, nhịn không được mà nói.
“Thế sao anh lại không có?” Lý Huỳnh Lam vừa chà tay vừa hỏi.
Cao Khôn kéo lấy tay cậu, nắm chặt rồi bỏ vào túi áo, hai người đi về phía khách sạn “Anh quen thời tiết vậy rồi.”
“Ơ?” Lý Huỳnh Lam ngạc nhiên, nghĩ một lúc rồi hỏi “Ở nhà anh thời tiết cũng thế này sao?”
“Ừ, không khác lắm.”
“Ở phía Bắc à? Chỗ nào?” Lý Huỳnh Lam hỏi.
Cao Khôn ngập ngừng “Tỉnh Y”
Lý Huỳnh Lam nhìn anh tiếp tục đợi.
“Huyện F”
Cậu vẫn không chuyển mắt.
Cao Khôn đành phải tiếp tục “Thị trấn G… Thôn Mạc Lan, hẻo lánh lắm, chỗ đó em không biết đâu.”
“Có đi xe tới được không?” Lý Huỳnh Lam kề sát Cao Khôn, mặc anh chắn hơn nửa phần gió rét cho mình.
Tóc của Cao Khôn bị gió thổi rối bù, lộ ra cái trán cao của anh “Có, ngồi xe lửa rồi bắt xe về, đi bộ một đoạn nữa là đến.”
Lý Huỳnh Lam ngẩng đầu thấy ánh mắt của Cao Khôn, khó khi nào có ý cười, nhưng con người rất sâu, có chút hồi tưởng.
“Anh có nhớ nhà không?” Lý Huỳnh Lam hỏi “Nhớ mẹ anh?”
Cao Khôn lắc đầu “Bà ấy qua đời lâu rồi, ngay lúc…”
“Gì cơ?”
Cao Khôn cắn chặt một cái, rồi nhẹ nhàng nói “Vào mùa này.”
Lý Huỳnh Lam trầm mặc, Cao Khôn cũng không nói gì, hai người tay trong tay đi dưới trời giớ rét lạnh, dựa vào nhau, tay kề tay giữ ấm cho nhau.
Ăn cơm xong, trở lại phòng khách sạn, Lý Huỳnh Lam đi tắm trước, sau tới Cao Khôn. Lúc thu dọn hành lý cho kịp chuyến bay về thành phố U ngày mai, nhưng cho tới khi xem lại giấy tờ cho hai người, Lý Huỳnh Lam bỗng ngẩn ra.
Cao Khôn tắm xong ra thấy cậu đang gọi điện thoại, nói hai câu rồi Lý Huỳnh Lam cúp máy, Cao Khôn hỏi cậu có chuyện gì, Lý Huỳnh Lam chỉ bảo nói chuyện với Lý Tiểu Quân, Cao Khôn không hỏi nữa.
Sau đó hai người đi ngủ, Cao Khôn người vừa cao vừa to, cho dù anh đã cố nằm gọn lại cũng đã chiếm hơn nửa cái giường, anh sợ trở mình lại đánh thức Lý Huỳnh Lam nên không dám tuỳ tiện xoay người, cho dù giường còn trở mình cũng rất cẩn thận, Lý Huỳnh Lam ngược lại sợ lạnh, thời tiết rét buốt như vậy nên bình thường toàn chui vào trong ngực Cao Khôn, để chân tay lạnh lẽo dán hết lên người anh.
Lúc này cũng là như vậy, mới nằm được một lúc Cao Khôn cách cậu chỉ còn bằng một nửa khi nãy, Lý Huỳnh Lam rụt chân, nói “Lạnh…”
Cao Khôn nhanh chóng dịch lại gần, mở vòng tay ra ôm cậu vào, để Lý Huỳnh Lam để hết chân tay lên người mình, đầu của đối phương còn ngay dưới càm, hơi thở lành lạnh phả vào lồng ngực anh.
Một lúc lâu, âm thanh rầu rĩ của lý Huỳnh Lam truyền tới “Đồ lạnh ở thành phố V ăn ngon lắm”
Cao Khôn cười, bây giờ Lý Huỳnh Lam lại cực kỳ hứng thú với mấy món ăn vặt, lần này chẳng biết nghe đâu ra.
“Món đó mùa hè mới có, bây giờ không có đâu.”
“Anh đã ăn chưa?” Lý Huỳnh Lam hỏi.
Cao Khôn nghĩ nghĩ “Ở nhà hình như ăn rồi.”
Lý Huỳnh Lam ngẩng đầu “Ở chỗ anh có đẹp không?”
Đây là lần thứ hai trong hôm nay cậu nhắc tới nơi đó, trong bóng tối, Cao Khôn không hề nhìn Lý Huỳnh Lam, chỉ im lặng nhìn về tấm màn tối đen đằng trước, hệt như đang thấy vật gì xuyên qua nó.
“Trong nhà… không thể coi là đẹp, thế nhưng phong cảnh bên ngoài cũng đẹp lắm.”
“Có phong cảnh gì?” Lý Huỳnh Lam hiếm khi thấy hứng thú mà hỏi.
Cao Khôn trầm ngâm “Rất nhiều hoa dại, nhiều núi, tới mùa xuân sương mù dày đặc, từ đỉnh núi trông xuống thì giống chốn thần tiên lắm, đến mùa đông tuyết rơi hệt như lông ngỗng, cả trời lẫn đất đều trắng xoá, chỉ đi một bước là có thể chôn vùi em.”
Lý Huỳnh Lam nhìn Cao Khôn, đối phương hơi híp mắt, tren mặt có một loại thần sắc mịt mờ, Lý Huỳnh Lam không thấy rõ, cậu tạm thời cho rằng Cao Khôn hiện giờ đang hoài niệm về nơi kia, trong nhà Cao Khôn khá nghèo, tuổi thơ của anh có lẽ không bằng nhiều đứa trẻ cùng tuổi khác, nhưng kể cả rời lâu như vậy thì vẫn sẽ nhớ chứ, giống như cậu vậy, cậu rất nhớ vườn hoa Lục Nham, mỗi lần Lý Tiểu Quân dẫn cậu ra nước ngoài, không quá hai ngày Lý Huỳnh Lam sẽ trở về, chỗ nào cũng không bằng nhà mình, cho dù nơi đó không phải vô cùng hoàn hảo.
Đêm đó, Cao Khôn ôm Lý Huỳnh Lam kể rất nhiều chuyện trong nhà mình, nào là phong cảnh, ẩm thực, hoặc vài chuyện khi anh còn bé xíu, anh không giỏi ăn nói, nhưng chẳng mấy khi thao thao bất tuyệt, tuy rằng lúc nghe tuyệt không thấy nhiều xúc cảm, thậm chí nhiều đoạn chỉ sơ lược lại, lúc trước còn đang kể chuyện chăm ngỗng, lúc sau đã thấy chuyện trèo cây mơ rồi bị đánh, nhưng Lý Huỳnh Lam vẫn chăm chú nghe, thỉnh thoảng sẽ nhíu mày hoặc mỉm cười, chẳng biết sau bao lâu rồi bắt đầu mơ màng ngủ thiếp đi…
Sáng hôm sau, Cao Khôn rời giường trước, vừa vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, chợt thấy tiếng chuông cửa vang lên, ra ngoài mở cửa rồi lại quay vào phòng, cầm một cái khay trên tay mà ngơ ngác nhìn Lý Huỳnh Lam bò xuống giường.
Lý Huỳnh Lam dụi dụi mắt, đi tới trước mặt Cao Khôn mở plate cover* ra, bên dưới đặt một chiếc bát, bên cạnh đặt một cây nến nhỏ và bật lửa.
*Là cái úp đĩa đó, thực ra tớ cũng không biết tên tiếng việt của cái nè, cơ mà dân mình hay gọi là cái lồng bàn, cơ mà lồng bàn nghe to quá mà không hợp lý nên tớ để tiếng anh
Lý Huỳnh Lam đặt ngọn nến lên trên, sau đó bật lửa lên, châm vào, rồi ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào ánh mắt ngạc nhiên của Cao Khôn.
“Đây là…”
“Em gọi.”
“Đây là…”
“Room service”
“Đây là…”
Cao Khôn cứ ngốc nghếch lắp bắp mỗi hai chữ này, Lý Huỳnh Lam đành giải thích “Em hỏi bọn họ có gì không, bọn họ nói rằng chỉ có bánh ngọt, em không thích ăn đồ ngọt, anh cũng không thích mà? Thế nên em nghĩ, có nến với món này là hợp nhất, ừm, hiện giờ trông cũng tạm được.”
Thấy Cao Khôn thất thần không nói lời nào, Lý Huỳnh Lam nhíu mày “Chẳng nhẽ em nhầm à? Trên chứng minh thư của anh ghi hôm nay là sinh nhật anh mà.”
Cao Khôn trợn mắt, lẩm bẩm hai chữ “Sinh nhật…”
Lý Huỳnh Lam mỉm cười “Có phải anh cũng không quen không?”
Cao Khôn gật đầu “Anh không…” chưa từng có sinh nhật.
Vốn dĩ Lý Huỳnh Lam cũng không thích tổ chức sinh nhật, ngay cả sinh nhật năm ngoái của mình cậu cũng chẳng nói cho Cao Khôn, thế nhưng năm nay Cao Khôn tặng cậu một món quà rất đáng yêu, Lý Huỳnh Lam vui vẻ vô cùng, lần đầu tiên cảm thấy tổ chức sinh nhật cũng có vẻ không đáng ghét lắm, cậu nghĩ Cao Khôn cũng nên hưởng thụ cảm giác đó một lần, chỉ là từ phản ứng của Cao Khôn, cậu mới biết rằng anh không giống mình không thích sinh nhật.
Thế là vì tại sao?
Không có điều kiện? Không có người?
Vô luận là lý do nào đi nữa đều khiến Lý Huỳnh Lam cảm thấy có chút không thoải mái, nhưng ngoài miệng vẫn bình tĩnh nói “Anh tặng em rồi em tặng anh, công bằng nhé.”
Trong lúc nhất thời, vẻ mặt của Cao Khôn cứng ngắc, không biết anh đang suy nghĩ gì nxuwa, thẳng tới khi ngẩng đầu nhìn về phía Lý Huỳnh Lam mới tỉnh lại được, cho dù bên ngoài cậu vẫn tỏ ra lạnh lùng không để ý, nhưng ánh sáng trong đôi mắt kia tựa hồ đang chờ đợi điều gì đó. Huỳnh Lam hy vọng mình sẽ thích nó chăng? Nghĩ tới điều này, trong lòng Cao Khôn mềm nhũn, sau đó hệt như bị một ấm nước nóng rót vào, chất lỏng ấm áp từ nơi ấy chậm rãi chảy vào khoảng không mênh mang trong nội tâm anh.
“Cảm, cảm ơn…” Cao Khôn mỉm cười, chỉ là nụ cười đó vặn vẹo vô cùng, so với khóc còn khó coi hơn
Trong mắt Lý Huỳnh Lam hiện lên một tia ngạc nhiên, thế nhưng rất nhanh đã dần thay bằng một sự thoả mãn, cậu cong mắt lên rồi phất tay với Cao Khôn, rồi đi về phía phòng tắm “Thổi đi nhanh lên, xong còn ăn, bữa sáng đó, nến mà ngon thì lát gọi thêm suất nữa.”
Cao Khôn nhìn về phía bóng dáng Lý Huỳnh Lam, lại quay đầu lại ngắm ánh nến lung linh, luyến tiếc thổi nó, cuối cùng Lý Huỳnh Lam ra ngoài vẫn thấy một nửa ngọn nến vẫn còn đang cháy.
Ăn sáng xong xuôi, hai người đi về phía sân bay, không ngờ lúc chờ đợi bên ngoài Cao Khôn cậu lại cho Cao Khôn một ngạc nhiên nữa, nhìn tới địa điểm đến đã đổi thành một nơi khác, khuôn mặt ôn nhu của Cao Khôn hoàn toàn biến thành vẻ nặng nề cứng ngắt, anh không dám tin mà nhìn về phía Lý Huỳnh Lam.
Lý Huỳnh Lam tháo chiếc mũ len khó coi xuống dưới ôm vào ngực “Chắc anh muốn trở về lắm, chỗ này gẫn đó lắm, cơ hội tốt như vậy.”
Cao Khôn nắm chặt lấy tấm vé máy bay, đầu ngón tay dùng sức tới mức tái nhợt.
Bên tai vẫn là giọng nói trong trẻo mà thản nhiên của Lý Huỳnh Lam, tuyệt không hề giống một đứa trẻ “Nếu anh chê em nhiều chuyện thì đổi lại thành vé về thành phố U vẫn kịp, trong thẻ vẫn còn tiền, chờ bao giờ em có giải thì bù vào cũng được.”
Nói xong câu đó thì cậu không làm phiền suy nghĩ của Cao Khôn nữa, cho dù tới giờ cất cánh rồi cũng không giục anh, để mặc một mình người cao lớn nọ ngồi ở đó, khuôn mặt âm trầm chân tay cứng ngắc không nhúc nhích, thẳng tới khi Cao Khôn tự mình xách hành lý lên, Lý Huỳnh Lam mới theo anh, yên lặng làm thủ tục lên máy bay về tỉnh Y.
Tỉnh Y cũng ở phía Bắc, từ thành phố U phải bay một tiếng đồng hồ, dọc được Cao Khôn vẫn luôn trầm mặc, nhưng vẫn không xem nhẹ Lý Huỳnh Lam bên cạnh, giúp cậu lấy nước, bỏ ba lô xuống, hạ cánh rồi còn sợ lạc nhau nên vẫn nắm chặt tay cậu.
Lý Huỳnh Lam không chạm tới thần kinh đang căng thẳng vô cùng của Cao Khôn nữa, cậu nghe lời theo Cao Khôn đợi nửa tiếng bên ven đường, sau đó lên một chiếc xe khách cũ ngồi, đoạn đường này rất dài, tuy rằng tỉnh Y cũng không phải là một nơi phồn hoa gì, nhưng chiếc xe càng đi, phong cảnh bên đường cũng ngày càng hẻo lánh, một lát sau có thể thấy những ngọn núi mờ mịt đằng xa, rất lâu sau mới có thể trông thấy vài mái nhà nhỏ.
Xuống xe, Cao Khôn lại dắt Lý Huỳnh Lam đi bộ khoảng bốn mươi phút nữa, nơi này khí hậu giống hệt như thành phố V, nếu Cao Khôn không mua mũ trước, Lý Huỳnh Lam cảm giác đầu của mình nhất định sẽ bị đông thành bóng côn cầu mất.
“Lạnh không, lại đây.”
Lý Huỳnh Lam nhẹ nhàng “Vâng” một tiếng.
Buổi sáng hôm đó hình như trời đổ tuyết, dưới đất đã phủ đầy tuyết rồi, chỉ cần bước một bước đã bị dính bẩn, đôi giày chơi bóng mới tinh của Lý Huỳnh Lam cứ như thế mà lốm đốm vết bẩn, không lâu sau, bầu trời đã tối dần.
Lý Huỳnh Lam không để ý, cậu luôn chú ý tới cảnh sắc chung quanh, cho dù đi tới hơn mười phút vẫn không thay đổi, cậu vẫn ngắm nhìn rất nghiêm túc, thẳng tới khi hai người quẹo vào một thôn nhỏ, Cao Khôn mới nói “Đến nơi rồi.”
Vẫn là đường đất bẩn thỉu, xung quanh nhà xây hai bên, chỉ là những ngôi nhà này chẳng thể gọi là nhà ngói được, có mấy khối gạch xây lộ cả ra ngoài, vỡ tới độ còn tưởng nhà xây bằng bùn, Lý Huỳnh Lam từng đọc sách nói quốc gia này mức độ giàu nghèo chênh lệch rất nhiều, nhưng cho dù tận mắt nhìn cũng không thể tưởng tượng nổi.
Cậu cảm giác Cao Khôn như đang phải gồng lên để nắm tay mình, Lý Huỳnh Lam cảm thấy hơi đau, nhưng cậu không nói ra.
Cao Khôn đi theo con đường mòn quanh co vào trong, vào mùa đông tới khoảng mười hai giờ trưa may ra mới thấy một chút ánh mặt trời, nhưng người trong thôn không nhiều lắm, rốt cuộc mới gặp được hai người phụ nữ đeo mấy cái sọt sau lưng không biết để gì bên trong từ đằng xa, thấy hai người thì bọn họ ngẩn người, sau đó tò mò đánh giá trên dưới, do dự hỏi “Ơ, Khôn Tử à, cháu quay lại?!”
Không đợi Cao Khôn phản ứng, các cô đã gọi lớn lên, sau đó mấy người nữa ra ngoài xem, chào hỏi rồi lại buôn chuyện. Bọn họ nói giọng địa phương, Lý Huỳnh Lam nghe không rõ lắm, nhưng cậu vẫn nghe hiểu mấy người đang gọi tên Cao Khôn, còn Cao Khôn thì vẫn cười, nhất thời cũng tỏ vẻ thân thiện.
Không ít người chỉ trỏ sau lưng Lý Huỳnh Lam, Cao Khôn không ngừng lắc đầu giải thích với họ điều gì đó, sau đó kéo Lý Huỳnh Lam tiếp tục đi về phía trước.
Lý Huỳnh Lam vẫn an tĩnh như thế, không hề tỏ vẻ người lạ chớ gần như ngày thường, cậu thậm chí còn cố gắng không tỏ ra lạnh lùng, chỉ là cố gắng bình dị gần gũi bao nhiêu, vẫn như là một người đến từ thế giới khác đối với thôn dân nơi này.
“Bọn họ nói gì vậy?” Chờ cách xa một đoạn, Lý Huỳnh Lam mới tò mò hỏi.
Cao Khôn hơi nhếch miệng “Bọn họ… nghĩ em là con gái.”
Lý Huỳnh Lam nhướng mày.
Cao Khôn liếc nhìn cậu, thở dài nói “Thật xin lỗi, lừa em rồi, ở đây không giống như lời anh nói tốt như thế, nơi này mấy năm trước vẫn là vùng nghèo khó, hiện tại…” cũng chẳng hơn mấy “Chúng ta lát nữa đi nhé.”
“Em muốn thấy nhà của anh.” Lý Huỳnh Lam nói.
Cao Khôn ngập ngừng, rồi gật đầu “Được.”
Lại tiếp tục đi thêm mười phút nữa, hai người dừng lại trước một căn nhà thấp lùn, nơi đây so với những ngôi nhà xung quanh không khác nhau mấy, chỉ là bên trong sân không hề có bất cứ loại gia súc nào, trước hiên cũng không treo quần áo, trên nóc nhà càng không có khói bếp.
Nhà của Cao Khôn, hiển nhiên, không có người ở.
Lý Huỳnh Lam tỏ ra vô cùng tự nhiên, ngược lại Cao Khôn từ nhỏ tới giờ chưa từng ngồi máy bay bao giờ cả, cũng chưa từng ở một khách sạn nào tốt như thế này, dọc đường nội tâm anh vô cùng tò mò, lặng lẽ ngắm nhìn mọi vật, ngay cả mấy vật nhỏ xíu cũng ngạc nhiên, cũng may Lý Huỳnh Lam không tỏ thái độ ghét bỏ anh gì, còn cẩn thận giải thích cho anh từng thứ một.
Sau khi tới thành phố V, chuẩn bị xong xuôi mọi thứ để ngày hôm sau chính thức đi thi, bản thân cậu thì chẳng thấy có gì đặc biệt, nhưng nhìn vẻ khẩn trương của Cao Khôn, lại dặn cậu đừng uống quá nhiều nước, lo cả chuyện ăn bữa sáng nhiều dầu quá nhỡ vào phòng thi lại khó chịu, rồi kiểm tra các loại giấy chứng nhận mấy lần xem có sót tờ nào hay không, quả thật chẳng khác nào mấy bậc phụ huynh cả.
Thời gian làm bài là hai tiếng, Lý Huỳnh Lam bảo Cao Khôn đi tìm chỗ mà ngồi, đừng có đứng ngoài cổng đứng ngốc chờ mình, sau khi vào thi cậu nhanh nhẹn dùng hết một tiếng để hoàn thành bài thi, ra khỏi phòng thì phân nửa học sinh kinh ngạc nhìn mình, kết quả chưa ra tới ngoài cổng đã thấy một bóng dáng quen thuộc đứng hệt như cái cột điện, thời tiết tháng mười hai lạnh lẽo, phương Bắc mùa này nhiệt độ sắp chạm tới 0 đến nới, gió lạnh thổi ầm ầm không đông chết người mới là lạ, mà người kia ăn mặc vốn chẳng nhiều lắm, mỗi một chiếc áo len mỏng lót trong với chiếc áo khoác mặc ngoài, so với mấy vị phụ huynh khác bọc mấy tầng áo khoác cố tìm chỗ tránh rét, trông anh cứ như đang ở mùa hè vậy.
Anh vừa thấy Lý Huỳnh Lam bước tới thì nhanh chóng cười tiến tới đón.
Lý Huỳnh Lam nhíu mày nói “Đã nói anh không cần phải…”
Cao Khôn không đợi cậu nói xong đã nắm lấy mũ len trong túi áo ra đội lên đầu Lý Huỳnh Lam “Không sao đâu.” Thành phố V nói chung thì vẫn xa lạ, đường xá không quen, anh sợ Lý Huỳnh Lam đi ra không thấy mình đâu thì lại sốt ruột.
Lý Huỳnh Lam ngẩng đầu, hình như rất có ý kiến đối với cái đồ vật chẳng biết đâu ra này, nhưng lại thấy Cao Khôn đi đằng trước nói “Nơi này lạnh hơn thành phố U nhiều lắm, em không có thói quen nhưng vẫn phải đội vào, không thể để bị lạnh đầu được…”
“Đâu ra vậy?” Lý Huỳnh Lam mở miệng hỏi.
Cao Khôn cẩn thận chỉnh mũ cho Lý Huỳnh Lam xong thì đáp “Mua”
Sợi len thô cứng chạm vào khiến trán Lý Huỳnh Lam hơi đau, hơn nữa nó lại còn là màu đỏ vô cùng quỷ dị, Lý Huỳnh Lam thấy mũi và lỗ tai hồng hồng của Cao Khôn, nhịn không được mà nói.
“Thế sao anh lại không có?” Lý Huỳnh Lam vừa chà tay vừa hỏi.
Cao Khôn kéo lấy tay cậu, nắm chặt rồi bỏ vào túi áo, hai người đi về phía khách sạn “Anh quen thời tiết vậy rồi.”
“Ơ?” Lý Huỳnh Lam ngạc nhiên, nghĩ một lúc rồi hỏi “Ở nhà anh thời tiết cũng thế này sao?”
“Ừ, không khác lắm.”
“Ở phía Bắc à? Chỗ nào?” Lý Huỳnh Lam hỏi.
Cao Khôn ngập ngừng “Tỉnh Y”
Lý Huỳnh Lam nhìn anh tiếp tục đợi.
“Huyện F”
Cậu vẫn không chuyển mắt.
Cao Khôn đành phải tiếp tục “Thị trấn G… Thôn Mạc Lan, hẻo lánh lắm, chỗ đó em không biết đâu.”
“Có đi xe tới được không?” Lý Huỳnh Lam kề sát Cao Khôn, mặc anh chắn hơn nửa phần gió rét cho mình.
Tóc của Cao Khôn bị gió thổi rối bù, lộ ra cái trán cao của anh “Có, ngồi xe lửa rồi bắt xe về, đi bộ một đoạn nữa là đến.”
Lý Huỳnh Lam ngẩng đầu thấy ánh mắt của Cao Khôn, khó khi nào có ý cười, nhưng con người rất sâu, có chút hồi tưởng.
“Anh có nhớ nhà không?” Lý Huỳnh Lam hỏi “Nhớ mẹ anh?”
Cao Khôn lắc đầu “Bà ấy qua đời lâu rồi, ngay lúc…”
“Gì cơ?”
Cao Khôn cắn chặt một cái, rồi nhẹ nhàng nói “Vào mùa này.”
Lý Huỳnh Lam trầm mặc, Cao Khôn cũng không nói gì, hai người tay trong tay đi dưới trời giớ rét lạnh, dựa vào nhau, tay kề tay giữ ấm cho nhau.
Ăn cơm xong, trở lại phòng khách sạn, Lý Huỳnh Lam đi tắm trước, sau tới Cao Khôn. Lúc thu dọn hành lý cho kịp chuyến bay về thành phố U ngày mai, nhưng cho tới khi xem lại giấy tờ cho hai người, Lý Huỳnh Lam bỗng ngẩn ra.
Cao Khôn tắm xong ra thấy cậu đang gọi điện thoại, nói hai câu rồi Lý Huỳnh Lam cúp máy, Cao Khôn hỏi cậu có chuyện gì, Lý Huỳnh Lam chỉ bảo nói chuyện với Lý Tiểu Quân, Cao Khôn không hỏi nữa.
Sau đó hai người đi ngủ, Cao Khôn người vừa cao vừa to, cho dù anh đã cố nằm gọn lại cũng đã chiếm hơn nửa cái giường, anh sợ trở mình lại đánh thức Lý Huỳnh Lam nên không dám tuỳ tiện xoay người, cho dù giường còn trở mình cũng rất cẩn thận, Lý Huỳnh Lam ngược lại sợ lạnh, thời tiết rét buốt như vậy nên bình thường toàn chui vào trong ngực Cao Khôn, để chân tay lạnh lẽo dán hết lên người anh.
Lúc này cũng là như vậy, mới nằm được một lúc Cao Khôn cách cậu chỉ còn bằng một nửa khi nãy, Lý Huỳnh Lam rụt chân, nói “Lạnh…”
Cao Khôn nhanh chóng dịch lại gần, mở vòng tay ra ôm cậu vào, để Lý Huỳnh Lam để hết chân tay lên người mình, đầu của đối phương còn ngay dưới càm, hơi thở lành lạnh phả vào lồng ngực anh.
Một lúc lâu, âm thanh rầu rĩ của lý Huỳnh Lam truyền tới “Đồ lạnh ở thành phố V ăn ngon lắm”
Cao Khôn cười, bây giờ Lý Huỳnh Lam lại cực kỳ hứng thú với mấy món ăn vặt, lần này chẳng biết nghe đâu ra.
“Món đó mùa hè mới có, bây giờ không có đâu.”
“Anh đã ăn chưa?” Lý Huỳnh Lam hỏi.
Cao Khôn nghĩ nghĩ “Ở nhà hình như ăn rồi.”
Lý Huỳnh Lam ngẩng đầu “Ở chỗ anh có đẹp không?”
Đây là lần thứ hai trong hôm nay cậu nhắc tới nơi đó, trong bóng tối, Cao Khôn không hề nhìn Lý Huỳnh Lam, chỉ im lặng nhìn về tấm màn tối đen đằng trước, hệt như đang thấy vật gì xuyên qua nó.
“Trong nhà… không thể coi là đẹp, thế nhưng phong cảnh bên ngoài cũng đẹp lắm.”
“Có phong cảnh gì?” Lý Huỳnh Lam hiếm khi thấy hứng thú mà hỏi.
Cao Khôn trầm ngâm “Rất nhiều hoa dại, nhiều núi, tới mùa xuân sương mù dày đặc, từ đỉnh núi trông xuống thì giống chốn thần tiên lắm, đến mùa đông tuyết rơi hệt như lông ngỗng, cả trời lẫn đất đều trắng xoá, chỉ đi một bước là có thể chôn vùi em.”
Lý Huỳnh Lam nhìn Cao Khôn, đối phương hơi híp mắt, tren mặt có một loại thần sắc mịt mờ, Lý Huỳnh Lam không thấy rõ, cậu tạm thời cho rằng Cao Khôn hiện giờ đang hoài niệm về nơi kia, trong nhà Cao Khôn khá nghèo, tuổi thơ của anh có lẽ không bằng nhiều đứa trẻ cùng tuổi khác, nhưng kể cả rời lâu như vậy thì vẫn sẽ nhớ chứ, giống như cậu vậy, cậu rất nhớ vườn hoa Lục Nham, mỗi lần Lý Tiểu Quân dẫn cậu ra nước ngoài, không quá hai ngày Lý Huỳnh Lam sẽ trở về, chỗ nào cũng không bằng nhà mình, cho dù nơi đó không phải vô cùng hoàn hảo.
Đêm đó, Cao Khôn ôm Lý Huỳnh Lam kể rất nhiều chuyện trong nhà mình, nào là phong cảnh, ẩm thực, hoặc vài chuyện khi anh còn bé xíu, anh không giỏi ăn nói, nhưng chẳng mấy khi thao thao bất tuyệt, tuy rằng lúc nghe tuyệt không thấy nhiều xúc cảm, thậm chí nhiều đoạn chỉ sơ lược lại, lúc trước còn đang kể chuyện chăm ngỗng, lúc sau đã thấy chuyện trèo cây mơ rồi bị đánh, nhưng Lý Huỳnh Lam vẫn chăm chú nghe, thỉnh thoảng sẽ nhíu mày hoặc mỉm cười, chẳng biết sau bao lâu rồi bắt đầu mơ màng ngủ thiếp đi…
Sáng hôm sau, Cao Khôn rời giường trước, vừa vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, chợt thấy tiếng chuông cửa vang lên, ra ngoài mở cửa rồi lại quay vào phòng, cầm một cái khay trên tay mà ngơ ngác nhìn Lý Huỳnh Lam bò xuống giường.
Lý Huỳnh Lam dụi dụi mắt, đi tới trước mặt Cao Khôn mở plate cover* ra, bên dưới đặt một chiếc bát, bên cạnh đặt một cây nến nhỏ và bật lửa.
*Là cái úp đĩa đó, thực ra tớ cũng không biết tên tiếng việt của cái nè, cơ mà dân mình hay gọi là cái lồng bàn, cơ mà lồng bàn nghe to quá mà không hợp lý nên tớ để tiếng anh
Lý Huỳnh Lam đặt ngọn nến lên trên, sau đó bật lửa lên, châm vào, rồi ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào ánh mắt ngạc nhiên của Cao Khôn.
“Đây là…”
“Em gọi.”
“Đây là…”
“Room service”
“Đây là…”
Cao Khôn cứ ngốc nghếch lắp bắp mỗi hai chữ này, Lý Huỳnh Lam đành giải thích “Em hỏi bọn họ có gì không, bọn họ nói rằng chỉ có bánh ngọt, em không thích ăn đồ ngọt, anh cũng không thích mà? Thế nên em nghĩ, có nến với món này là hợp nhất, ừm, hiện giờ trông cũng tạm được.”
Thấy Cao Khôn thất thần không nói lời nào, Lý Huỳnh Lam nhíu mày “Chẳng nhẽ em nhầm à? Trên chứng minh thư của anh ghi hôm nay là sinh nhật anh mà.”
Cao Khôn trợn mắt, lẩm bẩm hai chữ “Sinh nhật…”
Lý Huỳnh Lam mỉm cười “Có phải anh cũng không quen không?”
Cao Khôn gật đầu “Anh không…” chưa từng có sinh nhật.
Vốn dĩ Lý Huỳnh Lam cũng không thích tổ chức sinh nhật, ngay cả sinh nhật năm ngoái của mình cậu cũng chẳng nói cho Cao Khôn, thế nhưng năm nay Cao Khôn tặng cậu một món quà rất đáng yêu, Lý Huỳnh Lam vui vẻ vô cùng, lần đầu tiên cảm thấy tổ chức sinh nhật cũng có vẻ không đáng ghét lắm, cậu nghĩ Cao Khôn cũng nên hưởng thụ cảm giác đó một lần, chỉ là từ phản ứng của Cao Khôn, cậu mới biết rằng anh không giống mình không thích sinh nhật.
Thế là vì tại sao?
Không có điều kiện? Không có người?
Vô luận là lý do nào đi nữa đều khiến Lý Huỳnh Lam cảm thấy có chút không thoải mái, nhưng ngoài miệng vẫn bình tĩnh nói “Anh tặng em rồi em tặng anh, công bằng nhé.”
Trong lúc nhất thời, vẻ mặt của Cao Khôn cứng ngắc, không biết anh đang suy nghĩ gì nxuwa, thẳng tới khi ngẩng đầu nhìn về phía Lý Huỳnh Lam mới tỉnh lại được, cho dù bên ngoài cậu vẫn tỏ ra lạnh lùng không để ý, nhưng ánh sáng trong đôi mắt kia tựa hồ đang chờ đợi điều gì đó. Huỳnh Lam hy vọng mình sẽ thích nó chăng? Nghĩ tới điều này, trong lòng Cao Khôn mềm nhũn, sau đó hệt như bị một ấm nước nóng rót vào, chất lỏng ấm áp từ nơi ấy chậm rãi chảy vào khoảng không mênh mang trong nội tâm anh.
“Cảm, cảm ơn…” Cao Khôn mỉm cười, chỉ là nụ cười đó vặn vẹo vô cùng, so với khóc còn khó coi hơn
Trong mắt Lý Huỳnh Lam hiện lên một tia ngạc nhiên, thế nhưng rất nhanh đã dần thay bằng một sự thoả mãn, cậu cong mắt lên rồi phất tay với Cao Khôn, rồi đi về phía phòng tắm “Thổi đi nhanh lên, xong còn ăn, bữa sáng đó, nến mà ngon thì lát gọi thêm suất nữa.”
Cao Khôn nhìn về phía bóng dáng Lý Huỳnh Lam, lại quay đầu lại ngắm ánh nến lung linh, luyến tiếc thổi nó, cuối cùng Lý Huỳnh Lam ra ngoài vẫn thấy một nửa ngọn nến vẫn còn đang cháy.
Ăn sáng xong xuôi, hai người đi về phía sân bay, không ngờ lúc chờ đợi bên ngoài Cao Khôn cậu lại cho Cao Khôn một ngạc nhiên nữa, nhìn tới địa điểm đến đã đổi thành một nơi khác, khuôn mặt ôn nhu của Cao Khôn hoàn toàn biến thành vẻ nặng nề cứng ngắt, anh không dám tin mà nhìn về phía Lý Huỳnh Lam.
Lý Huỳnh Lam tháo chiếc mũ len khó coi xuống dưới ôm vào ngực “Chắc anh muốn trở về lắm, chỗ này gẫn đó lắm, cơ hội tốt như vậy.”
Cao Khôn nắm chặt lấy tấm vé máy bay, đầu ngón tay dùng sức tới mức tái nhợt.
Bên tai vẫn là giọng nói trong trẻo mà thản nhiên của Lý Huỳnh Lam, tuyệt không hề giống một đứa trẻ “Nếu anh chê em nhiều chuyện thì đổi lại thành vé về thành phố U vẫn kịp, trong thẻ vẫn còn tiền, chờ bao giờ em có giải thì bù vào cũng được.”
Nói xong câu đó thì cậu không làm phiền suy nghĩ của Cao Khôn nữa, cho dù tới giờ cất cánh rồi cũng không giục anh, để mặc một mình người cao lớn nọ ngồi ở đó, khuôn mặt âm trầm chân tay cứng ngắc không nhúc nhích, thẳng tới khi Cao Khôn tự mình xách hành lý lên, Lý Huỳnh Lam mới theo anh, yên lặng làm thủ tục lên máy bay về tỉnh Y.
Tỉnh Y cũng ở phía Bắc, từ thành phố U phải bay một tiếng đồng hồ, dọc được Cao Khôn vẫn luôn trầm mặc, nhưng vẫn không xem nhẹ Lý Huỳnh Lam bên cạnh, giúp cậu lấy nước, bỏ ba lô xuống, hạ cánh rồi còn sợ lạc nhau nên vẫn nắm chặt tay cậu.
Lý Huỳnh Lam không chạm tới thần kinh đang căng thẳng vô cùng của Cao Khôn nữa, cậu nghe lời theo Cao Khôn đợi nửa tiếng bên ven đường, sau đó lên một chiếc xe khách cũ ngồi, đoạn đường này rất dài, tuy rằng tỉnh Y cũng không phải là một nơi phồn hoa gì, nhưng chiếc xe càng đi, phong cảnh bên đường cũng ngày càng hẻo lánh, một lát sau có thể thấy những ngọn núi mờ mịt đằng xa, rất lâu sau mới có thể trông thấy vài mái nhà nhỏ.
Xuống xe, Cao Khôn lại dắt Lý Huỳnh Lam đi bộ khoảng bốn mươi phút nữa, nơi này khí hậu giống hệt như thành phố V, nếu Cao Khôn không mua mũ trước, Lý Huỳnh Lam cảm giác đầu của mình nhất định sẽ bị đông thành bóng côn cầu mất.
“Lạnh không, lại đây.”
Lý Huỳnh Lam nhẹ nhàng “Vâng” một tiếng.
Buổi sáng hôm đó hình như trời đổ tuyết, dưới đất đã phủ đầy tuyết rồi, chỉ cần bước một bước đã bị dính bẩn, đôi giày chơi bóng mới tinh của Lý Huỳnh Lam cứ như thế mà lốm đốm vết bẩn, không lâu sau, bầu trời đã tối dần.
Lý Huỳnh Lam không để ý, cậu luôn chú ý tới cảnh sắc chung quanh, cho dù đi tới hơn mười phút vẫn không thay đổi, cậu vẫn ngắm nhìn rất nghiêm túc, thẳng tới khi hai người quẹo vào một thôn nhỏ, Cao Khôn mới nói “Đến nơi rồi.”
Vẫn là đường đất bẩn thỉu, xung quanh nhà xây hai bên, chỉ là những ngôi nhà này chẳng thể gọi là nhà ngói được, có mấy khối gạch xây lộ cả ra ngoài, vỡ tới độ còn tưởng nhà xây bằng bùn, Lý Huỳnh Lam từng đọc sách nói quốc gia này mức độ giàu nghèo chênh lệch rất nhiều, nhưng cho dù tận mắt nhìn cũng không thể tưởng tượng nổi.
Cậu cảm giác Cao Khôn như đang phải gồng lên để nắm tay mình, Lý Huỳnh Lam cảm thấy hơi đau, nhưng cậu không nói ra.
Cao Khôn đi theo con đường mòn quanh co vào trong, vào mùa đông tới khoảng mười hai giờ trưa may ra mới thấy một chút ánh mặt trời, nhưng người trong thôn không nhiều lắm, rốt cuộc mới gặp được hai người phụ nữ đeo mấy cái sọt sau lưng không biết để gì bên trong từ đằng xa, thấy hai người thì bọn họ ngẩn người, sau đó tò mò đánh giá trên dưới, do dự hỏi “Ơ, Khôn Tử à, cháu quay lại?!”
Không đợi Cao Khôn phản ứng, các cô đã gọi lớn lên, sau đó mấy người nữa ra ngoài xem, chào hỏi rồi lại buôn chuyện. Bọn họ nói giọng địa phương, Lý Huỳnh Lam nghe không rõ lắm, nhưng cậu vẫn nghe hiểu mấy người đang gọi tên Cao Khôn, còn Cao Khôn thì vẫn cười, nhất thời cũng tỏ vẻ thân thiện.
Không ít người chỉ trỏ sau lưng Lý Huỳnh Lam, Cao Khôn không ngừng lắc đầu giải thích với họ điều gì đó, sau đó kéo Lý Huỳnh Lam tiếp tục đi về phía trước.
Lý Huỳnh Lam vẫn an tĩnh như thế, không hề tỏ vẻ người lạ chớ gần như ngày thường, cậu thậm chí còn cố gắng không tỏ ra lạnh lùng, chỉ là cố gắng bình dị gần gũi bao nhiêu, vẫn như là một người đến từ thế giới khác đối với thôn dân nơi này.
“Bọn họ nói gì vậy?” Chờ cách xa một đoạn, Lý Huỳnh Lam mới tò mò hỏi.
Cao Khôn hơi nhếch miệng “Bọn họ… nghĩ em là con gái.”
Lý Huỳnh Lam nhướng mày.
Cao Khôn liếc nhìn cậu, thở dài nói “Thật xin lỗi, lừa em rồi, ở đây không giống như lời anh nói tốt như thế, nơi này mấy năm trước vẫn là vùng nghèo khó, hiện tại…” cũng chẳng hơn mấy “Chúng ta lát nữa đi nhé.”
“Em muốn thấy nhà của anh.” Lý Huỳnh Lam nói.
Cao Khôn ngập ngừng, rồi gật đầu “Được.”
Lại tiếp tục đi thêm mười phút nữa, hai người dừng lại trước một căn nhà thấp lùn, nơi đây so với những ngôi nhà xung quanh không khác nhau mấy, chỉ là bên trong sân không hề có bất cứ loại gia súc nào, trước hiên cũng không treo quần áo, trên nóc nhà càng không có khói bếp.
Nhà của Cao Khôn, hiển nhiên, không có người ở.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.