Chương 226: Duyên Phận Thầy Trò
Trần Ngọc
29/05/2022
Vương giả lần này, gặp nạn to
Toàn thân sức lực, thật đáng lo
Lân la khắp chốn, ăn mày dạo
Tình cờ gặp gỡ, phận thầy trò.
...
Lê lết Tấm thân cả ngày, tới căn nhà lớn gần đó. Thì Lạc Tinh hết bò nổi, đành nằm đó thiếp đi.
Sáng hôm sau.
"Ủa, có tên ăn mày kìa." - Một đứa bé khoảng sáu tuổi đi ngang chỉ trỏ.
Sau đó nhiều người qua lại phát hiện. Cũng có kẻ cho Lạc Tinh một mẩu bánh nướng và một chút nước.
"Cho thì ta ăn." - Lạc Tinh kệ, cứ nằm đó ngồm ngàm nhai.
Cứ thế 10 ngày trong làng không ai không biết nơi này có kẻ ăn xin. Nên ai có đồ gì dư thừa cũng mang tới cho Lạc Tinh.
"Không ngờ có lúc vua của một nước cũng trải qua cảm giác xin ăn. Nhưng thật sự hết cách. Ngay cả nói chuyện Lạc Tinh cũng không còn hơi sức. Chỉ còn có nằm đó, nếu đói thì gặp gì ăn đó. Linh thức tập trung nội thị khắp cơ thể kiểm tra từng điểm, từng điểm tế bào để tiến hành điều trị.
Buổi tối ngày ăn xin thứ 11. Có một thiếu niên tới, mang cho Lạc Tinh một con gà quay. Lạc Tinh không khách sáo, cũng không lo sẽ có độc dược gì, cứ thế mà ăn.
Tiếp đó hơn mười ngày liên tiếp. Cứ tối đến là thiếu niên đó lại đến mang đồ ăn cho. Khi thì gà quay khi thì cá nướng.
Như một sự ăn ý. Không ai thèm nói chuyện.
Một tháng trôi qua. Lạc Tinh cảm giác cơ thể hoàn toàn vận động dễ dàng rồi. Mỗi khi đi tới đi lui không còn đau đớn nữa.
"Này cậu nhóc." - Lạc Tinh lúc này mới mở miệng.
"A! Đại Sư gọi ta."- Đứa bé kia mừng rỡ. Nó chờ ngày này một thời gian lâu rồi.
"Ở đây chỉ có hai người, không gọi ngươi thì gọi ai." - Lạc Tinh hỏi.
"Dạ! vậy đại sư muốn gì?"
"Ta hỏi ngươi muốn gì thì đúng hơn. Cả tháng nay ngươi ngày nào cũng mang đồ ăn tới. Nói đi, Muốn gì ở ta. Mà ta không phải đại sư."
Tuy trong lòng thầm nghĩ: "Không phải đại sư mà sao trọc đầu."
Đương nhiên là không dám nói ra.
Chần chờ giây phút. Cậu bé bỗng quì xuống nói:
"Dạ! Vãn bốn muốn nhận ngài làm Sư Phụ."
"Tại sao?"
"Vãn bối biết ngài không phải người thường. Vãn bối có mối thù phải trả! Nên rất muốn tu thành tiên pháp cao cường."
"Ta không phải người thường, vậy ta là người gì?"
"Vạn bối biết ngài là kẻ vãn bối chôn ngoài bờ biển gần hai tháng trước. Một người có thể giết con Hung thú cực lớn như vậy, sao là người thường được."
"Ngươi tinh ý nha. Vậy mà nhận ra ta. Nhưng không phải ta giết con Hung Thú kia. Ta không may bị nó nuốt thôi." - Lạc Tinh cười nói.
"Oong..." - Vẻ mặt thiếu niên hơi thất vọng, sao đó rất nhanh lấy lại bình tĩnh nói - " Trên người tiền bối còn trùm bộ đồ của vãn bối. Nên vãn bối mới biết ngài là kẻ đó. Ngài dù bị Hung thú nuốt thì cũng vẫn không phải người thường. Dù sao, có ai bịt hung cầm lớn vậy nuốt mà còn sống khỏe?"
"Ặc." - Lạc Tinh giờ mới nhớ cái áo đang trùm này là bộ áo của đứa nhóc. Lúc đó bị thiên lôi đánh Đừng nói quần áo thậm chí tóc, lông trên, lông dưới gì đều bị đánh trụi hết. Ngay cả nhẫn trữ vật của Lạc Tinh cũng bị đánh tan nát. Cũng may là lúc đi Lạc Tinh để Lại cho Lạc Dương hết. Chỉ chừa lại vài thứ linh tinh. Không thì khóc hết nước mắt.
"Thì ra cậu là người chôn sống ta? Giờ còn đòi ta nhận làm đệ tử. Ta xém bị ngươi hại chết." - Lạc Tinh lần này dùng tới sát ý, một luồng hơi lạnh tràn ra.
"Thế là hết." - Thiếu niên nhắm mắt lại thầm nghĩ - "Cha, nương, ông... Con không trả thù được cho các người rồi."
Một phút sau, cái chết vẫn chưa tới. Cậu bé hé mắt ra. Thấy Lạc Tinh đang ngồi ăn con cá nướng mình mới mang lại.
"Sư Phụ!" - Thiếu niên cắn răn hô.
Lạc Tinh vẫn im lặng.
"Sư Phụ! Sư Phụ."
"Này, gọi chán rồi thì đứng dậy đi."
"Dạ, Sư phụ." - Cậu bé tươi cười đáp.
Lạc Tinh cũng đầu hàng với khả năng mặt dày của cậu bé.
"Này, hoàn cảnh ta không quá tốt, thực lực lại không cao, cả người thương tích đầy mình, phải làm ăn xin thì không chắc gì giúp cho ngươi đâu. Đừng mừng vội."
"Con tin ánh mắt nhìn người của mình?" - Thiếu niên tự tin vỗ ngực nói. Bộ dáng như ông lão rành sự đời.
"Cậu nhóc mấy tuổi?"
"Con đã gần 14 tuổi."
"Một đứa mới 14 tuổi có ánh mắt nhìn người à?" - Lạc Tinh cười khổ, cũng không lấn cấn chuyện đó nữa.
"Nói tình huống của ngươi cho ta biết."
Sau một canh giờ kể chuyện xưa, thì Lạc Tinh cũng hiểu. Trùng hợp cậu bé cũng nguồn gốc từ Giao Châu. Ông và bà của cậu bé là Hóa Thần tu sĩ người Tây Vu Bộ. Vì muốn quê nhà thoát khỏi ách đô hộ, nên lên phi hành khí cực phẩm vượt Triều Thiên Hải đi Ung Châu vừa thăm dò tình hình, vừa tìm nơi tu luyện lên Luyện Hư kỳ. Nào ngờ đi một lần trăm năm, bọn họ vẫn không tấn thăng được Luyện Hư Kỳ nổi, nên thất vọng đi ra một hòn đảo định cư. Dự định không màn thế sự. Vô tình, hòn đảo họ định cư lại là nơi có một mỏ quặng Linh thạch trung phẩm trữ lượng cực lớn, đó là Kim Ngư Đảo. Sao đó họ nghĩ cách xua hổ nuốt sói. Mật báo cả hai phe Ung Châu của Hán Quốc và Liêm Châu của Tống Quốc. Khiến hai nước sảy ra chiến tranh quặng mỏ. Nhưng mà đắc tội cả hai thế lực, nên phải trốn chui trốn nhủi mấy trăm năm, từ đời ông tới đời cha. Cuối cùng cả dòng họ của thiếu niên kia lần lượt bị Vương An Thạch giết gần hết. Cha mẹ cậu bé vì bảo hộ cậu, nên cũng bị giết cách đây hơn ba năm. Sau đó, cậu trốn ở làng này sống tới giờ.
"Vương An Thạch theo ngươi nói có lẽ Luyện Hư Kỳ tu sĩ đi. Còn ngươi, Kim Đan cũng chưa tới." - Lạc Tinh cười nói - "Ngươi tu luyện 500 năm chưa chắc giết nổi nha."
"Bao lâu con cũng không sợ. Chỉ cần trả được mối thù giết tộc thôi?"- Cậu bé hiên ngang nói.
"Được rồi... ta nhận ngươi làm đệ tử. Nhưng trả thù ngươi tự trả. Ta cũng không giúp được."
"Dạ Sư phụ."
Cậu bé quì xuống lạy ba lạy nữa.
"Ngươi đã đi trắc nghiệm thuộc tính chưa." - Lạc Tinh hỏi.
"Bẩm, đệ tử xui xẻo, nên trắc nghiệm ra bát tinh Lôi thuộc tính."
"Ặc... Xui xẻo chỗ nào?" - Lạc Tinh muốn mắng to, bản thân mình có ngũ tinh.
"Con không biết , nhưng trắc thí lần đó ai cũng được nhận vào các thế lực huấn luyện trong làng. Duy có con là không ai nhận."
"Có lẽ do nơi này nghèo nàn không có công pháp lôi hệ nên không ai dám nhận. Hệ lôi tu luyện vừa tốn kém lại cần công pháp mắt tiền. " - Lạc Tinh lúc này chợt hiểu: "Hèn gì ngươi chưa kết đan."
"Dạ đó giờ ở đây không có lôi công pháp." - Cậu gãi đầu nói, bằng tuổi mình thì ai cũng vào Kết Đan Kỳ rồi.
"Uhm... cũng còn may." - Lạc Tinh thở phào. Cái khác khó dạy nhưng Lôi thì Lạc Tinh dạy được. Cậu bé này vừa cùng nguồn gốc với mình. Có duyên hội ngộ. Nhất là Lạc Tinh thấy cái tên quá quen thuộc nên động lòng. Cậu bé tên Lý Thường Kiệt, một danh tướng Lạc Tinh vô cùng ngưỡng mộ kiếp trước.
Lạc Tinh bắt đầu về phòng Lý Thường Kiệt ở.
Cậu bé ở một căn nhà nhỏ ở bìa thôn. Hằng ngày đi săn cá hoặc thu hoạch ngọc trai, bào ngư, hải sâm, cá tôm kiếm sống.
Buổi tối Lạc Tinh dạy cho đệ tử mình Lôi Đan Quyết cùng với U Linh Bá Vương Thương. Lý Thường Kiệt hấp thu khá nhanh. Thiên phú cậu vốn cao hơn Lạc Tinh tam tinh. Nên xem như tốc độ nhanh hơn gấp ba lần. Chẳng qua lúc trước không có tài nguyên lại không có người chỉ dẫn tu luyện thôi.
Lạc Tinh hiện tại trên người cái gì cũng không còn, nên không có linh thạch hệ Lôi vẽ trận pháp cho Lý Thường Kiệt. Cuối cùng Lạc Tinh lấy cây thương duy nhất trong tay mình là Lôi Long Thương tặng cho đệ tử mình, xem như quà ra mắt. vì nó là bảo khí nên Lạc Tinh luôn uẩn dưỡng trong thức hải mình. Để tránh gây chú ý kẻ khác, Lạc Tinh phong ấn nó thành Linh khí hạ phẩm cho Lý Thường Kiệt dễ sử dụng. Dù sao là bảo khí lôi hệ nên lôi kinh lực vẫn giao động xung quanh nó. giúp Lý Thường Kiệt có cơ hội tiếp cận lôi linh lực nhiều hơn.
Hai tháng trôi qua. U Linh Bá Vương thương đã được Lý Thường Kiệt vận dụng thành thục. Cái cậu ta thiếu chỉ là thực chiến.
"Xung quanh đây có yêu thú hệ Lôi không?" - Lạc Tinh hỏi.
"Dạ con nghe nói sâu trong rừng Thông phía bắc có Hỏa Lôi Thử hay ăn quả thông. Thực lực không mạnh lắm nhưng khá đông. ít ai dám săn bắt."
"Tốt... Mai chúng ta đi! Bắt đầu thời gian này, con cứ theo ta. Không cần phải đi biển tìm kiếm tài nguyên."
"Dạ sư phụ" - Lý Thường Kiệt mừng rỡ.
Hai tháng nay, cơ thể Lạc Tinh đã ổn định, nhưng Linh lực vẫn chưa thông suốt nên mới chậm trễ cho Lý Thường Kiệt tu luyện thực tế. Hiện tại nếu giữ thực lực ở Nguyên Anh kỳ thì Lạc Tinh cũng tạm ổn, không lo cơ thể không chịu đựng nổi.
Hôm sau, hai người vào rừng Thông.
Cây thông nơi này không quá lớn nhưng cực kì cao. Có thân cây chỉ hai người ôm mà cao cả ngàn mét. Là thiên đường cho các loài yêu thú họ sóc, chuột, chồn, rắn, chim loại nhỏ.
Hai người đi vừa vào hai dặm đã gặp một bầy Hỏa Lôi Thử.
Cảm giác là cũng giống con chồn lúc trước nương hay bắt cho mình ăn. Một loại chuột lớn nhưng mà màu hung đỏ, lớn hơn con mèo nhà một chút.
Làng nơi Lạc Tinh đang ở là một khu vực thuộc Bào Ngư Đảo. Một khu vực hẻo lánh, ít người. Trong làng cao nhất chỉ có vài người là Nguyên Anh Hậu kỳ. Nên không ai vào săn lũ Hỏa Lôi Thử này.
Toàn thân sức lực, thật đáng lo
Lân la khắp chốn, ăn mày dạo
Tình cờ gặp gỡ, phận thầy trò.
...
Lê lết Tấm thân cả ngày, tới căn nhà lớn gần đó. Thì Lạc Tinh hết bò nổi, đành nằm đó thiếp đi.
Sáng hôm sau.
"Ủa, có tên ăn mày kìa." - Một đứa bé khoảng sáu tuổi đi ngang chỉ trỏ.
Sau đó nhiều người qua lại phát hiện. Cũng có kẻ cho Lạc Tinh một mẩu bánh nướng và một chút nước.
"Cho thì ta ăn." - Lạc Tinh kệ, cứ nằm đó ngồm ngàm nhai.
Cứ thế 10 ngày trong làng không ai không biết nơi này có kẻ ăn xin. Nên ai có đồ gì dư thừa cũng mang tới cho Lạc Tinh.
"Không ngờ có lúc vua của một nước cũng trải qua cảm giác xin ăn. Nhưng thật sự hết cách. Ngay cả nói chuyện Lạc Tinh cũng không còn hơi sức. Chỉ còn có nằm đó, nếu đói thì gặp gì ăn đó. Linh thức tập trung nội thị khắp cơ thể kiểm tra từng điểm, từng điểm tế bào để tiến hành điều trị.
Buổi tối ngày ăn xin thứ 11. Có một thiếu niên tới, mang cho Lạc Tinh một con gà quay. Lạc Tinh không khách sáo, cũng không lo sẽ có độc dược gì, cứ thế mà ăn.
Tiếp đó hơn mười ngày liên tiếp. Cứ tối đến là thiếu niên đó lại đến mang đồ ăn cho. Khi thì gà quay khi thì cá nướng.
Như một sự ăn ý. Không ai thèm nói chuyện.
Một tháng trôi qua. Lạc Tinh cảm giác cơ thể hoàn toàn vận động dễ dàng rồi. Mỗi khi đi tới đi lui không còn đau đớn nữa.
"Này cậu nhóc." - Lạc Tinh lúc này mới mở miệng.
"A! Đại Sư gọi ta."- Đứa bé kia mừng rỡ. Nó chờ ngày này một thời gian lâu rồi.
"Ở đây chỉ có hai người, không gọi ngươi thì gọi ai." - Lạc Tinh hỏi.
"Dạ! vậy đại sư muốn gì?"
"Ta hỏi ngươi muốn gì thì đúng hơn. Cả tháng nay ngươi ngày nào cũng mang đồ ăn tới. Nói đi, Muốn gì ở ta. Mà ta không phải đại sư."
Tuy trong lòng thầm nghĩ: "Không phải đại sư mà sao trọc đầu."
Đương nhiên là không dám nói ra.
Chần chờ giây phút. Cậu bé bỗng quì xuống nói:
"Dạ! Vãn bốn muốn nhận ngài làm Sư Phụ."
"Tại sao?"
"Vãn bối biết ngài không phải người thường. Vãn bối có mối thù phải trả! Nên rất muốn tu thành tiên pháp cao cường."
"Ta không phải người thường, vậy ta là người gì?"
"Vạn bối biết ngài là kẻ vãn bối chôn ngoài bờ biển gần hai tháng trước. Một người có thể giết con Hung thú cực lớn như vậy, sao là người thường được."
"Ngươi tinh ý nha. Vậy mà nhận ra ta. Nhưng không phải ta giết con Hung Thú kia. Ta không may bị nó nuốt thôi." - Lạc Tinh cười nói.
"Oong..." - Vẻ mặt thiếu niên hơi thất vọng, sao đó rất nhanh lấy lại bình tĩnh nói - " Trên người tiền bối còn trùm bộ đồ của vãn bối. Nên vãn bối mới biết ngài là kẻ đó. Ngài dù bị Hung thú nuốt thì cũng vẫn không phải người thường. Dù sao, có ai bịt hung cầm lớn vậy nuốt mà còn sống khỏe?"
"Ặc." - Lạc Tinh giờ mới nhớ cái áo đang trùm này là bộ áo của đứa nhóc. Lúc đó bị thiên lôi đánh Đừng nói quần áo thậm chí tóc, lông trên, lông dưới gì đều bị đánh trụi hết. Ngay cả nhẫn trữ vật của Lạc Tinh cũng bị đánh tan nát. Cũng may là lúc đi Lạc Tinh để Lại cho Lạc Dương hết. Chỉ chừa lại vài thứ linh tinh. Không thì khóc hết nước mắt.
"Thì ra cậu là người chôn sống ta? Giờ còn đòi ta nhận làm đệ tử. Ta xém bị ngươi hại chết." - Lạc Tinh lần này dùng tới sát ý, một luồng hơi lạnh tràn ra.
"Thế là hết." - Thiếu niên nhắm mắt lại thầm nghĩ - "Cha, nương, ông... Con không trả thù được cho các người rồi."
Một phút sau, cái chết vẫn chưa tới. Cậu bé hé mắt ra. Thấy Lạc Tinh đang ngồi ăn con cá nướng mình mới mang lại.
"Sư Phụ!" - Thiếu niên cắn răn hô.
Lạc Tinh vẫn im lặng.
"Sư Phụ! Sư Phụ."
"Này, gọi chán rồi thì đứng dậy đi."
"Dạ, Sư phụ." - Cậu bé tươi cười đáp.
Lạc Tinh cũng đầu hàng với khả năng mặt dày của cậu bé.
"Này, hoàn cảnh ta không quá tốt, thực lực lại không cao, cả người thương tích đầy mình, phải làm ăn xin thì không chắc gì giúp cho ngươi đâu. Đừng mừng vội."
"Con tin ánh mắt nhìn người của mình?" - Thiếu niên tự tin vỗ ngực nói. Bộ dáng như ông lão rành sự đời.
"Cậu nhóc mấy tuổi?"
"Con đã gần 14 tuổi."
"Một đứa mới 14 tuổi có ánh mắt nhìn người à?" - Lạc Tinh cười khổ, cũng không lấn cấn chuyện đó nữa.
"Nói tình huống của ngươi cho ta biết."
Sau một canh giờ kể chuyện xưa, thì Lạc Tinh cũng hiểu. Trùng hợp cậu bé cũng nguồn gốc từ Giao Châu. Ông và bà của cậu bé là Hóa Thần tu sĩ người Tây Vu Bộ. Vì muốn quê nhà thoát khỏi ách đô hộ, nên lên phi hành khí cực phẩm vượt Triều Thiên Hải đi Ung Châu vừa thăm dò tình hình, vừa tìm nơi tu luyện lên Luyện Hư kỳ. Nào ngờ đi một lần trăm năm, bọn họ vẫn không tấn thăng được Luyện Hư Kỳ nổi, nên thất vọng đi ra một hòn đảo định cư. Dự định không màn thế sự. Vô tình, hòn đảo họ định cư lại là nơi có một mỏ quặng Linh thạch trung phẩm trữ lượng cực lớn, đó là Kim Ngư Đảo. Sao đó họ nghĩ cách xua hổ nuốt sói. Mật báo cả hai phe Ung Châu của Hán Quốc và Liêm Châu của Tống Quốc. Khiến hai nước sảy ra chiến tranh quặng mỏ. Nhưng mà đắc tội cả hai thế lực, nên phải trốn chui trốn nhủi mấy trăm năm, từ đời ông tới đời cha. Cuối cùng cả dòng họ của thiếu niên kia lần lượt bị Vương An Thạch giết gần hết. Cha mẹ cậu bé vì bảo hộ cậu, nên cũng bị giết cách đây hơn ba năm. Sau đó, cậu trốn ở làng này sống tới giờ.
"Vương An Thạch theo ngươi nói có lẽ Luyện Hư Kỳ tu sĩ đi. Còn ngươi, Kim Đan cũng chưa tới." - Lạc Tinh cười nói - "Ngươi tu luyện 500 năm chưa chắc giết nổi nha."
"Bao lâu con cũng không sợ. Chỉ cần trả được mối thù giết tộc thôi?"- Cậu bé hiên ngang nói.
"Được rồi... ta nhận ngươi làm đệ tử. Nhưng trả thù ngươi tự trả. Ta cũng không giúp được."
"Dạ Sư phụ."
Cậu bé quì xuống lạy ba lạy nữa.
"Ngươi đã đi trắc nghiệm thuộc tính chưa." - Lạc Tinh hỏi.
"Bẩm, đệ tử xui xẻo, nên trắc nghiệm ra bát tinh Lôi thuộc tính."
"Ặc... Xui xẻo chỗ nào?" - Lạc Tinh muốn mắng to, bản thân mình có ngũ tinh.
"Con không biết , nhưng trắc thí lần đó ai cũng được nhận vào các thế lực huấn luyện trong làng. Duy có con là không ai nhận."
"Có lẽ do nơi này nghèo nàn không có công pháp lôi hệ nên không ai dám nhận. Hệ lôi tu luyện vừa tốn kém lại cần công pháp mắt tiền. " - Lạc Tinh lúc này chợt hiểu: "Hèn gì ngươi chưa kết đan."
"Dạ đó giờ ở đây không có lôi công pháp." - Cậu gãi đầu nói, bằng tuổi mình thì ai cũng vào Kết Đan Kỳ rồi.
"Uhm... cũng còn may." - Lạc Tinh thở phào. Cái khác khó dạy nhưng Lôi thì Lạc Tinh dạy được. Cậu bé này vừa cùng nguồn gốc với mình. Có duyên hội ngộ. Nhất là Lạc Tinh thấy cái tên quá quen thuộc nên động lòng. Cậu bé tên Lý Thường Kiệt, một danh tướng Lạc Tinh vô cùng ngưỡng mộ kiếp trước.
Lạc Tinh bắt đầu về phòng Lý Thường Kiệt ở.
Cậu bé ở một căn nhà nhỏ ở bìa thôn. Hằng ngày đi săn cá hoặc thu hoạch ngọc trai, bào ngư, hải sâm, cá tôm kiếm sống.
Buổi tối Lạc Tinh dạy cho đệ tử mình Lôi Đan Quyết cùng với U Linh Bá Vương Thương. Lý Thường Kiệt hấp thu khá nhanh. Thiên phú cậu vốn cao hơn Lạc Tinh tam tinh. Nên xem như tốc độ nhanh hơn gấp ba lần. Chẳng qua lúc trước không có tài nguyên lại không có người chỉ dẫn tu luyện thôi.
Lạc Tinh hiện tại trên người cái gì cũng không còn, nên không có linh thạch hệ Lôi vẽ trận pháp cho Lý Thường Kiệt. Cuối cùng Lạc Tinh lấy cây thương duy nhất trong tay mình là Lôi Long Thương tặng cho đệ tử mình, xem như quà ra mắt. vì nó là bảo khí nên Lạc Tinh luôn uẩn dưỡng trong thức hải mình. Để tránh gây chú ý kẻ khác, Lạc Tinh phong ấn nó thành Linh khí hạ phẩm cho Lý Thường Kiệt dễ sử dụng. Dù sao là bảo khí lôi hệ nên lôi kinh lực vẫn giao động xung quanh nó. giúp Lý Thường Kiệt có cơ hội tiếp cận lôi linh lực nhiều hơn.
Hai tháng trôi qua. U Linh Bá Vương thương đã được Lý Thường Kiệt vận dụng thành thục. Cái cậu ta thiếu chỉ là thực chiến.
"Xung quanh đây có yêu thú hệ Lôi không?" - Lạc Tinh hỏi.
"Dạ con nghe nói sâu trong rừng Thông phía bắc có Hỏa Lôi Thử hay ăn quả thông. Thực lực không mạnh lắm nhưng khá đông. ít ai dám săn bắt."
"Tốt... Mai chúng ta đi! Bắt đầu thời gian này, con cứ theo ta. Không cần phải đi biển tìm kiếm tài nguyên."
"Dạ sư phụ" - Lý Thường Kiệt mừng rỡ.
Hai tháng nay, cơ thể Lạc Tinh đã ổn định, nhưng Linh lực vẫn chưa thông suốt nên mới chậm trễ cho Lý Thường Kiệt tu luyện thực tế. Hiện tại nếu giữ thực lực ở Nguyên Anh kỳ thì Lạc Tinh cũng tạm ổn, không lo cơ thể không chịu đựng nổi.
Hôm sau, hai người vào rừng Thông.
Cây thông nơi này không quá lớn nhưng cực kì cao. Có thân cây chỉ hai người ôm mà cao cả ngàn mét. Là thiên đường cho các loài yêu thú họ sóc, chuột, chồn, rắn, chim loại nhỏ.
Hai người đi vừa vào hai dặm đã gặp một bầy Hỏa Lôi Thử.
Cảm giác là cũng giống con chồn lúc trước nương hay bắt cho mình ăn. Một loại chuột lớn nhưng mà màu hung đỏ, lớn hơn con mèo nhà một chút.
Làng nơi Lạc Tinh đang ở là một khu vực thuộc Bào Ngư Đảo. Một khu vực hẻo lánh, ít người. Trong làng cao nhất chỉ có vài người là Nguyên Anh Hậu kỳ. Nên không ai vào săn lũ Hỏa Lôi Thử này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.