Chương 397: Lần Đầu Sát Nhân
Trần Ngọc
26/08/2022
Tu sĩ nào đâu phải thường nhân
Sát nhân trăm vạn cũng là cần
Tài nguyên tu luyện luôn luôn thiếu
Vạn sự tùy tâm khỏi thiệt thân.
...
Trần Bá Đông thấy hai đồng bạn chết, lập tức mở ra trạng thái chiến đấu. Nhưng Hàn Linh Lung được ám thị của sư phụ mình từ trước, cũng đã tiếp cận y. Lấy công làm thủ. Nàng vốn kim hệ thuộc tính, tấn công sắt bén. Hai thức nàng thích nhất trong U Linh Bá Vương Thương được triển khai nhanh chóng. Tề Mi Côn mạnh mẽ đánh trực diện.
Trần Bá Đông chỉ có thể đưa thương lên đỡ. Toàn thân linh lực bao phủ hình thành vách phòng ngự.
Khi hắn chưa kịp định thần, thì Lạc Tinh đã đến sau lưng. Lấy Quạt xếp lại làm mũi thương, cánh tay làm cán thương. Bá Vương Toàn Quang Trảm phát ra.
"Choang..."- Lớp phòng ngự Trần Bá Đông nhanh chóng tan vỡ.
"Tề Mi Độc Long Toản."
Hàn Linh Lung ra độc chiêu. Tên xui xẻo bị hợp kích trước sau, thanh coi Hàn Linh Lung xuyên thấu ngực hắn, lập tức tử thương đương trường.
"Ọe...Ọe" - Thấy thảm cảnh kẻ địch. Hàn Linh Lung bủn rủn chân tay. Ném thanh côn ra ói vội.
Lạc Tinh biết cô nàng bị sốc, nên không quan tâp. Lập tức kiểm tra ba xác chết. Thu lấy các vật giá trị.
"Chúng ta đi thôi."
Lạc Tinh lúc này mới dìu Hàn Linh Lung rời khỏi.
Cả hai đến một hang động nhỏ. Sao khi quan sát không thấy nguy hiểm. Hắn mới dìu nàng vào.
"Thế nào... khỏe hơn chưa."
"Đỡ rồi..."- Hàn Linh Lung vỗ ngực nói. Lần đầu giết người trực diện. Nàng đúng là có chút hoảng sợ.
"Làm Hồn Giả là xác định cảnh giết người thường siêng rồi. Nơi nào có ích lợi, nơi đó có đấu tranh. Ta không giết người rất có thể người bị giết là ta." Lạc Tinh nghiêm nghị nói.
"Dạ."
"Sư phụ, người bình tĩnh vậy, thế đã giết hết bao nhiêu người rồi."
"Ài, ít gì cũng vài ức nha."- Lạc Tinh bình thản nói.
"Xạo..." Hàn Linh Lung chu mỏ. Thầm nghĩ vị sư phụ của mình tài bốc phét cũng quá cao đi. Nói dối không hề chóp mắt.
"Ủa thanh trường thương của tên kia mạnh như vậy. Có thể là Hoàng Cấp thượng phẩm vũ khí. Nhưng sao người không lấy."
"Ngươi nhớ là, có thứ lấy được có thứ không nên hiểu không. Kẻ chúng ta giết có thể có bối cảnh. chúng ta không nên để kẻ khác bắt đuôi. Họ có thể dựa vào vũ khí đó, nghi vấn chúng ta là kẻ sát nhân."
"Ài... Tiếc ghê nha."
"Không sao. Lạc Tinh đưa ra một tay nải... trong đó có hơn Hai trăm Quan tiền. Là tài sản Lạc Tinh gom được của ba tên xui xẻo lúc nãy. Đặc biệt trong đó có một quyển sách bằng da của Mãng Xà.
Lạc Tinh ném trăm quan tiền cho nàng ta. Bản thân thì quan sát quyển sách. Đây không phải võ kỹ. mà là một ghi chú về cách khắc linh vân lên vũ khí. Đặc biệt trang cuối là một tấm địa đồ. Không biết là vẽ nơi nào. Nhưng trên góc trái có một chấm đỏ ghi là Lạc Hồn Cốc. Gốc phải thì có một dấu gạch màu đỏ. Chắc điểm đó chứa kho báo, võ kỹ, hồn thạch quý hiếm. Không ai biết. Nhưng nhìn có vẻ không phải loại bình thường.
"Sư phụ. Chúng ta đi tắm đi."
"Không được. Giờ khuya rồi. rất nguy hiểm."
"Nhưng cảm giác rất khó chịu. Người con cứ rit thế nào ấy."
"Nghe lời đi. Ban đêm rừng rậm rất nguy hiểm." Lạc Tinh nói xong rồi ngồi xếp bằng tu luyện.
Mãi sáng hôm sau. Hàn Linh Lung mới kéo Lạc Tinh đi tìm nơi tắm.
Cũng may gần đó có con suối.
"Ngươi tắm trước. Ta cảnh giới."- Lạc Tinh sau khi quan sát xung quanh không thấy có tìm ẩn nguy hiểm thì nói.
"Được."- Hàn Linh Lung nhanh chóng đến bờ suối tắm. Dù sao vừa giết người khiến nàng có cảm giác bức rứt khó chịu. Nhất là máu đối phương văng tung lóe lên người nàng. Tuy là cách hai tầng linh lực. Nhưng cảm giác hiện hữu cũng khá ghê sợ.
Gần nữa canh giờ sau. Nàng mới tắm xong.
"Sư phụ đến lượt người."
"Ta không cần tắm."- Lạc Tinh lắc đầu.
"Người sợ ta nhìn trộm ư. Làm như đó giờ con chưa từng thấy."- Hàn Linh Lung chọc ghẹo. Quả thật, nàng thấy sư phụ mình hơi kỳ lạ. Ở chung gần bốn năm. Mỗi lần tắm chung vị sư phụ này toàn nhắm mắt.
Thực tế đúng là vậy. Lạc Tinh rất ngại tắm. Vì tắm phải kỳ cọ thân hình. Nhưng toàn thân mình giờ lại là một thiếu nữ mười tám tuổi. Từng làn da thớ thịt đều toát lên vẻ thanh xuân. Một cảm giác thật khó tả. Nên hắn rất là quan ngại. Nhất là tên đệ tử này khi tắm cùng rất hay có hành động đụng chạm, so sánh cơ thể với hắn. Khi thì so vòng một, lúc so vòng ba. Quả thật vô cùng phiền phức.
Lạc Tinh cũng chưa biết nói sao.
"Suỵt... ta phát hiện hướng nam bờ suối có dấu chân thú."- Lạc Tinh chuyển đề tài nói:
"Nếu may mắn có thể sẽ gặp Tam Vĩ Bạch Hồ."
"Được rồi! Chúng ta đi."- Đây là vật phẩm cầm có trong nhiệm vụ lần này, nên Hàn Linh Lung hưng phấn nói.
Cả hai bắt đầu đến vị trí Lạc Tinh nói rồi tìm nơi ẩn nấp.
Quả thực bờ suối này thỉnh thoảng có muôn thú đến uống nước.
Đợi mãi đến xế trưa quả thật có mục tiêu cần tìm.
Ba con Tam Vĩ Bạch Hồ tìm đến uống nước. Loại Yêu thú này khá cảnh giác. Nó là loại mệnh danh thông minh nhất nhì trong các loài yêu thú cùng giai.
Ba con này thực lực khá cao. Một con đạt nhị giai đỉnh phong. Hai con còn lại là nhất giai.
"Đừng manh động. "- Lạc Tinh liếc mắt ra hiệu.
Một lúc sau. Bỗng từ phía xa một con Hoàng Phong Báo xuất hiện.
Con Hoàng Phong báo đang đói, thấy có ba con mồi khá mạnh mẽ, nên nó cũng cảnh giác không dám tấn công.
Cả hai gườm nhau một chút, rồi tách ra tời đi.
"Ài, không làm ngư ông đắc lợi được rồi."- Lạc Tinh định trốn một bên, chờ hai phương đáng nhau nhưng thất bại.
"Thôi, chờ cơ hội khác.Chúng ta đi kiếm gì ăn trước."
"Hoan hô."- Mấy năm nay cái ăn cái mặc của nàng toàn do Lạc Tinh lo liệu. Nên vô cùng ỷ lại.
Được rồi. Chúng ta ăn cá vậy. Lạc Tinh nhanh chóng dùng chiết quạt sắt của mình chặt vài nhánh cây làm mũi tên. Sao đó đến bên một nhánh suối. rồi bắt đầu quan sát.
Sát nhân trăm vạn cũng là cần
Tài nguyên tu luyện luôn luôn thiếu
Vạn sự tùy tâm khỏi thiệt thân.
...
Trần Bá Đông thấy hai đồng bạn chết, lập tức mở ra trạng thái chiến đấu. Nhưng Hàn Linh Lung được ám thị của sư phụ mình từ trước, cũng đã tiếp cận y. Lấy công làm thủ. Nàng vốn kim hệ thuộc tính, tấn công sắt bén. Hai thức nàng thích nhất trong U Linh Bá Vương Thương được triển khai nhanh chóng. Tề Mi Côn mạnh mẽ đánh trực diện.
Trần Bá Đông chỉ có thể đưa thương lên đỡ. Toàn thân linh lực bao phủ hình thành vách phòng ngự.
Khi hắn chưa kịp định thần, thì Lạc Tinh đã đến sau lưng. Lấy Quạt xếp lại làm mũi thương, cánh tay làm cán thương. Bá Vương Toàn Quang Trảm phát ra.
"Choang..."- Lớp phòng ngự Trần Bá Đông nhanh chóng tan vỡ.
"Tề Mi Độc Long Toản."
Hàn Linh Lung ra độc chiêu. Tên xui xẻo bị hợp kích trước sau, thanh coi Hàn Linh Lung xuyên thấu ngực hắn, lập tức tử thương đương trường.
"Ọe...Ọe" - Thấy thảm cảnh kẻ địch. Hàn Linh Lung bủn rủn chân tay. Ném thanh côn ra ói vội.
Lạc Tinh biết cô nàng bị sốc, nên không quan tâp. Lập tức kiểm tra ba xác chết. Thu lấy các vật giá trị.
"Chúng ta đi thôi."
Lạc Tinh lúc này mới dìu Hàn Linh Lung rời khỏi.
Cả hai đến một hang động nhỏ. Sao khi quan sát không thấy nguy hiểm. Hắn mới dìu nàng vào.
"Thế nào... khỏe hơn chưa."
"Đỡ rồi..."- Hàn Linh Lung vỗ ngực nói. Lần đầu giết người trực diện. Nàng đúng là có chút hoảng sợ.
"Làm Hồn Giả là xác định cảnh giết người thường siêng rồi. Nơi nào có ích lợi, nơi đó có đấu tranh. Ta không giết người rất có thể người bị giết là ta." Lạc Tinh nghiêm nghị nói.
"Dạ."
"Sư phụ, người bình tĩnh vậy, thế đã giết hết bao nhiêu người rồi."
"Ài, ít gì cũng vài ức nha."- Lạc Tinh bình thản nói.
"Xạo..." Hàn Linh Lung chu mỏ. Thầm nghĩ vị sư phụ của mình tài bốc phét cũng quá cao đi. Nói dối không hề chóp mắt.
"Ủa thanh trường thương của tên kia mạnh như vậy. Có thể là Hoàng Cấp thượng phẩm vũ khí. Nhưng sao người không lấy."
"Ngươi nhớ là, có thứ lấy được có thứ không nên hiểu không. Kẻ chúng ta giết có thể có bối cảnh. chúng ta không nên để kẻ khác bắt đuôi. Họ có thể dựa vào vũ khí đó, nghi vấn chúng ta là kẻ sát nhân."
"Ài... Tiếc ghê nha."
"Không sao. Lạc Tinh đưa ra một tay nải... trong đó có hơn Hai trăm Quan tiền. Là tài sản Lạc Tinh gom được của ba tên xui xẻo lúc nãy. Đặc biệt trong đó có một quyển sách bằng da của Mãng Xà.
Lạc Tinh ném trăm quan tiền cho nàng ta. Bản thân thì quan sát quyển sách. Đây không phải võ kỹ. mà là một ghi chú về cách khắc linh vân lên vũ khí. Đặc biệt trang cuối là một tấm địa đồ. Không biết là vẽ nơi nào. Nhưng trên góc trái có một chấm đỏ ghi là Lạc Hồn Cốc. Gốc phải thì có một dấu gạch màu đỏ. Chắc điểm đó chứa kho báo, võ kỹ, hồn thạch quý hiếm. Không ai biết. Nhưng nhìn có vẻ không phải loại bình thường.
"Sư phụ. Chúng ta đi tắm đi."
"Không được. Giờ khuya rồi. rất nguy hiểm."
"Nhưng cảm giác rất khó chịu. Người con cứ rit thế nào ấy."
"Nghe lời đi. Ban đêm rừng rậm rất nguy hiểm." Lạc Tinh nói xong rồi ngồi xếp bằng tu luyện.
Mãi sáng hôm sau. Hàn Linh Lung mới kéo Lạc Tinh đi tìm nơi tắm.
Cũng may gần đó có con suối.
"Ngươi tắm trước. Ta cảnh giới."- Lạc Tinh sau khi quan sát xung quanh không thấy có tìm ẩn nguy hiểm thì nói.
"Được."- Hàn Linh Lung nhanh chóng đến bờ suối tắm. Dù sao vừa giết người khiến nàng có cảm giác bức rứt khó chịu. Nhất là máu đối phương văng tung lóe lên người nàng. Tuy là cách hai tầng linh lực. Nhưng cảm giác hiện hữu cũng khá ghê sợ.
Gần nữa canh giờ sau. Nàng mới tắm xong.
"Sư phụ đến lượt người."
"Ta không cần tắm."- Lạc Tinh lắc đầu.
"Người sợ ta nhìn trộm ư. Làm như đó giờ con chưa từng thấy."- Hàn Linh Lung chọc ghẹo. Quả thật, nàng thấy sư phụ mình hơi kỳ lạ. Ở chung gần bốn năm. Mỗi lần tắm chung vị sư phụ này toàn nhắm mắt.
Thực tế đúng là vậy. Lạc Tinh rất ngại tắm. Vì tắm phải kỳ cọ thân hình. Nhưng toàn thân mình giờ lại là một thiếu nữ mười tám tuổi. Từng làn da thớ thịt đều toát lên vẻ thanh xuân. Một cảm giác thật khó tả. Nên hắn rất là quan ngại. Nhất là tên đệ tử này khi tắm cùng rất hay có hành động đụng chạm, so sánh cơ thể với hắn. Khi thì so vòng một, lúc so vòng ba. Quả thật vô cùng phiền phức.
Lạc Tinh cũng chưa biết nói sao.
"Suỵt... ta phát hiện hướng nam bờ suối có dấu chân thú."- Lạc Tinh chuyển đề tài nói:
"Nếu may mắn có thể sẽ gặp Tam Vĩ Bạch Hồ."
"Được rồi! Chúng ta đi."- Đây là vật phẩm cầm có trong nhiệm vụ lần này, nên Hàn Linh Lung hưng phấn nói.
Cả hai bắt đầu đến vị trí Lạc Tinh nói rồi tìm nơi ẩn nấp.
Quả thực bờ suối này thỉnh thoảng có muôn thú đến uống nước.
Đợi mãi đến xế trưa quả thật có mục tiêu cần tìm.
Ba con Tam Vĩ Bạch Hồ tìm đến uống nước. Loại Yêu thú này khá cảnh giác. Nó là loại mệnh danh thông minh nhất nhì trong các loài yêu thú cùng giai.
Ba con này thực lực khá cao. Một con đạt nhị giai đỉnh phong. Hai con còn lại là nhất giai.
"Đừng manh động. "- Lạc Tinh liếc mắt ra hiệu.
Một lúc sau. Bỗng từ phía xa một con Hoàng Phong Báo xuất hiện.
Con Hoàng Phong báo đang đói, thấy có ba con mồi khá mạnh mẽ, nên nó cũng cảnh giác không dám tấn công.
Cả hai gườm nhau một chút, rồi tách ra tời đi.
"Ài, không làm ngư ông đắc lợi được rồi."- Lạc Tinh định trốn một bên, chờ hai phương đáng nhau nhưng thất bại.
"Thôi, chờ cơ hội khác.Chúng ta đi kiếm gì ăn trước."
"Hoan hô."- Mấy năm nay cái ăn cái mặc của nàng toàn do Lạc Tinh lo liệu. Nên vô cùng ỷ lại.
Được rồi. Chúng ta ăn cá vậy. Lạc Tinh nhanh chóng dùng chiết quạt sắt của mình chặt vài nhánh cây làm mũi tên. Sao đó đến bên một nhánh suối. rồi bắt đầu quan sát.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.