Chương 233: Tiến Vào Nội Môn
Trần Ngọc
29/05/2022
Nội Môn tiến tới tranh tài
Anh hùng hào kiệt được vài tinh anh
Muốn cho môn phái vang danh
Lực lượng phải mạnh, tinh anh phải nhiều.
Quay về Nguyệt Linh Môn, Lạc Tinh kiểm tra thành quả tu luyện của Lý Thường Kiệt. Sau đó, tiếp tục 10 ngày liên tiếp dùng Vạn Mộc Chiết Linh thuật, thực lực đệ tử Lạc Tinh cũng đã lên Kết Đan Đỉnh Phong.
"Tấn thăng nhanh quá không tốt. Cho nên năm năm nữa con cứ ở cảnh giới này đi." Lạc Tinh trong lòng vô cùng vừa ý, nhưng không quên cảnh tỉnh đệ tử mình.
"Dạ sư phụ!"
"Còn nữa, Thỉnh thoảng con nhận nhiệm vụ thu thập Thiết Sa Thạch để xem xét xung quanh. Ta cho con một Linh Khí phòng thủ thượng phẩm, Mười viên Bạo Lôi Châu." - Hai thứ này Lạc Tinh lấy trong nhẫn trữ vật của Trần Quang. Hắn ta vốn luyện khí sư lại hệ lôi. Chế tạo rất nhiều bạo Lôi Châu. Cũng khá đặc biệt. Ném ra giống như một lôi đạn. chẳng qua yếu hơn Lôi Châu của Lạc Tinh vài bậc thôi. Được cái khá an toàn. Nguyên Anh tu sĩ không cẩn thận cũng bị trọng thương.
Tiếp đó, Lạc Tinh rảnh rồi đi kiểm tra sinh ý tông môn. Dù sao muốn mạnh hơn, một mình là không thể. Phải có đầy đủ thế lực mới có tài nguyên tu luyện. Nhất là muốn Đại Việt Quốc ổn định. Liêm Châu, Ung Châu mình phải nắm trong tay.
"Bắt đầu từ Nguyệt Linh Tông đánh ra một khoảng trời riêng vậy." - Lạc Tinh nghĩ tới phu nhân mình, Lạc Dương - "Nếu nàng thành công đến Ung Châu thì chắc sẽ kiến tạo thế lực đi."
Nguyệt Linh Môn chỉ là Tông môn Tam Tinh. Tông môn xếp hạng dựa theo thực lực đỉnh phong của tầng lớp lãnh đạo.
Không có Hóa Thần Tu Sĩ thì cao nhất là Nhị Tinh tông môn. Có Hóa Thần là Tam Tinh Tông Môn. Có 10 hóa thần là Tứ Tinh Tông Môn. Có Luyện Hư tọa trấn là Ngũ Tinh Tông Môn...
Xung quanh Nguyệt Linh Môn có Phong Vân Môn cũng là Tam Tinh tông môn, Hỏa Linh Môn, Kim Hà Môn là tông môn Tứ Tinh.
Nguyệt Linh Môn yếu thế nhất. Lý do là môn phái này chủ yếu luyện khí. Lại chỉ có năm mỏ Linh Thạch Hạ Phẩm cở lớn. Thu vào không đủ chi.
Từ Khi tông chủ đời trước nóng lòng tấn thăng Luyện Hư cảnh mà bỏ mình. Thì tông môn xuống dốc không phanh. Cũng may có hơn ba trăm cửa hàng lớn, cùng một số chi nhánh luyện khí ở các trấn nên tạm ổn. Năm trước vợ Trần Quang, Nguyệt Thu Sương bị người giết. Nguyệt Linh Môn ngày càng xuống dốc. Nếu không, sao đường đường Tông chủ, mà Trần Quang không có nổi cả Bảo Khí.
Hiện tại số Linh Thạch thu được hằng tháng đổi về Trung phẩm Linh Thạch là 9000. Thêm lợi nhuận gộp 300 cửa hàng lớn,1500 Tiệm rèn xung quanh khoảng 1 vạn nữa. Tính ra chỉ có chưa đầy 2 vạn linh thạch Trung Phẩm. Lạc Tinh vô cùng bất ngờ. Cả Tông Môn có 1000 nguyên Anh. Trung bình một tháng đã phải chi ra khoảng 6 vạn Linh Thạch Trung Phẩm rồi.
"Vậy số Linh thạch đó ở đâu bù vào? Hèn gì mà tên Trần Quang túng quá hóa liều, đánh cướp khắp nơi."
Lạc Tinh vội đi kiểm tra lại kho dự trữ.
"Cũng may còn 60 vạn Linh Thạch Trung Phẩm, 500 Linh Thạch Thượng phẩm. Đủ cho tông môn hoạt động một năm nữa thôi."
Lạc Tinh bắt đầu đau đầu trù tính cách phát triển tông môn.
Cuối cùng đại hội tông môn cũng tới. Lần này qui tụ 2 vạn đệ tử ngoại Môn, cùng 3000 đệ tử Nội môn.
Sau một vòng quan sát các trận thi đấu. Lạc Tinh cũng phát hiện vài mầm mống tốt. Dự định sẽ tùe từ thu về làm nòng cốt.
Lý Thường Kiệt thì đã học xong Long Hổ Quyền. Một đường giết tới. Cuối cùng tấn thăng nội Môn đệ tử.
Tiếp đó, là thi đấu Nội Môn diễn ra bằng hình thức loại trực tiếp.
Như một Hắc Mã chính hiệu. Dù nội môn đệ tử có 3000 Nguyên Anh sơ kỳ, nhưng Lý Thường Kiệt vẫn một đường xông lên tới top 500 người.
Ngày thi đấu thứ tư.
Đối thủ Lý Thường Kiệt là một Giả Anh Kỳ hệ Phong, tên Phí Vô Địch.
"Ha ha, tên ngươi thật hay nha."
"Tiểu tử, ta không biết sao ngươi lết vào tới đây. Nhưng vận may đã hết." - Thiếu niên kia tay cầm một cây quạt khoe khuẩy nói. Hắn thấy đối thủ mình là Kết Đan Đại Viên Mãn nên vô cùng thoải mái.
"Ài, ngươi rất nhanh sẽ hiểu, gặp ca là tại ngươi xui xẻo." Lý Thường Kiêt vẫn tự tin đáp lại.
"Xoẹt" - Phí Vô Địch cũng không kiên nhẫn. Toàn thân như một lốc xoáy, phương hướng thay đổi liêb tục. Càng ngày càng tiếp cận đối phương.
"Hảo thân pháp A." - Lý Thường Kiệt không hề e sợ. Lạc Lôi Bộ thi triển lập tức.
Hai người thi triển tốc độ cực nhanh. Khiến ai không phải Nguyên Anh sẽ không thấy được.
"Phong Phá Tường Vân." Thấy tốc độ mình không làn gì được đối phương. Phí Vô Địch lập tức bân ẩ hơn ba mươi tia phong nhận hình bán nguyệt bay đến.
"U Linh Tề Xuất." - Lý Thường Kiệt Nhanh chóng phóng thương ngăn đỡ. Chiến đáu cả năm trong rừng. một lần chống cự mười con Hỏa Lôi Thử cùng cảnh giới Lý Thường Kiệt vẫn xoay xở được. Nên không e ngại nhất là đối phương dùng tốc độ đánh mình. Tuy phong nhận vô hình vô ảnh. Nhưng tốc độ tuyệt không nhanh bằng Lôi Điện.
"Hừ. khá lắm. Ta cho ngươi biết chênh lệch cảnh giới sẽ vô cùng khó." - Phí Vô Địch nhảy lên cao. Sao đó hay tay xuất hiện hai cây Thiết Quạt.
"Phi Tiên Hồi Bộ." - Toàn thân Phí Vô Địch như con quay lao thẳng xuống.
"U Linh Độc Long Toản." - Lý Thường Kiệt biết né tránh cũng không kịp. Xúc thế đâm thương lên.
Cả hai đòn công kích đều dùng tới vòng xoáy. Lợi Dụng lực ly tâm khiến công kích tăng mạnh.
"Ầm." - Lý Thường Kiệt hị đánh lún xuống hơn một mét. Đòn thế của Phí Vô Địch mới dừng lại.
"Phí Vô Địch thắng chắc." - Lúc này xung quanh khán đài phần lớn có suy nghĩ thế. Vì thấy cây Thương của Lý Thường Kiệt đã văng ra xa.
Đúng lúc này, Lý Thường Kiệt không lui mà tiến.
Bàn tay lóe sáng lên. Long Hổ Quyền Liên Hoàn Thức thi triển.
"Ầm, Ầm." Phí Vô Địch liên tiếp trúng đòn, tiếp đó lăn ra bất tỉnh trước sự ngỡ ngàng của mọi người.
"Trận Này Lý Thường Kiệt Thắng."
Vị Trọng tài vang lên.
"Sao thế, sao hắn không né tránh. Mà lại chỉ đứng chịu đòn." - Mọi người xung quanh bàn tán.
"Hừ, là lôi điện." - Chỉ vài vị Nguyên Anh Trung Kỳ mới biết mánh khóe. Khi Lý Thường Kiệt Xuất Thương. đã truyền hơn phân nữa lôi linh lực mình có vào Lôi Long Thương. Khiến cho đòn thế Phí Vô Cực tuy chiếm thượng phong nhưng lại trúng âm chiêu. Toàn Thân tê liệt trong một tích tắc. Chỉ một tích tắc đó đủ cho Lý Thường Kiệt chủ động công kích, quyền pháp hay cướp pháp phát ra cũng điều có lôi điện. Phí Vô Cực sai một nhịp, thành ra thua toàn trận.
Ngày thi đấu tiếp theo.
Lý Thường Kiệt đấu với Đông Minh Nguyệt, một Nguyên Anh sơ kỳ.
"Tiểu Đệ thua đi. Ta không muốn ức hiếp kẻ yếu"- Cô bé có khuôn mặt trái xoan, khoảng 19 tuổi nhoẻn miệng cười tươi.
"Tỷ thua đi. Đệ không muốn làm người đẹp như tỷ bị thương." - Lý Thường Kiệt nói, không hề tỏ vẻ yếu thế với người hơn mình hai cảnh giới.
"Hừ" - Nàng ta vừa định cho Lý Thường Kiệt ăn đòn, thì một quả cầu được ném tới.
"Ầm!" Cả khán đày nổ nát. Đông Minh Nguyệt bất ngờ. Tuy có linh khí phòng ngự nhưng vẫn chật vật. Toàn thân xơ xác.
"Ngươi thua!" - Lý Thường Kiệt sau khi ném Bạo Lôi châu ra, đã canh rõ thời cơ. Lao đến đặt thương lên cổ cô gái.
"Vô sĩ!" - Đông Minh Nguyệt tức muốn khóc. Có nằm mơ mình cũng không tưởng bị thua theo cách này.
"Ta vô sĩ thì đã không ném bên cạnh và ném vào người tỷ rồi." - Lý Thường Kiệt không cho là đúng, cười nói.
"Trận này, Lý Thường Kiệt thắng" - Tiếng Trọng tài vang lên.
"Sao được?" - đám đông phản đối.
"Tên này không thương hoa tiếc ngọc gì cả." - Một người nhìn anh mắc đỏ hoe của Đông Minh Nguyệt, động lòng trắc ẩn nói.
"Người đẹp yên tâm. Trận sau gặp tiểu tử kia. Ta cho hắn đẹp mặt."- Một thiếu niên cầm thanh búa lớn tiếng nói.
Ba canh giờ sau. Mơ ước hắn được thành sự thật.
"Lý Thường Kiệt đấu với Nguyễn Khải."
Hai người lên đài thi đấu.
"Tiểu tử. Bạo Lôi châu không dùng được với ta." Hắn cười khà khà, thầm nghĩ mình may mắn. Nếu mà gặp kẻ khác thì khó chơi. Còn người chỉ có Kết Đan Kỳ, hắn cần gì phải sợ.
"Biết đâu Đông Minh Nguyệt vì thấy ta trả thù cho nàng, mà có hảo ý trao thân gởi phận." - Hắn đang tự sướng thì trọng tài đã hô bắt đầu trận đấu.
Tiếp đó hắn ta thấy có một vật tròn ném tới. Lập tức thân hình nhảy lên cao.
"Khai Sơn Phủ" - Vừa định lao xuống tấn công nào ngờ lại một vật tròn ném lên.
"Sao hắn có nhiều Bạo Lôi Châu thế." - Đang trên cao nên không thể né tránh được. Hắn ta cong người dùng đại Phủ che cơ thể lại.
"Ầm" - Một tiếng nổ lớn, Nguyễn Khải bị đẩy bay ra khỏi võ đài.
"Lý Thường Kiệt thắng."
"Ha ha, đúng là nói trước bước không qua" - Một tên nội môn đệ tử nói.
"Vậy mà nói trả thù cho Minh Nguyệt muội!" - Vài kẻ thấy người bị nạn, lập tức kéo vào chế dễu thêm.
"Tính ra hắn khá thông minh. Ném viên đá đầu tiên, đánh lừa đối thủ" - Một người công tâm nói.
Nguyễn Khải sao khi bị nổ rớt Lôi Đài thì không thương tích gì nặng, nhưng uất ức quá nên ngất đi.
Anh hùng hào kiệt được vài tinh anh
Muốn cho môn phái vang danh
Lực lượng phải mạnh, tinh anh phải nhiều.
Quay về Nguyệt Linh Môn, Lạc Tinh kiểm tra thành quả tu luyện của Lý Thường Kiệt. Sau đó, tiếp tục 10 ngày liên tiếp dùng Vạn Mộc Chiết Linh thuật, thực lực đệ tử Lạc Tinh cũng đã lên Kết Đan Đỉnh Phong.
"Tấn thăng nhanh quá không tốt. Cho nên năm năm nữa con cứ ở cảnh giới này đi." Lạc Tinh trong lòng vô cùng vừa ý, nhưng không quên cảnh tỉnh đệ tử mình.
"Dạ sư phụ!"
"Còn nữa, Thỉnh thoảng con nhận nhiệm vụ thu thập Thiết Sa Thạch để xem xét xung quanh. Ta cho con một Linh Khí phòng thủ thượng phẩm, Mười viên Bạo Lôi Châu." - Hai thứ này Lạc Tinh lấy trong nhẫn trữ vật của Trần Quang. Hắn ta vốn luyện khí sư lại hệ lôi. Chế tạo rất nhiều bạo Lôi Châu. Cũng khá đặc biệt. Ném ra giống như một lôi đạn. chẳng qua yếu hơn Lôi Châu của Lạc Tinh vài bậc thôi. Được cái khá an toàn. Nguyên Anh tu sĩ không cẩn thận cũng bị trọng thương.
Tiếp đó, Lạc Tinh rảnh rồi đi kiểm tra sinh ý tông môn. Dù sao muốn mạnh hơn, một mình là không thể. Phải có đầy đủ thế lực mới có tài nguyên tu luyện. Nhất là muốn Đại Việt Quốc ổn định. Liêm Châu, Ung Châu mình phải nắm trong tay.
"Bắt đầu từ Nguyệt Linh Tông đánh ra một khoảng trời riêng vậy." - Lạc Tinh nghĩ tới phu nhân mình, Lạc Dương - "Nếu nàng thành công đến Ung Châu thì chắc sẽ kiến tạo thế lực đi."
Nguyệt Linh Môn chỉ là Tông môn Tam Tinh. Tông môn xếp hạng dựa theo thực lực đỉnh phong của tầng lớp lãnh đạo.
Không có Hóa Thần Tu Sĩ thì cao nhất là Nhị Tinh tông môn. Có Hóa Thần là Tam Tinh Tông Môn. Có 10 hóa thần là Tứ Tinh Tông Môn. Có Luyện Hư tọa trấn là Ngũ Tinh Tông Môn...
Xung quanh Nguyệt Linh Môn có Phong Vân Môn cũng là Tam Tinh tông môn, Hỏa Linh Môn, Kim Hà Môn là tông môn Tứ Tinh.
Nguyệt Linh Môn yếu thế nhất. Lý do là môn phái này chủ yếu luyện khí. Lại chỉ có năm mỏ Linh Thạch Hạ Phẩm cở lớn. Thu vào không đủ chi.
Từ Khi tông chủ đời trước nóng lòng tấn thăng Luyện Hư cảnh mà bỏ mình. Thì tông môn xuống dốc không phanh. Cũng may có hơn ba trăm cửa hàng lớn, cùng một số chi nhánh luyện khí ở các trấn nên tạm ổn. Năm trước vợ Trần Quang, Nguyệt Thu Sương bị người giết. Nguyệt Linh Môn ngày càng xuống dốc. Nếu không, sao đường đường Tông chủ, mà Trần Quang không có nổi cả Bảo Khí.
Hiện tại số Linh Thạch thu được hằng tháng đổi về Trung phẩm Linh Thạch là 9000. Thêm lợi nhuận gộp 300 cửa hàng lớn,1500 Tiệm rèn xung quanh khoảng 1 vạn nữa. Tính ra chỉ có chưa đầy 2 vạn linh thạch Trung Phẩm. Lạc Tinh vô cùng bất ngờ. Cả Tông Môn có 1000 nguyên Anh. Trung bình một tháng đã phải chi ra khoảng 6 vạn Linh Thạch Trung Phẩm rồi.
"Vậy số Linh thạch đó ở đâu bù vào? Hèn gì mà tên Trần Quang túng quá hóa liều, đánh cướp khắp nơi."
Lạc Tinh vội đi kiểm tra lại kho dự trữ.
"Cũng may còn 60 vạn Linh Thạch Trung Phẩm, 500 Linh Thạch Thượng phẩm. Đủ cho tông môn hoạt động một năm nữa thôi."
Lạc Tinh bắt đầu đau đầu trù tính cách phát triển tông môn.
Cuối cùng đại hội tông môn cũng tới. Lần này qui tụ 2 vạn đệ tử ngoại Môn, cùng 3000 đệ tử Nội môn.
Sau một vòng quan sát các trận thi đấu. Lạc Tinh cũng phát hiện vài mầm mống tốt. Dự định sẽ tùe từ thu về làm nòng cốt.
Lý Thường Kiệt thì đã học xong Long Hổ Quyền. Một đường giết tới. Cuối cùng tấn thăng nội Môn đệ tử.
Tiếp đó, là thi đấu Nội Môn diễn ra bằng hình thức loại trực tiếp.
Như một Hắc Mã chính hiệu. Dù nội môn đệ tử có 3000 Nguyên Anh sơ kỳ, nhưng Lý Thường Kiệt vẫn một đường xông lên tới top 500 người.
Ngày thi đấu thứ tư.
Đối thủ Lý Thường Kiệt là một Giả Anh Kỳ hệ Phong, tên Phí Vô Địch.
"Ha ha, tên ngươi thật hay nha."
"Tiểu tử, ta không biết sao ngươi lết vào tới đây. Nhưng vận may đã hết." - Thiếu niên kia tay cầm một cây quạt khoe khuẩy nói. Hắn thấy đối thủ mình là Kết Đan Đại Viên Mãn nên vô cùng thoải mái.
"Ài, ngươi rất nhanh sẽ hiểu, gặp ca là tại ngươi xui xẻo." Lý Thường Kiêt vẫn tự tin đáp lại.
"Xoẹt" - Phí Vô Địch cũng không kiên nhẫn. Toàn thân như một lốc xoáy, phương hướng thay đổi liêb tục. Càng ngày càng tiếp cận đối phương.
"Hảo thân pháp A." - Lý Thường Kiệt không hề e sợ. Lạc Lôi Bộ thi triển lập tức.
Hai người thi triển tốc độ cực nhanh. Khiến ai không phải Nguyên Anh sẽ không thấy được.
"Phong Phá Tường Vân." Thấy tốc độ mình không làn gì được đối phương. Phí Vô Địch lập tức bân ẩ hơn ba mươi tia phong nhận hình bán nguyệt bay đến.
"U Linh Tề Xuất." - Lý Thường Kiệt Nhanh chóng phóng thương ngăn đỡ. Chiến đáu cả năm trong rừng. một lần chống cự mười con Hỏa Lôi Thử cùng cảnh giới Lý Thường Kiệt vẫn xoay xở được. Nên không e ngại nhất là đối phương dùng tốc độ đánh mình. Tuy phong nhận vô hình vô ảnh. Nhưng tốc độ tuyệt không nhanh bằng Lôi Điện.
"Hừ. khá lắm. Ta cho ngươi biết chênh lệch cảnh giới sẽ vô cùng khó." - Phí Vô Địch nhảy lên cao. Sao đó hay tay xuất hiện hai cây Thiết Quạt.
"Phi Tiên Hồi Bộ." - Toàn thân Phí Vô Địch như con quay lao thẳng xuống.
"U Linh Độc Long Toản." - Lý Thường Kiệt biết né tránh cũng không kịp. Xúc thế đâm thương lên.
Cả hai đòn công kích đều dùng tới vòng xoáy. Lợi Dụng lực ly tâm khiến công kích tăng mạnh.
"Ầm." - Lý Thường Kiệt hị đánh lún xuống hơn một mét. Đòn thế của Phí Vô Địch mới dừng lại.
"Phí Vô Địch thắng chắc." - Lúc này xung quanh khán đài phần lớn có suy nghĩ thế. Vì thấy cây Thương của Lý Thường Kiệt đã văng ra xa.
Đúng lúc này, Lý Thường Kiệt không lui mà tiến.
Bàn tay lóe sáng lên. Long Hổ Quyền Liên Hoàn Thức thi triển.
"Ầm, Ầm." Phí Vô Địch liên tiếp trúng đòn, tiếp đó lăn ra bất tỉnh trước sự ngỡ ngàng của mọi người.
"Trận Này Lý Thường Kiệt Thắng."
Vị Trọng tài vang lên.
"Sao thế, sao hắn không né tránh. Mà lại chỉ đứng chịu đòn." - Mọi người xung quanh bàn tán.
"Hừ, là lôi điện." - Chỉ vài vị Nguyên Anh Trung Kỳ mới biết mánh khóe. Khi Lý Thường Kiệt Xuất Thương. đã truyền hơn phân nữa lôi linh lực mình có vào Lôi Long Thương. Khiến cho đòn thế Phí Vô Cực tuy chiếm thượng phong nhưng lại trúng âm chiêu. Toàn Thân tê liệt trong một tích tắc. Chỉ một tích tắc đó đủ cho Lý Thường Kiệt chủ động công kích, quyền pháp hay cướp pháp phát ra cũng điều có lôi điện. Phí Vô Cực sai một nhịp, thành ra thua toàn trận.
Ngày thi đấu tiếp theo.
Lý Thường Kiệt đấu với Đông Minh Nguyệt, một Nguyên Anh sơ kỳ.
"Tiểu Đệ thua đi. Ta không muốn ức hiếp kẻ yếu"- Cô bé có khuôn mặt trái xoan, khoảng 19 tuổi nhoẻn miệng cười tươi.
"Tỷ thua đi. Đệ không muốn làm người đẹp như tỷ bị thương." - Lý Thường Kiệt nói, không hề tỏ vẻ yếu thế với người hơn mình hai cảnh giới.
"Hừ" - Nàng ta vừa định cho Lý Thường Kiệt ăn đòn, thì một quả cầu được ném tới.
"Ầm!" Cả khán đày nổ nát. Đông Minh Nguyệt bất ngờ. Tuy có linh khí phòng ngự nhưng vẫn chật vật. Toàn thân xơ xác.
"Ngươi thua!" - Lý Thường Kiệt sau khi ném Bạo Lôi châu ra, đã canh rõ thời cơ. Lao đến đặt thương lên cổ cô gái.
"Vô sĩ!" - Đông Minh Nguyệt tức muốn khóc. Có nằm mơ mình cũng không tưởng bị thua theo cách này.
"Ta vô sĩ thì đã không ném bên cạnh và ném vào người tỷ rồi." - Lý Thường Kiệt không cho là đúng, cười nói.
"Trận này, Lý Thường Kiệt thắng" - Tiếng Trọng tài vang lên.
"Sao được?" - đám đông phản đối.
"Tên này không thương hoa tiếc ngọc gì cả." - Một người nhìn anh mắc đỏ hoe của Đông Minh Nguyệt, động lòng trắc ẩn nói.
"Người đẹp yên tâm. Trận sau gặp tiểu tử kia. Ta cho hắn đẹp mặt."- Một thiếu niên cầm thanh búa lớn tiếng nói.
Ba canh giờ sau. Mơ ước hắn được thành sự thật.
"Lý Thường Kiệt đấu với Nguyễn Khải."
Hai người lên đài thi đấu.
"Tiểu tử. Bạo Lôi châu không dùng được với ta." Hắn cười khà khà, thầm nghĩ mình may mắn. Nếu mà gặp kẻ khác thì khó chơi. Còn người chỉ có Kết Đan Kỳ, hắn cần gì phải sợ.
"Biết đâu Đông Minh Nguyệt vì thấy ta trả thù cho nàng, mà có hảo ý trao thân gởi phận." - Hắn đang tự sướng thì trọng tài đã hô bắt đầu trận đấu.
Tiếp đó hắn ta thấy có một vật tròn ném tới. Lập tức thân hình nhảy lên cao.
"Khai Sơn Phủ" - Vừa định lao xuống tấn công nào ngờ lại một vật tròn ném lên.
"Sao hắn có nhiều Bạo Lôi Châu thế." - Đang trên cao nên không thể né tránh được. Hắn ta cong người dùng đại Phủ che cơ thể lại.
"Ầm" - Một tiếng nổ lớn, Nguyễn Khải bị đẩy bay ra khỏi võ đài.
"Lý Thường Kiệt thắng."
"Ha ha, đúng là nói trước bước không qua" - Một tên nội môn đệ tử nói.
"Vậy mà nói trả thù cho Minh Nguyệt muội!" - Vài kẻ thấy người bị nạn, lập tức kéo vào chế dễu thêm.
"Tính ra hắn khá thông minh. Ném viên đá đầu tiên, đánh lừa đối thủ" - Một người công tâm nói.
Nguyễn Khải sao khi bị nổ rớt Lôi Đài thì không thương tích gì nặng, nhưng uất ức quá nên ngất đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.