Chương 359: Văn Tế Hoa Phi
Trần Ngọc
30/07/2022
Chỉ vì số phận đẩy đưa
Chỉ vì đất nước nên chưa an lòng
Con ơi cha chỉ trong mong
Giang sơn gấm vóc sẽ không lụi tàn.
...
"Tiên Dung, phụ hoàng biết con tính tình ngay thẳng, cương liệt. Ta cũng hết sức yêu quý con."- Dừng một chút ông nói tiếp:
"Nhưng giờ thập bộ bất hòa. Nếu con từ chối hôn sự của Trịnh Hoàng, khác nào đẩy Bắc Đái Bộ về phe Thục Phán. Khi đó cơ nghiệp gần vạn năm của tổ tiên sẽ hủy trong tay của hai cha con mình."
"Nhưng lão ta lớn tuổi, lại ham mê tửu sắc. Chín vợ, trăm nàng hầu. Con sao chịu nổi."- Tiên Dung chán nản nói.
"Cái này… Ta cũng biết ủy khuất cho con…"- Hùng Duệ Vương trong lòng quặn thắt, cũng không biết nói gì. Mấy trăm năm nay, lão cũng một lòng vì giang sơn, xử lý trăm công ngàn việc, có lẽ vì thế nên mới vẫn dậm chân ở Độ Kiếp Trung kỳ mà không tiến cấp được.
Bỗng một tia sáng lóe lên. Tiên Dung nói:
"Hơn nữa con cũng đã có phu quân."
"Cái gì?"
Tiên Dung quỳ xuống nói:
"Không giấu phụ hoàng, lần này ra ngoài. Con vô ý gặp được một nghiệt duyên, nên đành phải trao thân cho người."
Tiếp đó Tiên Dung vẽ ra cảnh bị kẻ thù quây bắt, tẩu hỏa nhập ma, vô tình gặp Trần Đồng Tử trong hoàn cảnh xấu hổ. Rồi được hắn cứu giúp nên đành trao thân, làm vợ người ta.
"Hả…"- Hùng Duệ Vương chỉ nói được một từ, rồi không nói gì được.
"Bẩm, có Quân Đoàn trưởng Bắc Đái Bộ cầu kiến ở An Tường Điện." - Một binh sĩ vào bẩm báo.
"Người đâu, đưa công chúa vào gặp nương nương." - Hùng Duệ Vương ra lệnh. Rồi bắt đầu đi xử lý chính sự.
Lần này đại sự phát sinh. Một quí phi của Hùng Duệ Vương là Hoa Phi bị phe phái của Thục Phán giết diệt khẩu. Tiếp đó bị người phát hiện nên bọn chúng đã rời khỏi Lạc Hoàng Bộ.
Hôm sau, tin tức Long Duyên Bộ chính thức tạo phản lan khắp hoàng cung. Hùng Duệ Vương phải dẫn quân đi Khúc Dương Bộ phòng thủ.
Tiên Dung do đang hóa phàm nên vẫn ở lại. Chuyện Tiên Dung lần này về có dẫn phu quân về cũng được cả Lạc Hoàng Cung biết được. Nhất là mọi người đều biết vị phò mã này là một kẻ không hề tu luyện. Đương nhiên là bị vô số cười chê, gièm pha sau lưng.
Chuyện đó cũng đến tay của một tỷ tỷ của Trịnh Hoàng, nàng là Trịnh Phi. Vốn là một quý phi khác của Hùng Duệ Vương. Trịnh Phi lập tức suy nghĩ cách trừ khử đi nỗi lo này. Phải biết nàng ta không có con. Nên xem như đời sau vô phúc. Nếu em trai mình cưới được Tiên Dung. Thì khác nào cả Đại Việt Quốc nằm trong tay gia tộc nàng.
Hôm tổ chức tang lễ Hoa Phi. Thanh niên biệt danh Trần Đồng Tử đương nhiên cũng phải đi theo. Vô tình lọt vào ánh mắt soi mói của tất cả.
"Tiên Dung, phu quân của con khá tuấn tú nha. Ta không biết cậu ta có gì lọt vào mắt xanh của con?"
"Hình như hắn biết làm thơ, nấu ăn, đại loại như vậy."
"Ặc." - Tiên Dung lơ đễnh đáp, nhưng hậu quả có cả đám người nhín cười mà mắt trợn ngược trợn xuôi. Phải biết là xưa nay tiên giới ai cũng tu tiên. Làm thơ, câu đối, nấu ăn chỉ là tiểu tài, không đáng nhắc đến. Vì nó không giúp họ sống thọ hơn, có năng lực mạnh hơn nên cũng chẳng ai chú tâm vào làm gì.
"Ha ha. Vậy chút cúng điếu cho Hoa Phi, nhờ phò mã lên đọc giúp nhá."- Trịnh Phi cười nói.
"Cái này sao được?"- Tiên Dung cảm giác.
"Ngươi an tâm. Bài tế đã có sẵn. Chỉ cần phò mã đọc thôi. Sẵn tiện đánh dấu sự xuất hiện của hắn luôn. Dù sao văn võ bá quan cũng chưa ai biết mặt hắn."
Cứ vậy mọi việc thông qua. Đương nhiên vị phò mã bất đắc dĩ thì không được phép ý kiến rồi.
Mưòi phút sau, giờ phút đọc văn tế đã đến. Trần Đồng Tử bước lên nhận bài tế. Vừa mở ra chuẩn bị đọc.
"Ặc" Đồng Tử yên lặng. Đám người bên dưới ồn ào, sao vị phò mã này lâu thế không đọc. Hay là phò mã nhà ta không biết chữ.
Trần Đồng Tử sao giây phút yên lặng, sao đó hắng giọng cất tiếng:
"Thanh thiên nhất đóa vân,
Hồng lô nhất điểm tuyết,
Thượng uyển nhất chi hoa,
Dao trì nhất phiến nguyệt.
Y! Vân tán...
tuyết tiêu.... hoa tàn... nguyệt khuyết!" 《Tạm dịch:
Trời xanh một đóa mây
Bếp hồng một bông tuyết
Thượng uyển một nhành hoa
Dao Trì một vầng nguyệt
Ôi, Mây tản, tuyết tan, hoa tàn, nguyệt khuyết!》
(Bài này tại hạ chôm của Mạc Đĩnh Chi.)
Trần Đồng Tử ra vẻ bùi ngùi, cúi đầu rồi đi xuống.
Tuy là hơi ngắn. Nhưng đây quả thật là một bài văn tế đặc sắc, vừa ca ngợi vẻ đẹp như hoa như nguyệt và tư chất trắng trong như tuyết, như mây của Hoa Phi, lại vừa nói lên nỗi đau trước một kiếp người hồng nhan bạc mệnh.
Mọi người bình thường, cũng không ai biết được, thực tế bài tế Trần Đồng Tử đang cầm không hề có chữ. Trịnh phi vốn cho người tráo bài văn tế để làm bẽ mặt phò mã trước mặt mọi người. Đương nhiên trừ Tiên Dung. Nàng ở trong cung đã lâu. Lại thấy nét mặt không đúng của Trần Đồng Tử.
"Đưa bài tế cho ta."- Không đợi vị hôn phu bất đắc dĩ của mình phản ứng. Nàng đã cầm lấy mở ra xem.
"Hừ. Bài văn tế không hề có chữ, là ai dám tráo?"- Tiên Dung vô cùng giận giữ. Kẻ này có ý đồ với phò mã trên danh nghĩa của mình, thì khác nào đang vả mặt nàng.
"Hả? "- Mọi người xung quanh im phăng phắc. Đương nhiên phần lớn là người thông minh. Cũng hiểu đây là đấu đá trong cung. Tất cả cũng thầm khen vị phò mã có thể nhanh chóng xuất khẩu thành thơ. Đúng là được cái này mất cái kia nha.
"Có lẽ do hiểu lầm thôi. Nào, hôm nay là ngày đưa tiễn Hoa Phi. Đừng làm lớn truyện."- Trịnh Phi cất giọng cười nói. Tiên Dung liếc nhìn Trần Đồng Tử, thấy hắn ta tỏ vẻ không quan tâm, nên đành tức giận ngồi xuống.
Cuối cùng buổi lể cũng xong. Tiên Dung lúc này hình như đã ngộ được cái gì. Nàng đã thấy rõ cảm giác của phàm nhân, hỉ nộ ái ố. Đủ điều kiện tấn thăng hóa thần. Đương nhiên chuyện này không thể loan báo ra ngoài được, vì sợ kẻ thù tìm cách tiêu diệt.
Đương nhiên việc này cũng bàn bạc với Tiểu Mai và mẫu thân nàng là Tiên Phi.
"Ta nghĩ con nên rời khỏi hoàng cung. Về tâm của Đào Hoa Đại Trận để dễ bề khống chế."- Tiên Phi cho ý kiến.
"Không được, nơi đó an toàn nhưng xúc động thiên kiếp, mà lại không có hoàng thượng ra lệnh mở trận. Lúc đó sẽ ảnh hưởng tới đại trận.
"Nếu vậy thì đi về quên ngoại ở Khúc Dương."- Nàng cho ý kiến.
"Phò Mã, phu nhân nhà ngươi có chuyện. Ngươi không có chủ ý gì à."- Tiên Phi nhìn qua Trần Đồng Tử. Nàng nhìn tên phò mã này thật lòng rất không ưng. Nhất là lại không phải kẻ tu tiên. Thầm than con gái mình bạc phước. Cũng may hình như đối phương nuốt tiên quả gì đó. Nên nàng quan sát sinh mệnh thấy ít ra sống được ngàn năm. Nên mới không ngăn cản.
Chỉ vì đất nước nên chưa an lòng
Con ơi cha chỉ trong mong
Giang sơn gấm vóc sẽ không lụi tàn.
...
"Tiên Dung, phụ hoàng biết con tính tình ngay thẳng, cương liệt. Ta cũng hết sức yêu quý con."- Dừng một chút ông nói tiếp:
"Nhưng giờ thập bộ bất hòa. Nếu con từ chối hôn sự của Trịnh Hoàng, khác nào đẩy Bắc Đái Bộ về phe Thục Phán. Khi đó cơ nghiệp gần vạn năm của tổ tiên sẽ hủy trong tay của hai cha con mình."
"Nhưng lão ta lớn tuổi, lại ham mê tửu sắc. Chín vợ, trăm nàng hầu. Con sao chịu nổi."- Tiên Dung chán nản nói.
"Cái này… Ta cũng biết ủy khuất cho con…"- Hùng Duệ Vương trong lòng quặn thắt, cũng không biết nói gì. Mấy trăm năm nay, lão cũng một lòng vì giang sơn, xử lý trăm công ngàn việc, có lẽ vì thế nên mới vẫn dậm chân ở Độ Kiếp Trung kỳ mà không tiến cấp được.
Bỗng một tia sáng lóe lên. Tiên Dung nói:
"Hơn nữa con cũng đã có phu quân."
"Cái gì?"
Tiên Dung quỳ xuống nói:
"Không giấu phụ hoàng, lần này ra ngoài. Con vô ý gặp được một nghiệt duyên, nên đành phải trao thân cho người."
Tiếp đó Tiên Dung vẽ ra cảnh bị kẻ thù quây bắt, tẩu hỏa nhập ma, vô tình gặp Trần Đồng Tử trong hoàn cảnh xấu hổ. Rồi được hắn cứu giúp nên đành trao thân, làm vợ người ta.
"Hả…"- Hùng Duệ Vương chỉ nói được một từ, rồi không nói gì được.
"Bẩm, có Quân Đoàn trưởng Bắc Đái Bộ cầu kiến ở An Tường Điện." - Một binh sĩ vào bẩm báo.
"Người đâu, đưa công chúa vào gặp nương nương." - Hùng Duệ Vương ra lệnh. Rồi bắt đầu đi xử lý chính sự.
Lần này đại sự phát sinh. Một quí phi của Hùng Duệ Vương là Hoa Phi bị phe phái của Thục Phán giết diệt khẩu. Tiếp đó bị người phát hiện nên bọn chúng đã rời khỏi Lạc Hoàng Bộ.
Hôm sau, tin tức Long Duyên Bộ chính thức tạo phản lan khắp hoàng cung. Hùng Duệ Vương phải dẫn quân đi Khúc Dương Bộ phòng thủ.
Tiên Dung do đang hóa phàm nên vẫn ở lại. Chuyện Tiên Dung lần này về có dẫn phu quân về cũng được cả Lạc Hoàng Cung biết được. Nhất là mọi người đều biết vị phò mã này là một kẻ không hề tu luyện. Đương nhiên là bị vô số cười chê, gièm pha sau lưng.
Chuyện đó cũng đến tay của một tỷ tỷ của Trịnh Hoàng, nàng là Trịnh Phi. Vốn là một quý phi khác của Hùng Duệ Vương. Trịnh Phi lập tức suy nghĩ cách trừ khử đi nỗi lo này. Phải biết nàng ta không có con. Nên xem như đời sau vô phúc. Nếu em trai mình cưới được Tiên Dung. Thì khác nào cả Đại Việt Quốc nằm trong tay gia tộc nàng.
Hôm tổ chức tang lễ Hoa Phi. Thanh niên biệt danh Trần Đồng Tử đương nhiên cũng phải đi theo. Vô tình lọt vào ánh mắt soi mói của tất cả.
"Tiên Dung, phu quân của con khá tuấn tú nha. Ta không biết cậu ta có gì lọt vào mắt xanh của con?"
"Hình như hắn biết làm thơ, nấu ăn, đại loại như vậy."
"Ặc." - Tiên Dung lơ đễnh đáp, nhưng hậu quả có cả đám người nhín cười mà mắt trợn ngược trợn xuôi. Phải biết là xưa nay tiên giới ai cũng tu tiên. Làm thơ, câu đối, nấu ăn chỉ là tiểu tài, không đáng nhắc đến. Vì nó không giúp họ sống thọ hơn, có năng lực mạnh hơn nên cũng chẳng ai chú tâm vào làm gì.
"Ha ha. Vậy chút cúng điếu cho Hoa Phi, nhờ phò mã lên đọc giúp nhá."- Trịnh Phi cười nói.
"Cái này sao được?"- Tiên Dung cảm giác.
"Ngươi an tâm. Bài tế đã có sẵn. Chỉ cần phò mã đọc thôi. Sẵn tiện đánh dấu sự xuất hiện của hắn luôn. Dù sao văn võ bá quan cũng chưa ai biết mặt hắn."
Cứ vậy mọi việc thông qua. Đương nhiên vị phò mã bất đắc dĩ thì không được phép ý kiến rồi.
Mưòi phút sau, giờ phút đọc văn tế đã đến. Trần Đồng Tử bước lên nhận bài tế. Vừa mở ra chuẩn bị đọc.
"Ặc" Đồng Tử yên lặng. Đám người bên dưới ồn ào, sao vị phò mã này lâu thế không đọc. Hay là phò mã nhà ta không biết chữ.
Trần Đồng Tử sao giây phút yên lặng, sao đó hắng giọng cất tiếng:
"Thanh thiên nhất đóa vân,
Hồng lô nhất điểm tuyết,
Thượng uyển nhất chi hoa,
Dao trì nhất phiến nguyệt.
Y! Vân tán...
tuyết tiêu.... hoa tàn... nguyệt khuyết!" 《Tạm dịch:
Trời xanh một đóa mây
Bếp hồng một bông tuyết
Thượng uyển một nhành hoa
Dao Trì một vầng nguyệt
Ôi, Mây tản, tuyết tan, hoa tàn, nguyệt khuyết!》
(Bài này tại hạ chôm của Mạc Đĩnh Chi.)
Trần Đồng Tử ra vẻ bùi ngùi, cúi đầu rồi đi xuống.
Tuy là hơi ngắn. Nhưng đây quả thật là một bài văn tế đặc sắc, vừa ca ngợi vẻ đẹp như hoa như nguyệt và tư chất trắng trong như tuyết, như mây của Hoa Phi, lại vừa nói lên nỗi đau trước một kiếp người hồng nhan bạc mệnh.
Mọi người bình thường, cũng không ai biết được, thực tế bài tế Trần Đồng Tử đang cầm không hề có chữ. Trịnh phi vốn cho người tráo bài văn tế để làm bẽ mặt phò mã trước mặt mọi người. Đương nhiên trừ Tiên Dung. Nàng ở trong cung đã lâu. Lại thấy nét mặt không đúng của Trần Đồng Tử.
"Đưa bài tế cho ta."- Không đợi vị hôn phu bất đắc dĩ của mình phản ứng. Nàng đã cầm lấy mở ra xem.
"Hừ. Bài văn tế không hề có chữ, là ai dám tráo?"- Tiên Dung vô cùng giận giữ. Kẻ này có ý đồ với phò mã trên danh nghĩa của mình, thì khác nào đang vả mặt nàng.
"Hả? "- Mọi người xung quanh im phăng phắc. Đương nhiên phần lớn là người thông minh. Cũng hiểu đây là đấu đá trong cung. Tất cả cũng thầm khen vị phò mã có thể nhanh chóng xuất khẩu thành thơ. Đúng là được cái này mất cái kia nha.
"Có lẽ do hiểu lầm thôi. Nào, hôm nay là ngày đưa tiễn Hoa Phi. Đừng làm lớn truyện."- Trịnh Phi cất giọng cười nói. Tiên Dung liếc nhìn Trần Đồng Tử, thấy hắn ta tỏ vẻ không quan tâm, nên đành tức giận ngồi xuống.
Cuối cùng buổi lể cũng xong. Tiên Dung lúc này hình như đã ngộ được cái gì. Nàng đã thấy rõ cảm giác của phàm nhân, hỉ nộ ái ố. Đủ điều kiện tấn thăng hóa thần. Đương nhiên chuyện này không thể loan báo ra ngoài được, vì sợ kẻ thù tìm cách tiêu diệt.
Đương nhiên việc này cũng bàn bạc với Tiểu Mai và mẫu thân nàng là Tiên Phi.
"Ta nghĩ con nên rời khỏi hoàng cung. Về tâm của Đào Hoa Đại Trận để dễ bề khống chế."- Tiên Phi cho ý kiến.
"Không được, nơi đó an toàn nhưng xúc động thiên kiếp, mà lại không có hoàng thượng ra lệnh mở trận. Lúc đó sẽ ảnh hưởng tới đại trận.
"Nếu vậy thì đi về quên ngoại ở Khúc Dương."- Nàng cho ý kiến.
"Phò Mã, phu nhân nhà ngươi có chuyện. Ngươi không có chủ ý gì à."- Tiên Phi nhìn qua Trần Đồng Tử. Nàng nhìn tên phò mã này thật lòng rất không ưng. Nhất là lại không phải kẻ tu tiên. Thầm than con gái mình bạc phước. Cũng may hình như đối phương nuốt tiên quả gì đó. Nên nàng quan sát sinh mệnh thấy ít ra sống được ngàn năm. Nên mới không ngăn cản.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.