Hưng Thiếu, Xin Anh Dịu Dàng Một Chút!
Chương 67: Đến kịp lúc
Td180694
24/01/2024
Đặng Lam Trà không thấy đau vì chắn trước cô là Nguyễn Phục Hưng.
Cô ngẩng mặt: “Anh sao lại ở đây? Tay anh có sao không?”
“Không sao. Chuyện nhỏ.”
Nguyễn Phục Hưng cởi áo khoác vest ném nó đi rồi. Tay áo rách nhiều lỗ bật máu. Chân mày hắn khẽ cau lại.
Mắt phượng hẹp trở nên đỏ ngầu, giọng dọa người:
“Còn không xem cô động vào ai?”
Sắc mặt Mạc Tương Tư xám như tro, môi run run: “Không liên quan đến anh…”
“Vợ tôi sao không liên quan đến tôi?”
Hắn nhìn sang Đặng Lam Trà: “Em tính xử lý cô ta thế nào?”
Cô lắc đầu. Hiểu được ý cô, hắn lại cười lạnh:
“Cô ấy có thể tha cho ngươi, còn ta thì không.”
Sắc mặt Mạc Tương Tư trắng bệch như tờ giấy: "Anh muốn, muốn thế nào?”
"Nói, là ai sai khiến ngươi?”
"Không ai sai tôi cả.”
“Nói cách khác, ngươi là chủ mưu?”
Mạc Tương Tư lắc đầu: “Không được. Ngươi không được động vào tôi. Tôi đang mang thai.”
Phục Hưng không muốn phí thời gian nghe Tương Tư nói, y liếc mắt nhặt lấy chai nhựa còn chút chất lỏng ở bên trong đem đến trước mặt Tương Tư.
“Đứa trẻ cần mẹ, chứ không nói là cần nhan sắc của mẹ nó.”
Gió thổi mạnh khiến Mạc Tương Tư lạnh sống lưng:
“Đừng… Là Đặng Lam Thanh sai tôi làm. Hắn bảo tôi…”
Nguyễn Phục Hưng đứng dậy: “Nói sớm có phải tốt hơn không?”, tay hắn từ từ nghiên chai nhựa đổ xuống chân của Tương Tư. Tiếng hét của ả làm quạ ở nghĩa trang bay lên. Cảnh tượng rợn người.
Đặng Lam Trà sợ ảnh hưởng đến đứa bé nên ngăn hắn lại. Vô tình chất lỏng đổ một ít lên chân cô. Cô đau đến nhăn mặt.
“Đặng Lam Trà em còn muốn tha cho cô ta? Tôi thấy như vậy còn chưa đủ?”
Tay cô kéo tay hắn ra: “Luật pháp sẽ trừng trị cô ta.”
Đặng Lam Trà đau chân đi không nổi. Cô nghiến răng chịu đựng đi cà nhắc.
Phục Hưng bế cô lên: “Lần sau, có đau em nên nói với tôi.”
Ở khoảng cách này, cô thấy hắn như tỏa nắng. Rồi tự nhắc nhở bản thân tỉnh táo lên. Cô lắc đầu:
“Tốt nhất là tự mình. Nếu lệ thuộc quá nhiều vào anh sau này anh lại bỏ đi tôi. Đến lúc đó, tôi phải làm sao?”
“Ừ. Cũng đúng.”
“Anh ừ nhanh thế sao?”
“Vậy em muốn tôi nói gì?
“…”
“Sao anh biết tôi ở đây?”
“Gọi điện không bắt máy, nhắn tin không trả lời. Tôi còn định xem em đi đâu. Ai ngờ tự mình đến tìm chỗ chết. Về sau em nên thông minh hơn một chút không nên đi một mình.”
“Không lẽ bảo anh đi theo?”
“Vấn đề này tôi sẽ suy nghĩ.”
Vậy là hắn mắng cô hay đang quan tâm cô? Đặng Lam Trà suy nghĩ chưa xong đã bị hắn nhét vào trong xe.
Chẳng mấy chốc, bọn bọ đã về đến Nguyễn Gia. Hắn xuống xe, vòng qua bế cô lên thẳng phòng ngủ. Lấy hộp sơ cứu rửa vết thương, cẩn thận băng lại.
Lam Trà quay sang chỗ cánh tay hắn. Vết máu chảy ra dính đỏ áo sơ mi. Cô nhìn chầm chầm vào vết thương:
“Như vậy mà bảo không sao?”
Ánh mắt hắn lướt qua một lượt trên người cô rồi dừng lại ở đôi mắt ưng ửng đỏ:
“Đặng Lam Trà, em khóc sao? Vì lo cho tôi?”
Đặng Lam Trà lắc đầu chối liên tục: “Không có, tôi chỉ không muốn nợ ân tình.”
Hắn vùi đầu vào cần cổ cô: “Vậy thì tôi càng muốn em nợ tôi. Sau đó, lấy thân báo đáp. Bao lâu rồi tôi không đụng vào em nhỉ? Tôi nhớ mùi cơ thể của em.”
Không nói thì thôi, nói rồi chẳng nể nan ai. Đặng Lam Trà đẩy Phục Hưng ra:
“Anh tự mình chăm sóc vết thương đi. Tôi đi tắm.”
Cô đi nhanh vào phòng tắm đóng cửa lại ngồi xuống.
“Anh ta bảo vệ mình sao? Không được. Không được tin những gì Phục Hưng nói và làm. Đặng Lam Trà mày quên người đàn ông đó đã từng đối xử với mày thế nào sao? Mày tỉnh táo lên.”
Đến khi đi ra, Nguyễn Phục Hưng đã tắm rửa sạch sẽ ngồi đợi cô ở trên giường.
“Tôi qua phòng khách ngủ?”
Ánh mắt hắn nhu hòa, dáng vẻ này của hắn, lần gần nhất cô nhớ được là với Tô Nhã.
Lúc trước, cô đã từng rất mong hắn dùng ánh mắt này nhìn cô. Thoáng chốc Đặng Lam Trà đỏ mặt, trên môi vẽ nụ cười.
Nguyễn Phục Hưng cười có vẻ lưu manh:
“Đặng Lam Trà em đang nghĩ gì vậy?”
Bốn mắt nhìn nhau, Đặng Lam Trà định mở miệng đã bị hắn ngăn lại.
“Em đừng nghĩ lung tung. Hôm nay, tôi vì em mà bị thương, có thể bản thân sẽ gặp ác mộng nên cần có người ngủ cùng. Hơn nữa tôi bị thương thế này còn có thể làm gì em chứ?”
Suy nghĩ một lúc, Đặng Lam Trà gật đầu:
“Vậy anh ngủ trên giường, tôi ra sofa.”
Hắn thoải mái nằm xuống giường:
“Tùy em vậy.”
Đặng Lam Trà nằm ở sofa rất nhanh đã đi vào giấc ngủ.
Đến nửa đêm thấy lạnh, cô mở mắt phát hiện mình không mặc đồ nằm trên giường.
“Nguyễn Phục Hưng, anh?”
Hắn kéo cô khóa ở trong lòng. Hắn hôn từ vành tai xuống cần cổ. Giọng nói người đàn ông ở bên cạnh khàn khàn đầy mê hoặc.
“Tôi muốn em.”
Ý tứ của Phục Hưng quá rõ ràng. Đặng Lam Trà vùng vẫy khước từ:
“Tôi không muốn. Tránh ra.”
Rất nhanh một lực nặng đè lên thân thể cô. Tiếng nói người đàn ông khàn khàn vô cùng, gợi cảm đến mức có thể làm cho phụ nữ tan chảy thành nước:
“Vẫn không thể cho anh sao?”
Cô ngẩng mặt: “Anh sao lại ở đây? Tay anh có sao không?”
“Không sao. Chuyện nhỏ.”
Nguyễn Phục Hưng cởi áo khoác vest ném nó đi rồi. Tay áo rách nhiều lỗ bật máu. Chân mày hắn khẽ cau lại.
Mắt phượng hẹp trở nên đỏ ngầu, giọng dọa người:
“Còn không xem cô động vào ai?”
Sắc mặt Mạc Tương Tư xám như tro, môi run run: “Không liên quan đến anh…”
“Vợ tôi sao không liên quan đến tôi?”
Hắn nhìn sang Đặng Lam Trà: “Em tính xử lý cô ta thế nào?”
Cô lắc đầu. Hiểu được ý cô, hắn lại cười lạnh:
“Cô ấy có thể tha cho ngươi, còn ta thì không.”
Sắc mặt Mạc Tương Tư trắng bệch như tờ giấy: "Anh muốn, muốn thế nào?”
"Nói, là ai sai khiến ngươi?”
"Không ai sai tôi cả.”
“Nói cách khác, ngươi là chủ mưu?”
Mạc Tương Tư lắc đầu: “Không được. Ngươi không được động vào tôi. Tôi đang mang thai.”
Phục Hưng không muốn phí thời gian nghe Tương Tư nói, y liếc mắt nhặt lấy chai nhựa còn chút chất lỏng ở bên trong đem đến trước mặt Tương Tư.
“Đứa trẻ cần mẹ, chứ không nói là cần nhan sắc của mẹ nó.”
Gió thổi mạnh khiến Mạc Tương Tư lạnh sống lưng:
“Đừng… Là Đặng Lam Thanh sai tôi làm. Hắn bảo tôi…”
Nguyễn Phục Hưng đứng dậy: “Nói sớm có phải tốt hơn không?”, tay hắn từ từ nghiên chai nhựa đổ xuống chân của Tương Tư. Tiếng hét của ả làm quạ ở nghĩa trang bay lên. Cảnh tượng rợn người.
Đặng Lam Trà sợ ảnh hưởng đến đứa bé nên ngăn hắn lại. Vô tình chất lỏng đổ một ít lên chân cô. Cô đau đến nhăn mặt.
“Đặng Lam Trà em còn muốn tha cho cô ta? Tôi thấy như vậy còn chưa đủ?”
Tay cô kéo tay hắn ra: “Luật pháp sẽ trừng trị cô ta.”
Đặng Lam Trà đau chân đi không nổi. Cô nghiến răng chịu đựng đi cà nhắc.
Phục Hưng bế cô lên: “Lần sau, có đau em nên nói với tôi.”
Ở khoảng cách này, cô thấy hắn như tỏa nắng. Rồi tự nhắc nhở bản thân tỉnh táo lên. Cô lắc đầu:
“Tốt nhất là tự mình. Nếu lệ thuộc quá nhiều vào anh sau này anh lại bỏ đi tôi. Đến lúc đó, tôi phải làm sao?”
“Ừ. Cũng đúng.”
“Anh ừ nhanh thế sao?”
“Vậy em muốn tôi nói gì?
“…”
“Sao anh biết tôi ở đây?”
“Gọi điện không bắt máy, nhắn tin không trả lời. Tôi còn định xem em đi đâu. Ai ngờ tự mình đến tìm chỗ chết. Về sau em nên thông minh hơn một chút không nên đi một mình.”
“Không lẽ bảo anh đi theo?”
“Vấn đề này tôi sẽ suy nghĩ.”
Vậy là hắn mắng cô hay đang quan tâm cô? Đặng Lam Trà suy nghĩ chưa xong đã bị hắn nhét vào trong xe.
Chẳng mấy chốc, bọn bọ đã về đến Nguyễn Gia. Hắn xuống xe, vòng qua bế cô lên thẳng phòng ngủ. Lấy hộp sơ cứu rửa vết thương, cẩn thận băng lại.
Lam Trà quay sang chỗ cánh tay hắn. Vết máu chảy ra dính đỏ áo sơ mi. Cô nhìn chầm chầm vào vết thương:
“Như vậy mà bảo không sao?”
Ánh mắt hắn lướt qua một lượt trên người cô rồi dừng lại ở đôi mắt ưng ửng đỏ:
“Đặng Lam Trà, em khóc sao? Vì lo cho tôi?”
Đặng Lam Trà lắc đầu chối liên tục: “Không có, tôi chỉ không muốn nợ ân tình.”
Hắn vùi đầu vào cần cổ cô: “Vậy thì tôi càng muốn em nợ tôi. Sau đó, lấy thân báo đáp. Bao lâu rồi tôi không đụng vào em nhỉ? Tôi nhớ mùi cơ thể của em.”
Không nói thì thôi, nói rồi chẳng nể nan ai. Đặng Lam Trà đẩy Phục Hưng ra:
“Anh tự mình chăm sóc vết thương đi. Tôi đi tắm.”
Cô đi nhanh vào phòng tắm đóng cửa lại ngồi xuống.
“Anh ta bảo vệ mình sao? Không được. Không được tin những gì Phục Hưng nói và làm. Đặng Lam Trà mày quên người đàn ông đó đã từng đối xử với mày thế nào sao? Mày tỉnh táo lên.”
Đến khi đi ra, Nguyễn Phục Hưng đã tắm rửa sạch sẽ ngồi đợi cô ở trên giường.
“Tôi qua phòng khách ngủ?”
Ánh mắt hắn nhu hòa, dáng vẻ này của hắn, lần gần nhất cô nhớ được là với Tô Nhã.
Lúc trước, cô đã từng rất mong hắn dùng ánh mắt này nhìn cô. Thoáng chốc Đặng Lam Trà đỏ mặt, trên môi vẽ nụ cười.
Nguyễn Phục Hưng cười có vẻ lưu manh:
“Đặng Lam Trà em đang nghĩ gì vậy?”
Bốn mắt nhìn nhau, Đặng Lam Trà định mở miệng đã bị hắn ngăn lại.
“Em đừng nghĩ lung tung. Hôm nay, tôi vì em mà bị thương, có thể bản thân sẽ gặp ác mộng nên cần có người ngủ cùng. Hơn nữa tôi bị thương thế này còn có thể làm gì em chứ?”
Suy nghĩ một lúc, Đặng Lam Trà gật đầu:
“Vậy anh ngủ trên giường, tôi ra sofa.”
Hắn thoải mái nằm xuống giường:
“Tùy em vậy.”
Đặng Lam Trà nằm ở sofa rất nhanh đã đi vào giấc ngủ.
Đến nửa đêm thấy lạnh, cô mở mắt phát hiện mình không mặc đồ nằm trên giường.
“Nguyễn Phục Hưng, anh?”
Hắn kéo cô khóa ở trong lòng. Hắn hôn từ vành tai xuống cần cổ. Giọng nói người đàn ông ở bên cạnh khàn khàn đầy mê hoặc.
“Tôi muốn em.”
Ý tứ của Phục Hưng quá rõ ràng. Đặng Lam Trà vùng vẫy khước từ:
“Tôi không muốn. Tránh ra.”
Rất nhanh một lực nặng đè lên thân thể cô. Tiếng nói người đàn ông khàn khàn vô cùng, gợi cảm đến mức có thể làm cho phụ nữ tan chảy thành nước:
“Vẫn không thể cho anh sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.