Hưng Thiếu, Xin Anh Dịu Dàng Một Chút!
Chương 36: Gặp nạn cầu xin
Td180694
02/01/2024
Dì Ba thu xếp đồ đạc của hai mẹ con Đặng Lam Trà xong, bà dìu bà Lam ra tận cửa. Chiếc xe của Đặng Lam Trà cũng bị Lam Thanh khóa lại. Bà Lam tức giận: “Cái này là bức người mà!”
Đặng Lam Thanh đi ra cửa. Bà Lam còn tưởng hắn đổi ý: “Lam Thanh con?”
Lam Thanh cười khẩy:
“Bà Lam. Tôi đã từng rất ngây thơ cho rằng bà sẽ thương yêu tôi giống như con ruột của bà. Nhưng không hề. Cho dù tôi có ngoan ngoãn như thế nào thì cách đối xử của bà vẫn khác mặc dù ngoài miệng luôn khen tôi, luôn nói đặt tôi lên trên hết. Người ta thường nói khác máu tanh lòng. Đúng quá mà!”
Đặng Lam Thanh lấy trong túi ra một xấp tiền mệnh giá lớn ném về phía hai người bọn họ kinh miệt nói:
“Nhà của cô tôi không lấy lại, còn chút tiền này xem như ân huệ cuối cùng. Những chuyện khác thì tôi không chắc có chừa đường sống cho các người hay không. Hừ. Tạm biệt!”
Bà Lam không muốn đi nhưng bị hai tên bảo vệ lôi kéo. Đặng Lam Trà giằng lại:
“Buông ra. Chúng tôi tự đi được!”
Đặng Lam Trà ngước nhìn ngôi nhà lần cuối, đã từng rất vui. Khi mọi chuyện tốt đẹp theo quy trình, cô lại muốn đi chệch quỹ đạo. Giờ thì muốn quay lại như trước kia, mãi mãi cũng không được.
Đặng Lam Trà kéo tay mẹ cô: “Mẹ!”
Bà Lam than trời: “Chúng ta bây giờ đi đâu? Nhà ngoại con từ mặt mẹ rồi. Đồ ngu ngốc ạ!”
Hai người kéo vali đi được một đoạn, chiếc xe của Lam Thanh chạy ra, đừng lại ngay bọn họ.
“Có muốn tôi tiễn một đoạn?”
Bà Lam chỉ tay vào mặt Lam Thanh: “Thằng con trời đánh! Nếu năm xưa ông Vĩ không nài nỉ van xin tao cho mày vào nhà. Thì còn lâu.”
Lam Thanh cười khẩy: “Bà tưởng tôi không biết ông ấy thề là sau khi bà cho tôi về nhà, sẽ không ra ngoài mèo mỡ sao. Có lợi cho bà, bà mới chấp nhận. Tưởng tốt lắm à?”
Bà Lam tháo đôi dép ra ném vào xe của Lam Thanh: “Tao khinh!”
“Xe tôi đắt tiền lắm đó bà trả nổi không?”
Đặng Lam Trà có hơi choáng. Cô níu tay mẹ: “Mẹ con hơi mệt. Chúng ta mau đi thôi!”
“Buông ra!”
Đặng Lam Thanh cười cợt: “À bà Lam, tôi quên nói cho bà một chuyện rằng người chồng thề non hẹn biển với bà là giả thôi.”
Hắn nói xem ném xấp hình vào người bà Lam rồi đạp ra rời đi. Bà Lam ngồi xuống cầm một tấm hình lên xem. Gương mặt trở nên tái xanh không thở được. Trong hình là Đặng Vĩ cùng người phụ nữ trẻ hơn bà Lam gấp 10 lần đang ân ái.
Bà Lam chịu không được, người chồng từng quỳ xuống thề rằng sau lần đó sẽ mãi mãi chỉ có mình bà đây sao?
“Đặng Vĩ sao ông lại lừa tôi?”
Đặng Lam Trà đỡ bà Lam: “Mẹ. Mẹ trả lời con đi mẹ? Mẹ tỉnh lại đi mẹ!”
Miệng bà Lam méo lại, tay chân co giật.
Đặng Lam Trà khó khăn lắm mới gọi được taxi đưa mẹ vào bệnh viện. Đặng Lam Trà đi đi lại lại ở phòng cấp cứu. Rất lâu sau bác sĩ ra nói với cô:
“Bà Lam tạm thời qua cơn đột quỵ. Rất may được đưa đến cấp cứu kịp thời nhưng mà di chứng để lại thì…”
Đặng Lam Trà lại buồn nôn. Bác sĩ đỡ cô: “Không sao chứ?”
Đặng Lam Trà lắc đầu: “Xin bác sĩ nói tiếp!”
“Khả năng liệt tứ chi rất cao. Cái này phải tập vật lý trị liệu lâu dài.Trước mắt đợi bà ấy tỉnh lại cái đã!”
Đặng Lam Trà vịnh tay vào vách tường để tìm vật chống đỡ. Sự việc xảy ra quá nhanh đến đột ngột khiến cô không kịp tiếp nhận.
“Cô thật sự không sao?”, bác sĩ nhìn cô rồi lắc đầu.
“Thứ lỗi cho tôi nói cái này một chút. Đặng tiểu thư, ở bệnh viện khá đông người. Cô nên đeo khẩu trang vừa đảm bảo sức khoẻ vừa tránh những người xung quanh làm phiền.”
Đặng Lam Trà gật đầu.
“Tôi biết rồi cảm ơn bác sĩ!”
Cô sao không hiểu ý tứ trong lời của bác sĩ được chứ?
Sau khi nhìn bà Lam yên ổn trên giường bệnh, Đặng Lam Trà cầm túi xách ra ngoài đi đến một nơi.
…
[Cổng biệt phủ Nguyễn Gia]
Đặng Lam Trà hét lên: “Nguyễn Phục Hưng tôi muốn gặp anh. Nhanh ra đây!”
Bảo vệ nghe ồn ào liền ra ngăn cô lại: “Hưng thiếu không có ở đây. Mong cô về cho!”
“Không gặp tôi sẽ không về. Tôi cần lấy lại thứ thuộc về mình.”
“Vậy thì cô cứ đứng đợi nhưng đừng làm ồn!”
Vừa dứt lời, bên ngoài đã có chiếc xe đi vào biệt phủ. Đặng Lam Trà nhìn ra đó là xe của Hoàng Ân hay lái. Cô chạy theo đập cửa kính:
“Tôi muốn gặp Hưng thiếu. Mau cho tôi gặp anh ấy!”
Kính xe từ từ hạ xuống: “Đặng tiểu thư xin cô về cho. Hưng hiếu không có ở đây!”
Xe rất nhanh đã đi vào bỏ lại Đặng Lam Trà vẫn đang gào lên trong tuyệt vọng.
Người trong xe có hơi ngạc nhiên hỏi Hoàng Ân: “Đặng tiểu thư sao? Có phải là con gái ông Đặng Vĩ vừa qua đời?”
Hoàng Ân không trả lời.
Người con gái trong xe bảo: “Dừng xe. Cho tôi xuống một chút. Ba tôi có quen biết Đặng lão gia. Tôi ra hỏi thăm.”
“Tô tiểu thư, Hưng thiếu một chút sẽ về. Cô đừng gây chuyện!
“Được!”
Người con gái bước xuống, cô ta là con của Tô Ngãi, một thương gia giàu có chỉ sau Đặng gia một chút. Trước đây bọn họ đã từng làm ăn chung với nhau.
Đặng Lam Trà có gặp qua cô ta một lần. Xét về mọi mặt, Đặng Lam Trà vẫn hơn.
Cô ta vì thế mà không có thiện cảm với tiểu thư nhà họ Đặng. Được dịp hỏi thăm ôn lại chuyện cũ cũng hay.
Cô ta bước ra ngoài cổng, đến trước mặt Đặng Lam Trà:
“Cô còn nhớ tôi chứ Đặng tiểu thư?”
Đặng Lam Trà ngẩng mặt lên, cô hoàn toàn không có ấn tượng.
“Tôi là Tô Nhã!”
“Cái tên này hình như Quân có nhắc qua một lần?”
Tô Nhã cười lớn: “Đúng vậy. Chính vì cô mà Quân không thèm để ý đến tôi!”
Nghe trong lời nói của Tô Nhã không có gì là thiện ý. Đặng Lam Trà hơi lùi về sau. Tô Nhã lại tiến lên một bước, tay nắm cổ tay Lam Trà nhỏ giọng:
“Tôi nghe nói ba cô vừa qua đời. Xin chia buồn!”
“Cảm ơn!”
Tô Nhã cười khẩy: “Nhưng sao cô không ở nhà mà đau buồn. Chạy tới đây làm gì? Tìm Hưng thiếu?”
Đặng Lam Trà gở tay cô ta ra: “Xin cô bỏ ra. Chuyện này không liên quan gì đến cô.”
" Bốp!"
Một cái tát đánh thẳng vào nửa mặt trái của Lam Trà khiến má trái cô sưng lên, khóe môi chảy ra vết máu, mặt cô sưng phù như cái bánh bao. Lam Trà kinh ngạc:
“Cô làm gì vậy?”
“Con điếm như mày. Hết dành Quân của tao rồi đến Hưng thiếu?”
Nói đến đây Tô Nhã như phát điên kéo tóc Lam Trà giật mạnh, giày cao gót ở chân vung lên đá vào bụng cô.
Lam Trà đau đến mức cúi gập người xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch như tờ giấy.
“Cô?”
“Đặng Lam Trà, tao cảnh cáo mày mau cút. Tránh xa Nguyễn Phục Hưng một chút. Nếu không đừng trách.”
Đặng Lam Trà run rẩy, tay ôm bụng cố bò dậy. Lại nghe Tô Nhã hét lên:
“Các người còn không mau đưa ả cút?”
Tên bảo vệ không dám đắc tội với niềm vui mới của Hưng thiếu nên đỡ Lam Trà qua một gốc:
“Xin cô đi cho. Tôi còn con nhỏ với mẹ để nuôi. Cô ở đây không khéo tôi mất việc. Xin cô!”
“Tôi chỉ muốn lấy lại cổ phần của mình thôi mà, quá đáng lắm sao?, Đặng Lam Trà nói rồi khóc lớn.
Sau đó tên bảo vệ cũng không quan tâm trở về vị trí của mình.
Xe của Nguyễn Phục Hưng cũng vừa về đến. Đặng Lam Trà đau quá đuổi theo không kịp.
Cửa biệt phủ rất nhanh đã đóng lại. Còn có thể gặp sao?
Đặng Lam Trà gục mặt xuống. Tuyệt vọng xâm chiếm. Cô không biết phải làm gì tiếp theo.
Đột nhiên điện thoại trong túi Lam Trà reo lên. Cô lấy ra xem là một dãy số lạ. Do dự một chút rồi cũng ấn nghe.
“Đặng Lam Trà, em đang ở đâu? Anh muốn gặp em. Anh vừa trốn được khỏi nhà. Nói anh biết đi. Anh xin em!”
“Tiểu Quân là anh sao?”
…
Hoàng Đăng Quân phải chạy hết ga băng qua mấy con đường mới đến được. Anh rất đau lòng khi biết cô ở gần Nguyễn gia. Nhưng càng không đau lòng bằng thấy hình dáng của người mình yêu gầy xơ xá ngồi ở lề đường.
Hoàng Đăng Quân không do dự lập tức mở cửa xe chạy xuống bên Lam Trà. Ôm lấy cô.
“Trà em sao rồi?”
Mặt Đặng Lam Trà tái nhợt, môi khô khốc.
“Quân, em đau bụng quá!”
“Đau bụng?”
Đặng Lam Trà ngất trong vòng tay của anh. Anh bế cô lên thì phát hiện tay mình hơi ướt.
“Là máu sao?”
Đặng Lam Thanh đi ra cửa. Bà Lam còn tưởng hắn đổi ý: “Lam Thanh con?”
Lam Thanh cười khẩy:
“Bà Lam. Tôi đã từng rất ngây thơ cho rằng bà sẽ thương yêu tôi giống như con ruột của bà. Nhưng không hề. Cho dù tôi có ngoan ngoãn như thế nào thì cách đối xử của bà vẫn khác mặc dù ngoài miệng luôn khen tôi, luôn nói đặt tôi lên trên hết. Người ta thường nói khác máu tanh lòng. Đúng quá mà!”
Đặng Lam Thanh lấy trong túi ra một xấp tiền mệnh giá lớn ném về phía hai người bọn họ kinh miệt nói:
“Nhà của cô tôi không lấy lại, còn chút tiền này xem như ân huệ cuối cùng. Những chuyện khác thì tôi không chắc có chừa đường sống cho các người hay không. Hừ. Tạm biệt!”
Bà Lam không muốn đi nhưng bị hai tên bảo vệ lôi kéo. Đặng Lam Trà giằng lại:
“Buông ra. Chúng tôi tự đi được!”
Đặng Lam Trà ngước nhìn ngôi nhà lần cuối, đã từng rất vui. Khi mọi chuyện tốt đẹp theo quy trình, cô lại muốn đi chệch quỹ đạo. Giờ thì muốn quay lại như trước kia, mãi mãi cũng không được.
Đặng Lam Trà kéo tay mẹ cô: “Mẹ!”
Bà Lam than trời: “Chúng ta bây giờ đi đâu? Nhà ngoại con từ mặt mẹ rồi. Đồ ngu ngốc ạ!”
Hai người kéo vali đi được một đoạn, chiếc xe của Lam Thanh chạy ra, đừng lại ngay bọn họ.
“Có muốn tôi tiễn một đoạn?”
Bà Lam chỉ tay vào mặt Lam Thanh: “Thằng con trời đánh! Nếu năm xưa ông Vĩ không nài nỉ van xin tao cho mày vào nhà. Thì còn lâu.”
Lam Thanh cười khẩy: “Bà tưởng tôi không biết ông ấy thề là sau khi bà cho tôi về nhà, sẽ không ra ngoài mèo mỡ sao. Có lợi cho bà, bà mới chấp nhận. Tưởng tốt lắm à?”
Bà Lam tháo đôi dép ra ném vào xe của Lam Thanh: “Tao khinh!”
“Xe tôi đắt tiền lắm đó bà trả nổi không?”
Đặng Lam Trà có hơi choáng. Cô níu tay mẹ: “Mẹ con hơi mệt. Chúng ta mau đi thôi!”
“Buông ra!”
Đặng Lam Thanh cười cợt: “À bà Lam, tôi quên nói cho bà một chuyện rằng người chồng thề non hẹn biển với bà là giả thôi.”
Hắn nói xem ném xấp hình vào người bà Lam rồi đạp ra rời đi. Bà Lam ngồi xuống cầm một tấm hình lên xem. Gương mặt trở nên tái xanh không thở được. Trong hình là Đặng Vĩ cùng người phụ nữ trẻ hơn bà Lam gấp 10 lần đang ân ái.
Bà Lam chịu không được, người chồng từng quỳ xuống thề rằng sau lần đó sẽ mãi mãi chỉ có mình bà đây sao?
“Đặng Vĩ sao ông lại lừa tôi?”
Đặng Lam Trà đỡ bà Lam: “Mẹ. Mẹ trả lời con đi mẹ? Mẹ tỉnh lại đi mẹ!”
Miệng bà Lam méo lại, tay chân co giật.
Đặng Lam Trà khó khăn lắm mới gọi được taxi đưa mẹ vào bệnh viện. Đặng Lam Trà đi đi lại lại ở phòng cấp cứu. Rất lâu sau bác sĩ ra nói với cô:
“Bà Lam tạm thời qua cơn đột quỵ. Rất may được đưa đến cấp cứu kịp thời nhưng mà di chứng để lại thì…”
Đặng Lam Trà lại buồn nôn. Bác sĩ đỡ cô: “Không sao chứ?”
Đặng Lam Trà lắc đầu: “Xin bác sĩ nói tiếp!”
“Khả năng liệt tứ chi rất cao. Cái này phải tập vật lý trị liệu lâu dài.Trước mắt đợi bà ấy tỉnh lại cái đã!”
Đặng Lam Trà vịnh tay vào vách tường để tìm vật chống đỡ. Sự việc xảy ra quá nhanh đến đột ngột khiến cô không kịp tiếp nhận.
“Cô thật sự không sao?”, bác sĩ nhìn cô rồi lắc đầu.
“Thứ lỗi cho tôi nói cái này một chút. Đặng tiểu thư, ở bệnh viện khá đông người. Cô nên đeo khẩu trang vừa đảm bảo sức khoẻ vừa tránh những người xung quanh làm phiền.”
Đặng Lam Trà gật đầu.
“Tôi biết rồi cảm ơn bác sĩ!”
Cô sao không hiểu ý tứ trong lời của bác sĩ được chứ?
Sau khi nhìn bà Lam yên ổn trên giường bệnh, Đặng Lam Trà cầm túi xách ra ngoài đi đến một nơi.
…
[Cổng biệt phủ Nguyễn Gia]
Đặng Lam Trà hét lên: “Nguyễn Phục Hưng tôi muốn gặp anh. Nhanh ra đây!”
Bảo vệ nghe ồn ào liền ra ngăn cô lại: “Hưng thiếu không có ở đây. Mong cô về cho!”
“Không gặp tôi sẽ không về. Tôi cần lấy lại thứ thuộc về mình.”
“Vậy thì cô cứ đứng đợi nhưng đừng làm ồn!”
Vừa dứt lời, bên ngoài đã có chiếc xe đi vào biệt phủ. Đặng Lam Trà nhìn ra đó là xe của Hoàng Ân hay lái. Cô chạy theo đập cửa kính:
“Tôi muốn gặp Hưng thiếu. Mau cho tôi gặp anh ấy!”
Kính xe từ từ hạ xuống: “Đặng tiểu thư xin cô về cho. Hưng hiếu không có ở đây!”
Xe rất nhanh đã đi vào bỏ lại Đặng Lam Trà vẫn đang gào lên trong tuyệt vọng.
Người trong xe có hơi ngạc nhiên hỏi Hoàng Ân: “Đặng tiểu thư sao? Có phải là con gái ông Đặng Vĩ vừa qua đời?”
Hoàng Ân không trả lời.
Người con gái trong xe bảo: “Dừng xe. Cho tôi xuống một chút. Ba tôi có quen biết Đặng lão gia. Tôi ra hỏi thăm.”
“Tô tiểu thư, Hưng thiếu một chút sẽ về. Cô đừng gây chuyện!
“Được!”
Người con gái bước xuống, cô ta là con của Tô Ngãi, một thương gia giàu có chỉ sau Đặng gia một chút. Trước đây bọn họ đã từng làm ăn chung với nhau.
Đặng Lam Trà có gặp qua cô ta một lần. Xét về mọi mặt, Đặng Lam Trà vẫn hơn.
Cô ta vì thế mà không có thiện cảm với tiểu thư nhà họ Đặng. Được dịp hỏi thăm ôn lại chuyện cũ cũng hay.
Cô ta bước ra ngoài cổng, đến trước mặt Đặng Lam Trà:
“Cô còn nhớ tôi chứ Đặng tiểu thư?”
Đặng Lam Trà ngẩng mặt lên, cô hoàn toàn không có ấn tượng.
“Tôi là Tô Nhã!”
“Cái tên này hình như Quân có nhắc qua một lần?”
Tô Nhã cười lớn: “Đúng vậy. Chính vì cô mà Quân không thèm để ý đến tôi!”
Nghe trong lời nói của Tô Nhã không có gì là thiện ý. Đặng Lam Trà hơi lùi về sau. Tô Nhã lại tiến lên một bước, tay nắm cổ tay Lam Trà nhỏ giọng:
“Tôi nghe nói ba cô vừa qua đời. Xin chia buồn!”
“Cảm ơn!”
Tô Nhã cười khẩy: “Nhưng sao cô không ở nhà mà đau buồn. Chạy tới đây làm gì? Tìm Hưng thiếu?”
Đặng Lam Trà gở tay cô ta ra: “Xin cô bỏ ra. Chuyện này không liên quan gì đến cô.”
" Bốp!"
Một cái tát đánh thẳng vào nửa mặt trái của Lam Trà khiến má trái cô sưng lên, khóe môi chảy ra vết máu, mặt cô sưng phù như cái bánh bao. Lam Trà kinh ngạc:
“Cô làm gì vậy?”
“Con điếm như mày. Hết dành Quân của tao rồi đến Hưng thiếu?”
Nói đến đây Tô Nhã như phát điên kéo tóc Lam Trà giật mạnh, giày cao gót ở chân vung lên đá vào bụng cô.
Lam Trà đau đến mức cúi gập người xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch như tờ giấy.
“Cô?”
“Đặng Lam Trà, tao cảnh cáo mày mau cút. Tránh xa Nguyễn Phục Hưng một chút. Nếu không đừng trách.”
Đặng Lam Trà run rẩy, tay ôm bụng cố bò dậy. Lại nghe Tô Nhã hét lên:
“Các người còn không mau đưa ả cút?”
Tên bảo vệ không dám đắc tội với niềm vui mới của Hưng thiếu nên đỡ Lam Trà qua một gốc:
“Xin cô đi cho. Tôi còn con nhỏ với mẹ để nuôi. Cô ở đây không khéo tôi mất việc. Xin cô!”
“Tôi chỉ muốn lấy lại cổ phần của mình thôi mà, quá đáng lắm sao?, Đặng Lam Trà nói rồi khóc lớn.
Sau đó tên bảo vệ cũng không quan tâm trở về vị trí của mình.
Xe của Nguyễn Phục Hưng cũng vừa về đến. Đặng Lam Trà đau quá đuổi theo không kịp.
Cửa biệt phủ rất nhanh đã đóng lại. Còn có thể gặp sao?
Đặng Lam Trà gục mặt xuống. Tuyệt vọng xâm chiếm. Cô không biết phải làm gì tiếp theo.
Đột nhiên điện thoại trong túi Lam Trà reo lên. Cô lấy ra xem là một dãy số lạ. Do dự một chút rồi cũng ấn nghe.
“Đặng Lam Trà, em đang ở đâu? Anh muốn gặp em. Anh vừa trốn được khỏi nhà. Nói anh biết đi. Anh xin em!”
“Tiểu Quân là anh sao?”
…
Hoàng Đăng Quân phải chạy hết ga băng qua mấy con đường mới đến được. Anh rất đau lòng khi biết cô ở gần Nguyễn gia. Nhưng càng không đau lòng bằng thấy hình dáng của người mình yêu gầy xơ xá ngồi ở lề đường.
Hoàng Đăng Quân không do dự lập tức mở cửa xe chạy xuống bên Lam Trà. Ôm lấy cô.
“Trà em sao rồi?”
Mặt Đặng Lam Trà tái nhợt, môi khô khốc.
“Quân, em đau bụng quá!”
“Đau bụng?”
Đặng Lam Trà ngất trong vòng tay của anh. Anh bế cô lên thì phát hiện tay mình hơi ướt.
“Là máu sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.