Hưng Thiếu, Xin Anh Dịu Dàng Một Chút!
Chương 71: Sảy thai
Td180694
26/01/2024
Mạc Tương Tư đau bụng dữ dội. Ả rất gấp gọi cho Lam Thanh.
Tiếng chuông điện thoại vang lên nhiều lần, Đặng Lam Thanh xoay người trên ghế ở văn phòng nhìn xuống đường. Phía sau lưng hắn hắc lên một màu đen tà ác. Đâu ai biết rằng phía trước hắn đang nở nụ cười.
Mạc Tương Tư giận đến ném điện thoại: “Tên chết tiệt.”
Tài xế taxi nhìn mặt ả mà hoảng sợ. Trên mặt ả, vết sẹo còn chưa lành nay thêm gương mặt giận dữ.
“Đúng là doạ người mà.”
“Ông nói ai? Á. Đau quá! Nhanh lên!”
“Không có nói cô. Từ từ nếu không bị phạt.”
Tương Tư lấy trong túi ra một cọc tiền ném vào đầu tài xế. Cọc tiền trúng đầu hắn làm hắn lạng tay lái xém chút nữa tông vào cột điện.
“Con đàn bà này.”, chưa chửi hết câu, cọc tiền rơi vào tay ông ta. Ông ta thay đổi thái độ:
“Được được. Cô ngồi cho chắc nhé!”
Hắn tăng ga đưa Tương Tư vào bệnh viện. Lúc này ở thân dưới, máu chảy rất nhiều. Bụng lại càng đau dữ dội. Ả hét lên:
“Cứu con tôi. Đau quá. Cứu với.”
Lúc bác sĩ đo tim thai không còn nhịp tim nữa.
Mạc Tương Tư khóc rống: “Làm sao? Con tôi thế nào? Sao không nghe tim thai?”
“Bác sĩ lắc đầu. Cô có bị té hay va đập chỗ nào không?”
“Không có.”
“Nghe tôi giải thích…”
“Nhìn ánh mắt bác sĩ. Tương Tư gượng đau ngồi dậy: “Không cần. Tôi đi tìm bệnh viện khác.”
Bác sĩ ngăn lại: “Không được. Điều quan trọng là phải bắt đứa bé ra. Thai lớn ở lâu trong bụng nguy hiểm đến tính mạng của cô.”
Ả quỳ xuống, hai tay nắm lấy ống quần của bác sĩ: “Tôi cầu xin ông. Cứu con tôi. Ông cần bao nhiêu tiền tôi cũng đưa. Chỉ cần con tôi còn sống.”
“Cô nghe rồi đấy. Không còn nhịp tim…”
“Không được.”, ả trút hết trong túi ra. Tiền rơi đầy trên sàn nhà, ả lấy tay ném tiền về phía bác sĩ:
“Tôi xin ông. Tôi có tiền. Tôi cần con mình.”
Bác sĩ lắc đầu.
Mạc Tương Tư không tin. Cô ta gom tiền đứng dậy: “Các người là một lũ vô dụng. Tôi đi tìm bác sĩ khác.”
Đang đi, máu chảy ra nhiều hơn: “Nghe chúng tôi. Để lâu nguy hiểm. Có thể phải cắt bỏ tử cung… Hậu quả nghiêm trọng.”
Giằng co qua lại đến khi máu một lần nữa đổ ào ra thì cô ta mới chịu ký giấy.
“Thật không thể cứu?”
“…”
…
Điện thoại dùng tiền liền có ngay một cái mới. Nhưng cho dù bỏ ra rất nhiều tiền, con của Tương Tư đã rời bỏ cô ta. Đến lúc này cô ta mới biết đau lòng là gì. Điện thoại ở bên tai truyền đến:
“Thuê bao quý khách vừa gọi…”
Hai hàng nước mặt Tương Tư rơi. Cô ta sờ chiếc bụng phẳng của mình. Không có cử động, không có tiếng nấc cục, càng không lăn lộn đá cô ta.
Cửa phòng bệnh mở ra, Tương Tư ngẩng mặt:
“Thanh?”
“Không phải tôi là luật sư Thành.”
“Luật sư? Lam Thanh đâu?”
Vị luật sự ngồi xuống, đặt một tấm thẻ ngân hàng lên tay Tương Tư:
“Đặng thiếu có căn dặn số tiền này đủ để người sống cả đời không lo nghĩ. Còn nữa đây là vé máy bay ngài ấy chuẩn bị cho người. Ngài ấy có dặn như thế này: “Đến một nơi khác, làm một con người khác.”. Vậy người có thắc mắc gì không?”
“Ý của Lam Thanh là sao?”
“Đặng thiếu dặn người cầm tiền mà đi. Chuyện sảy thai không ai muốn. Con của ngài ấy mất, ngài ấy cũng rất đau lòng.”
Tương Tư không động, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tấm thẻ: “Vậy cho nên hắn đuổi tôi đi. Cổ phần tôi sẽ không cho hắn đồng nào.”
“Ấy. Với cương vị là luật sư tôi nhắc nhở người một cậu. Trong đó có ghi rõ không còn đứa bé thì tài sản đến thuộc về ngài ấy.”
Mạc Tương Tư như phát điên ném gói vào luật sư, lớn giọng quát:
“Làm gì có cái điều khoản đó.”
“Có. Là do cô không nhìn kỹ thôi. Chẳng trách tôi nói thẳng. Cô nên cầm tiền và đi xa đi. Đặng thiếu mà điên lên chuyện gì cũng dám làm.”
“Ừ… TAO ĐIÊN TRƯỚC THÌ CÓ.”
“Cút đi. Ở đó làm gì?”
Luật sư lắc đầu ném lại một câu: “Con mụ điên.”, rồi chạy thật nhanh.
Mạc Tương Tư tự mình rút kim truyền dịch ra, ả đứng dậy ra khỏi bệnh viện.
[Đặng gia]
“Thiếu gia, Mạc tiểu thư muốn gặp ngài. Cô ấy la hét nhiều lắm. Ngài có cần chúng tôi đuổi đi?”
Lam Thanh xua tay: “Không cần. Để ả ta vào đây.”
Mạc Tương Tư vừa bước vào đã làm Lam Thanh giật mình.
“Thanh? Sao anh đuổi em đi?”
“Nhìn bộ dạng của cô coi có còn là con người không?”
Ả nhào vào lòng Lam Thanh: “Con của chúng ta… Con của chúng ta…”
Hắn đẩy ả ra, lãnh đạm nhìn: “Khoan. Làm sao tôi biết đó là con của tôi?”
Ả như đứng hình. Kéo lấy tay Lam Thanh. Bị hất ra, ả vẫn tiếp tục kiên trì nắm. Bị hất ra lần nữa, ả vẫn nắm tiếp:
“Anh. Làm sao thế? Đó là con anh. Anh biết mà?”
Hắn đẩy cô ta thiếu chút nữa té ngã, hắn đứng dậy bóp chặt cằm ả: “Thời gian đó cô toàn ở nhà họ Hoàng. Làm sao tôi biết được?”
Tương Tư khẳng định: “Không. Đó chắc chắn là con anh.”
Hắn quát lên, một chân đá bay Tương Tư: “Ờ bằng chứng đâu? Bây giờ không còn, cô nói gì không được?”
“Anh thương em mà đúng không? Em nhất định sẽ mang cho anh một đứa con khác?”
Ả nhào đến hôn Lam Thanh. Hắn đẩy ả ra bộ mặt ghê tởm, phun một ít nước bọt:
“Nếu là sinh con thì thiếu gì đứa sinh cho tao. Với tài sản hiện giờ, tiểu thư con nhà khuê các, thiếu gì. Huống hồ về sao mày còn có thể sinh con sao?”
Mạc Tương Tư bò lại ôm chân hắn: “Bác sĩ nói, em bình phục có thể sinh em bé.”
Giọng hắn rất bình thản: “Vậy là bác sĩ không nói cho mày nghe trong lúc làm phẫu thuật, bọn chúng lỡ cắt mất tử cung của mày rồi sao?”
“Anh nói điên cái gì vậy?”
“Ừ. Không tin đi hỏi bọn chúng đi.”
“Là anh làm?”
“…”
Mạc Tương Tư lắc đầu: “Không. Không thể nào.”
Đặng Lam Thanh khuỵu một bên chân, đưa tay vỗ nhẹ từng cái từng cái, hắn nghiến răng:
“Mày còn giá trị sao con điếm?”
Tương Tư vô lực tranh cãi: “Không phải. Anh nói bậy.”
“Mệt quá. Nhức cái đầu. Mau đưa ả rời khỏi đi.”
Thuộc hạ nghe lời không thương tiếc ném Mạc Tương Tư ra đường. Ả bị đá vào bụng lăn cho mấy vòng. Máu tươi ướt đẫm cả áo. Ả đập tay lên mặt đường nhựa gào lên.
“Đặng Lam Thanh, anh lợi dụng tôi?”
Sau đó bọn thuộc hạ quay trở lại. Một tên cao to nói: “Xin lỗi chúng tôi bị bắt ép.”
Tương Tư ngồi dậy, yếu ớt vô lực nhìn tên thuộc hạ: “Anh ấy đổi ý rồi đúng không?”
Hắn đưa dao lên tạo hai đường chéo trên gương mặt Tương Tư.
“Á… Đau quá…”
Chưa hết chúng rất nhanh rạch rất sâu vào cổ tay và cổ chân. Mạc Tương Tư không thể hét. Ả đau đến ngất đi. Sau đó bọn chúng ném cô ta ở bệnh viện rồi quay lại Nguyễn gia báo cáo tình hình cho Lam Thanh:
“Đặng thiếu. Đã xong…”
“Vậy thì tốt. Ta đi uống chút gì đó.”
Tên thuộc hạ chỉ vừa vào đã bị bắt làm chuyện ác. Mặt hắn cúi xuống, đứng im không nhúc nhích. Đặng Lam Thanh hiểu ý. Đưa ly rượu về phía tên thuộc hạ, vỗ vai hắn nói:
“Ngươi làm tốt lắm. Không có gì phải áy náy hết. Cô ta ra tay với bà già chồng, rồi chồng của cô ta nữa. Hơn nữa nha, còn ra tay với em gái của ta. Ngươi nói xem, ngươi đang thay trời hành đạo đó biết không? Uống đi.”
Tên thuộc hạ gật đầu nhận ly rượu uống cạn. Lam Thanh sảng khoái đưa ly lên:
“Ta đang thay ông trời hành đạo đấy thôi.”
Tiếng chuông điện thoại vang lên nhiều lần, Đặng Lam Thanh xoay người trên ghế ở văn phòng nhìn xuống đường. Phía sau lưng hắn hắc lên một màu đen tà ác. Đâu ai biết rằng phía trước hắn đang nở nụ cười.
Mạc Tương Tư giận đến ném điện thoại: “Tên chết tiệt.”
Tài xế taxi nhìn mặt ả mà hoảng sợ. Trên mặt ả, vết sẹo còn chưa lành nay thêm gương mặt giận dữ.
“Đúng là doạ người mà.”
“Ông nói ai? Á. Đau quá! Nhanh lên!”
“Không có nói cô. Từ từ nếu không bị phạt.”
Tương Tư lấy trong túi ra một cọc tiền ném vào đầu tài xế. Cọc tiền trúng đầu hắn làm hắn lạng tay lái xém chút nữa tông vào cột điện.
“Con đàn bà này.”, chưa chửi hết câu, cọc tiền rơi vào tay ông ta. Ông ta thay đổi thái độ:
“Được được. Cô ngồi cho chắc nhé!”
Hắn tăng ga đưa Tương Tư vào bệnh viện. Lúc này ở thân dưới, máu chảy rất nhiều. Bụng lại càng đau dữ dội. Ả hét lên:
“Cứu con tôi. Đau quá. Cứu với.”
Lúc bác sĩ đo tim thai không còn nhịp tim nữa.
Mạc Tương Tư khóc rống: “Làm sao? Con tôi thế nào? Sao không nghe tim thai?”
“Bác sĩ lắc đầu. Cô có bị té hay va đập chỗ nào không?”
“Không có.”
“Nghe tôi giải thích…”
“Nhìn ánh mắt bác sĩ. Tương Tư gượng đau ngồi dậy: “Không cần. Tôi đi tìm bệnh viện khác.”
Bác sĩ ngăn lại: “Không được. Điều quan trọng là phải bắt đứa bé ra. Thai lớn ở lâu trong bụng nguy hiểm đến tính mạng của cô.”
Ả quỳ xuống, hai tay nắm lấy ống quần của bác sĩ: “Tôi cầu xin ông. Cứu con tôi. Ông cần bao nhiêu tiền tôi cũng đưa. Chỉ cần con tôi còn sống.”
“Cô nghe rồi đấy. Không còn nhịp tim…”
“Không được.”, ả trút hết trong túi ra. Tiền rơi đầy trên sàn nhà, ả lấy tay ném tiền về phía bác sĩ:
“Tôi xin ông. Tôi có tiền. Tôi cần con mình.”
Bác sĩ lắc đầu.
Mạc Tương Tư không tin. Cô ta gom tiền đứng dậy: “Các người là một lũ vô dụng. Tôi đi tìm bác sĩ khác.”
Đang đi, máu chảy ra nhiều hơn: “Nghe chúng tôi. Để lâu nguy hiểm. Có thể phải cắt bỏ tử cung… Hậu quả nghiêm trọng.”
Giằng co qua lại đến khi máu một lần nữa đổ ào ra thì cô ta mới chịu ký giấy.
“Thật không thể cứu?”
“…”
…
Điện thoại dùng tiền liền có ngay một cái mới. Nhưng cho dù bỏ ra rất nhiều tiền, con của Tương Tư đã rời bỏ cô ta. Đến lúc này cô ta mới biết đau lòng là gì. Điện thoại ở bên tai truyền đến:
“Thuê bao quý khách vừa gọi…”
Hai hàng nước mặt Tương Tư rơi. Cô ta sờ chiếc bụng phẳng của mình. Không có cử động, không có tiếng nấc cục, càng không lăn lộn đá cô ta.
Cửa phòng bệnh mở ra, Tương Tư ngẩng mặt:
“Thanh?”
“Không phải tôi là luật sư Thành.”
“Luật sư? Lam Thanh đâu?”
Vị luật sự ngồi xuống, đặt một tấm thẻ ngân hàng lên tay Tương Tư:
“Đặng thiếu có căn dặn số tiền này đủ để người sống cả đời không lo nghĩ. Còn nữa đây là vé máy bay ngài ấy chuẩn bị cho người. Ngài ấy có dặn như thế này: “Đến một nơi khác, làm một con người khác.”. Vậy người có thắc mắc gì không?”
“Ý của Lam Thanh là sao?”
“Đặng thiếu dặn người cầm tiền mà đi. Chuyện sảy thai không ai muốn. Con của ngài ấy mất, ngài ấy cũng rất đau lòng.”
Tương Tư không động, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tấm thẻ: “Vậy cho nên hắn đuổi tôi đi. Cổ phần tôi sẽ không cho hắn đồng nào.”
“Ấy. Với cương vị là luật sư tôi nhắc nhở người một cậu. Trong đó có ghi rõ không còn đứa bé thì tài sản đến thuộc về ngài ấy.”
Mạc Tương Tư như phát điên ném gói vào luật sư, lớn giọng quát:
“Làm gì có cái điều khoản đó.”
“Có. Là do cô không nhìn kỹ thôi. Chẳng trách tôi nói thẳng. Cô nên cầm tiền và đi xa đi. Đặng thiếu mà điên lên chuyện gì cũng dám làm.”
“Ừ… TAO ĐIÊN TRƯỚC THÌ CÓ.”
“Cút đi. Ở đó làm gì?”
Luật sư lắc đầu ném lại một câu: “Con mụ điên.”, rồi chạy thật nhanh.
Mạc Tương Tư tự mình rút kim truyền dịch ra, ả đứng dậy ra khỏi bệnh viện.
[Đặng gia]
“Thiếu gia, Mạc tiểu thư muốn gặp ngài. Cô ấy la hét nhiều lắm. Ngài có cần chúng tôi đuổi đi?”
Lam Thanh xua tay: “Không cần. Để ả ta vào đây.”
Mạc Tương Tư vừa bước vào đã làm Lam Thanh giật mình.
“Thanh? Sao anh đuổi em đi?”
“Nhìn bộ dạng của cô coi có còn là con người không?”
Ả nhào vào lòng Lam Thanh: “Con của chúng ta… Con của chúng ta…”
Hắn đẩy ả ra, lãnh đạm nhìn: “Khoan. Làm sao tôi biết đó là con của tôi?”
Ả như đứng hình. Kéo lấy tay Lam Thanh. Bị hất ra, ả vẫn tiếp tục kiên trì nắm. Bị hất ra lần nữa, ả vẫn nắm tiếp:
“Anh. Làm sao thế? Đó là con anh. Anh biết mà?”
Hắn đẩy cô ta thiếu chút nữa té ngã, hắn đứng dậy bóp chặt cằm ả: “Thời gian đó cô toàn ở nhà họ Hoàng. Làm sao tôi biết được?”
Tương Tư khẳng định: “Không. Đó chắc chắn là con anh.”
Hắn quát lên, một chân đá bay Tương Tư: “Ờ bằng chứng đâu? Bây giờ không còn, cô nói gì không được?”
“Anh thương em mà đúng không? Em nhất định sẽ mang cho anh một đứa con khác?”
Ả nhào đến hôn Lam Thanh. Hắn đẩy ả ra bộ mặt ghê tởm, phun một ít nước bọt:
“Nếu là sinh con thì thiếu gì đứa sinh cho tao. Với tài sản hiện giờ, tiểu thư con nhà khuê các, thiếu gì. Huống hồ về sao mày còn có thể sinh con sao?”
Mạc Tương Tư bò lại ôm chân hắn: “Bác sĩ nói, em bình phục có thể sinh em bé.”
Giọng hắn rất bình thản: “Vậy là bác sĩ không nói cho mày nghe trong lúc làm phẫu thuật, bọn chúng lỡ cắt mất tử cung của mày rồi sao?”
“Anh nói điên cái gì vậy?”
“Ừ. Không tin đi hỏi bọn chúng đi.”
“Là anh làm?”
“…”
Mạc Tương Tư lắc đầu: “Không. Không thể nào.”
Đặng Lam Thanh khuỵu một bên chân, đưa tay vỗ nhẹ từng cái từng cái, hắn nghiến răng:
“Mày còn giá trị sao con điếm?”
Tương Tư vô lực tranh cãi: “Không phải. Anh nói bậy.”
“Mệt quá. Nhức cái đầu. Mau đưa ả rời khỏi đi.”
Thuộc hạ nghe lời không thương tiếc ném Mạc Tương Tư ra đường. Ả bị đá vào bụng lăn cho mấy vòng. Máu tươi ướt đẫm cả áo. Ả đập tay lên mặt đường nhựa gào lên.
“Đặng Lam Thanh, anh lợi dụng tôi?”
Sau đó bọn thuộc hạ quay trở lại. Một tên cao to nói: “Xin lỗi chúng tôi bị bắt ép.”
Tương Tư ngồi dậy, yếu ớt vô lực nhìn tên thuộc hạ: “Anh ấy đổi ý rồi đúng không?”
Hắn đưa dao lên tạo hai đường chéo trên gương mặt Tương Tư.
“Á… Đau quá…”
Chưa hết chúng rất nhanh rạch rất sâu vào cổ tay và cổ chân. Mạc Tương Tư không thể hét. Ả đau đến ngất đi. Sau đó bọn chúng ném cô ta ở bệnh viện rồi quay lại Nguyễn gia báo cáo tình hình cho Lam Thanh:
“Đặng thiếu. Đã xong…”
“Vậy thì tốt. Ta đi uống chút gì đó.”
Tên thuộc hạ chỉ vừa vào đã bị bắt làm chuyện ác. Mặt hắn cúi xuống, đứng im không nhúc nhích. Đặng Lam Thanh hiểu ý. Đưa ly rượu về phía tên thuộc hạ, vỗ vai hắn nói:
“Ngươi làm tốt lắm. Không có gì phải áy náy hết. Cô ta ra tay với bà già chồng, rồi chồng của cô ta nữa. Hơn nữa nha, còn ra tay với em gái của ta. Ngươi nói xem, ngươi đang thay trời hành đạo đó biết không? Uống đi.”
Tên thuộc hạ gật đầu nhận ly rượu uống cạn. Lam Thanh sảng khoái đưa ly lên:
“Ta đang thay ông trời hành đạo đấy thôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.