Hung Trạch Bút Kí - Tâm Trạch Liệp Nhân
Chương 96: Bia gỗ
Nhị Thập Tam
17/07/2024
Hàng loạt sự việc bất ngờ xảy ra khiến tôi trở tay không kịp. Chưa định thần lại thì một tiếng rầm vang lên, tôi mới nhận ra thứ vừa đổ sụp xuống chính là một thân cây! Mẹ kiếp, Bạch Khai là siêu xayda đó hả? Một cục đá thì to chừng nào mà có thể ném đổ cả một cái cây được?
Tần Nhất Hằng và Bạch Khai cùng nhau chạy tới, tôi mới phát hiện cảnh tượng trước mặt mình dần trở nên mơ hồ. Sau khi thân cây đổ xuống, khung cảnh xung quanh bắt đầu có sự biến hóa. Trong tầm nhìn của tôi bất chợt xuất hiện rất nhiều bia mộ bằng gỗ, những tấm bia chỉ thấp lè tè khoảng nửa mét là cùng, nhưng số lượng của nó cực kỳ nhiều, không rõ bao nhiêu.
Tôi kinh ngạc thốt lên, con mẹ nó, từ khi nào chúng ta đã lọt vào nghĩa địa rồi!!
Bạch Khai lập tức đáp, chúng ta vẫn luôn ở đây! Anh đã bị mê hoặc sinh ra ảo giác!
Tôi quay đầu lại, Tần Nhất Hằng đang cùng Bạch Khai hợp sức khiêng cái cây lên, song nó quá nặng nên hai người họ lại nhanh chóng bỏ xuống.
Chạy không? Bạch Khai nhổ nước bọt rồi hỏi Tần Nhất Hằng.
Ừ, đừng đuổi theo nữa, chúng ta về thôn. Tần Nhất Hằng giơ tay về phía tôi, Giang Thước, cho tôi một điếu thuốc.
Tôi nhìn bàn tay đang giơ ra của Tần Nhất Hằng, nhưng mất một lúc vẫn không hề nghĩ đến chuyện lục tìm điếu thuốc cho hắn. Thấy vậy, Bạch Khai định tìm giúp tôi một tay, bất đắc dĩ tôi mặc quá nhiều lớp quần áo, y mò mẫm hồi lâu cũng không sờ đến được. Rốt cuộc y đành tìm trên người mình, lấy được một điếu cuối cùng rồi bẻ nửa ra chia cho Tần Nhất Hằng.
Tôi nhìn hai người họ hút thuốc, trong đầu chỉ còn lại một ý nghĩ duy nhất. Ban nãy đều là ảo giác sao? Vậy bây giờ có phải là ảo giác không? Tôi cần phải xác nhận lại mới được.
Nhớ về cảm giác vừa rồi của mình, e rằng cấu véo cũng chỉ vô dụng. Biện pháp duy nhất chính là kiểm tra phản ứng của Tần Nhất Hằng và Bạch Khai.
Có thể là do não bị đóng băng, tôi đã làm một bài tập thể dục theo radio ngay tại chỗ.
Bạch Khai liền đi tới đá tôi một phát, không quên chửi, mẹ nó anh cosplay chị Thỏ Ngọc hả!
Bấy giờ tôi mới dám thở phào nhẹ nhõm, vội vàng lấy điếu thuốc từ trong túi ra chia cho hai người họ hút chung.
Tần Nhất Hằng rít một hơi, nhìn tầng tầng lớp lớp bia gỗ rậm rạp, đột nhiên hỏi Bạch Khai, các anh đến đây mấy ngày có thấy người trong thôn đi vào rừng không?
Bạch Khai lắc đầu, đoạn hất cằm sang tôi, Tiểu Khuyết, anh thấy không?
Tôi ngẫm lại, quả nhiên Tần Nhất Hằng thật lợi hại, chỉ một vấn đề đơn giản như vậy mà cả tôi lẫn Bạch Khai đều không nhận ra. Nếu trong rừng này có tồn tại nhân sâm vạn năm biết hại người, hẳn thôn dân đã sớm gặp nạn rồi, đây phải là nơi cấm kỵ mới đúng.
Tôi nói tôi không nhìn thấy, nhưng hai người nhìn đám bia gỗ đó đi, chắc chắn là do con người tạo nên! Chứ chẳng lẽ do người ngoài hành tinh? Hơn nữa đường vào rừng không phải được làm từ xi măng, mà là do dấu chân con người thường xuyên đi qua, nhất định phải có người lui tới!
Tần Nhất Hằng không ngắt lời tôi, hắn bước tới trước một tấm bia gỗ để quan sát. Thị lực tôi khá tốt, không cần phải đến gần như vậy cũng thấy được trên tấm bia không khắc bất cứ một chữ nào, chẳng biết nó thật sự dùng để chôn cất hay mang ý nghĩa gì khác.
Bạch Khai cùng trao đổi ánh mắt với Tần Nhất Hằng, y ngầm hiểu, đi xung quanh tìm được một cây gậy gỗ. Sau khi chọc xuống đất mới biết lớp đất dưới chân đã bị đông cứng đến mức cực kỳ rắn chắc, không thể đào được.
Tần Nhất Hằng lấy ra một que cời lửa từ trong lồng ngực, nó được làm từ cốt thép, tôi thoáng nhìn đã nhận ra ngay là lấy ở nhà lão Phùng. Hắn đưa que cời cho Bạch Khai, y liền dùng nó để đào đất, mặc dù quá trình vẫn khó khăn như cũ, nhưng lần này y đã sắp đào xong một cái hố nhỏ.
Bạch Khai đứng dậy nói, Tiểu Khuyết, vừa nãy sợ tới nỗi tè ra quần, bây giờ có chỗ để anh dùng rồi đó, lên nào!
Bạch Khai vờ bày ra tư thế đi tiểu, đúng lúc tôi cũng đang cần chỗ xả, nghe y nói vậy bèn chơi luôn. Sau khi giải quyết nỗi buồn xong, lớp đất rõ ràng đã trở nên mềm xốp hơn. Bạch Khai lại cố sức đào tiếp, cái hố cũng càng lúc càng sâu xuống.
Chuyện bất ngờ đã xảy ra. Tôi đoán Bạch Khai chưa đào đến ba thước đất đâu, cùng lắm chỉ khoảng mấy chục centimet mà thôi, thế nhưng chúng tôi lại phát hiện ra một chiếc xương sườn của con người vùi trong đất. Tôi hãi hùng hít sâu một hơi, nơi này thật sự có người chết ư? Tổ sư nó, nhiều bia gỗ như vậy thì bao nhiêu người chết cho đủ!?
Khỏi đào nữa, Tần Nhất Hằng nhìn quanh quất vài lần rồi bảo, Giang Thước, anh nói đúng, con đường đó đã có người đi qua, chỉ e là không một ai đi ra lại. Anh nhìn này, xương cốt bị chôn khá nông, chứng tỏ hai điều. Thứ nhất là lúc ấy không có dụng cụ thích hợp hoặc thời gian không đủ, vì thế mới phải đào một cái hố sơ sài để chôn cho nhanh. Thứ hai là có người cố ý làm vậy, chôn nông vì nghĩ một ngày nào đó bọn họ có thể đứng lên khỏi mặt đất dễ dàng hơn.
Tôi nghe xong dựng cả tóc gáy. Bọn họ biết rằng mình sẽ sống lại sao? Mẹ kiếp, vậy thì khác gì xác chết vùng dậy đâu? Trước mắt chỉ có một phần xương cốt trắng ởn, nhưng trong đầu tôi đã hiện lên hình ảnh vô số bộ xương bò ra từ trong đất, ồ ạt tràn vào thôn! Mẹ nó, mấy người nghĩ đang đóng phim đấy hả!?
Tôi vội nói, anh đừng hù tôi! Thế này rồi còn chưa ngỏm hẳn thì cần bệnh viện làm gì nữa?
Bạch Khai cắt lời, đừng kích động, bọn họ nghĩ rằng mình sẽ sống lại, là “nghĩ rằng” thôi, hiểu chưa? Anh còn dám bảo mình không thiểu năng à! Đó là sự thật rồi.
Tần Nhất Hằng cười khẽ, sau đó dùng chân đẩy đất lấp vào hố. Giang Thước, anh nghĩ xem, cứ cho là con đường từ thôn vào rừng bị người ta đi hoài thành đường, vậy vì sao anh không tò mò từ vị trí của chúng ta lại không hề có con đường nào dẫn ra?
Tôi đáp, chắc là họ sợ hãi không dám đi về phía này?
Tần Nhất Hằng chỉ về phía những bia gỗ dày đặc, không phải, con đường kia là do thôn dân đi qua lúc đưa người chết vào, sở dĩ nó không kéo dài đến chỗ này bởi vì thôn dân không hề đi đến đây. Bọn họ chỉ đưa người chết đến cuối con đường kia thôi.
Tôi bừng tỉnh đại ngộ, nhưng rồi lại thấy khó hiểu.
Tôi hỏi tiếp, sao không làm đến cùng luôn? Ở đây còn có thể tổ chức lễ truy điệu cho nó trang trọng! Vả lại còn phải có người mai táng, lập mộ bia nữa, nếu không thì ai đã chôn những thi thể đó?
Không có người mai táng, không có người lập mộ bia. Tần Nhất Hằng chậm rãi nói.
Tôi nhíu mày nhìn hắn một hồi, đoán rằng hắn chưa nói xong, nhưng chờ mãi mà hắn vẫn im lặng. Bạch Khai bèn giải thích cho tôi, ngốc quá, bọn họ tự chôn mình ở đây! Anh nhìn đi, trên mặt đất có không ít bia mộ đã đổ xuống, chứng tỏ nó được cắm rất nông.
Tôi giật mình, anh nói sao? Bọn họ tự mình đến đây, sau đó đào một cái hố rồi tự chôn sống chính mình? Chôn không còn thấy chưa đủ, phải lập thêm cả bia mộ cho mình nữa? Đệt mợ, anh khùng hay tôi điên? Hay là cả hai người đều chơi đồ rồi!?
Tuy nhiên cả Bạch Khai và Tần Nhất Hằng đều không một ai phản bác lại lời tôi.
Tôi biết, sự im lặng này chính là đáp án rõ ràng nhất. Trái tim trong ngực tôi đập liên hồi.
Ba người lâm vào trầm mặc một lúc lâu, Tần Nhất Hằng mới lại lên tiếng.
Giang Thước, không có gì bất ngờ cả. Bọn họ đã biết đến ngày đó bọn họ phải chết, đây là số mệnh của họ. Số mệnh... Tần Nhất Hằng nói đến đây thì im lặng, chỉ xua tay, chúng ta về thôn đã, trong thôn còn nhiều chuyện cần giải quyết lắm. Hai người yên tâm, lần này tôi sẽ kể ngọn nguồn mọi chuyện cho các anh nghe.
Bạch Khai mỉm cười xấu xa nói, đi thôi nhị sư đệ. Dứt lời y liền theo sau Tần Nhất Hằng, được vài bước bỗng nhiên nghĩ tới gì đó, y bèn huýt một tiếng, đám thi thể kia đồng loạt ngã xuống.
Tôi chẳng còn tâm trạng nào thưởng thức cảnh sắc nơi đây nữa, mà vốn cũng chẳng có gì để thưởng thức.
Quay về theo đường cũ nhanh hơn rất nhiều, một phần vì trời đã sáng, đi đứng dễ dàng hơn, thêm nữa là Tần Nhất Hằng đi khá vội khiến cho chúng tôi đều phải đẩy nhanh tốc độ theo hắn.
Dọc đường, chúng tôi không gặp lại lão già kia, chẳng biết lão ta đã chạy về thôn hay bị củ nhân sâm vạn năm xử đẹp rồi. Tóm lại bây giờ tôi cũng không còn sức để lo lắng cho người khác nữa.
Quay lại con đường nhỏ hẹp dẫn về thôn, tôi bất giác quan sát nó càng thêm kỹ càng. Người trong thôn thường xuyên đi qua đây, khi đó họ mang theo tâm trạng gì, họ mang theo mục đích gì.
Còn những kẻ lẻ loi tiến vào nơi núi sâu rừng thẳm để tự chôn sống chính mình, họ sẽ mang theo cảm xúc gì.
Đây thật sự là số mệnh sao? Buộc phải tuân theo sao?
Một đêm trôi qua, tôi chỉ cảm thấy rã rời, càng gần thôn thì sự mệt mỏi ấy lại càng rõ nét hơn.
Tôi nhớ đến chiếc giường đất ấm áp ở nhà lão Phùng, bỗng chốc thấy nó tuyệt vời hơn cả khách sạn năm sao.
Lúc gần ra khỏi khu rừng, Tần Nhất Hằng đột nhiên dừng lại. Tôi vốn nóng lòng muốn trở về, hơn nữa cả quãng đường hắn đi rất nhanh, vậy nên thấy hắn chậm lại làm tôi hơi khó chịu. Song không đợi tôi than phiền, bên ngoài cánh rừng đã tụ tập sẵn hai ba chục người, tất cả đều đang nhìn chúng tôi một cách ác ý.
Tần Nhất Hằng và Bạch Khai cùng nhau chạy tới, tôi mới phát hiện cảnh tượng trước mặt mình dần trở nên mơ hồ. Sau khi thân cây đổ xuống, khung cảnh xung quanh bắt đầu có sự biến hóa. Trong tầm nhìn của tôi bất chợt xuất hiện rất nhiều bia mộ bằng gỗ, những tấm bia chỉ thấp lè tè khoảng nửa mét là cùng, nhưng số lượng của nó cực kỳ nhiều, không rõ bao nhiêu.
Tôi kinh ngạc thốt lên, con mẹ nó, từ khi nào chúng ta đã lọt vào nghĩa địa rồi!!
Bạch Khai lập tức đáp, chúng ta vẫn luôn ở đây! Anh đã bị mê hoặc sinh ra ảo giác!
Tôi quay đầu lại, Tần Nhất Hằng đang cùng Bạch Khai hợp sức khiêng cái cây lên, song nó quá nặng nên hai người họ lại nhanh chóng bỏ xuống.
Chạy không? Bạch Khai nhổ nước bọt rồi hỏi Tần Nhất Hằng.
Ừ, đừng đuổi theo nữa, chúng ta về thôn. Tần Nhất Hằng giơ tay về phía tôi, Giang Thước, cho tôi một điếu thuốc.
Tôi nhìn bàn tay đang giơ ra của Tần Nhất Hằng, nhưng mất một lúc vẫn không hề nghĩ đến chuyện lục tìm điếu thuốc cho hắn. Thấy vậy, Bạch Khai định tìm giúp tôi một tay, bất đắc dĩ tôi mặc quá nhiều lớp quần áo, y mò mẫm hồi lâu cũng không sờ đến được. Rốt cuộc y đành tìm trên người mình, lấy được một điếu cuối cùng rồi bẻ nửa ra chia cho Tần Nhất Hằng.
Tôi nhìn hai người họ hút thuốc, trong đầu chỉ còn lại một ý nghĩ duy nhất. Ban nãy đều là ảo giác sao? Vậy bây giờ có phải là ảo giác không? Tôi cần phải xác nhận lại mới được.
Nhớ về cảm giác vừa rồi của mình, e rằng cấu véo cũng chỉ vô dụng. Biện pháp duy nhất chính là kiểm tra phản ứng của Tần Nhất Hằng và Bạch Khai.
Có thể là do não bị đóng băng, tôi đã làm một bài tập thể dục theo radio ngay tại chỗ.
Bạch Khai liền đi tới đá tôi một phát, không quên chửi, mẹ nó anh cosplay chị Thỏ Ngọc hả!
Bấy giờ tôi mới dám thở phào nhẹ nhõm, vội vàng lấy điếu thuốc từ trong túi ra chia cho hai người họ hút chung.
Tần Nhất Hằng rít một hơi, nhìn tầng tầng lớp lớp bia gỗ rậm rạp, đột nhiên hỏi Bạch Khai, các anh đến đây mấy ngày có thấy người trong thôn đi vào rừng không?
Bạch Khai lắc đầu, đoạn hất cằm sang tôi, Tiểu Khuyết, anh thấy không?
Tôi ngẫm lại, quả nhiên Tần Nhất Hằng thật lợi hại, chỉ một vấn đề đơn giản như vậy mà cả tôi lẫn Bạch Khai đều không nhận ra. Nếu trong rừng này có tồn tại nhân sâm vạn năm biết hại người, hẳn thôn dân đã sớm gặp nạn rồi, đây phải là nơi cấm kỵ mới đúng.
Tôi nói tôi không nhìn thấy, nhưng hai người nhìn đám bia gỗ đó đi, chắc chắn là do con người tạo nên! Chứ chẳng lẽ do người ngoài hành tinh? Hơn nữa đường vào rừng không phải được làm từ xi măng, mà là do dấu chân con người thường xuyên đi qua, nhất định phải có người lui tới!
Tần Nhất Hằng không ngắt lời tôi, hắn bước tới trước một tấm bia gỗ để quan sát. Thị lực tôi khá tốt, không cần phải đến gần như vậy cũng thấy được trên tấm bia không khắc bất cứ một chữ nào, chẳng biết nó thật sự dùng để chôn cất hay mang ý nghĩa gì khác.
Bạch Khai cùng trao đổi ánh mắt với Tần Nhất Hằng, y ngầm hiểu, đi xung quanh tìm được một cây gậy gỗ. Sau khi chọc xuống đất mới biết lớp đất dưới chân đã bị đông cứng đến mức cực kỳ rắn chắc, không thể đào được.
Tần Nhất Hằng lấy ra một que cời lửa từ trong lồng ngực, nó được làm từ cốt thép, tôi thoáng nhìn đã nhận ra ngay là lấy ở nhà lão Phùng. Hắn đưa que cời cho Bạch Khai, y liền dùng nó để đào đất, mặc dù quá trình vẫn khó khăn như cũ, nhưng lần này y đã sắp đào xong một cái hố nhỏ.
Bạch Khai đứng dậy nói, Tiểu Khuyết, vừa nãy sợ tới nỗi tè ra quần, bây giờ có chỗ để anh dùng rồi đó, lên nào!
Bạch Khai vờ bày ra tư thế đi tiểu, đúng lúc tôi cũng đang cần chỗ xả, nghe y nói vậy bèn chơi luôn. Sau khi giải quyết nỗi buồn xong, lớp đất rõ ràng đã trở nên mềm xốp hơn. Bạch Khai lại cố sức đào tiếp, cái hố cũng càng lúc càng sâu xuống.
Chuyện bất ngờ đã xảy ra. Tôi đoán Bạch Khai chưa đào đến ba thước đất đâu, cùng lắm chỉ khoảng mấy chục centimet mà thôi, thế nhưng chúng tôi lại phát hiện ra một chiếc xương sườn của con người vùi trong đất. Tôi hãi hùng hít sâu một hơi, nơi này thật sự có người chết ư? Tổ sư nó, nhiều bia gỗ như vậy thì bao nhiêu người chết cho đủ!?
Khỏi đào nữa, Tần Nhất Hằng nhìn quanh quất vài lần rồi bảo, Giang Thước, anh nói đúng, con đường đó đã có người đi qua, chỉ e là không một ai đi ra lại. Anh nhìn này, xương cốt bị chôn khá nông, chứng tỏ hai điều. Thứ nhất là lúc ấy không có dụng cụ thích hợp hoặc thời gian không đủ, vì thế mới phải đào một cái hố sơ sài để chôn cho nhanh. Thứ hai là có người cố ý làm vậy, chôn nông vì nghĩ một ngày nào đó bọn họ có thể đứng lên khỏi mặt đất dễ dàng hơn.
Tôi nghe xong dựng cả tóc gáy. Bọn họ biết rằng mình sẽ sống lại sao? Mẹ kiếp, vậy thì khác gì xác chết vùng dậy đâu? Trước mắt chỉ có một phần xương cốt trắng ởn, nhưng trong đầu tôi đã hiện lên hình ảnh vô số bộ xương bò ra từ trong đất, ồ ạt tràn vào thôn! Mẹ nó, mấy người nghĩ đang đóng phim đấy hả!?
Tôi vội nói, anh đừng hù tôi! Thế này rồi còn chưa ngỏm hẳn thì cần bệnh viện làm gì nữa?
Bạch Khai cắt lời, đừng kích động, bọn họ nghĩ rằng mình sẽ sống lại, là “nghĩ rằng” thôi, hiểu chưa? Anh còn dám bảo mình không thiểu năng à! Đó là sự thật rồi.
Tần Nhất Hằng cười khẽ, sau đó dùng chân đẩy đất lấp vào hố. Giang Thước, anh nghĩ xem, cứ cho là con đường từ thôn vào rừng bị người ta đi hoài thành đường, vậy vì sao anh không tò mò từ vị trí của chúng ta lại không hề có con đường nào dẫn ra?
Tôi đáp, chắc là họ sợ hãi không dám đi về phía này?
Tần Nhất Hằng chỉ về phía những bia gỗ dày đặc, không phải, con đường kia là do thôn dân đi qua lúc đưa người chết vào, sở dĩ nó không kéo dài đến chỗ này bởi vì thôn dân không hề đi đến đây. Bọn họ chỉ đưa người chết đến cuối con đường kia thôi.
Tôi bừng tỉnh đại ngộ, nhưng rồi lại thấy khó hiểu.
Tôi hỏi tiếp, sao không làm đến cùng luôn? Ở đây còn có thể tổ chức lễ truy điệu cho nó trang trọng! Vả lại còn phải có người mai táng, lập mộ bia nữa, nếu không thì ai đã chôn những thi thể đó?
Không có người mai táng, không có người lập mộ bia. Tần Nhất Hằng chậm rãi nói.
Tôi nhíu mày nhìn hắn một hồi, đoán rằng hắn chưa nói xong, nhưng chờ mãi mà hắn vẫn im lặng. Bạch Khai bèn giải thích cho tôi, ngốc quá, bọn họ tự chôn mình ở đây! Anh nhìn đi, trên mặt đất có không ít bia mộ đã đổ xuống, chứng tỏ nó được cắm rất nông.
Tôi giật mình, anh nói sao? Bọn họ tự mình đến đây, sau đó đào một cái hố rồi tự chôn sống chính mình? Chôn không còn thấy chưa đủ, phải lập thêm cả bia mộ cho mình nữa? Đệt mợ, anh khùng hay tôi điên? Hay là cả hai người đều chơi đồ rồi!?
Tuy nhiên cả Bạch Khai và Tần Nhất Hằng đều không một ai phản bác lại lời tôi.
Tôi biết, sự im lặng này chính là đáp án rõ ràng nhất. Trái tim trong ngực tôi đập liên hồi.
Ba người lâm vào trầm mặc một lúc lâu, Tần Nhất Hằng mới lại lên tiếng.
Giang Thước, không có gì bất ngờ cả. Bọn họ đã biết đến ngày đó bọn họ phải chết, đây là số mệnh của họ. Số mệnh... Tần Nhất Hằng nói đến đây thì im lặng, chỉ xua tay, chúng ta về thôn đã, trong thôn còn nhiều chuyện cần giải quyết lắm. Hai người yên tâm, lần này tôi sẽ kể ngọn nguồn mọi chuyện cho các anh nghe.
Bạch Khai mỉm cười xấu xa nói, đi thôi nhị sư đệ. Dứt lời y liền theo sau Tần Nhất Hằng, được vài bước bỗng nhiên nghĩ tới gì đó, y bèn huýt một tiếng, đám thi thể kia đồng loạt ngã xuống.
Tôi chẳng còn tâm trạng nào thưởng thức cảnh sắc nơi đây nữa, mà vốn cũng chẳng có gì để thưởng thức.
Quay về theo đường cũ nhanh hơn rất nhiều, một phần vì trời đã sáng, đi đứng dễ dàng hơn, thêm nữa là Tần Nhất Hằng đi khá vội khiến cho chúng tôi đều phải đẩy nhanh tốc độ theo hắn.
Dọc đường, chúng tôi không gặp lại lão già kia, chẳng biết lão ta đã chạy về thôn hay bị củ nhân sâm vạn năm xử đẹp rồi. Tóm lại bây giờ tôi cũng không còn sức để lo lắng cho người khác nữa.
Quay lại con đường nhỏ hẹp dẫn về thôn, tôi bất giác quan sát nó càng thêm kỹ càng. Người trong thôn thường xuyên đi qua đây, khi đó họ mang theo tâm trạng gì, họ mang theo mục đích gì.
Còn những kẻ lẻ loi tiến vào nơi núi sâu rừng thẳm để tự chôn sống chính mình, họ sẽ mang theo cảm xúc gì.
Đây thật sự là số mệnh sao? Buộc phải tuân theo sao?
Một đêm trôi qua, tôi chỉ cảm thấy rã rời, càng gần thôn thì sự mệt mỏi ấy lại càng rõ nét hơn.
Tôi nhớ đến chiếc giường đất ấm áp ở nhà lão Phùng, bỗng chốc thấy nó tuyệt vời hơn cả khách sạn năm sao.
Lúc gần ra khỏi khu rừng, Tần Nhất Hằng đột nhiên dừng lại. Tôi vốn nóng lòng muốn trở về, hơn nữa cả quãng đường hắn đi rất nhanh, vậy nên thấy hắn chậm lại làm tôi hơi khó chịu. Song không đợi tôi than phiền, bên ngoài cánh rừng đã tụ tập sẵn hai ba chục người, tất cả đều đang nhìn chúng tôi một cách ác ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.