Hung Trạch Bút Kí - Tâm Trạch Liệp Nhân

Chương 36: Cá

Nhị Thập Tam

17/07/2024

Bên dưới tối đen như mực, đèn pin không chiếu ra được thứ gì. Tiếng kêu hoảng sợ của lão ca làm tôi dấy lên nghi ngờ, tập trung nhìn, thật sự thấy có thứ gì đó khá lớn đang bơi bên dưới, cái hồ quá bé, nó quẫy mạnh đuôi làm nước bắn tung tóe. Bạch Khai không bị hoảng sợ như chúng tôi, y ngồi xổm dùng đèn pin quan sát kĩ mặt nước bên dưới, mà thứ kia không biết vì sao cũng ngừng lại, giống như đang quan sát kẻ đột ngột xuất hiện đối diện vậy.

Tôi bừng tỉnh khỏi cơn hốt hoảng, thầm nghĩ, không cần biết là trên đời này thật sự có rồng hay không, cho dù có tôi cũng không nghĩ nó lại phải ẩn mình trong một cái kho hàng như thế này. Nhìn động tác bơi của nó, tứ chi rõ ràng, có khi là loài kỳ nhông nào đó chăng?

Chiếc đèn pin trong tay Bạch Khai đã sắp chạm vào mặt nước nhưng vẫn chẳng thể soi ra cái gì. Tôi ngồi xổm xuống, định cảnh báo hắn cái con kỳ nhông này coi chừng sẽ cắn người, lời còn chưa ra đến miệng, bóng đèn lớn trong kho hàng bừng sáng, lão ca bật đèn rồi quay về chỗ cũ, trên miệng ngậm một điếu thuốc, xem ra là bị dọa quá mức rồi.

Ánh sáng đã đầy đủ, tôi vội vàng nheo mắt nhìn kỹ thứ kia, chợt sửng sốt. Loài động vật này không phải kỳ nhông, là một con cá rất lớn, không biết do dị dạng bẩm sinh hay là sau này trên người nổi u hoặc phát triển thêm mà trên đuôi có hai bướu thịt nho nhỏ. Không chỉ có thế, nhìn kỹ thì thấy trên đầu cá cũng xuất hiện cái bướu thịt y như vậy.

“Đệt, cái thứ này mà cũng có người tìm thấy nữa hả?” Bạch Khai buồn bực tiếp lời: “Mẹ nó, cá chép đấy.”

Thật ra chẳng cần Bạch Khai nói tôi cũng biết. Thứ này là một con cá chép, có điều lớn hơn những con tôi từng thấy trước kia, vảy bên ngoài chắc là màu vàng, nhưng ở trong ao nước bẩn nhìn xám ngắt.

Tôi hỏi y thứ này dùng để làm gì? Là cá phong thủy ư? Con mẹ nó, ăn cái gì mà có thể lớn như vậy chứ?

Bạch Khai ngậm điếu thuốc, hỏi lão ca, anh biết thứ này là gì không? Người kia gật đầu, nói lúc nhỏ đã từng nghe người lớn trong nhà kể về nó. Cá chép mọc chân, sắp thành rồng, không thể giết. Nhà nào phát hiện thì lo mà cung phụng cho tốt, nếu không lỡ con cá này hóa rồng thất bại, bao nhiêu oán giận đều sẽ dồn lên đầu gia chủ, khó mà gánh nổi.

Bạch Khai gật đầu rồi quay sang tôi, Tiểu Khuyết, chúng ta ăn thứ này như thế nào đây?

Tôi còn chưa kịp trả lời, lão ca bên cạnh đã liên tục hốt hoảng bảo không được, thiếu điều quỳ lạy Bạch Khai.



Bản thân tôi không quá thích ăn cá, huống chi thứ này nhìn cứ như vật nhiễm phóng xạ, nước lại dơ như vậy, lỡ ăn vào rồi trúng độc thì sao. Vậy nên tôi cũng lập tức lắc đầu.

Bạch Khai thở dài, nói, các anh thật chẳng biết nhìn hàng, nuôi cái con này chẳng phải là để ăn sao? Anh thật sự nghĩ chủ kho cung phụng thần tiên trong đây à? Y dập tắt điếu thuốc, gọi hai người chúng tôi vào phòng nhỏ, nói cho chúng tôi biết câu chuyện của lão ca không sai. Cá chép mọc chân là điềm báo hóa rồng, truyền thuyết đúng là nói như vậy, nhưng có ai thật sự gặp qua cá chép hóa rồng sao? Không có! Việc đó chỉ là do mọi người tự ảo tưởng ra thôi. Cá chép là linh vật phong thủy, nuôi ở chỗ có phong thủy tốt tự khắc mang lại lợi lộc cho gia chủ và nhà cửa, mà ngược lại ở nơi phong thủy xấu sẽ trở thành vật hút âm, dễ dàng chiêu ma gọi quỷ.

Vì sao ư? Bởi vì dưới tình huống này, quỷ hồn sẽ có thể thượng thân con cá kia. Tuy thân cá chẳng là cọng lông gì so với thân người, nhưng ít ra cũng đỡ hơn làm cô hồn dã quỷ, đằng nào thì cũng có thể cảm nhận được thế giới này, thà có còn hơn không. Cá sau khi bị thượng thân, nếu tiếp tục sống trong môi trường như thế kia hấp thu chất cặn, thân thể sẽ xảy ra biến hóa giống như chúng ta thấy, dần dần mọc ra tứ chi giống người. Cho nên việc này vốn cũng chẳng phải là hóa rồng gì cả, phương sĩ có tri thức đều biết đó là quỷ.

Bình thường nhiều người rất thích ăn cá, đối với đầu trâu mặt ngựa cũng coi như mỹ vị, trở thành thứ không thể thiếu trong hiến tế và thờ phụng. Trong việc này còn có huyền cơ không phải ai cũng biết, cá để cung phụng cho thần tiên phải cạo vảy, còn nếu là cô hồn dã quỷ thì không cần. Huyền học quan niệm, trong vảy cá có chất cặn, thần tiên không thích, đối với ma quỷ lại là đồ ngon. Thường thức bây giờ của chúng ta cũng có thể hiểu được, trong khe hở giữa các vảy sẽ có rất nhiều thứ dơ bẩn và ký sinh trùng bám vào, đặc biệt là cá nước ngọt, cách giải thích khá giống với bên huyền học.

Nói xong, Bạch Khai rít một hơi thuốc, tôi nhìn thấy cũng không nhịn được châm một điếu.

Ý của y là chẳng lẽ chủ kho hàng đang nuôi quỷ ư? Tôi hỏi, việc này có quan hệ gì với chiếc xe kia không? Âm hồn người chết nọ đang ở trên thân cá sao?

Bạch Khai gật đầu, nói hồi nãy chúng ta ném tiền xu xuống gầm xe, mà tiền xu vốn là thứ lưu thông ở dương gian, tiếp xúc vô số người, bên trên mang theo nhiều nhân khí sẽ khiến cá cảm ứng được. Lúc đầu y tưởng là vật trong xe quấy phá, vẹt lại quá nhỏ, dương khí không nhiều, bị nó tức giận giết chết. Vậy nên y mới mang xe ra ngoài định dùng nước ép thứ kia ra, nhưng xem tình hình hiện tại, người chết kia rất lâu trước đó đã không còn trong xe rồi.

Lời này của y thật quá sức thuyết phục, tôi và lão ca đều kinh ngạc há hốc mồm. Chuyện hồn người bám lên cá này tôi còn chưa nghe bao giờ, vậy mà hôm nay có thể được nhìn tận mắt, rất mới mẻ. Nhưng có điều tôi vẫn chưa rõ, người trước kia vô tình ngã chết trên nóc xe phải giải thích như thế nào đây.

Tôi hỏi Bạch Khai, còn người chết đầu tiên đâu rồi? Mẹ nó cũng treo trên người con cá kia à? Sao nó còn chưa mọc ra tám cái chân thế?

Y cười cười, nói âm hồn ấy vốn vẫn ở trên nóc xe. Số người này quá nhọ, ngã từ trên cao xuống chết thảm như vậy, đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn, chắc vẫn luôn mong có người ngã chết giống hắn để làm thế thân. Có điều thế giới này bảy tỉ người, ngã chết trên nóc xe có được bao nhiêu? Thật là khổ.

Tôi cứ nghĩ chiếc xe này đã hoàn toàn sạch sẽ, không ngờ cuối cùng bên trên vẫn còn một con quỷ bám mãi không buông. Bạch Khai thừa nhận lúc y nhìn thấy lũ chim chết thì đã biết nhưng vẫn luôn giấu không nói, mặc dù chẳng mang lại kết quả gì tốt đẹp nhưng tôi cũng không thể trách y. Có thể là vì y muốn tốt cho tôi, sợ làm tôi phiền muộn đến lúc hứng nước bẩn thì tìm cách bỏ chạy. Cũng có thể là y chẳng nghĩ xa đến vậy, nhưng tôi vẫn muốn tìm cái cớ tốt đẹp một chút.



Nghĩ kĩ lại, tư thế kì dị của người chết kia cũng không khó hiểu nữa. Lúc trước tôi nghĩ người đó sợ bị thứ ở phía xa phát hiện nên mới trốn đi, nhưng đổi lại, nếu vì nhìn thấy cái gì đó đột nhiên duỗi đầu xuống ngoài kính chắn gió mà trốn theo bản năng thì hợp lý hơn nhiều. Tôi hỏi Bạch Khai xem nói như vậy có đúng không, bị y khinh thường: “Kiểu phân tích như thế còn phải đợi đến lượt anh phát hiện à? Anh mà biết nhiều như vậy thì nói thử xem, tại sao cuối cùng xe lại dừng kế bên đập nước?”

Đây cũng là điều tôi không hiểu, bình thường nếu gặp ma quỷ thì đầu tiên người ta sẽ phanh lại rồi xuống xe bỏ chạy, cho dù đã sợ muốn tiểu ra quần thì cũng không nên đến một nơi hẻo lánh như vậy chứ? Suy nghĩ hồi lâu, tôi đành lắc đầu. Bạch Khai thấy thế thì đắc ý lắm, lên giọng nói, chiếc xe kia đúng là do người đó tự lái đi, nhưng anh ta không ngờ rằng mình sẽ chạy đến đập chứa nước, bởi vì cả quãng đường anh ta đều bị thứ trên nóc xe che mắt, đến lúc tới gần vùng nước âm khí nặng nề, thứ trên nóc xe xuất hiện, anh ta mới biết được mình đã chạy đến chỗ quái quỷ nào, sau đó lại nhìn thấy thứ kinh khủng kia vắt ngang trước mắt, nhất định có thể bị dọa đến mức hồn phi phách tán, chết ngay lập tức.

Mà cái chết của anh ta lại hợp ý của chủ kho, tuy kho hàng này được xây trên một mảnh đất trống, nhưng dù sao cũng thuộc khu vực thành phố, xung quanh chưa đến mức không có dấu chân người, nhưng cũng không phải chỗ thích hợp nhất để nuôi cá. Nhưng nếu có chiếc xe kia thì khác, đầu tiên là do oán khí có sẵn trên xe, tiếp theo là vì có thể giấu tai mắt người khác, che chắn bên trên rồi nuôi cá bên dưới là quá hợp. Tổng kết lại, nếu không muốn đặt quan tài của người đột tử kia thì đây đã là lựa chọn tốt nhất. Đặt quan tài tuy có hiệu quả hơn, nhưng lại quá gây chú ý, nếu vì vậy mà chẳng ai thèm đến xem hàng thì không nói, lỡ đâu để lộ tiếng gió, cá bị người ta bắt về làm thịt thì mất còn hơn được.

Bạch Khai nói đến đó tôi lại không nhịn được phải chen ngang, anh cứ nói cá là dùng để ăn mãi, thế có thể ăn được thật à?

Editor: <<Vở kịch nhỏ>>

- Long ca: Tuy ta fake nhưng ta cũng có ngư quyền! Đừng có suốt ngày đòi ăn đòi làm thịt như vậy. Ta.... Ta đau lòng lắm có biết hông? Kiếp nhân vật quần chúng không có tiếng nói xuất hiện 1 2 chương là ngủm khổ lắm có biết hông? Lại còn thằng cha thối đen thui kia nữa, có biết ánh mắt kia rất đáng sợ hông? Có biết hông biết hông?

- Bạch Bạch: Ngươi có biết cá kho cạo vảy cá chiên để nguyên hông?

- Long ca: Đạo diễn! Suất cơm hộp của em có thể cho thêm 2 phần không?

*Cơm hộp: Diễn viên diễn xong ra lãnh cơm hộp về nhà, hiểu hông?

Hết quyển 3 chương 34: Cá.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Hung Trạch Bút Kí - Tâm Trạch Liệp Nhân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook