Hung Trạch Bút Kí - Tâm Trạch Liệp Nhân

Chương 32: Chiếc xe tiếp theo

Nhị Thập Tam

17/07/2024

Bất kể là có tâm sự gì mà chỉ nghẹn trong lòng, không bày tỏ với ai, lâu dần cũng sẽ thành khối u trong tim, một khi phát tác sẽ khó lòng vượt qua.

Khi Tần Nhất Hằng quyết định trồng cây giải oan này chắc chắn đã đi khắp nơi tìm quỷ hồn trẻ con. Anh đừng nghĩ cứ muốn là có, thành phố này lớn như vậy, mỗi ngày người chết cũng rất nhiều, nhưng nếu muốn một lúc có nhiều quỷ hồn đến vậy cũng không phải chuyện dễ, thậm chí dù có ưu thế là cả chiếc xe bus gặp tai nạn kia cũng không đủ cho hắn dùng.

Vậy nên hẳn lúc đó Tần Nhất Hằng đã mai phục ở bệnh viện, dù sao cũng chỉ có chỗ đó là dễ thu thập tiểu quỷ nhất. Vậy là liền xuất hiện một sự trùng hợp ngẫu nhiên, Tần Nhất Hằng trốn chỗ này chờ thu hoạch, cô gái kia lại lựa đúng lúc đó chạy đến phá thai.

Cứ như vậy cơ duyên xảo hợp, quỷ hồn của con cô ta bị Tần Nhất Hằng đem đi trồng cây.

Anh đừng nghĩ tôi nói quàng nói xiên nhé, nói có sách mách có chứng hết đấy.

Tôi cũng nói rồi, sau khi tiểu quỷ bám vào cây thì có thể tiếp tục lớn lên. Chúng vốn phải vui sướng đi dạo một vòng nhân gian, sống một đời hạnh phúc, kết quả lại bị chính mẹ đẻ của mình hại thành cô hồn dã quỷ, nhất định oán khí rất nhiều. Theo thời gian mối thù này cũng càng lúc càng lớn, khó tránh khỏi không ảnh hưởng đến người mẹ. Tuy rằng thân thể sẽ không xảy ra tình huống gì quá nghiêm trọng, nhưng sẽ thường xuyên mơ thấy con đến tìm mình. Cô ta vốn trong lòng đã không yên, cứ như vậy lại càng khiếp đảm.

Tôi không biết trong mơ cô ta nhìn thấy gì, nhưng Tiểu Khuyết anh nghĩ thử xem, nhà anh có một con cá mới chết, đến tối lại mơ thấy nó chạy đến nói chuyện với anh, anh xem xác suất anh biến thành thằng tâm thần có lớn không?

Cho nên trước khi cô ta mua xe, lúc về nhà đều đi bằng phương tiện công cộng như tàu điện ngầm này nọ, hoàn toàn không có cơ hội đi qua con đường này, con mình đang bị cột trên cây cũng không biết. Tất cả việc lạ chỉ nảy sinh sau khi cô ta có xe riêng.

Cứ mỗi lần đi qua nơi này lúc nửa đêm, đứa trẻ kia nhất định có thể cảm giác được nên muốn đến gần mẹ mình, có thể là vì muốn gần gũi với mẹ hoặc cũng có thể là vì oán hận. Đó là lý do vì sao cô ta thấy được một bóng người ngồi bên ghế lái phụ, nhưng một lúc sau lại biến mất. Tiểu quỷ vẫn còn bị cột trên cây, qua một đoạn đường thì tất nhiên bị kéo trở về.

Về phần chuyện không may đêm đó hai người kia gặp phải, có lẽ chỉ vì trong lúc tinh thần cô ta không ổn định lại nghe hồn con mình gọi một tiếng mẹ ơi. Anh đừng có tưởng cô ta nghe xong liền bộc phát bản năng người mẹ, đạp cửa xe chạy như điên đến gốc cây rồi gào khóc thảm thương, cái đó chỉ có trong phim thôi.

Trong mơ cô ta vẫn thường xuyên nghe tiếng “mẹ ơi” này, bây giờ gặp ngoài đời thật liệu có thể không sợ hãi sao? Nhất định là không thể, hơn nữa thằng nhà giàu kia cứ mãi kêu gào nói phía sau có người đuổi theo, cô ta càng hoảng mà chệch tay lái, đâm trúng cây cũng coi như xứng đáng!

Bạch Khai hút một điếu thuốc nói: “Về phần ông chủ vì sao lại chết, tôi nói cho anh biết, mọi chuyện đều có lý do sâu xa trong đó. Sau khi xe dừng lại, tiểu quỷ phía sau cũng đuổi tới. Cô gái kia nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì, đứa trẻ tuy rằng hận cô ta, nhưng dù sao nó cũng không thể xuống tay với mẹ của mình phải không? Nếu mà dám làm thật thì ăn nói với Diêm Vương thế nào đây, kiểu gì cũng sẽ bị trừng phạt thích đáng. Cho nên lão đại gia kia trở thành đối tượng phát tiết của tiểu quỷ, cả ngày trừ ăn ra thì hắn ta cũng chẳng làm được việc gì nên thân, lăn lộn một tí là đã chết.”

“Cuối cùng là chuyện của chiếc xe kia, nếu cái trước đó anh đã hiểu rồi thì chuyện phía sau cũng đều nằm trong phạm vi IQ của anh có thể lý giải được. Thằng cha kia bị cây giải oan hại chết, anh nói xem hồn gã có thể đến chỗ nào? Haha, không chừng bị lũ tiểu quỷ kia mang về làm áp trại ba ba rồi ấy chứ. Thường ngày gã vẫn là một kẻ ăn sung mặc sướng, làm thế nào cũng không ngờ tới sẽ có một ngày mình lâm vào bước đường này, nhưng cơ thể đã bị cây vây khốn, muốn rời đi cũng không được; trùng hợp chúng ta lại chạy chiếc xe kia đến đây, cái khác thì gã không biết chứ nhìn cái xe này là nhận ra ngay, vậy nên mới gắng sức muốn thượng thân chúng ta, gã nghĩ có thể trở về dương gian bằng chiếc xe này, cũng rất hấp dẫn đấy chứ? Anh hiểu chưa?” Bạch Khai phun một ngụm khói, nói.



Tôi hừ một tiếng, mẹ nó như thế chẳng phải đã làm tổn hại sinh mệnh người khác sao? Nếu Tần Nhất Hằng là hung thủ, vậy hắn thật ra là kẻ tàn nhẫn đến vậy ư?

Tôi không nói gì nữa, một là vì cũng coi như đã hiểu mọi chuyện, không cần hỏi gì; hai là vì tôi đang cân nhắc xem có còn muốn mua chiếc xe kia nữa hay không.

Lần này ra quân lại làm xe người ta gặp tai nạn thêm lần nữa, không biết phải đền bao nhiêu tiền đây. Nếu khiến cho lợi nhuận sau này bị xuống dốc, vậy tôi cũng không thể tiếp tục chuyện mua bán lỗ vốn này được nữa.

Bạch Khai lại có vẻ không hề lo lắng, y nói cứ xem như lần này là để luyện tập đi, xe cũng không phải chỉ có một.

Tôi thấy cũng đúng, chúng tôi lại hàn huyên vài câu, ăn bữa khuya ở khách sạn gần đó rồi trở về ngủ một giấc.

Ngày hôm sau, đợi mặt trời treo cao đỉnh đầu thì hai đứa chúng tôi mới chịu dậy, vừa mở điện thoại đã thấy có rất nhiều cuộc gọi nhỡ. Bạch Khai lúc mượn xe đã cam đoan rất nhanh sẽ về, kết quả người ta chờ đến tận bây giờ còn chưa thấy xe đâu, nhất định đã cho rằng bọn tôi cướp xe chạy mất rồi.

Tôi gọi lại cho họ, cố gắng giải thích, nói ngày hôm qua lúc thử xe không cẩn thận gặp phải tai nạn, cần đền bao nhiêu tiền thì nhất định sẽ đền, nếu không được thì chúng tôi sẽ phụ trách sửa chữa xe, cũng mua lại theo giá gốc.

Người bên kia vất vả lắm mới tìm được một khách hàng có hứng thú với xe ma, tất nhiên không muốn từ chối, ngược lại thái độ còn rất tốt, bảo không sao hết, buổi chiều sẽ ký hợp đồng sang tên ngay.

Việc đã đến nước này, đâm lao thì phải theo lao, chiếc xe ấy đã về trong tay tôi. Nhưng tôi còn chưa kịp lái thì câu nói của Bạch Khai đã trở thành sự thật, chúng tôi liền tiếp nhận chiếc thứ hai. Dù sao thì xe có ma cũng dễ gặp hơn nhà ma, cái này cũng khó tránh khỏi, mỗi ngày khắp cả nước có bao nhiêu vụ tai nạn giao thông xảy ra, người chết rất nhiều, đương nhiên chuyện kỳ dị cũng chẳng khó thấy. Tôi chưa tìm được căn nhà nào đáng tin, lại không muốn việc kinh doanh được rảnh rỗi nên đành phải đi theo Bạch Khai xem thử. Đằng nào thì cũng có thể kiếm ra tiền.

Chiếc xe nọ rất thú vị, mới mua năm ngoái nên còn rất mới, chạy cũng chưa được bao nhiêu, xem chừng người chủ cũng rất chú ý bảo dưỡng con xe này.

Chủ của chiếc SUV là một nhân viên công vụ, bình thường công việc vẫn rất nhàn nhã, đơn vị cũng không có quy tắc linh tinh gì, mỗi ngày sáng tối lái xe đều không nhanh không chậm, hơn nữa bản thân tài xế cũng có tính cẩn thận, làm cái gì cũng coi an toàn là trên hết, vậy nên từ lúc mua đến giờ chưa từng gặp qua sự cố gì, xước xát một chút cũng không có.

Lẽ ra đã như vậy thì nó không thể là một chiếc xe ma được, nhưng sự thật thì vẫn là một chiếc xe ma, hơn nữa còn vô cùng hung hiểm. Nói ra thì cũng là thời vận không hay, xe không gây ra chuyện gì, chỉ có chuyện gì đến tìm xe.



Khu nhà người chủ ở cũng có bãi đỗ xe ngầm, chỉ là không gian hơi chật hẹp, ra vào rất phiền toái, còn phải vòng tới vòng lui. Vậy nên bình thường nếu trong ngày đó còn phải sử dụng xe thường xuyên, chủ xe sẽ đậu luôn ở bên ngoài tiểu khu, như vậy vừa tiện lợi mà cũng không cách nhà quá xa, không cần đi lại nhiều.

Bên ngoài tiểu khu cũng quy hoạch giống với nhiều khu đô thị khác, chủ yếu là các cửa hàng, còn có một siêu thị nhỏ. Lúc siêu thị kia đang khởi công làm tường bên ngoài, bên trong vẫn đang buôn bán náo nhiệt. Chuyện xảy ra vào ngay thời gian đó, ngày hôm ấy chủ xe đỗ lại phía dưới siêu thị như bình thường, không ngờ đó lại là một sai lầm. Không biết hôm ấy người công nhân kia là nóng quá phát rồ hay có bệnh cấp tính gì, đang yên đang lành dán gạch trên tường lại ngã xuống, lại còn không nghiêng không lệch rớt trúng chiếc xe kia. Siêu thị không quá cao nhưng cũng đủ chết người, công nhân nọ chết ngay tại chỗ, xe cũng bị va đập đến thảm thương.

Chủ xe chưa từng nghĩ mình sẽ gặp phải chuyện như vậy, nhưng nó cũng đã xảy ra rồi, có oán giận cũng vô ích. Anh ta chỉ đành vừa trách mình xui xẻo vừa bàn chuyện bồi thường với giám đốc siêu thị. Chủ xe là người ăn lương nhà nước, bên siêu thị không dám làm khó dễ, hai bên đạt được thỏa thuận rất nhanh, xe cũng đưa vào xưởng sửa chữa lại.

Nhưng xe vừa sửa xong, việc lạ liên tục kéo đến.

Ban đầu cũng không phải chuyện gì lớn. Tốc độ của xe thường xuyên xuất hiện vấn đề, đưa đến *đại lí 4S kiểm tra cũng không tìm thấy hỏng hóc. Chuyện này cũng không ảnh hưởng nhiều đến sinh hoạt của chủ xe cho lắm, dù sao anh ta cũng chẳng phải là một người đam mê tốc độ, cứ vậy mặc kệ nó.

*Đại lý ô tô 4S: Sales, Service, Spare Parts & Global System (bán hàng, dịch vụ, phụ tùng, kết nối toàn cầu) – một loại showroom và gara.



Mà dần dần sau đó, việc lạ chân chính mới xuất hiện. Chủ xe liên tục phát hiện xác động vật nhỏ trên nóc xe của mình, có chuột, mèo hoang, thậm chí có cả mấy con chim sẻ.

Lúc đầu anh ta chỉ cho rằng đó là trùng hợp, nhưng tần suất thi thể xuất hiện ngày càng nhiều, anh ta cũng bắt đầu thấy sợ.

Tác giả: Ngủ ngon.

Editor: Chúc ngủ ngon.

Beta: Cảm ơn và chúc em ngủ ngon

Hết quyển 3 chương 30: Chiếc xe tiếp theo.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Hung Trạch Bút Kí - Tâm Trạch Liệp Nhân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook