Hung Trạch Bút Kí - Tâm Trạch Liệp Nhân

Chương 39: Chuyện ma

Nhị Thập Tam

17/07/2024

Edit: Thập Bình An. Không có beta.

Trong lòng tôi thật ra không tin tưởng chuyện này lắm, nhưng ngày hôm sau vẫn đi hỏi thăm một chút. Sinh viên làm thêm 50 đồng một ngày, không đắt, nhưng tôi vẫn rất lo lắng. Bình thường những công việc họ làm chỉ đơn giản kiểu như ra đầu phố phát truyền đơn hay làm điều tra tham khảo ý kiến gì gì đó, việc kết thúc lập tức nhận được tiền. Nhưng việc trong tay tôi tuy không phải trăm phần trăm sẽ gặp quỷ, nhưng vừa nghe đã thấy rùng rợn, chắc cũng chẳng ai thèm tới.

Tôi đến đăng ký tại một công ty chuyên liên hệ tìm việc làm cho sinh viên, muốn tìm mười mấy người. Đương nhiên tôi không dám giấu diếm nội dung công việc, dù sao cũng có tính nguy hiểm nhất định, muốn tôi làm phường lừa đảo thật sự là không thể được. Bất quá vì để thuận lợi tuyển được người, tôi tăng tiền công lên 300. Trọng thưởng ban cũng đã ban, dũng sĩ có đến hay không cũng đành xem mệnh trời.

Thật không ngờ, buổi sáng tôi vừa đến đăng ký, buổi chiều bên kia đã gọi điện thoại đến báo đủ người, hơn nữa còn báo danh nhiều hơn 10 chỗ, hỏi tôi có thể thêm nhiều chút hay không.

Tắt điện thoại, tôi chậc chậc cảm khái, gan sinh viên bây giờ lớn hơn tôi ngày xưa nhiều.

Người đã có, lập tức hành động.

Tôi và Bạch Khai xử lý vài thứ đồ, mua ít nến cùng một lốc nước khoáng, hẹn buổi chiều ngày hôm sau cùng những học sinh kia gặp mặt.

Người tới nam có nữ có, thoạt nhìn một đám tinh thần phấn chấn sôi nổi. Giữa cuộc trò chuyện của bọn họ, tôi biết chúng cũng chẳng thiếu tiền, quan trọng là vì tò mò mà đến. Nhìn biểu hiện này, cục đá trong lòng tôi cũng dần buông xuống, vạn nhất có chuyện gì xảy ra đều do các người tự làm tự chịu.

Chủ nhà đưa chìa khóa cho chúng tôi. Đến tối, cả bọn đến Pizza Hut ăn uống rồi hành động, trước đó, tôi dặn dò bọn họ không được muốn đi đâu thì đi, muốn nói gì thì nói, tất cả đều phải nghe theo sự sắp xếp của chúng tôi. Tôi nói chuyện rất nghiêm túc, bọn họ cũng biết nghe lời, sau khi vào nhà đều ngoan ngoãn không lộn xộn, nghe Bạch Khai nói ngồi xuống mới ngồi quây quanh trên sàn.

Tôi tắt đèn, Bạch Khai đốt từng ngọn nến lên. Ánh sáng từ ngọn nến chiếu lên vẻ mặt mỗi người bọn họ, nhìn không ra bất cứ áp lực nào.

Sau khi tôi ngồi xuống, trò chơi chính thức bắt đầu.

Theo trình tự, Bạch Khai là người bắt đầu, mãi cho đến tôi thì kết thúc. Mọi người thay phiên kể chuyện ma.

Bạch Khai đã bắt đầu, y cố tình dùng loại giọng ma quỷ dọa người, nghe vào tai khó chịu muốn chết. Chuyện ma y kể đúng là rất ghê rợn, nhưng tôi nghe mà một chút cảm giác cũng không có, vì chuyện y kể không phải chuyện ma mà là những trải nghiệm của chính chúng tôi thời gian qua có thêm vào chút mắm muối mà thôi.

Nghe y kể xong, đám học sinh im thin thít mấy giây, xem ra bị dọa hết rồi. Tôi nhắc nhở chúng bình tĩnh lại, sau đó trò chơi mới có thể tiếp tục. Người tiếp theo là một sinh viên ngồi kế bên y, chắc là có chuẩn bị mà đến, kể chuyện ma thong thả ung dung nhưng không có cảm xúc gì, nghe chẳng khác gì lên lớp trả bài. Nội dung cũng na ná mấy câu chuyện ma người ta hay được nghe, cái gì hiện trường tai nạn xe cộ ma quỷ âm hồn linh tinh.

Cậu ta kể xong, cũng thổi tắt ngọn nến trước mặt, lại đến phiên một người khác. Người thứ ba là một nữ sinh, trang điểm rất thời thượng. Trên cánh tay có hình xăm, xem ra ngày thường cũng rất biết ăn chơi.

Nữ sinh này kể chuyện còn thong dong hơn cả người trước đó, kể câu chuyện về bà ngoại của cô, nửa đêm rời giường đi vệ sinh, thấy chính mình đi từ cửa vào, ngày hôm sau bà liền mất. Câu chuyện này tạo được không khí rất phù hợp, những người khác nghe xong cũng há miệng ngạc nhiên. Tôi nhìn chúng mà rất muốn bật cười, ngày xưa tôi cũng ngu ngơ như vậy à?

Ngọn nến của nữ sinh ấy đã tắt, tiếp theo lại là một nam sinh, chắc là người Tứ Xuyên, khẩu âm rất nặng.

Nội dung câu chuyện kể về một nhóm người đến bờ biển xem mặt trời mọc, trông thấy một cô gái đi bộ ra bãi biển, cứ đi mãi đi mãi về phía trước, bọn họ liền nghĩ cô gái ấy muốn tự sát. Bọn họ lao ra biển cứu người, kết quả lại có một thành viên chết đuối.



Câu chuyện này cũng không có gì đặc biệt, tôi nghe xong cả người đều mệt mỏi.

Nhưng ngay sau khi nam sinh nọ thổi tắt nến, tôi đột nhiên tỉnh cả người, nghe Bạch Khai khó hiểu chỉ phía đối diện hỏi: Cậu thổi nến làm gì sớm thế!

Tôi vội quay đầu, ngọn nến bên cạnh lẽ ra vẫn sáng giờ lại tắt ngúm, sau đó một giọng nam lắp bắp trả lời, không... không phải em thổi.

Một câu của cậu chàng còn đáng sợ hơn tất cả những chuyện ma trước đó gộp lại, đám sinh viên đã bắt đầu hoảng loạn. Một nữ sinh ngồi cạnh tôi đứng bật dậy, tôi vội vàng giữ cô bé lại, thứ này không khác bút tiên đĩa tiên gì đó lắm, đã chơi thì không thể nửa đường kết thúc được.

Bạch Khai quát cấm nhúc nhích, bộ dạng giống hệt cướp ngân hàng. Những người đó bị quát thì yên tĩnh lại, không dám hó hé gì nữa. Y ném bật lửa qua, nói đốt lên nhanh đi, chúng mày đừng có mà lộn xộn!

Ngọn nến bị tắt một lần nữa bừng sáng.

Nói thật, lúc này tôi rất hoang mang. Trong phòng kín mít, cửa sổ không mở, cũng không có người qua lại tạo khí lưu, theo lý thuyết thì ngọn nến sẽ không vô duyên vô cớ tắt như vậy. Hơn nữa nghe giọng cậu nam sinh này không giống giở trò lắm. Nhưng tôi còn cách Bạch Khai một vòng người, muốn hỏi cũng không biết nên mở miệng ra sao.

Im lặng một lúc lâu, Bạch Khai chủ động nói: “Giang tổng, nhất định không được để cho nến bị tắt“.

Tôi nghe xong trong lòng hoảng hốt, ngoài mặt vẫn gật gật đầu.

Giọng Bạch Khai thật kỳ quái, đặc biệt nhấn mạnh hai chữ nhất định. Chẳng lẽ nến tắt sẽ xảy ra chuyện gì sao?

Nhưng dù sao đi nữa, trò chơi này vẫn phải tiếp tục.

Người tiếp theo là một nam sinh, cảm xúc đã bị ảnh hưởng, kể chuyện trong hoảng loạn, nửa ngày cũng chưa kể xong. Nội dung cũng không có gì thú vị, có một người nghe thấy tiếng bước chân trong nhà mình nhưng lại không thấy ai. Hắn một hai tìm đến cùng, kết quả phát hiện một con ma đang chổng ngược đi trên trần nhà.

Nam sinh này không chỉ kể chuyện quá dài dòng mà ngay cả thổi nến cũng chậm rì rì, không biết có phải vì bị dọa quá mức hay không, thổi mấy lần mà nến vẫn chưa tắt.

Bạch Khai thấy thế đứng lên, tôi tưởng y đến giúp, ai ngờ y giả bộ đến chỗ nam sinh vừa kể chuyện, nửa đường đột nhiên quay ngoắt lại túm lấy nam sinh có ngọn nến bị tắt lúc trước kia, nói, mày là ai? Nói lớn lên xem, mày tên gì?!

Biến cố này quá lớn, đám còn lại chúng tôi đều trợn tròn mắt! Cũng may tôi bình tĩnh, lập tức giơ tay ý bảo bọn họ đừng động. Nhưng lần này đám sinh viên thật sự bị dọa rồi, cuống cuồng như ong vỡ tổ, nữ sinh chỉ muốn hét ầm lên, nhóm nam sinh cũng lục tục đứng dậy. Tôi vội hét lên: “Mẹ nó, ngồi xuống hết đi! Các người không muốn sống nữa à?!!”

Đáng tiếc lời này vẫn như cũ không có hiệu quả.

Bạch Khai bên kia nói: “Tiểu Khuyết, kệ tụi nó đi, mau ấn người này xuống! Cậu ta không biết tên mình là gì!”

Tôi vừa nghe liền hiểu, không biết tên mình là gì, vậy thì bị ám mẹ rồi!

Tôi nhào tới, chân đạp đổ một cây nến, trực tiếp giẫm tắt, tiến lên kìm bả vai nam sinh kia lại. Cậu ta rất gầy, hẳn không gây ra uy hiếp gì, bị tôi nắm chặt cũng không kêu đau.



Bạch Khai tát cậu ta một cái, lực tay rất mạnh! Y mắng: “Dám giả ngu với ông đây hả, nói cho mày biết lũ ma quỷ chúng mày cũng chỉ là đồ nhắm rượu của ông thôi!”

Lúc này những học sinh kia đã mở cửa chạy hết ra ngoài, còn dư lại mấy đứa lớn gan chỉ dám đứng ven tường hóng chuyện bên trong, lại sợ sẽ liên lụy đến mình.

Nam sinh kia không trả lời, miệng lại im lặng cười cười tỏ vẻ lấy lòng. Bạch Khai lại cho cậu ta một bạt tai, cú tát này mạnh vô cùng, tiếng chát nghe mà lạnh cả sống lưng. Tôi chặn lại nói: “Anh đánh nhẹ thôi! Đánh chết người rồi anh có đền nổi không?”

Bạch Khai lại giơ tay đánh thêm một cú, “Đền cái gì mà đền? Ông nội cậu đang cứu mạng cậu ta đấy!”

Nói rồi y lấy tay tách miệng người nọ ra, phì một cái phun ngụm nước miếng vào.

Đệt mẹ, tởm quá!

Ngược đãi chết mẹ người ta rồi!

Tôi nói: “Anh làm cái gì đó? Muốn thử nghiệm trước khi hôn lưỡi hả?”

“Trước tiên cho cậu ta một ít dương khí đã, anh giữ cậu ta, chạy mất là khó bắt lại được lắm đấy.”

Y xoay người nhặt mấy cây nến đốt lên. Trong phòng đã sáng sủa hơn. Bạch Khai đặt nến một vòng quanh người nọ, đếm đếm, thổi tắt vài cây, nói: “Giang tổng, à không phải, Tiểu Khuyết, chuyện ma còn chưa kể xong, chúng ta chưa dừng lại được.”

Editor: Trước đó mình sử dụng PureWriter để soạn thảo, sau đó vì nó lag quá nên chuyển sang Pencake, dù không quá hài lòng nhưng cũng đỡ hơn Pure. Nếu mọi người biết ứng dụng nào soạn thảo tốt (tối giản cũng được) hãy gợi ý nhé!

.... kỳ thật trừ Wattpad ra thì app nào cũng được...

《Vở kịch nhỏ》

- Cây nến: Vai quần chúng luôn bị nhân vật chính đạp dưới chân, thật bi phẫn! Còn ai khổ hơn ta chứ!

- Nam sinh bị tát:...

- Cây nến: À...

- Nam sinh: Rốt cuộc tôi cũng hiểu cảm giác của bọn gà trống chó mực quắc quắc yến phụng chim sẻ và Long ca pha kè rồi. Đạo diễn, em cũng muốn gấp đôi cơm hộp! À không, phải gấp ba!!!

Hết quyển 3 chương 37: Chuyện ma.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Hung Trạch Bút Kí - Tâm Trạch Liệp Nhân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook