Hung Trạch Bút Kí - Tâm Trạch Liệp Nhân
Chương 34: Có người
Nhị Thập Tam
17/07/2024
Tôi nhất thời có hơi kích động, kêu lớn quá dọa Bạch Khai hoảng sợ một phen. Y mắng một tiếng rồi kêu tôi ngồi qua chỗ ghế lái, học theo động tác hồi nãy của y mà làm, bản thân thì đi đến phía trước xe nhìn thử xem sao.
Lúc này tôi chẳng hơi đâu kiêng kị với không kiêng kị nữa, cũng không lo lắng lắm. Tôi vịn tay lái cố gắng ép đầu mình hạ xuống thấp, duy trì tư thế này rất tốn sức, trong chốc lát cổ tôi đã mỏi nhừ. Bên ngoài lại chẳng có động tĩnh gì của Bạch Khai, tôi không dám ngẩng đầu, chỉ đành khua tay múa chân, không biết y có thấy hay không.
Một lát sau, Bạch Khai kêu tôi chờ, sau đó liền chạy đi đâu mất. Tôi ngồi bên trong mà rối rắm muốn chết, sợ ngồi dậy lại ảnh hưởng đến thế cục nào đó của y, mà cái lưng này của tôi cũng sắp chịu không nổi nữa rồi.
Cứ như vậy kiên trì trong quẫn bách thêm một lúc nữa, xác định mình thật sự không nghe thấy động tĩnh gì, tôi bèn ngẩng đầu lên tìm Bạch Khai.
Tôi ngạc nhiên, trong kho hàng một bóng người cũng không có!
Tôi xuống xe gọi Bạch Khai hai tiếng, không ai đáp, trái lại là người trông coi kho hàng đến tìm tôi, bảo là cái người *”Cổ Thiên Lạc” kia hình như đi mua đồ rồi.
*Cổ Thiên Lạc: Một diễn viên và ca sĩ người Hồng Kông. Anh từng là gương mặt nổi bật và diễn viên chủ chốt của đài truyền hình trung ương TVB TV drama. Anh từng đoạt giải TVB cho nam diễn viên xuất sắc nhất trong năm 1999 cho vai diễn Từ Phi trong loạt phim Hồ sơ trinh sát 4. Từng qua Việt Nam giao lưu năm 2004. Đen và đẹp trai (google nói vậy:3).
Thì đúng là Bạch Khai đen thật, nhưng đẹp trai chỗ mẹ nào cơ? Tôi thầm khinh bỉ Bạch Khai vài câu, một bên câu được câu không tán gẫu với người trông kho hàng coi như giết thời gian. Người này không hay nói, chừng hơn 50 tuổi, cũng đen thùi lùi, có vẻ thành thật.
Tôi thấy anh ta không thích hợp làm đối tượng tán gẫu lắm bèn đưa điếu thuốc qua, hai người đứng đối diện xe, lặng lẽ hút.
Hút được mấy hơi, người nọ lại đột nhiên hỏi một câu, các anh muốn mua chiếc xe này à?
Vừa nghe vậy tinh thần tôi lập tức lên dây cót, xem ra người anh em này biết chút thông tin đây, một bên gật đầu khẳng định, một bên thêm mắm dặm muối nói mình thật sự đang rất khó khăn, trong nhà có người thường xuyên phải đến bệnh viện, mà mỗi lần gọi xe lại đắt quá, chịu không nổi nên đành mua loại xe từng gặp chuyện như thế này.
Nhìn người nọ có vẻ chất phác như vậy cũng không biết có chịu tin hay không, nói tóm lại là gật đầu không ngừng. Đợi đến lúc hút xong một điếu lại bỗng nhiên nói, vẫn là đừng mua cái xe này thì hơn, tà!
Tôi cũng chỉ chờ những lời này, vội vàng truy hỏi.
Người nọ nói với tôi, kho hàng này được một ông chủ kinh doanh hàng xuất khẩu thuê lại, bên trong để khá nhiều đồ bán ra nước ngoài, tuy không nhiều lắm nhưng đều rất đáng giá, giám đốc không yên tâm bèn kêu hắn ban ngày trông kho, tối ngủ luôn bên trong. Chiếc xe này là của bạn ông ta, không có chỗ để bèn nhét vào đây, cũng phải hơn hai ba tháng rồi.
Lúc xe vừa mới đưa tới, anh ta cũng không chú ý lắm, xe còn chưa có tấm che bụi, lâu lâu anh ta đi qua cũng sẽ tiện tay quét dọn một chút.
Hai ngày sau đó, anh ta lại phát hiện chiếc xe này hình như có gì đó không đúng, theo lời anh ta nói thì giống như có người bên trong xe vậy.
Anh ta là một người rất chú trọng quy luật làm việc và nghỉ ngơi, muốn thay đổi cũng không được, thành ra buổi tối sẽ rất buồn chán, cũng không có TV, nghe radio một chút chừng hơn 10 giờ là đi ngủ.
Nhưng sau khi chiếc xe kia xuất hiện, mỗi tối trước khi đi ngủ anh ta luôn nghe thấy tiếng mở chốt cửa xe, hồi âm quanh quẩn trong kho hàng, nửa đêm nghe được càng thêm rõ ràng. Lúc đầu anh ta cứ nghĩ là có trộm, đi xem vài lần đều chẳng phát hiện được gì cả, sau đó kiểm tra hàng hóa trong kho lại thấy không thiếu món nào. Anh ta hết cách đành báo chuyện này lên chủ của mình.
Ai ngờ ông chủ giống như đã biết sẽ xảy ra chuyện này từ lâu, chỉ nói anh ta đừng lo lắng, cứ ngủ cho tốt là được. Vốn anh ta chỉ sợ phải chịu trách nhiệm nếu làm mất đồ đạc chứ chẳng phải loại người nhát gan gì, nghe ông chủ nói vậy cũng mặc kệ không quan tâm nữa.
Tuy nói là mặc kệ, anh ta vẫn rất tò mò, vì thế đã âm thầm điều tra một chút, tuy không phát hiện manh mối gì đặc biệt nhưng dựa vào khá nhiều dấu vết để lại mà suy ra, trong kho hàng này không chỉ có một mình anh ta. Nói sao đi nữa thì kho hàng cũng không phải chỗ để sống, bình thường ít khi quét dọn, chỗ nào cũng toàn là bụi đóng dày cộp. Nhưng nhìn thấy những dấu chân dấu tay không phải của bản thân in trên lớp bụi, anh ta không dám điều tra nữa, sợ rằng ông chủ kho hàng này có người bạn là sát nhân chạy trốn đến đây, làm ăn lung tung để kẻ đó gặp được là toi gạo.
Anh ta nói đến đó, Bạch Khai trở về vừa lúc nghe được câu cuối, trực tiếp xen mồm vào nói một câu: “Không sai, cái này phải cẩn thận, đừng giao mệnh vào tay quỷ.”
Tôi quay đầu lại, thấy Bạch Khai xách trên tay cái lồng chim, bên trong có hai con *vẹt yến phụng. Y đến bên cạnh xe rồi đặt lồng chim lên nóc, nói: “Nào, tôi để hai con động vật nhỏ ở đây, xem chúng rốt cuộc chết ra sao.”
*Vẹt yến phụng:
Bạch Khai thả tay, kêu chúng tôi cách xa xe ra chừng 3 mét, ba người chăm chú quan sát tựa như đang đi dạo vườn bách thú.
Thật ra tôi có chút không đành lòng, chim nhỏ đáng yêu như vậy, lại phải biến thành con mồi khi vẫn còn sống sờ sờ.
Nhìn nửa ngày, hai con chim chẳng thấy có phản ứng gì, như cũ nên ăn thì ăn, nên uống thì uống.
Tôi nhỏ giọng hỏi Bạch Khai: Ê, chiêu này của anh xài được không vậy? Sao chẳng có gì hết?
Bạch Khai chậc một tiếng, nói anh gấp cái gì chứ? Dứt lời thì móc mấy đồng tiền xu trong túi, thổi thổi chúng rồi ném xuống phía dưới xe.
Thủ pháp của y rất chuyên nghiệp, nhìn như chơi *bi đá trên băng vậy. Sau khi tiền xu nằm yên dưới gầm xe, y đẩy tôi lên phía trước, thì thầm nói: “Tiểu Khuyết, anh nhặt tiền xu về đây đi.”
*Bi đá trên băng:
Tôi rất khó chịu, đệt mợ tôi là chó chắc? Lại thấy Bạch Khai liên tục nháy mắt với tôi, hình như là có âm mưu gì đó.
Tôi bèn không hiểu gì mà đến bên cạnh xe cong eo nhặt tiền, đồng xu tuy chỉ ở dưới gầm xe, nhưng độ dài cánh tay cũng có hạn, còn hai đồng mãi mà vẫn chưa lấy được. Quay đầu nhìn Bạch Khai, y tỏ ý vẫn phải tiếp tục. Tôi cắn răng dứt khoát nằm bò trên mặt đất, cố gắng duỗi tay vào sâu hơn.
Sờ được hai cái đã nghe Bạch Khai nói: “Anh hiểu chưa?” Không đợi tôi trả lời, tiếng lão ca kia cũng truyền tới: “Chim! Chim chết hết rồi!”
Một tiếng đó làm tôi giật cả mình, vội vã đứng dậy suýt chút nữa thì đập đầu vào kính chiếu hậu. Quay lại nhìn, quả nhiên hai con con vẹt đã chết thẳng cẳng, lại nhìn thấy lão ca kia miệng há to, mãi mà chưa khép lại được.
Trong lòng tôi biết cuối cùng cũng tìm được vấn đề của chiếc xe này rồi, đi đến bên cạnh Bạch Khai nhỏ giọng hỏi sao lại thế này.
Bạch Khai lại lắc đầu nói: “Tiểu Khuyết ơi, tôi nói cái này anh đừng áy náy, mấy con chim đó là bị anh giết chết đấy.”
Nói xong y lại thở dài: “Cái xe này thèm lắm rồi, phải ăn thịt người.”
Tôi càng nghe càng mơ hồ, nhưng có lão ca bên cạnh cũng không tiện nói chuyện lắm. Tôi kéo Bạch Khai ra khỏi kho hàng, hỏi lại y.
Bạch Khai đốt điếu thuốc, một lúc lâu chẳng hề hé răng, đến lúc hút xong cũng không trả lời tôi mà gọi một cú điện thoại, hình như là hỏi mượn xe đem ra ngoài. Bên kia cũng chẳng để ý lắm, chỉ bảo có thể xe đã hết xăng rồi, bởi vì tôi nghe Bạch Khai nói một câu chuyện xăng dầu cứ để tôi tự giải quyết rồi cúp máy.
Sau khi tắt điện thoại, y liên tục bận rộn xử lý công chuyện.
Tôi lại hỏi thêm hai lần, y bực tức chửi má nó, nói với tôi cái xe kia đã bị người động qua, chúng ta mau đến đập chứa nước đem thứ dơ bẩn tống ra ngoài, nếu không sẽ rất nguy hiểm.
Tôi thấy Bạch Khai rất sốt ruột, giống như đã không còn nhiều thời gian, cũng không tiện hỏi thêm nữa, vội vã chạy đi giúp đỡ y một chút.
Trước kia dù tôi hay nói mình bận nhiều việc, nhưng đa số đều là mệt tâm, lần này bận việc lại là chân chính hao phí thể lực, sớm biết thế này thì tôi đã mướn mấy người công nhân rồi.
Sau khi đổ xăng vào xe, chúng tôi mua mấy cái thùng nước đặc biệt lớn, chất đầy vào xe cũng chỉ được mấy cái, cuối cùng bèn thuê một chiếc xe bồn chứa nước.
Giải quyết được chuyện thùng, chúng tôi lại đi mua một cái máy bơm nhỏ, bỏ lên xe mang theo. Hai chiếc xe thẳng hướng đến đập chứa nước.
Lăn lộn như vậy vài vòng, trời đã tối. Dọc đường đi chỉ thấy xe chạy từ hướng đập trở về, không thấy chiếc nào đi cùng chiều cả. Tôi nghĩ, mẹ nó chứ có khác gì đi vứt xác đâu.
Nhưng đến đập rồi mới biết nó thật ra cũng không quá hoang vắng, bên cạnh còn có một khách sạn tích hợp câu cá và nghỉ dưỡng, tuy cách hơi xa nhưng ánh đèn nê-ông chói lọi cũng đủ khiến người ta an tâm một chút.
Xe dừng lại, Bạch Khai vội vàng bơm nước trong đập chứa vào thùng. Y mua máy bơm nhỏ quá, công suất không lớn, phải một hồi lâu mới làm đầy thùng.
Tôi thầm nghĩ, định đầu cơ trục lợi nước khoáng hả? Vừa há mồm lại nghe Bạch Khai hô: “Tiểu Khuyết, nhanh lên! Tưới lên xe đi! Bức thứ kia ra ngoài!”
Tác giả: Cái đệt mợ nó chứ, vốn dĩ hôm nay định đăng hai chương, kết quả máy bay chuyến 10 giờ lại đến trễ, 4 giờ sáng mới thấy mặt, mẹ nó mẹ nó mẹ nó tức chết tôi rồi. Chương này tôi viết vào ban ngày, may mà có mang theo USB. Tức muốn chết, các bạn ngủ đi, tôi đợi tiếp đây.
Editor: <<Tiểu hậu trường>>
- Thước Thước: Aaaaa chim nhỏ đáng thương! Đại ca sẽ trả thù cho các em!
- Bạch Bạch (cười khẩy): Nhóc con định làm gì baba nào? Đánh nhau hử?
- Thước Thước: Cắn chết con chuột thối nhà anh!
- Bạch Bạch: Á á á nhả ra mau! Tần Nhất Hằng, anh còn cười hảaaaa? Ui da...
- Tiểu Tần (hút thuốc): Cho cắn chết mẹ nhà anh. Thước Nhi, cố lên!
Bạch Khai máu giảm nghiêm trọng, không được buff kịp thời, tử vong.
Hết quyển 3 chương 32: Có người.
Lúc này tôi chẳng hơi đâu kiêng kị với không kiêng kị nữa, cũng không lo lắng lắm. Tôi vịn tay lái cố gắng ép đầu mình hạ xuống thấp, duy trì tư thế này rất tốn sức, trong chốc lát cổ tôi đã mỏi nhừ. Bên ngoài lại chẳng có động tĩnh gì của Bạch Khai, tôi không dám ngẩng đầu, chỉ đành khua tay múa chân, không biết y có thấy hay không.
Một lát sau, Bạch Khai kêu tôi chờ, sau đó liền chạy đi đâu mất. Tôi ngồi bên trong mà rối rắm muốn chết, sợ ngồi dậy lại ảnh hưởng đến thế cục nào đó của y, mà cái lưng này của tôi cũng sắp chịu không nổi nữa rồi.
Cứ như vậy kiên trì trong quẫn bách thêm một lúc nữa, xác định mình thật sự không nghe thấy động tĩnh gì, tôi bèn ngẩng đầu lên tìm Bạch Khai.
Tôi ngạc nhiên, trong kho hàng một bóng người cũng không có!
Tôi xuống xe gọi Bạch Khai hai tiếng, không ai đáp, trái lại là người trông coi kho hàng đến tìm tôi, bảo là cái người *”Cổ Thiên Lạc” kia hình như đi mua đồ rồi.
*Cổ Thiên Lạc: Một diễn viên và ca sĩ người Hồng Kông. Anh từng là gương mặt nổi bật và diễn viên chủ chốt của đài truyền hình trung ương TVB TV drama. Anh từng đoạt giải TVB cho nam diễn viên xuất sắc nhất trong năm 1999 cho vai diễn Từ Phi trong loạt phim Hồ sơ trinh sát 4. Từng qua Việt Nam giao lưu năm 2004. Đen và đẹp trai (google nói vậy:3).
Thì đúng là Bạch Khai đen thật, nhưng đẹp trai chỗ mẹ nào cơ? Tôi thầm khinh bỉ Bạch Khai vài câu, một bên câu được câu không tán gẫu với người trông kho hàng coi như giết thời gian. Người này không hay nói, chừng hơn 50 tuổi, cũng đen thùi lùi, có vẻ thành thật.
Tôi thấy anh ta không thích hợp làm đối tượng tán gẫu lắm bèn đưa điếu thuốc qua, hai người đứng đối diện xe, lặng lẽ hút.
Hút được mấy hơi, người nọ lại đột nhiên hỏi một câu, các anh muốn mua chiếc xe này à?
Vừa nghe vậy tinh thần tôi lập tức lên dây cót, xem ra người anh em này biết chút thông tin đây, một bên gật đầu khẳng định, một bên thêm mắm dặm muối nói mình thật sự đang rất khó khăn, trong nhà có người thường xuyên phải đến bệnh viện, mà mỗi lần gọi xe lại đắt quá, chịu không nổi nên đành mua loại xe từng gặp chuyện như thế này.
Nhìn người nọ có vẻ chất phác như vậy cũng không biết có chịu tin hay không, nói tóm lại là gật đầu không ngừng. Đợi đến lúc hút xong một điếu lại bỗng nhiên nói, vẫn là đừng mua cái xe này thì hơn, tà!
Tôi cũng chỉ chờ những lời này, vội vàng truy hỏi.
Người nọ nói với tôi, kho hàng này được một ông chủ kinh doanh hàng xuất khẩu thuê lại, bên trong để khá nhiều đồ bán ra nước ngoài, tuy không nhiều lắm nhưng đều rất đáng giá, giám đốc không yên tâm bèn kêu hắn ban ngày trông kho, tối ngủ luôn bên trong. Chiếc xe này là của bạn ông ta, không có chỗ để bèn nhét vào đây, cũng phải hơn hai ba tháng rồi.
Lúc xe vừa mới đưa tới, anh ta cũng không chú ý lắm, xe còn chưa có tấm che bụi, lâu lâu anh ta đi qua cũng sẽ tiện tay quét dọn một chút.
Hai ngày sau đó, anh ta lại phát hiện chiếc xe này hình như có gì đó không đúng, theo lời anh ta nói thì giống như có người bên trong xe vậy.
Anh ta là một người rất chú trọng quy luật làm việc và nghỉ ngơi, muốn thay đổi cũng không được, thành ra buổi tối sẽ rất buồn chán, cũng không có TV, nghe radio một chút chừng hơn 10 giờ là đi ngủ.
Nhưng sau khi chiếc xe kia xuất hiện, mỗi tối trước khi đi ngủ anh ta luôn nghe thấy tiếng mở chốt cửa xe, hồi âm quanh quẩn trong kho hàng, nửa đêm nghe được càng thêm rõ ràng. Lúc đầu anh ta cứ nghĩ là có trộm, đi xem vài lần đều chẳng phát hiện được gì cả, sau đó kiểm tra hàng hóa trong kho lại thấy không thiếu món nào. Anh ta hết cách đành báo chuyện này lên chủ của mình.
Ai ngờ ông chủ giống như đã biết sẽ xảy ra chuyện này từ lâu, chỉ nói anh ta đừng lo lắng, cứ ngủ cho tốt là được. Vốn anh ta chỉ sợ phải chịu trách nhiệm nếu làm mất đồ đạc chứ chẳng phải loại người nhát gan gì, nghe ông chủ nói vậy cũng mặc kệ không quan tâm nữa.
Tuy nói là mặc kệ, anh ta vẫn rất tò mò, vì thế đã âm thầm điều tra một chút, tuy không phát hiện manh mối gì đặc biệt nhưng dựa vào khá nhiều dấu vết để lại mà suy ra, trong kho hàng này không chỉ có một mình anh ta. Nói sao đi nữa thì kho hàng cũng không phải chỗ để sống, bình thường ít khi quét dọn, chỗ nào cũng toàn là bụi đóng dày cộp. Nhưng nhìn thấy những dấu chân dấu tay không phải của bản thân in trên lớp bụi, anh ta không dám điều tra nữa, sợ rằng ông chủ kho hàng này có người bạn là sát nhân chạy trốn đến đây, làm ăn lung tung để kẻ đó gặp được là toi gạo.
Anh ta nói đến đó, Bạch Khai trở về vừa lúc nghe được câu cuối, trực tiếp xen mồm vào nói một câu: “Không sai, cái này phải cẩn thận, đừng giao mệnh vào tay quỷ.”
Tôi quay đầu lại, thấy Bạch Khai xách trên tay cái lồng chim, bên trong có hai con *vẹt yến phụng. Y đến bên cạnh xe rồi đặt lồng chim lên nóc, nói: “Nào, tôi để hai con động vật nhỏ ở đây, xem chúng rốt cuộc chết ra sao.”
*Vẹt yến phụng:
Bạch Khai thả tay, kêu chúng tôi cách xa xe ra chừng 3 mét, ba người chăm chú quan sát tựa như đang đi dạo vườn bách thú.
Thật ra tôi có chút không đành lòng, chim nhỏ đáng yêu như vậy, lại phải biến thành con mồi khi vẫn còn sống sờ sờ.
Nhìn nửa ngày, hai con chim chẳng thấy có phản ứng gì, như cũ nên ăn thì ăn, nên uống thì uống.
Tôi nhỏ giọng hỏi Bạch Khai: Ê, chiêu này của anh xài được không vậy? Sao chẳng có gì hết?
Bạch Khai chậc một tiếng, nói anh gấp cái gì chứ? Dứt lời thì móc mấy đồng tiền xu trong túi, thổi thổi chúng rồi ném xuống phía dưới xe.
Thủ pháp của y rất chuyên nghiệp, nhìn như chơi *bi đá trên băng vậy. Sau khi tiền xu nằm yên dưới gầm xe, y đẩy tôi lên phía trước, thì thầm nói: “Tiểu Khuyết, anh nhặt tiền xu về đây đi.”
*Bi đá trên băng:
Tôi rất khó chịu, đệt mợ tôi là chó chắc? Lại thấy Bạch Khai liên tục nháy mắt với tôi, hình như là có âm mưu gì đó.
Tôi bèn không hiểu gì mà đến bên cạnh xe cong eo nhặt tiền, đồng xu tuy chỉ ở dưới gầm xe, nhưng độ dài cánh tay cũng có hạn, còn hai đồng mãi mà vẫn chưa lấy được. Quay đầu nhìn Bạch Khai, y tỏ ý vẫn phải tiếp tục. Tôi cắn răng dứt khoát nằm bò trên mặt đất, cố gắng duỗi tay vào sâu hơn.
Sờ được hai cái đã nghe Bạch Khai nói: “Anh hiểu chưa?” Không đợi tôi trả lời, tiếng lão ca kia cũng truyền tới: “Chim! Chim chết hết rồi!”
Một tiếng đó làm tôi giật cả mình, vội vã đứng dậy suýt chút nữa thì đập đầu vào kính chiếu hậu. Quay lại nhìn, quả nhiên hai con con vẹt đã chết thẳng cẳng, lại nhìn thấy lão ca kia miệng há to, mãi mà chưa khép lại được.
Trong lòng tôi biết cuối cùng cũng tìm được vấn đề của chiếc xe này rồi, đi đến bên cạnh Bạch Khai nhỏ giọng hỏi sao lại thế này.
Bạch Khai lại lắc đầu nói: “Tiểu Khuyết ơi, tôi nói cái này anh đừng áy náy, mấy con chim đó là bị anh giết chết đấy.”
Nói xong y lại thở dài: “Cái xe này thèm lắm rồi, phải ăn thịt người.”
Tôi càng nghe càng mơ hồ, nhưng có lão ca bên cạnh cũng không tiện nói chuyện lắm. Tôi kéo Bạch Khai ra khỏi kho hàng, hỏi lại y.
Bạch Khai đốt điếu thuốc, một lúc lâu chẳng hề hé răng, đến lúc hút xong cũng không trả lời tôi mà gọi một cú điện thoại, hình như là hỏi mượn xe đem ra ngoài. Bên kia cũng chẳng để ý lắm, chỉ bảo có thể xe đã hết xăng rồi, bởi vì tôi nghe Bạch Khai nói một câu chuyện xăng dầu cứ để tôi tự giải quyết rồi cúp máy.
Sau khi tắt điện thoại, y liên tục bận rộn xử lý công chuyện.
Tôi lại hỏi thêm hai lần, y bực tức chửi má nó, nói với tôi cái xe kia đã bị người động qua, chúng ta mau đến đập chứa nước đem thứ dơ bẩn tống ra ngoài, nếu không sẽ rất nguy hiểm.
Tôi thấy Bạch Khai rất sốt ruột, giống như đã không còn nhiều thời gian, cũng không tiện hỏi thêm nữa, vội vã chạy đi giúp đỡ y một chút.
Trước kia dù tôi hay nói mình bận nhiều việc, nhưng đa số đều là mệt tâm, lần này bận việc lại là chân chính hao phí thể lực, sớm biết thế này thì tôi đã mướn mấy người công nhân rồi.
Sau khi đổ xăng vào xe, chúng tôi mua mấy cái thùng nước đặc biệt lớn, chất đầy vào xe cũng chỉ được mấy cái, cuối cùng bèn thuê một chiếc xe bồn chứa nước.
Giải quyết được chuyện thùng, chúng tôi lại đi mua một cái máy bơm nhỏ, bỏ lên xe mang theo. Hai chiếc xe thẳng hướng đến đập chứa nước.
Lăn lộn như vậy vài vòng, trời đã tối. Dọc đường đi chỉ thấy xe chạy từ hướng đập trở về, không thấy chiếc nào đi cùng chiều cả. Tôi nghĩ, mẹ nó chứ có khác gì đi vứt xác đâu.
Nhưng đến đập rồi mới biết nó thật ra cũng không quá hoang vắng, bên cạnh còn có một khách sạn tích hợp câu cá và nghỉ dưỡng, tuy cách hơi xa nhưng ánh đèn nê-ông chói lọi cũng đủ khiến người ta an tâm một chút.
Xe dừng lại, Bạch Khai vội vàng bơm nước trong đập chứa vào thùng. Y mua máy bơm nhỏ quá, công suất không lớn, phải một hồi lâu mới làm đầy thùng.
Tôi thầm nghĩ, định đầu cơ trục lợi nước khoáng hả? Vừa há mồm lại nghe Bạch Khai hô: “Tiểu Khuyết, nhanh lên! Tưới lên xe đi! Bức thứ kia ra ngoài!”
Tác giả: Cái đệt mợ nó chứ, vốn dĩ hôm nay định đăng hai chương, kết quả máy bay chuyến 10 giờ lại đến trễ, 4 giờ sáng mới thấy mặt, mẹ nó mẹ nó mẹ nó tức chết tôi rồi. Chương này tôi viết vào ban ngày, may mà có mang theo USB. Tức muốn chết, các bạn ngủ đi, tôi đợi tiếp đây.
Editor: <<Tiểu hậu trường>>
- Thước Thước: Aaaaa chim nhỏ đáng thương! Đại ca sẽ trả thù cho các em!
- Bạch Bạch (cười khẩy): Nhóc con định làm gì baba nào? Đánh nhau hử?
- Thước Thước: Cắn chết con chuột thối nhà anh!
- Bạch Bạch: Á á á nhả ra mau! Tần Nhất Hằng, anh còn cười hảaaaa? Ui da...
- Tiểu Tần (hút thuốc): Cho cắn chết mẹ nhà anh. Thước Nhi, cố lên!
Bạch Khai máu giảm nghiêm trọng, không được buff kịp thời, tử vong.
Hết quyển 3 chương 32: Có người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.