Hung Trạch Bút Kí - Tâm Trạch Liệp Nhân
Chương 79: Hành trình vô định
Nhị Thập Tam
17/07/2024
Đang ngủ mà đột ngột bị đánh thức làm tôi hơi ngơ ngác, chờ tôi kịp tiêu hóa những gì Bạch Khai vừa nói thì đã có người gõ cửa nhà tôi. Tôi mở cửa, giật mình mất nửa phút mới nhận ra đối phương là Bạch Khai.
Mặc dù trời còn tối nhưng nhiệt độ không quá thấp, Bạch Khai mặc một chiếc áo măng tô quân đội kiểu cũ, khăn quàng cổ che khuất cả nửa gương mặt. Dưới chiếc mũ da màu đen là hai tròng trắng mắt.
Bạch Khai ném một chiếc áo khoác tương tự cho tôi. Tiểu Khuyết, mau thu dọn đồ đi, xe đang chờ dưới lầu đó.
Tôi chưa kịp cằn nhằn, y đã đẩy tôi vào phòng vệ sinh. Chuẩn bị xong xuôi, tôi mặc áo khoác mà Bạch Khai đưa rồi cùng đi xuống lầu. Quả nhiên phía dưới có một chiếc xe đang đỗ, tôi nhận ra nó, đây là chiếc xe mà lần trước Vạn Cẩm Vinh lái. Tôi mở cửa xe, thấy hắn đang cầm tay lái, đối phương cũng không chào hỏi gì nhiều, chỉ nhìn Bạch Khai lên xe thông qua gương chiếu hậu, sau đó nổ máy xuất phát.
Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, vốn dĩ theo kế hoạch của tôi, nếu muốn đi đâu đó thì chắc chắn sẽ rất khó khăn. Thậm chí tôi còn đặt ở nước ngoài một bộ dụng cụ chuyên nghiệp của phượt thủ, người không biết còn tưởng là tội phạm lên kế hoạch tẩu thoát.
Đầu óc tôi vốn đã choáng váng, đã thế Vạn Cẩm Vinh lái xe rất dã man, tôi chẳng còn sức lực nào để hỏi vì sao lại xuất phát đột ngột như vậy.
Chiếc xe chạy dọc theo tuyến đường đô thị, đang là ban đêm nên trên đường khá vắng vẻ, chỉ có những ánh đèn điện chớp nhoáng lướt qua tầm mắt. Tôi thầm nghĩ, liệu có ai biết đêm nay Giang Thước tôi đây lặng lẽ khởi hành, có ai biết chúng tôi đang đi tìm một đồ vật kinh thiên động địa hay không?
Xe chạy rất lâu, nhưng mãi mà vẫn chưa ra khỏi nội thành, cuối cùng dừng lại ở một khu vực bên cạnh đó. Nơi đây còn nhiều chỗ chưa được khai phá, là một thôn xóm rộng lớn thuộc thành phố. Người trong thôn đa số là dân lao động thức khuya dậy sớm, ven đường dần tấp nập người qua kẻ lại.
Đến khi xuống xe, tôi mới nhận ra chúng tôi đang đứng ở một con đường xa lạ. Còn lâu mới tới bình minh, hiện giờ đang là thời điểm lạnh nhất trong ngày, may mà tôi mặc áo khoác quân đội, đi vài bước còn toát cả mồ hôi. Vạn Cẩm Vinh mặc đồ giống chúng tôi, ba người trông như vừa trốn thoát khỏi cùng một nhà tù.
Hắn không quay đầu lại mà cứ thế bước về phía trước, ngang qua một con phố. Tôi theo hắn quẹo vào một hẻm nhỏ, bấy giờ bên trong đã có không ít người qua lại. Bạch Khai nói, Tiểu Khuyết, nhìn xem nơi mà cha của con từng phấn đấu đi! Chợ Lồng này đã có từ triều Thanh rồi đấy!
Tôi quan sát thật kỹ, ánh sáng phía trước khá yếu, khung cảnh mơ hồ. Nghe bảo đây là Chợ Lồng, tôi không nhịn được thầm nghĩ, hóa ra nơi này chính là chỗ làm việc của Bạch Khai, lẽ nào Vạn Cẩm Vinh tới đây mua gì đó?
Vạn Cẩm Vinh đi rất nhanh, lúc này hắn đang đứng giữa đám người, giơ tay lên. Mười vạn, lập khắc tẩu, hoặc sát, chủ tầm, Vạn Cẩm Vinh nói.
Hiển nhiên mấy chữ này không tầm thường, đám người vội vã đứng tránh ra. Hình như ai nấy đều rất kinh ngạc, bất ngờ là không thấy mọi người xì xào bàn tán gì cả, trong con hẻm nhỏ vẫn yên tĩnh lạ thường.
Bạch Khai ở bên cạnh giải thích, đây là đang gọi người, xem ra lần này thật sự rất nguy hiểm, đến cả Vạn Cẩm Vinh cũng cần giúp đỡ. Tiểu Khuyết, anh cũng nên cẩn thận.
Bạch Khai kéo khăn quàng cổ lên, có thể là sợ người khác nhận ra y. Tôi hỏi, sát rồi tầm gì đó là sao?
Đây là tiếng lóng trong nghề. Hoặc sát nghĩa là lần này có thể sẽ có người chết, cho dù là bản thân hay là người khác. Chủ tầm nghĩa là chúng tôi muốn đi tìm đồ vật. Bạch Khai nhìn bên kia, nói tiếp, mười vạn một người, Tiểu Khuyết à, có lẽ chúng ta phải trả tiền rồi.
Tôi thở dài, tiền bạc chỉ là chuyện nhỏ, hiện giờ xem ra chúng tôi sẽ thật sự đi tìm Âm Hà. Tôi không rõ mình đang hưng phấn hay lo lắng, tóm lại chỉ cảm thấy rợn tóc gáy.
Những người này có quen biết Vạn Cẩm Vinh không? Sao ai cũng sợ hắn vậy? Tôi thấy bên đó không có động tĩnh gì, bèn hỏi Bạch Khai.
Không phải, Vạn Cẩm Vinh là một con cáo già, hắn ta đã tính toán kỹ lưỡng việc dùng thân phận nào xuất hiện ở đâu rồi. Rất nhiều việc làm ăn ở Chợ Lồng không thể đưa ra ngoài ánh sáng, hầu như cố chủ đều thông qua người trung gian để giao tiếp bằng ám hiệu. Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy một người trắng trợn lộ diện như vậy nên chắc chắn sẽ e sợ.
Xem ra sự tình rất khẩn cấp, nếu không Vạn Cẩm Vinh hẳn sẽ không đi đến bước này. Tôi nhìn chằm chằm sang bên kia, trong đám đông đã bắt đầu có phản ứng. Dường như Vạn Cẩm Vinh đang chọn người, sau khi nhìn một vòng, hắn chỉ vào vài người rồi quay đầu bước đi. Phía sau hắn liền có thêm ba bóng người.
Trong con hẻm nhỏ tối mù, phải đến tận khi ra đường cái thì tôi mới thấy rõ tướng mạo của ba người nọ. Nếu không biết nơi đây là Chợ Lồng, tôi chẳng thể nào tưởng tượng được bọn họ liên quan gì đến huyền học. Người là do Vạn Cẩm Vinh thuê, thành ra tôi cũng không định bước đến chào hỏi, chỉ âm thầm quan sát từng người một.
Lớn tuổi nhất trong ba người khoảng chưa đến năm mươi tuổi, trên mặt đã có nếp nhăn, không để râu, quần áo bình thường, trông giống như loại người dễ bắt gặp ở quán ăn vào lúc năm sáu giờ sáng. Đặc điểm duy nhất là trên cổ ông ta có một chuỗi hạt châu rất dài, dạo này đang thịnh hành thú chơi đồ gỗ, không biết thứ này có liên quan đến công việc hay chỉ đơn thuần là sở thích.
Người thứ hai nhỏ tuổi hơn, tầm trên dưới ba mươi, vẻ ngoài lịch sự nho nhã, đeo một cặp kính. Vóc dáng nhỏ bé hệt như người phương nam, gương mặt thư sinh trí thức. Thấy tôi và Bạch Khai, anh ta còn ôn hòa mỉm cười gật đầu, nhưng không nói chuyện nên chẳng biết dân xứ nào.
Người còn lại càng làm tôi thêm bất ngờ, lần đầu tiên gặp mặt, tôi còn phải nhủ thầm, mẹ kiếp đây không phải là học sinh trung học thức đêm chơi game ngoài tiệm net chứ? Rõ ràng là một thằng nhóc, đã thế còn đen thui giống như Bạch Khai. Cánh tay nó rất nhỏ, áo quần rộng thùng thình.
Tôi và Bạch Khai đi cuối cùng, tôi thấp giọng hỏi y, anh có biết bọn họ không? Thằng bé kia là con rơi của anh sao?
Bạch Khai nghĩ ngợi một lát rồi đáp, không rõ lắm, trong nghề này không thể trông mặt mà bắt hình dong được. Nếu Vạn Cẩm Vinh đã lựa chọn, chứng tỏ bọn họ cũng có bản lĩnh hơn người. Nhưng tôi vẫn phải nhắc nhở anh, bọn họ làm ở đây thì nhất định chẳng phải người lương thiện gì. Lúc xảy ra chuyện anh đừng mong bọn họ cứu anh, nhớ kỹ! Gặp nguy hiểm phải tự lo cho chính mình!
Bạch Khai nói như thể nhìn thấu bản chất của Chợ Lồng, tôi chỉ đành gật đầu. Sáu người ngồi vào xe, mặc dù không chật lắm nhưng khó tránh được việc đụng chạm. Tôi vốn nghĩ trên đường hẳn sẽ có màn giao lưu trò chuyện, có lẽ khi đó sẽ biết thêm càng nhiều thông tin. Ai dè Vạn Cẩm Vinh vẫn luôn tập trung lái xe, bầu không khí lại chìm vào âm u tĩnh lặng. Đến cả radio mà Vạn Cẩm Vinh cũng không mở, tôi chỉ nghe thấy tiếng lốp xe ma sát trên mặt đường rồi dần dần đi vào bãi đỗ xe ở sân bay.
Tôi đã đến sân bay vô số lần, nhưng lần này lại khác. Đầu tiên là đi chung với nhiều người xa lạ, tôi cảm thấy hơi bất an. Thứ hai là không biết tiếp theo mình phải đối mặt với chuyện gì, nói chung là rất căng thẳng.
Vạn Cẩm Vinh mua vé máy bay đi Bắc Kinh, nhưng tôi có cảm giác đích đến của chúng tôi chắc chắn không phải nơi đó. Sau khi máy bay hạ cánh ở Bắc Kinh thì đã là sáng hôm sau. Một đêm mệt mỏi trôi qua, chúng tôi cũng không dư thời gian nghỉ ngơi, chỉ tạm dừng chân ở sân bay trong chốc lát rồi lại lập tức lên chuyến bay đến Cáp Nhĩ Tân. Qua quan sát, tôi phát hiện lần này Vạn Cẩm Vinh không có bất cứ kế hoạch nào. Chúng tôi chỉ tuân theo ưu tiên về thời gian, nghĩa là cứ thẳng tiến về hướng bắc với tốc độ nhanh nhất.
Quả nhiên chúng tôi vẫn chưa dừng lại khi đến Cáp Nhĩ Tân, mà tiếp tục lên một chiếc xe lửa đi về phía Mạc Hà.
May mà xe lửa có giường nằm, cuối cùng tôi đã có thể nghỉ ngơi đàng hoàng. Sáu người chúng tôi chiếm ba toa giường nằm, giường dưới để ngủ, còn giường trên dùng để chất hành lý linh tinh. Tôi nằm cùng toa với Bạch Khai, thừa dịp bên cạnh không có ai, tôi hỏi Bạch Khai có biết chúng tôi đang đi đâu không.
Bạch Khai cũng mơ hồ về hành trình lần này, y nhìn ra ngoài cửa kính, đoán rằng đi đến Mạc Hà.
Tôi hỏi, lẽ nào Âm Hà nằm ở Mạc Hà? Vì sao chúng ta không đi máy bay thẳng đến đó luôn? Lúc ở sân bay tôi có nhìn thấy chuyến bay đến Mạc Hà.
Không biết, có lẽ Vạn Cẩm Vinh cũng không rõ về vị trí cụ thể của Âm Hà, chỉ biết đại khái nó nằm ở đây. Bạch Khai suy nghĩ rồi nói tiếp, vậy nên chúng ta không thể đi quá nhanh, lúc anh ngủ đừng cởi quần áo, có thể chúng ta sẽ xuống xe bất cứ lúc nào.
Mặc dù trời còn tối nhưng nhiệt độ không quá thấp, Bạch Khai mặc một chiếc áo măng tô quân đội kiểu cũ, khăn quàng cổ che khuất cả nửa gương mặt. Dưới chiếc mũ da màu đen là hai tròng trắng mắt.
Bạch Khai ném một chiếc áo khoác tương tự cho tôi. Tiểu Khuyết, mau thu dọn đồ đi, xe đang chờ dưới lầu đó.
Tôi chưa kịp cằn nhằn, y đã đẩy tôi vào phòng vệ sinh. Chuẩn bị xong xuôi, tôi mặc áo khoác mà Bạch Khai đưa rồi cùng đi xuống lầu. Quả nhiên phía dưới có một chiếc xe đang đỗ, tôi nhận ra nó, đây là chiếc xe mà lần trước Vạn Cẩm Vinh lái. Tôi mở cửa xe, thấy hắn đang cầm tay lái, đối phương cũng không chào hỏi gì nhiều, chỉ nhìn Bạch Khai lên xe thông qua gương chiếu hậu, sau đó nổ máy xuất phát.
Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, vốn dĩ theo kế hoạch của tôi, nếu muốn đi đâu đó thì chắc chắn sẽ rất khó khăn. Thậm chí tôi còn đặt ở nước ngoài một bộ dụng cụ chuyên nghiệp của phượt thủ, người không biết còn tưởng là tội phạm lên kế hoạch tẩu thoát.
Đầu óc tôi vốn đã choáng váng, đã thế Vạn Cẩm Vinh lái xe rất dã man, tôi chẳng còn sức lực nào để hỏi vì sao lại xuất phát đột ngột như vậy.
Chiếc xe chạy dọc theo tuyến đường đô thị, đang là ban đêm nên trên đường khá vắng vẻ, chỉ có những ánh đèn điện chớp nhoáng lướt qua tầm mắt. Tôi thầm nghĩ, liệu có ai biết đêm nay Giang Thước tôi đây lặng lẽ khởi hành, có ai biết chúng tôi đang đi tìm một đồ vật kinh thiên động địa hay không?
Xe chạy rất lâu, nhưng mãi mà vẫn chưa ra khỏi nội thành, cuối cùng dừng lại ở một khu vực bên cạnh đó. Nơi đây còn nhiều chỗ chưa được khai phá, là một thôn xóm rộng lớn thuộc thành phố. Người trong thôn đa số là dân lao động thức khuya dậy sớm, ven đường dần tấp nập người qua kẻ lại.
Đến khi xuống xe, tôi mới nhận ra chúng tôi đang đứng ở một con đường xa lạ. Còn lâu mới tới bình minh, hiện giờ đang là thời điểm lạnh nhất trong ngày, may mà tôi mặc áo khoác quân đội, đi vài bước còn toát cả mồ hôi. Vạn Cẩm Vinh mặc đồ giống chúng tôi, ba người trông như vừa trốn thoát khỏi cùng một nhà tù.
Hắn không quay đầu lại mà cứ thế bước về phía trước, ngang qua một con phố. Tôi theo hắn quẹo vào một hẻm nhỏ, bấy giờ bên trong đã có không ít người qua lại. Bạch Khai nói, Tiểu Khuyết, nhìn xem nơi mà cha của con từng phấn đấu đi! Chợ Lồng này đã có từ triều Thanh rồi đấy!
Tôi quan sát thật kỹ, ánh sáng phía trước khá yếu, khung cảnh mơ hồ. Nghe bảo đây là Chợ Lồng, tôi không nhịn được thầm nghĩ, hóa ra nơi này chính là chỗ làm việc của Bạch Khai, lẽ nào Vạn Cẩm Vinh tới đây mua gì đó?
Vạn Cẩm Vinh đi rất nhanh, lúc này hắn đang đứng giữa đám người, giơ tay lên. Mười vạn, lập khắc tẩu, hoặc sát, chủ tầm, Vạn Cẩm Vinh nói.
Hiển nhiên mấy chữ này không tầm thường, đám người vội vã đứng tránh ra. Hình như ai nấy đều rất kinh ngạc, bất ngờ là không thấy mọi người xì xào bàn tán gì cả, trong con hẻm nhỏ vẫn yên tĩnh lạ thường.
Bạch Khai ở bên cạnh giải thích, đây là đang gọi người, xem ra lần này thật sự rất nguy hiểm, đến cả Vạn Cẩm Vinh cũng cần giúp đỡ. Tiểu Khuyết, anh cũng nên cẩn thận.
Bạch Khai kéo khăn quàng cổ lên, có thể là sợ người khác nhận ra y. Tôi hỏi, sát rồi tầm gì đó là sao?
Đây là tiếng lóng trong nghề. Hoặc sát nghĩa là lần này có thể sẽ có người chết, cho dù là bản thân hay là người khác. Chủ tầm nghĩa là chúng tôi muốn đi tìm đồ vật. Bạch Khai nhìn bên kia, nói tiếp, mười vạn một người, Tiểu Khuyết à, có lẽ chúng ta phải trả tiền rồi.
Tôi thở dài, tiền bạc chỉ là chuyện nhỏ, hiện giờ xem ra chúng tôi sẽ thật sự đi tìm Âm Hà. Tôi không rõ mình đang hưng phấn hay lo lắng, tóm lại chỉ cảm thấy rợn tóc gáy.
Những người này có quen biết Vạn Cẩm Vinh không? Sao ai cũng sợ hắn vậy? Tôi thấy bên đó không có động tĩnh gì, bèn hỏi Bạch Khai.
Không phải, Vạn Cẩm Vinh là một con cáo già, hắn ta đã tính toán kỹ lưỡng việc dùng thân phận nào xuất hiện ở đâu rồi. Rất nhiều việc làm ăn ở Chợ Lồng không thể đưa ra ngoài ánh sáng, hầu như cố chủ đều thông qua người trung gian để giao tiếp bằng ám hiệu. Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy một người trắng trợn lộ diện như vậy nên chắc chắn sẽ e sợ.
Xem ra sự tình rất khẩn cấp, nếu không Vạn Cẩm Vinh hẳn sẽ không đi đến bước này. Tôi nhìn chằm chằm sang bên kia, trong đám đông đã bắt đầu có phản ứng. Dường như Vạn Cẩm Vinh đang chọn người, sau khi nhìn một vòng, hắn chỉ vào vài người rồi quay đầu bước đi. Phía sau hắn liền có thêm ba bóng người.
Trong con hẻm nhỏ tối mù, phải đến tận khi ra đường cái thì tôi mới thấy rõ tướng mạo của ba người nọ. Nếu không biết nơi đây là Chợ Lồng, tôi chẳng thể nào tưởng tượng được bọn họ liên quan gì đến huyền học. Người là do Vạn Cẩm Vinh thuê, thành ra tôi cũng không định bước đến chào hỏi, chỉ âm thầm quan sát từng người một.
Lớn tuổi nhất trong ba người khoảng chưa đến năm mươi tuổi, trên mặt đã có nếp nhăn, không để râu, quần áo bình thường, trông giống như loại người dễ bắt gặp ở quán ăn vào lúc năm sáu giờ sáng. Đặc điểm duy nhất là trên cổ ông ta có một chuỗi hạt châu rất dài, dạo này đang thịnh hành thú chơi đồ gỗ, không biết thứ này có liên quan đến công việc hay chỉ đơn thuần là sở thích.
Người thứ hai nhỏ tuổi hơn, tầm trên dưới ba mươi, vẻ ngoài lịch sự nho nhã, đeo một cặp kính. Vóc dáng nhỏ bé hệt như người phương nam, gương mặt thư sinh trí thức. Thấy tôi và Bạch Khai, anh ta còn ôn hòa mỉm cười gật đầu, nhưng không nói chuyện nên chẳng biết dân xứ nào.
Người còn lại càng làm tôi thêm bất ngờ, lần đầu tiên gặp mặt, tôi còn phải nhủ thầm, mẹ kiếp đây không phải là học sinh trung học thức đêm chơi game ngoài tiệm net chứ? Rõ ràng là một thằng nhóc, đã thế còn đen thui giống như Bạch Khai. Cánh tay nó rất nhỏ, áo quần rộng thùng thình.
Tôi và Bạch Khai đi cuối cùng, tôi thấp giọng hỏi y, anh có biết bọn họ không? Thằng bé kia là con rơi của anh sao?
Bạch Khai nghĩ ngợi một lát rồi đáp, không rõ lắm, trong nghề này không thể trông mặt mà bắt hình dong được. Nếu Vạn Cẩm Vinh đã lựa chọn, chứng tỏ bọn họ cũng có bản lĩnh hơn người. Nhưng tôi vẫn phải nhắc nhở anh, bọn họ làm ở đây thì nhất định chẳng phải người lương thiện gì. Lúc xảy ra chuyện anh đừng mong bọn họ cứu anh, nhớ kỹ! Gặp nguy hiểm phải tự lo cho chính mình!
Bạch Khai nói như thể nhìn thấu bản chất của Chợ Lồng, tôi chỉ đành gật đầu. Sáu người ngồi vào xe, mặc dù không chật lắm nhưng khó tránh được việc đụng chạm. Tôi vốn nghĩ trên đường hẳn sẽ có màn giao lưu trò chuyện, có lẽ khi đó sẽ biết thêm càng nhiều thông tin. Ai dè Vạn Cẩm Vinh vẫn luôn tập trung lái xe, bầu không khí lại chìm vào âm u tĩnh lặng. Đến cả radio mà Vạn Cẩm Vinh cũng không mở, tôi chỉ nghe thấy tiếng lốp xe ma sát trên mặt đường rồi dần dần đi vào bãi đỗ xe ở sân bay.
Tôi đã đến sân bay vô số lần, nhưng lần này lại khác. Đầu tiên là đi chung với nhiều người xa lạ, tôi cảm thấy hơi bất an. Thứ hai là không biết tiếp theo mình phải đối mặt với chuyện gì, nói chung là rất căng thẳng.
Vạn Cẩm Vinh mua vé máy bay đi Bắc Kinh, nhưng tôi có cảm giác đích đến của chúng tôi chắc chắn không phải nơi đó. Sau khi máy bay hạ cánh ở Bắc Kinh thì đã là sáng hôm sau. Một đêm mệt mỏi trôi qua, chúng tôi cũng không dư thời gian nghỉ ngơi, chỉ tạm dừng chân ở sân bay trong chốc lát rồi lại lập tức lên chuyến bay đến Cáp Nhĩ Tân. Qua quan sát, tôi phát hiện lần này Vạn Cẩm Vinh không có bất cứ kế hoạch nào. Chúng tôi chỉ tuân theo ưu tiên về thời gian, nghĩa là cứ thẳng tiến về hướng bắc với tốc độ nhanh nhất.
Quả nhiên chúng tôi vẫn chưa dừng lại khi đến Cáp Nhĩ Tân, mà tiếp tục lên một chiếc xe lửa đi về phía Mạc Hà.
May mà xe lửa có giường nằm, cuối cùng tôi đã có thể nghỉ ngơi đàng hoàng. Sáu người chúng tôi chiếm ba toa giường nằm, giường dưới để ngủ, còn giường trên dùng để chất hành lý linh tinh. Tôi nằm cùng toa với Bạch Khai, thừa dịp bên cạnh không có ai, tôi hỏi Bạch Khai có biết chúng tôi đang đi đâu không.
Bạch Khai cũng mơ hồ về hành trình lần này, y nhìn ra ngoài cửa kính, đoán rằng đi đến Mạc Hà.
Tôi hỏi, lẽ nào Âm Hà nằm ở Mạc Hà? Vì sao chúng ta không đi máy bay thẳng đến đó luôn? Lúc ở sân bay tôi có nhìn thấy chuyến bay đến Mạc Hà.
Không biết, có lẽ Vạn Cẩm Vinh cũng không rõ về vị trí cụ thể của Âm Hà, chỉ biết đại khái nó nằm ở đây. Bạch Khai suy nghĩ rồi nói tiếp, vậy nên chúng ta không thể đi quá nhanh, lúc anh ngủ đừng cởi quần áo, có thể chúng ta sẽ xuống xe bất cứ lúc nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.