Hung Trạch Bút Kí - Tâm Trạch Liệp Nhân
Chương 49: Lão Khâu là ai?
Nhị Thập Tam
17/07/2024
Chuyện này hoàn toàn khớp với tất cả những manh mối đã tìm được trước đây!
Tôi nghĩ tới những hình vẽ kỳ quái trên tủ quần áo, lẽ nào hình vẽ đó ám chỉ bọn họ? Nhưng hình người lại mang đến cảm giác là người cổ đại mà.
Cuối cùng tôi đã có thể đi qua đi lại trong phòng, nhưng phòng Lão Khâu bé tí như cái lỗ mũi, đi được hai bước đã phải quay đầu.
Bạch Khai nhìn tôi đi tới đi lui mà hoa mắt chóng mặt, bèn bảo tôi ngồi xuống rồi giơ tay chỉ vào Lão Khâu. Bấy giờ tôi mới nhớ ra chuyện về Lão Khâu vẫn chưa giải quyết xong!
Lão Khâu bị Bạch Khai chỉ thẳng mặt nên hơi lúng túng, dường như ông ta muốn nói gì đó nhưng mãi mà không lên tiếng. Cuối cùng Bạch Khai đành mở lời trước, nói rằng lý do mà Lão Khâu ở đây là để giữ một bí mật. Lúc này Lão Khâu mới kể hết đầu đuôi mọi việc cho tôi nghe.
Trước đây xưởng sản xuất mũ do người trong thôn mở, mặt ngoài nói là tạo thêm cơ hội việc làm cho dân chúng, thật ra chỉ là một hình thức biến tướng để mấy lão cán bộ công chức lợi dụng người dân hòng thu lợi mà thôi. Lúc đó thu nhập của người dân rất ít, cộng thêm khí hậu nơi đây quá lạnh, chăn nuôi trồng trọt khó khăn, vì vậy mọi người đều rất phấn chấn đến xưởng làm việc.
Khi ấy trong xưởng chủ yếu sản xuất loại mũ da đặc trưng của vùng Đông Bắc, sản vật địa phương vốn phong phú, nhà nhà đều làm thợ săn. Nhiều lúc doanh thu không cao thì chẳng cần phải sắm sửa nguyên vật liệu, chỉ cần tổ chức một đội vào núi đi săn đã đủ rồi. Sau đó thì đến lượt cán bộ thôn ra ngoài tìm nguồn tiêu thụ, bất ngờ thay lại nhận được vài đơn đặt hàng từ Nga. Thế là nhà xưởng với quy mô nhỏ ban đầu dần dà phát triển như bây giờ.
Nhưng mù quáng mở rộng và phát triển sản xuất vào thời đại kinh tế bất ổn như khi đó đương nhiên là một sự đánh cược đầy mạo hiểm. Kết quả là sau khi hoàn thành xong đơn hàng từ nước ngoài, nhà xưởng bắt đầu rảnh rỗi, mấy tháng liền không làm việc. Công nhân không chịu nổi, người thì quyết định về nhà trồng trọt, kẻ thì lén trộm đồ đạc trong xưởng mang đi bán lấy tiền. Tóm lại nhà xưởng hoang phế đến gần như phải đóng cửa.
Khi ấy Lão Khâu đã tính toán kỹ càng, định bụng quay lại làm một người nông dân bình thường. Vậy nhưng vào thời điểm đó, nhà xưởng bất ngờ nhận được một đơn đặt hàng mới, một lần nữa quay lại hoạt động.
Lão Khâu nói rằng tình hình lúc đó rất kỳ quặc, đầu tiên là có vài người đến xưởng, bọn họ ăn mặc như người thành phố, nhưng ai nấy đều rất nghiêm túc và lạnh lùng, chỉ đi theo cán bộ thôn khảo sát cẩn thận từ trong ra ngoài nhà xưởng. Sau khi bọn họ rời đi, xưởng bắt đầu gấp rút sản xuất một loại mũ trông khá quái dị. Sở dĩ nói như vậy là vì loại mũ này cao hơn rất nhiều so với những chiếc mũ khác, khi đội lên thì luôn có một khe hở trên đỉnh đầu. Với khí hậu ở Đông Bắc, mặc càng kín thì càng ấm, vậy nên đám công nhân đều có ấn tượng rất sâu sắc với loại mũ này.
Lão Khâu vô cùng tò mò nên có lần mới hỏi cán bộ thôn tiếp đãi những người kia, liệu chiếc mũ này có bị thiết kế sai hay không. Cán bộ thôn trả lời, đây là yêu cầu của bọn họ, không sai được.
Khi đó số lượng mũ cần sản xuất rất lớn, ước chừng phải 500-600 cái, mười mấy người phải tăng ca mới xong việc. Đến hẹn giao hàng, người tới lấy mũ cực kỳ nhiều, có lẽ hơn trăm người, nhiều đến nỗi khiến Lão Khâu sửng sốt, tưởng đâu bọn họ muốn san bằng cả nhà xưởng này.
Kỳ quái hơn nữa là những người nọ không hề dùng xe hay thứ gì khác để đóng gói vận chuyển mũ đi, mà mỗi người đều tự đội lên đầu rồi lần lượt lái xe đi mất. Tuy nhiên số người đến lấy mũ không bằng với số lượng mũ được sản xuất ra, cho nên nhà xưởng vẫn còn thừa lại rất nhiều mũ. Bọn họ đã không cần thì công nhân bèn đem hết về nhà, Lão Khâu cũng lấy được mấy chiếc mũ từ đợt ấy, nhưng mang chưa được bao lâu thì vô tình đánh mất, thế là ông ta lại lấy cái khác ra đội.
Sau khi những người bí ẩn kia rời đi, người trong thôn đã từng bàn tán với nhau rất lâu. Không rõ ai đồn số lượng người đến vốn dĩ hơn 500 người, dù sao cũng phải khớp với số mũ được sản xuất. Nhưng vì sự cố gì đó mà rất nhiều người đã chết, vì vậy chỉ còn hơn 100 người. Lão Khâu nhớ đến sắc mặt của đám người đến lấy mũ, ai nấy đều trưng ra vẻ trầm trọng nặng nề, có lẽ đúng như những gì mọi người đồn đãi.
Chẳng qua việc này cũng chỉ là đề tài chuyện phiếm mỗi lúc rỗi rãi, một thời gian sau đã bị người ta vứt ra sau đầu. Nhà xưởng lại trở nên quạnh quẽ, nhưng rồi có thêm một đám người nữa tới đây.
Đám người lần này cũng là người thành phố, nhưng nói chuyện lại khách sáo và lịch sự hơn những người trước, gặp ai cũng mời thuốc lá. Vài người ăn mặc nhã nhặn, nhìn giống như phần tử trí thức. Thôn dân nơi đây cực kỳ kính trọng người có học thức, vậy nên mọi người rất mau chóng hòa hợp với nhau. Lão Khâu còn đi săn mấy con thỏ hoang để thết đãi người ta.
Khi ấy Lão Khâu đoán rằng có hai người trong đó chắc chắn là cán bộ chỉ huy, những người còn lại đều nghe theo mệnh lệnh của hai người nọ. Bình thường hai người không lên tiếng thì những người khác cũng không dám tỏ thái độ gì.
Lão Khâu hết sức ấn tượng với hai người nọ, nhưng họ tên cụ thể thì không biết, chỉ biết một người họ Vạn, người kia họ Viên. Hẳn đều là kỹ sư ở thành phố.
Bọn họ đặt làm đồ da đặc trưng của vùng Đông Bắc, số lượng không nhiều nhưng rất tốn công. Khi đó trong xưởng chẳng còn bao nhiêu công nhân, sản lượng thấp lẹt đẹt, thế nên bọn họ ở lại trong thôn khá lâu, dường như phải chờ sản xuất hết đồ mới trực tiếp mang đi. Vậy nhưng cuối cùng đồ chưa làm xong thì một ngày nọ bọn họ bỗng nhiên biến mất, sau đó chưa từng quay lại.
Tiền hàng đã được thanh toán xong xuôi, nhưng đám người nọ đột ngột biến mất như vậy khiến cho tất cả mọi người đều chẳng biết làm thế nào, lúc đó xã hội vẫn chưa đặt lợi ích lên đầu như bây giờ, dân phong nơi đây còn rất mực chất phác thật thà. Dù đối phương không để lại cách thức liên lạc, nhưng trong thôn vẫn phái hai người mang theo hàng hóa vào thành phố để hỏi thăm. Thế giới rộng lớn, làm sao biết được bọn họ đến từ thành phố nào, cuối cùng thôn dân đành từ bỏ, tiếp tục chờ những người kia quay về, chẳng qua đến bây giờ vẫn không có bất kỳ tung tích gì.
Sau này Lão Khâu mới hiểu ra, những người nọ không phải đến để đặt mua đồ da, mà đồ da chẳng qua chỉ là một cái cớ để bọn họ ở lại đây mà thôi. Nhưng mục đích thật sự của bọn họ là gì thì ông ta hoàn toàn không biết.
Mọi chuyện sau đó chẳng còn gì đáng nói nữa, nhà xưởng đóng cửa, Lão Khâu về nhà tiếp tục cuộc sống bình đạm của mình.
Nói đến đây, sắc mặt Lão Khâu lập tức sa sầm. Ông ta nhìn sang Bạch Khai như muốn hỏi ý kiến của y. Thấy Bạch Khai gật đầu, ông ta mới kể tiếp.
Năm nọ vừa qua một thiên niên kỷ, khi ấy Lão Khâu đã hơn 50 tuổi, lâu rồi cũng chưa đi săn, chân tay ngứa ngáy nên mới vác súng vào núi. Trùng hợp có một đợt tuyết lớn diễn ra, với kinh nghiệm dày dặn của mình, ông ta hoàn toàn có thể hóa nguy thành an. Vậy mà vì tuổi cao sức yếu, Lão Khâu vẫn xảy ra tai nạn, bước hụt chân rồi lăn xuống từ trên núi, đụng phải một thân cây, chết tại chỗ.
Lão Khâu bảo rằng rất khó để miêu tả lại tình huống lúc đó, đã nhiều năm trôi qua thì chuyện này mới không để lại nút thắt trong lòng lão. Bấy giờ Lão Khâu đâm phải một thân cây, sau khi tỉnh lại thì nhận ra mình đang nằm trong một gian phòng, ông ta tưởng có người tốt bụng nào đó đã cứu mình. Quả nhiên Lão Khâu nhìn thấy trong phòng có một người thanh niên, nhưng lão chưa kịp đứng dậy cảm tạ ân cứu mạng thì chàng trai kia đã giành nói trước. Chuyện mà hắn nói đã khiến Lão Khâu mất nhiều năm sau mới có thể chấp nhận được.
Đó chính là Lão Khâu đã chết. Thi thể của ông ta đã lạnh cứng ở nơi núi sâu rừng già vùng Đông Bắc.
Còn thân thể hiện tại này là do người thanh niên nọ mượn cho lão, dù còn sống nhưng giống như đã chết. Bình thường, cơ thể này không phải của lão, chỉ khi buổi tối đến âm khí thịnh thì cơ thể bắt đầu chìm vào giấc ngủ, lão mới được tự do hoạt động.
Lão Khâu rất khó tiếp thu chuyện này, nhưng Đông Bắc có nhiều lời đồn về việc động vật nhập xác người rồi hòa nhập với cuộc sống nhân loại, thành ra ông ta cũng không quá hoài nghi. Hơn nữa trong gương phản chiếu một khuôn mặt hoàn toàn xa lạ đã chứng minh rằng người thanh niên nọ không hề nói dối.
Kết cục không giống như những gì Lão Khâu mong muốn, nhưng so ra vẫn tốt hơn cái chết. Kỳ thật Lão Khâu chẳng sợ chết, chỉ là không yên lòng về vợ con ở nhà, đến bây giờ ông ta vẫn thường xuyên lặng lẽ tới nhà mình giúp đỡ một chút. Chẳng qua ông ta đều đi vào buổi tối, mặc dù người nhà có phát hiện nhưng lại hiếm khi nói chuyện với nhau. Tuy chỉ có thể đứng nhìn từ xa nhưng Lão Khâu cũng đã thấy đủ rồi.
Người thanh niên kia nói với ông ta rằng, hắn không cứu mạng ông ta vô điều kiện. Điều kiện đặt ra chính là muốn Lão Khâu ở lại trong nhà xưởng bỏ hoang này. Lão Khâu không rõ hắn đã thuyết phục chủ nhân thực sự của cơ thể như thế nào, chỉ biết sau khi Lão Khâu đồng ý thì ban đêm đã tỉnh lại trong nhà xưởng trống trải.
Người thanh niên còn dặn dò thêm, sau này chắc chắn sẽ có nhiều người kỳ quái nữa đến đây. Hắn không rõ khi nào bọn họ tới, vì vậy cần phải sắp xếp một người canh giữ ở chỗ này.
Hết quyển 3 chương 47: Lão Khâu là ai?
Tôi nghĩ tới những hình vẽ kỳ quái trên tủ quần áo, lẽ nào hình vẽ đó ám chỉ bọn họ? Nhưng hình người lại mang đến cảm giác là người cổ đại mà.
Cuối cùng tôi đã có thể đi qua đi lại trong phòng, nhưng phòng Lão Khâu bé tí như cái lỗ mũi, đi được hai bước đã phải quay đầu.
Bạch Khai nhìn tôi đi tới đi lui mà hoa mắt chóng mặt, bèn bảo tôi ngồi xuống rồi giơ tay chỉ vào Lão Khâu. Bấy giờ tôi mới nhớ ra chuyện về Lão Khâu vẫn chưa giải quyết xong!
Lão Khâu bị Bạch Khai chỉ thẳng mặt nên hơi lúng túng, dường như ông ta muốn nói gì đó nhưng mãi mà không lên tiếng. Cuối cùng Bạch Khai đành mở lời trước, nói rằng lý do mà Lão Khâu ở đây là để giữ một bí mật. Lúc này Lão Khâu mới kể hết đầu đuôi mọi việc cho tôi nghe.
Trước đây xưởng sản xuất mũ do người trong thôn mở, mặt ngoài nói là tạo thêm cơ hội việc làm cho dân chúng, thật ra chỉ là một hình thức biến tướng để mấy lão cán bộ công chức lợi dụng người dân hòng thu lợi mà thôi. Lúc đó thu nhập của người dân rất ít, cộng thêm khí hậu nơi đây quá lạnh, chăn nuôi trồng trọt khó khăn, vì vậy mọi người đều rất phấn chấn đến xưởng làm việc.
Khi ấy trong xưởng chủ yếu sản xuất loại mũ da đặc trưng của vùng Đông Bắc, sản vật địa phương vốn phong phú, nhà nhà đều làm thợ săn. Nhiều lúc doanh thu không cao thì chẳng cần phải sắm sửa nguyên vật liệu, chỉ cần tổ chức một đội vào núi đi săn đã đủ rồi. Sau đó thì đến lượt cán bộ thôn ra ngoài tìm nguồn tiêu thụ, bất ngờ thay lại nhận được vài đơn đặt hàng từ Nga. Thế là nhà xưởng với quy mô nhỏ ban đầu dần dà phát triển như bây giờ.
Nhưng mù quáng mở rộng và phát triển sản xuất vào thời đại kinh tế bất ổn như khi đó đương nhiên là một sự đánh cược đầy mạo hiểm. Kết quả là sau khi hoàn thành xong đơn hàng từ nước ngoài, nhà xưởng bắt đầu rảnh rỗi, mấy tháng liền không làm việc. Công nhân không chịu nổi, người thì quyết định về nhà trồng trọt, kẻ thì lén trộm đồ đạc trong xưởng mang đi bán lấy tiền. Tóm lại nhà xưởng hoang phế đến gần như phải đóng cửa.
Khi ấy Lão Khâu đã tính toán kỹ càng, định bụng quay lại làm một người nông dân bình thường. Vậy nhưng vào thời điểm đó, nhà xưởng bất ngờ nhận được một đơn đặt hàng mới, một lần nữa quay lại hoạt động.
Lão Khâu nói rằng tình hình lúc đó rất kỳ quặc, đầu tiên là có vài người đến xưởng, bọn họ ăn mặc như người thành phố, nhưng ai nấy đều rất nghiêm túc và lạnh lùng, chỉ đi theo cán bộ thôn khảo sát cẩn thận từ trong ra ngoài nhà xưởng. Sau khi bọn họ rời đi, xưởng bắt đầu gấp rút sản xuất một loại mũ trông khá quái dị. Sở dĩ nói như vậy là vì loại mũ này cao hơn rất nhiều so với những chiếc mũ khác, khi đội lên thì luôn có một khe hở trên đỉnh đầu. Với khí hậu ở Đông Bắc, mặc càng kín thì càng ấm, vậy nên đám công nhân đều có ấn tượng rất sâu sắc với loại mũ này.
Lão Khâu vô cùng tò mò nên có lần mới hỏi cán bộ thôn tiếp đãi những người kia, liệu chiếc mũ này có bị thiết kế sai hay không. Cán bộ thôn trả lời, đây là yêu cầu của bọn họ, không sai được.
Khi đó số lượng mũ cần sản xuất rất lớn, ước chừng phải 500-600 cái, mười mấy người phải tăng ca mới xong việc. Đến hẹn giao hàng, người tới lấy mũ cực kỳ nhiều, có lẽ hơn trăm người, nhiều đến nỗi khiến Lão Khâu sửng sốt, tưởng đâu bọn họ muốn san bằng cả nhà xưởng này.
Kỳ quái hơn nữa là những người nọ không hề dùng xe hay thứ gì khác để đóng gói vận chuyển mũ đi, mà mỗi người đều tự đội lên đầu rồi lần lượt lái xe đi mất. Tuy nhiên số người đến lấy mũ không bằng với số lượng mũ được sản xuất ra, cho nên nhà xưởng vẫn còn thừa lại rất nhiều mũ. Bọn họ đã không cần thì công nhân bèn đem hết về nhà, Lão Khâu cũng lấy được mấy chiếc mũ từ đợt ấy, nhưng mang chưa được bao lâu thì vô tình đánh mất, thế là ông ta lại lấy cái khác ra đội.
Sau khi những người bí ẩn kia rời đi, người trong thôn đã từng bàn tán với nhau rất lâu. Không rõ ai đồn số lượng người đến vốn dĩ hơn 500 người, dù sao cũng phải khớp với số mũ được sản xuất. Nhưng vì sự cố gì đó mà rất nhiều người đã chết, vì vậy chỉ còn hơn 100 người. Lão Khâu nhớ đến sắc mặt của đám người đến lấy mũ, ai nấy đều trưng ra vẻ trầm trọng nặng nề, có lẽ đúng như những gì mọi người đồn đãi.
Chẳng qua việc này cũng chỉ là đề tài chuyện phiếm mỗi lúc rỗi rãi, một thời gian sau đã bị người ta vứt ra sau đầu. Nhà xưởng lại trở nên quạnh quẽ, nhưng rồi có thêm một đám người nữa tới đây.
Đám người lần này cũng là người thành phố, nhưng nói chuyện lại khách sáo và lịch sự hơn những người trước, gặp ai cũng mời thuốc lá. Vài người ăn mặc nhã nhặn, nhìn giống như phần tử trí thức. Thôn dân nơi đây cực kỳ kính trọng người có học thức, vậy nên mọi người rất mau chóng hòa hợp với nhau. Lão Khâu còn đi săn mấy con thỏ hoang để thết đãi người ta.
Khi ấy Lão Khâu đoán rằng có hai người trong đó chắc chắn là cán bộ chỉ huy, những người còn lại đều nghe theo mệnh lệnh của hai người nọ. Bình thường hai người không lên tiếng thì những người khác cũng không dám tỏ thái độ gì.
Lão Khâu hết sức ấn tượng với hai người nọ, nhưng họ tên cụ thể thì không biết, chỉ biết một người họ Vạn, người kia họ Viên. Hẳn đều là kỹ sư ở thành phố.
Bọn họ đặt làm đồ da đặc trưng của vùng Đông Bắc, số lượng không nhiều nhưng rất tốn công. Khi đó trong xưởng chẳng còn bao nhiêu công nhân, sản lượng thấp lẹt đẹt, thế nên bọn họ ở lại trong thôn khá lâu, dường như phải chờ sản xuất hết đồ mới trực tiếp mang đi. Vậy nhưng cuối cùng đồ chưa làm xong thì một ngày nọ bọn họ bỗng nhiên biến mất, sau đó chưa từng quay lại.
Tiền hàng đã được thanh toán xong xuôi, nhưng đám người nọ đột ngột biến mất như vậy khiến cho tất cả mọi người đều chẳng biết làm thế nào, lúc đó xã hội vẫn chưa đặt lợi ích lên đầu như bây giờ, dân phong nơi đây còn rất mực chất phác thật thà. Dù đối phương không để lại cách thức liên lạc, nhưng trong thôn vẫn phái hai người mang theo hàng hóa vào thành phố để hỏi thăm. Thế giới rộng lớn, làm sao biết được bọn họ đến từ thành phố nào, cuối cùng thôn dân đành từ bỏ, tiếp tục chờ những người kia quay về, chẳng qua đến bây giờ vẫn không có bất kỳ tung tích gì.
Sau này Lão Khâu mới hiểu ra, những người nọ không phải đến để đặt mua đồ da, mà đồ da chẳng qua chỉ là một cái cớ để bọn họ ở lại đây mà thôi. Nhưng mục đích thật sự của bọn họ là gì thì ông ta hoàn toàn không biết.
Mọi chuyện sau đó chẳng còn gì đáng nói nữa, nhà xưởng đóng cửa, Lão Khâu về nhà tiếp tục cuộc sống bình đạm của mình.
Nói đến đây, sắc mặt Lão Khâu lập tức sa sầm. Ông ta nhìn sang Bạch Khai như muốn hỏi ý kiến của y. Thấy Bạch Khai gật đầu, ông ta mới kể tiếp.
Năm nọ vừa qua một thiên niên kỷ, khi ấy Lão Khâu đã hơn 50 tuổi, lâu rồi cũng chưa đi săn, chân tay ngứa ngáy nên mới vác súng vào núi. Trùng hợp có một đợt tuyết lớn diễn ra, với kinh nghiệm dày dặn của mình, ông ta hoàn toàn có thể hóa nguy thành an. Vậy mà vì tuổi cao sức yếu, Lão Khâu vẫn xảy ra tai nạn, bước hụt chân rồi lăn xuống từ trên núi, đụng phải một thân cây, chết tại chỗ.
Lão Khâu bảo rằng rất khó để miêu tả lại tình huống lúc đó, đã nhiều năm trôi qua thì chuyện này mới không để lại nút thắt trong lòng lão. Bấy giờ Lão Khâu đâm phải một thân cây, sau khi tỉnh lại thì nhận ra mình đang nằm trong một gian phòng, ông ta tưởng có người tốt bụng nào đó đã cứu mình. Quả nhiên Lão Khâu nhìn thấy trong phòng có một người thanh niên, nhưng lão chưa kịp đứng dậy cảm tạ ân cứu mạng thì chàng trai kia đã giành nói trước. Chuyện mà hắn nói đã khiến Lão Khâu mất nhiều năm sau mới có thể chấp nhận được.
Đó chính là Lão Khâu đã chết. Thi thể của ông ta đã lạnh cứng ở nơi núi sâu rừng già vùng Đông Bắc.
Còn thân thể hiện tại này là do người thanh niên nọ mượn cho lão, dù còn sống nhưng giống như đã chết. Bình thường, cơ thể này không phải của lão, chỉ khi buổi tối đến âm khí thịnh thì cơ thể bắt đầu chìm vào giấc ngủ, lão mới được tự do hoạt động.
Lão Khâu rất khó tiếp thu chuyện này, nhưng Đông Bắc có nhiều lời đồn về việc động vật nhập xác người rồi hòa nhập với cuộc sống nhân loại, thành ra ông ta cũng không quá hoài nghi. Hơn nữa trong gương phản chiếu một khuôn mặt hoàn toàn xa lạ đã chứng minh rằng người thanh niên nọ không hề nói dối.
Kết cục không giống như những gì Lão Khâu mong muốn, nhưng so ra vẫn tốt hơn cái chết. Kỳ thật Lão Khâu chẳng sợ chết, chỉ là không yên lòng về vợ con ở nhà, đến bây giờ ông ta vẫn thường xuyên lặng lẽ tới nhà mình giúp đỡ một chút. Chẳng qua ông ta đều đi vào buổi tối, mặc dù người nhà có phát hiện nhưng lại hiếm khi nói chuyện với nhau. Tuy chỉ có thể đứng nhìn từ xa nhưng Lão Khâu cũng đã thấy đủ rồi.
Người thanh niên kia nói với ông ta rằng, hắn không cứu mạng ông ta vô điều kiện. Điều kiện đặt ra chính là muốn Lão Khâu ở lại trong nhà xưởng bỏ hoang này. Lão Khâu không rõ hắn đã thuyết phục chủ nhân thực sự của cơ thể như thế nào, chỉ biết sau khi Lão Khâu đồng ý thì ban đêm đã tỉnh lại trong nhà xưởng trống trải.
Người thanh niên còn dặn dò thêm, sau này chắc chắn sẽ có nhiều người kỳ quái nữa đến đây. Hắn không rõ khi nào bọn họ tới, vì vậy cần phải sắp xếp một người canh giữ ở chỗ này.
Hết quyển 3 chương 47: Lão Khâu là ai?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.