Hung Trạch Bút Kí - Tâm Trạch Liệp Nhân

Chương 44: Một người khác

Nhị Thập Tam

17/07/2024

Tôi gật đầu, thật ra tôi vốn chẳng tin tưởng Lão Khâu lắm, nhưng trước mắt cũng không còn cách nào khác, chỉ đành ra tay từ chỗ ông ta.

Chúng tôi về tới nhà xưởng, Lão Khâu vẫn còn đang say giấc. Tôi bèn dùng lò than đun một ấm nước sôi rồi cùng Bạch Khai vừa uống vừa giết thời gian. Chờ đến khi Lão Khâu tỉnh dậy đã là ba giờ chiều. Ông ta đi vài vòng quanh nhà xưởng, không rõ là đang tản bộ hay đi kiểm tra theo lệ thường. Sau đó ba người lại tiếp tục ngồi chờ thời gian trôi qua.

Qua bữa cơm chiều, cuối cùng sắc trời cũng dần sẩm tối. Nhà xưởng vốn có đèn điện nhưng đã lâu chưa được tu sửa nên không hoạt động. Cả một căn xưởng to lớn như vậy chỉ còn sót lại ánh sáng lẻ loi từ phòng của Lão Khâu, mà công suất của bóng đèn rất nhỏ, chỉ phát ra vầng sáng tù mù u ám.

Màn đêm vừa buông xuống, gió to đặc trưng vùng Đông Bắc liền nổi lên, tiếng rít gào ầm ĩ nghe như tiếng người than khóc văng vẳng bên tai. Tôi nhìn đồng hồ, lúc này mới chỉ hơn bảy giờ, bình thường đây là lúc tinh thần tràn trề nhất, nhưng chẳng biết có phải do khung cảnh ảm đạm xung quanh tác động đến hay không mà tôi cảm thấy hơi ủ rũ mệt mỏi.

Sau khi hút một điếu thuốc xốc lại tinh thần, Bạch Khai ra ngoài đi dạo. Nhà xưởng này không có cửa sau, nếu thật sự có ai tới thì phải đi vào bằng cửa chính. Chúng tôi muốn đi ra quan sát địa hình nơi đây, tranh thủ lúc ra tay còn biết đường nhốt kẻ kia ở bên trong.

Ngoài trời trông có vẻ rất lạnh khiến tôi hơi e dè, nhưng đến cả người sợ lạnh như Bạch Khai đã chủ động yêu cầu thì tôi cũng chẳng có lý nào mà từ chối. Vừa mới bước chân ra khỏi cửa nhà xưởng, gió rét đã ập vào mặt đau rát.

Dõi mắt ra xa cũng không thấy bất cứ một tia sáng nào, như thể nơi đây đã bị thế giới ruồng bỏ. Tôi bật đèn pha xe máy lên, cảm giác khó chịu mới vơi đi một ít.

Bạch Khai kiểm tra ổ khóa cửa sắt đã bị Lão Khâu khóa lại, y lắc cánh cửa hàng rào rồi quay lại nói, cửa này chỉ hơi động là sẽ có tiếng vang, nếu có ai đó tiến vào chắc chắn sẽ bị chúng ta phát hiện. Anh đi kiểm tra những chỗ khác xem thử còn đường nào để vào không?

Tôi men dọc theo bức tường ngoài sân, rất nhanh đã kiểm tra xong. Sân tường cũng không cao, người nào có thể trạng như tôi hẳn không khó để lẻn vào. Tôi sờ lên tường, trên đỉnh tường có khá nhiều mảnh vụn thủy tinh, có lẽ là trang bị thô sơ dùng để phòng trộm. Tuy nhiên không biết là do đã quá lâu năm hay do tay tôi đông cứng cả rồi, nói chung sờ vào không thấy đau tay.

Xem ra bất cứ chỗ nào trong sân đều có thể vào được, chúng tôi khó mà canh nổi. Tôi và Bạch Khai bàn bạc một chút, cuối cùng quyết định chờ trong nhà xưởng, đỡ hơn là ngồi bên ngoài hứng gió lạnh cả một đêm rồi phát hiện ra chẳng có ma nào thèm mò tới cả.

Sau khi vào nhà xưởng, hai chúng tôi hút thêm vài điếu thuốc. Thời gian chậm rãi trôi qua, đồng hồ điểm mười giờ. Không biết Lão Khâu đi ngủ từ lúc nào, đèn cũng đã tắt, tôi vốn muốn đi đun thêm ấm nước sôi nhưng cũng ngại quấy rầy giấc ngủ người ta.

Đêm đã khuya, tôi và Bạch Khai càng thêm cảnh giác, chỉ cần hơi chút gió thổi cỏ lay đã hận không thể nhào ra xem xét, nhưng được vài lần vẫn chẳng thấy dấu hiệu nào cho biết đã có người đến.

Mấy tiếng trôi qua, hai chúng tôi bắt đầu thấm mệt, định bụng vào phòng Lão Khâu để nghỉ ngơi, chẳng thèm quan tâm liệu có đánh thức ông ta hay không. Nhưng vào chính lúc này, tai tôi bỗng dưng nghe thấy một tiếng động kỳ quái.

Tôi liếc nhìn Bạch Khai, có vẻ y cũng đã nghe thấy. Chúng tôi tìm đến nơi phát ra động tĩnh, ngạc nhiên nhận ra nó truyền đến từ trong phòng Lão Khâu.

Tôi thấp giọng hỏi, Lão Khâu tỉnh rồi à? Sao nghe như ông ta đang ngáp vậy.



Bạch Khai đáp, giống cái mẹ gì nữa, thì đúng là ngáp đó.

Tôi nói, không đúng, người câm có thể ngáp lớn như vậy sao? Mẹ kiếp thì ra Lão Khâu giả vờ câm thật, giờ vừa tỉnh dậy nên mới vô tình lộ ra sơ hở!

Nói rồi tôi liền bước về phía phòng Lão Khâu, trần đời tôi ghét nhất là bị người khác lừa gạt, hôm nay Lão Khâu có chạy đằng trời. Ai dè mới vừa đi đến trước cửa phòng thì tôi đã bị Bạch Khai túm lại. Y thở dài khẽ nói, đừng vội, trước tiên xem thử lão ta định làm gì.

Tôi nghe vậy đành rút lui, hai chúng tôi nấp cạnh phòng. Một lát sau, tiếng mở cửa vang lên, Lão Khâu bước ra ngoài. Ông ta không bật đèn pin, dường như đang sờ soạng đi trong bóng tối.

Giữa màn đêm tối tăm, tôi nhìn bóng dáng mơ hồ của Lão Khâu đang từ từ bước đến cửa nhà xưởng. Càng xem tôi càng thấy không đúng, Bạch Khai cũng sửng sốt, nói, mau bám theo, mẹ nó nếu ông ta chỉ đi tiểu đêm mà còn dám bày ra vẻ kinh khủng như vậy thì hôm nay bố mày sẽ khiến cho lão tè ra quần luôn.

Bạch Khai cũng sờ soạng đi theo, cả nhà xưởng rất trống trải, mặc dù bên ngoài có gió thổi vù vù nhưng vẫn không thể át đi âm thanh vang vọng bên trong. Chúng tôi gắng sức đi lại thật khẽ khàng, nhưng chẳng thể che được tiếng bước chân giẫm lên lớp tro bụi thật dày.

Hình như Lão Khâu vẫn chưa phát hiện, ông ta đi thẳng đến trước cửa, chuẩn bị mở khóa. Tôi và Bạch Khai cùng dừng lại, hiển nhiên không phải ông ta muốn đi tiểu đêm, cả cái sân to tổ bố như vậy, giải quyết nhu cầu ở đâu chẳng giống nhau? Làm gì đến nỗi phải mở khóa đi ra ngoài?

Tôi nín thở, muốn xem thử Lão Khâu định làm gì, bỗng nghe thấy ông ta mở miệng nói: “Đợi lâu rồi, vào đi, vào đi.”

Tôi dựng cả tóc gáy, bên ngoài hàng rào sắt chẳng có một con chuột nào cả chứ đừng nói là con người. Đúng lúc ấy Bạch Khai chợt quát to: “Đậu má cái lão già này! Ông đang làm trò gì vậy!?”

Y vừa dứt lời, Lão Khâu bỗng kêu lên một tiếng rồi bất chợt ngã khuỵu xuống đất. Tôi càng thêm sốt ruột, tám phần là Lão Khâu đang mộng du rồi. Trước đây tôi có nghe nói không thể đánh thức người bị mộng du, chỉ có thể ở một bên đề phòng người đó gặp tai nạn, nếu không sẽ hù chết người mộng du.

Tôi nói với Bạch Khai, đm anh gặp rắc rối rồi! Ngay sau đó tôi liền chạy đến dò xét, thấy Lão Khâu vẫn còn thở, tôi mới yên tâm hơn.

Bạch Khai lững thững đi đến, nhưng y không lo lắng tình hình của Lão Khâu mà mắng tôi: “Anh cho rằng ông ta bị mộng du sao? Anh dở à! Ông ta bị thượng thân đấy!”

Tôi nghe vậy thì buồn cười, Bạch Khai vừa mới học được khẩu âm Đông Bắc đây mà. Tôi hỏi: “Bị thượng thân? Tôi thấy nhà xưởng này cũng sạch sẽ mà, anh dẫn quỷ tới à?!”

Bạch Khai vỗ đầu tôi: “Mẹ nó, chắc chắn là trên người Lão Khâu đã có sẵn thứ đó rồi, đến buổi tối thì bị nó chui ra điều khiển. Rõ là buổi tối chẳng có ai tới nhà xưởng này cả, chỉ có mình Lão Khâu thôi!”



Tôi lập tức hiểu ra, hai chúng tôi bèn đỡ ông ta vào phòng. Sau khi bật đèn, tôi hỏi Bạch Khai, tiếp theo làm gì đây?

Bạch Khai bảo để xem đã, nói rồi y lột áo Lão Khâu ra, may mà lò than trong phòng vẫn đang bập bùng cháy, không đến nỗi rét run người. Lão Khâu khỏe mạnh hơn tôi tưởng, có lẽ vì thường xuyên lao động chân tay nên trên làn da có vài vết sẹo. Thậm chí ông ta có thể từng đi lính, xét về tuổi tác thì hoàn toàn phù hợp.

Bạch Khai bảo tôi lật người Lão Khâu lại để xem sau lưng. Vừa thấy phần lưng ông ta, tôi đã lập tức trợn tròn mắt. Sau lưng Lão Khâu có một vài vết sẹo hệt như bảng biểu, giống y như đúc thứ được khắc trên tủ quần áo và tượng thạch cao, đồng thời cũng giống như phía sau lưng kẻ đã chế trụ Tần Nhất Hằng ở biệt thự lần đó.

Dường như Bạch Khai cũng rất kinh ngạc, trước đây tôi đã từng kể cho y về bảng biểu này. Vẻ mặt Bạch Khai nhanh chóng thay đổi, Tiểu Khuyết! Bảng biểu này có hình vẽ!

Tôi cúi đầu nhìn, quả nhiên mỗi một ô bảng biểu trên lưng Lão Khâu đều có một hình vẽ. Hình vẽ hơi giống một vết bớt, nhưng cũng giống như dùng mực vẽ lên, thời gian dài nên màu sắc phai đi. Tôi nhịn không được giơ tay sờ thử rồi hỏi Bạch Khai, sao trông nó không rõ lắm?

Bạch Khai suy nghĩ rồi hỏi: “Lúc trước Tần Nhất Hằng nói bảng biểu này dùng để làm gì?”

Tôi đáp: “Để ghi chép lại mộng thai. Ông già kia nuôi quỷ đói để rình coi mộng thai của người khác, sau đó chép lên phía sau lưng quỷ đói.”

“Ra vậy!” Bạch Khai nhìn Lão Khâu, hỏi tôi: “Anh có thấy Lão Khâu giống quỷ đói không?”

Tôi lắc đầu, lần đó tôi đã thấy quỷ đói, nó giống hệt như bệnh nhân tâm thần, so với nó thì Lão Khâu còn bình thường chán.

Bạch Khai nói: “Đúng thế, nhưng trên lưng Lão Khâu cũng có bảng biểu, hơn nữa còn có cả hình vẽ, tôi nghĩ ông ta đã làm những chuyện giống như quỷ đói, đó mới là nguyên nhân chúng ta bị gọi đến đây.”

Bạch Khai ngậm một hớp nước trong miệng rồi phun hết lên mặt Lão Khâu.

“Lát nữa ông ta tỉnh lại thì chúng ta hỏi thử, có lẽ ông ta là người phe mình.”

Tôi nhìn Lão Khâu, người phe mình ư? Ông ta thật sự đứng về phía chúng tôi sao? Kệ đi, trước mắt chỉ đành chờ ông ta tỉnh lại đã.

Lão Khâu bị hắt nước nhưng không tỉnh lại ngay, Bạch Khai liền bấm vào huyệt nhân trung, ông ta mới dần dần khôi phục ý thức. Vừa mới tỉnh dậy nên Lão Khâu rất suy yếu nhưng vẫn luôn miệng nói gì đó, tôi cúi sát xuống nghe, lão nói: “Mau ra mở cửa, mau ra mở cửa.”

Hết quyển 3 chương 42: Một người khác

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hung Trạch Bút Kí - Tâm Trạch Liệp Nhân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook