Hung Trạch Bút Kí - Tâm Trạch Liệp Nhân
Chương 52: Quay lại nhà cũ
Nhị Thập Tam
17/07/2024
Bạch Khai tỏ ra rất bất ngờ, dường như y đang lẩm bẩm gì đó. Tôi quay lại thấp giọng hỏi, sao hắn lại đến đây?
Bạch Khai đáp, mẹ nó sao tôi biết được, bây giờ tôi nói hắn đến để khoe giàu với anh, anh có tin không?
Tôi lại liếc thoáng qua người nọ, hắn cũng không né tránh mà còn gật đầu với tôi. Tôi chỉ đành gượng gạo vẫy tay chào lại.
Hình xăm trên trán hắn quá rõ ràng, thậm chí trước đây tôi còn từng tiếp xúc gần với hắn, chắc chắn sẽ không bao giờ nhầm được. Người nọ chính là kẻ bí ẩn xuất hiện ở lễ tang trên thuyền của lão già kia.
Tôi thầm than trong lòng, may mà sau đó chỉ đấu giá thêm vài căn nhà nữa, buổi bán đấu giá rất nhanh đã kết thúc.
Người nọ đứng dậy đội mũ rồi nhanh chóng bước ra ngoài, tôi liền vội vàng chắn trước cửa ngăn hắn lại. Thật ra tôi chỉ muốn hỏi hắn vì sao lại muốn mua căn biệt thự đó, nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng chẳng đến phiên tôi hỏi, đành giả vờ tỏ ra thân thiết hỏi thăm nhau vài câu.
Đối phương đè vành mũ xuống thấp rồi bỗng nhiên lên tiếng, các anh đi theo tôi, có lẽ sẽ có bất ngờ. Dứt lời, hắn lập tức bước ra ngoài.
Tôi thấy Bạch Khai gật đầu, ngầm hiểu mà bám theo. Sau khi ra khỏi đây, tôi mới phát hiện bên ngoài đã có một chiếc Audi đợi sẵn. Người nọ vừa lên xe đã mở cửa kính rồi vẫy tay với chúng tôi.
Tôi vốn định quay về phòng để sửa soạn lại đồ đạc và trả phòng luôn, nhưng xem ra giờ không kịp nữa rồi. Tôi cắn răng bước lên xe, Bạch Khai vào sau đóng cửa lại.
Trong xe có hai người đang ngồi sẵn, ngoại trừ người nọ thì còn có một tài xế, gã mang một cặp kính râm lớn che khuất nửa khuôn mặt, không thấy rõ biểu tình.
Người nọ ra hiệu xuất phát, chiếc xe lập tức lên đường.
Tôi lặng lẽ trao đổi ánh mắt với Bạch Khai, tay y đè lên ngực, dường như đang muốn bảo tôi cứ bình tĩnh. Tôi cũng cảm thấy nếu đã lên xe thì khỏi phải nghĩ nhiều nữa. Nhìn cảnh vật lướt nhanh qua ô cửa kính, tôi tiện tay châm một điếu thuốc.
Chiếc xe chạy rất nhanh, không ngờ tay tài xế này lái khá mượt. Sau khi vượt qua mấy cái đèn đỏ trong khu vực nội thành Bắc Kinh đông đúc, chúng tôi liền quẹo vào cao tốc. Chiếc xe phi như bay trên cao tốc, tôi thử khách sáo mở lời với người nọ nhưng hắn không thèm để ý đến tôi, thành ra tôi quyết định nhắm mắt ngủ một giấc cho khỏe, dù sao Bạch Khai ở bên cạnh còn tỉnh là được.
Đích đến của chúng tôi là căn biệt thự đó, từ khi lên cao tốc thì tôi đã lờ mờ đoán ra nên chẳng bất ngờ lắm. Suốt cả đoạn đường này rất mệt mỏi, nhưng cuối cùng chúng tôi vẫn không ghé lại bất cứ trạm xăng nào để nghỉ chân. Đến tối, chiếc xe bắt đầu vào nội thành.
Con đường sau đó chẳng mấy xa lạ với tôi, có thể chính là con đường mà lần trước tôi đã đến đây. Tôi nhìn bóng tối vừa quen thuộc vừa xa lạ ở ngoài kia, trong lòng nảy sinh chút cảm xúc khó tả.
Xe ô tô chạy dọc theo đường đèo rồi dừng lại. Tôi và Bạch Khai xuống xe cuối cùng, hai chúng tôi vươn vai duỗi người hoạt động thân thể, sau đó tôi mới cẩn thận quan sát căn nhà có quan hệ sâu xa với mình.
Căn biệt thự không khác lắm so với trong ấn tượng của tôi, chỉ có dàn dây leo rậm rạp hơn bám vào bức tường ngoài sân khiến cho tổng thể căn nhà càng thêm vẻ bức bối và ngột ngạt.
Tôi châm điếu thuốc, thấy người nọ quen thuộc bước vào nhà thì cũng vội vã đi theo. Bạch Khai còn ở lại quan sát kỹ càng một lượt mới tiến vào, y thấp giọng nhắc nhở tôi, gã tài xế vẫn còn ở ngoài, lát nữa nhớ cẩn thận kẻo bị vây bên trong.
Người nọ đã bật đèn lên. Tôi nhìn sơ qua, khung cảnh trong nhà khác hẳn một trời một vực với trước đây. Bên trong đã được dọn dẹp lại, không chỉ xuất hiện thêm rất nhiều đồ gia dụng mà cả thiết bị đèn điện cũng được thay mới. Trước kia tôi chưa từng bắt gặp căn nhà này sáng sủa tươm tất như vậy, chợt cảm thấy hơi ngạc nhiên, chờ cho Bạch Khai ngồi xuống sô pha gọi tôi, tôi mới khôi phục tinh thần lại.
Cách bày biện và trang trí của biệt thự không thay đổi quá nhiều, nhưng sau khi được quét tước gọn gàng thì nó chẳng còn đổ nát nữa, thay vào đó lại đem đến một vẻ đẹp cổ xưa như những tòa lâu đài cổ châu Âu.
Người nọ đến đây để đầu tư thật à? Hiện tại căn biệt thự hoàn toàn có thể ở được, nếu bán ra chắc chắn giá cả sẽ không hề thấp.
Sau khi tôi ngồi xuống nhìn quanh một vòng, đối phương để mặc chúng tôi thích làm gì thì làm, còn mình thì đi lên lầu. Nếu đã vậy tôi cũng không khách sáo nữa, lập tức đứng dậy đi dạo quanh nhà.
Sau khi vào một căn phòng khác, tôi mới phát hiện ra chỉ có phòng khách mới được dọn dẹp sạch sẽ, còn những phòng khác vẫn duy trì hiện trạng cũ nát với lớp bụi dày dưới đất, đèn điện cũng bị hư.
Tôi hỏi Bạch Khai, hắn ta làm gì ở đây vậy? Mở cuộc họp à?
Không giống lắm, có lẽ huyền cơ nằm ở tầng hai. Bạch Khai nói rồi muốn đi ra khỏi phòng nhưng bị tôi túm lại, bởi vì tôi phát hiện có gì đó trên tường.
Tôi bật đèn flash của điện thoại lên soi, thấy một hình vẽ Graffiti (*) trên bức tường bám đầy bụi, căn phòng vốn đã tối đen như mực, nếu không để ý kỹ thì rất dễ bỏ qua. Tôi phủi bớt bụi trên tường, chẳng biết nó đã xuất hiện ở đây từ lúc nào, trông nó cũng khá nghệ thuật giống như nhiều hình vẽ ở bên ngoài quán bar và sân vận động. Mặc dù nơi đây hẻo lánh nhưng chẳng phải chỗ rừng sâu núi thẳm, căn nhà vô tình bị người ta phát hiện rồi chạy đến vẽ Graffiti cũng là chuyện bình thường. Nghĩ vậy, tôi tắt đèn flash đi, định lên tầng hai xem xét.
(*) Graffiti: chỉ chung về những hình ảnh hoặc chữ viết kiểu trầy xước, nguệch ngoạc trên các bức tường ở các đường phố, khu phố và vẽ bằng sơn xịt lên những nơi có bề mặt phẳng, rộng. Đây là một loại hình nghệ thuật công cộng hay nghệ thuật đường phố.
Khoan đã! Giọng điệu của Bạch Khai bỗng trở nên kỳ lạ. Tiểu Khuyết, anh nhìn xem, chỗ này cũng có.
Bạch Khai khom người xuống, dùng đèn điện thoại soi lên vị trí đường viền dưới chân. Ở đấy cũng có mấy chữ lộn xộn nhưng rõ ràng cũng được phun lên bằng sơn. Tôi cúi nhìn, đó là ba chữ cái tiếng Anh: SOS.
Tôi nói, cái này chẳng có gì lạ, đây cũng chỉ là một loại văn hóa đường phố thôi, mấy đứa nhóc vẽ Graffiti đều nghĩ rằng viết thế này rất ngầu, cũng giống như vẽ một cái đầu lâu.
Vậy còn đây thì sao? Cũng thế à? Bạch Khai đi đến một mặt tường khác. Phía dưới bức tường cũng có mấy chữ cùng phong cách, nhưng lần này viết bằng tiếng Trung: Cứu mạng!!!
Tôi và Bạch Khai cùng nhìn nhau, tiếng Trung đem đến một cảm giác khác hẳn tiếng Anh, hai chữ “Cứu mạng” có vẻ rất hoảng loạn, thậm chí tôi còn loáng thoáng cảm nhận được sự nóng vội và tuyệt vọng của người viết ngay lúc ấy.
Nơi này từng có thứ gì đó sao? Có người vô tình vào đây để vẽ Graffiti rồi lại nhận ra mình không thể thoát được ư?
Tôi bất giác sờ vào những chữ kia, nhưng hiển nhiên không thể dùng cách này để xác định được thời gian nó được viết lên.
Chuyện này không quan trọng. Bạch Khai vừa nói vừa tiếp tục cúi người tìm kiếm, chúng tôi kinh hãi khi phát hiện ra không chỉ mỗi căn phòng này mà trong những căn phòng khác cũng có, tất cả đều là lời cầu cứu, cứu mạng, SOS...
Bạch Khai nói, Tiểu Khuyết, anh nghĩ lại xem, vì sao những chữ này đều nằm ở vị trí phía dưới chân tường?
Tôi châm điếu thuốc, đồng thời cũng hiểu rõ ý của Bạch Khai.
Người đó đứng không được nên mới bò dưới đất ư? Vậy thì cho dù có giơ tay cao đến mấy cũng chỉ có thể viết được ở vị trí này?
Đúng thế! Bạch Khai nhắc tôi, còn nhớ hình vẽ người trên tủ quần áo không?
Da đầu tôi chợt tê dại, bỏ mẹ, chúng ta lại mắc bẫy rồi? Lần này chúng ta đang đâm đầu vào chỗ chết à?
Không hẳn, đối phương không ngu ngốc như vậy đâu, bố mày còn ở đây thì không sao cả. Bạch Khai vừa đáp vừa nhìn ra ngoài.
Y giơ điện thoại, không đợi tôi trả lời đã vội đi lên cầu thang. Tôi chửi thầm trong bụng rồi cũng theo y lên lầu.
Không rõ có phải vì biết người nọ đang ở trên lầu hay không, nhưng hai chúng tôi đều bất giác cố gắng bước đi nhẹ nhàng. Thi thoảng chiếc cầu thang sẽ phát ra tiếng kẽo kẹt làm cho bầu không khí càng thêm phần kinh dị.
Tầng hai tối om, đối phương không bật đèn, chẳng biết hắn đang ở xó xỉnh nào. Hai chúng tôi quyết định đi xem xét từng phòng một.
Mới vừa vào căn phòng đầu tiên, tôi đã thấy trước cửa sổ có một bóng người đang quay lưng về phía mình. Tôi đành ho nhẹ một tiếng rồi mới dám bước vào.
Nhờ ánh đèn flash điện thoại của Bạch Khai chiếu sáng, tôi mới thấy rõ người nọ đứng ở giữa phòng, bên cánh cửa sổ trước mặt bày hai cái kệ kiểu cổ. Tôi chợt nhớ tới thư phòng trong căn nhà được phục chế lại của Bạch Khai, trong lòng thầm nghĩ đám người này chẳng có ai bình thường.
Bạch Khai không kiêng dè mà đi thẳng đến trước cái kệ, y nhìn thoáng qua rồi hỏi, đây là tro cốt của ai vậy?
Tôi nghe thế lập tức kinh ngạc, hai chiếc kệ cổ cao chừng 2m, nhà tôi cũng có một cái như vậy, chẳng qua chỉ để trưng bày mấy mô hình binh lính mà tôi sưu tầm được. Một chiếc kệ như vậy có khoảng hai mươi ô, còn chiếc kệ cổ này rõ ràng lớn hơn của tôi rất nhiều, nhưng trên đó chỉ đặt tro cốt thôi sao?
Tôi lại gần nhìn kỹ, quả nhiên trên hai chiếc kệ chất đủ loại hũ tro cốt, trông không khác gì kệ trưng bày hũ tro cốt ở lò hỏa táng!
Những chiếc hũ này đựng đầy tro cốt hay trống không? Tôi nhịn không được hỏi.
Tôi muốn cứu bọn họ nhưng không lần nào thành công. Người nọ bỗng nói một câu mập mờ như vậy.
Hết quyển 3 chương 50: Quay lại nhà cũ
Bạch Khai đáp, mẹ nó sao tôi biết được, bây giờ tôi nói hắn đến để khoe giàu với anh, anh có tin không?
Tôi lại liếc thoáng qua người nọ, hắn cũng không né tránh mà còn gật đầu với tôi. Tôi chỉ đành gượng gạo vẫy tay chào lại.
Hình xăm trên trán hắn quá rõ ràng, thậm chí trước đây tôi còn từng tiếp xúc gần với hắn, chắc chắn sẽ không bao giờ nhầm được. Người nọ chính là kẻ bí ẩn xuất hiện ở lễ tang trên thuyền của lão già kia.
Tôi thầm than trong lòng, may mà sau đó chỉ đấu giá thêm vài căn nhà nữa, buổi bán đấu giá rất nhanh đã kết thúc.
Người nọ đứng dậy đội mũ rồi nhanh chóng bước ra ngoài, tôi liền vội vàng chắn trước cửa ngăn hắn lại. Thật ra tôi chỉ muốn hỏi hắn vì sao lại muốn mua căn biệt thự đó, nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng chẳng đến phiên tôi hỏi, đành giả vờ tỏ ra thân thiết hỏi thăm nhau vài câu.
Đối phương đè vành mũ xuống thấp rồi bỗng nhiên lên tiếng, các anh đi theo tôi, có lẽ sẽ có bất ngờ. Dứt lời, hắn lập tức bước ra ngoài.
Tôi thấy Bạch Khai gật đầu, ngầm hiểu mà bám theo. Sau khi ra khỏi đây, tôi mới phát hiện bên ngoài đã có một chiếc Audi đợi sẵn. Người nọ vừa lên xe đã mở cửa kính rồi vẫy tay với chúng tôi.
Tôi vốn định quay về phòng để sửa soạn lại đồ đạc và trả phòng luôn, nhưng xem ra giờ không kịp nữa rồi. Tôi cắn răng bước lên xe, Bạch Khai vào sau đóng cửa lại.
Trong xe có hai người đang ngồi sẵn, ngoại trừ người nọ thì còn có một tài xế, gã mang một cặp kính râm lớn che khuất nửa khuôn mặt, không thấy rõ biểu tình.
Người nọ ra hiệu xuất phát, chiếc xe lập tức lên đường.
Tôi lặng lẽ trao đổi ánh mắt với Bạch Khai, tay y đè lên ngực, dường như đang muốn bảo tôi cứ bình tĩnh. Tôi cũng cảm thấy nếu đã lên xe thì khỏi phải nghĩ nhiều nữa. Nhìn cảnh vật lướt nhanh qua ô cửa kính, tôi tiện tay châm một điếu thuốc.
Chiếc xe chạy rất nhanh, không ngờ tay tài xế này lái khá mượt. Sau khi vượt qua mấy cái đèn đỏ trong khu vực nội thành Bắc Kinh đông đúc, chúng tôi liền quẹo vào cao tốc. Chiếc xe phi như bay trên cao tốc, tôi thử khách sáo mở lời với người nọ nhưng hắn không thèm để ý đến tôi, thành ra tôi quyết định nhắm mắt ngủ một giấc cho khỏe, dù sao Bạch Khai ở bên cạnh còn tỉnh là được.
Đích đến của chúng tôi là căn biệt thự đó, từ khi lên cao tốc thì tôi đã lờ mờ đoán ra nên chẳng bất ngờ lắm. Suốt cả đoạn đường này rất mệt mỏi, nhưng cuối cùng chúng tôi vẫn không ghé lại bất cứ trạm xăng nào để nghỉ chân. Đến tối, chiếc xe bắt đầu vào nội thành.
Con đường sau đó chẳng mấy xa lạ với tôi, có thể chính là con đường mà lần trước tôi đã đến đây. Tôi nhìn bóng tối vừa quen thuộc vừa xa lạ ở ngoài kia, trong lòng nảy sinh chút cảm xúc khó tả.
Xe ô tô chạy dọc theo đường đèo rồi dừng lại. Tôi và Bạch Khai xuống xe cuối cùng, hai chúng tôi vươn vai duỗi người hoạt động thân thể, sau đó tôi mới cẩn thận quan sát căn nhà có quan hệ sâu xa với mình.
Căn biệt thự không khác lắm so với trong ấn tượng của tôi, chỉ có dàn dây leo rậm rạp hơn bám vào bức tường ngoài sân khiến cho tổng thể căn nhà càng thêm vẻ bức bối và ngột ngạt.
Tôi châm điếu thuốc, thấy người nọ quen thuộc bước vào nhà thì cũng vội vã đi theo. Bạch Khai còn ở lại quan sát kỹ càng một lượt mới tiến vào, y thấp giọng nhắc nhở tôi, gã tài xế vẫn còn ở ngoài, lát nữa nhớ cẩn thận kẻo bị vây bên trong.
Người nọ đã bật đèn lên. Tôi nhìn sơ qua, khung cảnh trong nhà khác hẳn một trời một vực với trước đây. Bên trong đã được dọn dẹp lại, không chỉ xuất hiện thêm rất nhiều đồ gia dụng mà cả thiết bị đèn điện cũng được thay mới. Trước kia tôi chưa từng bắt gặp căn nhà này sáng sủa tươm tất như vậy, chợt cảm thấy hơi ngạc nhiên, chờ cho Bạch Khai ngồi xuống sô pha gọi tôi, tôi mới khôi phục tinh thần lại.
Cách bày biện và trang trí của biệt thự không thay đổi quá nhiều, nhưng sau khi được quét tước gọn gàng thì nó chẳng còn đổ nát nữa, thay vào đó lại đem đến một vẻ đẹp cổ xưa như những tòa lâu đài cổ châu Âu.
Người nọ đến đây để đầu tư thật à? Hiện tại căn biệt thự hoàn toàn có thể ở được, nếu bán ra chắc chắn giá cả sẽ không hề thấp.
Sau khi tôi ngồi xuống nhìn quanh một vòng, đối phương để mặc chúng tôi thích làm gì thì làm, còn mình thì đi lên lầu. Nếu đã vậy tôi cũng không khách sáo nữa, lập tức đứng dậy đi dạo quanh nhà.
Sau khi vào một căn phòng khác, tôi mới phát hiện ra chỉ có phòng khách mới được dọn dẹp sạch sẽ, còn những phòng khác vẫn duy trì hiện trạng cũ nát với lớp bụi dày dưới đất, đèn điện cũng bị hư.
Tôi hỏi Bạch Khai, hắn ta làm gì ở đây vậy? Mở cuộc họp à?
Không giống lắm, có lẽ huyền cơ nằm ở tầng hai. Bạch Khai nói rồi muốn đi ra khỏi phòng nhưng bị tôi túm lại, bởi vì tôi phát hiện có gì đó trên tường.
Tôi bật đèn flash của điện thoại lên soi, thấy một hình vẽ Graffiti (*) trên bức tường bám đầy bụi, căn phòng vốn đã tối đen như mực, nếu không để ý kỹ thì rất dễ bỏ qua. Tôi phủi bớt bụi trên tường, chẳng biết nó đã xuất hiện ở đây từ lúc nào, trông nó cũng khá nghệ thuật giống như nhiều hình vẽ ở bên ngoài quán bar và sân vận động. Mặc dù nơi đây hẻo lánh nhưng chẳng phải chỗ rừng sâu núi thẳm, căn nhà vô tình bị người ta phát hiện rồi chạy đến vẽ Graffiti cũng là chuyện bình thường. Nghĩ vậy, tôi tắt đèn flash đi, định lên tầng hai xem xét.
(*) Graffiti: chỉ chung về những hình ảnh hoặc chữ viết kiểu trầy xước, nguệch ngoạc trên các bức tường ở các đường phố, khu phố và vẽ bằng sơn xịt lên những nơi có bề mặt phẳng, rộng. Đây là một loại hình nghệ thuật công cộng hay nghệ thuật đường phố.
Khoan đã! Giọng điệu của Bạch Khai bỗng trở nên kỳ lạ. Tiểu Khuyết, anh nhìn xem, chỗ này cũng có.
Bạch Khai khom người xuống, dùng đèn điện thoại soi lên vị trí đường viền dưới chân. Ở đấy cũng có mấy chữ lộn xộn nhưng rõ ràng cũng được phun lên bằng sơn. Tôi cúi nhìn, đó là ba chữ cái tiếng Anh: SOS.
Tôi nói, cái này chẳng có gì lạ, đây cũng chỉ là một loại văn hóa đường phố thôi, mấy đứa nhóc vẽ Graffiti đều nghĩ rằng viết thế này rất ngầu, cũng giống như vẽ một cái đầu lâu.
Vậy còn đây thì sao? Cũng thế à? Bạch Khai đi đến một mặt tường khác. Phía dưới bức tường cũng có mấy chữ cùng phong cách, nhưng lần này viết bằng tiếng Trung: Cứu mạng!!!
Tôi và Bạch Khai cùng nhìn nhau, tiếng Trung đem đến một cảm giác khác hẳn tiếng Anh, hai chữ “Cứu mạng” có vẻ rất hoảng loạn, thậm chí tôi còn loáng thoáng cảm nhận được sự nóng vội và tuyệt vọng của người viết ngay lúc ấy.
Nơi này từng có thứ gì đó sao? Có người vô tình vào đây để vẽ Graffiti rồi lại nhận ra mình không thể thoát được ư?
Tôi bất giác sờ vào những chữ kia, nhưng hiển nhiên không thể dùng cách này để xác định được thời gian nó được viết lên.
Chuyện này không quan trọng. Bạch Khai vừa nói vừa tiếp tục cúi người tìm kiếm, chúng tôi kinh hãi khi phát hiện ra không chỉ mỗi căn phòng này mà trong những căn phòng khác cũng có, tất cả đều là lời cầu cứu, cứu mạng, SOS...
Bạch Khai nói, Tiểu Khuyết, anh nghĩ lại xem, vì sao những chữ này đều nằm ở vị trí phía dưới chân tường?
Tôi châm điếu thuốc, đồng thời cũng hiểu rõ ý của Bạch Khai.
Người đó đứng không được nên mới bò dưới đất ư? Vậy thì cho dù có giơ tay cao đến mấy cũng chỉ có thể viết được ở vị trí này?
Đúng thế! Bạch Khai nhắc tôi, còn nhớ hình vẽ người trên tủ quần áo không?
Da đầu tôi chợt tê dại, bỏ mẹ, chúng ta lại mắc bẫy rồi? Lần này chúng ta đang đâm đầu vào chỗ chết à?
Không hẳn, đối phương không ngu ngốc như vậy đâu, bố mày còn ở đây thì không sao cả. Bạch Khai vừa đáp vừa nhìn ra ngoài.
Y giơ điện thoại, không đợi tôi trả lời đã vội đi lên cầu thang. Tôi chửi thầm trong bụng rồi cũng theo y lên lầu.
Không rõ có phải vì biết người nọ đang ở trên lầu hay không, nhưng hai chúng tôi đều bất giác cố gắng bước đi nhẹ nhàng. Thi thoảng chiếc cầu thang sẽ phát ra tiếng kẽo kẹt làm cho bầu không khí càng thêm phần kinh dị.
Tầng hai tối om, đối phương không bật đèn, chẳng biết hắn đang ở xó xỉnh nào. Hai chúng tôi quyết định đi xem xét từng phòng một.
Mới vừa vào căn phòng đầu tiên, tôi đã thấy trước cửa sổ có một bóng người đang quay lưng về phía mình. Tôi đành ho nhẹ một tiếng rồi mới dám bước vào.
Nhờ ánh đèn flash điện thoại của Bạch Khai chiếu sáng, tôi mới thấy rõ người nọ đứng ở giữa phòng, bên cánh cửa sổ trước mặt bày hai cái kệ kiểu cổ. Tôi chợt nhớ tới thư phòng trong căn nhà được phục chế lại của Bạch Khai, trong lòng thầm nghĩ đám người này chẳng có ai bình thường.
Bạch Khai không kiêng dè mà đi thẳng đến trước cái kệ, y nhìn thoáng qua rồi hỏi, đây là tro cốt của ai vậy?
Tôi nghe thế lập tức kinh ngạc, hai chiếc kệ cổ cao chừng 2m, nhà tôi cũng có một cái như vậy, chẳng qua chỉ để trưng bày mấy mô hình binh lính mà tôi sưu tầm được. Một chiếc kệ như vậy có khoảng hai mươi ô, còn chiếc kệ cổ này rõ ràng lớn hơn của tôi rất nhiều, nhưng trên đó chỉ đặt tro cốt thôi sao?
Tôi lại gần nhìn kỹ, quả nhiên trên hai chiếc kệ chất đủ loại hũ tro cốt, trông không khác gì kệ trưng bày hũ tro cốt ở lò hỏa táng!
Những chiếc hũ này đựng đầy tro cốt hay trống không? Tôi nhịn không được hỏi.
Tôi muốn cứu bọn họ nhưng không lần nào thành công. Người nọ bỗng nói một câu mập mờ như vậy.
Hết quyển 3 chương 50: Quay lại nhà cũ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.