Hung Trạch Bút Kí - Tâm Trạch Liệp Nhân
Chương 61: Tiễn
Nhị Thập Tam
17/07/2024
Ngọn nguồn của mọi chuyện đã khiến tôi hoàn toàn ngỡ ngàng. Chủ tiệm run rẩy ngồi xuống nhìn con rết, Bạch Khai ung dung đứng phía sau.
Tôi hút xong một điếu thuốc mới chợt nhớ ra, tuy đã tra được manh mối nhưng Bạch Khai lại chưa nêu biện pháp xử lý. Đây cũng là điều mà ông chủ lo lắng nhất, cả nhà người ta sống dựa vào cái cửa tiệm này mà.
Tôi kéo Bạch Khai sang một bên rồi hỏi y định giải quyết thế nào, thậm chí còn nhắc y nhỏ giọng một chút, chủ tiệm nhát gan lắm, đừng khiến hắn ta kích động quá.
Bạch Khai bảo chuyện này rất dễ xử lý, xác con rết đã ở đó rồi, chỉ cần lấy chổi quét ra thôi. Nhưng làm vậy thì mới tiễn được cái xác, nếu muốn thật sự tống cổ nó đi thì cần phải có ba thứ.
Tôi liếc nhìn chủ tiệm, hắn đang bồn chồn ngó sang chỗ tôi và Bạch Khai, thế là tôi bèn giục Bạch Khai mau nói tiếp.
Bạch Khai đáp, thứ nhất cần một thằng nhóc, thứ hai cần một con gà, cuối cùng là cái mông của chủ tiệm.
Tôi nghe hai cái đầu còn hiểu được, nhưng nghe đến cái cuối cùng thì lập tức nóng nảy. Mẹ kiếp sao anh biến thái quá vậy, muốn nhân cơ hội sàm sỡ người ta à?
Bạch Khai vội giải thích, không phải y muốn, mà là cái tiệm này muốn. Để đuổi được thứ đó ra ngoài, đầu tiên cần ông chủ ngồi nghiêm chỉnh trong tiệm, mặt hướng ra phía cửa, chỉ hơi lệch chút thôi thì khí không thịnh, thứ đó sẽ không muốn đi.
Y nói đâu ra đấy, tôi cũng không bắt bẻ được, bèn giải thích một cách đơn giản cho chủ tiệm hiểu, hy vọng hắn sẽ phối hợp. Ông chủ gật đầu liên tục, nhưng khi nghe bảo rằng mình phải ở trong tiệm để trấn trạch, hắn ta lập tức lắc đầu quầy quậy. Tôi đành khuyên nhủ mãi, đồng thời phải hứa hẹn sẽ bảo vệ hắn an toàn trăm phần trăm, cuối cùng hắn mới đồng ý.
Bạch Khai thấy chúng tôi thỏa thuận xong xuôi thì vẫy tay giải tán. Ba người chào tạm biệt nhau trước cửa, bóng tối bên ngoài như muốn nuốt chửng cả ánh đèn đường tù mù. Tôi nhớ đến những âm thanh nghe được bên trong tiệm, lòng đầy tò mò không biết ban nãy cảnh tượng ở ngoài như thế nào, nếu để ông chủ tận mắt chứng kiến, có khi hắn lại sợ chết khiếp ấy chứ.
Tối hôm đó Bạch Khai ngủ lại nhà tôi, đã lâu rồi nhà tôi chưa có khách qua đêm nên tôi thấy hơi khó chịu. Giữa khuya mơ màng tỉnh dậy đi vệ sinh, tôi còn giật mình hoảng sợ vì cảm giác có người lạ trong nhà.
Ngày hôm sau tôi ngủ thẳng đến tận buổi chiều, sau khi ăn cơm trưa, tôi và Bạch Khai cùng đi đến một chợ nông sản ở khá xa. Trong siêu thị không bán gà sống, nếu không chúng tôi chẳng cần phải tốn sức như vậy. Mua gà xong cũng đã mất hơn một tiếng, chủ tiệm giặt ủi đã tìm được một thằng nhóc, nó là cháu ruột của hắn ta. Tôi cũng không tiện hỏi hắn ta đã mượn người như thế nào.
Mọi thứ đã chuẩn bị xong, đoàn người kéo nhau vào tiệm. Chúng tôi cố gắng làm thật khẽ, nếu chuyện này để người khác biết thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến việc kinh doanh. Bạch Khai chọn một chỗ ở trong tiệm rồi bảo ông chủ lấy ghế ra, còn y dắt thằng nhỏ vào sâu bên trong.
Thằng nhỏ này khá bướng bỉnh và cứng đầu, lúc nào chúng tôi cũng phải lo dỗ nó. Bạch Khai không dám tỏ ra hung dữ, sợ dọa nó khóc rồi vỡ lở mọi chuyện. Tôi bèn chạy ra ngoài siêu thị mua đồ ăn vặt cho thằng nhỏ, nó mới chịu nghe lời Bạch Khai, thật chẳng khác gì gánh xiếc đang thuần thú.
Bạch Khai trói con gà trống lại rồi bỏ vào túi để thằng bé xách theo, sau đó ra hiệu cho nó cúi xuống nhặt xác con rết lên. Mấy đứa nhỏ nghịch ngợm đều rất to gan, thằng bé không sợ mà còn cầm con rết săm soi một hồi. May mà Bạch Khai ở bên cạnh lẹ mắt không để cho thằng bé buông tay xách con gà ra.
Xong bước đầu tiên, Bạch Khai dắt thằng nhóc đi tới trước mặt chủ tiệm bảo nó quỳ xuống dập đầu. Đây vốn là chuyện dễ ăn nhất trong cả kế hoạch, bởi thằng bé còn nhỏ, ông chủ lại là trưởng bối của nó, dập đầu cũng là chuyện thường tình. Ai dè thằng nhỏ này khăng khăng không chịu làm mặc cho tôi dùng bao nhiêu đồ ăn vặt để dụ nó. Cuối cùng chủ tiệm nhanh trí lấy ra mấy tờ tiền mệnh giá lớn bảo là tiền lì xì, thằng bé mới chấp nhận dập đầu qua loa mấy cái.
Tiếp theo Bạch Khai dắt thằng nhỏ ra ngoài cửa, đi thẳng đến con đường chính dẫn vào khu dân cư, sau đó mới bỏ xác con rết xuống đất và thả con gà trống trong túi ra. Thằng nhỏ chưa kịp đuổi theo con gà đã bị Bạch Khai bế về tiệm.
Sau khi trở về, Bạch Khai nhàn nhã châm một điếu thuốc, tôi biết ngay chuyện này đã xử lý xong. Bởi vì cũng hiểu sơ những việc y vừa làm nên tôi chưa sốt ruột chờ y giải thích, chỉ ngồi một bên tự hút thuốc.
Tội nhất là ông chủ tiệm, Bạch Khai chưa ra lệnh cho hắn đứng dậy nên hắn cũng không dám nhúc nhích, ngồi lâu đến mức ê ẩm cả mông.
Bạch Khai hút xong thuốc mới thả thằng bé ra, con gà trống đã trốn mất từ lâu, tôi nhìn qua cửa kính thấy thằng bé chạy về khu dân cư nên cũng không lo lắng nữa.
Bạch Khai vừa nói ông chủ đứng dậy vừa giải thích cho hắn ta nghe. Cho dù là thần linh hay yêu ma quỷ quái, muốn tiễn nó ra ngoài đều không hề đơn giản. Có nhiều thứ mời đến dễ dàng, nhưng lễ nghĩa tiễn đưa rất phức tạp. Chuyện này cũng giống như nhiều người chơi trò bút tiên (*) vô tình gặp tai vạ, chẳng qua là vì lễ nghĩa không chu toàn nên mới chẳng may rước họa vào thân.
(*) Bút tiên (Pencil game): là một trò chơi truyền thống của Mexico dùng để gọi các oan hồn.
Còn những gì mà Bạch Khai vừa làm là nhờ thằng bé dựa vào dương khí của con gà trống để nhặt con rết lên. Gà trống là khắc tinh của rết, vạn vật tương sinh tương khắc, việc này khỏi phải giải thích nhiều. Sở dĩ phải để thằng nhóc nhặt lên là bởi y không muốn gây thù kết oán với con rết, nếu có cách khác thì không cần phải dùng vũ lực. Thằng bé chưa thành niên nên dương khí không mạnh, xách theo gà trống cũng sẽ không làm hại đến con rết. Đơn giản là y đang cố gắng dĩ hòa vi quý (*). Còn để thằng bé dập đầu với chủ tiệm nghĩa là đang tỏ sự uy hiếp, thằng bé có thể áp chế mình lại dập đầu với một người khác, hiển nhiên người nọ phải lợi hại hơn, chẳng qua chưa thể hiện ra mà thôi. Nếu con rết thức thời thì chắc chắn sau khi rời khỏi đây sẽ không bao giờ quay trở lại nữa.
(*) Dĩ hòa vi quý: đối nhân xử thế một cách hòa nhã, hòa thuận.
Bạch Khai nói xong, chủ tiệm mới dám thở phào nhẹ nhõm, có thể thấy hắn ta vẫn luôn trong trạng thái hết sức căng thẳng.
Tôi trấn an hắn vài câu, hắn chợt nhớ ra, bèn lấy tiền đưa cho chúng tôi xem như cảm tạ. Ngay từ đầu tôi đã không định đòi tiền, sau nhiều lần chối từ, ông chủ đành lục lọi lấy ra hai tấm thẻ có giá trị của tiệm giặt ủi đưa cho tôi. Tôi không rõ bên trong có bao nhiêu tiền, nhưng để ông chủ yên lòng nên cuối cùng tôi vẫn nhận lấy.
Mọi chuyện kết thúc tốt đẹp, ba chúng tôi lại cùng nhau dùng bữa ở một nhà hàng châu Âu gần đó. Trên bàn ăn, chủ tiệm cúi mình thành khẩn với Bạch Khai, động tác này trông còn giống dập đầu hơn cả thằng bé làm hồi nãy. Lần này Bạch Khai được một phen nở mày nở mặt, ăn uống no say thoải mái.
Sau khi tiễn Bạch Khai, tôi dành cả nửa buổi chiều để giặt sạch đống quần áo của mình. Chuyện lần này khiến tôi âm thầm tự hỏi, chẳng lẽ cái máy giặt trông giống lối đi đầu thai lắm sao? Có lẽ sau khi chết mới biết được.
Việc làm ăn sau đó của tôi cũng không có gì đặc biệt, chúng tôi đến xem nhà và mua được mấy căn, nhưng tất cả bình thường đến mức chẳng cần phải kể lại. Cuộc sống cứ lặng lẽ trôi qua, tôi vẫn ăn tro cốt đều đặn. Tôi cảm thấy mình ăn rất nhiều, nhưng mỗi khi nhìn lại thì hũ tro thậm chí còn chưa vơi được một nửa. Tôi hơi nhụt chí, ngay khi đó Bạch Khai bỗng nhiên dẫn theo một người đến nhà tôi, nói rằng đây là một đại sư trong nghề. Lúc trước tôi mới than thở với y về chuyện tro cốt quá khó ăn, bèn đoán rằng người nọ là đầu bếp chế biến tro cốt gì đó, ai dè nói chuyện vài câu mới biết được hóa ra gã chuyên xem tướng mạo.
Tôi khó hiểu, dẫn gã tới nhà tôi để làm gì, định đưa tôi đi xem mắt à?
Sau khi tôi hỏi Bạch Khai thì mới vỡ lẽ, gần đây y nhận được thông tin về một căn nhà, đó là một căn biệt thự đơn lập đã từng có người chết. Chủ nhà hiện tại là họ hàng với người chết, nhưng sau khi người nhà này chuyển vào ở mới phát hiện căn biệt thự có điều bất thường, thậm chí cô con gái của nhà họ bắt đầu trở nên kỳ lạ. Người chết lúc trước không còn thân thích nào khác nên bọn họ được thừa kế căn nhà, quyền sở hữu nằm trong tay họ. Họ đã nói rõ với Bạch Khai, bọn họ không thiếu tiền, chỉ cần giúp được con gái của họ thì thù lao chính là căn biệt thự này.
Hết quyển 3 chương 59: Tiễn
Đôi lời của editor: Sắp tới tụi mình sẽ ngừng một thời gian ngắn để tập trung ôn thi, trong lúc đó tụi mình sẽ cố gắng edit hết quyển 3 luôn. Mình dự định sẽ lặn đến gần Tết âm rồi tung hết những chương còn lại của quyển 3 để các tình iu được đọc một lèo khỏi phải chờ chương mới nên bị ngắt mạch truyện nữa:)))
Cuối cùng xin chúc các tình iu có một mùa thi cử thành công để đón Tết ấm no nhé ️ Love u~
Tôi hút xong một điếu thuốc mới chợt nhớ ra, tuy đã tra được manh mối nhưng Bạch Khai lại chưa nêu biện pháp xử lý. Đây cũng là điều mà ông chủ lo lắng nhất, cả nhà người ta sống dựa vào cái cửa tiệm này mà.
Tôi kéo Bạch Khai sang một bên rồi hỏi y định giải quyết thế nào, thậm chí còn nhắc y nhỏ giọng một chút, chủ tiệm nhát gan lắm, đừng khiến hắn ta kích động quá.
Bạch Khai bảo chuyện này rất dễ xử lý, xác con rết đã ở đó rồi, chỉ cần lấy chổi quét ra thôi. Nhưng làm vậy thì mới tiễn được cái xác, nếu muốn thật sự tống cổ nó đi thì cần phải có ba thứ.
Tôi liếc nhìn chủ tiệm, hắn đang bồn chồn ngó sang chỗ tôi và Bạch Khai, thế là tôi bèn giục Bạch Khai mau nói tiếp.
Bạch Khai đáp, thứ nhất cần một thằng nhóc, thứ hai cần một con gà, cuối cùng là cái mông của chủ tiệm.
Tôi nghe hai cái đầu còn hiểu được, nhưng nghe đến cái cuối cùng thì lập tức nóng nảy. Mẹ kiếp sao anh biến thái quá vậy, muốn nhân cơ hội sàm sỡ người ta à?
Bạch Khai vội giải thích, không phải y muốn, mà là cái tiệm này muốn. Để đuổi được thứ đó ra ngoài, đầu tiên cần ông chủ ngồi nghiêm chỉnh trong tiệm, mặt hướng ra phía cửa, chỉ hơi lệch chút thôi thì khí không thịnh, thứ đó sẽ không muốn đi.
Y nói đâu ra đấy, tôi cũng không bắt bẻ được, bèn giải thích một cách đơn giản cho chủ tiệm hiểu, hy vọng hắn sẽ phối hợp. Ông chủ gật đầu liên tục, nhưng khi nghe bảo rằng mình phải ở trong tiệm để trấn trạch, hắn ta lập tức lắc đầu quầy quậy. Tôi đành khuyên nhủ mãi, đồng thời phải hứa hẹn sẽ bảo vệ hắn an toàn trăm phần trăm, cuối cùng hắn mới đồng ý.
Bạch Khai thấy chúng tôi thỏa thuận xong xuôi thì vẫy tay giải tán. Ba người chào tạm biệt nhau trước cửa, bóng tối bên ngoài như muốn nuốt chửng cả ánh đèn đường tù mù. Tôi nhớ đến những âm thanh nghe được bên trong tiệm, lòng đầy tò mò không biết ban nãy cảnh tượng ở ngoài như thế nào, nếu để ông chủ tận mắt chứng kiến, có khi hắn lại sợ chết khiếp ấy chứ.
Tối hôm đó Bạch Khai ngủ lại nhà tôi, đã lâu rồi nhà tôi chưa có khách qua đêm nên tôi thấy hơi khó chịu. Giữa khuya mơ màng tỉnh dậy đi vệ sinh, tôi còn giật mình hoảng sợ vì cảm giác có người lạ trong nhà.
Ngày hôm sau tôi ngủ thẳng đến tận buổi chiều, sau khi ăn cơm trưa, tôi và Bạch Khai cùng đi đến một chợ nông sản ở khá xa. Trong siêu thị không bán gà sống, nếu không chúng tôi chẳng cần phải tốn sức như vậy. Mua gà xong cũng đã mất hơn một tiếng, chủ tiệm giặt ủi đã tìm được một thằng nhóc, nó là cháu ruột của hắn ta. Tôi cũng không tiện hỏi hắn ta đã mượn người như thế nào.
Mọi thứ đã chuẩn bị xong, đoàn người kéo nhau vào tiệm. Chúng tôi cố gắng làm thật khẽ, nếu chuyện này để người khác biết thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến việc kinh doanh. Bạch Khai chọn một chỗ ở trong tiệm rồi bảo ông chủ lấy ghế ra, còn y dắt thằng nhỏ vào sâu bên trong.
Thằng nhỏ này khá bướng bỉnh và cứng đầu, lúc nào chúng tôi cũng phải lo dỗ nó. Bạch Khai không dám tỏ ra hung dữ, sợ dọa nó khóc rồi vỡ lở mọi chuyện. Tôi bèn chạy ra ngoài siêu thị mua đồ ăn vặt cho thằng nhỏ, nó mới chịu nghe lời Bạch Khai, thật chẳng khác gì gánh xiếc đang thuần thú.
Bạch Khai trói con gà trống lại rồi bỏ vào túi để thằng bé xách theo, sau đó ra hiệu cho nó cúi xuống nhặt xác con rết lên. Mấy đứa nhỏ nghịch ngợm đều rất to gan, thằng bé không sợ mà còn cầm con rết săm soi một hồi. May mà Bạch Khai ở bên cạnh lẹ mắt không để cho thằng bé buông tay xách con gà ra.
Xong bước đầu tiên, Bạch Khai dắt thằng nhóc đi tới trước mặt chủ tiệm bảo nó quỳ xuống dập đầu. Đây vốn là chuyện dễ ăn nhất trong cả kế hoạch, bởi thằng bé còn nhỏ, ông chủ lại là trưởng bối của nó, dập đầu cũng là chuyện thường tình. Ai dè thằng nhỏ này khăng khăng không chịu làm mặc cho tôi dùng bao nhiêu đồ ăn vặt để dụ nó. Cuối cùng chủ tiệm nhanh trí lấy ra mấy tờ tiền mệnh giá lớn bảo là tiền lì xì, thằng bé mới chấp nhận dập đầu qua loa mấy cái.
Tiếp theo Bạch Khai dắt thằng nhỏ ra ngoài cửa, đi thẳng đến con đường chính dẫn vào khu dân cư, sau đó mới bỏ xác con rết xuống đất và thả con gà trống trong túi ra. Thằng nhỏ chưa kịp đuổi theo con gà đã bị Bạch Khai bế về tiệm.
Sau khi trở về, Bạch Khai nhàn nhã châm một điếu thuốc, tôi biết ngay chuyện này đã xử lý xong. Bởi vì cũng hiểu sơ những việc y vừa làm nên tôi chưa sốt ruột chờ y giải thích, chỉ ngồi một bên tự hút thuốc.
Tội nhất là ông chủ tiệm, Bạch Khai chưa ra lệnh cho hắn đứng dậy nên hắn cũng không dám nhúc nhích, ngồi lâu đến mức ê ẩm cả mông.
Bạch Khai hút xong thuốc mới thả thằng bé ra, con gà trống đã trốn mất từ lâu, tôi nhìn qua cửa kính thấy thằng bé chạy về khu dân cư nên cũng không lo lắng nữa.
Bạch Khai vừa nói ông chủ đứng dậy vừa giải thích cho hắn ta nghe. Cho dù là thần linh hay yêu ma quỷ quái, muốn tiễn nó ra ngoài đều không hề đơn giản. Có nhiều thứ mời đến dễ dàng, nhưng lễ nghĩa tiễn đưa rất phức tạp. Chuyện này cũng giống như nhiều người chơi trò bút tiên (*) vô tình gặp tai vạ, chẳng qua là vì lễ nghĩa không chu toàn nên mới chẳng may rước họa vào thân.
(*) Bút tiên (Pencil game): là một trò chơi truyền thống của Mexico dùng để gọi các oan hồn.
Còn những gì mà Bạch Khai vừa làm là nhờ thằng bé dựa vào dương khí của con gà trống để nhặt con rết lên. Gà trống là khắc tinh của rết, vạn vật tương sinh tương khắc, việc này khỏi phải giải thích nhiều. Sở dĩ phải để thằng nhóc nhặt lên là bởi y không muốn gây thù kết oán với con rết, nếu có cách khác thì không cần phải dùng vũ lực. Thằng bé chưa thành niên nên dương khí không mạnh, xách theo gà trống cũng sẽ không làm hại đến con rết. Đơn giản là y đang cố gắng dĩ hòa vi quý (*). Còn để thằng bé dập đầu với chủ tiệm nghĩa là đang tỏ sự uy hiếp, thằng bé có thể áp chế mình lại dập đầu với một người khác, hiển nhiên người nọ phải lợi hại hơn, chẳng qua chưa thể hiện ra mà thôi. Nếu con rết thức thời thì chắc chắn sau khi rời khỏi đây sẽ không bao giờ quay trở lại nữa.
(*) Dĩ hòa vi quý: đối nhân xử thế một cách hòa nhã, hòa thuận.
Bạch Khai nói xong, chủ tiệm mới dám thở phào nhẹ nhõm, có thể thấy hắn ta vẫn luôn trong trạng thái hết sức căng thẳng.
Tôi trấn an hắn vài câu, hắn chợt nhớ ra, bèn lấy tiền đưa cho chúng tôi xem như cảm tạ. Ngay từ đầu tôi đã không định đòi tiền, sau nhiều lần chối từ, ông chủ đành lục lọi lấy ra hai tấm thẻ có giá trị của tiệm giặt ủi đưa cho tôi. Tôi không rõ bên trong có bao nhiêu tiền, nhưng để ông chủ yên lòng nên cuối cùng tôi vẫn nhận lấy.
Mọi chuyện kết thúc tốt đẹp, ba chúng tôi lại cùng nhau dùng bữa ở một nhà hàng châu Âu gần đó. Trên bàn ăn, chủ tiệm cúi mình thành khẩn với Bạch Khai, động tác này trông còn giống dập đầu hơn cả thằng bé làm hồi nãy. Lần này Bạch Khai được một phen nở mày nở mặt, ăn uống no say thoải mái.
Sau khi tiễn Bạch Khai, tôi dành cả nửa buổi chiều để giặt sạch đống quần áo của mình. Chuyện lần này khiến tôi âm thầm tự hỏi, chẳng lẽ cái máy giặt trông giống lối đi đầu thai lắm sao? Có lẽ sau khi chết mới biết được.
Việc làm ăn sau đó của tôi cũng không có gì đặc biệt, chúng tôi đến xem nhà và mua được mấy căn, nhưng tất cả bình thường đến mức chẳng cần phải kể lại. Cuộc sống cứ lặng lẽ trôi qua, tôi vẫn ăn tro cốt đều đặn. Tôi cảm thấy mình ăn rất nhiều, nhưng mỗi khi nhìn lại thì hũ tro thậm chí còn chưa vơi được một nửa. Tôi hơi nhụt chí, ngay khi đó Bạch Khai bỗng nhiên dẫn theo một người đến nhà tôi, nói rằng đây là một đại sư trong nghề. Lúc trước tôi mới than thở với y về chuyện tro cốt quá khó ăn, bèn đoán rằng người nọ là đầu bếp chế biến tro cốt gì đó, ai dè nói chuyện vài câu mới biết được hóa ra gã chuyên xem tướng mạo.
Tôi khó hiểu, dẫn gã tới nhà tôi để làm gì, định đưa tôi đi xem mắt à?
Sau khi tôi hỏi Bạch Khai thì mới vỡ lẽ, gần đây y nhận được thông tin về một căn nhà, đó là một căn biệt thự đơn lập đã từng có người chết. Chủ nhà hiện tại là họ hàng với người chết, nhưng sau khi người nhà này chuyển vào ở mới phát hiện căn biệt thự có điều bất thường, thậm chí cô con gái của nhà họ bắt đầu trở nên kỳ lạ. Người chết lúc trước không còn thân thích nào khác nên bọn họ được thừa kế căn nhà, quyền sở hữu nằm trong tay họ. Họ đã nói rõ với Bạch Khai, bọn họ không thiếu tiền, chỉ cần giúp được con gái của họ thì thù lao chính là căn biệt thự này.
Hết quyển 3 chương 59: Tiễn
Đôi lời của editor: Sắp tới tụi mình sẽ ngừng một thời gian ngắn để tập trung ôn thi, trong lúc đó tụi mình sẽ cố gắng edit hết quyển 3 luôn. Mình dự định sẽ lặn đến gần Tết âm rồi tung hết những chương còn lại của quyển 3 để các tình iu được đọc một lèo khỏi phải chờ chương mới nên bị ngắt mạch truyện nữa:)))
Cuối cùng xin chúc các tình iu có một mùa thi cử thành công để đón Tết ấm no nhé ️ Love u~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.