Hung Trạch Bút Kí - Tâm Trạch Liệp Nhân
Chương 74: Tìm gạch
Nhị Thập Tam
17/07/2024
Con sâu gớm hơn tôi tưởng. Tôi không biết mối chúa trông như thế nào, nhưng chắc hẳn nó có màu trắng, còn con này tuyền một màu đen, cánh đã bị đốt trụi. Bụng nó phình to, toàn thân to bằng nắm tay người lớn.
Khiến tôi bất ngờ hơn là nó còn sống, phần bụng của nó lên xuống phập phồng theo một quy luật. Tôi không dám vươn tay sờ, chỉ sợ nó cắn mình một phát. Tuy không thấy cái răng nào trên phần đầu nó, nhưng tôi lại phát hiện kha khá gai nhỏ dài khoảng nửa centimet, hình như có độc.
Mẹ kiếp, thứ này giống Tần Nhất Hằng chỗ nào? Anh gọi cho hắn, hắn đồng ý tới đây hả? Tôi cảm thấy quá khó tin, bèn uống một ngụm bia.
Ai bảo đây là Tần Nhất Hằng? Tôi bảo rằng đây là biện pháp để tìm được Tần Nhất Hằng! Bạch Khai vừa gặm chân gà vừa luôn miệng giải thích, anh từng nghe câu “Đừng cho người khác con cá mà hãy dạy người ta cách làm cần câu” chưa? Lấy ví dụ là cái chân gà này, thay vì cho anh một con gà ăn đỡ đói, chi bằng dạy anh làm sao để đẻ trứng!
Tôi nói, tổ cha nhà anh, để tôi đẻ trứng thì thà để tôi chết đói còn hơn! Anh đừng đánh trống lảng, con côn trùng này sao mà tìm được Tần Nhất Hằng?
Bạch Khai bỏ chân gà đang gặm dở xuống, đột nhiên lộ ra vẻ mặt thần bí. Anh còn nhớ tủ quần áo phát hiện được trong nhà ông già kia không? Trong tủ quần áo có gì?
Tôi không cần vắt óc nhớ lại thì trong đầu đã lập tức hiện lên hình ảnh. Đó là căn nhà của lão già đội mũ, Tần Nhất Hằng tìm thấy rất nhiều bùn niêm phong trong tủ, có người dùng kiến đào đất để tạo ra một bản đồ. (Đọc lại quyển 2 từ chương 30 đến chương 34 để biết thêm chi tiết)
Tôi bỗng ngộ ra, chẳng lẽ tác dụng của con mối giống với những con kiến kia?
Tôi hỏi, con mối này là bản đồ?
Gần đúng! Bạch Khai nhấp một hớp bia. Mối chúa chính là mấu chốt để tìm được những viên gạch, có nó rồi chúng ta không cần phải lo không tìm được Tần Nhất Hằng! Nếu không anh cho rằng vì sao Vạn Cẩm Vinh lại đưa chúng ta tới đây? Con cáo già đó đâu tiểu bậy bạ được!
Người ta thường hay cho rằng con mối là côn trùng có hại, nó sẽ gặm nhấm nhà ở và các công trình xây dựng. Ở Trung Quốc ít nghe nói, nhưng trước kia khi xem TV, tôi nhớ bên Mỹ có khá nhiều tin tức về việc mối mọt làm sập nhà. Lẽ nào con mối này bò giữa những kẽ hở trong nhà, thật sự biết được những viên gạch ấy nằm ở đâu?
Nhưng xem ra thứ này đã thành tinh rồi, có lẽ nó có chỗ đặc biệt mà tôi không biết.
Tiếp theo chúng ta phải đi đâu đây? Tôi thở dài, không quá tin tưởng vào việc nghe theo con côn trùng này.
Vậy thì phải xem mối chúa nói gì đã, Tiểu Khuyết, anh nhớ dâng hương bái Phật cầu nguyện cho nó đừng hẹo sớm, nó mà chết thật thì chúng ta chỉ còn nước bó tay! Bạch Khai đổ một ít bia lên con côn trùng, bất ngờ thay, cơ thể của nó liền hấp thụ hết bia giống như một miếng bọt biển.
Thấy chưa, thứ này biết hút máu! Bạch Khai cười đê tiện chỉ vào cổ tay của tôi, nói, đến lượt anh đút nó ăn rồi.
Lòng tôi ngổn ngang trăm mối, chỉ cảm thấy thân thể mình đã sắp không còn là của mình nữa. Khoan nói tới chuyện ăn tro cốt, bây giờ tôi còn phải hiến máu nuôi sâu. E rằng chưa tìm được Tần Nhất Hằng, tôi đã ngủm trước hắn.
Bữa ăn này thật sự chẳng có khẩu vị gì, Bạch Khai khăng khăng không chịu cất con sâu đó đi, cứ một mực phải để nó trên bàn. Tôi vừa ăn vừa đối mặt với cái thứ gớm ghiếc đó, đổi lại là người khác đảm bảo cũng thấy tởm.
Đêm ấy tôi ngủ không yên, cho dù rất mệt mỏi, nhưng trong cơn mơ màng tôi chỉ cảm giác được có con sâu đang uốn éo bò trên người mình, vừa ngứa vừa nhột. Ngày hôm sau, quản lý của nhóm công nhân tìm đến chỗ tôi, tôi mới biết được Vạn Cẩm Vinh đã quay về trước. Hiển nhiên tên quản lý vẫn còn vô cùng sợ hãi, mới tối qua còn bị chúng tôi mặc xác ở chỗ đó, chắc hẳn cũng cảm thấy hết sức khó chịu. Chẳng qua đối phương đã được tận mắt chứng kiến bản lĩnh của chúng tôi nên không dám tức giận, chỉ biết trưng ra nụ cười gượng gạo.
Tôi trấn an mấy câu rồi trả tiền công cho người ta, sau đó còn phải mua cho bao thuốc lá rồi mới đuổi khéo đối phương.
Không có Vạn Cẩm Vinh, chúng tôi đành đi máy bay về, thời gian đi đường được giảm bớt rất nhiều.
Về đến nơi, tôi đã đi bệnh viện khám chỉnh hình mất hai ngày, sau đó còn làm vật lý trị liệu. Kiểm tra xong mới phát hiện xương chậu bị nứt nhẹ, bác sĩ nghe tôi kể lại tình huống, biết tôi ngã từ độ cao mấy mét xuống trong tình trạng không có đồ bảo hộ, nói rằng chỉ bị nứt xương như vậy đã là quá may mắn, xem ra tố chất cơ thể tôi không tệ, ít nhất không bị thiếu canxi. Tôi dở khóc dở cười, chẳng biết có phải vì ăn nhiều tro cốt hay không, đúng là trong cái rủi có cái may. Sau đó tôi về nhà nghỉ ngơi mấy ngày, những căn nhà tiếp theo tôi cũng không tự mình đến xem nữa.
Một tuần trôi qua, tôi cảm thấy thân thể đã hoàn toàn bình phục, bấy giờ mới hẹn gặp mặt Bạch Khai. Việc này có hai nguyên nhân. Thứ nhất, khi mua nhà cần tôi phải đứng ra ký tên. Nguyên nhân thứ hai cũng quan trọng không kém, Bạch Khai bảo rằng con sâu nọ tìm ra một căn nhà có những viên gạch đó.
Nhiều ngày không gặp Bạch Khai, tôi bất ngờ phát hiện y trắng lên không ít. Quan sát kỹ mới thấy trên cổ tay của y quấn băng gạc, hình như y thật sự dùng máu nuôi sâu. Còn vì sao y có thể thuần phục được con côn trùng kia thì tôi không tiện hỏi, y cũng chẳng muốn nhiều lời, bởi có nói với tôi cũng không khác đàn gảy tai trâu, thành ra tôi chẳng quan tâm đến chuyện đó nữa.
Hai chúng tôi hẹn gặp tại một quán trà, Bạch Khai trải một tấm bản đồ vẽ tay khổ A4 lên bàn. Bản đồ không phức tạp, bốn góc đánh dấu nhiều mốc kiến trúc, tỷ như ga tàu điện ngầm, ngân hàng, cao ốc, đường xá,...
Bạch Khai bảo tòa nhà này nằm trên tấm bản đồ, chẳng qua vấn đề duy nhất bây giờ là y không biết bản đồ của thành phố nào.
Tôi cầm lấy bản đồ, cảm thấy việc xác định quá khó khăn.
Địa hình trên đây trông quá quen mắt. Tất cả những mốc đánh dấu trên bản đồ đều không cụ thể, có ga tàu điện ngầm nhưng lại chẳng viết rõ tên riêng. Thậm chí tôi còn dám khẳng định cái bản đồ này có thể sử dụng cho hầu hết các thành phố lớn trong cả nước.
Tôi hỏi, anh chắc đây là bản đồ sao? Trông nó giống y như bản đồ kho báu. Đây là chỗ nào? Trung Quốc hay Mỹ? Trái Đất hay sao Hỏa? Anh biết không?
Tôi khịa Bạch Khai vài câu, đột nhiên tôi ngây ngẩn cả người.
Tôi mới chợt nhận ra ấn tượng đầu tiên đã cảm thấy nó quen mắt không phải vì nó đại trà, mà là vì tôi thật sự biết nơi này. Đây chính là căn nhà đầu tiên tôi mua lúc mới vào nghề!
Tôi xác nhận lại lần nữa, càng nhìn càng thấy giống.
Thời gian đã trôi qua quá lâu, dù sau này có thêm vô số tòa nhà khác qua tay tôi, nhưng lần đầu tiên luôn luôn để lại ấn tượng khó phai trong lòng. Khi tôi mua được ngôi nhà kia, tôi thậm chí đã ở đó một khoảng thời gian. Đến lúc kinh tế của tôi ngày càng dư dả, tôi mới dọn sang căn nhà hiện tại. Tuy nhiên tôi vẫn không bán nhà, thứ nhất là để giữ lại làm kỷ niệm, thứ hai là vì tôi không thiếu tiền, đến nay nó vẫn còn đó.
Có thể... Có thể tôi biết chỗ này. Tôi lắp bắp nói.
Chỗ nào? Bạch Khai cũng rất kích động, mẹ kiếp! Đúng là chó dẫn đường!
Tôi lục khắp người nhưng không tìm thấy chìa khóa nhà, bèn nói, anh về nhà lấy chìa khóa với tôi đã, lát nữa chúng ta đến đó luôn.
Có lẽ Bạch Khai chưa từng nghĩ đến một ngày nào đó tôi cũng sẽ bày ra vẻ bí mật, y trưng bộ mặt khó hiểu theo tôi về nhà.
Hai chúng tôi lái xe chạy thẳng đến căn nhà kia, càng gần tới nơi, những mốc đánh dấu trên bản đồ dần xuất hiện. Hiển nhiên Bạch Khai cũng đã nhận ra, Tiểu Khuyết, không ngờ anh cũng có chút bản lĩnh đó! Quả thật xa tận chân trời gần ngay trước mắt, thì ra chỗ đó là nhà anh!
Tôi dẫn Bạch Khai lên lầu, một mùi vị quen thuộc ập vào mặt tôi. Tôi đã ra vào căn nhà này không biết bao nhiêu lần, chẳng thể ngờ được có một ngày mình sẽ trở lại đây vì mục đích khác.
Đời người đôi lúc thật kỳ diệu.
Tôi mở cửa nhà, không khí bên trong hơi ngột ngạt, tôi bèn mở hết cửa sổ cho gió lùa vào. Lớp bụi đọng lại không dày, tất cả đồ dùng đều đã được tôi bọc lại lúc chuyển nhà.
Bạch Khai tiện tay xốc tấm bạt trên sô pha lên rồi ngồi xuống.
Tôi nói, căn nhà ấy có thể chính là nơi này. Cả khu vực chỉ có đây là nhà ma, nếu viên gạch kia không giấu ở đây thì tôi chịu rồi.
Trước đây nhà anh cũng xảy ra chuyện à? Bạch Khai hiểu sai ý, tưởng tôi chuyển nhà vì chỗ này có người chết.
Không phải, hồi nào có dịp tôi sẽ giải thích sau. Anh xem thử viên gạch có thể được giấu ở đâu?
Đây không phải việc của tôi, nói rồi Bạch Khai lại lôi miếng vải đen ra. Lần thứ hai tôi nhìn thấy con côn trùng gớm ghiếc kia, trông nó khỏe khoắn hơn trước rất nhiều. Đôi cánh đã hoàn toàn biến mất, sau khi được thả ra, nó liền bò loạn xạ trên bàn. Tôi thấy ở chỗ nối liền giữa bụng và thân trên, Bạch Khai còn xuyên một sợi chỉ đỏ cho nó, trông mắc cười hệt như mang vòng cổ cho thú cưng.
Sau đó Bạch Khai thả con sâu xuống đất, hai chúng tôi thấy nó lập tức bò về phía một bức tường.
Hết quyển 3 chương 72: Tìm gạch
Khiến tôi bất ngờ hơn là nó còn sống, phần bụng của nó lên xuống phập phồng theo một quy luật. Tôi không dám vươn tay sờ, chỉ sợ nó cắn mình một phát. Tuy không thấy cái răng nào trên phần đầu nó, nhưng tôi lại phát hiện kha khá gai nhỏ dài khoảng nửa centimet, hình như có độc.
Mẹ kiếp, thứ này giống Tần Nhất Hằng chỗ nào? Anh gọi cho hắn, hắn đồng ý tới đây hả? Tôi cảm thấy quá khó tin, bèn uống một ngụm bia.
Ai bảo đây là Tần Nhất Hằng? Tôi bảo rằng đây là biện pháp để tìm được Tần Nhất Hằng! Bạch Khai vừa gặm chân gà vừa luôn miệng giải thích, anh từng nghe câu “Đừng cho người khác con cá mà hãy dạy người ta cách làm cần câu” chưa? Lấy ví dụ là cái chân gà này, thay vì cho anh một con gà ăn đỡ đói, chi bằng dạy anh làm sao để đẻ trứng!
Tôi nói, tổ cha nhà anh, để tôi đẻ trứng thì thà để tôi chết đói còn hơn! Anh đừng đánh trống lảng, con côn trùng này sao mà tìm được Tần Nhất Hằng?
Bạch Khai bỏ chân gà đang gặm dở xuống, đột nhiên lộ ra vẻ mặt thần bí. Anh còn nhớ tủ quần áo phát hiện được trong nhà ông già kia không? Trong tủ quần áo có gì?
Tôi không cần vắt óc nhớ lại thì trong đầu đã lập tức hiện lên hình ảnh. Đó là căn nhà của lão già đội mũ, Tần Nhất Hằng tìm thấy rất nhiều bùn niêm phong trong tủ, có người dùng kiến đào đất để tạo ra một bản đồ. (Đọc lại quyển 2 từ chương 30 đến chương 34 để biết thêm chi tiết)
Tôi bỗng ngộ ra, chẳng lẽ tác dụng của con mối giống với những con kiến kia?
Tôi hỏi, con mối này là bản đồ?
Gần đúng! Bạch Khai nhấp một hớp bia. Mối chúa chính là mấu chốt để tìm được những viên gạch, có nó rồi chúng ta không cần phải lo không tìm được Tần Nhất Hằng! Nếu không anh cho rằng vì sao Vạn Cẩm Vinh lại đưa chúng ta tới đây? Con cáo già đó đâu tiểu bậy bạ được!
Người ta thường hay cho rằng con mối là côn trùng có hại, nó sẽ gặm nhấm nhà ở và các công trình xây dựng. Ở Trung Quốc ít nghe nói, nhưng trước kia khi xem TV, tôi nhớ bên Mỹ có khá nhiều tin tức về việc mối mọt làm sập nhà. Lẽ nào con mối này bò giữa những kẽ hở trong nhà, thật sự biết được những viên gạch ấy nằm ở đâu?
Nhưng xem ra thứ này đã thành tinh rồi, có lẽ nó có chỗ đặc biệt mà tôi không biết.
Tiếp theo chúng ta phải đi đâu đây? Tôi thở dài, không quá tin tưởng vào việc nghe theo con côn trùng này.
Vậy thì phải xem mối chúa nói gì đã, Tiểu Khuyết, anh nhớ dâng hương bái Phật cầu nguyện cho nó đừng hẹo sớm, nó mà chết thật thì chúng ta chỉ còn nước bó tay! Bạch Khai đổ một ít bia lên con côn trùng, bất ngờ thay, cơ thể của nó liền hấp thụ hết bia giống như một miếng bọt biển.
Thấy chưa, thứ này biết hút máu! Bạch Khai cười đê tiện chỉ vào cổ tay của tôi, nói, đến lượt anh đút nó ăn rồi.
Lòng tôi ngổn ngang trăm mối, chỉ cảm thấy thân thể mình đã sắp không còn là của mình nữa. Khoan nói tới chuyện ăn tro cốt, bây giờ tôi còn phải hiến máu nuôi sâu. E rằng chưa tìm được Tần Nhất Hằng, tôi đã ngủm trước hắn.
Bữa ăn này thật sự chẳng có khẩu vị gì, Bạch Khai khăng khăng không chịu cất con sâu đó đi, cứ một mực phải để nó trên bàn. Tôi vừa ăn vừa đối mặt với cái thứ gớm ghiếc đó, đổi lại là người khác đảm bảo cũng thấy tởm.
Đêm ấy tôi ngủ không yên, cho dù rất mệt mỏi, nhưng trong cơn mơ màng tôi chỉ cảm giác được có con sâu đang uốn éo bò trên người mình, vừa ngứa vừa nhột. Ngày hôm sau, quản lý của nhóm công nhân tìm đến chỗ tôi, tôi mới biết được Vạn Cẩm Vinh đã quay về trước. Hiển nhiên tên quản lý vẫn còn vô cùng sợ hãi, mới tối qua còn bị chúng tôi mặc xác ở chỗ đó, chắc hẳn cũng cảm thấy hết sức khó chịu. Chẳng qua đối phương đã được tận mắt chứng kiến bản lĩnh của chúng tôi nên không dám tức giận, chỉ biết trưng ra nụ cười gượng gạo.
Tôi trấn an mấy câu rồi trả tiền công cho người ta, sau đó còn phải mua cho bao thuốc lá rồi mới đuổi khéo đối phương.
Không có Vạn Cẩm Vinh, chúng tôi đành đi máy bay về, thời gian đi đường được giảm bớt rất nhiều.
Về đến nơi, tôi đã đi bệnh viện khám chỉnh hình mất hai ngày, sau đó còn làm vật lý trị liệu. Kiểm tra xong mới phát hiện xương chậu bị nứt nhẹ, bác sĩ nghe tôi kể lại tình huống, biết tôi ngã từ độ cao mấy mét xuống trong tình trạng không có đồ bảo hộ, nói rằng chỉ bị nứt xương như vậy đã là quá may mắn, xem ra tố chất cơ thể tôi không tệ, ít nhất không bị thiếu canxi. Tôi dở khóc dở cười, chẳng biết có phải vì ăn nhiều tro cốt hay không, đúng là trong cái rủi có cái may. Sau đó tôi về nhà nghỉ ngơi mấy ngày, những căn nhà tiếp theo tôi cũng không tự mình đến xem nữa.
Một tuần trôi qua, tôi cảm thấy thân thể đã hoàn toàn bình phục, bấy giờ mới hẹn gặp mặt Bạch Khai. Việc này có hai nguyên nhân. Thứ nhất, khi mua nhà cần tôi phải đứng ra ký tên. Nguyên nhân thứ hai cũng quan trọng không kém, Bạch Khai bảo rằng con sâu nọ tìm ra một căn nhà có những viên gạch đó.
Nhiều ngày không gặp Bạch Khai, tôi bất ngờ phát hiện y trắng lên không ít. Quan sát kỹ mới thấy trên cổ tay của y quấn băng gạc, hình như y thật sự dùng máu nuôi sâu. Còn vì sao y có thể thuần phục được con côn trùng kia thì tôi không tiện hỏi, y cũng chẳng muốn nhiều lời, bởi có nói với tôi cũng không khác đàn gảy tai trâu, thành ra tôi chẳng quan tâm đến chuyện đó nữa.
Hai chúng tôi hẹn gặp tại một quán trà, Bạch Khai trải một tấm bản đồ vẽ tay khổ A4 lên bàn. Bản đồ không phức tạp, bốn góc đánh dấu nhiều mốc kiến trúc, tỷ như ga tàu điện ngầm, ngân hàng, cao ốc, đường xá,...
Bạch Khai bảo tòa nhà này nằm trên tấm bản đồ, chẳng qua vấn đề duy nhất bây giờ là y không biết bản đồ của thành phố nào.
Tôi cầm lấy bản đồ, cảm thấy việc xác định quá khó khăn.
Địa hình trên đây trông quá quen mắt. Tất cả những mốc đánh dấu trên bản đồ đều không cụ thể, có ga tàu điện ngầm nhưng lại chẳng viết rõ tên riêng. Thậm chí tôi còn dám khẳng định cái bản đồ này có thể sử dụng cho hầu hết các thành phố lớn trong cả nước.
Tôi hỏi, anh chắc đây là bản đồ sao? Trông nó giống y như bản đồ kho báu. Đây là chỗ nào? Trung Quốc hay Mỹ? Trái Đất hay sao Hỏa? Anh biết không?
Tôi khịa Bạch Khai vài câu, đột nhiên tôi ngây ngẩn cả người.
Tôi mới chợt nhận ra ấn tượng đầu tiên đã cảm thấy nó quen mắt không phải vì nó đại trà, mà là vì tôi thật sự biết nơi này. Đây chính là căn nhà đầu tiên tôi mua lúc mới vào nghề!
Tôi xác nhận lại lần nữa, càng nhìn càng thấy giống.
Thời gian đã trôi qua quá lâu, dù sau này có thêm vô số tòa nhà khác qua tay tôi, nhưng lần đầu tiên luôn luôn để lại ấn tượng khó phai trong lòng. Khi tôi mua được ngôi nhà kia, tôi thậm chí đã ở đó một khoảng thời gian. Đến lúc kinh tế của tôi ngày càng dư dả, tôi mới dọn sang căn nhà hiện tại. Tuy nhiên tôi vẫn không bán nhà, thứ nhất là để giữ lại làm kỷ niệm, thứ hai là vì tôi không thiếu tiền, đến nay nó vẫn còn đó.
Có thể... Có thể tôi biết chỗ này. Tôi lắp bắp nói.
Chỗ nào? Bạch Khai cũng rất kích động, mẹ kiếp! Đúng là chó dẫn đường!
Tôi lục khắp người nhưng không tìm thấy chìa khóa nhà, bèn nói, anh về nhà lấy chìa khóa với tôi đã, lát nữa chúng ta đến đó luôn.
Có lẽ Bạch Khai chưa từng nghĩ đến một ngày nào đó tôi cũng sẽ bày ra vẻ bí mật, y trưng bộ mặt khó hiểu theo tôi về nhà.
Hai chúng tôi lái xe chạy thẳng đến căn nhà kia, càng gần tới nơi, những mốc đánh dấu trên bản đồ dần xuất hiện. Hiển nhiên Bạch Khai cũng đã nhận ra, Tiểu Khuyết, không ngờ anh cũng có chút bản lĩnh đó! Quả thật xa tận chân trời gần ngay trước mắt, thì ra chỗ đó là nhà anh!
Tôi dẫn Bạch Khai lên lầu, một mùi vị quen thuộc ập vào mặt tôi. Tôi đã ra vào căn nhà này không biết bao nhiêu lần, chẳng thể ngờ được có một ngày mình sẽ trở lại đây vì mục đích khác.
Đời người đôi lúc thật kỳ diệu.
Tôi mở cửa nhà, không khí bên trong hơi ngột ngạt, tôi bèn mở hết cửa sổ cho gió lùa vào. Lớp bụi đọng lại không dày, tất cả đồ dùng đều đã được tôi bọc lại lúc chuyển nhà.
Bạch Khai tiện tay xốc tấm bạt trên sô pha lên rồi ngồi xuống.
Tôi nói, căn nhà ấy có thể chính là nơi này. Cả khu vực chỉ có đây là nhà ma, nếu viên gạch kia không giấu ở đây thì tôi chịu rồi.
Trước đây nhà anh cũng xảy ra chuyện à? Bạch Khai hiểu sai ý, tưởng tôi chuyển nhà vì chỗ này có người chết.
Không phải, hồi nào có dịp tôi sẽ giải thích sau. Anh xem thử viên gạch có thể được giấu ở đâu?
Đây không phải việc của tôi, nói rồi Bạch Khai lại lôi miếng vải đen ra. Lần thứ hai tôi nhìn thấy con côn trùng gớm ghiếc kia, trông nó khỏe khoắn hơn trước rất nhiều. Đôi cánh đã hoàn toàn biến mất, sau khi được thả ra, nó liền bò loạn xạ trên bàn. Tôi thấy ở chỗ nối liền giữa bụng và thân trên, Bạch Khai còn xuyên một sợi chỉ đỏ cho nó, trông mắc cười hệt như mang vòng cổ cho thú cưng.
Sau đó Bạch Khai thả con sâu xuống đất, hai chúng tôi thấy nó lập tức bò về phía một bức tường.
Hết quyển 3 chương 72: Tìm gạch
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.