Hung Trạch Bút Kí - Tâm Trạch Liệp Nhân
Chương 98: Trên mặt đất
Nhị Thập Tam
17/07/2024
Tình hình bây giờ cũng chẳng thể trông cậy vào người khác, tôi nhìn kỹ nơi đây thêm một lần nữa, phát hiện căn hầm trữ đồ này có sự khác biệt về ánh sáng.
Ở vị trí trung tâm của căn hầm, vài tia sáng le lói từ đỉnh chiếu xuống đất.
Tôi bước đến, quả nhiên trông thấy trên đỉnh có trổ một cánh cửa. Đó là loại cửa gỗ cũ kỹ, tuy nó đang được đóng lại nhưng các góc cạnh đã bị mài mòn theo thời gian, nhờ đó ánh sáng mới có thể lọt qua những kẽ hở ấy.
Căn hầm không cao lắm, song giơ tay lên cũng chẳng thể chạm tới nóc được.
Tôi bèn nhún người bật nhảy rồi vươn tay giữ lấy cánh cửa hòng mở nó ra, ánh sáng từ bên ngoài rọi thẳng vào mặt khiến tôi phải nhắm tịt mắt lại. Một lát sau, khi đã quen với ánh sáng, tôi mới đưa mắt quan sát quang cảnh bên ngoài. Mặc dù không rõ về vị trí chính xác của mình, nhưng bầu trời trong vắt nơi rừng núi Đông Bắc thì không thể lẫn vào đâu được, ít nhất nó khiến tôi tin rằng mình chỉ đang loanh quanh ở khu vực thôn xóm này thôi.
Tuy nhiên không có cái thang nào để trèo lên, nếu muốn ra khỏi căn hầm thì rất phiền phức.
Sức bật của tôi khá làng nhàng, mà thể lực của tôi cũng bình thường nốt. Nhìn quanh một vòng, đến cả một chỗ để mượn lực cũng chẳng có. Nhất thời tôi lâm vào thế bí.
Cuối cùng tôi chỉ đành dùng biện pháp đơn giản và khả thi nhất, đó chính là cố sức nhảy bật lên giữ lấy mép cửa, sau đó dựa vào sức lực từ hai cánh tay, dùng tư thế như đang hít xà, thò đầu ra bên ngoài.
Trèo ra khỏi hầm, tôi mệt đến chết đi sống lại. Quần áo trên người vốn dày nặng, sau lưng tôi đã mướt mồ hôi.
Ngoài trời vẫn đổ tuyết lớn, không hề bắt gặp bóng dáng của bất cứ người nào, thậm chí cả tiếng gió thổi cũng chẳng nghe thấy. Mọi thứ chìm vào tĩnh lặng đến đáng sợ.
Tôi ngẩng đầu nhìn, cách đó không xa là một căn nhà hai tầng được xây theo phong cách của thập niên 60-70 ở thế kỷ trước. Tôi nhớ ngày mình còn nhỏ, nhà của bà ngoại tôi cũng tương tự thế này. Mặt ngoài trông như biệt thự, thật ra không gian bên trong khá chật chội. Hơn nữa một tòa nhà không chỉ có một hộ gia đình sinh sống, thành thử đã chật lại còn chật hơn, thậm chí phòng bếp và phòng vệ sinh cũng phải dùng chung.
Tòa nhà kia đã bị bỏ hoang từ lâu, thoạt trông khá mục nát. Cửa sổ đã mất lớp kính, còn chẳng có cả lớp nhựa dày để bọc tạm. E rằng đây chính là nguyên do lão Phùng muốn tôi đến, vì vậy tôi phủi hết tuyết trên người rồi đi tới gần căn nhà.
Không biết tôi đã gặp bao nhiêu căn nhà rồi, nhà ma nhà quỷ gì cũng có, đương nhiên căn nhà này chẳng thể dọa tôi được. Ngược lại, nó mang đến cảm giác thân thương như nhà của bà ngoại tôi trong ký ức.
Dường như trước nhà từng có một khoảnh sân vườn, nhưng vì hoang tàn một thời gian dài nên chỉ sót lại mỗi bức tường đổ nát. Tôi lấy làm lạ, gạch xây tường không có dấu hiệu bị ăn xén ăn bớt nguyên vật liệu, cho dù gió vùng Đông Bắc mạnh đến đâu chăng nữa thì cũng không thể phá nát cả bức tường như thế này được? Nếu xảy ra động đất, đáng lẽ tòa nhà cũng không còn nguyên vẹn nữa rồi.
Bước qua sân vườn phủ đầy tuyết, tôi thấy cửa nhà đang đóng lại. Tôi gõ hai tiếng rồi mới đẩy vào, cánh cửa liền vang lên âm thanh kẽo kẹt quen thuộc, lung lay như sắp bung ra.
Nhờ ánh sáng tự nhiên bên ngoài mà trong nhà không tối lắm, tôi nhìn lướt qua, đồ gia dụng vẫn còn đó nhưng đều đã bị hư hỏng và rách nát. Ngoại trừ tro bụi bám dưới sàn, có khá nhiều lá cây và cành khô vương vãi, hình như bị gió cuốn vào.
Tôi giậm chân mấy cái, tiếng vang trong nhà rất rõ ràng, trên nóc lại có bụi rơi xuống. Tôi chỉ sợ mình làm sụp nhà nên đành cẩn thận hết sức có thể.
Vào sâu bên trong mới biết tuy mặt ngoài căn nhà giống nhà bà ngoại tôi nhưng bên trong lại khác hẳn. Không gian trong này vô cùng rộng rãi, xét về bố cục, có vẻ chỉ có một hộ gia đình sinh sống. Ở thời đại đó, có một ngôi nhà khang trang như vậy ắt hẳn không phải là người bình thường. Tuy nhiên tôi vẫn thấy khó hiểu, nếu đã là người không tầm thường thì cần gì phải dọn nhà đến cái chốn vắng dấu chân người thế này? Hiện tại trong thôn cũng chỉ có hơn hai mươi nhân mạng, vậy thì những thập niên trước ở đây là bãi đất hoang cũng nên. Làm sao họ có thể sống ở nơi này?
Sau khi dạo một vòng, tôi không tìm được bất cứ một đồ vật nào chứa đựng manh mối. Tuy nhiên có rất nhiều dấu chân của dã thú, điều này khiến tôi lấy làm lo lắng.
Dù không tìm được đồ vật gì đặc biệt nhưng vẫn có vài thu hoạch. Ít nhất tôi có thể biết được người nhà này rời đi khá ung dung và thong thả, đồ đạc đều mang theo hết, ngay cả một món trang trí cũng chẳng dư lại.
Bỗng nhiên tôi nhận ra có lẽ suy đoán của mình đã sai lầm, nếu tất cả đồ đạc đều biến mất sạch sẽ, liệu có phải người nhà này cũng đã bị xử lý gọn giống như vậy không?
Tôi chần chừ một lát rồi cũng lên tầng hai, tiếng chân giẫm lên cầu thang kêu răng rắc không khác gì trong phim kinh dị. Cầu thang được làm từ gỗ, đã sắp sập xuống đến nơi. Mỗi bước tôi đi hết sức cẩn thận, càng lên cao trái tim tôi cũng vọt lên tận cổ họng, bởi vì cứ thêm một bậc thì tỷ lệ thương tích khi ngã xuống cũng tăng theo. May mà tôi vẫn bình yên lên được tầng hai. Nhìn quanh, trên này có vài căn phòng, tôi bèn vào căn phòng cách mình gần nhất.
Khung cảnh ở đây làm tôi vô cùng bất ngờ, căn phòng mà tôi đang đứng là phòng ngủ. Khác với dưới lầu, trong phòng vẫn còn dư lại một số đồ đạc, bao gồm đồng hồ báo thức kiểu cũ, điện thoại di động kiểu cũ, thậm chí có cả ly uống nước, hộp đựng cơm bằng nhôm. Chẳng qua trên đồ vật không có in gì cả, điều này khiến tôi thấy hơi thất vọng. Vào thời ấy, đồ dùng sinh hoạt thường không do tự mình sắm sửa mà được đơn vị công tác phát cho, vì vậy ở trên đó sẽ viết tên của đơn vị. Mới nãy tôi cứ ngỡ mình đã tìm được manh mối rồi chứ.
Sau khi đưa mắt quan sát khắp phòng, tôi cũng không thấy đồ đạc nào khác nữa. Tôi xốc tấm thảm trên giường lên, vẫn chẳng có gì.
Thế là tôi bèn đi đến căn phòng thứ hai.
Bên cạnh căn phòng vừa rồi cũng là một phòng ngủ khác. Bố cục của nó gần giống nhau, song đồ đạc trong này lại ít hơn, chỉ có hai cây bút chì đã mòn hết. Trên giường không trải thảm. Tôi nhìn một chốc rồi lại quay ra.
Phòng thứ ba lớn hơn một chút, trông cách sắp xếp của nó có vẻ là phòng làm việc, nhưng thoạt nhìn cũng khá giống phòng trà.
Một bên phòng đặt giá sách rất lớn nhưng trống rỗng, đến cả một tờ giấy cũng chẳng có. Tuy nhiên ở vị trí gần cửa sổ có một tấm thảm lông dê bị cuộn lại. Tôi bèn trải nó ra, bụi bặm lập tức bay tứ tung khiến tôi ho khan mấy tiếng. Trong thảm không có thứ gì, nhưng trên đó đọng lại từng mảng cáu bẩn, tôi có trực giác đây là vết máu, song cũng chẳng thể đoán biết được. Nếu là thật, vậy thì có thể trong căn phòng này đã từng có người chết. Mặc dù căn phòng rộng rãi thoải mái nhưng không hề lưu lại bất cứ thứ gì. Tôi không muốn nán lại đây thêm nữa, bèn đi xem xét gian phòng cuối cùng.
Lúc bước vào, tôi đã không khỏi sửng sốt. Chẳng biết có phải do tác dụng tâm lý hay không, tôi bỗng cảm thấy căn phòng này cực kỳ quen thuộc.
Dường như chỉ mỗi bố cục phòng này bị hủy hoại, tất cả đồ gia dụng đều chất chồng sang một bên, không gian trống còn lại rất lớn. Phía bên kia phòng là một chiếc tủ sắt, ổ khóa đã bị mở ra.
Tôi chưa vội đi xem tủ sắt, chỉ quan sát đống đồ đạc kia trước, cũng toàn là ghế tựa, sô pha, ngoài ra còn có một cái bàn. Tôi không tìm thấy thứ gì khác, bèn quay sang định mở tủ sắt ra coi.
Bỗng nhiên tôi quay phắt đầu lại, bởi tôi đã nhận ra vì sao mình lại cảm thấy nơi này quen mắt, mẹ kiếp, tôi từng thấy nó trong giấc mộng rồi.
Lần đó, tôi đã nhìn thấy một người ngồi vẽ chiếc quan tài khổng lồ ở trong chính căn phòng này!
Chết tiệt, tòa nhà này thật sự tồn tại!
Lông tơ trên người dựng đứng hết lên, tôi chắc chắn căn nhà này có liên quan tới Âm Hà!
Nếu vậy thì kể cả lão Phùng và thôn dân ở đây đều không thể thoát khỏi can hệ!
Quả nhiên chúng tôi đã tới đúng nơi, nhưng vì sao lão Phùng lại muốn một mình tôi đến đây?
Nghĩ hoài nghĩ mãi mà cũng không hiểu, tôi đành kéo cửa tủ sắt ra. Chiếc tủ được làm rất thô thiển, nhiều chỗ mối hàn còn không được mạ lại, gỉ sét bám cứng.
Sau khi mở ra mới thấy bên trong có khá nhiều đồ lộn xộn. Tôi không thể nhìn hết được, đành lôi từng thứ một ra quan sát.
Tôi sửng sốt, không biết tác dụng chính của cái tủ sắt này là gì, nếu bảo là đựng đồ linh tinh thì trong đó có cả một đoạn dây giày cũ, còn nếu dùng để vứt rác thì tôi lại tìm được mấy tờ tiền nhân dân tệ ngày xưa. Tôi càng xem thì càng phát hiện ra nhiều thứ bất ngờ. Không chỉ có mấy tờ tiền bản cũ, thậm chí có cả tờ 100 nhân dân tệ đang lưu hành trên thị trường.
Tôi nhét tiền vào trong túi, ánh mắt lại vô tình bắt gặp một tấm danh thiếp.
Ở vị trí trung tâm của căn hầm, vài tia sáng le lói từ đỉnh chiếu xuống đất.
Tôi bước đến, quả nhiên trông thấy trên đỉnh có trổ một cánh cửa. Đó là loại cửa gỗ cũ kỹ, tuy nó đang được đóng lại nhưng các góc cạnh đã bị mài mòn theo thời gian, nhờ đó ánh sáng mới có thể lọt qua những kẽ hở ấy.
Căn hầm không cao lắm, song giơ tay lên cũng chẳng thể chạm tới nóc được.
Tôi bèn nhún người bật nhảy rồi vươn tay giữ lấy cánh cửa hòng mở nó ra, ánh sáng từ bên ngoài rọi thẳng vào mặt khiến tôi phải nhắm tịt mắt lại. Một lát sau, khi đã quen với ánh sáng, tôi mới đưa mắt quan sát quang cảnh bên ngoài. Mặc dù không rõ về vị trí chính xác của mình, nhưng bầu trời trong vắt nơi rừng núi Đông Bắc thì không thể lẫn vào đâu được, ít nhất nó khiến tôi tin rằng mình chỉ đang loanh quanh ở khu vực thôn xóm này thôi.
Tuy nhiên không có cái thang nào để trèo lên, nếu muốn ra khỏi căn hầm thì rất phiền phức.
Sức bật của tôi khá làng nhàng, mà thể lực của tôi cũng bình thường nốt. Nhìn quanh một vòng, đến cả một chỗ để mượn lực cũng chẳng có. Nhất thời tôi lâm vào thế bí.
Cuối cùng tôi chỉ đành dùng biện pháp đơn giản và khả thi nhất, đó chính là cố sức nhảy bật lên giữ lấy mép cửa, sau đó dựa vào sức lực từ hai cánh tay, dùng tư thế như đang hít xà, thò đầu ra bên ngoài.
Trèo ra khỏi hầm, tôi mệt đến chết đi sống lại. Quần áo trên người vốn dày nặng, sau lưng tôi đã mướt mồ hôi.
Ngoài trời vẫn đổ tuyết lớn, không hề bắt gặp bóng dáng của bất cứ người nào, thậm chí cả tiếng gió thổi cũng chẳng nghe thấy. Mọi thứ chìm vào tĩnh lặng đến đáng sợ.
Tôi ngẩng đầu nhìn, cách đó không xa là một căn nhà hai tầng được xây theo phong cách của thập niên 60-70 ở thế kỷ trước. Tôi nhớ ngày mình còn nhỏ, nhà của bà ngoại tôi cũng tương tự thế này. Mặt ngoài trông như biệt thự, thật ra không gian bên trong khá chật chội. Hơn nữa một tòa nhà không chỉ có một hộ gia đình sinh sống, thành thử đã chật lại còn chật hơn, thậm chí phòng bếp và phòng vệ sinh cũng phải dùng chung.
Tòa nhà kia đã bị bỏ hoang từ lâu, thoạt trông khá mục nát. Cửa sổ đã mất lớp kính, còn chẳng có cả lớp nhựa dày để bọc tạm. E rằng đây chính là nguyên do lão Phùng muốn tôi đến, vì vậy tôi phủi hết tuyết trên người rồi đi tới gần căn nhà.
Không biết tôi đã gặp bao nhiêu căn nhà rồi, nhà ma nhà quỷ gì cũng có, đương nhiên căn nhà này chẳng thể dọa tôi được. Ngược lại, nó mang đến cảm giác thân thương như nhà của bà ngoại tôi trong ký ức.
Dường như trước nhà từng có một khoảnh sân vườn, nhưng vì hoang tàn một thời gian dài nên chỉ sót lại mỗi bức tường đổ nát. Tôi lấy làm lạ, gạch xây tường không có dấu hiệu bị ăn xén ăn bớt nguyên vật liệu, cho dù gió vùng Đông Bắc mạnh đến đâu chăng nữa thì cũng không thể phá nát cả bức tường như thế này được? Nếu xảy ra động đất, đáng lẽ tòa nhà cũng không còn nguyên vẹn nữa rồi.
Bước qua sân vườn phủ đầy tuyết, tôi thấy cửa nhà đang đóng lại. Tôi gõ hai tiếng rồi mới đẩy vào, cánh cửa liền vang lên âm thanh kẽo kẹt quen thuộc, lung lay như sắp bung ra.
Nhờ ánh sáng tự nhiên bên ngoài mà trong nhà không tối lắm, tôi nhìn lướt qua, đồ gia dụng vẫn còn đó nhưng đều đã bị hư hỏng và rách nát. Ngoại trừ tro bụi bám dưới sàn, có khá nhiều lá cây và cành khô vương vãi, hình như bị gió cuốn vào.
Tôi giậm chân mấy cái, tiếng vang trong nhà rất rõ ràng, trên nóc lại có bụi rơi xuống. Tôi chỉ sợ mình làm sụp nhà nên đành cẩn thận hết sức có thể.
Vào sâu bên trong mới biết tuy mặt ngoài căn nhà giống nhà bà ngoại tôi nhưng bên trong lại khác hẳn. Không gian trong này vô cùng rộng rãi, xét về bố cục, có vẻ chỉ có một hộ gia đình sinh sống. Ở thời đại đó, có một ngôi nhà khang trang như vậy ắt hẳn không phải là người bình thường. Tuy nhiên tôi vẫn thấy khó hiểu, nếu đã là người không tầm thường thì cần gì phải dọn nhà đến cái chốn vắng dấu chân người thế này? Hiện tại trong thôn cũng chỉ có hơn hai mươi nhân mạng, vậy thì những thập niên trước ở đây là bãi đất hoang cũng nên. Làm sao họ có thể sống ở nơi này?
Sau khi dạo một vòng, tôi không tìm được bất cứ một đồ vật nào chứa đựng manh mối. Tuy nhiên có rất nhiều dấu chân của dã thú, điều này khiến tôi lấy làm lo lắng.
Dù không tìm được đồ vật gì đặc biệt nhưng vẫn có vài thu hoạch. Ít nhất tôi có thể biết được người nhà này rời đi khá ung dung và thong thả, đồ đạc đều mang theo hết, ngay cả một món trang trí cũng chẳng dư lại.
Bỗng nhiên tôi nhận ra có lẽ suy đoán của mình đã sai lầm, nếu tất cả đồ đạc đều biến mất sạch sẽ, liệu có phải người nhà này cũng đã bị xử lý gọn giống như vậy không?
Tôi chần chừ một lát rồi cũng lên tầng hai, tiếng chân giẫm lên cầu thang kêu răng rắc không khác gì trong phim kinh dị. Cầu thang được làm từ gỗ, đã sắp sập xuống đến nơi. Mỗi bước tôi đi hết sức cẩn thận, càng lên cao trái tim tôi cũng vọt lên tận cổ họng, bởi vì cứ thêm một bậc thì tỷ lệ thương tích khi ngã xuống cũng tăng theo. May mà tôi vẫn bình yên lên được tầng hai. Nhìn quanh, trên này có vài căn phòng, tôi bèn vào căn phòng cách mình gần nhất.
Khung cảnh ở đây làm tôi vô cùng bất ngờ, căn phòng mà tôi đang đứng là phòng ngủ. Khác với dưới lầu, trong phòng vẫn còn dư lại một số đồ đạc, bao gồm đồng hồ báo thức kiểu cũ, điện thoại di động kiểu cũ, thậm chí có cả ly uống nước, hộp đựng cơm bằng nhôm. Chẳng qua trên đồ vật không có in gì cả, điều này khiến tôi thấy hơi thất vọng. Vào thời ấy, đồ dùng sinh hoạt thường không do tự mình sắm sửa mà được đơn vị công tác phát cho, vì vậy ở trên đó sẽ viết tên của đơn vị. Mới nãy tôi cứ ngỡ mình đã tìm được manh mối rồi chứ.
Sau khi đưa mắt quan sát khắp phòng, tôi cũng không thấy đồ đạc nào khác nữa. Tôi xốc tấm thảm trên giường lên, vẫn chẳng có gì.
Thế là tôi bèn đi đến căn phòng thứ hai.
Bên cạnh căn phòng vừa rồi cũng là một phòng ngủ khác. Bố cục của nó gần giống nhau, song đồ đạc trong này lại ít hơn, chỉ có hai cây bút chì đã mòn hết. Trên giường không trải thảm. Tôi nhìn một chốc rồi lại quay ra.
Phòng thứ ba lớn hơn một chút, trông cách sắp xếp của nó có vẻ là phòng làm việc, nhưng thoạt nhìn cũng khá giống phòng trà.
Một bên phòng đặt giá sách rất lớn nhưng trống rỗng, đến cả một tờ giấy cũng chẳng có. Tuy nhiên ở vị trí gần cửa sổ có một tấm thảm lông dê bị cuộn lại. Tôi bèn trải nó ra, bụi bặm lập tức bay tứ tung khiến tôi ho khan mấy tiếng. Trong thảm không có thứ gì, nhưng trên đó đọng lại từng mảng cáu bẩn, tôi có trực giác đây là vết máu, song cũng chẳng thể đoán biết được. Nếu là thật, vậy thì có thể trong căn phòng này đã từng có người chết. Mặc dù căn phòng rộng rãi thoải mái nhưng không hề lưu lại bất cứ thứ gì. Tôi không muốn nán lại đây thêm nữa, bèn đi xem xét gian phòng cuối cùng.
Lúc bước vào, tôi đã không khỏi sửng sốt. Chẳng biết có phải do tác dụng tâm lý hay không, tôi bỗng cảm thấy căn phòng này cực kỳ quen thuộc.
Dường như chỉ mỗi bố cục phòng này bị hủy hoại, tất cả đồ gia dụng đều chất chồng sang một bên, không gian trống còn lại rất lớn. Phía bên kia phòng là một chiếc tủ sắt, ổ khóa đã bị mở ra.
Tôi chưa vội đi xem tủ sắt, chỉ quan sát đống đồ đạc kia trước, cũng toàn là ghế tựa, sô pha, ngoài ra còn có một cái bàn. Tôi không tìm thấy thứ gì khác, bèn quay sang định mở tủ sắt ra coi.
Bỗng nhiên tôi quay phắt đầu lại, bởi tôi đã nhận ra vì sao mình lại cảm thấy nơi này quen mắt, mẹ kiếp, tôi từng thấy nó trong giấc mộng rồi.
Lần đó, tôi đã nhìn thấy một người ngồi vẽ chiếc quan tài khổng lồ ở trong chính căn phòng này!
Chết tiệt, tòa nhà này thật sự tồn tại!
Lông tơ trên người dựng đứng hết lên, tôi chắc chắn căn nhà này có liên quan tới Âm Hà!
Nếu vậy thì kể cả lão Phùng và thôn dân ở đây đều không thể thoát khỏi can hệ!
Quả nhiên chúng tôi đã tới đúng nơi, nhưng vì sao lão Phùng lại muốn một mình tôi đến đây?
Nghĩ hoài nghĩ mãi mà cũng không hiểu, tôi đành kéo cửa tủ sắt ra. Chiếc tủ được làm rất thô thiển, nhiều chỗ mối hàn còn không được mạ lại, gỉ sét bám cứng.
Sau khi mở ra mới thấy bên trong có khá nhiều đồ lộn xộn. Tôi không thể nhìn hết được, đành lôi từng thứ một ra quan sát.
Tôi sửng sốt, không biết tác dụng chính của cái tủ sắt này là gì, nếu bảo là đựng đồ linh tinh thì trong đó có cả một đoạn dây giày cũ, còn nếu dùng để vứt rác thì tôi lại tìm được mấy tờ tiền nhân dân tệ ngày xưa. Tôi càng xem thì càng phát hiện ra nhiều thứ bất ngờ. Không chỉ có mấy tờ tiền bản cũ, thậm chí có cả tờ 100 nhân dân tệ đang lưu hành trên thị trường.
Tôi nhét tiền vào trong túi, ánh mắt lại vô tình bắt gặp một tấm danh thiếp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.