Hướng Dẫn Cách Sinh Tồn Và Nuôi Dưỡng Bé Cún Phúc Hắc Ở Mạt Thế
Chương 40: Nuôi Dưỡng Bé Cún Phúc Hắc Ở Mạt Thế
Thạch Lựu
08/11/2024
Mạc Phi nghĩ đến việc nếu tiếp tục ở bên anh thì mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt anh, trong đầu cô chỉ hiện lên cảnh hai người họ quan hệ tình dục mãnh liệt, cô xấu hổ đến phát điên mất.
Sự thay đổi lớn trong mối quan hệ của hai người cho đến nay vẫn khiến cô không thể chấp nhận được.
Cô cần một mình tĩnh tâm, thư giãn đầu óc.
"Lạ thật." Ra khỏi cửa hàng đồ dùng leo núi quen thuộc sau khi lấy được những thứ cần thiết, cô cảm thấy có gì đó không ổn.
Nhiệm vụ hôm nay rất suôn sẻ nhưng lại... quá suôn sẻ.
Có vẻ như từ khi cô lên bờ ở ven sông, cô rất ít khi gặp phải thây ma và người sống sót.
Thành phố yên tĩnh lạ thường, những tiếng gầm gừ của lũ thây ma thường lang thang ở góc phố, những cuộc trò chuyện của những người sống sót run rẩy trong sự cô lập, dường như đã biến mất trong một đêm.
Chuyện gì đã xảy ra khiến thành phố vẫn còn con người này hoàn toàn chìm vào im lặng.
Một suy đoán kỳ lạ và vô lý xuất hiện trong đầu cô.
Cô nhanh chóng trèo lên tường tòa nhà bên cạnh, đến tầng cao nhất để quan sát———
Xa xa, một đám vật thể màu xám đen khổng lồ chất đống lại với nhau, tràn vào thành phố như thủy triều.
Cô dùng sức che chặt miệng mình, cố gắng nuốt xuống tiếng kêu kinh hoàng trong cổ họng.
Đó là... đó thực sự là...
— Đám thây ma khổng lồ chỉ tồn tại trong lời đồn của những người sống sót.
Đây là một nhóm thây ma khổng lồ tự tập hợp lại khi thành phố hoàn toàn sụp đổ và không còn nguồn thức ăn. Giống như châu chấu, đàn thây ma sẽ nuốt chửng mọi sinh vật trên đường đi.
Trước đây, cô vẫn nghĩ rằng đó chỉ là lời đồn thổi của mọi người.
Nhưng giờ thì nó đã trở thành sự thật và đang ở ngay trước mắt.
Ý nghĩ đầu tiên của Mạc Phi là về nhà.
Bờ bên kia sông đủ an toàn, chỉ cần cô nhanh chóng đi thuyền theo đường cũ trở về thì sẽ không có vấn đề gì.
Nhưng khi cô thở hồng hộc chạy đến nơi ẩn nấp bên bờ sông, chiếc thuyền gỗ nhỏ đã biến mất.
Chết tiệt. Cô thầm chửi, chắc chắn là lại bị một kẻ nào đó muốn trốn khỏi đám thây ma khổng lồ lấy mất rồi.
Lúc này, đám thây ma khổng lồ đã đến gần hơn, việc thay đổi lộ trình quay trở lại thành phố để tìm nơi ẩn náu là không khả thi, cô chỉ có thể chạy dọc theo bờ sông.
Phía trước không xa có một cây cầu lớn bị đánh bom chỉ còn một nửa, tìm một nơi ẩn nấp ở đó cũng là một cách không tệ.
Khi đến cây cầu, tiếng ồn lớn phát ra từ đám thây ma khổng lồ đã có thể nghe thấy rõ ràng.
Đứng ở cuối cây cầu bị phá hủy, cô cố nén nỗi sợ hãi trong lòng, lấy móc kim loại và dây an toàn đã thu thập được ở cửa hàng đồ dùng leo núi ra, buộc vào thắt lưng, rồi móc vào một thanh lan can bên cầu.
Nước sông chảy xiết, có màu xanh lục kỳ lạ, trông hơi đáng sợ.
Chắc là sẽ không bị chết đuối đâu, cô nghĩ. Sau đó hít một hơi thật sâu và nhảy xuống.
Sự thay đổi lớn trong mối quan hệ của hai người cho đến nay vẫn khiến cô không thể chấp nhận được.
Cô cần một mình tĩnh tâm, thư giãn đầu óc.
"Lạ thật." Ra khỏi cửa hàng đồ dùng leo núi quen thuộc sau khi lấy được những thứ cần thiết, cô cảm thấy có gì đó không ổn.
Nhiệm vụ hôm nay rất suôn sẻ nhưng lại... quá suôn sẻ.
Có vẻ như từ khi cô lên bờ ở ven sông, cô rất ít khi gặp phải thây ma và người sống sót.
Thành phố yên tĩnh lạ thường, những tiếng gầm gừ của lũ thây ma thường lang thang ở góc phố, những cuộc trò chuyện của những người sống sót run rẩy trong sự cô lập, dường như đã biến mất trong một đêm.
Chuyện gì đã xảy ra khiến thành phố vẫn còn con người này hoàn toàn chìm vào im lặng.
Một suy đoán kỳ lạ và vô lý xuất hiện trong đầu cô.
Cô nhanh chóng trèo lên tường tòa nhà bên cạnh, đến tầng cao nhất để quan sát———
Xa xa, một đám vật thể màu xám đen khổng lồ chất đống lại với nhau, tràn vào thành phố như thủy triều.
Cô dùng sức che chặt miệng mình, cố gắng nuốt xuống tiếng kêu kinh hoàng trong cổ họng.
Đó là... đó thực sự là...
— Đám thây ma khổng lồ chỉ tồn tại trong lời đồn của những người sống sót.
Đây là một nhóm thây ma khổng lồ tự tập hợp lại khi thành phố hoàn toàn sụp đổ và không còn nguồn thức ăn. Giống như châu chấu, đàn thây ma sẽ nuốt chửng mọi sinh vật trên đường đi.
Trước đây, cô vẫn nghĩ rằng đó chỉ là lời đồn thổi của mọi người.
Nhưng giờ thì nó đã trở thành sự thật và đang ở ngay trước mắt.
Ý nghĩ đầu tiên của Mạc Phi là về nhà.
Bờ bên kia sông đủ an toàn, chỉ cần cô nhanh chóng đi thuyền theo đường cũ trở về thì sẽ không có vấn đề gì.
Nhưng khi cô thở hồng hộc chạy đến nơi ẩn nấp bên bờ sông, chiếc thuyền gỗ nhỏ đã biến mất.
Chết tiệt. Cô thầm chửi, chắc chắn là lại bị một kẻ nào đó muốn trốn khỏi đám thây ma khổng lồ lấy mất rồi.
Lúc này, đám thây ma khổng lồ đã đến gần hơn, việc thay đổi lộ trình quay trở lại thành phố để tìm nơi ẩn náu là không khả thi, cô chỉ có thể chạy dọc theo bờ sông.
Phía trước không xa có một cây cầu lớn bị đánh bom chỉ còn một nửa, tìm một nơi ẩn nấp ở đó cũng là một cách không tệ.
Khi đến cây cầu, tiếng ồn lớn phát ra từ đám thây ma khổng lồ đã có thể nghe thấy rõ ràng.
Đứng ở cuối cây cầu bị phá hủy, cô cố nén nỗi sợ hãi trong lòng, lấy móc kim loại và dây an toàn đã thu thập được ở cửa hàng đồ dùng leo núi ra, buộc vào thắt lưng, rồi móc vào một thanh lan can bên cầu.
Nước sông chảy xiết, có màu xanh lục kỳ lạ, trông hơi đáng sợ.
Chắc là sẽ không bị chết đuối đâu, cô nghĩ. Sau đó hít một hơi thật sâu và nhảy xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.