Chương 102: Phiên ngoại 1: Chuyện làm hoàng hậu (1)
xitaqueen
18/11/2020
Lễ đăng cơ tổ chức long trọng, còn phát sóng trực tiếp trên toàn mạng tổng bộ.
Lễ đăng cơ hoàng cung rộng cửa đón khách, thị vệ mặc chế phục hướng dẫn khách vào trong, rất nhiều người tụ tập bên ngoài cầm theo hoa tươi tới chúc phúc.
Đế quốc Thú nhân nhiệm kỳ mới không có hỗn loạn gì, thường thường dân tình chỉ lên mạng bàn luận về quần áo trang sức của hoàng thất.
Biểu hiện lần này của Thư Thư vẫn hoàn mỹ như vậy – lần trước quả thực giống như muốn đi ôm chân Phật phải hi sinh biết bao nhiêu!
Nắm tay hai đứa nhỏ theo sát bên người Edgar, Thư Thư thoạt nhìn vô cùng nghiêm túc, chỉ là gương mặt vẫn búng ra sữa có hơi không phù hợp....
"Hoàng hậu đáng yêu ghê!"
"Hai vị hoàng tử càng đáng yêu hơn, nhìn khuôn mặt ra dáng quá kìa, hihi."
"Hoàng hậu mang hai đứa nhỏ như là hai đứa em trai ý, không biết dưỡng da thế nào a."
"Mới 20 mà..."
...
Mọi người kính nể nhìn Thư Thư, mới 20 tuổi, nhiều người 20 tuổi còn đang đọc sách chưa xong, hoàng hậu đã làm được biết bao nhiêu là chuyện.
Thư Thư cố chịu tới hết lễ đăng cơ, sau khi kết thúc thì nằm liệt trên sô pha, vừa ăn vừa đọc tin tức, xem đến hớn hở mặt mày.
Nhiều người khen cậu nè, xem đi, cậu mới tuyệt vời làm sao.
Còn nữa, hoàng hậu đương nhiệm thiệt uy phong a... Thư Thư nhìn người trên mạng gọi mình hoàng hậu, chợt liên tưởng tới mấy bộ phim hoàng cung bí sử mình từng xem cùng chủ nhân.
Nhiều nữ nhân tranh đến tranh đi, còn không phải vì vị trí hoàng hậu này sao? Giờ cậu là hoàng hậu rồi... Thư Thư trở mình, đột nhiên nhìn về phía Edgar: "Hoàng thượng, về sao ngài đừng bắt thiếp phải sinh thêm một đám tiểu yêu tinh nha."
Tiểu yêu tinh là cái gì? Edgar có hơi băn khoăn, sau đó nhớ ra hình như Thư Thư vẫn hay tự gọi mình là yêu tinh thì phải. Thế con tiểu yêu tinh... Edgar thoáng nhìn tiểu chuột đồng đang ngồi bên cạnh chơi xếp gỗ: "Nghe em hết, em không muốn sinh thì không sinh nữa." Có hai đứa nhỏ hắn đã thấy mỹ mãn lắm rồi.
Có ý gì? Cậu nói tiểu yêu tinh có sinh cũng không phải cậu sinh cơ mà! Thư Thư trừng Edgar, giận.
Edgar chỉ thấy không thể nào hiểu được, chẳng hiểu sao mình lại bị trừng nữa, hắn nói gì sai sao?
Thư Thư chẳng qua nhớ ra mấy câu đối thoại trong phim cung đấu nên hỏi một câu, không hỏi được thì thôi, lấy đồ ăn vặt ra cắn răng rắc.
Tiểu chuột đồng liếc nhìn Thư Thư, bắt chước cậu lấy đồ ăn ra cắn răng rắc.
Nhìn Thư Thư và tiểu chuột đồng ăn vặt liên hồi, rắn nhỏ buồn bực, nó không có túi ăn, trên người không mang đồ gì theo được, thế nhưng lăn lộn một vòng cũng thấy đói bụng lắm...
Hài tử đáng thương... Edgar cho người bưng lên một mâm thịt lớn.
Thịt này chuẩn bị cho rắn nhỏ ăn, không cắt nhỏ, rắn nhỏ cầm từng miếng lên ngoạm xuống.
Rắn nhỏ ăn ngon miệng như vậy, tiểu chuột đồng mon men lại gần cọ cọ, sau đó mâm thịt nhanh chóng giảm bớt, chốc sau chỉ còn một nửa... Tiểu chuột đồng chắc chắn không thể ăn nhiều được cỡ đó, hẳn là giấu hết vào túi rồi đây.
"..." Edgar cạn lời, lại cho người bưng thêm mâm nữa.
Chris và Ian từ ngoài vào liền thấy tôn tử đang ăn thịt viên, cái miệng nhỏ nhai căng phình lên, thoạt nhìn càng đáng yêu hết sức.
Ian lập tức bay thẳng qua chỗ tiểu chuột đồng: "Gary, ăn thịt có ngon chứ? Con muốn ăn thứ khác không nào?"
"Còn Fred có muốn uống miếng nước không?" Hỏi tiểu chuột đồng xong lại hỏi rắn nhỏ.
Gary? Fred? Thư Thư theo bản năng nhìn sang Edgar – gì đây?
"..." Edgar trầm mặc một hồi mới nói: "Lúc trước ta có hỏi em muốn đặt tên con là gì, em nói tùy ý, nên ta lấy hai tên này, có nhắc với em rồi, em còn khen hay mà." Á thú nhân của hắn thật không giống người thường, á thú nhân nào cũng sốt sắng tìm tên cho con, Thư Thư thì sao?
Lúc trước hai người ở bên nhau bao lâu? Thư Thư vẫn cứ rắn nhỏ mà gọi, hoàn toàn không có ý định đặt tên cho nó, chờ khi đứa thứ hai ra đời rồi, lại kêu đứa thứ hai là tiểu chuột đồng, hoặc tiểu Bảo tiểu Bối, nhũ danh chẳng tốn tâm tư này dùng tới giờ... Hắn cũng không biết nên nói gì mới tốt đây.
Thư Thư nghe Edgar giải thích mới nhớ, đúng là lúc ở đọa thú tinh cầu Edgar đã nhắc chuyện đặt tên cho hai đứa, tiếc là cậu nghe rồi để đấy quên khuấy mất...
Hóa ra hai đứa này, một đứa tên Fred, một đưa là Gary a... Thư Thư yên lặng lẩm nhẩm mấy lần, ghi nhớ trong lòng, âm thầm nhắc bản thân không được phép quên.
Ở đây Thư Thư đang nỗ lực nhớ tên hài tử, bên kia, Chris đang chuyển giao sản nghiệp cho Edgar.
Dưới sự trợ giúp của luật sư, các hạng mục tài sản của hoàng thất dưới danh nghĩa của Chris đều chuyển tới cho Edgar, đương nhiên, Chris vẫn giữ lại quyền hưởng hoa hồng cho mình.
Đối với Edgar mà nói, nếu chỉ làm hoàng đế thôi thì còn nhàn rỗi, nhưng bao nhiêu sản nghiệp như vậy... Edgar cảm giác mình không thể nào thả lỏng nổi – bao năm trước kia hắn đều ở trong quân đội, chưa học kinh doanh bao giờ, lúc này lại phải học đủ thứ.
"Mấy ngày này ta sẽ lưu lại giúp đỡ con, chờ khi con quen việc ta sẽ tới tinh cầu Groos nghỉ dưỡng một thời gian." Chris nói.
Edgar gật đầu, bắt đầu nghe cha giảng giải các hạng mục sản nghiệp cần tiếp quản.
Chris và Edgar nói chuyện hồi lâu, xem như chuyển giao gần hết, cùng Edgar và Thư Thư ăn cơm chiều, sau đó mới mang Ian rời đi.
Vừa rời khỏi, Chris mới nãy còn tỏ vẻ mệt mỏi lập tức cười cười với á thú nhân của mình: "Thế nào? Em có vui không? Lần này chúng ta nhẹ nợ rồi nha."
"Trên đời có người nào bẫy con trai mình như anh không?" Ian trừng Chris, trong mắt lại có ý cười.
"Ta nếu bẫy người, cũng không biết trên đời này sẽ có bao nhiêu trông mong bị hố đâu." Chris nói, lại dặn dò Ian: "Mấy ngày nay em dành nhiều thời gian chơi với tụi nhỏ chút, biết đâu lúc đi nghỉ dưỡng lại dụ được chúng nó theo." Trước kia hắn rất bài xích thú nhân khác, dù có là con trai duy nhất, Edgar, hắn cũng khó mà thân cận được, nhưng giờ...
Thú nhân lớn tuổi rồi sẽ thích những thú nhân còn nhỏ hoạt bát đáng yêu, hắn cũng không ngoại lệ.
Ian lập tức tán thành.
Chủ ý này của Chris, y thích!
Edgar đăng cơ xong, Thư Thư liền thành hoàng hậu, mà sinh hoạt khi là hoàng hậu... Thư Thư phát hiện chẳng khác xưa là mấy, chỉ cần ăn ăn ngủ ngủ là được rồi.
Thư Thư vốn không có dã tâm gì, không ăn không ngủ thì chính là lên mạng chơi trò chơi bác sĩ.
Chú ý tới từng động tĩnh của Thư Thư, Ian giới thiệu cho cậu một công việc: "Trước khi kết hôn ta là quân y, sau đó không đảm bảo nổi chức nghiệp, liền mở một bệnh viện, chủ yếu làm từ thiện, tiếp đãi những người thiếu thốn tiền bạc, mỗi ngày tiếp nhận hồ sơ thường xuyên, rất an toàn, con có muốn tới đó làm việc không?" Ian giới thiệu công việc này rất lý tưởng, thời gian thoải mái tự do, còn là sản nghiệp nhà mình, sẽ không phải chịu ủy khuất...
Thư Thư suy xét một hồi liền đồng ý – cậu đang lo thiếu chỗ tôi luyện tay nghề đây, Ian đây là thấy cậu buồn ngủ cho cậu gối đầu a!
Hơn nữa giờ không còn là chuột nữa, làm người phải cho ra dáng, phải có nghề nghiệp đàng hoàng.
Không ngờ một con chuột đồng như mình mà lại có ngày được trở thành bác sĩ được người người tôn kính... Thư Thư đắc ý hết một buổi tối, khoe tới khoe lui với Edgar đã bảy tám lần, sau đó hứng trí bừng bừng đi tới bệnh viện công tác.
Edgar: Chỉ làm bác sĩ thôi mà, có cần hưng phấn tới vậy không?
Bệnh viện này do Ian mở, trước kia y tới lui thường xuyên, không ai còn lạ gì thân phận của con dâu y nữa, ở bệnh viện Thư Thư còn có thể tiếp xúc với đủ loại người bệnh, giúp đỡ bệnh nhân xong còn nhận được sự cảm kích từ bọn họ, cho nên càng ngày càng thích làm công việc này.
Sau đó, chuyện chăm sóc hai đứa nhỏ đương nhiên giao cho Ian lo.
Thư Thư không ý kiến, cậu biết phải hài tử xứng đáng được mọi người yêu thương, nhưng công việc cụ thể phải chăm sóc hài tử thế nào, Ian càng rõ hơn cậu.
Thư Thư nghĩ thoáng nên không phát hiện, còn Edgar đã đoán được chủ đích của Ian rồi nhưng không nói mà thôi.
Hai đứa nhỏ nếu cứ quanh quẩn bên người sẽ chiếm mất sự chú ý của Thư Thư, hiện giờ có người chịu tiếp nhận... Cũng đâu phải chuyện gì xấu?
Ian đúng thực là muốn bồi dưỡng tình cảm với hai đứa cháu, mấy ngày nay quấn quýt không nỡ rời, thế nhưng cũng không có ý chia tách hai đứa nhỏ với gia đình nó, chỉ cần Thư Thư tan tầm sẽ dắt hai đứa đi tìm Thư Thư, hôm nay, y mang hai đứa tới thăm ban của Thư Thư và Jones.
Lúc bọn họ tới, Thư Thư còn đang chẩn bệnh.
Tuy có linh lực nhưng Thư Thư hiểu rõ, nếu ỷ lại vào nó, y thuật sẽ không tiến bộ được, cho nên tận lực hạn chế, hiện giờ đang dùng khoang chữa bệnh kiểm tra toàn thân cho người bệnh, ra dáng làm việc cực kỳ nghiêm túc.
Ian chờ bênh nhân kia kiểm tra xong, đang định gọi Thư Thư thì thấy cậu quay đầu sáng, nét mặt tươi cười hô một tiếng: "Tiểu Bảo tiểu Bối!"
"Mẫu phụ!" Tiểu Bảo tiểu Bối cũng chạy vọt qua, chui vào lòng cậu, sau đó được cậu hôn mỗi đứa một cái thật kêu.
Lễ đăng cơ hoàng cung rộng cửa đón khách, thị vệ mặc chế phục hướng dẫn khách vào trong, rất nhiều người tụ tập bên ngoài cầm theo hoa tươi tới chúc phúc.
Đế quốc Thú nhân nhiệm kỳ mới không có hỗn loạn gì, thường thường dân tình chỉ lên mạng bàn luận về quần áo trang sức của hoàng thất.
Biểu hiện lần này của Thư Thư vẫn hoàn mỹ như vậy – lần trước quả thực giống như muốn đi ôm chân Phật phải hi sinh biết bao nhiêu!
Nắm tay hai đứa nhỏ theo sát bên người Edgar, Thư Thư thoạt nhìn vô cùng nghiêm túc, chỉ là gương mặt vẫn búng ra sữa có hơi không phù hợp....
"Hoàng hậu đáng yêu ghê!"
"Hai vị hoàng tử càng đáng yêu hơn, nhìn khuôn mặt ra dáng quá kìa, hihi."
"Hoàng hậu mang hai đứa nhỏ như là hai đứa em trai ý, không biết dưỡng da thế nào a."
"Mới 20 mà..."
...
Mọi người kính nể nhìn Thư Thư, mới 20 tuổi, nhiều người 20 tuổi còn đang đọc sách chưa xong, hoàng hậu đã làm được biết bao nhiêu là chuyện.
Thư Thư cố chịu tới hết lễ đăng cơ, sau khi kết thúc thì nằm liệt trên sô pha, vừa ăn vừa đọc tin tức, xem đến hớn hở mặt mày.
Nhiều người khen cậu nè, xem đi, cậu mới tuyệt vời làm sao.
Còn nữa, hoàng hậu đương nhiệm thiệt uy phong a... Thư Thư nhìn người trên mạng gọi mình hoàng hậu, chợt liên tưởng tới mấy bộ phim hoàng cung bí sử mình từng xem cùng chủ nhân.
Nhiều nữ nhân tranh đến tranh đi, còn không phải vì vị trí hoàng hậu này sao? Giờ cậu là hoàng hậu rồi... Thư Thư trở mình, đột nhiên nhìn về phía Edgar: "Hoàng thượng, về sao ngài đừng bắt thiếp phải sinh thêm một đám tiểu yêu tinh nha."
Tiểu yêu tinh là cái gì? Edgar có hơi băn khoăn, sau đó nhớ ra hình như Thư Thư vẫn hay tự gọi mình là yêu tinh thì phải. Thế con tiểu yêu tinh... Edgar thoáng nhìn tiểu chuột đồng đang ngồi bên cạnh chơi xếp gỗ: "Nghe em hết, em không muốn sinh thì không sinh nữa." Có hai đứa nhỏ hắn đã thấy mỹ mãn lắm rồi.
Có ý gì? Cậu nói tiểu yêu tinh có sinh cũng không phải cậu sinh cơ mà! Thư Thư trừng Edgar, giận.
Edgar chỉ thấy không thể nào hiểu được, chẳng hiểu sao mình lại bị trừng nữa, hắn nói gì sai sao?
Thư Thư chẳng qua nhớ ra mấy câu đối thoại trong phim cung đấu nên hỏi một câu, không hỏi được thì thôi, lấy đồ ăn vặt ra cắn răng rắc.
Tiểu chuột đồng liếc nhìn Thư Thư, bắt chước cậu lấy đồ ăn ra cắn răng rắc.
Nhìn Thư Thư và tiểu chuột đồng ăn vặt liên hồi, rắn nhỏ buồn bực, nó không có túi ăn, trên người không mang đồ gì theo được, thế nhưng lăn lộn một vòng cũng thấy đói bụng lắm...
Hài tử đáng thương... Edgar cho người bưng lên một mâm thịt lớn.
Thịt này chuẩn bị cho rắn nhỏ ăn, không cắt nhỏ, rắn nhỏ cầm từng miếng lên ngoạm xuống.
Rắn nhỏ ăn ngon miệng như vậy, tiểu chuột đồng mon men lại gần cọ cọ, sau đó mâm thịt nhanh chóng giảm bớt, chốc sau chỉ còn một nửa... Tiểu chuột đồng chắc chắn không thể ăn nhiều được cỡ đó, hẳn là giấu hết vào túi rồi đây.
"..." Edgar cạn lời, lại cho người bưng thêm mâm nữa.
Chris và Ian từ ngoài vào liền thấy tôn tử đang ăn thịt viên, cái miệng nhỏ nhai căng phình lên, thoạt nhìn càng đáng yêu hết sức.
Ian lập tức bay thẳng qua chỗ tiểu chuột đồng: "Gary, ăn thịt có ngon chứ? Con muốn ăn thứ khác không nào?"
"Còn Fred có muốn uống miếng nước không?" Hỏi tiểu chuột đồng xong lại hỏi rắn nhỏ.
Gary? Fred? Thư Thư theo bản năng nhìn sang Edgar – gì đây?
"..." Edgar trầm mặc một hồi mới nói: "Lúc trước ta có hỏi em muốn đặt tên con là gì, em nói tùy ý, nên ta lấy hai tên này, có nhắc với em rồi, em còn khen hay mà." Á thú nhân của hắn thật không giống người thường, á thú nhân nào cũng sốt sắng tìm tên cho con, Thư Thư thì sao?
Lúc trước hai người ở bên nhau bao lâu? Thư Thư vẫn cứ rắn nhỏ mà gọi, hoàn toàn không có ý định đặt tên cho nó, chờ khi đứa thứ hai ra đời rồi, lại kêu đứa thứ hai là tiểu chuột đồng, hoặc tiểu Bảo tiểu Bối, nhũ danh chẳng tốn tâm tư này dùng tới giờ... Hắn cũng không biết nên nói gì mới tốt đây.
Thư Thư nghe Edgar giải thích mới nhớ, đúng là lúc ở đọa thú tinh cầu Edgar đã nhắc chuyện đặt tên cho hai đứa, tiếc là cậu nghe rồi để đấy quên khuấy mất...
Hóa ra hai đứa này, một đứa tên Fred, một đưa là Gary a... Thư Thư yên lặng lẩm nhẩm mấy lần, ghi nhớ trong lòng, âm thầm nhắc bản thân không được phép quên.
Ở đây Thư Thư đang nỗ lực nhớ tên hài tử, bên kia, Chris đang chuyển giao sản nghiệp cho Edgar.
Dưới sự trợ giúp của luật sư, các hạng mục tài sản của hoàng thất dưới danh nghĩa của Chris đều chuyển tới cho Edgar, đương nhiên, Chris vẫn giữ lại quyền hưởng hoa hồng cho mình.
Đối với Edgar mà nói, nếu chỉ làm hoàng đế thôi thì còn nhàn rỗi, nhưng bao nhiêu sản nghiệp như vậy... Edgar cảm giác mình không thể nào thả lỏng nổi – bao năm trước kia hắn đều ở trong quân đội, chưa học kinh doanh bao giờ, lúc này lại phải học đủ thứ.
"Mấy ngày này ta sẽ lưu lại giúp đỡ con, chờ khi con quen việc ta sẽ tới tinh cầu Groos nghỉ dưỡng một thời gian." Chris nói.
Edgar gật đầu, bắt đầu nghe cha giảng giải các hạng mục sản nghiệp cần tiếp quản.
Chris và Edgar nói chuyện hồi lâu, xem như chuyển giao gần hết, cùng Edgar và Thư Thư ăn cơm chiều, sau đó mới mang Ian rời đi.
Vừa rời khỏi, Chris mới nãy còn tỏ vẻ mệt mỏi lập tức cười cười với á thú nhân của mình: "Thế nào? Em có vui không? Lần này chúng ta nhẹ nợ rồi nha."
"Trên đời có người nào bẫy con trai mình như anh không?" Ian trừng Chris, trong mắt lại có ý cười.
"Ta nếu bẫy người, cũng không biết trên đời này sẽ có bao nhiêu trông mong bị hố đâu." Chris nói, lại dặn dò Ian: "Mấy ngày nay em dành nhiều thời gian chơi với tụi nhỏ chút, biết đâu lúc đi nghỉ dưỡng lại dụ được chúng nó theo." Trước kia hắn rất bài xích thú nhân khác, dù có là con trai duy nhất, Edgar, hắn cũng khó mà thân cận được, nhưng giờ...
Thú nhân lớn tuổi rồi sẽ thích những thú nhân còn nhỏ hoạt bát đáng yêu, hắn cũng không ngoại lệ.
Ian lập tức tán thành.
Chủ ý này của Chris, y thích!
Edgar đăng cơ xong, Thư Thư liền thành hoàng hậu, mà sinh hoạt khi là hoàng hậu... Thư Thư phát hiện chẳng khác xưa là mấy, chỉ cần ăn ăn ngủ ngủ là được rồi.
Thư Thư vốn không có dã tâm gì, không ăn không ngủ thì chính là lên mạng chơi trò chơi bác sĩ.
Chú ý tới từng động tĩnh của Thư Thư, Ian giới thiệu cho cậu một công việc: "Trước khi kết hôn ta là quân y, sau đó không đảm bảo nổi chức nghiệp, liền mở một bệnh viện, chủ yếu làm từ thiện, tiếp đãi những người thiếu thốn tiền bạc, mỗi ngày tiếp nhận hồ sơ thường xuyên, rất an toàn, con có muốn tới đó làm việc không?" Ian giới thiệu công việc này rất lý tưởng, thời gian thoải mái tự do, còn là sản nghiệp nhà mình, sẽ không phải chịu ủy khuất...
Thư Thư suy xét một hồi liền đồng ý – cậu đang lo thiếu chỗ tôi luyện tay nghề đây, Ian đây là thấy cậu buồn ngủ cho cậu gối đầu a!
Hơn nữa giờ không còn là chuột nữa, làm người phải cho ra dáng, phải có nghề nghiệp đàng hoàng.
Không ngờ một con chuột đồng như mình mà lại có ngày được trở thành bác sĩ được người người tôn kính... Thư Thư đắc ý hết một buổi tối, khoe tới khoe lui với Edgar đã bảy tám lần, sau đó hứng trí bừng bừng đi tới bệnh viện công tác.
Edgar: Chỉ làm bác sĩ thôi mà, có cần hưng phấn tới vậy không?
Bệnh viện này do Ian mở, trước kia y tới lui thường xuyên, không ai còn lạ gì thân phận của con dâu y nữa, ở bệnh viện Thư Thư còn có thể tiếp xúc với đủ loại người bệnh, giúp đỡ bệnh nhân xong còn nhận được sự cảm kích từ bọn họ, cho nên càng ngày càng thích làm công việc này.
Sau đó, chuyện chăm sóc hai đứa nhỏ đương nhiên giao cho Ian lo.
Thư Thư không ý kiến, cậu biết phải hài tử xứng đáng được mọi người yêu thương, nhưng công việc cụ thể phải chăm sóc hài tử thế nào, Ian càng rõ hơn cậu.
Thư Thư nghĩ thoáng nên không phát hiện, còn Edgar đã đoán được chủ đích của Ian rồi nhưng không nói mà thôi.
Hai đứa nhỏ nếu cứ quanh quẩn bên người sẽ chiếm mất sự chú ý của Thư Thư, hiện giờ có người chịu tiếp nhận... Cũng đâu phải chuyện gì xấu?
Ian đúng thực là muốn bồi dưỡng tình cảm với hai đứa cháu, mấy ngày nay quấn quýt không nỡ rời, thế nhưng cũng không có ý chia tách hai đứa nhỏ với gia đình nó, chỉ cần Thư Thư tan tầm sẽ dắt hai đứa đi tìm Thư Thư, hôm nay, y mang hai đứa tới thăm ban của Thư Thư và Jones.
Lúc bọn họ tới, Thư Thư còn đang chẩn bệnh.
Tuy có linh lực nhưng Thư Thư hiểu rõ, nếu ỷ lại vào nó, y thuật sẽ không tiến bộ được, cho nên tận lực hạn chế, hiện giờ đang dùng khoang chữa bệnh kiểm tra toàn thân cho người bệnh, ra dáng làm việc cực kỳ nghiêm túc.
Ian chờ bênh nhân kia kiểm tra xong, đang định gọi Thư Thư thì thấy cậu quay đầu sáng, nét mặt tươi cười hô một tiếng: "Tiểu Bảo tiểu Bối!"
"Mẫu phụ!" Tiểu Bảo tiểu Bối cũng chạy vọt qua, chui vào lòng cậu, sau đó được cậu hôn mỗi đứa một cái thật kêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.