Hướng Dẫn Chinh Phục Người Trái Đất
Chương 12:
Diệp Phỉ Nhiên
14/01/2024
Lan Hi bừng hiểu ra.
Cũng đúng, nếu có tiền rồi, tất nhiên muốn có cái gì thì mua cái đó. Khó trách, trong cuốn “Hướng dẫn chinh phục người Trái Đất” kia lại viết, buffet muốn ăn gì cũng được, ăn hết cũng chẳng ai nói gì. Buffet, buffet, chẳng phải ý nói tự mình kiếm tiền thì cơm no áo ấm đấy ư?
"Cô, cô tìm một người giàu có, càng giàu càng tốt, làm một cuốc là có thể không lo ăn uống một tuần. Phụ nữ thường để ví tiền trong túi xách, còn đàn ông thì thường cất ví tiền trong túi quần tây trang. Nếu không có ví tiền, thì lấy điện thoại cũng được, cũng có thể đổi không ít tiền."
Lan Hi buông tay đối phương ra, trịnh trọng nói...
"Cảm ơn thầy!"
Đối phương: "..."
----
Lan Hi cảm thấy cô không hổ là công chúa của một hành tinh, dựa vào sự thông minh và tài trí của mình, chỉ mới mất có chút xíu thời gian, cô đã hiểu được cách "ăn buffet" rồi.
Khó trách lúc trước cô không thể thành công, hóa ra, việc biến tiền của người khác thành tiền của mình này, phải tự thân vận động.
Trong đầu Lan Hi lại vang lên một câu khẩu hiệu: không làm thì thôi, đã làm thì phải làm đến nơi đến chốn!
Có lẽ đến ông trời cũng giúp Lan Hi, ngay khi cô đang định xắn tay áo làm một trận lớn, thì mỏ vàng đột nhiên tự dâng đến cửa.
Cô nhìn về phía cửa của sảnh lớn khách sạn, đột nhiên nhìn thấy chiếc Rolls-Royce quen thuộc vừa dừng lại.
Sau đó, cái người đàn ông Trái Đất tên là Tạ Thừa kia xuống xe, đi thẳng vào khách sạn, lại tiến thẳng về phía thang máy.
Việc này không thể chậm trễ, Lan Hi vội vàng chạy đến trước cửa thang máy trước anh.
Chỉ chốc lát sau, Tạ Thừa đã đi đến trước cửa thang máy. Anh ấn nút mở cửa, rồi lùi về phía sau một bước để chờ thang máy xuống đến.
Ngay giây phút khi Tạ Thừa đứng song song với mình, Lan Hi đã nhanh chóng tò thay vào túi quần âu của đối phương.
Quả nhiên, đối phương lập tức nhìn cô với ánh mắt khiếp sợ.
'Đừng để ý đến ánh mắt người khác, cứ bình tĩnh, ung dung là được.'
Lan Hi thực hành đúng theo lời dạy, cô đáp lại đối phương bằng ánh mắt bình tĩnh và ung dung.
Sau vài giây ngẩn người ngắn ngủi, đối phương khẽ cau mày, bàn tay cũng đưa xuống phía túi quần mình.
Lan Hi đã nhanh chóng dùng tay còn lại để cản trở hành động của đối phương...
Cô mỉm cười nói: "Anh đừng động tay, không cần khách sáo, em không cần anh giúp. Em tự giúp mình được, anh cứ để tự em."
Cũng đúng, nếu có tiền rồi, tất nhiên muốn có cái gì thì mua cái đó. Khó trách, trong cuốn “Hướng dẫn chinh phục người Trái Đất” kia lại viết, buffet muốn ăn gì cũng được, ăn hết cũng chẳng ai nói gì. Buffet, buffet, chẳng phải ý nói tự mình kiếm tiền thì cơm no áo ấm đấy ư?
"Cô, cô tìm một người giàu có, càng giàu càng tốt, làm một cuốc là có thể không lo ăn uống một tuần. Phụ nữ thường để ví tiền trong túi xách, còn đàn ông thì thường cất ví tiền trong túi quần tây trang. Nếu không có ví tiền, thì lấy điện thoại cũng được, cũng có thể đổi không ít tiền."
Lan Hi buông tay đối phương ra, trịnh trọng nói...
"Cảm ơn thầy!"
Đối phương: "..."
----
Lan Hi cảm thấy cô không hổ là công chúa của một hành tinh, dựa vào sự thông minh và tài trí của mình, chỉ mới mất có chút xíu thời gian, cô đã hiểu được cách "ăn buffet" rồi.
Khó trách lúc trước cô không thể thành công, hóa ra, việc biến tiền của người khác thành tiền của mình này, phải tự thân vận động.
Trong đầu Lan Hi lại vang lên một câu khẩu hiệu: không làm thì thôi, đã làm thì phải làm đến nơi đến chốn!
Có lẽ đến ông trời cũng giúp Lan Hi, ngay khi cô đang định xắn tay áo làm một trận lớn, thì mỏ vàng đột nhiên tự dâng đến cửa.
Cô nhìn về phía cửa của sảnh lớn khách sạn, đột nhiên nhìn thấy chiếc Rolls-Royce quen thuộc vừa dừng lại.
Sau đó, cái người đàn ông Trái Đất tên là Tạ Thừa kia xuống xe, đi thẳng vào khách sạn, lại tiến thẳng về phía thang máy.
Việc này không thể chậm trễ, Lan Hi vội vàng chạy đến trước cửa thang máy trước anh.
Chỉ chốc lát sau, Tạ Thừa đã đi đến trước cửa thang máy. Anh ấn nút mở cửa, rồi lùi về phía sau một bước để chờ thang máy xuống đến.
Ngay giây phút khi Tạ Thừa đứng song song với mình, Lan Hi đã nhanh chóng tò thay vào túi quần âu của đối phương.
Quả nhiên, đối phương lập tức nhìn cô với ánh mắt khiếp sợ.
'Đừng để ý đến ánh mắt người khác, cứ bình tĩnh, ung dung là được.'
Lan Hi thực hành đúng theo lời dạy, cô đáp lại đối phương bằng ánh mắt bình tĩnh và ung dung.
Sau vài giây ngẩn người ngắn ngủi, đối phương khẽ cau mày, bàn tay cũng đưa xuống phía túi quần mình.
Lan Hi đã nhanh chóng dùng tay còn lại để cản trở hành động của đối phương...
Cô mỉm cười nói: "Anh đừng động tay, không cần khách sáo, em không cần anh giúp. Em tự giúp mình được, anh cứ để tự em."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.