Hướng Dẫn Con Người Sinh Tồn Trong Vùng Đất Hoang
Chương 11:
Ngốc Tử Tiểu Nhị
10/12/2023
Nhan Bố Bố thấy Phong Sâm uống thuốc xong, liền lại đi đào túi ngực phình ra của nhóc, tất tất tốt tốt* lấy bánh mì ra.
*tất tất tốt tốt: tượng thanh.
Bánh mì đã bị ép đến không còn bộ dáng, túi đóng gói dính đầy pho mát, nhóc lại cắn để xé mở túi, đưa tới trước mặt Phong Sâm.
"Thiếu gia, ăn một chút đi." Khuôn mặt Nhan Bố Bố thò ra từ phía sau bánh mì: “Chỉ sau khi ăn xong bánh mì mới có thể khỏe lại."
Phong Sâm vốn đã khó chịu, không có nửa phần thèm ăn, cho nên vô thức quay đầu sang một bên để tránh, nhưng Nhan Bố Bố vẫn kiên trì đưa bánh mì lên miệng cậu: "Thiếu gia, ăn đi, thuốc rất đắng, ăn chút gì đó cho ngọt, loại bánh mì này rất ngon."
Hai má nhóc dính đầy bùn, nhưng đôi mắt lại đen sáng một cách kinh người, lông mi mang theo nước nhỏ giọt, hai đầu lông mày rối rắm dây dưa cùng một chút.
"Thiếu gia, ăn đi, ăn đi."
Bị Nhan Bố Bố tha thiết thúc giục, Phong Sâm vô thức mở miệng cắn một miếng bánh mì, để hương thơm ngọt ngào thoang thoảng tràn ra trong khoang miệng.
"Em đối xử tốt với cậu đúng không?" Thấy cậu đang ăn, Nhan Bố Bố nghiêng người lại gần thì thầm: "Em còn rất lợi hại, có thể tìm được thuốc cũng có thể tìm được thức ăn, cậu đừng vứt bỏ em lại, về sau em sẽ hầu hạ cậu như thế này, cho cậu ăn."
Phong Sâm liếc mắt nhìn nhóc, tiếp tục nhai bánh mì. Nhưng cậu vẫn còn sốt, cậu chỉ ăn một chút thì không ăn nữa, Nhan Bố Bố phải ăn nửa còn lại.
Phong Sâm cứ nhìn nhóc dựa vào tường, khi thấy nhóc ăn xong còn muốn liếm ngón tay, nhóc yếu ớt ngăn nhóc lại.
"...... Không được liếm ngón tay."
"Ồ, được, không liếm. cậu thế nào rồi? Uống thuốc xong đã khỏe hơn chưa?” Nhan Bố Bố nghiêng người lại gần, nhìn thấy khuôn mặt của Phong Sâm, dán trán mình lên đó.
"Sao vẫn còn nóng như vậy, không phải vừa mới uống thuốc sao?" Nhan Bố Bố có chút bối rối lẩm bẩm: "Chẳng lẽ là uống không đủ, còn phải uống thêm mấy viên nữa?"
"...... Đủ rồi.” Phong Sâm lắc đầu: "Phải đợi... Vậy là đủ rồi."
Nhan Bố Bố đột nhiên nói: "Đúng nha, lúc em bị bệnh sau khi uống thuốc, phải mất vài ngày mới khỏe lại."
Lúc này Phong Sâm không cảm thấy lạnh, thân thể của cậu đã không giống của mình nữa, nhưng thấy Nhan Bố Bố vẫn đang run rẩy, liền khó khăn quay đầu nhìn trái nhìn phải xem xét.
Đằng sau trạm xe ban đầu là một phòng triển lãm, một số tủ trưng bày lớn nằm rải rác dưới khối xây. Có một tủ trưng bày lớn vẫn còn nguyên vẹn, lật nghiêng trên sàn nhà, cửa hé mở, kính không bị vỡ.
"Đi, lấy vải nhung trong đó ra." Cậu nói với Nhan Bố Bố.
"Vâng."
Có một lớp vải nhung màu đỏ trong tủ trưng bày, Nhan Bố Bố phần phật kéo tấm vải, ôm thành một cục quay trở về.
Phong Sâm nói: "Cởi quần áo ướt ra đi."
Nhan Bố Bố tiến lên hai bước, vươn tay cởi áo khoác trên người cậu.
"Cởi của em... Cởi hết ra.” Phong Sâm nói.
Nhan Bố Bố bắt đầu cởi quần áo, nhưng quần yếm vải nhung lại ướt đẫm nước, khuy áo chặt đến mức nửa ngày không thể cởi ra được, nhóc chính là thô bạo kéo kéo.
Phong Sâm chỉ có thể gọi nhóc đến trước mặt cậu, giơ tay giúp nhóc cởi áo.
Chỉ riêng hành động cởi cúc áo đã dùng hết gần như toàn bộ sức lực của cậu, cho nên khi nhìn thấy Nhan Bố Bố không chỉ cởi áo phông và dây treo, mà còn bắt đầu cởi quần nhỏ, cũng không có cách nào phát ra âm thanh ngăn cản nhóc.
Nhan Bố Bố lột hết toàn thân, không cần Phong Sâm dặn dò, nhóc trèo lên băng ghế, quấn vải nhung quanh người.
Phong Sâm miễn cưỡng chống đỡ được cho đến giờ phút này, không thể nhịn được nữa, giọng nói của Nhan Bố Bố yếu ớt truyền đến từ bên tai cậu, giống như bị mơ hồ đi qua một tầng nước sâu không rõ ràng.
"Cái này thật ấm áp, thiếu gia, quấn cái này thật thoải mái."
"Anh cũng cởi cả quần áo ướt của mình ra nữa, em sẽ cởi ra cho anh."
Cậu mơ hồ nhìn Nhan Bố Bố giống như con nhộng, càng ngày càng tiến lại gần hơn, sau đó cậu lại chìm vào giấc ngủ.
......
Phong Sâm mở mắt ra, tầm nhìn là một mảnh trắng xóa, cậu nâng tay lên che mắt lại, chỉ sau khi quen với ánh sáng đột ngột, cậu mới bắt đầu đánh giá xung quanh.
Đó là một cánh đồng tuyết, cả thế giới phảng phất chỉ có màu trắng xóa vô tận, nhìn không có bất cứ gì khác, cũng nhìn không thấy giới hạn, chỉ có những bông tuyết bị gió cuốn đi, khuấy động và bay múa trong không khí.
Cậu duỗi tay ra tiếp lấy một mảnh một bông tuyết, khối lục giác trong suốt như pha lê lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay cậu, không hề tan chảy, cũng không cảm thấy lạnh.
Phong Sâm cảm thấy lúc này mình đang nằm mơ, nếu không làm sao có thể đột nhiên xuất hiện cảnh tượng này? Nhưng nếu nói đây là một giấc mơ, vậy thì cậu lại quá mức thanh tỉnh, không có nửa phần cảm giác trì độn trong mộng ảo.
Mặc dù được bao quanh bởi cánh đồng tuyết vô biên vô tận, trong lòng cậu thế nhưng không hốt hoảng, ngược lại tràn ngập cảm giác an toàn, như thể đây là nơi an thân của cậu, là nơi cản mưa tránh gió của cậu.
Cậu không có mục đích đi băng băng trên cánh đồng tuyết, cho đến khi trong tầm nhìn xuất hiện một đoàn gì đó rất kỳ quái.
Đó là một vật thể hình bầu dục lơ lửng, giống như một cái kén tằm lớn, ánh sáng trắng nhàn nhạt phát sáng. Khi cậu càng đến gần hơn, thì thấy lớp vỏ bên ngoài của cái kén gần như trong suốt, bên trong tựa hồ chứa một cái gì đó màu đen.
Hết thảy mọi thứ đều rất quái lạ kỳ dị, nhưng cậu không sợ hãi một chút nào, thậm chí còn cảm thấy thân thiết quen thuộc.
Cậu đứng bên cạnh cái kén lớn, từ từ vươn tay ra, dán vào lớp vỏ gần như trong suốt kia.
Vỏ ngoài không lạnh và cứng rắn như cậu tưởng tượng, có cảm giác ấm áp khi chạm vào, giống như nhiệt độ cơ thể con người, khi cậu ấn lòng bàn tay lên thì nó nhẹ nhàng chìm xuống, giống như màng xơ bọc bên ngoài bọc lấy lòng trắng bên trong quả trứng.
Cậu có thể cảm thấy có thứ gì đó dưới lòng bàn tay, như thể có thứ gì đó đang đáp lại nhẹ nhàng với cậu, đập cùng tần số với trái tim cậu.
Bang bang, bang bang...
Phong Sâm lặng lẽ cảm nhận được, trong lòng cảm thấy vô cùng bình thản, vì thế đến gần tựa đầu lên, chậm rãi nhắm mắt lại.
*tất tất tốt tốt: tượng thanh.
Bánh mì đã bị ép đến không còn bộ dáng, túi đóng gói dính đầy pho mát, nhóc lại cắn để xé mở túi, đưa tới trước mặt Phong Sâm.
"Thiếu gia, ăn một chút đi." Khuôn mặt Nhan Bố Bố thò ra từ phía sau bánh mì: “Chỉ sau khi ăn xong bánh mì mới có thể khỏe lại."
Phong Sâm vốn đã khó chịu, không có nửa phần thèm ăn, cho nên vô thức quay đầu sang một bên để tránh, nhưng Nhan Bố Bố vẫn kiên trì đưa bánh mì lên miệng cậu: "Thiếu gia, ăn đi, thuốc rất đắng, ăn chút gì đó cho ngọt, loại bánh mì này rất ngon."
Hai má nhóc dính đầy bùn, nhưng đôi mắt lại đen sáng một cách kinh người, lông mi mang theo nước nhỏ giọt, hai đầu lông mày rối rắm dây dưa cùng một chút.
"Thiếu gia, ăn đi, ăn đi."
Bị Nhan Bố Bố tha thiết thúc giục, Phong Sâm vô thức mở miệng cắn một miếng bánh mì, để hương thơm ngọt ngào thoang thoảng tràn ra trong khoang miệng.
"Em đối xử tốt với cậu đúng không?" Thấy cậu đang ăn, Nhan Bố Bố nghiêng người lại gần thì thầm: "Em còn rất lợi hại, có thể tìm được thuốc cũng có thể tìm được thức ăn, cậu đừng vứt bỏ em lại, về sau em sẽ hầu hạ cậu như thế này, cho cậu ăn."
Phong Sâm liếc mắt nhìn nhóc, tiếp tục nhai bánh mì. Nhưng cậu vẫn còn sốt, cậu chỉ ăn một chút thì không ăn nữa, Nhan Bố Bố phải ăn nửa còn lại.
Phong Sâm cứ nhìn nhóc dựa vào tường, khi thấy nhóc ăn xong còn muốn liếm ngón tay, nhóc yếu ớt ngăn nhóc lại.
"...... Không được liếm ngón tay."
"Ồ, được, không liếm. cậu thế nào rồi? Uống thuốc xong đã khỏe hơn chưa?” Nhan Bố Bố nghiêng người lại gần, nhìn thấy khuôn mặt của Phong Sâm, dán trán mình lên đó.
"Sao vẫn còn nóng như vậy, không phải vừa mới uống thuốc sao?" Nhan Bố Bố có chút bối rối lẩm bẩm: "Chẳng lẽ là uống không đủ, còn phải uống thêm mấy viên nữa?"
"...... Đủ rồi.” Phong Sâm lắc đầu: "Phải đợi... Vậy là đủ rồi."
Nhan Bố Bố đột nhiên nói: "Đúng nha, lúc em bị bệnh sau khi uống thuốc, phải mất vài ngày mới khỏe lại."
Lúc này Phong Sâm không cảm thấy lạnh, thân thể của cậu đã không giống của mình nữa, nhưng thấy Nhan Bố Bố vẫn đang run rẩy, liền khó khăn quay đầu nhìn trái nhìn phải xem xét.
Đằng sau trạm xe ban đầu là một phòng triển lãm, một số tủ trưng bày lớn nằm rải rác dưới khối xây. Có một tủ trưng bày lớn vẫn còn nguyên vẹn, lật nghiêng trên sàn nhà, cửa hé mở, kính không bị vỡ.
"Đi, lấy vải nhung trong đó ra." Cậu nói với Nhan Bố Bố.
"Vâng."
Có một lớp vải nhung màu đỏ trong tủ trưng bày, Nhan Bố Bố phần phật kéo tấm vải, ôm thành một cục quay trở về.
Phong Sâm nói: "Cởi quần áo ướt ra đi."
Nhan Bố Bố tiến lên hai bước, vươn tay cởi áo khoác trên người cậu.
"Cởi của em... Cởi hết ra.” Phong Sâm nói.
Nhan Bố Bố bắt đầu cởi quần áo, nhưng quần yếm vải nhung lại ướt đẫm nước, khuy áo chặt đến mức nửa ngày không thể cởi ra được, nhóc chính là thô bạo kéo kéo.
Phong Sâm chỉ có thể gọi nhóc đến trước mặt cậu, giơ tay giúp nhóc cởi áo.
Chỉ riêng hành động cởi cúc áo đã dùng hết gần như toàn bộ sức lực của cậu, cho nên khi nhìn thấy Nhan Bố Bố không chỉ cởi áo phông và dây treo, mà còn bắt đầu cởi quần nhỏ, cũng không có cách nào phát ra âm thanh ngăn cản nhóc.
Nhan Bố Bố lột hết toàn thân, không cần Phong Sâm dặn dò, nhóc trèo lên băng ghế, quấn vải nhung quanh người.
Phong Sâm miễn cưỡng chống đỡ được cho đến giờ phút này, không thể nhịn được nữa, giọng nói của Nhan Bố Bố yếu ớt truyền đến từ bên tai cậu, giống như bị mơ hồ đi qua một tầng nước sâu không rõ ràng.
"Cái này thật ấm áp, thiếu gia, quấn cái này thật thoải mái."
"Anh cũng cởi cả quần áo ướt của mình ra nữa, em sẽ cởi ra cho anh."
Cậu mơ hồ nhìn Nhan Bố Bố giống như con nhộng, càng ngày càng tiến lại gần hơn, sau đó cậu lại chìm vào giấc ngủ.
......
Phong Sâm mở mắt ra, tầm nhìn là một mảnh trắng xóa, cậu nâng tay lên che mắt lại, chỉ sau khi quen với ánh sáng đột ngột, cậu mới bắt đầu đánh giá xung quanh.
Đó là một cánh đồng tuyết, cả thế giới phảng phất chỉ có màu trắng xóa vô tận, nhìn không có bất cứ gì khác, cũng nhìn không thấy giới hạn, chỉ có những bông tuyết bị gió cuốn đi, khuấy động và bay múa trong không khí.
Cậu duỗi tay ra tiếp lấy một mảnh một bông tuyết, khối lục giác trong suốt như pha lê lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay cậu, không hề tan chảy, cũng không cảm thấy lạnh.
Phong Sâm cảm thấy lúc này mình đang nằm mơ, nếu không làm sao có thể đột nhiên xuất hiện cảnh tượng này? Nhưng nếu nói đây là một giấc mơ, vậy thì cậu lại quá mức thanh tỉnh, không có nửa phần cảm giác trì độn trong mộng ảo.
Mặc dù được bao quanh bởi cánh đồng tuyết vô biên vô tận, trong lòng cậu thế nhưng không hốt hoảng, ngược lại tràn ngập cảm giác an toàn, như thể đây là nơi an thân của cậu, là nơi cản mưa tránh gió của cậu.
Cậu không có mục đích đi băng băng trên cánh đồng tuyết, cho đến khi trong tầm nhìn xuất hiện một đoàn gì đó rất kỳ quái.
Đó là một vật thể hình bầu dục lơ lửng, giống như một cái kén tằm lớn, ánh sáng trắng nhàn nhạt phát sáng. Khi cậu càng đến gần hơn, thì thấy lớp vỏ bên ngoài của cái kén gần như trong suốt, bên trong tựa hồ chứa một cái gì đó màu đen.
Hết thảy mọi thứ đều rất quái lạ kỳ dị, nhưng cậu không sợ hãi một chút nào, thậm chí còn cảm thấy thân thiết quen thuộc.
Cậu đứng bên cạnh cái kén lớn, từ từ vươn tay ra, dán vào lớp vỏ gần như trong suốt kia.
Vỏ ngoài không lạnh và cứng rắn như cậu tưởng tượng, có cảm giác ấm áp khi chạm vào, giống như nhiệt độ cơ thể con người, khi cậu ấn lòng bàn tay lên thì nó nhẹ nhàng chìm xuống, giống như màng xơ bọc bên ngoài bọc lấy lòng trắng bên trong quả trứng.
Cậu có thể cảm thấy có thứ gì đó dưới lòng bàn tay, như thể có thứ gì đó đang đáp lại nhẹ nhàng với cậu, đập cùng tần số với trái tim cậu.
Bang bang, bang bang...
Phong Sâm lặng lẽ cảm nhận được, trong lòng cảm thấy vô cùng bình thản, vì thế đến gần tựa đầu lên, chậm rãi nhắm mắt lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.