Hướng Dẫn Con Người Sinh Tồn Trong Vùng Đất Hoang
Chương 21:
Ngốc Tử Tiểu Nhị
15/01/2024
Phong Sâm kiềm chế nhịp tim đập thình thịch, nín thở ngưng thần lắng nghe, ánh mắt quét qua vài tên thuộc hạ, đột nhiên nhìn thấy một màn khác thường.
A Đới đứng ở một bên phía sau Sở Thạch, trên cánh tay cô ta đột nhiên xuất hiện những thứ như dây leo, trông giống như một con rắn.
Hình dạng của con rắn kia không rõ ràng, thỉnh thoảng nó trở nên hơi trong suốt, như thể tín hiệu hình ảnh ba chiều không tốt, nhấp nháy vài lần và sau đó phục hồi.
Ngay khi Phong Sâm nghĩ rằng đó chỉ là một trang sức trên quần áo, con rắn lại di chuyển.
Nó trượt xuống cẳng tay của A Đới, uốn lượn bò về phía trước, trèo lên chân An Cách Sâm, bơi đến tận ngực, nâng phần thân trên của nó lên, ngẩng đầu lên và nhổ độc rắn vào An Cách Sâm.
An Cách Sâm vẫn bình tĩnh nói chuyện, như thể căn bản không nhìn thấy con rắn đối diện với mình, thậm chí còn cúi đầu xuống châm một điếu thuốc, trán ông ta chạm vào độc rắn.
Cảnh tượng này có chút kỳ quái, Phong Sâm chỉ cảm thấy áo phông của mình lạnh lẽo. Cậu cúi đầu nhìn xuống Nhan Bố Bố, nhưng thấy nhóc vẫn đang ghé trên khe hở, nhìn rất chăm chú, trên mặt cũng không có nửa phần khác thường.
Cậu nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Nhan Bố Bố, hạ thấp giọng: "Đi thôi."
Nhan Bố Bố gật đầu.
Hai cậu di chuyển sang một bên chừng nửa bước, động tác rõ ràng rất nhẹ, không phát ra bất kỳ âm thanh nào, nhưng con rắn trong suốt đột nhiên quay đầu về phía tảng đá lớn nơi hai cậu đang trốn.
Và cùng lúc nó quay đầu, còn có cô gái đeo mặt nạ tên là A Đới.
Một người một rắn, tốc độ hành động nhất trí một cách lạ thường.
"Nói như vậy, thứ đó nên hẳn là đã bị thiếu gia nhà họ Phong lấy đi."
Ngay khi Sở Thạch nói xong câu này, gã ta thoáng nhìn thấy động tác của A Đới, ngay lập tức theo tầm mắt của cô ta.
Phong Sâm dừng lại, đứng tại chỗ cũng không nhúc nhích, vô thức nín thở, Nhan Bố Bố nhận thấy sự bất thường, đồng thời cũng duy trì tư thế xoay người, vẫn bất động.
Hai giây lặng lẽ trôi qua, con rắn đột nhiên bắn vào hòn đá nơi hai cậu đang trốn, A Đới cũng rút súng không do dự mà bóp cò.
Tảng đá bị bắn trúng, mảnh vỡ văng khắp nơi, đồng tử của Phong Sâm đột nhiên co rút lại, túm lấy lưng Nhan Bố Bố đang chuẩn bị ngồi xổm ôm đầu, xoay người chạy đi.
Màn đêm dày đặc, cậu lại chạy theo lộ tuyến hình chữ S, mặc dù tiếng súng liên tiếp vang lên, nhưng không thể bắn trúng cậu, chỉ có những hố đất nhỏ liên tục xuất hiện bên cạnh cậu.
Bá!
Ánh đèn pha xe sáng ngời chiếu rọi lên đống đổ nát không có người này, cũng khiến cho bóng dáng hai cậu không gì che giấu được.
Sau khi nhìn thấy bóng lưng của Phong Sâm, An Cách Sâm ném tàn thuốc trong tay đi, hét lớn: "Bắt lấy cậu ta, đó là con trai của Phong Tại Bình!"
A Đới cất súng đi, chạy về phía trước theo con rắn, trong khi Sở Thạch và An Cách Sâm ngay lập tức xoay người lên xe. Phía trước có một khe lớn, chiếc xe bánh xích có thể bị treo trong một thời gian ngắn, nó phát ra tiếng nổ vang, nâng lên không trung khoảng mười centimet, vượt qua khe lớn và hạ xuống đất, sau đó đuổi theo.
Phong Sâm điên cuồng chạy trong đống sỏi đá vụn, chỉ có tiếng gió vù vù bên tai, còn có tiếng huyệt thái dương của chính mình. Cậu nắm chặt thắt lưng dây quần yếm của Nhan Bố Bố, áo khoác bị gió khuấy động, giống như một con báo linh hoạt mạnh mẽ.
Lúc này, cậu thể hiện tốc độ và sức bật kinh người, gặp dốc vượt dốc, gặp hố vượt hố, bình thường cậu cần phải sử dụng bao đất để làm đệm, nhảy một cái liền nhảy vọt qua.
Mặc dù trong tay cậu vẫn mang theo một Nhan Bố Bố, nhưng con rắn và A Đới đang cung đuổi theo cậu, thế nhưng trong lúc đó không thể rút ngắn khoảng cách với cậu.
Trước mắt Nhan Bố Bố đó là đang lùi nhanh chóng khỏi tảng đá kia, thỉnh thoảng đột nhiên bay lên không trung, không tới hơi thở tiếp theo, lại rơi xuống sau một cảm giác không trọng lượng.
Nhóc biết mình đang bị truy đuổi, trong lòng vô cùng khẩn trương, rồi không tự chủ nhớ đến phim hoạt hình, cảnh Bỉ Nỗ Nỗ bị treo ngược trên mặt trước của tàu lượn siêu tốc.
Rất chóng mặt...
Lúc ấy Bỉ Nỗ Nỗ chắc hẳn cũng bị chóng mặt.
Bang bang!
Hai viên đạn bắn ra từ chiếc xe bánh xích lơ lửng, xuyên qua bầu trời đêm, bắn thẳng vào Phong Sâm.
Cùng lúc Phong Sâm nghe thấy tiếng súng vang lên, cậu đột nhiên ngả người ra sau, hai gối quỳ trên mặt đất, viên đạn bay qua đầu cậu.
"Oái!"
Nhan Bố Bố lúc này mới kêu lên một tiếng.
Phong Sâm ngửa mặt uốn người, cánh tay cũng rũ xuống, Nhan Bố Bố liền thân mật tiếp xúc với mặt đất.
Mũi nhóc lập tức chua xót, nước mắt chảy ra.
"Không sao chứ?" Phong Sâm ngẩn ra.
"Không sao." Nhan Bố Bố ồm ồm nói.
Tốc độ của chiếc xe bay rất nhanh, Phong Sâm không dám dừng lại, thắt lưng nảy lên, tiếp tục chạy về hướng nơi đóng quân Tiểu đoàn 2 của Liên quân phía Tây.
Cậu vốn trốn tránh Liên quân phía Tây, nhưng bây giờ không còn cách nào khác, nếu cứ như vậy xông vào nơi đóng quân, ngược lại còn có thể bảo trụ tính mạng. Nhưng những người trong xe rõ ràng biết cậu đang nghĩ gì, còn không ngừng bắn súng về phía bên phải, để cậu không có cách nào rẽ phải, mà chỉ có thể đi thẳng về phía trước, loạng choạng mở hướng về phía nơi đóng quân.
Trước mắt cậu xuất hiện một con sông, mặt sông rộng lớn lẳng lặng chảy xuôi, sóng gợn lấp lánh, Phong Sâm đột nhiên nhận ra được, mình thế nhưng đã chạy đến bờ sông Phí Đồ.
Vậy thì đã cách rất xa nơi đóng quân.
Phong Sâm thầm kêu khổ trong lòng, xung quanh đây không có ai, địa hình bằng phẳng, cho dù có chạy được bao nhiêu cũng không thể chạy qua xe bay được. Huống chi hai chân của cậu như đã nhũn ra, thể lực gần như cạn kiệt, có chút không thể chạy nổi nữa.
A Đới đứng ở một bên phía sau Sở Thạch, trên cánh tay cô ta đột nhiên xuất hiện những thứ như dây leo, trông giống như một con rắn.
Hình dạng của con rắn kia không rõ ràng, thỉnh thoảng nó trở nên hơi trong suốt, như thể tín hiệu hình ảnh ba chiều không tốt, nhấp nháy vài lần và sau đó phục hồi.
Ngay khi Phong Sâm nghĩ rằng đó chỉ là một trang sức trên quần áo, con rắn lại di chuyển.
Nó trượt xuống cẳng tay của A Đới, uốn lượn bò về phía trước, trèo lên chân An Cách Sâm, bơi đến tận ngực, nâng phần thân trên của nó lên, ngẩng đầu lên và nhổ độc rắn vào An Cách Sâm.
An Cách Sâm vẫn bình tĩnh nói chuyện, như thể căn bản không nhìn thấy con rắn đối diện với mình, thậm chí còn cúi đầu xuống châm một điếu thuốc, trán ông ta chạm vào độc rắn.
Cảnh tượng này có chút kỳ quái, Phong Sâm chỉ cảm thấy áo phông của mình lạnh lẽo. Cậu cúi đầu nhìn xuống Nhan Bố Bố, nhưng thấy nhóc vẫn đang ghé trên khe hở, nhìn rất chăm chú, trên mặt cũng không có nửa phần khác thường.
Cậu nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Nhan Bố Bố, hạ thấp giọng: "Đi thôi."
Nhan Bố Bố gật đầu.
Hai cậu di chuyển sang một bên chừng nửa bước, động tác rõ ràng rất nhẹ, không phát ra bất kỳ âm thanh nào, nhưng con rắn trong suốt đột nhiên quay đầu về phía tảng đá lớn nơi hai cậu đang trốn.
Và cùng lúc nó quay đầu, còn có cô gái đeo mặt nạ tên là A Đới.
Một người một rắn, tốc độ hành động nhất trí một cách lạ thường.
"Nói như vậy, thứ đó nên hẳn là đã bị thiếu gia nhà họ Phong lấy đi."
Ngay khi Sở Thạch nói xong câu này, gã ta thoáng nhìn thấy động tác của A Đới, ngay lập tức theo tầm mắt của cô ta.
Phong Sâm dừng lại, đứng tại chỗ cũng không nhúc nhích, vô thức nín thở, Nhan Bố Bố nhận thấy sự bất thường, đồng thời cũng duy trì tư thế xoay người, vẫn bất động.
Hai giây lặng lẽ trôi qua, con rắn đột nhiên bắn vào hòn đá nơi hai cậu đang trốn, A Đới cũng rút súng không do dự mà bóp cò.
Tảng đá bị bắn trúng, mảnh vỡ văng khắp nơi, đồng tử của Phong Sâm đột nhiên co rút lại, túm lấy lưng Nhan Bố Bố đang chuẩn bị ngồi xổm ôm đầu, xoay người chạy đi.
Màn đêm dày đặc, cậu lại chạy theo lộ tuyến hình chữ S, mặc dù tiếng súng liên tiếp vang lên, nhưng không thể bắn trúng cậu, chỉ có những hố đất nhỏ liên tục xuất hiện bên cạnh cậu.
Bá!
Ánh đèn pha xe sáng ngời chiếu rọi lên đống đổ nát không có người này, cũng khiến cho bóng dáng hai cậu không gì che giấu được.
Sau khi nhìn thấy bóng lưng của Phong Sâm, An Cách Sâm ném tàn thuốc trong tay đi, hét lớn: "Bắt lấy cậu ta, đó là con trai của Phong Tại Bình!"
A Đới cất súng đi, chạy về phía trước theo con rắn, trong khi Sở Thạch và An Cách Sâm ngay lập tức xoay người lên xe. Phía trước có một khe lớn, chiếc xe bánh xích có thể bị treo trong một thời gian ngắn, nó phát ra tiếng nổ vang, nâng lên không trung khoảng mười centimet, vượt qua khe lớn và hạ xuống đất, sau đó đuổi theo.
Phong Sâm điên cuồng chạy trong đống sỏi đá vụn, chỉ có tiếng gió vù vù bên tai, còn có tiếng huyệt thái dương của chính mình. Cậu nắm chặt thắt lưng dây quần yếm của Nhan Bố Bố, áo khoác bị gió khuấy động, giống như một con báo linh hoạt mạnh mẽ.
Lúc này, cậu thể hiện tốc độ và sức bật kinh người, gặp dốc vượt dốc, gặp hố vượt hố, bình thường cậu cần phải sử dụng bao đất để làm đệm, nhảy một cái liền nhảy vọt qua.
Mặc dù trong tay cậu vẫn mang theo một Nhan Bố Bố, nhưng con rắn và A Đới đang cung đuổi theo cậu, thế nhưng trong lúc đó không thể rút ngắn khoảng cách với cậu.
Trước mắt Nhan Bố Bố đó là đang lùi nhanh chóng khỏi tảng đá kia, thỉnh thoảng đột nhiên bay lên không trung, không tới hơi thở tiếp theo, lại rơi xuống sau một cảm giác không trọng lượng.
Nhóc biết mình đang bị truy đuổi, trong lòng vô cùng khẩn trương, rồi không tự chủ nhớ đến phim hoạt hình, cảnh Bỉ Nỗ Nỗ bị treo ngược trên mặt trước của tàu lượn siêu tốc.
Rất chóng mặt...
Lúc ấy Bỉ Nỗ Nỗ chắc hẳn cũng bị chóng mặt.
Bang bang!
Hai viên đạn bắn ra từ chiếc xe bánh xích lơ lửng, xuyên qua bầu trời đêm, bắn thẳng vào Phong Sâm.
Cùng lúc Phong Sâm nghe thấy tiếng súng vang lên, cậu đột nhiên ngả người ra sau, hai gối quỳ trên mặt đất, viên đạn bay qua đầu cậu.
"Oái!"
Nhan Bố Bố lúc này mới kêu lên một tiếng.
Phong Sâm ngửa mặt uốn người, cánh tay cũng rũ xuống, Nhan Bố Bố liền thân mật tiếp xúc với mặt đất.
Mũi nhóc lập tức chua xót, nước mắt chảy ra.
"Không sao chứ?" Phong Sâm ngẩn ra.
"Không sao." Nhan Bố Bố ồm ồm nói.
Tốc độ của chiếc xe bay rất nhanh, Phong Sâm không dám dừng lại, thắt lưng nảy lên, tiếp tục chạy về hướng nơi đóng quân Tiểu đoàn 2 của Liên quân phía Tây.
Cậu vốn trốn tránh Liên quân phía Tây, nhưng bây giờ không còn cách nào khác, nếu cứ như vậy xông vào nơi đóng quân, ngược lại còn có thể bảo trụ tính mạng. Nhưng những người trong xe rõ ràng biết cậu đang nghĩ gì, còn không ngừng bắn súng về phía bên phải, để cậu không có cách nào rẽ phải, mà chỉ có thể đi thẳng về phía trước, loạng choạng mở hướng về phía nơi đóng quân.
Trước mắt cậu xuất hiện một con sông, mặt sông rộng lớn lẳng lặng chảy xuôi, sóng gợn lấp lánh, Phong Sâm đột nhiên nhận ra được, mình thế nhưng đã chạy đến bờ sông Phí Đồ.
Vậy thì đã cách rất xa nơi đóng quân.
Phong Sâm thầm kêu khổ trong lòng, xung quanh đây không có ai, địa hình bằng phẳng, cho dù có chạy được bao nhiêu cũng không thể chạy qua xe bay được. Huống chi hai chân của cậu như đã nhũn ra, thể lực gần như cạn kiệt, có chút không thể chạy nổi nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.