Hướng Dẫn Con Người Sinh Tồn Trong Vùng Đất Hoang
Chương 35:
Ngốc Tử Tiểu Nhị
20/03/2024
Nhan Bố Bố nghe lời ôm chặt cổ Phong Sâm, hai chân kẹp chặt eo gầy của cậu.
Phong Sâm mím môi, nhưng không nhắm vào thang máy, mà là cùng lúc bọ cánh cứng cất cánh, lập tức một tay giữ chặt bệ cửa sổ, nhanh chóng lật người ra ngoài.
Trên vách tường bên ngoài cửa sổ có một ống nhựa dày bằng cái bát, sau khi Phong Sâm nhảy ra, cậu giẫm lên ống nước, đúng lúc bọ cánh cứng đuổi theo tới, đưa tay kéo cửa sổ xuống.
Cửa sổ kim loại quân đụng đột nhiên đóng chặt, vì những cú va đập của bọ cánh cứng mà run lên bần bật. Một con bọ cánh cứng bị cắt ngang làm đôi, phần đầu của nó rơi thẳng xuống.
Bức tường bên ngoài nhẵn bóng, ngoại trừ đường ống nước kia, không còn chỗ nào để bám víu được. Phong Sâm chỉ có thể giống như thằn lằn bám sát vào tường, làm cho cơ thể cậu áp sát với bức tường càng sát càng tốt, hai tay bám vào khe hở giữa những viên gạch.
Nhan Bố Bố treo lơ lửng sau lưng cậu, phía dưới là độ cao mười tầng, nhóc vừa nhìn xuống, choáng váng đến mức không dám tiếp tục nhìn nữa.
"Em ngàn vạn lần đừng nhúc nhích, nếu như nhúc nhích, có thể sẽ kéo cả hai chúng ta xuống." Phong Sâm nghiêng đầu sang một bên, giọng khàn khàn dặn dò.
"Được, được, em, em không nhúc nhích."
Bức tường trơn tru đến nỗi Phong Sâm bắt đầu di chuyển ngang sang một bên, cố gắng đi vòng sang phía bên kia của tòa nhà để xem có đường ống nào để bám vào, có thể lên mái nhà hoặc trượt xuống dưới tòa nhà đều được.
Nhan Bố Bố tựa đầu vào vai Phong Sâm, ngay cả hô hấp cũng rất chậm, sợ thân thể phập phồng quá lớn.
Nhóc còn đang ảo não vì tim mình đập quá mạnh, nếu như không đập thì tốt rồi.
Cũng may khe hỡ giữa những viên gạch khá sâu, Phong Sâm bám chặt hai tay vào khe hỡ, từ từ di chuyển sang bên trái. Mồ hôi rơi vào mắt, nhưng cậu ngay cả mắt cũng không dám chớp, để mặc cho những giọt nước mắt hòa cùng mồ hôi chảy dài xuống má.
Nhan Bố Bố không dám phát ra âm thanh, vì sợ âm thanh kia quấy rầy cậu, nhưng trong lòng lại điên cuồng niệm thần chú: "A ô băng dát a đạt ô tây á, a ô băng dát a đạt ô tây á..."
Răng rắc.
Ống nhựa dưới chân đột nhiên phát ra tiếng nứt.
Thanh âm này không lớn, nhưng đối với Phong Sâm và Nhan Bố Bố mà nói, nó giống như một tiếng sấm nổ đột ngột trên bầu trời, rung chuyển và ù ù trong đầu.
Tổng trọng lượng của cả hai là hơn 100 cân, tuy ống này rất chắc chắn nhưng dù sao nó cũng được làm bằng nhựa, khó có thể chịu được tải trọng nên đã xuất hiện vết nứt.
Nếu tiếp tục đi về phía bên trái, e rằng đường ống sẽ bị gãy, nhưng cửa sổ bên phải vẫn bị lũ bọ đó đập vào, không có cách nào quay lại được.
——Số phận của việc quay lại sẽ giống như thi thể nằm trong những quả trái cây to đó.
Phong Sâm hít một hơi thật sâu, bước thêm một bước về bên trái, nhẹ nhàng chậm chạp hạ xuống.
Theo trọng lượng của hai cậu chuyển sang bàn chân trước, cả hai đều nín thở.
Một giây, hai giây, đường ống không phát ra âm thanh bất thường nào.
Haiz……
Hai cậu đồng thời thở ra một hơi dài.
Nhưng vào lúc này, không có bất kỳ điềm báo nào, đường ống ba một tiếng bị gãy ở giữa. Dưới chân của Phong Sâm trống không, mang theo Nhan Bố Bố trên lưng, cứ như vậy rơi thẳng xuống.
Trong nháy mắt, đầu óc cậu một mảnh trống rỗng, trước mặt là bức tường bóng loáng đang nhanh chóng lướt qua, bên tai là tiếng gió gào thét, máu cậu dâng như thủy triều dâng trào. Cậu theo bản năng đưa tay vào tường, cố gắng nắm lấy thứ gì đó, nhưng chỉ bắt được một mảnh không khí.
Nhan Bố Bố nhắm mắt lại, trong cảm giác không trọng lượng mạnh mẽ, nhóc hét lên: "A ô băng dát——"
Nhìn thấy mặt đất càng ngày càng gần, Phong Sâm bị nỗi tuyệt vọng và sợ hãi siết chặt. Chỉ trong ngắn ngủn một giây, cậu tựa hồ đã nghĩ đến rất nhiều thứ, khuôn mặt cha mẹ nhanh chóng hiện lên trước mắt, hoặc là tựa hồ cũng không nghĩ ra cái gì, chỉ nghe thấy Nhan Bố Bố đổi giọng kêu lên a ô.
Toàn thân của cậu lúc này đang căng thẳng, adrenaline tiết ra đến cực điểm, đột nhiên trong cơ thể câu dường như có thứ gì đó nổ tung, ầm một tiếng, một luồng sáng trắng chói mắt lớn xuất hiện trước mắt cậu.
Lúc này Phong Sâm chỉ có một ý nghĩ:
—— Mình sắp ngã xuống đất rồi.
Tuy nhiên, khoảnh khắc tiếp theo, cậu lướt ngang qua mặt đất, không cảm thấy đau đớn khi ngã xuống đất cũng như mất đi ý thức.
Trước khi tiếp xúc với mặt đất, cậu dường như được thứ gì đó đỡ lấy giữa không trung.
Phong Sâm cứng ngắc xoay tròng mắt, nhìn hai bên tàn tích đang nhanh chóng rút lui về phía sau, sau đó tầm mắt từ từ di chuyển xuống, dừng lại ở một cái đầu đen khổng lồ trước mặt.
Trên thân có bộ lông mượt mà, đầu có bờm dài, đôi tai dựng đứng...
Phong Sâm ý thức được, giờ phút này cậu đang bị một loại thú khổng lồ nào đó mang đi, chạy về phía trước. Cũng chính con mãnh thú này đã tóm được cậu trước khi cậu chạm đất.
Trong lòng cậu dâng lên một cảm giác không thực, không biết chuyện này đến tột cùng là thật hay ảo, cho đến khi cậu nghe thấy tiếng hét của Nhan Bố Bố sau lưng: "——a đạt ô tây á."
Phong Sâm đưa tay ra, nhẹ nhàng đặt lên cổ con mãnh thú bên dưới.
Hiện tại cậu không có cách nào nhìn rõ, nên chỉ có thể dựa vào hình dạng đầu, lông và tai của nó để đoán, suy đoán được đó là một con sư tử màu đen.
Lòng bàn tay mềm nhẵn và bộ lông tiếp xúc nhau, một cảm giác gần gũi quen thuộc trong nháy mắt truyền từ lòng bàn tay đến trái tim. Trong đầu Phong Sâm nảy ra một ý nghĩ: Dừng lại, dừng chạy.
Không ngờ, ý nghĩ này vừa xuất hiện, con sư tử đen vẫn đang chạy dưới chân cậu lại dừng lại.
Phong Sâm có thể cảm nhận được rằng nó đã nghe thấy lời chỉ thị trong lòng mình, cũng có thể cảm nhận được nó đã đáp lại.
——Đó là cảm giác ý thức tương thông, không có bất kỳ sự phản kháng nào, giống như một người bạn hay người thân mà cậu đã lâu không gặp.
Không không không, không đúng, không phải bạn bè hay người thân, nó giống như một phần cơ thể của cậu, cùng với cậu tuy hai mà một.
Đó chính là cậu.
Phong Sâm mím môi, nhưng không nhắm vào thang máy, mà là cùng lúc bọ cánh cứng cất cánh, lập tức một tay giữ chặt bệ cửa sổ, nhanh chóng lật người ra ngoài.
Trên vách tường bên ngoài cửa sổ có một ống nhựa dày bằng cái bát, sau khi Phong Sâm nhảy ra, cậu giẫm lên ống nước, đúng lúc bọ cánh cứng đuổi theo tới, đưa tay kéo cửa sổ xuống.
Cửa sổ kim loại quân đụng đột nhiên đóng chặt, vì những cú va đập của bọ cánh cứng mà run lên bần bật. Một con bọ cánh cứng bị cắt ngang làm đôi, phần đầu của nó rơi thẳng xuống.
Bức tường bên ngoài nhẵn bóng, ngoại trừ đường ống nước kia, không còn chỗ nào để bám víu được. Phong Sâm chỉ có thể giống như thằn lằn bám sát vào tường, làm cho cơ thể cậu áp sát với bức tường càng sát càng tốt, hai tay bám vào khe hở giữa những viên gạch.
Nhan Bố Bố treo lơ lửng sau lưng cậu, phía dưới là độ cao mười tầng, nhóc vừa nhìn xuống, choáng váng đến mức không dám tiếp tục nhìn nữa.
"Em ngàn vạn lần đừng nhúc nhích, nếu như nhúc nhích, có thể sẽ kéo cả hai chúng ta xuống." Phong Sâm nghiêng đầu sang một bên, giọng khàn khàn dặn dò.
"Được, được, em, em không nhúc nhích."
Bức tường trơn tru đến nỗi Phong Sâm bắt đầu di chuyển ngang sang một bên, cố gắng đi vòng sang phía bên kia của tòa nhà để xem có đường ống nào để bám vào, có thể lên mái nhà hoặc trượt xuống dưới tòa nhà đều được.
Nhan Bố Bố tựa đầu vào vai Phong Sâm, ngay cả hô hấp cũng rất chậm, sợ thân thể phập phồng quá lớn.
Nhóc còn đang ảo não vì tim mình đập quá mạnh, nếu như không đập thì tốt rồi.
Cũng may khe hỡ giữa những viên gạch khá sâu, Phong Sâm bám chặt hai tay vào khe hỡ, từ từ di chuyển sang bên trái. Mồ hôi rơi vào mắt, nhưng cậu ngay cả mắt cũng không dám chớp, để mặc cho những giọt nước mắt hòa cùng mồ hôi chảy dài xuống má.
Nhan Bố Bố không dám phát ra âm thanh, vì sợ âm thanh kia quấy rầy cậu, nhưng trong lòng lại điên cuồng niệm thần chú: "A ô băng dát a đạt ô tây á, a ô băng dát a đạt ô tây á..."
Răng rắc.
Ống nhựa dưới chân đột nhiên phát ra tiếng nứt.
Thanh âm này không lớn, nhưng đối với Phong Sâm và Nhan Bố Bố mà nói, nó giống như một tiếng sấm nổ đột ngột trên bầu trời, rung chuyển và ù ù trong đầu.
Tổng trọng lượng của cả hai là hơn 100 cân, tuy ống này rất chắc chắn nhưng dù sao nó cũng được làm bằng nhựa, khó có thể chịu được tải trọng nên đã xuất hiện vết nứt.
Nếu tiếp tục đi về phía bên trái, e rằng đường ống sẽ bị gãy, nhưng cửa sổ bên phải vẫn bị lũ bọ đó đập vào, không có cách nào quay lại được.
——Số phận của việc quay lại sẽ giống như thi thể nằm trong những quả trái cây to đó.
Phong Sâm hít một hơi thật sâu, bước thêm một bước về bên trái, nhẹ nhàng chậm chạp hạ xuống.
Theo trọng lượng của hai cậu chuyển sang bàn chân trước, cả hai đều nín thở.
Một giây, hai giây, đường ống không phát ra âm thanh bất thường nào.
Haiz……
Hai cậu đồng thời thở ra một hơi dài.
Nhưng vào lúc này, không có bất kỳ điềm báo nào, đường ống ba một tiếng bị gãy ở giữa. Dưới chân của Phong Sâm trống không, mang theo Nhan Bố Bố trên lưng, cứ như vậy rơi thẳng xuống.
Trong nháy mắt, đầu óc cậu một mảnh trống rỗng, trước mặt là bức tường bóng loáng đang nhanh chóng lướt qua, bên tai là tiếng gió gào thét, máu cậu dâng như thủy triều dâng trào. Cậu theo bản năng đưa tay vào tường, cố gắng nắm lấy thứ gì đó, nhưng chỉ bắt được một mảnh không khí.
Nhan Bố Bố nhắm mắt lại, trong cảm giác không trọng lượng mạnh mẽ, nhóc hét lên: "A ô băng dát——"
Nhìn thấy mặt đất càng ngày càng gần, Phong Sâm bị nỗi tuyệt vọng và sợ hãi siết chặt. Chỉ trong ngắn ngủn một giây, cậu tựa hồ đã nghĩ đến rất nhiều thứ, khuôn mặt cha mẹ nhanh chóng hiện lên trước mắt, hoặc là tựa hồ cũng không nghĩ ra cái gì, chỉ nghe thấy Nhan Bố Bố đổi giọng kêu lên a ô.
Toàn thân của cậu lúc này đang căng thẳng, adrenaline tiết ra đến cực điểm, đột nhiên trong cơ thể câu dường như có thứ gì đó nổ tung, ầm một tiếng, một luồng sáng trắng chói mắt lớn xuất hiện trước mắt cậu.
Lúc này Phong Sâm chỉ có một ý nghĩ:
—— Mình sắp ngã xuống đất rồi.
Tuy nhiên, khoảnh khắc tiếp theo, cậu lướt ngang qua mặt đất, không cảm thấy đau đớn khi ngã xuống đất cũng như mất đi ý thức.
Trước khi tiếp xúc với mặt đất, cậu dường như được thứ gì đó đỡ lấy giữa không trung.
Phong Sâm cứng ngắc xoay tròng mắt, nhìn hai bên tàn tích đang nhanh chóng rút lui về phía sau, sau đó tầm mắt từ từ di chuyển xuống, dừng lại ở một cái đầu đen khổng lồ trước mặt.
Trên thân có bộ lông mượt mà, đầu có bờm dài, đôi tai dựng đứng...
Phong Sâm ý thức được, giờ phút này cậu đang bị một loại thú khổng lồ nào đó mang đi, chạy về phía trước. Cũng chính con mãnh thú này đã tóm được cậu trước khi cậu chạm đất.
Trong lòng cậu dâng lên một cảm giác không thực, không biết chuyện này đến tột cùng là thật hay ảo, cho đến khi cậu nghe thấy tiếng hét của Nhan Bố Bố sau lưng: "——a đạt ô tây á."
Phong Sâm đưa tay ra, nhẹ nhàng đặt lên cổ con mãnh thú bên dưới.
Hiện tại cậu không có cách nào nhìn rõ, nên chỉ có thể dựa vào hình dạng đầu, lông và tai của nó để đoán, suy đoán được đó là một con sư tử màu đen.
Lòng bàn tay mềm nhẵn và bộ lông tiếp xúc nhau, một cảm giác gần gũi quen thuộc trong nháy mắt truyền từ lòng bàn tay đến trái tim. Trong đầu Phong Sâm nảy ra một ý nghĩ: Dừng lại, dừng chạy.
Không ngờ, ý nghĩ này vừa xuất hiện, con sư tử đen vẫn đang chạy dưới chân cậu lại dừng lại.
Phong Sâm có thể cảm nhận được rằng nó đã nghe thấy lời chỉ thị trong lòng mình, cũng có thể cảm nhận được nó đã đáp lại.
——Đó là cảm giác ý thức tương thông, không có bất kỳ sự phản kháng nào, giống như một người bạn hay người thân mà cậu đã lâu không gặp.
Không không không, không đúng, không phải bạn bè hay người thân, nó giống như một phần cơ thể của cậu, cùng với cậu tuy hai mà một.
Đó chính là cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.