Hướng Dẫn Con Người Sinh Tồn Trong Vùng Đất Hoang
Chương 48:
Ngốc Tử Tiểu Nhị
29/03/2024
Phong Sâm đột nhiên mở mắt ra, nhìn thấy trước mắt tối đen, bên tai vẫn còn có tiếng ong ong chưa tiêu tán.
Cậu đưa tay mò mẫm xung quanh, chạm vào một cơ thể nhỏ bé ấm áp, sau đó cậu từ từ tỉnh táo lại, nhớ ra mình vẫn đang ngủ trong phòng tổ ong, nằm bên cạnh chính là Nhan Bố Bố.
Cái kén tằm lớn và con sư tử đen trong kén tằm kia, tưởng chừng như chỉ là một giấc mơ mà thôi.
Phong Sâm biết rằng đây không phải là một giấc mơ, con sư tử đen nhất định tồn tại trong cơ thể cậu dưới một hình thức nào đó, đang yên lặng mà ngủ.
Kia có thể là ở đâu?
Cậu chạm vào ngực mình, không có khả năng. Cậu lại chạm vào bụng, cũng không giống.
Khi những ngón tay của cậu cuối cùng đặt lên trán, cậu dừng lại.
... Sẽ là chỗ này chứ?
Không biết từ đâu truyền đến tiếng ầm ĩ, giống như một cặp vợ chồng đang cãi nhau, kèm theo đó là tiếng đập đồ đạc bang bang. Chẳng bao lâu trong hành lang có tiếng bước chân, một đội của Liên quân phía Tây đá tung cánh cửa phòng nào đó, tiếng ồn ào cũng đột ngột im bặt.
Xung quanh lại trở nên yên tĩnh, bóng tối dày đặc như dung nham không tan, Phong Sâm rút ngón tay khỏi trán, chớp mắt mờ mịt, đột nhiên không phân biệt được giữa vùng đất đầy gió tuyết vừa rồi với màn đêm tối tăm trước mặt, rốt cuộc cái nào mới là thật?
"...Ăn thêm một miếng nữa." Nhan Bố Bố đột nhiên xoay người, lẩm bẩm, vùi đầu vào trong lòng Phong Sâm.
Phong Sâm cảm nhận được hơi thở ấm áp của nhóc phả vào bên cổ mình, lúc này cậu mới có được một ít cảm giác chân thực, nên không đẩy người ra, cứ như vậy mà nhắm mắt lại bắt đầu ngủ.
Ngày hôm sau, Phong Sâm thức dậy sớm như thường lệ, Nhan Bố Bố vẫn đang ngủ, tay chân quấn quanh người cậu.
Cậu đẩy Nhan Bố Bố ra, bất mãn càu nhàu đứng dậy, đi đến phòng giặc súc miệng rửa mặt, sau đó thu hồi quần áo đã khô lại.
Khi cậu quay trở về, Nhan Bố Bố đã điều chỉnh tư thế ngủ, hai tay đặt ở bên hông, nằm một cách quy củ, đắp chăn lên mặt, chỉ có một đôi lọn tóc bù xù lộ ra phía trên.
Phong Sâm vươn tay kéo chăn nhung kia, nhưng không ngờ nhóc đột nhiên giơ tay giữ chặt chiếc chăn kia.
"Làm gì vậy? Thức rồi mà cũng không dậy à?" Phong Sâm hỏi.
Nhan Bố Bố ấn chăn không nói gì.
Phong Sâm nhìn thời gian, thấy đã là bảy giờ, cũng gần như là giờ ăn sáng mà Ngô Ưu nhắc tới, liền đẩy nhóc: "Đừng lười nữa, dậy chuẩn bị ăn sáng."
Nhan Bố Bố dưới chăn lắc đầu qua lại, một giọng nói nghèn nghẹt vang lên: "Em không đói, cũng không muốn ăn."
Hôm qua hai cậu đều không ăn uống nghiêm túc, làm sao có thể không đói? Phong Sâm nghi ngờ Nhan Bố Bố bị bệnh, liền đưa tay sờ sờ cái trán lộ ra ngoài của cậu, cảm thấy nhiệt độ cơ thể dưới lòng bàn tay vẫn bình thường.
Trong im lặng vang lên hai tiếng ùng ục, là tiếng bụng của Nhan Bố Bố đang gầm gừ.
“Thức dậy.” Phong Sâm ra lệnh.
"Em không dậy, em không ăn."
Phong Sâm trầm mặc nhìn nhóc một lát, đột nhiên vươn tay kéo chăn ra, Nhan Bố Bố đưa tay chộp lấy, nhưng lại chộp phải khoảng không.
Nhóc bỗng chốc ngước mắt nhìn Phong Sâm, trong mắt tràn đầy khẩn trương cùng hoảng sợ.
Phong Sâm lạnh lùng hỏi: "Sao không dậy? Lại tức giận khi rời giường à?"
Nhan Bố Bố mím môi, tựa hồ đang nói cái gì, nhưng âm thanh lầm bầm như muỗi vo ve, Phong Sâm nghe không rõ một chữ.
"Bây giờ không phải trước kia, cũng không phải ở nhà, chúng ta đang chạy trốn, không ai sẽ chịu đựng tính khí tức giận khi rời giường của em đâu."
Phong Sâm vừa nói xong cầu này, liền thấy vẻ mặt Nhan Bố Bố trở nên ủy khuất, miệng cũng phụng phịu theo.
"Em muốn làm gì?" Phong Sâm cảnh giác hỏi.
Nhan Bố Bố nhìn cậu không chớp mắt, đôi mắt to lấp lánh nước.
Không ổn rồi!
Trong lòng Phong Sâm run lên, cậu đem những lời dạy bảo còn lại đều nuốt xuống.
Trước kia khi ở nhà, Nhan Bố Bố mỗi ngày đều quấy khóc một hồi, ngay cả khi cậu đóng chặt cửa, âm thanh ma quỷ sắc bén kia cũng sẽ ập vào, liên tục quấn quanh, vô cùng đáng sợ.
Nhìn thấy nhóc tựa hồ lại sắp khóc, Phong Sâm đang đối mặt với kẻ thù cường đại, thấp giọng quát: “Không được khóc.”
Nếu cậu không nói lời này, Nhan Bố Bố có lẽ sẽ nhịn xuống, nhưng vừa nói lời này ra, nước mắt của Nhan Bố Bố lập tức từ khóe mắt lăn xuống, cùng lúc nhắm mắt lại há miệng.
Cũng may nhóc khóc không lớn lắm, chỉ rên rỉ khe khẽ, nhưng dù vậy, da đầu Phong Sâm cũng căng cứng, nhanh chóng ngồi xuống mép giường.
“Có chuyện gì thì nói năng đàng hoàng, đừng khóc, nén buồn bực lại.”
Nhan Bố Bố thở hổn hển và nói: "Anh, anh trai, em không phải, không phải cố ý, không phải cố ý."
Lúc này Phong Sâm sao dám đắc tội nhóc: “Được được được, nếu em không muốn thức thì cứ nằm đi, đừng khóc là được.”
"Em, em không muốn, không muốn nằm, cũng không phải tức giận rời giường, em, em là..."
Phong Sâm ý thức được có chút không đúng, nhẹ giọng hỏi: "Rồi em làm sao? Nói cho tôi anh đi."
Một lúc sau, Nhan Bố Bố nói: "Em lại, lại tè, tè dầm."
Phong Sâm ngẩn ra, vạch chăn ra, cậu thấy quần lót của Nhan Bố Bố đã ướt, ga trải giường bên dưới cũng bị vấy bẩn.
"Em muốn, muốn thức dậy, nhưng mà, em đi tè, lại đi tè." Nhan Bố Bố thút tha thút thít: “Em không nên, không nên uống nước trước khi đi ngủ, em sai rồi, đã sáu tuổi rồi em không nên tè dầm."
Phong Sâm cuối cùng cũng tỉnh táo lại: “Không sao đâu, không sao đâu.”
"Không, không sao hả?" Nhan Bố Bố hai mắt đẫm lệ nhìn cậu.
“Thật sự không sao.” Phong Sâm trầm giọng xác nhận.
So với tiếng khóc của Nhan Bố Bố thì tè dầm thật sự không phải là vấn đề lớn.
Nhan Bố Bố có chút sửng sốt, nhưng lập tức ngừng khóc.
Phong Sâm đi đến tủ tìm đồ lót sạch sẽ, Nhan Bố Bố đứng dậy và cởi sạch sẽ, như hạt đậu phộng bóc vỏ.
Lúc Phong Sâm đưa quần lót ra, Nhan Bố Bố đang định ngồi xuống mặc vào thì Phong Sâm kéo nhóc đến bên giường: “Ngồi ở chỗ này.”
Có một khoảng rộng ở giữa giường ướt đẫm nước tiểu, không thể ngồi lên đó được.
Mặc dù trên mặt Nhan Bố Bố vẫn còn nước mắt, nhưng nhóc đã sờ lên hình vẽ trên quần lót của mình mà yêu thích không buông tay: "A, trên chiếc quần lót này có vịt vàng nhỏ, trông rất đẹp."
Trên bụng nhóc có vài ngấn mỡ nhỏ, gần như không nhìn thấy được lỗ rốn, Phong Sâm thúc giục: “Mặc vào nhanh đi, đừng mãi nhìn thôi.”
Nhan Bố Bố mặc lại quần lót, vui vẻ nhìn chiếc áo thun của mình: "Bỉ Nỗ Nỗ..."
“Mặc nhanh!”
Nhan Bố Bố kéo áo thun qua đầu, Phong Sâm nói: "Mặc ngược rồi."
Nhóc đổi hướng áo, nhưng đầu lại bị kẹt ở cổ áo, Phong Sâm sốt ruột đưa tay kéo áo xuống, khiến thân thể nhóc lắc qua lắc lại mà đầu vẫn không lộ ra.
"Anh ơi, tai em đau quá." Đầu của Nhan Bố Bố ở dưới áo, ồm ồm nói.
Lúc này Phong Sâm mới chú ý tới vai phải áo thun của nhóc có hai chiếc cúc, cậu nhanh chóng cởi ra, nới lỏng cổ áo.
Đầu của Nhan Bố Bố lộ ra, mái tóc xoăn rối bù trên đầu lại càng bồng bềnh hơn, đôi mắt tròn xoe trông giống như một con chó xù.
Chờ sau khi nhóc chậm rãi mặc quần yếm vào, Phong Sâm không chịu nổi tốc độ này, nên ngồi xổm xuống, mang tất vào chân cho nhóc.
Từ góc độ này, Nhan Bố Bố chỉ có thể nhìn thấy cậu hơi nhíu mày, nên thấp giọng gọi: "Anh trai."
Phong Sâm không để ý tới nhóc, chỉ vỗ vỗ mu bàn chân thịt của nhóc: “Nâng lên một chút.”
Nhan Bố Bố nhấc chân lên, còn nói: "Khi nào thì em mới lớn được, em lớn lên rồi thì có thể hầu hạ anh."
Phong Sâm dù có kiềm chế đến đâu cũng không thể nhịn được nữa, cười khẩy một tiếng.
Chờ Nhan Bố Bố rời giường, Phong Sâm cởi ga trải giường, mang chậu và bột giặt vào phòng giặt, hai cậu chỉ có tấm ga trải giường này, phải nhanh chóng giặt và phơi, lúc đi ngủ mới khô được.
Nhan Bố Bố bưng cốc nước súc miệng trong tay đi theo phía sau, tò mò nhìn xung quanh.
Cậu đưa tay mò mẫm xung quanh, chạm vào một cơ thể nhỏ bé ấm áp, sau đó cậu từ từ tỉnh táo lại, nhớ ra mình vẫn đang ngủ trong phòng tổ ong, nằm bên cạnh chính là Nhan Bố Bố.
Cái kén tằm lớn và con sư tử đen trong kén tằm kia, tưởng chừng như chỉ là một giấc mơ mà thôi.
Phong Sâm biết rằng đây không phải là một giấc mơ, con sư tử đen nhất định tồn tại trong cơ thể cậu dưới một hình thức nào đó, đang yên lặng mà ngủ.
Kia có thể là ở đâu?
Cậu chạm vào ngực mình, không có khả năng. Cậu lại chạm vào bụng, cũng không giống.
Khi những ngón tay của cậu cuối cùng đặt lên trán, cậu dừng lại.
... Sẽ là chỗ này chứ?
Không biết từ đâu truyền đến tiếng ầm ĩ, giống như một cặp vợ chồng đang cãi nhau, kèm theo đó là tiếng đập đồ đạc bang bang. Chẳng bao lâu trong hành lang có tiếng bước chân, một đội của Liên quân phía Tây đá tung cánh cửa phòng nào đó, tiếng ồn ào cũng đột ngột im bặt.
Xung quanh lại trở nên yên tĩnh, bóng tối dày đặc như dung nham không tan, Phong Sâm rút ngón tay khỏi trán, chớp mắt mờ mịt, đột nhiên không phân biệt được giữa vùng đất đầy gió tuyết vừa rồi với màn đêm tối tăm trước mặt, rốt cuộc cái nào mới là thật?
"...Ăn thêm một miếng nữa." Nhan Bố Bố đột nhiên xoay người, lẩm bẩm, vùi đầu vào trong lòng Phong Sâm.
Phong Sâm cảm nhận được hơi thở ấm áp của nhóc phả vào bên cổ mình, lúc này cậu mới có được một ít cảm giác chân thực, nên không đẩy người ra, cứ như vậy mà nhắm mắt lại bắt đầu ngủ.
Ngày hôm sau, Phong Sâm thức dậy sớm như thường lệ, Nhan Bố Bố vẫn đang ngủ, tay chân quấn quanh người cậu.
Cậu đẩy Nhan Bố Bố ra, bất mãn càu nhàu đứng dậy, đi đến phòng giặc súc miệng rửa mặt, sau đó thu hồi quần áo đã khô lại.
Khi cậu quay trở về, Nhan Bố Bố đã điều chỉnh tư thế ngủ, hai tay đặt ở bên hông, nằm một cách quy củ, đắp chăn lên mặt, chỉ có một đôi lọn tóc bù xù lộ ra phía trên.
Phong Sâm vươn tay kéo chăn nhung kia, nhưng không ngờ nhóc đột nhiên giơ tay giữ chặt chiếc chăn kia.
"Làm gì vậy? Thức rồi mà cũng không dậy à?" Phong Sâm hỏi.
Nhan Bố Bố ấn chăn không nói gì.
Phong Sâm nhìn thời gian, thấy đã là bảy giờ, cũng gần như là giờ ăn sáng mà Ngô Ưu nhắc tới, liền đẩy nhóc: "Đừng lười nữa, dậy chuẩn bị ăn sáng."
Nhan Bố Bố dưới chăn lắc đầu qua lại, một giọng nói nghèn nghẹt vang lên: "Em không đói, cũng không muốn ăn."
Hôm qua hai cậu đều không ăn uống nghiêm túc, làm sao có thể không đói? Phong Sâm nghi ngờ Nhan Bố Bố bị bệnh, liền đưa tay sờ sờ cái trán lộ ra ngoài của cậu, cảm thấy nhiệt độ cơ thể dưới lòng bàn tay vẫn bình thường.
Trong im lặng vang lên hai tiếng ùng ục, là tiếng bụng của Nhan Bố Bố đang gầm gừ.
“Thức dậy.” Phong Sâm ra lệnh.
"Em không dậy, em không ăn."
Phong Sâm trầm mặc nhìn nhóc một lát, đột nhiên vươn tay kéo chăn ra, Nhan Bố Bố đưa tay chộp lấy, nhưng lại chộp phải khoảng không.
Nhóc bỗng chốc ngước mắt nhìn Phong Sâm, trong mắt tràn đầy khẩn trương cùng hoảng sợ.
Phong Sâm lạnh lùng hỏi: "Sao không dậy? Lại tức giận khi rời giường à?"
Nhan Bố Bố mím môi, tựa hồ đang nói cái gì, nhưng âm thanh lầm bầm như muỗi vo ve, Phong Sâm nghe không rõ một chữ.
"Bây giờ không phải trước kia, cũng không phải ở nhà, chúng ta đang chạy trốn, không ai sẽ chịu đựng tính khí tức giận khi rời giường của em đâu."
Phong Sâm vừa nói xong cầu này, liền thấy vẻ mặt Nhan Bố Bố trở nên ủy khuất, miệng cũng phụng phịu theo.
"Em muốn làm gì?" Phong Sâm cảnh giác hỏi.
Nhan Bố Bố nhìn cậu không chớp mắt, đôi mắt to lấp lánh nước.
Không ổn rồi!
Trong lòng Phong Sâm run lên, cậu đem những lời dạy bảo còn lại đều nuốt xuống.
Trước kia khi ở nhà, Nhan Bố Bố mỗi ngày đều quấy khóc một hồi, ngay cả khi cậu đóng chặt cửa, âm thanh ma quỷ sắc bén kia cũng sẽ ập vào, liên tục quấn quanh, vô cùng đáng sợ.
Nhìn thấy nhóc tựa hồ lại sắp khóc, Phong Sâm đang đối mặt với kẻ thù cường đại, thấp giọng quát: “Không được khóc.”
Nếu cậu không nói lời này, Nhan Bố Bố có lẽ sẽ nhịn xuống, nhưng vừa nói lời này ra, nước mắt của Nhan Bố Bố lập tức từ khóe mắt lăn xuống, cùng lúc nhắm mắt lại há miệng.
Cũng may nhóc khóc không lớn lắm, chỉ rên rỉ khe khẽ, nhưng dù vậy, da đầu Phong Sâm cũng căng cứng, nhanh chóng ngồi xuống mép giường.
“Có chuyện gì thì nói năng đàng hoàng, đừng khóc, nén buồn bực lại.”
Nhan Bố Bố thở hổn hển và nói: "Anh, anh trai, em không phải, không phải cố ý, không phải cố ý."
Lúc này Phong Sâm sao dám đắc tội nhóc: “Được được được, nếu em không muốn thức thì cứ nằm đi, đừng khóc là được.”
"Em, em không muốn, không muốn nằm, cũng không phải tức giận rời giường, em, em là..."
Phong Sâm ý thức được có chút không đúng, nhẹ giọng hỏi: "Rồi em làm sao? Nói cho tôi anh đi."
Một lúc sau, Nhan Bố Bố nói: "Em lại, lại tè, tè dầm."
Phong Sâm ngẩn ra, vạch chăn ra, cậu thấy quần lót của Nhan Bố Bố đã ướt, ga trải giường bên dưới cũng bị vấy bẩn.
"Em muốn, muốn thức dậy, nhưng mà, em đi tè, lại đi tè." Nhan Bố Bố thút tha thút thít: “Em không nên, không nên uống nước trước khi đi ngủ, em sai rồi, đã sáu tuổi rồi em không nên tè dầm."
Phong Sâm cuối cùng cũng tỉnh táo lại: “Không sao đâu, không sao đâu.”
"Không, không sao hả?" Nhan Bố Bố hai mắt đẫm lệ nhìn cậu.
“Thật sự không sao.” Phong Sâm trầm giọng xác nhận.
So với tiếng khóc của Nhan Bố Bố thì tè dầm thật sự không phải là vấn đề lớn.
Nhan Bố Bố có chút sửng sốt, nhưng lập tức ngừng khóc.
Phong Sâm đi đến tủ tìm đồ lót sạch sẽ, Nhan Bố Bố đứng dậy và cởi sạch sẽ, như hạt đậu phộng bóc vỏ.
Lúc Phong Sâm đưa quần lót ra, Nhan Bố Bố đang định ngồi xuống mặc vào thì Phong Sâm kéo nhóc đến bên giường: “Ngồi ở chỗ này.”
Có một khoảng rộng ở giữa giường ướt đẫm nước tiểu, không thể ngồi lên đó được.
Mặc dù trên mặt Nhan Bố Bố vẫn còn nước mắt, nhưng nhóc đã sờ lên hình vẽ trên quần lót của mình mà yêu thích không buông tay: "A, trên chiếc quần lót này có vịt vàng nhỏ, trông rất đẹp."
Trên bụng nhóc có vài ngấn mỡ nhỏ, gần như không nhìn thấy được lỗ rốn, Phong Sâm thúc giục: “Mặc vào nhanh đi, đừng mãi nhìn thôi.”
Nhan Bố Bố mặc lại quần lót, vui vẻ nhìn chiếc áo thun của mình: "Bỉ Nỗ Nỗ..."
“Mặc nhanh!”
Nhan Bố Bố kéo áo thun qua đầu, Phong Sâm nói: "Mặc ngược rồi."
Nhóc đổi hướng áo, nhưng đầu lại bị kẹt ở cổ áo, Phong Sâm sốt ruột đưa tay kéo áo xuống, khiến thân thể nhóc lắc qua lắc lại mà đầu vẫn không lộ ra.
"Anh ơi, tai em đau quá." Đầu của Nhan Bố Bố ở dưới áo, ồm ồm nói.
Lúc này Phong Sâm mới chú ý tới vai phải áo thun của nhóc có hai chiếc cúc, cậu nhanh chóng cởi ra, nới lỏng cổ áo.
Đầu của Nhan Bố Bố lộ ra, mái tóc xoăn rối bù trên đầu lại càng bồng bềnh hơn, đôi mắt tròn xoe trông giống như một con chó xù.
Chờ sau khi nhóc chậm rãi mặc quần yếm vào, Phong Sâm không chịu nổi tốc độ này, nên ngồi xổm xuống, mang tất vào chân cho nhóc.
Từ góc độ này, Nhan Bố Bố chỉ có thể nhìn thấy cậu hơi nhíu mày, nên thấp giọng gọi: "Anh trai."
Phong Sâm không để ý tới nhóc, chỉ vỗ vỗ mu bàn chân thịt của nhóc: “Nâng lên một chút.”
Nhan Bố Bố nhấc chân lên, còn nói: "Khi nào thì em mới lớn được, em lớn lên rồi thì có thể hầu hạ anh."
Phong Sâm dù có kiềm chế đến đâu cũng không thể nhịn được nữa, cười khẩy một tiếng.
Chờ Nhan Bố Bố rời giường, Phong Sâm cởi ga trải giường, mang chậu và bột giặt vào phòng giặt, hai cậu chỉ có tấm ga trải giường này, phải nhanh chóng giặt và phơi, lúc đi ngủ mới khô được.
Nhan Bố Bố bưng cốc nước súc miệng trong tay đi theo phía sau, tò mò nhìn xung quanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.