Hướng Dẫn Con Người Sinh Tồn Trong Vùng Đất Hoang
Chương 50:
Ngốc Tử Tiểu Nhị
29/03/2024
Trong nhà ăn bỗng chốc có chút náo động, mọi người đều kiễng chân, nhìn qua cửa sổ. Vài binh lính của Liên quân phía Tây lập tức rút súng, vọt tới hành lang.
Người đàn ông nhìn thấy khẩu súng trong tay của Liên quân phía Tây, lúc trước còn đang kêu cứu, nhưng lúc này đã vội vàng ngăn cản: “Trưởng quan đừng bắn, là vợ của tôi, vợ của tôi, cô ấy hình như bị sốt phát điên rồi, tôi chỉ vừa cõng cô ấy lên thì cô ấy đột nhiên cắn tôi."
Ông ta đứng ở cửa ra vào, cổ chảy đầy máu, bị cắn rớt một khối da, khiến người trong nhà ăn thấy mà sởn gai óc, bọn họ bắt đầu rỉ tai với nhau.
Nhan Bố Bố cũng đang dán mắt vào ông ta, một tay nắm lấy góc áo của Phong Sâm.
“Cô ấy hẳn đã bị sốt đến hồ đồ rồi, đừng nổ súng…” Trong lúc người đàn ông còn đang lảm nhảm, thì bỗng dưng bóng dáng một người phụ nữ lướt qua cửa sổ gần hành lang.
Một tiếng gầm chói tai phát ra từ miệng người phụ nữ, mặc dù cô ta chỉ đi qua cửa sổ trong hai giây ngắn ngủi, nhưng cũng để những người trong nhà ăn nhìn thấy khuôn mặt đầy mạch máu xanh tím, đôi mắt lồi ra đầy giận dữ và miệng há hốc mở to.
Vài binh lính cất súng lao tới, sau bức tường không ai nhìn thấy, bọn họ đã ngăn cản cô ta lại, sau đó người phụ nữ không ngừng tru lên, còn có tiếng rống giận của những binh lính: "Con mẹ nó mạnh ghê thật, lấy dây thừng tới trói đi... Trước bịt miệng cô ta lại, cô ta còn muốn cắn..."
Người ở gần cửa chạy ra xem náo nhiệt, sau đó hoảng sợ chạy vào: “Trời ạ, đúng là điên rồi, giống như bệnh dại vậy”.
Trong nhà ăn ồn ào náo nhiệt, người phía sau xô đẩy về phía trước, người phía trước lao ra cửa, người ở tầng này cũng đi ra khỏi phòng, đều đứng ở hành lang nhìn.
Nhan Bố Bố bị đám người kia đẩy đến loạng choạng, Phong Sâm kéo nhóc đến trước mặt, thản nhiên bình tĩnh chống khuỷu tay về phía sau.
"Mẹ kiếp, ai chen lấn khiến tao sắp nổ phổi rồi, mẹ nó đừng chen nữa." Phía sau truyền đến tiếng kêu đau, đám người đang đẩy về phía trước cuối cùng cũng thu liễm lại một chút.
Người phụ nữ vẫn còn đang tru lên, âm thanh kia không còn giống tiếng người nữa mà bén nhọn chói tai, tựa như một loài dã thú hung ác nào đó. Binh lính cũng hổn hển gào thét: "Trói không được, quá mạnh đi, đánh ngất cô ta đi, đánh ngất cô ta trước, rồi đi tìm cho tôi viên gạch hay gì gì đó."
"Ở đây không có gạch."
"Tìm trong nhà ăn, trong nhà ăn có đó - Á! Suýt chút nữa bị cô ta cắn rồi, cậu mau đi tìm đi."
Khi mọi thứ đang hỗn loạn túi bụi, có tiếng gõ trầm đục truyền đến, tiếng gầm của người phụ nữ đột nhiên biến mất, tiếng hét giận của binh lính cũng đột ngột dừng lại, hành lang đột nhiên trở nên yên tĩnh đến dị thường.
Một sĩ quan cao gầy xuất hiện ở cửa chính, đưa khẩu súng trong tay cho binh lính phía sau: “Cầm lại đi, khử trùng báng súng, đưa người đến trạm y tế kiểm tra kỹ lưỡng.”
"Vâng, Thiếu tướng Lâm."
Thiếu tướng Lâm lại liếc nhìn người đàn ông ở cửa: “Anh cũng đi băng bó vết thương đi.”
“Vâng vâng.” Người đàn ông vội vàng che cổ lại cuống quít nói.
Vài binh lính khiêng người phụ nữ bị báng súng đánh ngất về phía trước, người đàn ông đi theo bên cạnh. Khi đi qua cửa chính, Nhan Bố Bố nhìn mái tóc dài của người phụ nữ lê trên đất, còn có khuôn mặt xám xịt pha lẫn xanh tím của cô ta, nhóc chợt nhớ đến trên đường mình đã nhìn thấy thi thể người phụ nữ treo ngược sau trận động đất, sợ tới mức rùng mình một cái.
Người trong nhà ăn đều nhìn thấy rõ ràng, lại bắt đầu bàn tán.
"Đôi mắt đó đen đến đáng sợ, chắc chắn không phải là đôi mắt của người bình thường."
"Đôi mắt giống như người điên ấy, nhìn thẳng vào người, mắt đen to hơn người thường."
"Tôi cảm thấy đó không phải người điên, mà là tang thi."
"Đã xem quá nhiều phim rồi phải không? Lại còn tang thi... Để người nhà người ta nghe được thì sẽ nghĩ gì?"
"Người nhà vừa mới bị cô ta cắn đấy thôi, còn có thể nghĩ gì nữa?"
Thiếu tướng Lâm quay người về phía cửa, ánh mắt nham hiểm đảo qua nhà ăn, đám người im bặt, ngay cả không khí cũng đóng băng vài phần.
Khi hắn nhìn đến Phong Sâm, ánh mắt thoáng dừng lại, Phong Sâm đối diện với hắn, thần sắc của cậu vẫn bình thản.
Ánh mắt của Thiếu tướng Lâm tiếp tục di chuyển xuống dưới, rơi vào trên người Nhan Bố Bố đang đứng trước mặt Phong Sâm.
Nhan Bố Bố bị hắn nhìn, nhóc vô thức nín thở, đôi mắt mở to tròn, vẻ mặt không giấu được sự khẩn trương.
Thiếu tướng Lâm lộ ra vẻ mặt đầy ẩn ý với Nhan Bố Bố, tay phải của hắn từ từ đưa ra sau lưng, chạm vào bao súng.
Đồng tử của Nhan Bố Bố nháy mắt giãn ra, bắt đầu hoảng sợ thở hổn hển, nhóc cố kìm nén mới không xoay người lao vào trong lòng của Phong Sâm.
Thiếu tướng Lâm đặt tay lên bao súng, nhưng chỉ làm động tác phủi bụi, sau đó kéo kéo góc áo, xoay người đi về phía sau.
Lúc hắn xoay người, Phong Sâm nhìn thấy hắn khẽ nhếch môi một cái.
... Hù dọa trẻ con, thật sự là trò tiêu khiển ác độc.
Phong Sâm đang định thu hồi tầm mắt, lại nhìn thấy trên đầu vai Thiếu tướng Lâm đột nhiên xuất hiện một con chim.
Con chim từ trong hư không hiện ra, dùng móng vuốt sắc nhọn bấu lấy vai Thiếu tướng Lâm, mặt hướng về phía cửa chính, toàn thân đen tuyền, mỏ nhọn cứng rắn, đôi mắt sắc lạnh, toát lên một loại cảm giác áp bức vô hình.
Đó đúng là con kền kền mà cậu đã nhìn thấy bên ngoài nhà tắm vào tối hôm qua.
Con kền kền tựa hồ đang quan sát tình hình trong nhà ăn, ngay lúc tầm mắt của Phong Sâm tiếp xúc với con kền kền, cậu lập tức điều chỉnh tiêu cự của mắt về phía xa, tựa như hoàn toàn không nhìn thấy nó.
Con kền kền không nhận thấy điều gì bất thường nên cuối cùng nghiêng đầu đi, đứng trên vai Thiếu tướng Lâm rồi biến mất theo sau cánh cửa.
Người đàn ông nhìn thấy khẩu súng trong tay của Liên quân phía Tây, lúc trước còn đang kêu cứu, nhưng lúc này đã vội vàng ngăn cản: “Trưởng quan đừng bắn, là vợ của tôi, vợ của tôi, cô ấy hình như bị sốt phát điên rồi, tôi chỉ vừa cõng cô ấy lên thì cô ấy đột nhiên cắn tôi."
Ông ta đứng ở cửa ra vào, cổ chảy đầy máu, bị cắn rớt một khối da, khiến người trong nhà ăn thấy mà sởn gai óc, bọn họ bắt đầu rỉ tai với nhau.
Nhan Bố Bố cũng đang dán mắt vào ông ta, một tay nắm lấy góc áo của Phong Sâm.
“Cô ấy hẳn đã bị sốt đến hồ đồ rồi, đừng nổ súng…” Trong lúc người đàn ông còn đang lảm nhảm, thì bỗng dưng bóng dáng một người phụ nữ lướt qua cửa sổ gần hành lang.
Một tiếng gầm chói tai phát ra từ miệng người phụ nữ, mặc dù cô ta chỉ đi qua cửa sổ trong hai giây ngắn ngủi, nhưng cũng để những người trong nhà ăn nhìn thấy khuôn mặt đầy mạch máu xanh tím, đôi mắt lồi ra đầy giận dữ và miệng há hốc mở to.
Vài binh lính cất súng lao tới, sau bức tường không ai nhìn thấy, bọn họ đã ngăn cản cô ta lại, sau đó người phụ nữ không ngừng tru lên, còn có tiếng rống giận của những binh lính: "Con mẹ nó mạnh ghê thật, lấy dây thừng tới trói đi... Trước bịt miệng cô ta lại, cô ta còn muốn cắn..."
Người ở gần cửa chạy ra xem náo nhiệt, sau đó hoảng sợ chạy vào: “Trời ạ, đúng là điên rồi, giống như bệnh dại vậy”.
Trong nhà ăn ồn ào náo nhiệt, người phía sau xô đẩy về phía trước, người phía trước lao ra cửa, người ở tầng này cũng đi ra khỏi phòng, đều đứng ở hành lang nhìn.
Nhan Bố Bố bị đám người kia đẩy đến loạng choạng, Phong Sâm kéo nhóc đến trước mặt, thản nhiên bình tĩnh chống khuỷu tay về phía sau.
"Mẹ kiếp, ai chen lấn khiến tao sắp nổ phổi rồi, mẹ nó đừng chen nữa." Phía sau truyền đến tiếng kêu đau, đám người đang đẩy về phía trước cuối cùng cũng thu liễm lại một chút.
Người phụ nữ vẫn còn đang tru lên, âm thanh kia không còn giống tiếng người nữa mà bén nhọn chói tai, tựa như một loài dã thú hung ác nào đó. Binh lính cũng hổn hển gào thét: "Trói không được, quá mạnh đi, đánh ngất cô ta đi, đánh ngất cô ta trước, rồi đi tìm cho tôi viên gạch hay gì gì đó."
"Ở đây không có gạch."
"Tìm trong nhà ăn, trong nhà ăn có đó - Á! Suýt chút nữa bị cô ta cắn rồi, cậu mau đi tìm đi."
Khi mọi thứ đang hỗn loạn túi bụi, có tiếng gõ trầm đục truyền đến, tiếng gầm của người phụ nữ đột nhiên biến mất, tiếng hét giận của binh lính cũng đột ngột dừng lại, hành lang đột nhiên trở nên yên tĩnh đến dị thường.
Một sĩ quan cao gầy xuất hiện ở cửa chính, đưa khẩu súng trong tay cho binh lính phía sau: “Cầm lại đi, khử trùng báng súng, đưa người đến trạm y tế kiểm tra kỹ lưỡng.”
"Vâng, Thiếu tướng Lâm."
Thiếu tướng Lâm lại liếc nhìn người đàn ông ở cửa: “Anh cũng đi băng bó vết thương đi.”
“Vâng vâng.” Người đàn ông vội vàng che cổ lại cuống quít nói.
Vài binh lính khiêng người phụ nữ bị báng súng đánh ngất về phía trước, người đàn ông đi theo bên cạnh. Khi đi qua cửa chính, Nhan Bố Bố nhìn mái tóc dài của người phụ nữ lê trên đất, còn có khuôn mặt xám xịt pha lẫn xanh tím của cô ta, nhóc chợt nhớ đến trên đường mình đã nhìn thấy thi thể người phụ nữ treo ngược sau trận động đất, sợ tới mức rùng mình một cái.
Người trong nhà ăn đều nhìn thấy rõ ràng, lại bắt đầu bàn tán.
"Đôi mắt đó đen đến đáng sợ, chắc chắn không phải là đôi mắt của người bình thường."
"Đôi mắt giống như người điên ấy, nhìn thẳng vào người, mắt đen to hơn người thường."
"Tôi cảm thấy đó không phải người điên, mà là tang thi."
"Đã xem quá nhiều phim rồi phải không? Lại còn tang thi... Để người nhà người ta nghe được thì sẽ nghĩ gì?"
"Người nhà vừa mới bị cô ta cắn đấy thôi, còn có thể nghĩ gì nữa?"
Thiếu tướng Lâm quay người về phía cửa, ánh mắt nham hiểm đảo qua nhà ăn, đám người im bặt, ngay cả không khí cũng đóng băng vài phần.
Khi hắn nhìn đến Phong Sâm, ánh mắt thoáng dừng lại, Phong Sâm đối diện với hắn, thần sắc của cậu vẫn bình thản.
Ánh mắt của Thiếu tướng Lâm tiếp tục di chuyển xuống dưới, rơi vào trên người Nhan Bố Bố đang đứng trước mặt Phong Sâm.
Nhan Bố Bố bị hắn nhìn, nhóc vô thức nín thở, đôi mắt mở to tròn, vẻ mặt không giấu được sự khẩn trương.
Thiếu tướng Lâm lộ ra vẻ mặt đầy ẩn ý với Nhan Bố Bố, tay phải của hắn từ từ đưa ra sau lưng, chạm vào bao súng.
Đồng tử của Nhan Bố Bố nháy mắt giãn ra, bắt đầu hoảng sợ thở hổn hển, nhóc cố kìm nén mới không xoay người lao vào trong lòng của Phong Sâm.
Thiếu tướng Lâm đặt tay lên bao súng, nhưng chỉ làm động tác phủi bụi, sau đó kéo kéo góc áo, xoay người đi về phía sau.
Lúc hắn xoay người, Phong Sâm nhìn thấy hắn khẽ nhếch môi một cái.
... Hù dọa trẻ con, thật sự là trò tiêu khiển ác độc.
Phong Sâm đang định thu hồi tầm mắt, lại nhìn thấy trên đầu vai Thiếu tướng Lâm đột nhiên xuất hiện một con chim.
Con chim từ trong hư không hiện ra, dùng móng vuốt sắc nhọn bấu lấy vai Thiếu tướng Lâm, mặt hướng về phía cửa chính, toàn thân đen tuyền, mỏ nhọn cứng rắn, đôi mắt sắc lạnh, toát lên một loại cảm giác áp bức vô hình.
Đó đúng là con kền kền mà cậu đã nhìn thấy bên ngoài nhà tắm vào tối hôm qua.
Con kền kền tựa hồ đang quan sát tình hình trong nhà ăn, ngay lúc tầm mắt của Phong Sâm tiếp xúc với con kền kền, cậu lập tức điều chỉnh tiêu cự của mắt về phía xa, tựa như hoàn toàn không nhìn thấy nó.
Con kền kền không nhận thấy điều gì bất thường nên cuối cùng nghiêng đầu đi, đứng trên vai Thiếu tướng Lâm rồi biến mất theo sau cánh cửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.