Hướng Dẫn Công Lược Người Cá Mất Trí Nhớ
Chương 39
Lâu Bất Nguy
09/10/2020
Khi Trang Yến đẩy cửa kho hàng, thấy rõ cảnh tượng bên trong, tức khắc đờ người.
Trước khi tới nơi này, cậu đã nghĩ vô số loại khả năng Tần Nhược Thủy bị người tra tấn, duy chỉ không nghĩ đến tình huống trước mắt.
Tần Nhược Thủy chịu đủ cực hình trong tưởng tượng của cậu đang thản nhiên ngồi trên ghế, mà bọn bắt cóc lại nằm la liệt trên đất đau đớn rên la, hình như trong đó còn có Văn Vũ Thuấn, tầm mắt của cậu dừng trên mặt Văn Vũ Thuấn chốc lát, tên này cũng bị bọn bắt cóc vác tới hả? Mấy tên bắt cóc này cũng tham lam thật, bắt một người chưa đủ còn phải bắt hai người.
Cảnh tượng trước mắt có hơi kỳ lạ, Trang Yến ì ạch mãi không nhúc nhích, bởi vì cảnh tượng kỳ lạ đến độ khiến cậu có chút nghi ngờ Tần Nhược Thủy là chủ mưu sau màn của tất cả những chuyện này.
Tần Nhược Thủy ngẩng đầu nhìn Trang Yến một cái, ánh mắt chan chứa không hài lòng, nhân loại này còn ngây người tại chỗ làm gì? Không biết đến dìu hắn à?
Trang Yến không có thuật đọc suy nghĩ, không biết nỗi tha thiết trong lòng Tần Nhược Thủy, cậu đang tự an ủi bản thân Tần Nhược Thủy sao có thể là chủ mưu được? Tần tiên sinh còn lâu mới làm mấy việc rảnh rỗi đến vậy.
Mà tình hình thành ra như hiện tại, khả năng là bọn bắt cóc chia tiền không đều, xâu xé lẫn nhau.
Trang Yến xây dựng một trái tim chắc khỏe, sau đó mới đi đến trước mặt Tần Nhược Thủy, cậu cúi người xuống, nhẹ nhàng hỏi Tần Nhược Thủy: "Tiên sinh anh sao rồi?"
"Không sao." Tần Nhược Thủy thờ ơ đáp, nhưng chẳng hiểu kiểu gì, dáng vẻ này của hắn lọt vào mắt Trang Yến chính là cố gắng kiên cường, sao có thể không sao được chứ? Nhất định là đã bị dọa sợ rồi, cậu chưa bao giờ nghe nói Tần tiên sinh từng bị bắt cóc, lần này xảy ra bất trắc là do cậu không làm tròn bổn phận, cậu phải trở về hối lỗi tử tế.
Chỉ là cũng không biết tại sao Tần tiên sinh khăng khăng muốn cậu rời đi.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì về nhà rồi nói, việc cần gấp bây giờ là đưa Tần Nhược Thủy rời khỏi nơi này.
Trang Yến hỏi Tần Nhược Thủy: "Tiên sinh ngài còn đi được không?"
Dĩ nhiên gã đi được! Gã mà không đi được, cõi đời này làm gì còn ai đi được!
Bọn bắt cóc la liệt trên đất chỉ hận không thể trả lời thay Tần Nhược Thủy câu hỏi này.
Nhưng Tần Nhược Thủy trầm mặc.
Trang Yến liền tự động cho rằng Tần Nhược Thủy đã bị hành hạ ở nơi này, nên mới có thể khiến hắn không thể đứng dậy bước đi, cậu quay đầu nhìn lũ bắt cóc, tức giận trong lòng dường như muốn hóa thành ngọn lửa thực chất, đốt cháy toàn bộ bọn chúng thành tro bụi.
Bọn bắt cóc cảm thấy rất oan uổng, dù bọn chúng bắt cóc người này thật, nhưng thật sự bọn tôi không làm gì gã cả mà. Cậu trừng bọn tôi làm gì chứ? Bây giờ người bị thương là bọn tôi đấy! Cậu lại còn trừng bọn tôi, ông trời ơi, ông có còn vương pháp hay không!
Trang Yến dời mắt, cậu có chút chột dạ mà nói với Tần Nhược Thủy: "Tôi bế ngài nhé."
Tần Nhược Thủy không đáp lời, không từ chối, nhưng cũng không đồng tình, thái độ này rơi vào mắt Trang Yến chính là âm thầm chấp nhận.
Chắc chắn Tần tiên sinh đã trải qua sự tình thảm thiết, mình thế này có tính là đục nước béo cò không đây, Trang Yến hung hăng ngấm ngầm thóa mạ mình một phen, sau đấy lấy trong túi ra một đôi găng tay trắng tinh không tỳ vết.
Cậu hiểu chuyện như vậy đấy, Trang Yến âm thầm cho mình một like.
Cậu đeo găng tay rất nhanh, ánh mắt Tần Nhược Thủy dừng chân trên đôi găng tay của cậu, lần đầu tiên cảm thấy vật này quá dư thừa.
Sau đó Trang Yến khom người, bế Tần Nhược Thủy lên.
Bọn bắt cóc và Văn Vũ Thuấn nhìn cảnh này mà khiếp đảm, bọn chúng lia mắt tới lia mắt lui trên người Trang Yến và Tần Nhược Thủy, chỉ muốn biết Trang Yến lấy đâu can đảm, thế mà lại dám bế gã đại ác ma kia.
Khiến bọn chúng phải khiếp đảm hơn nữa, chính là Tần Nhược Thủy không để lộ bất kỳ thái độ chống cự nào, hắn cực kỳ chuyên nghiệp mà ngụy trang thành một người tàn tật chân cẳng bất tiện.
Thế này là thế nào? Là đam mê đặc thù nào đó hả? Rõ ràng có thể đi bộ bình thường, mỗi ngày còn phải ngồi xe lăn giả làm người què, đi mấy bước là mệt chết gã hay là làm sao!
Nhưng bọn bắt cóc không một ai dám lên tiếng nhắc nhở Trang Yến, lúc nãy Tần Nhược Thủy để lại cho bọn chúng bóng mờ quá đậm, bọn chúng sợ giờ mình mà mở miệng nói linh tinh, lập tức sẽ bị giết người diệt khẩu.
Tần Nhược Thủy là một người đàn ông trưởng thành, dĩ nhiên khối lượng không nhẹ, mà bây giờ Trang Yến bế hắn dậy, mới nhận ra hình như hắn còn nặng hơn so với nhìn bên ngoài, tuy nhiên sức mạnh cậu khá lớn, không bị trầm xuống, đi đường bình thường không khó khăn gì.
Tần Nhược Thủy được Trang Yến bế xong mới thấy, hình như mình vừa đưa ra một quyết định sai lầm, dẫn đến việc vị trí giữa hắn và Trang Yến có vẻ có chút đảo lộn, mà nếu bây giờ bảo hắn xuống đất, hắn lại thấy đất quá bẩn, không muốn đi.
Tần Nhược Thủy hoàn toàn bỏ quên lúc đến đây hắn bị bọn bắt cóc lôi vào kiểu gì.
Hắn dựa vào lồng ngực Trang Yến, có thể nghe thấy nhịp tim nhân loại càng lúc càng nhanh, gần như muốn xông ra khỏi lồng ngực, hắn nhấc mắt liếc nhìn Trang Yến, Trang Yến căng chặt quai hàm, tỏ vẻ cực kỳ nghiêm túc, Tần Nhược Thủy cảm thấy muốn cười vô cớ.
Trang Yến bế Tần Nhược Thủy đi về phía cánh cửa kho hàng mở lớn, hứng ánh trăng, bóng dáng hai người quấn quýt cùng một nơi trên mặt đất.
Trang Yến lặng lẽ hếch cằm một cái, giả vờ lơ đễnh mà trộm hé mắt xuống liếc nhìn Tần tiên sinh, ánh mắt thoảng qua một nụ cười nhè nhẹ, xem tư thế này đi, sao cậu có thể làm 0 được chứ? Giấc mộng kia hoàn toàn vớ vẩn, hoàn toàn vô căn cứ.
Nếu lúc này Tần Nhược Thủy có thể nghe được tiếng lòng Trang Yến, chắc chắn sẽ nhảy phắt xuống khỏi lòng Trang Yến, rồi cho cậu thấy thế nào là chênh lệch về bản chất giữa 1 và 0.
Trang Yến vừa bước ra khỏi kho hàng, Văn Vũ Thuấn liền loạng choạng bò dậy phía sau lưng, gào lên với Trang Yến: "Mày không xứng với Tần tiên sinh."
Một dấu chấm hỏi lại nhảy ra khỏi đầu Trang Yến, cậu thử nhẫn nại, kết quả là không nhịn được, quay đầu dùng ánh mắt nhìn kẻ ngu để nhìn Văn Vũ Thuấn, dù mình có xứng với Tần tiên sinh hay không, thì cái tên vỏ rỗng này cũng chẳng xứng được.
"mày không xứng với Tần tiên sinh! Mày không xứng với anh ấy!" Văn Vũ Thuấn gào thét điên loạn, như một mụ đàn bà đanh đá, dường như muốn gào ra hết cả tim gan phèo phổi của mình.
Kế hoạch của cậu ta và Văn La Thần thất bại, Tần tiên sinh không hề sinh ra cảm tình với cậu ta, nếu chuyện này bị tra cứu, hai người bọn họ có thể phải đối mặt với chốn lao tù, đầu óc bị dục vọng che mờ của cậu ta mãi mới tỉnh táo lại đôi chút, thế nhưng tình hình này càng thêm kích thích cậu ta.
Trang Yến cảm thấy nhân vật này thật khó hiểu, chẳng lẽ ban nãy bị bọn bắt cóc đánh nhão đầu rồi?
"Mày là thằng hạ đẳng, mày là thằng bạo lực, mày chẳng hiểu cái gì, còn không tốt nghiệp hết cấp 3, mày là đồ mù chữ..." Những lời này của Văn Vũ Thuấn làm Trang Yến cũng phải kinh hãi ngây người, mình thậm tệ đến độ này hả?
Văn Vũ Thuấn nói những lời này một mặt là muốn Trang Yến sinh lòng tự ti, tự biết khó mà lui, mặt khác là muốn để Tần tiên sinh biết Trang Yến không phải một người tốt đẹp gì.
Tuy Tần Nhược Thủy không thừa nhận, nhưng thái độ của hắn đã chứng minh Trang Yến hoàn toàn khác biệt trong mắt hắn, hoàn toàn không giống mọi người.
Mặc dù đến giờ Trang Yến vẫn chỉ là một quản gia bình thường bên cạnh Tần Nhược Thủy, nhưng chẳng mấy chốc nữa, nó sẽ có thể bay lên đầu cành hóa phượng hoàng, Văn Vũ Thuấn không chấp nhận nổi chuyện này, phượng hoàng là ai cũng được, Văn La Thần cũng được, chỉ cần không phải Trang Yến.
Nếu không phải Trang Yến còn đang ôm Tần Nhược Thủy trên tay, thì bây giờ đã đi qua tóm cổ Văn Vũ Thuấn đánh một trận nên người, Nhà Thanh diệt lâu rồi, gì mà còn thượng đẳng với chả hạ đẳng, không phải mọi người đều là người kế tục của chủ nghĩa cộng sản à? Chẳng lẽ cậu ta là hậu duệ của Ái Tân Giác La? Thế thì tư tưởng của cậu ta rất nguy hiểm, có thể phải tiến hành cải tạo.
Còn trình độ học vấn hay là tính cách, Tần tiên sinh còn chưa nói, nào có chỗ cho cậu ta đến chỉ chỏ.
Sợ rằng người này đã bay não giai đoạn cuối, hết đường cứu chữa, Trang Yến lắc đầu một cái, xoay người bế Tần Nhược Thủy tiếp tục ra ngoài.
Trang Yến không thèm để ý cậu ta, khiến Văn Vũ Thuấn cảm thấy mình như bị sỉ nhục.
Mà từ đến đến cuối, Tần Nhược Thủy không hề biểu hiện thái độ gì, Văn Vũ Thuấn biết mình thất bại, thất bại triệt để, mà mà hậu quả của thất bại này rất có thể là cậu ta, hay thậm chí cả nhà họ Văn cũng không gánh nổi, cậu ta ngã bệt xuống đất.
Trang Yến không quan tâm tình cảnh sau lưng, cậu cúi đầu nhìn Tần Nhược Thủy, chênh lệch thân phận giữa cậu và Tần Nhược Thủy không nhỏ, nhưng không xứng và xứng thực ra là hai vấn đề biệt lập.
Một người chỉ cần không có bất kỳ thiếu sót về mặt nhân cách, như vậy anh ta đã đủ khả năng để xứng với bất kỳ một ai, những vật ngoài thân như thân phận, của cải, ngoại hình, chỉ cần đối phương không xem thường, như vậy những chuyện này không thành vấn đề.
Kẻ thật sự không xứng với Tần Nhược Thủy, là Văn Vũ Thuấn.
Trang Yến không cần tự ti, cậu có công việc và lý tưởng của mình, cậu chưa dám theo đuổi Tần Nhược Thủy, chủ yếu là mình chưa hiểu rõ lòng mình, thứ yếu là sợ bị từ chối, theo tính tình của Tần tiên sinh, rất có khả năng cậu chưa đọc xong cuốn sách một trăm phương pháp thoát ế kia, đã bị sa thải rồi, ngay cả cơ hội gần gũi cũng mất biến.
Tuy nhiên giờ xem ra, cũng không phải là Tần tiên sinh không có chút ý gì với mình.
Ánh trăng sáng ngời, bóng cây trùng điệp, Trang Yến cúi đầu, con ngươi xanh thẫm của Tần Nhược Thủy phản chiếu bóng dáng của mình, ôm Tần tiên sinh, giống như ôm một rương tiền vàng trĩu nặng, mà cậu chính là rồng béo keo kiệt, đừng kẻ nào hòng cướp được rương vàng của cậu đi.
Gió đêm nhẹ nhàng phảng phất, lá cây rung rinh, phát ra những luồng âm thanh rì rầm, cậu nghĩ đến tiếng côn trùng vỗ cánh dưới tầng tầng lớp lớp lá khô mỗi bận xuân về, nghĩ đến chú ve sầu cuối cùng trong thu, kêu một tiếng bi ai sau chót, nghĩ đến lần đầu cậu và Tần tiên sinh gặp mặt, người chơi vĩ cầm đứng đầu yến hội, bộ dáng say mê, dây đàn của anh trút xuống tiếng nhạc du dương.
Trái tim Trang Yến gõ nhịp mạnh như đánh trống, trong một nháy mắt nào đó, giống như bị đầu độc, mà bỗng nhiên dâng lên ý niệm phải nghiêm túc theo đuổi Tần tiên sinh, hạt mầm này như nảy ngọn lửa tà, dập sao cũng không hết được.
Có lẽ đây chính là cảm giác nhộn nhạo của sắc xuân tình, chỉ là xuân tình phơi phới của cậu đến hơi muộn, người ta mười lăm mười sáu đã bắt đầu đón nhận, cậu đây trễ tận mười năm.
Trang Yến vừa đi được mấy bước, đám vệ sĩ đã lọc cọc chạy đến, đội trưởng thấy bên này có người lập tức vọt qua, mở miệng hô lên: "Quản gia Tiểu Trang, bọn tôi------"
Sau đấy bọn họ liền thấy hai người dính chung một chỗ, nhanh chóng dừng bước, mắt mở to như chuông đồng, vừa dời mắt, vừa nói vội: "Bọn tôi không thấy cái gì."
Thật không ngờ, quản gia Tiểu Trang và Tần tiên sinh có thể thân mật đến độ này, nếu đám vệ sĩ ngày xưa dám làm vậy với Tần tiên sinh, thì đã bị tống cổ từ lâu rồi.
Trang Yến không hổ danh là người đàn ông có thể giành được đai lưng vàng.
Bái phục, bái phục.
Trang Yến vốn không cảm thấy có gì, bây giờ bị bọn họ nhìn như vậy, tự dưng lại thấy chút ngượng ngùng.
Tần Nhược Thủy cũng vậy, hắn bắt đầu hối hận, kiểm điểm sâu sắc, vừa rồi mình tắc não ở đâu mà lại chọn ngồi trở về ghế? Sao lại có thể đồng ý cho Trang Yến bế hắn, chắc chắn là ban nãy đầu óc hắn có vấn đề.
"Tiên sinh, tôi đưa xe lăn tới." Vệ sĩ cuối cùng xách chiếc xe lăn gấp chạy đến.
Cậu ta nói xong ngẩng đầu nhìn thấy hai người ôm nhau là bắt đầu hối hận, cớ sao cứ cảm giác ánh mắt Tần tiên sinh và Trang quản gia như muốn giết người?
Cậu ta ghét bỏ mình lắm chuyện, nhìn xung quanh, phát hiện đồng bọn của mình đều đồng loạt lùi xuống một bước, kéo giãn khoảng cách với cậu ta.
"..." Chàng vệ sĩ nhìn xe lăn trong tay một cái, do dự mở miệng, "À thì... Hay là tôi mang xe lăn... trở về nhé?"
Lúc này còn mang xe lăn trở về, có khác nào khẳng định với bọn họ giữa mình và Trang Yến có gì đó đâu?
Để chứng minh lòng mình trong sạch, Tần Nhược Thủy trầm giọng nói: "Đặt xuống đi, tôi tự đi."
Trang Yến thở dài trong lòng, quả nhiên là cậu rất thèm khát Tần tiên sinh mà, quá đê tiện!
Cậu lưu luyến thả Tần tiên sinh xuống, dìu hắn đến xe lăn, sau đó đẩy xe lăn dọc theo đường đi phía trước.
Đội trưởng vệ sĩ hỏi: "Đám người bên trong nên xử ra sao?"
Tần Nhược Thủy không nói gì, Trang Yến mở miệng: "Báo cảnh sát nốt đi."
Bọn bắt cóc bên trong nghe được cuộc đối thoại giữa bọn họ mà sợ hết hồn, trước đó Văn Vũ Thuấn đã nói cho bọn chúng biết sau khi cậu ta và người đàn ông rời khỏi đây, bọn chúng sẽ nhận được một khoản tiền, bây giờ bọn chúng lại bị đưa vào ngục.
"Là cậu ta xúi giục, chính cậu ta, không liên quan đến bọn tôi!"
"Đúng đúng đúng, cậu ta cho bọn tôi tiền để làm vậy!"
"..."
Văn Vũ Thuấn im lặng không nói, Tần Nhược Thủy không ở đây, cậu ta diễn cũng chẳng có ai xem, cậu ta đứng dậy, muốn rời khỏi đây, lại bị bọn bắt cóc giữ chặt.
Hôm nay bọn chúng không rời đi được, thì cậu ta cũng đừng hòng rời đi, bọn họ lưu lạc đến bước đường này đều do cậu ta làm hại, cậu ta còn muốn chạy à, đừng có mơ.
Đến khi cảnh sát tiến vào, Văn Vũ Thuấn đã bị bọn bắt cóc đánh cho người không ra người, quỷ không ra quỷ, nằm trên đất ho khan không ngừng.
Bọn bắt cóc thấy vệ sĩ đi vào, vội vàng đẩy toàn bộ tội lỗi lên người Văn Vũ Thuấn, nói chúng vô tội.
Đội trưởng vệ sĩ thở dài: "Các cậu cứ giữ lời đấy đến đồn cảnh sát mà nói."
...
Trang Yến và Tần Nhược Thủy ngồi trên xe, sau khi lên xe Tần Nhược Thủy cũng không mở miệng, nhưng Trang Yến cũng đã quen với sự yên lặng của hắn.
Xuyên qua gần nửa thành phố, thấy sắp về đến trang viên, Trang Yến ngẩng đầu nhìn Tần Nhược Thủy, nhấp môi hỏi: "Tiên sinh đã biết trước chuyện này sẽ xảy ra phải không?"
"Đoán được một chút." Tần Nhược Thủy trả lời, hắn biết người nhà họ Văn muốn giở trò, cũng không biết rốt cuộc là trò gì.
"Sau này tiên sinh đừng bộp chộp như vậy nữa."
Hắn bộp chộp? Sao Trang Yến có thể kết luận như vậy? Chẳng lẽ là vì hắn đẩy hết vệ sĩ sang chỗ cậu?
Trang Yến nói tiếp: "Bọn tôi rất lo lắng cho anh."
Tần Nhược Thủy như được vuốt lông trong nháy mắt, hắn nhìn Trang Yến, "bọn tôi" trong miệng Trang Yến chỉ có mình cậu ấy thì có, Tần quản gia biết tình trạng của hắn, thế nên không cần lo lắng những chuyện này, đám vệ sĩ kia là hắn cử đi, chỉ làm việc theo chỉ thị của hắn, sẽ không lo lắng dư thừa.
Rõ ràng Trang Yến là lo lắng nhất, lại còn khăng khăng nói là bọn tôi, nghĩ một đằng nói một nẻo, nghĩ một đằng nói một nẻo ha.
"Cậu cũng bị người ta bám đuôi phải không." Tần Nhược Thủy bình tĩnh trần thuật.
"Tôi..." Trang Yến gật đầu, "Đánh đấm khá được."
Tần Nhược Thủy cười khẽ một tiếng, giữa hai hàng lông mày cũng kéo theo ba phần vui vẻ, Trang Yến không hiểu Tần tiên sinh vui vẻ chuyện gì.
Chẳng biết anh ấy có nghe lời mình vào tai hay không nữa: "Đúng rồi tiên sinh, sao đám bắt cóc lại ngã hết xuống đất được thế?"
Tần Nhược Thủy vẫn còn nhớ mình vừa bị Trang Yến bế từ trong kho hàng ra, dĩ nhiên không thể bảo cậu, bọn chúng đều bị mình quật ngã được.
Nụ cười tan biến trên khuôn mặt, hắn lạnh lùng nói: "Văn Vũ Thuấn muốn biểu diễn anh hùng cứu mỹ nhân."
Nói không sai, đúng là Văn Vũ Thuấn có ý định này.
Trang Yến không ngờ còn có sự tình bên trong, cứ vậy cho rằng bọn bắt cóc phối hợp với màn kịch của Văn Vũ Thuấn, cùng giả vờ lăn ra đất, cậu gật đầu: "Thì ra là vậy."
Xe lái vào mặt trong trang viên, đỗ trước cửa biệt thự, Trang Yến đẩy Tần Nhược Thủy vào bên trong biệt thự, đưa hắn vào thang máy, giúp hắn ấn tầng ba rồi lùi ra khỏi thang máy.
Tần Nhược Thủy nhìn cửa thang máy dần dần khép lại, con ngươi xanh thẫm phảng phất đôi chút mất mát, mặc dù hắn cũng không hiểu vì sao mình lại thấy mất mát.
Thang máy cũng không đi lên, giữa lúc Tần Nhược Thủy ngờ vực, cửa thang máy lại được mở ra một lần nữa, Trang Yến vẫn đứng bên ngoài, cậu khẽ mỉm cười, nói với Tần Nhược Thủy: "Tiên sinh, vừa rồi quên nói với anh."
Tần Nhược Thủy khẽ ừ một tiếng, chờ Trang Yến nói lời tiếp theo.
"Anh ngủ ngon." Cậu nói.
Trong thoáng chốc cuối cùng Tần Nhược Thủy cũng có một loại cảm giác tôi cởi cả quần rồi mà cậu lại để thôi thấy cái này.
Mặc dù lời lẽ hơi bậy bạ, nhưng bây giờ chỉ có câu này mới có thể diễn tả hoàn hảo niềm phẫn nộ trong lòng Tần Nhược Thủy.
Hắn nhìn Trang Yến một hồi.
"Ngủ ngon." Cuối cùng hắn đã nói một câu như vậy.
Cửa thang máy đóng lại lần nữa, tâm trạng của Tần Nhược Thủy đã khá hơn nhiều,
Sau khi trở lại tầng ba, Tần Nhược Thủy lập tức liên lạc với Tần quản gia, bảo ông xử lý chuyện hôm nay, lần này nhà họ Văn không chết thì cũng phải bị lột da.
Trước khi tới nơi này, cậu đã nghĩ vô số loại khả năng Tần Nhược Thủy bị người tra tấn, duy chỉ không nghĩ đến tình huống trước mắt.
Tần Nhược Thủy chịu đủ cực hình trong tưởng tượng của cậu đang thản nhiên ngồi trên ghế, mà bọn bắt cóc lại nằm la liệt trên đất đau đớn rên la, hình như trong đó còn có Văn Vũ Thuấn, tầm mắt của cậu dừng trên mặt Văn Vũ Thuấn chốc lát, tên này cũng bị bọn bắt cóc vác tới hả? Mấy tên bắt cóc này cũng tham lam thật, bắt một người chưa đủ còn phải bắt hai người.
Cảnh tượng trước mắt có hơi kỳ lạ, Trang Yến ì ạch mãi không nhúc nhích, bởi vì cảnh tượng kỳ lạ đến độ khiến cậu có chút nghi ngờ Tần Nhược Thủy là chủ mưu sau màn của tất cả những chuyện này.
Tần Nhược Thủy ngẩng đầu nhìn Trang Yến một cái, ánh mắt chan chứa không hài lòng, nhân loại này còn ngây người tại chỗ làm gì? Không biết đến dìu hắn à?
Trang Yến không có thuật đọc suy nghĩ, không biết nỗi tha thiết trong lòng Tần Nhược Thủy, cậu đang tự an ủi bản thân Tần Nhược Thủy sao có thể là chủ mưu được? Tần tiên sinh còn lâu mới làm mấy việc rảnh rỗi đến vậy.
Mà tình hình thành ra như hiện tại, khả năng là bọn bắt cóc chia tiền không đều, xâu xé lẫn nhau.
Trang Yến xây dựng một trái tim chắc khỏe, sau đó mới đi đến trước mặt Tần Nhược Thủy, cậu cúi người xuống, nhẹ nhàng hỏi Tần Nhược Thủy: "Tiên sinh anh sao rồi?"
"Không sao." Tần Nhược Thủy thờ ơ đáp, nhưng chẳng hiểu kiểu gì, dáng vẻ này của hắn lọt vào mắt Trang Yến chính là cố gắng kiên cường, sao có thể không sao được chứ? Nhất định là đã bị dọa sợ rồi, cậu chưa bao giờ nghe nói Tần tiên sinh từng bị bắt cóc, lần này xảy ra bất trắc là do cậu không làm tròn bổn phận, cậu phải trở về hối lỗi tử tế.
Chỉ là cũng không biết tại sao Tần tiên sinh khăng khăng muốn cậu rời đi.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì về nhà rồi nói, việc cần gấp bây giờ là đưa Tần Nhược Thủy rời khỏi nơi này.
Trang Yến hỏi Tần Nhược Thủy: "Tiên sinh ngài còn đi được không?"
Dĩ nhiên gã đi được! Gã mà không đi được, cõi đời này làm gì còn ai đi được!
Bọn bắt cóc la liệt trên đất chỉ hận không thể trả lời thay Tần Nhược Thủy câu hỏi này.
Nhưng Tần Nhược Thủy trầm mặc.
Trang Yến liền tự động cho rằng Tần Nhược Thủy đã bị hành hạ ở nơi này, nên mới có thể khiến hắn không thể đứng dậy bước đi, cậu quay đầu nhìn lũ bắt cóc, tức giận trong lòng dường như muốn hóa thành ngọn lửa thực chất, đốt cháy toàn bộ bọn chúng thành tro bụi.
Bọn bắt cóc cảm thấy rất oan uổng, dù bọn chúng bắt cóc người này thật, nhưng thật sự bọn tôi không làm gì gã cả mà. Cậu trừng bọn tôi làm gì chứ? Bây giờ người bị thương là bọn tôi đấy! Cậu lại còn trừng bọn tôi, ông trời ơi, ông có còn vương pháp hay không!
Trang Yến dời mắt, cậu có chút chột dạ mà nói với Tần Nhược Thủy: "Tôi bế ngài nhé."
Tần Nhược Thủy không đáp lời, không từ chối, nhưng cũng không đồng tình, thái độ này rơi vào mắt Trang Yến chính là âm thầm chấp nhận.
Chắc chắn Tần tiên sinh đã trải qua sự tình thảm thiết, mình thế này có tính là đục nước béo cò không đây, Trang Yến hung hăng ngấm ngầm thóa mạ mình một phen, sau đấy lấy trong túi ra một đôi găng tay trắng tinh không tỳ vết.
Cậu hiểu chuyện như vậy đấy, Trang Yến âm thầm cho mình một like.
Cậu đeo găng tay rất nhanh, ánh mắt Tần Nhược Thủy dừng chân trên đôi găng tay của cậu, lần đầu tiên cảm thấy vật này quá dư thừa.
Sau đó Trang Yến khom người, bế Tần Nhược Thủy lên.
Bọn bắt cóc và Văn Vũ Thuấn nhìn cảnh này mà khiếp đảm, bọn chúng lia mắt tới lia mắt lui trên người Trang Yến và Tần Nhược Thủy, chỉ muốn biết Trang Yến lấy đâu can đảm, thế mà lại dám bế gã đại ác ma kia.
Khiến bọn chúng phải khiếp đảm hơn nữa, chính là Tần Nhược Thủy không để lộ bất kỳ thái độ chống cự nào, hắn cực kỳ chuyên nghiệp mà ngụy trang thành một người tàn tật chân cẳng bất tiện.
Thế này là thế nào? Là đam mê đặc thù nào đó hả? Rõ ràng có thể đi bộ bình thường, mỗi ngày còn phải ngồi xe lăn giả làm người què, đi mấy bước là mệt chết gã hay là làm sao!
Nhưng bọn bắt cóc không một ai dám lên tiếng nhắc nhở Trang Yến, lúc nãy Tần Nhược Thủy để lại cho bọn chúng bóng mờ quá đậm, bọn chúng sợ giờ mình mà mở miệng nói linh tinh, lập tức sẽ bị giết người diệt khẩu.
Tần Nhược Thủy là một người đàn ông trưởng thành, dĩ nhiên khối lượng không nhẹ, mà bây giờ Trang Yến bế hắn dậy, mới nhận ra hình như hắn còn nặng hơn so với nhìn bên ngoài, tuy nhiên sức mạnh cậu khá lớn, không bị trầm xuống, đi đường bình thường không khó khăn gì.
Tần Nhược Thủy được Trang Yến bế xong mới thấy, hình như mình vừa đưa ra một quyết định sai lầm, dẫn đến việc vị trí giữa hắn và Trang Yến có vẻ có chút đảo lộn, mà nếu bây giờ bảo hắn xuống đất, hắn lại thấy đất quá bẩn, không muốn đi.
Tần Nhược Thủy hoàn toàn bỏ quên lúc đến đây hắn bị bọn bắt cóc lôi vào kiểu gì.
Hắn dựa vào lồng ngực Trang Yến, có thể nghe thấy nhịp tim nhân loại càng lúc càng nhanh, gần như muốn xông ra khỏi lồng ngực, hắn nhấc mắt liếc nhìn Trang Yến, Trang Yến căng chặt quai hàm, tỏ vẻ cực kỳ nghiêm túc, Tần Nhược Thủy cảm thấy muốn cười vô cớ.
Trang Yến bế Tần Nhược Thủy đi về phía cánh cửa kho hàng mở lớn, hứng ánh trăng, bóng dáng hai người quấn quýt cùng một nơi trên mặt đất.
Trang Yến lặng lẽ hếch cằm một cái, giả vờ lơ đễnh mà trộm hé mắt xuống liếc nhìn Tần tiên sinh, ánh mắt thoảng qua một nụ cười nhè nhẹ, xem tư thế này đi, sao cậu có thể làm 0 được chứ? Giấc mộng kia hoàn toàn vớ vẩn, hoàn toàn vô căn cứ.
Nếu lúc này Tần Nhược Thủy có thể nghe được tiếng lòng Trang Yến, chắc chắn sẽ nhảy phắt xuống khỏi lòng Trang Yến, rồi cho cậu thấy thế nào là chênh lệch về bản chất giữa 1 và 0.
Trang Yến vừa bước ra khỏi kho hàng, Văn Vũ Thuấn liền loạng choạng bò dậy phía sau lưng, gào lên với Trang Yến: "Mày không xứng với Tần tiên sinh."
Một dấu chấm hỏi lại nhảy ra khỏi đầu Trang Yến, cậu thử nhẫn nại, kết quả là không nhịn được, quay đầu dùng ánh mắt nhìn kẻ ngu để nhìn Văn Vũ Thuấn, dù mình có xứng với Tần tiên sinh hay không, thì cái tên vỏ rỗng này cũng chẳng xứng được.
"mày không xứng với Tần tiên sinh! Mày không xứng với anh ấy!" Văn Vũ Thuấn gào thét điên loạn, như một mụ đàn bà đanh đá, dường như muốn gào ra hết cả tim gan phèo phổi của mình.
Kế hoạch của cậu ta và Văn La Thần thất bại, Tần tiên sinh không hề sinh ra cảm tình với cậu ta, nếu chuyện này bị tra cứu, hai người bọn họ có thể phải đối mặt với chốn lao tù, đầu óc bị dục vọng che mờ của cậu ta mãi mới tỉnh táo lại đôi chút, thế nhưng tình hình này càng thêm kích thích cậu ta.
Trang Yến cảm thấy nhân vật này thật khó hiểu, chẳng lẽ ban nãy bị bọn bắt cóc đánh nhão đầu rồi?
"Mày là thằng hạ đẳng, mày là thằng bạo lực, mày chẳng hiểu cái gì, còn không tốt nghiệp hết cấp 3, mày là đồ mù chữ..." Những lời này của Văn Vũ Thuấn làm Trang Yến cũng phải kinh hãi ngây người, mình thậm tệ đến độ này hả?
Văn Vũ Thuấn nói những lời này một mặt là muốn Trang Yến sinh lòng tự ti, tự biết khó mà lui, mặt khác là muốn để Tần tiên sinh biết Trang Yến không phải một người tốt đẹp gì.
Tuy Tần Nhược Thủy không thừa nhận, nhưng thái độ của hắn đã chứng minh Trang Yến hoàn toàn khác biệt trong mắt hắn, hoàn toàn không giống mọi người.
Mặc dù đến giờ Trang Yến vẫn chỉ là một quản gia bình thường bên cạnh Tần Nhược Thủy, nhưng chẳng mấy chốc nữa, nó sẽ có thể bay lên đầu cành hóa phượng hoàng, Văn Vũ Thuấn không chấp nhận nổi chuyện này, phượng hoàng là ai cũng được, Văn La Thần cũng được, chỉ cần không phải Trang Yến.
Nếu không phải Trang Yến còn đang ôm Tần Nhược Thủy trên tay, thì bây giờ đã đi qua tóm cổ Văn Vũ Thuấn đánh một trận nên người, Nhà Thanh diệt lâu rồi, gì mà còn thượng đẳng với chả hạ đẳng, không phải mọi người đều là người kế tục của chủ nghĩa cộng sản à? Chẳng lẽ cậu ta là hậu duệ của Ái Tân Giác La? Thế thì tư tưởng của cậu ta rất nguy hiểm, có thể phải tiến hành cải tạo.
Còn trình độ học vấn hay là tính cách, Tần tiên sinh còn chưa nói, nào có chỗ cho cậu ta đến chỉ chỏ.
Sợ rằng người này đã bay não giai đoạn cuối, hết đường cứu chữa, Trang Yến lắc đầu một cái, xoay người bế Tần Nhược Thủy tiếp tục ra ngoài.
Trang Yến không thèm để ý cậu ta, khiến Văn Vũ Thuấn cảm thấy mình như bị sỉ nhục.
Mà từ đến đến cuối, Tần Nhược Thủy không hề biểu hiện thái độ gì, Văn Vũ Thuấn biết mình thất bại, thất bại triệt để, mà mà hậu quả của thất bại này rất có thể là cậu ta, hay thậm chí cả nhà họ Văn cũng không gánh nổi, cậu ta ngã bệt xuống đất.
Trang Yến không quan tâm tình cảnh sau lưng, cậu cúi đầu nhìn Tần Nhược Thủy, chênh lệch thân phận giữa cậu và Tần Nhược Thủy không nhỏ, nhưng không xứng và xứng thực ra là hai vấn đề biệt lập.
Một người chỉ cần không có bất kỳ thiếu sót về mặt nhân cách, như vậy anh ta đã đủ khả năng để xứng với bất kỳ một ai, những vật ngoài thân như thân phận, của cải, ngoại hình, chỉ cần đối phương không xem thường, như vậy những chuyện này không thành vấn đề.
Kẻ thật sự không xứng với Tần Nhược Thủy, là Văn Vũ Thuấn.
Trang Yến không cần tự ti, cậu có công việc và lý tưởng của mình, cậu chưa dám theo đuổi Tần Nhược Thủy, chủ yếu là mình chưa hiểu rõ lòng mình, thứ yếu là sợ bị từ chối, theo tính tình của Tần tiên sinh, rất có khả năng cậu chưa đọc xong cuốn sách một trăm phương pháp thoát ế kia, đã bị sa thải rồi, ngay cả cơ hội gần gũi cũng mất biến.
Tuy nhiên giờ xem ra, cũng không phải là Tần tiên sinh không có chút ý gì với mình.
Ánh trăng sáng ngời, bóng cây trùng điệp, Trang Yến cúi đầu, con ngươi xanh thẫm của Tần Nhược Thủy phản chiếu bóng dáng của mình, ôm Tần tiên sinh, giống như ôm một rương tiền vàng trĩu nặng, mà cậu chính là rồng béo keo kiệt, đừng kẻ nào hòng cướp được rương vàng của cậu đi.
Gió đêm nhẹ nhàng phảng phất, lá cây rung rinh, phát ra những luồng âm thanh rì rầm, cậu nghĩ đến tiếng côn trùng vỗ cánh dưới tầng tầng lớp lớp lá khô mỗi bận xuân về, nghĩ đến chú ve sầu cuối cùng trong thu, kêu một tiếng bi ai sau chót, nghĩ đến lần đầu cậu và Tần tiên sinh gặp mặt, người chơi vĩ cầm đứng đầu yến hội, bộ dáng say mê, dây đàn của anh trút xuống tiếng nhạc du dương.
Trái tim Trang Yến gõ nhịp mạnh như đánh trống, trong một nháy mắt nào đó, giống như bị đầu độc, mà bỗng nhiên dâng lên ý niệm phải nghiêm túc theo đuổi Tần tiên sinh, hạt mầm này như nảy ngọn lửa tà, dập sao cũng không hết được.
Có lẽ đây chính là cảm giác nhộn nhạo của sắc xuân tình, chỉ là xuân tình phơi phới của cậu đến hơi muộn, người ta mười lăm mười sáu đã bắt đầu đón nhận, cậu đây trễ tận mười năm.
Trang Yến vừa đi được mấy bước, đám vệ sĩ đã lọc cọc chạy đến, đội trưởng thấy bên này có người lập tức vọt qua, mở miệng hô lên: "Quản gia Tiểu Trang, bọn tôi------"
Sau đấy bọn họ liền thấy hai người dính chung một chỗ, nhanh chóng dừng bước, mắt mở to như chuông đồng, vừa dời mắt, vừa nói vội: "Bọn tôi không thấy cái gì."
Thật không ngờ, quản gia Tiểu Trang và Tần tiên sinh có thể thân mật đến độ này, nếu đám vệ sĩ ngày xưa dám làm vậy với Tần tiên sinh, thì đã bị tống cổ từ lâu rồi.
Trang Yến không hổ danh là người đàn ông có thể giành được đai lưng vàng.
Bái phục, bái phục.
Trang Yến vốn không cảm thấy có gì, bây giờ bị bọn họ nhìn như vậy, tự dưng lại thấy chút ngượng ngùng.
Tần Nhược Thủy cũng vậy, hắn bắt đầu hối hận, kiểm điểm sâu sắc, vừa rồi mình tắc não ở đâu mà lại chọn ngồi trở về ghế? Sao lại có thể đồng ý cho Trang Yến bế hắn, chắc chắn là ban nãy đầu óc hắn có vấn đề.
"Tiên sinh, tôi đưa xe lăn tới." Vệ sĩ cuối cùng xách chiếc xe lăn gấp chạy đến.
Cậu ta nói xong ngẩng đầu nhìn thấy hai người ôm nhau là bắt đầu hối hận, cớ sao cứ cảm giác ánh mắt Tần tiên sinh và Trang quản gia như muốn giết người?
Cậu ta ghét bỏ mình lắm chuyện, nhìn xung quanh, phát hiện đồng bọn của mình đều đồng loạt lùi xuống một bước, kéo giãn khoảng cách với cậu ta.
"..." Chàng vệ sĩ nhìn xe lăn trong tay một cái, do dự mở miệng, "À thì... Hay là tôi mang xe lăn... trở về nhé?"
Lúc này còn mang xe lăn trở về, có khác nào khẳng định với bọn họ giữa mình và Trang Yến có gì đó đâu?
Để chứng minh lòng mình trong sạch, Tần Nhược Thủy trầm giọng nói: "Đặt xuống đi, tôi tự đi."
Trang Yến thở dài trong lòng, quả nhiên là cậu rất thèm khát Tần tiên sinh mà, quá đê tiện!
Cậu lưu luyến thả Tần tiên sinh xuống, dìu hắn đến xe lăn, sau đó đẩy xe lăn dọc theo đường đi phía trước.
Đội trưởng vệ sĩ hỏi: "Đám người bên trong nên xử ra sao?"
Tần Nhược Thủy không nói gì, Trang Yến mở miệng: "Báo cảnh sát nốt đi."
Bọn bắt cóc bên trong nghe được cuộc đối thoại giữa bọn họ mà sợ hết hồn, trước đó Văn Vũ Thuấn đã nói cho bọn chúng biết sau khi cậu ta và người đàn ông rời khỏi đây, bọn chúng sẽ nhận được một khoản tiền, bây giờ bọn chúng lại bị đưa vào ngục.
"Là cậu ta xúi giục, chính cậu ta, không liên quan đến bọn tôi!"
"Đúng đúng đúng, cậu ta cho bọn tôi tiền để làm vậy!"
"..."
Văn Vũ Thuấn im lặng không nói, Tần Nhược Thủy không ở đây, cậu ta diễn cũng chẳng có ai xem, cậu ta đứng dậy, muốn rời khỏi đây, lại bị bọn bắt cóc giữ chặt.
Hôm nay bọn chúng không rời đi được, thì cậu ta cũng đừng hòng rời đi, bọn họ lưu lạc đến bước đường này đều do cậu ta làm hại, cậu ta còn muốn chạy à, đừng có mơ.
Đến khi cảnh sát tiến vào, Văn Vũ Thuấn đã bị bọn bắt cóc đánh cho người không ra người, quỷ không ra quỷ, nằm trên đất ho khan không ngừng.
Bọn bắt cóc thấy vệ sĩ đi vào, vội vàng đẩy toàn bộ tội lỗi lên người Văn Vũ Thuấn, nói chúng vô tội.
Đội trưởng vệ sĩ thở dài: "Các cậu cứ giữ lời đấy đến đồn cảnh sát mà nói."
...
Trang Yến và Tần Nhược Thủy ngồi trên xe, sau khi lên xe Tần Nhược Thủy cũng không mở miệng, nhưng Trang Yến cũng đã quen với sự yên lặng của hắn.
Xuyên qua gần nửa thành phố, thấy sắp về đến trang viên, Trang Yến ngẩng đầu nhìn Tần Nhược Thủy, nhấp môi hỏi: "Tiên sinh đã biết trước chuyện này sẽ xảy ra phải không?"
"Đoán được một chút." Tần Nhược Thủy trả lời, hắn biết người nhà họ Văn muốn giở trò, cũng không biết rốt cuộc là trò gì.
"Sau này tiên sinh đừng bộp chộp như vậy nữa."
Hắn bộp chộp? Sao Trang Yến có thể kết luận như vậy? Chẳng lẽ là vì hắn đẩy hết vệ sĩ sang chỗ cậu?
Trang Yến nói tiếp: "Bọn tôi rất lo lắng cho anh."
Tần Nhược Thủy như được vuốt lông trong nháy mắt, hắn nhìn Trang Yến, "bọn tôi" trong miệng Trang Yến chỉ có mình cậu ấy thì có, Tần quản gia biết tình trạng của hắn, thế nên không cần lo lắng những chuyện này, đám vệ sĩ kia là hắn cử đi, chỉ làm việc theo chỉ thị của hắn, sẽ không lo lắng dư thừa.
Rõ ràng Trang Yến là lo lắng nhất, lại còn khăng khăng nói là bọn tôi, nghĩ một đằng nói một nẻo, nghĩ một đằng nói một nẻo ha.
"Cậu cũng bị người ta bám đuôi phải không." Tần Nhược Thủy bình tĩnh trần thuật.
"Tôi..." Trang Yến gật đầu, "Đánh đấm khá được."
Tần Nhược Thủy cười khẽ một tiếng, giữa hai hàng lông mày cũng kéo theo ba phần vui vẻ, Trang Yến không hiểu Tần tiên sinh vui vẻ chuyện gì.
Chẳng biết anh ấy có nghe lời mình vào tai hay không nữa: "Đúng rồi tiên sinh, sao đám bắt cóc lại ngã hết xuống đất được thế?"
Tần Nhược Thủy vẫn còn nhớ mình vừa bị Trang Yến bế từ trong kho hàng ra, dĩ nhiên không thể bảo cậu, bọn chúng đều bị mình quật ngã được.
Nụ cười tan biến trên khuôn mặt, hắn lạnh lùng nói: "Văn Vũ Thuấn muốn biểu diễn anh hùng cứu mỹ nhân."
Nói không sai, đúng là Văn Vũ Thuấn có ý định này.
Trang Yến không ngờ còn có sự tình bên trong, cứ vậy cho rằng bọn bắt cóc phối hợp với màn kịch của Văn Vũ Thuấn, cùng giả vờ lăn ra đất, cậu gật đầu: "Thì ra là vậy."
Xe lái vào mặt trong trang viên, đỗ trước cửa biệt thự, Trang Yến đẩy Tần Nhược Thủy vào bên trong biệt thự, đưa hắn vào thang máy, giúp hắn ấn tầng ba rồi lùi ra khỏi thang máy.
Tần Nhược Thủy nhìn cửa thang máy dần dần khép lại, con ngươi xanh thẫm phảng phất đôi chút mất mát, mặc dù hắn cũng không hiểu vì sao mình lại thấy mất mát.
Thang máy cũng không đi lên, giữa lúc Tần Nhược Thủy ngờ vực, cửa thang máy lại được mở ra một lần nữa, Trang Yến vẫn đứng bên ngoài, cậu khẽ mỉm cười, nói với Tần Nhược Thủy: "Tiên sinh, vừa rồi quên nói với anh."
Tần Nhược Thủy khẽ ừ một tiếng, chờ Trang Yến nói lời tiếp theo.
"Anh ngủ ngon." Cậu nói.
Trong thoáng chốc cuối cùng Tần Nhược Thủy cũng có một loại cảm giác tôi cởi cả quần rồi mà cậu lại để thôi thấy cái này.
Mặc dù lời lẽ hơi bậy bạ, nhưng bây giờ chỉ có câu này mới có thể diễn tả hoàn hảo niềm phẫn nộ trong lòng Tần Nhược Thủy.
Hắn nhìn Trang Yến một hồi.
"Ngủ ngon." Cuối cùng hắn đã nói một câu như vậy.
Cửa thang máy đóng lại lần nữa, tâm trạng của Tần Nhược Thủy đã khá hơn nhiều,
Sau khi trở lại tầng ba, Tần Nhược Thủy lập tức liên lạc với Tần quản gia, bảo ông xử lý chuyện hôm nay, lần này nhà họ Văn không chết thì cũng phải bị lột da.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.