Hướng Dẫn Công Lược Người Cá Mất Trí Nhớ

Chương 42

Lâu Bất Nguy

09/10/2020

Trang Yến nói với ông Trang vài chuyện liên quan đến nhà họ Văn, thế nhưng ông Trang cũng không xúc động lắm, làm cho một giỏ lời an ủi Trang Yến dồn tâm chuẩn bị không biết nói cùng ai.

Không ngờ, ông Trang lại còn nói ra những lời chấn động, ông nói với Trang Yến: "Chắc hẳn cậu ta không phải con cháu nhà mình đâu."

Nếu không phải vốn đã có suy đoán này, ban đầu ông cũng sẽ không để mặc cho Lý Hiểu Đan mang Văn Vũ Thuấn đến nhà họ Văn. Chỉ là không nghĩ tới, cuối cùng chuyện này lại làm hại Trang Yến.

Trang Yến nhất thời không biết nói sao, cậu cũng không ngờ, Văn Vũ Thuấn cũng không phải cháu trai của ông Trang, Lý Hiểu Đan đúng thật là trâu bò.

Ông Trang xoa đầu Trang Yến, "Nếu con muốn trở về nhà họ Văn, cứ trở về đi, dù sao chăng nữa họ cũng là bố mẹ đẻ của con."

"Không trở về." Trang Yến lắc đầu.

Gì mà trở về? Đây là ông Trang không biết những chuyện nhà họ Văn đã làm, nếu biết được, có khi ông còn có thể cầm chiếc dao phay vọt thẳng đến nhà họ Văn.

"Ầy," Ông Trang thở dài một tiếng, lòng ông hy vọng Trang Yến ở lại, nhưng nhà họ Văn nghe ra lớn mạnh hơn lão già như ông, ông cũng hy vọng Trang Yến có thể sống một cuộc đời êm ấm.

"Con không nghĩ thêm chút à?"

Trang Yến thờ ơ nói: "Nhà họ Văn có tận ba đứa con trai, cần con làm gì."

"Hở?" Ông Trang chớp mắt mấy cái, không phải chỉ có hai đứa hả?

"Sao lại có ba?"

"Văn Vũ Nghiêu, Văn Vũ Thuấn, Văn La Thần, không phải là ba à?"

"Không thể nói vậy được." Suy cho cùng, Văn Vũ Thuấn và Văn La Thần cũng không tính là con trai nhà họ Văn, nhà họ Văn tra rõ chuyện này xong, không thể nào lòng không vướng bận mà tiếp nhận hai người bọn họ.

"Dù sao con cũng không trở về." Thái độ của Trang Yến rất kiên quyết, cậu về đấy làm gì? Rước bực vào thân hả?

"Không về thì không về vậy." Ông Trang cười ha hả.

...

Trang Yến tưởng rằng sau khi mua nhà sẽ gánh trên lưng món nợ khổng lồ, hẳn sẽ phải giảm ăn giảm mặc một thời gian, kết quả phát hiện ngũ hiểm nhất kim (các loại bảo hiểm) nhà họ Tần cho cậu đều là mức độ cao nhất, chỉ dựa vào tiền tiết kiệm là có thể trả đủ tiền vay mua nhà hàng tháng.

Có thể tiếp tục tự do tự tại, thong dong nhàn hạ, ngày thường trừ huấn luyện trong phòng tập nhà họ Tần, thì sẽ là đi ra ngoài cùng Tần Nhược Thủy, thi thoảng còn có thời gian đến quán bar.

Ánh đèn trong quán bar mơ màng và mờ ám, Vương Thừa Tông uống một hớp rượu, hỏi Trang Yến: "Vụ kiện Triệu Vĩ sao rồi?"

"Kiện xong rồi, tòa án yêu cầu cậu ta bồi thường tớ một trăm nghìn." Số tiền không tính là quá nhiều, cậu thắng một trận đấu, cộng thêm chút vé cược, là cơ bản có thể kiếm được, nhưng đối với con bạc như Triệu Vĩ, khoản tiền này chẳng khác nào đòi mạng của cậu ta.

Vương Thừa Tông đặt ly rượu trong tay xuống, hơi nhích đầu về phía trước, tò mò hỏi: "Đưa tiền chưa?"

Trang Yến lắc đầu: "Tạm thời chưa, thế nên tòa án bán nhà cậu ta rồi."

"Làm tốt lắm."

Vương Thừa Tông vẫn còn lo lắng, "Liệu nó có chó cùng rứt giậu không."

"Chó cùng rứt giậu thì cũng chỉ là chó mà thôi, không thể thành đại sự."

Người như Triệu Vĩ mềm nắn rắn buông, anh đối tốt với gã chưa chắc gã đã biết ơn, thậm chí còn cảm thấy anh tốt với gã là điều đương nhiên.

Vương Thừa Tông gật đầu, không hề thông cảm với Triệu Vĩ, cậu ta nhìn em gái xinh đẹp đang lắc lư trong sàn nhảy một hồi, lắc đầu một cái, hình như mình đã tán kiểu này một lần rồi, cậu ta dời mắt, nói với Trang Yến: "Đúng rồi, hôm nay cậu hẹn tớ ra ngoài có chuyện gì đấy?"

"Chủ yếu là... tớ với Tần tiên sinh, tớ muốn theo đuổi anh ấy, nhưng không muốn làm anh ấy bực mình."

Vương Thừa Tông: "Đã bảo cậu về đọc từ trang 173 trở đi rồi còn gì?"

"Tớ thấy không ổn lắm."

Nếu cậu thật sự nghe lời Vương Thừa Tông, làm theo hướng dẫn trang 173, sợ rằng sáng hôm sau là bọn họ có thể đến nhặt xác cậu.

Vương Thừa Tông chậc chậc hai tiếng, cho là Trang Yến vừa gàn dở vừa bảo thủ, cậu ta tung lời thấm thía: "Tình cảm gì đấy, ngủ một giấc là có rồi, hơn nữa bây giờ các cậu cũng không phải hoàn toàn không có tình cảm."

"Cậu cũng thấy Tần tiên sinh có tình cảm với tớ hả?"

"Tự cậu không cảm nhận được à?"

"Cơ bản là không biết anh ấy đối xử với những người khác thế nào, lòng tớ không nắm chắc."

"Cậu xem cái ông quản gia già kia là được còn gì?"

Quản gia già, cậu cũng biết là quản gia già đấy, xem quản gia già thì có tính tham khảo gì, Trang Yến bắt đầu cảm thấy mình lại quyết định sai lầm khi đến gặp Vương Thừa Tông hôm nay.

"Rốt cuộc là cậu muốn làm gì, muốn biết rõ trong lòng Tần Nhược Thủy có cậu hay không hả? Hay là muốn xác định quan hệ, nếu là vế sau, cậu cứ nhanh trí nắm bắt tinh hoa từ trang 173 trở về sau đi, đảm bảo anh ta không thể rời bỏ cậu được nữa."

Vương Thừa Tông làm bộ người từng trải, nói với Trang Yến: "Đời người ngắn ngủi, cậu bước nhanh lên chút, tất cả thời gian cậu làm lỡ bây giờ, tương lai đều sẽ được bù đắp trên giường."

Trang Yến: "..."

Đạo lý xiêu vẹo ở đâu ra thế này?

"Chủ yếu là tớ không hiểu thái độ của Tần tiên sinh cơ."

Cậu chưa gặp người đàn ông nào lật mặt nhanh như Tần tiên sinh, giây trước vẫn đang dịu dàng với cậu, giây sau đã lật mặt như gió.

Khó sống quá đi, thật sự là khó sống quá mà.

Đại khái là người ngoài cuộc thì tỉnh táo, Vương Thừa Tông cảm thấy thái độ của Tần Nhược Thủy không thể rõ ràng hơn, nhưng Trang Yến cứ nhất quyết không tin, cậu ta cũng đành chịu.

Não cậu ta nhảy một cái, nói với Trang Yến: "Hay làm một phép thử không?"

"Thử gì?"

"Thử xem Tần tiên sinh của cậu rốt cuộc có để ý cậu hay không?"

Trang Yến nhìn chằm chằm Vương Thừa Tông một hồi, nhớ đến thủ đoạn theo đuổi các cô gái của cậu ta, cảnh cáo cậu ta: "Cậu đừng có làm bậy."

"Bậy cái gì mà bậy, chỉ là một thí nghiệm nho nhỏ mà thôi."

Không thể phủ nhận, Trang Yến có chút động tâm, "Làm thế nào?"



"Đưa điện thoại cho tớ, rồi cứ ngồi yên đấy."

Sau phút do dự ngắn ngủi, Trang Yến giao điện thoại vào tay Vương Thừa Tông.

Kết quả Vương Thừa Tông lập tức trả lại điện thoại cho Trang Yến, Trang Yến lơ mơ, chẳng hiểu kiểu gì, tiếp đó nghe thấy đối phương nói: "Mở khóa đi bố."

Trang Yến quệt ngón tay qua màn hình, sau khi mở khóa, Vương Thừa Tông không hề khách khí mở wechat của cậu, tiến vào moments, quay một đoạn trai gái nhảy nhót uốn éo trong sàn nhảy rồi đăng lên.

"Cậu biết hành động của cậu gợi cho tớ nhớ đến cái gì không?"

"Nhớ cái gì?" Vương Thừa Tông đặt điện thoại xuống hỏi cậu.

"Hồi mới đánh quyền anh tớ ở ký túc xá, lúc tớ đi vệ sinh, bọn bạn giấu điện thoại tớ đi, lại còn lên moments đăng một tin không share không phải người Trung Quốc."

Vương Thừa Tông: "..."

"Đám bạn của cậu nhạt nhẽo thật." Cậu ta nhận xét.

"Không thấy giống cậu à?"

"Vớ vẩn, tớ đây là đang giúp cậu làm phép thử đấy."

Trang Yến không nghĩ ra Vương Thừa Tông đăng video thì có thể thử được cái gì? Thử gì mà lại thử trên moments? Đúng là còn nhạt nhẽo hơn không share không phải người Trung Quốc.

Trang Yến gọi một ly rượu trái cây, độ rượu không cao, đỡ thèm là chính, cậu vừa nhấp một hớp, điện thoại đã chợt vang lên, Trang Yến muốn lấy lại điện thoại từ tay Vương Thừa Tông, kết quả mu bàn tay bị Vương Thừa Tông tát một cái không nể nang gì.

"Điện thoại của cậu à?" Vương Thừa Tông nói.

Không phải tôi chẳng lẽ của ông?

Vương Thừa Tông liếc Trang Yến một cái, nghe máy, đầu kia điện thoại truyền tới giọng Tần quản gia: "Trang Yến, sao cháu còn chưa về."

Vương Thừa Tông hỏi: "Chú tìm Trang Yến ạ?"

Người trong điện thoại yên lặng một hồi, sau đấy đổi thành người khác hỏi cậu ta: "Trang Yến đang ở đâu?"

Giọng này vừa nghe đã biết là của Tần Nhược Thủy, Vương Thừa Tông nhìn vẻ mặt Trang Yến là biết.

"Anh là ai?" Cậu ta cố tình hỏi.

"Trang Yến đang ở đâu?" Tần Nhược Thủy lặp lại một lần, chẳng rõ tại sao, Vương Thừa Tông cảm thấy sống lưng ớn lạnh, có hơi sợ phát hoảng.

"Trang Yến? Trang Yến cậu có điện thoại------" Vương Thừa Tông la to về phía không khí, "Em gái em để tay đằng nào đấy? Đừng kéo tay cậu ấy, cho cậu ấy nghe máy cái."

Trang Yến: "..."

Vương Thừa Tông ơi là Vương Thừa Tông, thì ra cậu cũng là dân diễn xuất.

Một lát sau, Vương Thừa Tông đẩy điện thoại đến trước mặt Trang Yến, hất cằm một cái: "Trang Yến, điện thoại cậu này."

Trang Yến: "..."

Cứ có cảm giác mình lên nhầm thuyền giặc.

Đầu kia điện thoại đã lại một lần nữa đổi thành Tần quản gia, ông nói với Trang Yến: "Chuyện là Trang Yến này, tiên sinh bảo cháu về nhà ngay lập tức."

Sau khi điện thoại cắt đứt, Vương Thừa Tông đầy mong đợi hỏi Trang Yến: "Sao rồi? Thế nào rồi?"

"Bảo tớ mau về nhà."

"Hết rồi?"

Trang Yến gật đầu một cái: "Hết rồi."

"Sao cậu không tranh thủ tí đi?"

Tranh thủ tí gì? Cậu không muốn vừa chọc giận Tần tiên sinh, vừa vứt bỏ công việc ngũ hiểm nhất kim này.

Vương Thừa Tông lắc đầu, ánh mắt nhìn Trang Yến mọc thêm một tia bất lực và cảm thông, cậu ta cảm thán: "Ông chủ của cậu, chỉ e là thời kỳ cuối rồi."

Trang Yến ngờ vực nhìn Vương Thừa Tông, cái gì thời kỳ cuối?

"Nghĩ một đằng làm một nẻo thời kỳ cuối."

Trang Yến nhịn cười nói: "Nói bậy gì đấy."

Vương Thừa Tông cười ha hả, vỗ vai Trang Yến, nói với cậu: "Tớ nghi cậu sẽ bị lây bệnh đầu tiên."

Trang Yến: "..."

"Tớ về đây."

Trang Yến nhặt áo khoác vắt trên thành ghế, phủ lên người rồi rời khỏi quán bar, Vương Thừa Tông nghĩ nghĩ, chạy ra với cậu, căn dặn: "Về nhà xong cậu nghiên cứu quyển kia kỹ vào đấy, dù bây giờ có chưa dùng đến, thì sau này nhất định dùng được."

Nói đến quyển sách kia, Trang Yến không thể không hỏi: "Cậu lấy sách đâu ra đấy? Có phải sách lậu gì không đấy?"

Vương Thừa Tông đảo mắt: "Sách đăng ký xuất bản đàng hoàng đấy, cậu nói cái gì vậy?"

Xem ra mình còn chưa hiểu sâu về phương diện xuất bản.

Trang Yến tạm biệt Vương Thừa Tông, lái xe về nhà họ Tần, phòng khách chỉ có một mình Tần quản gia và hai người làm đang dọn dẹp, Trang Yến nói một tiếng cháu về rồi, sau đó hỏi Tần quản gia: "Tiên sinh đâu chú?"

Tần quản gia trả lời: "Tiên sinh đã ngủ rồi."

Từ quán bar về đây chỉ có hai mươi phút, nhanh như vậy đã ngủ rồi? Không có khả năng chứ.

Nhưng nếu Tần quản gia đã nói vậy, dĩ nhiên Trang Yến không thể chạy lên tầng ba xem Tần tiên sinh có ngủ thật hay không.

Tần Nhược Thủy ngồi trên giường phòng ngủ, nhìn đoạn clip Trang Yến mới đăng, đám nam nam nữ nữ nhảy nhảy nhót nhót thì thôi đi, đây còn có một đôi tình nhân đồng giới ôm ấp công khai, đã thế còn không chút kiêng kỵ không coi ai ra gì mà hôn hít lẫn nhau, tập trung vô cùng.

Ôi, loài người.

Tần Nhược Thủy đặt điện thoại xuống, quyết định ngày mai sẽ sa thải nhân loại không có nề nếp kỷ cương này.



Hừ.

Trang Yến còn chưa biết mình vừa phải đối mặt với nguy cơ thất nghiệp, cậu trở về phòng ngủ, giở quyển sách Vương Thừa Tông đưa mình, kết quả là càng về sau càng bạo dạn, chỉ thiếu nước nắm tay mà dạy độc giả làm thế nào.

Sách này mà là sách xuất bản chính quy à? Thật không dám tin tưởng, nhà xuất bản là nhà tác giả mở phải không, Trang Yến lật sách ra mặt trước, phát hiện quyển sách này là do mười mấy người bắt tay xuất bản, hay ở chỗ trong đấy cậu còn nhìn thấy tên của Vương Thừa Tông.

Trang Yến: "..."

Trong nháy mắt dấy lên cảm giác bị mắc lừa, cũng không biết phần nào trong này là do Vương Thừa Tông soạn ra, cậu lắc đầu một cái, đặt sách xuống, nằm trên giường, chờ mai gặp được Tần Nhược Thủy, sẽ nói chuyện đàng hoàng với anh ấy.

Kết quả tỉnh dậy, đã đến ngày hôm sau, nhưng Trang Yến không thấy được dù là cọng lông của Tần Nhược Thủy, cậu hỏi Tần quản gia, mới biết Tần Nhược Thủy đã đi câu cá từ sớm.

Trang Yến rất nghi ngờ, trước kia đi câu cá Tần Nhược Thủy sẽ dẫn cậu theo cùng, sao lúc này lại đi một mình, cậu hỏi Tần quản gia: "Sao không gọi cháu đi cùng thế ạ?"

Tần quản gia thở dài một hơi, vỗ vai Trang Yến, an ủi cậu: "Tiên sinh tạm thời không muốn gặp cháu."

"?" Một dấu chấm hỏi chậm rãi nhô ra khỏi đầu Trang Yến.

Sáng nay Tần quản gia hỏi Tần Nhược Thủy có cần gọi Trang Yến đi cùng không, sắc mặt Tần Nhược Thủy lập tức sa sầm, sau đó quở trách hành động quá đáng tối qua của Trang Yến với Tần quản gia, một lần quở trách dài tận mười phút, dài hơn số câu hắn nói một ngày, trong đó ba chữ có tần suất lặp lại cao nhất theo thứ tự là: tùy tiện, trác táng, không đứng đắn.

Những lời này có tính sát thương quá cao, Tần quản gia quyết định thôi cứ lược bớt đi thì hơn, vả lại Tần quản gia không cảm thấy Trang Yến đến sàn nhảy có vấn đề gì, người trẻ ấy mà, nhảy nhảy một tí cho khỏe người, chuyện này là do tiên sinh bảo thủ quá rồi.

Tuy nhiên ông có thể hiểu tâm trạng của một ông bố già lần đầu biết con mình đi nhảy nhót, về sau sẽ quen dần mà thôi.

Nhưng nghĩ khác đi một chút, Tần quản gia cho rằng Tần Nhược Thủy không phải một người sẽ quen được, vậy thì chỉ đành nhắc Trang Yến sau này hạn chế lại, ông khuyên Trang Yến: "Sau này đừng đi những chỗ như vậy nhiều quá."

Làm việc ở nhà họ Tần ngay cả quán bar cũng không được đi hở? Tuy nhiên tiền lương cao như vậy, tiền thưởng tốt như vậy, chút hạn chế này cũng không có vấn đề gì.

Tần quản gia cảm thấy không nên kiềm hãm giới trẻ quá nhiều, ông nhỏ giọng khuyên Trang Yến: "Đi cũng lén lút đi thôi, đừng cho tiên sinh biết."

"Cháu hiểu." Vậy lần tới bọn họ đến quán lẩu tụ tập là được, cũng thế cả mà thôi, Trang Yến hỏi Tần quản gia: "Có ai đi cùng tiên sinh không ạ?"

Tần quản gia ừm một tiếng: "Có, cháu không cần lo lắng."

Trang Yến hơi yên tâm, cậu đến phòng tập bắt đầu buổi huấn luyện hôm nay, giữa lúc giải lao, cậu không nhịn được lấy điện thoại, mò số Vương Thừa Tông, gọi điện cho cậu ta.

"Vương Thừa Tông này..."

"Sao đấy? Sao lại gọi tớ lúc này? Sao giọng cậu nghe não nề thế?"

Vương Thừa Tông đầu kia điện thoại có vẻ rất tự đắc, cậu ta hỏi: "Tối qua Tần tiên sinh của cậu có ghen không? Có khiêu khích cậu một phen không? Hai người thực hành trang 173 chưa?"

Nghĩ đến chuyện từ tối qua đến giờ ngay cả mặt mũi Tần tiên sinh mình còn không thấy được, hơn nữa cũng không biết bao giờ Tần tiên sinh mới hết giận, Trang Yến thật lòng cảm thấy Vương Thừa Tông hố người không nhẹ.

Cậu dặn dò Vương Thừa Tông: "Lần sau gặp tớ, nhớ mặc nhiều quần áo một chút."

"Tháng năm rồi, mặc nhiều quần áo làm gì?"

"Tớ sợ tớ không kiềm chế được mà đánh cho cậu tàn phế."

Vương Thừa Tông chậc một tiếng: "Thế là sao hả người anh em?"

Trang Yến không lên tiếng, cậu không muốn kể thêm chuyện gì về mình với Tần Nhược Thủy nữa.

Đại khái là thời gian này da mặt của Vương Thừa Tông khá dày, bây giờ còn có thể đổ thêm dầu vào lửa: "Ơ kìa ông anh, cậu không vui cái gì đấy, cậu nói ra để tớ còn trêu chọc tí chứ, có phải Tần tiên sinh của cậu lại dỗi rồi không?"

"Vương Thừa Tông."

"Hở."

"Lần sau gặp mặt cậu vẫn đừng đến thì hơn."

Vương Thừa Tông: "..."

Tần Nhược Thủy ngồi bên hồ nhìn cần câu trong tay mà không sao tĩnh tâm được, hắn không thể ngừng nghĩ lúc ấy Trang Yến làm gì ở sàn nhảy? Có phải cũng sẽ như những người kia, cùng một người đồng giới hoặc khác giới, ôm ôm ấp ấp, dính dính dớp dớp, không còn một chút thuần phong mỹ tục nào.

Bầy cá nhỏ trong hồ đùn đẩy nhau, om sòm cậu trước cậu trước, nhưng cuối cùng không ai dám động bừa vào lưỡi câu của Tần Nhược Thủy.

BÌnh thường bọn chúng bị Tần Nhược Thủy câu lên, lúc sau đều sẽ được trả về hồ, hôm nay tâm trạng của con cá lớn này không được tốt lắm, sợ là bị câu xong sẽ bị hấp hay kho gì đấy, ai cũng không dám lấy tính mạng của mình ra đùa cợt.

Tần Nhược Thủy thấy mình không câu được con cá nào, lòng càng ấm ức, hắn ném cần câu trong tay xuống, nghĩ một hồi liền trực tiếp rời khỏi vườn câu.

Hắn trở về cũng không chào hỏi bất kỳ ai, sau khi vào biệt thự, xe lăn không nghe sai khiến mà đi đến phòng tập, mặc dù cách một khoảng khá xa, Tần Nhược Thủy vẫn thấy rõ Trang Yến đang làm gì, cậu đang gọi điện thoại, không biết đầu kia là ai, mà lúc nói chuyện miệng Trang Yến cười ngoác tận mang tai.

Không biết ăn năn hối lỗi, còn càng ngày càng nghiêm trọng, Tần Nhược Thủy nhìn chằm chằm Trang Yến một hồi, thế mà Trang Yến vẫn không phát hiện hắn đã đến.

Tần Nhược Thủy xoay người rời đi, lúc gần đi hắn phát ra một chút tiếng động, cuối cùng cũng bị Trang Yến phát hiện.

Trang Yến thấy Tần Nhược Thủy trở lại sửng sốt một chút, sau khi xác định không phải mình hoa mắt, cậu nói với Vương Thừa Tông đầu kia: "Cúp đây, không nói với cậu nữa."

Nhưng chờ cho cậu ra khỏi phòng tập, thì đã không thấy bóng dáng Tần Nhược Thủy đâu nữa.

Xe lăn này chạy hơi nhanh quá thì phải, không biết lại tưởng xe gắn động cơ.

Trang Yến hỏi thăm hết mấy người làm, mới biết Tần Nhược Thủy đã ra ngoài vườn hoa, cậu đi đến vườn hoa, Tần Nhược Thủy ngồi dưới bóng cây, có cánh hoa trắng rơi lên quần áo hắn, mi mắt buông rủ, phảng phất một loại tao nhã không nói nên lời.

Trang Yến không khỏi thả nhẹ bước chân, cậu đến trước mặt Tần Nhược Thủy, nhưng Tần Nhược Thủy không hề có ý định quan tâm đến cậu.

Cậu biết Tần Nhược Thủy biết cậu đến.

"Tiên sinh? Tiên sinh?" Trang Yến ngồi trước xe lăn của Tần Nhược Thủy, ngước đầu nhìn Tần Nhược Thủy, con ngươi xám tro phản chiếu hình bóng hắn.

"Tiên sinh?"

Tần Nhược Thủy nhíu mày, nhấc mí mắt lười biếng nhìn Trang Yến một cái, hỏi: "Cái gì?"

Trang Yến: "Tiên sinh đang tức giận sao?"

"Không." Tần Nhược Thủy mặt không đổi sắc nói.

Vậy quá nửa là tức giận.

Trang Yến bỗng nghĩ đến lời miêu tả nghĩ một đằng làm một nẻo thời kỳ cuối của Vương Thừa Tông, hóa ra cũng có mấy phần hợp lý.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hướng Dẫn Công Lược Người Cá Mất Trí Nhớ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook