Hướng Dẫn Công Lược Người Cá Mất Trí Nhớ
Chương 57
Lâu Bất Nguy
09/10/2020
Tần quản gia là người đầu tiên để ý sự khác thường của Trang Yến, ông vội hỏi Trang Yến: "Sao thế? Có phải có vấn đề gì không?"
Trang Yến cũng không nói rõ được rốt cuộc là mình bị làm sao, vì không muốn Tần quản gia lo lắng, cậu bèn lắc đầu: "Không có vấn đề gì."
Tần quản gia nhìn Trang Yến, vỗ vỗ vai cậu: "Nếu có chuyện gì cứ nói với chú một tiếng, không cần phải ngại."
Trang Yến gật đầu, cậu rất cảm ơn lòng tốt của Tần quản gia, tuy nhiên e rằng chuyện này tạm thời Tần quản gia cũng không giúp được cậu.
Tần quản gia dõi mắt trông theo Trang Yến trở về phòng mình, sau đấy lên tầng ba tìm Tần Nhược Thủy.
Tần Nhược Thủy đặt sách trong tay xuống, hỏi Tần quản gia: "Trang Yến về rồi?"
Tần quản gia gật đầu, trả lời: "Đã về."
"Sao rồi?"
Tần quản gia do dự, đoạn đáp: "Tôi thấy sắc mặt cậu ấy không tốt lắm, chỉ lo kết quả kiểm tra không quá ổn."
"Vậy à..." Tần Nhược Thủy trầm ngâm hồi lâu, đoạn nói với Tần quản gia: "Bảo cậu ta lên đây."
Trang Yến ngồi trong phòng ngủ nhìn tấm phim chụp ở bệnh viện, xoay tới xoay lui nhiều lần, lông mày xoắn chặt, nhìn chằm chằm vật thể lạ phía cuối trực tràng, con mẹ nó rốt cuộc là bố khỉ gì? Nó mà to hơn tí nữa, thì bảo là trứng gà cậu cũng tin sái cổ.
Trang Yến lần theo vị trí trên phim, đối chiếu lên cơ thể mình, thò tay phải ấn một cái, cảm nhận một cách kỹ lưỡng, phát hiện ra quả thực là chỗ này có vật cứng, Trang Yến dùng thêm lực, tiếp tục đè thêm chút nữa, nhưng hoàn toàn không thấy đau đớn.
Lúc cậu đang định thu tay, vị trí cứng cứng dưới tay chợt đột nhiên nảy lên một cái như tim, Trang Yến hết hồn chim én, lập tức rụt tay về, rốt cuộc là thứ gì? Sao còn biết nhảy?
Trang Yến còn đang ngờ vực, định thử lại lần nữa, bỗng ngoài cửa vang lên tiếng gõ, cậu đặt phim xuống giường đi ra mở cửa, thấy người bên ngoài là Tần quản gia, Tần quản gia cười nói với Trang Yến: "Trang Yến, tiên sinh bảo cháu lên tầng ba."
Trang Yến gật đầu: "Cháu lên ngay đây."
Cậu mở ngăn kéo cất một bộ găng tay vào túi quần, sau đấy nhanh chân bước đến tầng ba.
Cậu gõ cửa, nghe thấy giọng Tần Nhược Thủy mới đẩy cửa tiến vào, hỏi đối phương: "Tiên sinh, tìm tôi có chuyện gì thế?"
Tần Nhược Thủy ngồi bên cạnh cửa sổ sát đất, ánh mặt trời rót vào xuyên qua tấm kính, đậu lên người hắn, hắn cầm một quyển sách nước ngoài trên tay, lúc Trang Yến bước đến hắn tiện tay ném sách qua một bên, quay đầu nhìn Trang Yến: "Hôm nay đi khám?"
Trang Yến đoán ngay ra có lẽ là Tần quản gia kể với tiên sinh, mà chuyện này cũng không có gì phải giấu giếm, cậu gật đầu: "Đúng vậy."
"Kết quả thế nào?"
Trang Yến thoáng do dự, lựa chọn ém đi, cậu đáp: "Không sao, chỉ là hoocmon không bình thường, sáng mai đến bệnh viện kiểm tra thêm một chút."
Tần Nhược Thủy nhìn chằm chằm Trang Yến một hồi, muốn tìm dấu vết bịa đặt trên mặt cậu, tính xâm lược trong ánh mắt hắn hơi mạnh, Trang Yến đỡ không nổi, đành phải tránh né, vì vậy cậu dứt khoát cúi đầu.
"Cậu lại đây."
Trang Yến không biết mình cần qua đấy làm gì, nhưng Tần Nhược Thủy đã mở miệng, cậu không thể không nghe, vì vậy cậu lề rề lết đến cạnh Tần Nhược Thủy.
Tần Nhược Thủy nhìn bộ dạng của cậu, hiểu ngay nhất định là cậu có chuyện lừa mình, bình thường nếu mình gọi cậu ta, cậu ta chỉ hận không thể trực tiếp mọc cánh bay lại, vậy mà hôm nay còn làm bộ làm tịch.
Trang Yến dừng chân cách Tần Nhược Thủy không xa, Tần Nhược Thủy ngẩng đầu nhìn cậu, ánh nắng ấm áp rơi lên áo sơ mi trắng như tuyết của cậu, "Cởi đồ."
"Á?" Màn này có vẻ quen quen, hình như lần trước, chính trong căn phòng này, Tần Nhược Thủy đã bảo cậu cởi quần áo, nhìn một cái rồi lại bảo cậu đi.
Đây là kiểu đam mê đặc thù gì?
Tần Nhược Thủy thấy Trang Yến chậm chạp không hành động, lông mày hơi hơi nhăn lại, chìa tay về phía Trang Yến: "Thôi được, đưa tay qua đây."
"Á?"
"Đưa tay."
Trang Yến ồ một tiếng, chìa tay ra.
Không được cởi quần áo trước mặt Tần Nhược Thủy, đáy lòng Trang Yến thế mà lại sinh ra cảm giác mất mát một cách kỳ diệu, âm ỉ hối hận sự do dự ban nãy của mình, giá mà vừa rồi cậu mạnh mẽ dứt khoát, thì có phải bây giờ đã trần trụi nhìn nhau rồi không.
Trang Yến rướn rướn tay trong không trung, trông như không tình nguyện lắm vậy, Tần Nhược Thủy bắt chặt, dùng sức kéo cậu về trước một cái, Trang Yến không chuẩn bị tinh thần, bị kéo lảo đảo một bước, suýt thì ngã nhào vào lòng Tần Nhược Thủy.
Sức mạnh của Tần tiên sinh lớn hơn cậu tưởng rất nhiều, tuy nhiên người không thể dùng hai chân thì hai tay sẽ phải chịu lượng công việc lớn, thế nên cũng sẽ mạnh hơn người bình thường, lấy cớ thế này có vẻ cũng khá là hợp lý.
Trang Yến không biết Tần Nhược Thủy định làm gì, cậu nửa ngồi trước mặt Tần Nhược Thủy, nhìn Tần Nhược Thủy cầm cổ tay mình xong lại nhắm mắt, rất giống lão thái y chẩn mạch cho phi tử chốn cung đình ngày xưa.
Không lâu sau, Tần Nhược Thủy mở mắt, Trang Yến còn tưởng sắp được nghe lý luận Đông y, chẳng ngờ chỉ nghe Tần Nhược Thủy nói: "Ngồi thế quá mệt, ngồi lên ghế đi."
Trang Yến đáp lời, hớn hở đi tìm ghế, một lần nữa trở về ngồi đối diện Tần Nhược Thủy.
Tần Nhược Thủy nắm tay cậu rất tự nhiên, nhắm mắt không nói thêm lời nào, Trang Yến lén lút đánh giá hắn, nghĩ bụng nếu người này không phải Tần tiên sinh, nếu không đẹp trai như vậy, đảm bảo cậu sẽ cho rằng đối phương muốn sàm sỡ mình.
Không biết rốt cuộc Tần tiên sinh muốn làm gì, bảo là bắt mạch thì tư thế có vẻ không giống lắm, hay là định tỏ tình với cậu, giờ đã ôn lời thoại?
Trang Yến bắt đầu tưởng tượng ra một bộ phim Hàn, hai người yêu nhau trải qua vô số hiểu lầm và trắc trở, cuối cùng cũng hiểu rõ lòng mình, nhưng trước khi bày tỏ tình cảm với nhau thì một người chợt biết tin mình bị bệnh nan y.
Quá thảm, nghĩ sâu sâu thêm tí là chảy cả nước mắt.
Đúng vào lúc này, Tần Nhược Thủy đột nhiên mở mắt, khí thế toàn thân lạnh đi trong nháy mắt, nhiệt độ trong phòng cũng từ từ giảm xuống.
Trang Yến không hiểu lí do, nhìn Tần Nhược Thủy, muốn biết đã xảy ra chuyện gì.
Tần Nhược Thủy chẳng nói chẳng rằng, hắn buông tay Trang Yến, sau đấy đứng dậy khỏi xe lăn, vén áo sơ mi Trang Yến lên, rồi lại kéo quần cậu xuống một chút, Trang Yến trợn lòi cả mắt, mãi không phản ứng được.
Tần Nhược Thủy đặt tay lên bụng cậu, nhiệt độ bàn tay thấp hơn da cậu đôi chút, một hình ảnh xoẹt qua đầu Trang Yến, Tần tiên sinh đang cười gằn, nói với cậu, kêu đi kêu đi, kêu khản cả cổ cũng không ai đến cứu mi đâu.
"Tiên... tiên sinh?" Trang Yến tỉnh hồn, hành động của Tần Nhược Thủy làm cậu luống cuống, hoàn toàn không biết nên phản kháng hay là phối hợp.
Tần Nhược Thủy sầm mặt, con ngươi xanh thẫm cuốn theo ớn lạnh khó gặp thường ngày, chẳng biết tại sao Trang Yến dấy lên linh cảm chẳng lành, cậu muốn đứng dậy, một giây sau lại nhìn thấy Tần Nhược Thủy đặt tay đúng vị trí có cục cứng cứng, Trang Yến đờ người, tại sao Tần Nhược Thủy có thể tìm ngay được chỗ đó.
Sắc mặt Tần Nhược Thủy ngày càng khó nhìn, lực độ trên tay cũng không tự chủ mà tăng lên.
Trang Yến chớp mắt, chẳng lẽ mình mắc bệnh nan y thật? Nhưng chưa từng nghe Tần tiên sinh còn biết khám bệnh?
Tần Nhược Thủy thu tay về, biểu cảm không hề khá lên chút nào, giống như đang đè nén cơn thịnh nộ, ngẩng đầu hỏi Trang Yến: "Cậu chụp phim ở bệnh viện rồi phải không?"
Trang Yến ngơ ngác đáp: "Để dưới phòng tôi."
"Mang lên tôi xem xem."
Dáng vẻ hiện giờ của Tần Nhược Thủy thực sự dọa người, cặp mắt âm trầm lạnh lẽo, cảm giác muốn giết người đến nơi.
Trang Yến chưa từng thấy vẻ mặt này của Tần Nhược Thủy.
Cậu vội đứng dậy, "Vậy để tôi đi lấy," rồi phắn ra ngoài như muốn trốn chạy.
Trong phòng chỉ còn sót lại một mình Tần Nhược Thủy, hắn cúi đầu nhìn lòng bàn tay vừa dán lên bụng nhân loại, hắn cảm nhận được rõ ràng, nơi đó có một sinh mệnh đồng loại đang nhảy nhót.
Chưa nói đến Trang Yến là đàn ông, sao vẫn có thể mang thai đứa bé như phụ nữ, thì sự khác biệt giống loài giữa con người và người cá, lẽ ra cũng không thể khiến cậu ấy có thai, bây giờ cậu ấy không chỉ mang thai, mà đứa con trong bụng còn là sở hữu huyết thống thuần khiết.
Cho tới giờ hắn và nhân loại chưa từng làm chuyện đó, Trang Yến cũng từng nói miếng vảy cậu ấy đem đến là do một tiểu mỹ nhân ngư đưa cho cậu, lúc bấy giờ Tần Nhược Thủy không đặt chuyện này trong lòng, bây giờ nghĩ lại chỉ cảm thấy cổ họng như bị tắc một hòn đá, khó chịu khôn nguôi.
Một bình nhiệt huyết của hắn chợt lạnh đi trong nháy mắt, may là hắn chưa để lộ tình yêu của mình trước mặt Trang Yến.
Cuối cùng hắn cũng thừa nhận mình rất thích nhân loại kia, dù hắn cứ mãi ghét bỏ nhân loại ngả ngớn, không nghiêm chỉnh, chân trong chân ngoài, nhưng hắn vẫn thật sự thích đối phương.
Từ lần đầu tiên gặp Trang Yến, hắn đã đối xử khác biệt với riêng mình Trang Yến.
Tất cả mọi người đều nhìn ra, bản thân hắn cũng không phải không hề phát hiện.
Mà bây giờ, trong bụng nhân loại này hoài thai con của một kẻ đồng tộc khác, hắn còn không biết nhân loại có bao nhiêu tình cảm với gã đồng loại kia, nếu Trang Yến cũng thích gã, hắn phải làm sao bây giờ?
Tần Nhược Thủy ngồi trở về xe lăn, có hơi gió lùa vào theo khe cửa sổ mở hé, cuốn theo hương thơm mỏng nhẹ, Tần Nhược Thủy nhìn quyển sách trở thành huấn luyện viên quyền anh trên kệ, quả nhiên là một phen tốn công vô ích, tự mình đa tình.
Hắn nhắm mắt, gió thoảng qua gò má hắn, Tần Nhược Thủy xót xa phát hiện, mấy trăm năm mình mới có chút hơi thở của tình yêu, vậy mà hôm nay có thể sẽ phải đem chôn.
Cảm giác đã một thế kỷ trôi qua, cuối cùng Trang Yến cũng trở lại, cậu đưa tấm phim đến trước mặt Tần Nhược Thủy: "Tiên sinh, cho này."
Tần Nhược Thủy nhận lấy, nhìn Trang Yến, hẳn là nhân loại còn chưa biết mình mang thai.
Trang Yến ngoan ngoãn đứng một bên, nhìn Tần Nhược Thủy đặt tầm mắt lên bao cứng, môi mím thành một đường thẳng tắp.
Nếu Tần tiên sinh thật sự biết xem bệnh, thì nhìn dáng vẻ này của đối phương, rõ ràng mình đã ung thư giai đoạn cuối.
Sau một thời gian dài chìm vào im lặng, rốt cuộc Tần Nhược Thủy cũng đặt tấm phim xuống, mở miệng, giọng hắn bình thản, nhưng lời nói ra như bom nguyên tử.
Hắn nói với Trang Yến: "Cậu mang thai."
Trang Yến: "?"
Sau khi chắc chắn mình không nghe nhầm, Trang Yến không khỏi nghi ngờ khiếu hài hước của tiên sinh, đàn ông cũng mang thai luôn?
Cậu nghiêm mặt, nói với Tần Nhược Thủy: "Chuyện này không buồn cười lắm đâu tiên sinh."
"Tôi nói thật."
"Nhưng hôm nay tôi còn chụp X-quang, nếu có thật, thì đứa bé này cũng không thể giữ rồi."
Tần Nhược Thủy đáp: "X quang không ảnh hưởng gì với nó."
Trang Yến: "..."
Cậu nhận ra thái độ của Tần Nhược Thủy bây giờ không giống đang đùa, chẳng lẽ là sự thật?! Cậu mang thai thật?!
Nào nào vớ vẩn, thân là một người đàn ông, tử cung còn không có, mang thai cục cứt!
Trên đời này có đàn ông mang thai à? Chưa thấy! Chưa nghe!
"Không đúng đâu tiên sinh, dù tôi có mang thai," quần gì mà tôi có mang thai, nói ra sao nghe quái đản quá vậy! Trang Yến vừa nói vừa tự chửi rủa bản thân, "Thì hình dạng thai nhi này cũng hơi bất thường chút nhỉ, đây rõ ràng trông giống... quả trứng."
Tần Nhược Thủy hời hợt đáp: "Vì đây không phải con của loài người."
Là con của người cá, cuối cùng Tần Nhược Thủy cũng hiểu tại sao người cá chưa bị tuyệt chủng.
Quả là nực cười, người cá sinh sản còn có thể trực tiếp phá bỏ ranh giới cách ly sinh sản, tiện thể coi thường khác biệt giới tính, muốn người nào mang thai là người đấy mang thai.
Bây giờ Tần Nhược Thủy đã tức đến muốn cười, chờ hắn nghiên cứu thêm một thời gian, chưa biết chừng tương lai có một ngày hắn tiến hóa thành trừng người nào người đấy mang thai!
Trang Yến thấy vẻ mặt Tần Nhược Thủy rất giống tức phát cười, lòng hiểu tâm trạng đối phương không tốt, nhưng vẫn không tránh khỏi âm thầm nói xấu, không phải con loài người chẳng lẽ là con của Đại La Kim Tiên à?
Ấy từ từ đợi đã!
Trang Yến chợt nhớ ra, cho đến giờ mình mới chỉ từng làm với người cá dưới biển sâu, chẳng lẽ mình thậ sự mang thai con của đại ca người cá?
Đúng vào lúc này, cậu lại nghe thấy Tần Nhược Thủy bổ sung: "Ba tháng rồi."
Trang Yến chớp chớp mắt, kể từ lần đầu tiên cậu gặp mặt anh cá, hình như cho đến giờ cũng tầm tầm ba tháng.
Chẳng có nhẽ?
Chẳng có nhẽ vật thể lạ trong bụng mình chính là kết tinh tình yêu giữa mình và đại ca người cá? Đây là phó bản huyền huyễn nào?
Trang Yến nhìn chằm chằm Tần Nhược Thủy hồi lâu, cậu chỉ hy vọng Tần Nhược Thủy có thể lập tức đổi thái độ, bảo rằng vừa rồi là đùa cả đấy, mang thai mang thiếc là giả hết.
Nhưng cậu thất vọng, Tần Nhược Thủy không chỉ không chữa lời, mà còn hỏi cậu: "Bố đứa bé đâu?"
Tần Nhược Thủy đột nhiên gọi đại ca người cá là bố đứa bé, trong lúc nhất thời Trang Yến còn chưa tiếp nhận nổi, cậu lắc đầu, nói với Tần Nhược Thủy: "Tôi... tôi không biết."
Xem ra rất có thể mình sẽ phải làm một ông bố đơn thân.
Ông Trang dạy cậu phải biết kiểm soát bản thân, không được gieo họa cho con gái nhà người ta, nếu biết mình sắp lên chức cụ, Trang Yến có mấy trăm cái miệng cũng bào chữa không kịp.
Bây giờ biết mình không bị ung thư mà là mang thai, Trang Yến hoàn toàn không biết nên khóc hay nên cười.
Tần Nhược Thủy hỏi: "Cậu còn nhớ ngoại hình gã không?"
Trang Yến không nói gì, người cá chỉ xuất hiện trước mặt cậu vào ban ngày một lần duy nhất, là ngày đưa cậu rời khỏi đáy biển, nhưng khi ấy cậu chưa thích ứng với hoàn cảnh trên đất liền, mắt tai ù tịt, cơ bản không nhìn rõ dáng vẻ anh cá.
Đây không phải vấn đề nhớ hay không, mà là hoàn toàn không biết gì cả.
"Cậu muốn tìm gã không?"
Trang Yến do dự, đoạn gật đầu, đứa bé này không phải con của một mình cậu, giữ hay không giữ, không nên do một mình cậu quyết định.
Nếu đại ca người cá là một người bạn giường vớ vẩn nào đó, chắc chắn cậu sẽ không nghĩ nhiều như vậy, nhưng đại ca đã cứu mình một mạng, dù có ở đáy biển với đối phương hơn nửa tháng, Trang Yến vẫn luôn cảm thấy mình mắc nợ người ta.
Tần Nhược Thủy không nói, hắn không biết Trang Yến muốn tìm con cá người kia với tâm thế nào, nhưng dù gì thì vẫn cần tìm con cá người đấy thật.
Người cá giống cái mang thai sẽ rất cần sự an ủi bầu bạn của người cá giống đực, không biết thiên tính này có áp dụng chung lên loài người hay không.
Tần Nhược Thủy vừa tưởng tượng khi ấy Trang Yến sẽ dán vào lồng ngực một gã người cá khác làm nũng, đáy lòng không ngừng tỏa hơi chua lòm, mu bàn tay nổi đầy gân xanh, phí một phen sức lực mới khống chế được tâm tình bạo ngược.
Sao nhân loại có thể, sao có thể mang thai con của người cá khác! Hắn chưa bao giờ dám nghĩ đến điều này! Tần Nhược Thủy phẫn nộ đến mức răng lợi cũng rung lên bần bật.
Hắn khép mắt, nếu Trang Yến không tìm được con cá người kia, có lẽ hắn sẽ cần thay thế gã xoa dịu nhân loại đang kỳ thai nghén.
Tốt nhất là đừng để hắn tìm được con cá người kia, nếu tìm được, hắn sẽ cho gã biết thế nào là lễ độ! Sẽ cho gã biết tại sao biển lại mặn!
Bầu không khí trong phòng ngủ hoàn toàn ngưng đọng, Trang Yến cũng cảm thấy bối rối không tự nhiên, cậu nhấp môi, nói với Tần Nhược Thủy: "Tiên sinh, vậy thì tôi đi về bình tĩnh lại một chút."
Tần Nhược Thủy ừ một tiếng rất nhẹ, không nói thêm lời nào.
Trang Yến xoay người đến cửa, vừa đi hai bước lại ngừng, hỏi Tần Nhược Thủy: "Tiên sinh, tôi mang thai thật à?"
"Thật." Tần Nhược Thủy gật đầu, so với Trang Yến, hắn càng không muốn chấp nhận sự thật này hơn.
Trang Yến có chút tuyệt vọng, thế nào mà nói mang thai là mang thai rồi? Không hề cảnh báo tẹo nào.
Cậu rời khỏi phòng Tần Nhược Thủy, không về thẳng phòng mình, mà dạo một vòng quanh vườn hoa, lơ ma lơ mơ, lúc thì ngẩng đầu nhìn mây trên trời, lúc thì cúi đầu ngắm hoa dưới đất.
Trang Yến dần dần tìm lại được mạch não bình thường, cậu cảm thấy lúc nãy mình hơi xúc động quá, sao lại tin lời Tần Nhược Thủy ngay được? Nhỡ tiên sinh lừa mình thì sao?
Dù sao thì chuyện đàn ông mang thai nghĩ chéo nghĩ xiên đều thấy giống nghìn lẻ một đêm, đã vậy lại còn là mang thai một đứa bé phi nhân loại, nhưng nếu cục cứng cứng là quả trứng cá, thì có vẻ cũng hợp lý, bởi vì lúc nó nảy lên rất giống thật sự tồn tại một sinh mệnh,
Ngoài ra, tại sao Tần Nhược Thủy lại hiểu biết chuyện này rõ ràng như vậy? Chẳng lẽ anh ấy cũng từng mang thai con của người cá?
Trang Yến nghĩ đến khả năng này, trời cũng muốn sập, cậu vội vàng lắc bay ý tưởng hoang đường này đi.
Cậu đặt tay lên bụng, nếu bên trong thật sự có một đứa trẻ, nếu cậu hoàn toàn không cần để ý nguyện vọng của ngươi cá, liệu cậu có muốn giữ đứa bé hay không.
Dường như thứ bên trong cảm nhận được suy nghĩ của cậu, khẽ nhảy lên hai cái, Trang Yến không nhịn được cười nhẹ.
Tần Nhược Thủy ngồi trong phòng ngủ, nghĩ lại tất cả những chuyện xảy ra hôm nay, không biết nên nói điều gì, trước khi kiểm tra cho Trang Yến, hắn còn nghĩ nếu nhân loại mắc phải bệnh nan y gì, mình nhất định có cách để cậu ấy sống tiếp.
Nhưng hắn hoàn toàn không ngờ, nhân loại mang thai, đứa trẻ không phải của hắn, vậy thì Tần Nhược Thủy hoàn toàn bó tay.
Nhìn chiếc đầu đọc CD cách đấy không xa, hắn có chút muốn bật bài hát <cô dâu lập gia đình, chú rể không phải tôi>.
Mẹ nó đây rốt cuộc là chuyện quái gì!
Trang Yến cũng không nói rõ được rốt cuộc là mình bị làm sao, vì không muốn Tần quản gia lo lắng, cậu bèn lắc đầu: "Không có vấn đề gì."
Tần quản gia nhìn Trang Yến, vỗ vỗ vai cậu: "Nếu có chuyện gì cứ nói với chú một tiếng, không cần phải ngại."
Trang Yến gật đầu, cậu rất cảm ơn lòng tốt của Tần quản gia, tuy nhiên e rằng chuyện này tạm thời Tần quản gia cũng không giúp được cậu.
Tần quản gia dõi mắt trông theo Trang Yến trở về phòng mình, sau đấy lên tầng ba tìm Tần Nhược Thủy.
Tần Nhược Thủy đặt sách trong tay xuống, hỏi Tần quản gia: "Trang Yến về rồi?"
Tần quản gia gật đầu, trả lời: "Đã về."
"Sao rồi?"
Tần quản gia do dự, đoạn đáp: "Tôi thấy sắc mặt cậu ấy không tốt lắm, chỉ lo kết quả kiểm tra không quá ổn."
"Vậy à..." Tần Nhược Thủy trầm ngâm hồi lâu, đoạn nói với Tần quản gia: "Bảo cậu ta lên đây."
Trang Yến ngồi trong phòng ngủ nhìn tấm phim chụp ở bệnh viện, xoay tới xoay lui nhiều lần, lông mày xoắn chặt, nhìn chằm chằm vật thể lạ phía cuối trực tràng, con mẹ nó rốt cuộc là bố khỉ gì? Nó mà to hơn tí nữa, thì bảo là trứng gà cậu cũng tin sái cổ.
Trang Yến lần theo vị trí trên phim, đối chiếu lên cơ thể mình, thò tay phải ấn một cái, cảm nhận một cách kỹ lưỡng, phát hiện ra quả thực là chỗ này có vật cứng, Trang Yến dùng thêm lực, tiếp tục đè thêm chút nữa, nhưng hoàn toàn không thấy đau đớn.
Lúc cậu đang định thu tay, vị trí cứng cứng dưới tay chợt đột nhiên nảy lên một cái như tim, Trang Yến hết hồn chim én, lập tức rụt tay về, rốt cuộc là thứ gì? Sao còn biết nhảy?
Trang Yến còn đang ngờ vực, định thử lại lần nữa, bỗng ngoài cửa vang lên tiếng gõ, cậu đặt phim xuống giường đi ra mở cửa, thấy người bên ngoài là Tần quản gia, Tần quản gia cười nói với Trang Yến: "Trang Yến, tiên sinh bảo cháu lên tầng ba."
Trang Yến gật đầu: "Cháu lên ngay đây."
Cậu mở ngăn kéo cất một bộ găng tay vào túi quần, sau đấy nhanh chân bước đến tầng ba.
Cậu gõ cửa, nghe thấy giọng Tần Nhược Thủy mới đẩy cửa tiến vào, hỏi đối phương: "Tiên sinh, tìm tôi có chuyện gì thế?"
Tần Nhược Thủy ngồi bên cạnh cửa sổ sát đất, ánh mặt trời rót vào xuyên qua tấm kính, đậu lên người hắn, hắn cầm một quyển sách nước ngoài trên tay, lúc Trang Yến bước đến hắn tiện tay ném sách qua một bên, quay đầu nhìn Trang Yến: "Hôm nay đi khám?"
Trang Yến đoán ngay ra có lẽ là Tần quản gia kể với tiên sinh, mà chuyện này cũng không có gì phải giấu giếm, cậu gật đầu: "Đúng vậy."
"Kết quả thế nào?"
Trang Yến thoáng do dự, lựa chọn ém đi, cậu đáp: "Không sao, chỉ là hoocmon không bình thường, sáng mai đến bệnh viện kiểm tra thêm một chút."
Tần Nhược Thủy nhìn chằm chằm Trang Yến một hồi, muốn tìm dấu vết bịa đặt trên mặt cậu, tính xâm lược trong ánh mắt hắn hơi mạnh, Trang Yến đỡ không nổi, đành phải tránh né, vì vậy cậu dứt khoát cúi đầu.
"Cậu lại đây."
Trang Yến không biết mình cần qua đấy làm gì, nhưng Tần Nhược Thủy đã mở miệng, cậu không thể không nghe, vì vậy cậu lề rề lết đến cạnh Tần Nhược Thủy.
Tần Nhược Thủy nhìn bộ dạng của cậu, hiểu ngay nhất định là cậu có chuyện lừa mình, bình thường nếu mình gọi cậu ta, cậu ta chỉ hận không thể trực tiếp mọc cánh bay lại, vậy mà hôm nay còn làm bộ làm tịch.
Trang Yến dừng chân cách Tần Nhược Thủy không xa, Tần Nhược Thủy ngẩng đầu nhìn cậu, ánh nắng ấm áp rơi lên áo sơ mi trắng như tuyết của cậu, "Cởi đồ."
"Á?" Màn này có vẻ quen quen, hình như lần trước, chính trong căn phòng này, Tần Nhược Thủy đã bảo cậu cởi quần áo, nhìn một cái rồi lại bảo cậu đi.
Đây là kiểu đam mê đặc thù gì?
Tần Nhược Thủy thấy Trang Yến chậm chạp không hành động, lông mày hơi hơi nhăn lại, chìa tay về phía Trang Yến: "Thôi được, đưa tay qua đây."
"Á?"
"Đưa tay."
Trang Yến ồ một tiếng, chìa tay ra.
Không được cởi quần áo trước mặt Tần Nhược Thủy, đáy lòng Trang Yến thế mà lại sinh ra cảm giác mất mát một cách kỳ diệu, âm ỉ hối hận sự do dự ban nãy của mình, giá mà vừa rồi cậu mạnh mẽ dứt khoát, thì có phải bây giờ đã trần trụi nhìn nhau rồi không.
Trang Yến rướn rướn tay trong không trung, trông như không tình nguyện lắm vậy, Tần Nhược Thủy bắt chặt, dùng sức kéo cậu về trước một cái, Trang Yến không chuẩn bị tinh thần, bị kéo lảo đảo một bước, suýt thì ngã nhào vào lòng Tần Nhược Thủy.
Sức mạnh của Tần tiên sinh lớn hơn cậu tưởng rất nhiều, tuy nhiên người không thể dùng hai chân thì hai tay sẽ phải chịu lượng công việc lớn, thế nên cũng sẽ mạnh hơn người bình thường, lấy cớ thế này có vẻ cũng khá là hợp lý.
Trang Yến không biết Tần Nhược Thủy định làm gì, cậu nửa ngồi trước mặt Tần Nhược Thủy, nhìn Tần Nhược Thủy cầm cổ tay mình xong lại nhắm mắt, rất giống lão thái y chẩn mạch cho phi tử chốn cung đình ngày xưa.
Không lâu sau, Tần Nhược Thủy mở mắt, Trang Yến còn tưởng sắp được nghe lý luận Đông y, chẳng ngờ chỉ nghe Tần Nhược Thủy nói: "Ngồi thế quá mệt, ngồi lên ghế đi."
Trang Yến đáp lời, hớn hở đi tìm ghế, một lần nữa trở về ngồi đối diện Tần Nhược Thủy.
Tần Nhược Thủy nắm tay cậu rất tự nhiên, nhắm mắt không nói thêm lời nào, Trang Yến lén lút đánh giá hắn, nghĩ bụng nếu người này không phải Tần tiên sinh, nếu không đẹp trai như vậy, đảm bảo cậu sẽ cho rằng đối phương muốn sàm sỡ mình.
Không biết rốt cuộc Tần tiên sinh muốn làm gì, bảo là bắt mạch thì tư thế có vẻ không giống lắm, hay là định tỏ tình với cậu, giờ đã ôn lời thoại?
Trang Yến bắt đầu tưởng tượng ra một bộ phim Hàn, hai người yêu nhau trải qua vô số hiểu lầm và trắc trở, cuối cùng cũng hiểu rõ lòng mình, nhưng trước khi bày tỏ tình cảm với nhau thì một người chợt biết tin mình bị bệnh nan y.
Quá thảm, nghĩ sâu sâu thêm tí là chảy cả nước mắt.
Đúng vào lúc này, Tần Nhược Thủy đột nhiên mở mắt, khí thế toàn thân lạnh đi trong nháy mắt, nhiệt độ trong phòng cũng từ từ giảm xuống.
Trang Yến không hiểu lí do, nhìn Tần Nhược Thủy, muốn biết đã xảy ra chuyện gì.
Tần Nhược Thủy chẳng nói chẳng rằng, hắn buông tay Trang Yến, sau đấy đứng dậy khỏi xe lăn, vén áo sơ mi Trang Yến lên, rồi lại kéo quần cậu xuống một chút, Trang Yến trợn lòi cả mắt, mãi không phản ứng được.
Tần Nhược Thủy đặt tay lên bụng cậu, nhiệt độ bàn tay thấp hơn da cậu đôi chút, một hình ảnh xoẹt qua đầu Trang Yến, Tần tiên sinh đang cười gằn, nói với cậu, kêu đi kêu đi, kêu khản cả cổ cũng không ai đến cứu mi đâu.
"Tiên... tiên sinh?" Trang Yến tỉnh hồn, hành động của Tần Nhược Thủy làm cậu luống cuống, hoàn toàn không biết nên phản kháng hay là phối hợp.
Tần Nhược Thủy sầm mặt, con ngươi xanh thẫm cuốn theo ớn lạnh khó gặp thường ngày, chẳng biết tại sao Trang Yến dấy lên linh cảm chẳng lành, cậu muốn đứng dậy, một giây sau lại nhìn thấy Tần Nhược Thủy đặt tay đúng vị trí có cục cứng cứng, Trang Yến đờ người, tại sao Tần Nhược Thủy có thể tìm ngay được chỗ đó.
Sắc mặt Tần Nhược Thủy ngày càng khó nhìn, lực độ trên tay cũng không tự chủ mà tăng lên.
Trang Yến chớp mắt, chẳng lẽ mình mắc bệnh nan y thật? Nhưng chưa từng nghe Tần tiên sinh còn biết khám bệnh?
Tần Nhược Thủy thu tay về, biểu cảm không hề khá lên chút nào, giống như đang đè nén cơn thịnh nộ, ngẩng đầu hỏi Trang Yến: "Cậu chụp phim ở bệnh viện rồi phải không?"
Trang Yến ngơ ngác đáp: "Để dưới phòng tôi."
"Mang lên tôi xem xem."
Dáng vẻ hiện giờ của Tần Nhược Thủy thực sự dọa người, cặp mắt âm trầm lạnh lẽo, cảm giác muốn giết người đến nơi.
Trang Yến chưa từng thấy vẻ mặt này của Tần Nhược Thủy.
Cậu vội đứng dậy, "Vậy để tôi đi lấy," rồi phắn ra ngoài như muốn trốn chạy.
Trong phòng chỉ còn sót lại một mình Tần Nhược Thủy, hắn cúi đầu nhìn lòng bàn tay vừa dán lên bụng nhân loại, hắn cảm nhận được rõ ràng, nơi đó có một sinh mệnh đồng loại đang nhảy nhót.
Chưa nói đến Trang Yến là đàn ông, sao vẫn có thể mang thai đứa bé như phụ nữ, thì sự khác biệt giống loài giữa con người và người cá, lẽ ra cũng không thể khiến cậu ấy có thai, bây giờ cậu ấy không chỉ mang thai, mà đứa con trong bụng còn là sở hữu huyết thống thuần khiết.
Cho tới giờ hắn và nhân loại chưa từng làm chuyện đó, Trang Yến cũng từng nói miếng vảy cậu ấy đem đến là do một tiểu mỹ nhân ngư đưa cho cậu, lúc bấy giờ Tần Nhược Thủy không đặt chuyện này trong lòng, bây giờ nghĩ lại chỉ cảm thấy cổ họng như bị tắc một hòn đá, khó chịu khôn nguôi.
Một bình nhiệt huyết của hắn chợt lạnh đi trong nháy mắt, may là hắn chưa để lộ tình yêu của mình trước mặt Trang Yến.
Cuối cùng hắn cũng thừa nhận mình rất thích nhân loại kia, dù hắn cứ mãi ghét bỏ nhân loại ngả ngớn, không nghiêm chỉnh, chân trong chân ngoài, nhưng hắn vẫn thật sự thích đối phương.
Từ lần đầu tiên gặp Trang Yến, hắn đã đối xử khác biệt với riêng mình Trang Yến.
Tất cả mọi người đều nhìn ra, bản thân hắn cũng không phải không hề phát hiện.
Mà bây giờ, trong bụng nhân loại này hoài thai con của một kẻ đồng tộc khác, hắn còn không biết nhân loại có bao nhiêu tình cảm với gã đồng loại kia, nếu Trang Yến cũng thích gã, hắn phải làm sao bây giờ?
Tần Nhược Thủy ngồi trở về xe lăn, có hơi gió lùa vào theo khe cửa sổ mở hé, cuốn theo hương thơm mỏng nhẹ, Tần Nhược Thủy nhìn quyển sách trở thành huấn luyện viên quyền anh trên kệ, quả nhiên là một phen tốn công vô ích, tự mình đa tình.
Hắn nhắm mắt, gió thoảng qua gò má hắn, Tần Nhược Thủy xót xa phát hiện, mấy trăm năm mình mới có chút hơi thở của tình yêu, vậy mà hôm nay có thể sẽ phải đem chôn.
Cảm giác đã một thế kỷ trôi qua, cuối cùng Trang Yến cũng trở lại, cậu đưa tấm phim đến trước mặt Tần Nhược Thủy: "Tiên sinh, cho này."
Tần Nhược Thủy nhận lấy, nhìn Trang Yến, hẳn là nhân loại còn chưa biết mình mang thai.
Trang Yến ngoan ngoãn đứng một bên, nhìn Tần Nhược Thủy đặt tầm mắt lên bao cứng, môi mím thành một đường thẳng tắp.
Nếu Tần tiên sinh thật sự biết xem bệnh, thì nhìn dáng vẻ này của đối phương, rõ ràng mình đã ung thư giai đoạn cuối.
Sau một thời gian dài chìm vào im lặng, rốt cuộc Tần Nhược Thủy cũng đặt tấm phim xuống, mở miệng, giọng hắn bình thản, nhưng lời nói ra như bom nguyên tử.
Hắn nói với Trang Yến: "Cậu mang thai."
Trang Yến: "?"
Sau khi chắc chắn mình không nghe nhầm, Trang Yến không khỏi nghi ngờ khiếu hài hước của tiên sinh, đàn ông cũng mang thai luôn?
Cậu nghiêm mặt, nói với Tần Nhược Thủy: "Chuyện này không buồn cười lắm đâu tiên sinh."
"Tôi nói thật."
"Nhưng hôm nay tôi còn chụp X-quang, nếu có thật, thì đứa bé này cũng không thể giữ rồi."
Tần Nhược Thủy đáp: "X quang không ảnh hưởng gì với nó."
Trang Yến: "..."
Cậu nhận ra thái độ của Tần Nhược Thủy bây giờ không giống đang đùa, chẳng lẽ là sự thật?! Cậu mang thai thật?!
Nào nào vớ vẩn, thân là một người đàn ông, tử cung còn không có, mang thai cục cứt!
Trên đời này có đàn ông mang thai à? Chưa thấy! Chưa nghe!
"Không đúng đâu tiên sinh, dù tôi có mang thai," quần gì mà tôi có mang thai, nói ra sao nghe quái đản quá vậy! Trang Yến vừa nói vừa tự chửi rủa bản thân, "Thì hình dạng thai nhi này cũng hơi bất thường chút nhỉ, đây rõ ràng trông giống... quả trứng."
Tần Nhược Thủy hời hợt đáp: "Vì đây không phải con của loài người."
Là con của người cá, cuối cùng Tần Nhược Thủy cũng hiểu tại sao người cá chưa bị tuyệt chủng.
Quả là nực cười, người cá sinh sản còn có thể trực tiếp phá bỏ ranh giới cách ly sinh sản, tiện thể coi thường khác biệt giới tính, muốn người nào mang thai là người đấy mang thai.
Bây giờ Tần Nhược Thủy đã tức đến muốn cười, chờ hắn nghiên cứu thêm một thời gian, chưa biết chừng tương lai có một ngày hắn tiến hóa thành trừng người nào người đấy mang thai!
Trang Yến thấy vẻ mặt Tần Nhược Thủy rất giống tức phát cười, lòng hiểu tâm trạng đối phương không tốt, nhưng vẫn không tránh khỏi âm thầm nói xấu, không phải con loài người chẳng lẽ là con của Đại La Kim Tiên à?
Ấy từ từ đợi đã!
Trang Yến chợt nhớ ra, cho đến giờ mình mới chỉ từng làm với người cá dưới biển sâu, chẳng lẽ mình thậ sự mang thai con của đại ca người cá?
Đúng vào lúc này, cậu lại nghe thấy Tần Nhược Thủy bổ sung: "Ba tháng rồi."
Trang Yến chớp chớp mắt, kể từ lần đầu tiên cậu gặp mặt anh cá, hình như cho đến giờ cũng tầm tầm ba tháng.
Chẳng có nhẽ?
Chẳng có nhẽ vật thể lạ trong bụng mình chính là kết tinh tình yêu giữa mình và đại ca người cá? Đây là phó bản huyền huyễn nào?
Trang Yến nhìn chằm chằm Tần Nhược Thủy hồi lâu, cậu chỉ hy vọng Tần Nhược Thủy có thể lập tức đổi thái độ, bảo rằng vừa rồi là đùa cả đấy, mang thai mang thiếc là giả hết.
Nhưng cậu thất vọng, Tần Nhược Thủy không chỉ không chữa lời, mà còn hỏi cậu: "Bố đứa bé đâu?"
Tần Nhược Thủy đột nhiên gọi đại ca người cá là bố đứa bé, trong lúc nhất thời Trang Yến còn chưa tiếp nhận nổi, cậu lắc đầu, nói với Tần Nhược Thủy: "Tôi... tôi không biết."
Xem ra rất có thể mình sẽ phải làm một ông bố đơn thân.
Ông Trang dạy cậu phải biết kiểm soát bản thân, không được gieo họa cho con gái nhà người ta, nếu biết mình sắp lên chức cụ, Trang Yến có mấy trăm cái miệng cũng bào chữa không kịp.
Bây giờ biết mình không bị ung thư mà là mang thai, Trang Yến hoàn toàn không biết nên khóc hay nên cười.
Tần Nhược Thủy hỏi: "Cậu còn nhớ ngoại hình gã không?"
Trang Yến không nói gì, người cá chỉ xuất hiện trước mặt cậu vào ban ngày một lần duy nhất, là ngày đưa cậu rời khỏi đáy biển, nhưng khi ấy cậu chưa thích ứng với hoàn cảnh trên đất liền, mắt tai ù tịt, cơ bản không nhìn rõ dáng vẻ anh cá.
Đây không phải vấn đề nhớ hay không, mà là hoàn toàn không biết gì cả.
"Cậu muốn tìm gã không?"
Trang Yến do dự, đoạn gật đầu, đứa bé này không phải con của một mình cậu, giữ hay không giữ, không nên do một mình cậu quyết định.
Nếu đại ca người cá là một người bạn giường vớ vẩn nào đó, chắc chắn cậu sẽ không nghĩ nhiều như vậy, nhưng đại ca đã cứu mình một mạng, dù có ở đáy biển với đối phương hơn nửa tháng, Trang Yến vẫn luôn cảm thấy mình mắc nợ người ta.
Tần Nhược Thủy không nói, hắn không biết Trang Yến muốn tìm con cá người kia với tâm thế nào, nhưng dù gì thì vẫn cần tìm con cá người đấy thật.
Người cá giống cái mang thai sẽ rất cần sự an ủi bầu bạn của người cá giống đực, không biết thiên tính này có áp dụng chung lên loài người hay không.
Tần Nhược Thủy vừa tưởng tượng khi ấy Trang Yến sẽ dán vào lồng ngực một gã người cá khác làm nũng, đáy lòng không ngừng tỏa hơi chua lòm, mu bàn tay nổi đầy gân xanh, phí một phen sức lực mới khống chế được tâm tình bạo ngược.
Sao nhân loại có thể, sao có thể mang thai con của người cá khác! Hắn chưa bao giờ dám nghĩ đến điều này! Tần Nhược Thủy phẫn nộ đến mức răng lợi cũng rung lên bần bật.
Hắn khép mắt, nếu Trang Yến không tìm được con cá người kia, có lẽ hắn sẽ cần thay thế gã xoa dịu nhân loại đang kỳ thai nghén.
Tốt nhất là đừng để hắn tìm được con cá người kia, nếu tìm được, hắn sẽ cho gã biết thế nào là lễ độ! Sẽ cho gã biết tại sao biển lại mặn!
Bầu không khí trong phòng ngủ hoàn toàn ngưng đọng, Trang Yến cũng cảm thấy bối rối không tự nhiên, cậu nhấp môi, nói với Tần Nhược Thủy: "Tiên sinh, vậy thì tôi đi về bình tĩnh lại một chút."
Tần Nhược Thủy ừ một tiếng rất nhẹ, không nói thêm lời nào.
Trang Yến xoay người đến cửa, vừa đi hai bước lại ngừng, hỏi Tần Nhược Thủy: "Tiên sinh, tôi mang thai thật à?"
"Thật." Tần Nhược Thủy gật đầu, so với Trang Yến, hắn càng không muốn chấp nhận sự thật này hơn.
Trang Yến có chút tuyệt vọng, thế nào mà nói mang thai là mang thai rồi? Không hề cảnh báo tẹo nào.
Cậu rời khỏi phòng Tần Nhược Thủy, không về thẳng phòng mình, mà dạo một vòng quanh vườn hoa, lơ ma lơ mơ, lúc thì ngẩng đầu nhìn mây trên trời, lúc thì cúi đầu ngắm hoa dưới đất.
Trang Yến dần dần tìm lại được mạch não bình thường, cậu cảm thấy lúc nãy mình hơi xúc động quá, sao lại tin lời Tần Nhược Thủy ngay được? Nhỡ tiên sinh lừa mình thì sao?
Dù sao thì chuyện đàn ông mang thai nghĩ chéo nghĩ xiên đều thấy giống nghìn lẻ một đêm, đã vậy lại còn là mang thai một đứa bé phi nhân loại, nhưng nếu cục cứng cứng là quả trứng cá, thì có vẻ cũng hợp lý, bởi vì lúc nó nảy lên rất giống thật sự tồn tại một sinh mệnh,
Ngoài ra, tại sao Tần Nhược Thủy lại hiểu biết chuyện này rõ ràng như vậy? Chẳng lẽ anh ấy cũng từng mang thai con của người cá?
Trang Yến nghĩ đến khả năng này, trời cũng muốn sập, cậu vội vàng lắc bay ý tưởng hoang đường này đi.
Cậu đặt tay lên bụng, nếu bên trong thật sự có một đứa trẻ, nếu cậu hoàn toàn không cần để ý nguyện vọng của ngươi cá, liệu cậu có muốn giữ đứa bé hay không.
Dường như thứ bên trong cảm nhận được suy nghĩ của cậu, khẽ nhảy lên hai cái, Trang Yến không nhịn được cười nhẹ.
Tần Nhược Thủy ngồi trong phòng ngủ, nghĩ lại tất cả những chuyện xảy ra hôm nay, không biết nên nói điều gì, trước khi kiểm tra cho Trang Yến, hắn còn nghĩ nếu nhân loại mắc phải bệnh nan y gì, mình nhất định có cách để cậu ấy sống tiếp.
Nhưng hắn hoàn toàn không ngờ, nhân loại mang thai, đứa trẻ không phải của hắn, vậy thì Tần Nhược Thủy hoàn toàn bó tay.
Nhìn chiếc đầu đọc CD cách đấy không xa, hắn có chút muốn bật bài hát <cô dâu lập gia đình, chú rể không phải tôi>.
Mẹ nó đây rốt cuộc là chuyện quái gì!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.