Hướng Dẫn Công Lược Người Cá Mất Trí Nhớ

Chương 66

Lâu Bất Nguy

09/10/2020

"Lén lén lút lút ở đây làm gì đấy?" Chu Phi đến từ bao giờ không biết, vỗ bốp phát lên vai Trang Yến.

Trang Yến vội vàng cất điện thoại, "Không có gì, trả lời tin nhắn ấy mà."

Chu Phi không hỏi thêm, chỉ nháy mắt ra hiệu cho cậu: "Vào trong xem tí đi."

Trang Yến ừ một tiếng, đây là lần đầu tiên trở về câu lạc bộ Kình Thảo từ khi rời khỏi đây, sau khi rời đi, nơi này đã trải qua vài lần tu sửa, thế nhưng kết cấu tổng thể cũng không thay đổi, vẫn để lại trong Trang Yến vài phần quen thuộc.

Chu Phi nói với cậu: "Không còn nhiều tay đấm ở lại, đa phần đều lựa chọn chấm dứt hợp đồng sau khi quản lý Cao gây ra những chuyện kia, những người còn lại là vì tiền bồi thường vi phạm hợp đồng quá lớn nên mới không đi, tuy nhiên bây giờ câu lạc bộ Kình Thảo trao vào tay mày, chắc sẽ có không ít tay đấm mới ghé đến, tính ra cũng không cần lo lắng."

Trang Yến gật đầu, "Có cần quảng cáo gì không?"

Chu Phi nghĩ ngợi, đoạn nói với Trang Yến: "Chắc không cần, hôm nay bên truyền thông đến nhiều thế, đăng lên cũng coi như tuyên truyền, nếu thật sự cần thì mày đăng trên diễn đàn xem, không phải mày là quản trị viên à? Ghim thẳng lên đầu trang luôn."

Mình mà ghim bài quảng cáo lên đều, đoán chừng chẳng được bao lâu chức vị quản trị viên này sẽ bị thu hồi, tuy nhiên Tần tiên sinh mua chức vĩnh viễn, nhờ anh ấy đăng bài sẽ không sao, thế nhưng suy nghĩ này cũng chỉ xoẹt qua tâm trí Trang Yến trong một chớp mắt ngắn ngủi mà thôi.

"Xem thế nào đã." Trang Yến nhìn ngắm xung quanh, có mấy bao cát treo cách đó không xa, hình như là đồ dùng từ rất nhiều năm trước, trong thoáng chốc Trang Yến sinh ra mấy phần hoài niệm.

Tình hình khá hơn rất nhiều so với những gì Chu Phi và Trang Yến tưởng tượng, không ít tay đấm nghe tin câu lạc bộ Kình Thảo được sang tên cho Trang Yến, rối rít đến ghi danh.

Trang Yến là ai! Vô địch cúp Hạng Vương! Đoạt được đai vô địch! Hơn nữa toàn bộ thị phi của cậu ta đều bay sạch sẽ, bản thân cậu ta chỉ cần đứng đó đã là bảng hiệu tốt nhất rồi, còn sợ gì con đường phát triển mai sau của câu lạc bộ nữa.

Việc lựa chọn tay đấm tiếp theo, Trang Yến không có nhiều thời gian rảnh, bèn giao cho Chu Phi và Bao Tử xử lý.

Đây không phải lần đầu tiên Chu Phi giải quyết chuyện này, tương đối có kinh nghiệm, Bao Tử thông minh, tiếp xúc một hồi là xoay sở được, Trang Yến giao cho hai người bọn họ là hoàn toàn an tâm, lúc cậu sắp rời đi, Chu Phi gọi cậu lại, hỏi: "Đầu tháng tám có một trận tranh giải cấp quốc gia, thắng trận sẽ được đánh giải WBO, bao giờ mày định đăng ký?"

Chu Phi còn tưởng Trang Yến nghe xong lời mình nói sẽ lập tức đi ngay, nhưng khiến anh ta không ngờ rằng, Trang Yến lại có vẻ do dự, cậu trả lời Chu Phi: "Chờ thêm đã, em xem tình hình rồi tính."

Chu Phi: "Hả, mày chờ cái gì? Còn tình hình gì phải xem nữa!"

Em đây mang thai!

Trang Yến thở dài lặng lẽ, không biết đứa bé sinh ra sẽ trông thế nào? Chờ cậu trở về bàn bạc với Proust và Tần Nhược Thủy rồi lại nói.

Chu Phi vỗ vai Trang Yến: "Thế thì tự mày quyết đi nhé."

Dù sao bây giờ Trang Yến cũng còn trẻ, một hai năm nữa đến WBO chiến đấu cũng không muộn, Chu Phi nghĩ vậy thì cũng thấy chấp nhận được.

Trang Yến trở lại nhà họ Tần, bàn chuyện tranh tài với Proust, không nói mình mang thai, chỉ nói thân thể hơi trúc trắc, Proust cho rằng sức khỏe của tay đấm là quan trọng nhất, hơn nữa cũng không rõ trúc trắc của Trang Yến là mức độ nào, thế nên để cậu tự quyết định, cũng dặn dò Trang Yến chăm sóc bản thân cho tốt.

Tần Nhược Thủy biết tình huống của Trang Yến, trái lại còn rất ủng hộ, thái độ của hắn với chuyện sinh con rất khoáng đạt, đơn giản như đi vệ sinh vậy.

Bị ảnh hưởng của Tần Nhược Thủy, Trang Yến cũng dần dần cảm thấy sinh con không phải chuyện ghê gớm gì, nhưng mà đầu tháng 8 chính là ngày trứng cá trong bụng dự định ra đời, nhỡ đang đấm nhau mà tòi trứng, thì hình như hơi quá trớn, đảm bảo mai sau tin tức về một tay đấm nào đó đẻ trứng ngay trên võ đài sẽ rúng động nhân gian.

Vả lại, nếu trứng cá rơi vỡ trên sàn đấu, thì cũng không tốt.

Cuối cùng Tần Nhược Thủy đề nghị: "Đăng ký đi, nếu thật sự gấp gáp, đến lúc đó hẵng hủy trận đấu."

Hình như trước tiên chỉ có thể làm như vậy.

Trang Yến sờ bụng, hy vọng cục cưng thân yêu có thể chui ra sớm sớm, có lẽ trứng cá trong bụng cảm nhận được lời kêu gọi của Trang Yến, vui vẻ nhảy hai cái, hình như là đang lộn một vòng.

Trứng cá còn chưa được ấp nở, Trang Yến đã bị tim bắn bùm bùm.

Tưởng tượng một chút, một bé người cá nhỏ bằng bàn tay bơi qua bơi lại trong bể cá, và rồi cậu sẽ mua cho nó các loại cây thủy sinh làm đẹp.

A, đúng rồi, qua đợt khuyến mãi rồi, mà cậu còn chưa mua bể cá.

Trang Yến vỗ đầu một cái, chẳng lẽ đây chính là một lần mang bầu ngốc mất ba năm trong truyền thuyết? Mà không biết nên mua màu hồng hay là màu xanh?

Tần Nhược Thủy đứng một bên, nhìn Trang Yến rơi vào thế giới suy tưởng của riêng mình, khóe miệng còn treo một nụ cười từ mẫu sáng chói, cũng hiểu được cậu lại bị thằng ranh con trong bụng câu hồn câu vía.

Tần Nhược Thủy ăn giấm cũng không phải, không ăn giấm cũng không xong, mình ghen với một thằng oắt con thì quá là ấu trĩ, hắn là một con cá lớn, không thể gây ra loại chuyện mất mặt thế này, nhưng Trang Yến cứ để lộ trạng thái này mãi, vẫn khiến Tần Nhược Thủy rất là không vui.

Tự chơi tự vui xong, Trang Yến mới nhận ra cá lớn bên cạnh trông không hài lòng lắm, huých Tần Nhược Thủy một cái, hỏi hắn: "Tiên sinh sao thế?"

Chẳng lẽ Tần Nhược Thủy còn có thể trả lời là mình đang ghen với trứng cá trong bụng Trang Yến à? Hắn không cần thể diện nữa chắc?



"Không sao." Hắn nói.

Giọng điệu kiểu này, tuyệt nhiên là có chuyện.

Trang Yến cố gắng nhớ lại phương án xử lý khẩn cấp sự việc tương tự trong <một trăm phương pháp thoát ế>, rồi lại nhận ra thời gian gần đây mình quá biếng nhác, đã quên sạch nội dung trong sách.

Tuy nhiên nhận ra sai lầm thì sẽ kịp thời sửa chữa, nhất định cậu sẽ nghiên cứu cuốn sách kia cẩn thận từ đầu.

Cuối cùng để dỗ cho Tần Nhược Thủy tươi tỉnh lên, Trang Yến chạy đến phòng bếp xắn tay áo chuẩn bị một bữa tiệc vĩ đại, nhưng mà tài năng nấu nướng của cậu rất chi là tầm thường, cũng không biết nhiều món, nhìn đồ đông lạnh bày la liệt, Trang Yến nghĩ bụng làm trứng xào cà chua cho Tần Nhược Thủy thì không ổn lắm.

Cậu nhớ lúc mình vừa mới tới nhà họ Tần, đã từng hỏi tối Tần Nhược Thủy muốn ăn gì, lúc ấy Tần Nhược Thủy đã trả lời ảnh muốn ăn cá hồi và canh cá diếc.

Có điều theo lời đầu bếp trong nhà, tiên sinh rất hiếm ăn hải sản, nhưng cậu mơ hồ cảm giác, hẳn là đối phương rất thích hai món này.

Cá hồi và cá diếc không quá khó làm, vậy thì làm canh đậu- cá diếc đi, Trang Yến theo chân đầu bếp học đến đâu thực hành đến đấy, thành phẩm ra lò cũng coi như ổn thỏa, vẫn kém đầu bếp, nhưng mùi vị không tồi.

Tần Nhược Thủy nhìn canh cá diếc với đậu thuần một màu trắng phớ trước mặt, lại ngẩng đầu nhìn Trang Yến vênh mặt lên trời lấy làm tự hào bên cạnh, Tần Nhược Thủy sáng tỏ trong lòng, cầm thìa thử xem, đặt trước môi thổi nhẹ, sau đó đưa vào trong miệng.

Trang Yến ngoẹo đầu quan sát nét mặt Tần Nhược Thủy, nhưng Tần Nhược Thủy cứ khăng khăng cúi đầu, cậu chẳng thấy được gì, Trang Yến có chút hồi hộp, đến khi Tần Nhược Thủy đặt thìa xuống liền hỏi, "Tiên sinh, thế nào? Thế nào?"

"Thường thường."

Trang Yến hiểu được đại khái nghệ thuật trò chuyện của Tần Nhược Thủy, dù cậu cũng đã nếm qua, bát canh cá diếc này thật sự chỉ có thể coi là thường thường, nhưng từ này được nói ra từ miệng Tần Nhược Thủy, vậy thì ý vàng bên trong cũng phải lề rề phình lên mấy số.

Mà Tần Nhược Thủy nói mùi vị thường thường, thì đang ăn sạch bát canh hết hớp này đến hớp khác.

Trang Yến đứng bên nhìn cũng cực kỳ thỏa mãn, đến khi bát rỗng, cậu mới hơi khom người, mở miệng thăm dò: "Tiên sinh, trong nồi còn nữa, hay là em lấy thêm một ít cho anh nhé?"

Tần Nhược Thủy quay đầu đối diện với Trang Yến một cái, thấy Trang Yến nhiệt tình như vậy, thôi thì cho em ấy mặt mũi, hắn bèn chậm rãi gật đầu.

Trang Yến hớn ha hớn hở đi vào phòng bếp vác luôn nồi canh ra, lúc Tần quản gia lại gần nhìn thấy trên bàn ăn chỉ còn lại một nửa nồi canh cá diếc, ông có chút bối rối, xưa giờ hình như Tần Nhược Thủy không động đũa mấy đến mấy loại hải sản này, sao hôm nay có thể ăn nhiều như vậy.

Tuy nhiên hiện giờ phàm là Tần Nhược Thủy có gì kỳ cục, khẳng định đều không thoát khỏi quan hệ với Trang Yến, nghĩ đến đây, thì cũng chẳng có gì kỳ cục nữa.

"Em cũng ngồi xuống ăn đi." Tần Nhược Thủy nói với Trang Yến.

Quả thật là tâm trạng hắn khá lên nhiều nhờ có bát canh này, hơn nữa hắn nghĩ thoáng ra, chờ thằng cá con trong bụng Trang Yến chào đời, các loại vấn đề nuôi dưỡng giáo dục chắc chắn Trang Yến sẽ đến hỏi hắn, khi ấy mình mượn bừa cái cớ tống cổ con cá con vào Thái Bình Dương.

Rất ổn, ổn vô cùng.

Đại khái là do sợi dây máu mủ lạ kỳ nào đó, không bao lâu sau khi Tần Nhược Thủy nảy ra ý định này, Trang Yến cảm thấy trứng cá trong bụng mình vặn vẹo nhảy lên hai cái, tay cầm thìa của cậu hơi khựng lại, Tần Nhược Thủy nhận ra cậu khác thường, ngẩng đầu nhìn cậu, trứng cá trong bụng lập tức bất an run lên.

Trang Yến: "???"

Sao thế nhóc con? Con dị ứng cá diếc à? Không phải ban nãy cũng nếm thử rồi à?

"Sao thế?"

Trang Yến quay đầu, không chắc chắn lắm, trả lời Tần Nhược Thủy bằng giọng điệu nghi vấn: "Hình như nó không thích canh cá diếc?"

Tần Nhược Thủy: "..."

"Lại đây, để tôi xem xem."

Trang Yến đặt thìa xuống tiến đến bên người Tần Nhược Thủy, Trang Yến cảm giác trứng cá trong bụng yên tĩnh trong nháy mắt, không nhúc nhích, giống một cục hóa thạch sống.

Tần Nhược Thủy kéo Trang Yến gần hơn chút, hắn không biết rõ cá con đang nghĩ gì, nhưng có thể suy đoán được đại khái tâm tình của nó.

Nhận ra trứng cá trong bụng vừa muốn thân vừa phát sợ mình, Tần Nhược Thủy khẽ nhíu mày, chẳng lẽ trứng cá phát hiện mình vừa muốn ném nó đến Thái Bình Dương? Không đúng, về lý thuyết, nó chỉ có thể cảm nhận được suy nghĩ của người có liên hệ máu mủ, hay là mấy ngày này mình thường xuyên an ủi Trang Yến, khiến cho trứng cá sinh ra phán đoán sai lầm mình là ông bố còn lại.

Thế thì tính ra cũng không tồi, Tần Nhược Thủy ngoắc ngoắc khóe miệng, trứng cá trong bụng nhận ra tâm trạng Tần Nhược Thủy thay đổi, chắc sẽ không quẳng mình xuống Thái Bình Dương nữa, nên cũng nhẹ nhõm hẳn đi.

"Không sao, nó rất thích." Tần Nhược Thủy hờ hững nói.

Tần quản gia ở một bên chẳng hiểu bọn họ đang bàn luận cái gì, chỉ thấy Trang Yến cũng gần ngồi lên đùi Tần Nhược Thủy đến nơi, vị quản gia già độc thân hơn nửa đời người cảm giác mình sắp mù hai con mắt, tại sao ông lại luẩn quẩn trong lòng mà đến tìm Tần Nhược Thủy lúc này, mình đã đứng đây lâu như vậy, mà hình như hai người này hoàn toàn không nhìn thấy.



Ông há miệng một cái, bỗng quên tiệt mình định đến tìm Tần Nhược Thủy vì chuyện gì, tuổi càng lớn, đầu óc càng không xong, Tần quản gia lặng lẽ thở dài, lui ra khỏi không gian rõ ràng rộng rãi mà lại như vô cùng chật chội.

Sau khi một nồi canh bị hai người bọn họ giải quyết toàn bộ, Trang Yến đẩy Tần Nhược Thủy lên tầng ba, tắm xong ra ngoài, Trang Yến cảm giác người mình hơi nóng, cậu cũng không nghĩ nhiều, dù sao bây giờ là mùa hè, nóng một chút không có gì kỳ lạ.

Chẳng qua là sau khi tắt đèn, Trang Yến mới nhận tình trạng của mình không đúng lắm, nóng thì thôi không nói, đây lại phía dưới đặc biệt khó chịu, muốn tìm thứ gì bổ sung một chút.

Đến nửa đêm, Tần Nhược Thủy nằm trên người mình, tình trạng của Trang Yến càng thêm trầm trọng, chỉ hận không thể lật người đè Tần Nhược Thủy dưới thân, xào chiên điên loạn, cậu phải dùng năng lực kiềm chế cực lớn mới tránh không cho thảm án xảy ra, nhưng Tần Nhược Thủy lại không hề ý thức được nguy hiểm, tiếp tục hôn môi cậu.

Trang Yến cực muốn há miệng nói với Tần Nhược Thủy một câu, chàng trai, anh đây là đang đùa với lửa.

Nhưng cuối cùng người đùa với lửa đùa chán rồi rút, để lại Trang Yến bị dư âm nóng bỏng hầm cho rục rịch cả người, nếu không phải cố kỵ bên cạnh có người, Trang Yến đã dùng mười ngón tay xử lý một lượt.

Hôm sau Trang Yến tỉnh dậy, phát ngốc cả buổi trên giường hồi lâu, rốt cuộc mới ý thức được phản ứng tối qua của mình giống hệt người cá mang thai không có giống đực ở bên giúp đỡ giải tỏa, tuy nhiên không rõ tại sao, sau khi dời đến bên cạnh Tần Nhược Thủy, tâm trạng của cậu đã khá lên rất nhiều, không hậm hực sầu ưu, cũng rõ ràng sẽ không sinh ra ý muốn tự sát.

Khi Trang Yến lấm lấm lét lét như kẻ gian ôm cái hộp lên tầng ba, ngay tại một khắc trước khi giành được thắng lợi, hành động vụng trộm của cậu lại bị Tần Nhược Thủy phát hiện, hắn hỏi Trang Yến: "Trong tay là thứ gì?"

Chẳng lẽ Trang Yến lại trả lời Tần Nhược Thủy bên trong toàn là xen-sọt và xen-sọt?

Cậu ưỡn sống lưng thẳng tắp, lắc đầu: "Không có gì không có gì."

Tần Nhược Thủy liếc mắt đã nhìn ra nội tâm thấp thỏm đằng sau bề ngoài điềm tĩnh của cậu, hắn cảm thấy Trang Yến có chuyện giấu mình, hắn điều khiển xe lăn tiến đến trước mặt Trang Yến, ngẩng đầu nhìn Trang Yến, đôi mắt xanh khẽ chớp, hỏi cậu: "Tôi có thể xem không?"

Nếu cho Tần Nhược Thủy xem, mình còn gì là danh dự nữa, mình cũng có tôn nghiêm số 1, chưa vứt sạch toàn bộ, Trang Yến hoàn toàn quên mất cách đây không lâu đã từ bỏ làm số 1 mất rồi.

Phải kiên quyết chối từ!

Cậu giữ bình tĩnh, nói với Tần Nhược Thủy: "Vật này không thích hợp cho anh nhìn."

"Vậy à?" Tần Nhược Thủy hạ mi mắt, thái độ thất vọng để lộ ra cực kỳ rõ rệt.

Khiến cho Trang Yến có chút không đành lòng, nhưng nhất định phải giữ vững lập trường, tay cầm bọc của Trang Yến siết chặt hơn chút, nói với Tần Nhược Thủy: "Tiên sinh, tạm thời mấy ngày này em về phòng mình ngủ."

Tần Nhược Thủy lấy làm lạ: "Sao lại muốn trở về?"

Đương nhiên là để làm chuyện thẹn thùng, nhưng mà sao có thể nói cho Tần Nhược Thủy được!

"Hửm?" Tần Nhược Thủy khẽ nghiêng đầu, "Vì sao không nói?"

Bảo cậu nói sao giờ?

Trang Yến vắt óc, cuối cùng nghĩ ra năm chữ: "Khoảng cách sinh cái đẹp."

Nghe xong lời này, nụ cười trên môi Tần Nhược Thủy chậm rãi chìm đi, hắn hỏi Trang Yến: "Em cảm thấy tôi bây giờ không đẹp?"

Tần Nhược Thủy mà không đẹp, cõi đời này phỏng đoán chẳng còn ai là đẹp nữa.

Hành lang rơi vào yên lặng, nắng nóng giữa hè bò vào từ cửa sổ, chiếu sáng hành lang, ngoài cửa sổ, cây cối xanh um, trăm hoa đua nở, trong không khí phảng phất mùi hương ngọt ngào nào đó.

Trang Yến có chút chịu thua, đứng trước mặt Tần Nhược Thủy Trang Yến cảm thấy mình không giữ nổi khí thế đại tổng công nữa, cậu lắc đầu: "Dĩ nhiên không phải."

"Vậy là?"

"Tiên sinh đã xem cuốn sách sinh dưỡng kia rồi phải không?"

Tần Nhược Thủy gật đầu, dĩ nhiên hắn đã xem rồi, hắn không chỉ xem rồi hắn còn dịch lại từ đầu đến đuôi, Trang Yến hỏi hắn chuyện này làm gì?

Từ từ đã, hình như phía sau cuốn sách có nói cuối thai kỳ người cá giống cái cần người cá giống đực hỗ trợ giải tỏa, nếu không có người cá giống đực, thì sẽ cần công cụ giúp đỡ.

Thế nên, chiếc hộp trong tay Trang Yến là công cụ hỗ trợ phải không?

Vậy là, bây giờ em ấy trực tiếp bỏ qua người cá siêu đẳng như mình, lại chọn dùng dụng cụ!

Tần Nhược Thủy đứng dậy khỏi xe lăn, bắt cổ tay Trang Yến, "Tôi nhớ tôi từng nói, tôi sẽ giúp em."

Trang Yến:???

Lúc nào?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hướng Dẫn Công Lược Người Cá Mất Trí Nhớ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook