Hướng Dẫn Công Lược Người Cá Mất Trí Nhớ
Chương 79
Lâu Bất Nguy
09/10/2020
Trang Yến xoa eo đứng dậy, tối qua cá lớn quá là dũng mãnh, thậm chí còn khiến Trang Yến có ảo giác mình lại mang thai lần nữa.
Sáng nay Tần Nhược Thủy đến công ty.
Tuy nhân viên trong công ty đã nghe nói ông chủ của bọn họ có thể đứng dậy đi lại từ lâu, nhưng chưa từng tận mắt chứng kiến, hôm nay gặp Tần Nhược Thủy, miệng nào miệng nấy đều có thể có thể nhét vừa một quả dưa hấu.
Cũng có người biết chuyện tiết lộ gần đây Tần Nhược Thủy tìm một người bầu bạn, mà chính vị bầu bạn này đã trổ nghề trị khỏi thương tật trên chân của hắn.
Bè lũ nhân viên nhanh trí soạn ra một câu chuyện đặc sắc về tổng tài bá đạo và thần y thanh tú, chà, không ngờ khi còn sống bọn họ còn có thể chứng kiến ông chủ tìm thấy nửa kia của mình, chỉ có điều không biết nửa kia của ông chủ là tuyệt sắc giai nhân thế nào, mới có thể xứng với anh ta.
Chúng nhân viên tiếp tục thả trí tưởng tượng bay cao, dáo dác nhìn ngó phía sau Tần Nhược Thủy, đáng tiếc không nhìn thấy bất kỳ bóng lưng khả nghi nào.
Bạn nói thử nghe xem, giờ này rồi mà con giấu phu nhân ở nhà, không dẫn ra ngoài cho bọn họ được diện kiến, thế mà nghe được hả? Sau này nhỡ bọn họ gặp bà chủ rồi không nhận ra rồi xung đột thì phải làm sao!
Tần Nhược Thủy hoàn toàn không có nỗi sợ này, nghề nghiệp kia của Trang Yến, hẳn là không ai dám xung đột gì với cậu.
...
Trang Yến nghĩ nên nói với Tần quản gia chuyện cá con ra đời một tiếng, tối qua cậu bàn bạc cùng Tần Nhược Thủy, Tần Nhược Thủy cũng có ý kiến tương đồng, Tần quản gia theo Tần Nhược Thủy lâu như vậy, chính bản thân ông lại không lập gia đình, mà còn đi lo khi ông không còn nữa, Tần Nhược Thủy phải làm thế nào.
Dù so về tuổi tác, Tần Nhược Thủy hơn Tần quản gia rất rất nhiều, nhưng chỉ là dần dà về sau, cũng không biết tại sao Tần quản gia lại đối xử với Tần Nhược Thủy như con cháu của mình.
Trang Yến mặc quần áo tử tế, xuống phòng ngủ, sau khi đi một vòng biệt thự, cuối cùng cũng tìm được ông trong vườn hoa nhỏ bên ngoài, Tần quản gia đang trêu con mèo, Trang Yến lại gần, gọi ông một tiếng: "Tần quản gia."
Tần quản gia ngẩng đầu, nheo mắt nhìn Trang Yến, cười hỏi: "Chuyện gì đấy?"
"Có ít chuyện muốn cho chú xem."
"Gì đấy?"
Trang Yến không trả lời, chỉ dẫn ông vào biệt thự, tới trước cửa phòng ngủ của cậu ở tầng ba, đẩy cửa ra một cách cực kỳ thần bí, còn nhìn ngó hai bên, như là đặc công siêu đẳng đang thi hành nhiệm vụ tuyệt mật.
Tần quản gia nhìn dáng vẻ lén la lén lút của Trang Yến, đừng bảo Trang Yến giấu người trong phòng đấy nhé? Cậu ấy giấu người thì giấu cho kỹ chứ cho mình nhìn làm gì?
Lòng Tần quản gia bây giờ rất chi là rối rắm, Trang Yến tin tưởng mình như vậy, nhỡ lát nữa mình nhìn thấy thứ gì rất có lỗi với Tần Nhược Thủy, thì mình nên nói? Hay là không nên nói ra đây?
Trong lúc ông còn đang xoắn xuýt, Trang Yến đã dừng bước, chỉ vào bể cá nói với Tần quản gia: "Đây ạ!"
Tần quản gia thấy Trang Yến chỉ bể cá, thở phào nhẹ nhõm, dù sao đi nữa Trang Yến cũng không thể giấu người trong bể cá được, vị trí lồ lộ như vậy, nếu quả thật có bí mật gì thì chắc chắn Tần Nhược Thủy cũng sẽ biết.
Tuy nhiên bể cá thì có gì vui, chẳng lẽ tiên sinh phát hiện được thứ gì kỳ ba từ dưới đáy biển?
Tần quản gia giương mắt, nhìn chiếc bể cá Trang Yến chỉ, chiếc bể này Tần quản gia đã lấy làm lạ từ hôm Trang Yến mới mua về, tự dưng Trang Yến mua bể cá lớn vậy làm gì, chẳng lẽ muốn bỏ tiên sinh vào, nhưng giờ tầng hai có bể bơi trong nhà, dưới vườn có bể bơi ngoài trời, bể cá này nào có chỗ dụng.
Bố trí cảnh vật bên trong bể cá không tồi, có cây thủy sinh cũng có hòn non bộ, còn có một thành lũy nho nhỏ sừng sững dưới đáy, Trang Yến muốn cho mình chiêm ngưỡng khu vườn nhỏ dưới đáy biển à, Tần quản gia đang suy tưởng miên man, bỗng thấy một người cá đuôi bạc bé xíu ló đầu chui ra từ trong pháo đài.
Tần quản gia trợn tròn cặp mắt, con ngươi sắp lồi cả ra, ông nhìn chằm chằm người cá con bên trong bể cá, ảo giác xuất hiện? Hay đây chỉ là một giấc mơ?
Ông dụi mắt một cái, lại cấu mình một cái, nhưng người cá con con vẫn ở nguyên trong bể cá, còn nghịch ngợm phun ra một chuỗi bong bóng.
Ông đưa tay qua, ngón tay chạm lên lớp kính lạnh lẽo, cá con bơi lại gần, chạm bàn tay nhỏ xíu lên ngón tay ông qua lớp kính, rồi quẫy quẫy cái đuôi, xoay đầu bơi đi mất.
Khuôn mặt đầy nếp nhăn của Tần quản gia lại khóc lại cười, há miệng, thật lâu không cất thành lời.
Trang Yến đứng một bên im lặng nhìn ông, cậu có thể hiểu tâm trạng kinh hãi của Tần quản gia lúc này, khi cậu biết mình vừa mới mang thai, cũng không khác Tần quản gia bây giờ là mấy.
Qua một thời gian rất dài, cuối cùng Tần quản gia cũng bắt đầu tiếp nhận sự thật này, đúng là không thể tưởng tượng nổi, chớp mắt một cái, tiên sinh đã có người nối dõi.
Thế nhưng, cá con này ra đời thế nào, ai nói với ông một tiếng được không, sao tự dưng trong nhà có thêm một người mà ông chẳng biết gì cả.
Trước đó Trang Yến vẫn chuyên tâm huấn luyện, trông không giống mang thai, chẳng lẽ cá này là do tiên sinh đẻ?
Chẳng lẽ mình lại hiểu lộn rồi?!
Tần quản gia rớt mất nhịp tim, hai cái cậu trẻ tuổi này có thể nghĩ cho khả năng chịu đựng của ông già này tí được không!
Hay là mới phát triển kỹ thuật sinh con tiên tiến, Tần quản gia âm thầm suy đoán, người trẻ bây giờ sành chơi dữ thần.
Tần quản gia trải qua một thời gian cân nhắc cẩn thận, thấy tốt nhất vẫn nên hỏi xem đứa bé là ai sinh, nếu không ông dặn phòng bếp nấu canh bổ, cũng không biết đưa ai uống nữa.
Trang Yến cảm thấy hơi ngại ngùng, cậu khẽ hắng giọng một tiếng, nhìn sang chỗ khác, nói nhỏ: "Cháu."
Tần quản gia nhíu mày, ông cũng không có không tin Trang Yến, trên đời này ngay cả người cá cũng tồn tại rồi, tình yêu vượt giống loài cũng không còn là chuyện cổ tích, còn việc đàn ông mang thai, chỉ có thể đổ cho Tần Nhược Thủy tư chất dị thường.
Tóm lại, chắc chắn là Trang Yến vô tội.
"Làm càn," Tần quản gia nhớ lại mấy ngày trước Trang Yến còn hoạt động mạnh trên sàn đấu, cau mày bảo Trang Yến, "Có con rồi mà không biết đường cẩn thận."
Trang Yến chột dạ, cậu gãi gãi mũi, tuy nhiên lập tức lấy tinh thần, trả lời Tần quản gia: "Tiên sinh bảo không có chuyện gì."
Nếu là Tần Nhược Thủy bảo, vậy thì Tần quản gia không còn ý kiến, ông không dám tự nhận mình hiểu biết tập quán người cá hơn cả Tần Nhược Thủy.
Nhưng mà không phải Trang Yến và Tần Nhược Thủy mới yêu đương được chừng hơn tháng à? Người cá đẻ con nhanh vậy hả?
Tần quản gia không tự chủ nêu ra vấn đề này.
"Hồi tháng ba cháu bị người ta quăng xuống biển đúng không? Lúc ấy đã gặp một người cá dưới đáy biển, chẳng ngờ lại chính là tiên sinh."
Tần quản gia biết khi ấy Tần Nhược Thủy xuống biển vượt qua kỳ tìm phối ngẫu, không nghĩ trong tình huống như vậy cũng có thể cứu được Trang Yến, đây là thứ duyên phận diệu kỳ gì, chẳng trách Trang Yến bị thương đến mức độ kia vẫn có thể lành lặn rời khỏi biển sâu.
Chỉ là tiên sinh quả thật vô tình, ban đầu nếu không phải có mình giữ Trang Yến lại, thì có khi cá con chào đời rồi mà tiên sinh vẫn chẳng hề hay biết.
Bảo sao mấy ngày trước sau khi trở lại từ đáy biển Tần Nhược Thủy đột nhiên cho ông một phong bao lì xì nặng trịch, làm ông kinh hồn bạt vía một thời gian kha khá, suýt thì tưởng là phí tống cổ luôn.
Trước kia, Tần quản gia luôn lo lắng sau khi mình đi Tần Nhược Thủy không có ai chăm sóc, bây giờ đã ổn rồi, tiên sinh cái gì cũng có, chờ tiết thanh minh sang năm, ông phải đi đốt ít tiền cho ba và ông nội, báo cho bọn họ tin tốt, bọn họ dưới đất cũng được an lòng.
Tần quản gia cười ha hả nhìn cá con trong bể cá, ông cũng giống Trang Yến, trong một nháy mắt nào đó nhìn thấy người cá nhỏ bên trong, sẽ tưởng tượng ra hình ảnh Tần Nhược Thủy ngày bé, có phải sẽ đáng yêu như bé cá con trước mặt hay không.
Lúc Tần Nhược Thủy tiến vào, chưa gì đã thấy Tần quản gia và Trang Yến cùng nhìn bể cá không chớp mắt, y như hai cục nấm, hoàn toàn không chú ý đến mình.
Hắn hắng giọng một tiếng, nhưng hai vị kia vẫn không hề phát hiện ra.
Hắn dứt khoát tìm chiếc ghế mà ngồi, xem xem hai người này còn có thể nhìn được bao lâu.
Sức hấp dẫn của cá con còn lớn hơn so với những gì Tần Nhược Thủy tưởng tượng, hắn ngồi như tượng đằng kia đến độ nhức mỏi cả lưng eo, mãi Trang Yến mới muộn màng nhận ra trong căn phòng này đã xuất hiện thêm một bóng người, cậu quay đầu, nhìn Tần Nhược Thủy trên ghế, chớp mắt mấy cái, hỏi: "Tiên sinh, anh về lúc nào đấy?"
"Về lâu rồi."
Tần quản gia cũng vừa mới để ý Tần Nhược Thủy trở về, đây là lần đầu tiên ông mắc sai lầm lớn như vậy trong cuộc đời làm quản gia của mình, ông vội vàng đứng dậy, chào hỏi Tần Nhược Thủy một tiếng.
Rồi sau đó hỏi Tần Nhược Thủy: "Tiên sinh, bể bơi ngoài trời là chuẩn bị cho tiểu thiếu gia à?"
Tần Nhược Thủy gật đầu, "Chờ thêm ít bữa, đợi nó lớn hơn chút sẽ chuyển ra ngoài bể bơi, nhưng không được để người khác lại gần."
"Tôi hiểu." Tần quản gia gật đầu, ghi nhớ.
Mắt thấy bầu không khí giữa Tần Nhược Thủy và Trang Yến lại mập mờ lên, Tần quản gia tự biết phận làm bóng đèn không nên nán lại, ông lưu luyến nhìn cá con trong bể cá, trước khi đi còn quay đầu hỏi: "Tiên sinh, tôi có thể lên đây thăm tiểu thiếu gia thường xuyên được không?"
Tần Nhược Thủy gật đầu: "Dĩ nhiên có thể."
Dù rằng sau khi già đi Tần quản gia vẫn luôn có loại ảo giác Tần Nhược Thủy nhỏ hơn mình mấy chục tuổi, nhưng trong lòng Tần Nhược Thủy ông vẫn chỉ là lớp người sau mà thôi.
Tần quản gia đẩy cửa rời đi, chợt nhớ đến một vấn đề, lại xoay đầu, hỏi Tần Nhược Thủy và Trang Yến: "Tiểu thiếu gia tên là gì?"
Và thế là một giây sau Tần Nhược Thủy và Trang Yến trố mắt nhìn nhau, lần ấy đã bàn hôm sau sẽ tra từ điển chọn tên cho cá con, mà bọn họ cũng giở từ điển rồi thật, chọn được hẳn mấy cái tên, thế rồi không có sau đó nữa.
Trang Yến đệt một tiếng trong lòng, thầm nghĩ rốt cuộc là mấy ngày nay mình làm cái gì? Chuyện này mà cũng quên được.
Tần Nhược Thủy lạnh nhạt đáp: "Vẫn chưa có."
Hắn nhìn Trang Yến bên cạnh, tiếp lời: "Không vội, từ từ suy nghĩ, dẫu sao thời gian cũng còn dài," nói đến đây, hắn ngừng lại hồi lâu, nói, "Nếu thật sự không ổn thì chờ nó biết nói, bảo nó tự đặt tên cho mình."
Trang Yến: "..."
Người cá nhà anh cũng tùy tiện ghê.
Hình như cá con trong bể nghe hiểu, cái đuôi quẫy còn hăng hái hơn cả ban nãy.
Sau khi Tần quản gia rời đi, Trang Yến ngồi xuống bên người Tần Nhược Thủy, cậu vươn vai, cảm thấy ban nãy mình ngồi xổm hơi mệt, bèn dựa người vào ngực Tần Nhược Thủy.
Ánh mặt trời ban trưa ấm áp rải vào trong căn phòng, hơi thở của sự lười biếng mà nhàn nhã phiêu dạt trong không khí, Trang Yến đánh cái ngáp, mí mắt nặng nề, tâm trí mơ màng muốn ngủ.
Chỉ trong chốc lát, tiếng hít thở đều đặn của cậu đã vang lên, Tần Nhược Thủy nghiêng đầu nhìn cậu, vén sợi tóc xõa xuống trán lên cho cậu.
Đến khi Trang Yến ngủ trầm, hắn cẩn thận bế cậu lên, đặt lên giường lớn ngay cạnh, hắn ra dấu im lặng với cá con trong bể cá, sau đó nằm xuống bên cạnh Trang Yến, ôm cậu vào lòng.
Giấc ngủ này của Trang Yến không êm, mơ một đống tào lao rối loạn, đầu tiên là bị con ngỗng khổng lồ truy sát, sau đấy lại lạc vào rừng nguyên sinh bị trăn khổng lồ cuốn chặt, cuối cùng còn bị sát thủ dí súng vào mông.
Chờ đến lúc cậu tỉnh lại, tức khắc hiểu tại sao lại bị súng chĩa mông.
Trang Yến đối mắt với cá con trong bể một hồi, con ngươi xoay liên tục, rồi lại trở mình ôm Tần Nhược Thủy nằm bên đã sớm tỉnh giấc.
Bây giờ cậu và Tần Nhược Thủy đã có cả đứa con, không nói chuyện với ông Trang thật sự là không phải đạo.
Trang Yến vùi đầu trong lồng ngực Tần Nhược Thủy, giọng nói cũng còn ngai ngái: "Mai tiên sinh có rảnh không?"
"Có, sao vậy?" Tần Nhược Thủy vuốt tóc Trang Yến, xoa bóp da đầu cho cậu, Trang Yến dễ chịu muốn thở dài.
Sau đấy hắn nghe thấy Trang Yến bảo: "Rảnh thì, mai anh với em đến thăm ông nội em đi."
Ngón tay ấn trên da đầu Trang Yến hơi ngừng lại, sau đó ngồi phắt dậy, nét mặt căng thẳng, miệng mím gắt gao, giống như bị cáo sắp ra tòa nhận tuyên án.
Trang Yến chớp mắt một cái, không rõ tại sao Tần Nhược Thủy lại phản ứng gay gắt đến vậy.
Sáng nay Tần Nhược Thủy đến công ty.
Tuy nhân viên trong công ty đã nghe nói ông chủ của bọn họ có thể đứng dậy đi lại từ lâu, nhưng chưa từng tận mắt chứng kiến, hôm nay gặp Tần Nhược Thủy, miệng nào miệng nấy đều có thể có thể nhét vừa một quả dưa hấu.
Cũng có người biết chuyện tiết lộ gần đây Tần Nhược Thủy tìm một người bầu bạn, mà chính vị bầu bạn này đã trổ nghề trị khỏi thương tật trên chân của hắn.
Bè lũ nhân viên nhanh trí soạn ra một câu chuyện đặc sắc về tổng tài bá đạo và thần y thanh tú, chà, không ngờ khi còn sống bọn họ còn có thể chứng kiến ông chủ tìm thấy nửa kia của mình, chỉ có điều không biết nửa kia của ông chủ là tuyệt sắc giai nhân thế nào, mới có thể xứng với anh ta.
Chúng nhân viên tiếp tục thả trí tưởng tượng bay cao, dáo dác nhìn ngó phía sau Tần Nhược Thủy, đáng tiếc không nhìn thấy bất kỳ bóng lưng khả nghi nào.
Bạn nói thử nghe xem, giờ này rồi mà con giấu phu nhân ở nhà, không dẫn ra ngoài cho bọn họ được diện kiến, thế mà nghe được hả? Sau này nhỡ bọn họ gặp bà chủ rồi không nhận ra rồi xung đột thì phải làm sao!
Tần Nhược Thủy hoàn toàn không có nỗi sợ này, nghề nghiệp kia của Trang Yến, hẳn là không ai dám xung đột gì với cậu.
...
Trang Yến nghĩ nên nói với Tần quản gia chuyện cá con ra đời một tiếng, tối qua cậu bàn bạc cùng Tần Nhược Thủy, Tần Nhược Thủy cũng có ý kiến tương đồng, Tần quản gia theo Tần Nhược Thủy lâu như vậy, chính bản thân ông lại không lập gia đình, mà còn đi lo khi ông không còn nữa, Tần Nhược Thủy phải làm thế nào.
Dù so về tuổi tác, Tần Nhược Thủy hơn Tần quản gia rất rất nhiều, nhưng chỉ là dần dà về sau, cũng không biết tại sao Tần quản gia lại đối xử với Tần Nhược Thủy như con cháu của mình.
Trang Yến mặc quần áo tử tế, xuống phòng ngủ, sau khi đi một vòng biệt thự, cuối cùng cũng tìm được ông trong vườn hoa nhỏ bên ngoài, Tần quản gia đang trêu con mèo, Trang Yến lại gần, gọi ông một tiếng: "Tần quản gia."
Tần quản gia ngẩng đầu, nheo mắt nhìn Trang Yến, cười hỏi: "Chuyện gì đấy?"
"Có ít chuyện muốn cho chú xem."
"Gì đấy?"
Trang Yến không trả lời, chỉ dẫn ông vào biệt thự, tới trước cửa phòng ngủ của cậu ở tầng ba, đẩy cửa ra một cách cực kỳ thần bí, còn nhìn ngó hai bên, như là đặc công siêu đẳng đang thi hành nhiệm vụ tuyệt mật.
Tần quản gia nhìn dáng vẻ lén la lén lút của Trang Yến, đừng bảo Trang Yến giấu người trong phòng đấy nhé? Cậu ấy giấu người thì giấu cho kỹ chứ cho mình nhìn làm gì?
Lòng Tần quản gia bây giờ rất chi là rối rắm, Trang Yến tin tưởng mình như vậy, nhỡ lát nữa mình nhìn thấy thứ gì rất có lỗi với Tần Nhược Thủy, thì mình nên nói? Hay là không nên nói ra đây?
Trong lúc ông còn đang xoắn xuýt, Trang Yến đã dừng bước, chỉ vào bể cá nói với Tần quản gia: "Đây ạ!"
Tần quản gia thấy Trang Yến chỉ bể cá, thở phào nhẹ nhõm, dù sao đi nữa Trang Yến cũng không thể giấu người trong bể cá được, vị trí lồ lộ như vậy, nếu quả thật có bí mật gì thì chắc chắn Tần Nhược Thủy cũng sẽ biết.
Tuy nhiên bể cá thì có gì vui, chẳng lẽ tiên sinh phát hiện được thứ gì kỳ ba từ dưới đáy biển?
Tần quản gia giương mắt, nhìn chiếc bể cá Trang Yến chỉ, chiếc bể này Tần quản gia đã lấy làm lạ từ hôm Trang Yến mới mua về, tự dưng Trang Yến mua bể cá lớn vậy làm gì, chẳng lẽ muốn bỏ tiên sinh vào, nhưng giờ tầng hai có bể bơi trong nhà, dưới vườn có bể bơi ngoài trời, bể cá này nào có chỗ dụng.
Bố trí cảnh vật bên trong bể cá không tồi, có cây thủy sinh cũng có hòn non bộ, còn có một thành lũy nho nhỏ sừng sững dưới đáy, Trang Yến muốn cho mình chiêm ngưỡng khu vườn nhỏ dưới đáy biển à, Tần quản gia đang suy tưởng miên man, bỗng thấy một người cá đuôi bạc bé xíu ló đầu chui ra từ trong pháo đài.
Tần quản gia trợn tròn cặp mắt, con ngươi sắp lồi cả ra, ông nhìn chằm chằm người cá con bên trong bể cá, ảo giác xuất hiện? Hay đây chỉ là một giấc mơ?
Ông dụi mắt một cái, lại cấu mình một cái, nhưng người cá con con vẫn ở nguyên trong bể cá, còn nghịch ngợm phun ra một chuỗi bong bóng.
Ông đưa tay qua, ngón tay chạm lên lớp kính lạnh lẽo, cá con bơi lại gần, chạm bàn tay nhỏ xíu lên ngón tay ông qua lớp kính, rồi quẫy quẫy cái đuôi, xoay đầu bơi đi mất.
Khuôn mặt đầy nếp nhăn của Tần quản gia lại khóc lại cười, há miệng, thật lâu không cất thành lời.
Trang Yến đứng một bên im lặng nhìn ông, cậu có thể hiểu tâm trạng kinh hãi của Tần quản gia lúc này, khi cậu biết mình vừa mới mang thai, cũng không khác Tần quản gia bây giờ là mấy.
Qua một thời gian rất dài, cuối cùng Tần quản gia cũng bắt đầu tiếp nhận sự thật này, đúng là không thể tưởng tượng nổi, chớp mắt một cái, tiên sinh đã có người nối dõi.
Thế nhưng, cá con này ra đời thế nào, ai nói với ông một tiếng được không, sao tự dưng trong nhà có thêm một người mà ông chẳng biết gì cả.
Trước đó Trang Yến vẫn chuyên tâm huấn luyện, trông không giống mang thai, chẳng lẽ cá này là do tiên sinh đẻ?
Chẳng lẽ mình lại hiểu lộn rồi?!
Tần quản gia rớt mất nhịp tim, hai cái cậu trẻ tuổi này có thể nghĩ cho khả năng chịu đựng của ông già này tí được không!
Hay là mới phát triển kỹ thuật sinh con tiên tiến, Tần quản gia âm thầm suy đoán, người trẻ bây giờ sành chơi dữ thần.
Tần quản gia trải qua một thời gian cân nhắc cẩn thận, thấy tốt nhất vẫn nên hỏi xem đứa bé là ai sinh, nếu không ông dặn phòng bếp nấu canh bổ, cũng không biết đưa ai uống nữa.
Trang Yến cảm thấy hơi ngại ngùng, cậu khẽ hắng giọng một tiếng, nhìn sang chỗ khác, nói nhỏ: "Cháu."
Tần quản gia nhíu mày, ông cũng không có không tin Trang Yến, trên đời này ngay cả người cá cũng tồn tại rồi, tình yêu vượt giống loài cũng không còn là chuyện cổ tích, còn việc đàn ông mang thai, chỉ có thể đổ cho Tần Nhược Thủy tư chất dị thường.
Tóm lại, chắc chắn là Trang Yến vô tội.
"Làm càn," Tần quản gia nhớ lại mấy ngày trước Trang Yến còn hoạt động mạnh trên sàn đấu, cau mày bảo Trang Yến, "Có con rồi mà không biết đường cẩn thận."
Trang Yến chột dạ, cậu gãi gãi mũi, tuy nhiên lập tức lấy tinh thần, trả lời Tần quản gia: "Tiên sinh bảo không có chuyện gì."
Nếu là Tần Nhược Thủy bảo, vậy thì Tần quản gia không còn ý kiến, ông không dám tự nhận mình hiểu biết tập quán người cá hơn cả Tần Nhược Thủy.
Nhưng mà không phải Trang Yến và Tần Nhược Thủy mới yêu đương được chừng hơn tháng à? Người cá đẻ con nhanh vậy hả?
Tần quản gia không tự chủ nêu ra vấn đề này.
"Hồi tháng ba cháu bị người ta quăng xuống biển đúng không? Lúc ấy đã gặp một người cá dưới đáy biển, chẳng ngờ lại chính là tiên sinh."
Tần quản gia biết khi ấy Tần Nhược Thủy xuống biển vượt qua kỳ tìm phối ngẫu, không nghĩ trong tình huống như vậy cũng có thể cứu được Trang Yến, đây là thứ duyên phận diệu kỳ gì, chẳng trách Trang Yến bị thương đến mức độ kia vẫn có thể lành lặn rời khỏi biển sâu.
Chỉ là tiên sinh quả thật vô tình, ban đầu nếu không phải có mình giữ Trang Yến lại, thì có khi cá con chào đời rồi mà tiên sinh vẫn chẳng hề hay biết.
Bảo sao mấy ngày trước sau khi trở lại từ đáy biển Tần Nhược Thủy đột nhiên cho ông một phong bao lì xì nặng trịch, làm ông kinh hồn bạt vía một thời gian kha khá, suýt thì tưởng là phí tống cổ luôn.
Trước kia, Tần quản gia luôn lo lắng sau khi mình đi Tần Nhược Thủy không có ai chăm sóc, bây giờ đã ổn rồi, tiên sinh cái gì cũng có, chờ tiết thanh minh sang năm, ông phải đi đốt ít tiền cho ba và ông nội, báo cho bọn họ tin tốt, bọn họ dưới đất cũng được an lòng.
Tần quản gia cười ha hả nhìn cá con trong bể cá, ông cũng giống Trang Yến, trong một nháy mắt nào đó nhìn thấy người cá nhỏ bên trong, sẽ tưởng tượng ra hình ảnh Tần Nhược Thủy ngày bé, có phải sẽ đáng yêu như bé cá con trước mặt hay không.
Lúc Tần Nhược Thủy tiến vào, chưa gì đã thấy Tần quản gia và Trang Yến cùng nhìn bể cá không chớp mắt, y như hai cục nấm, hoàn toàn không chú ý đến mình.
Hắn hắng giọng một tiếng, nhưng hai vị kia vẫn không hề phát hiện ra.
Hắn dứt khoát tìm chiếc ghế mà ngồi, xem xem hai người này còn có thể nhìn được bao lâu.
Sức hấp dẫn của cá con còn lớn hơn so với những gì Tần Nhược Thủy tưởng tượng, hắn ngồi như tượng đằng kia đến độ nhức mỏi cả lưng eo, mãi Trang Yến mới muộn màng nhận ra trong căn phòng này đã xuất hiện thêm một bóng người, cậu quay đầu, nhìn Tần Nhược Thủy trên ghế, chớp mắt mấy cái, hỏi: "Tiên sinh, anh về lúc nào đấy?"
"Về lâu rồi."
Tần quản gia cũng vừa mới để ý Tần Nhược Thủy trở về, đây là lần đầu tiên ông mắc sai lầm lớn như vậy trong cuộc đời làm quản gia của mình, ông vội vàng đứng dậy, chào hỏi Tần Nhược Thủy một tiếng.
Rồi sau đó hỏi Tần Nhược Thủy: "Tiên sinh, bể bơi ngoài trời là chuẩn bị cho tiểu thiếu gia à?"
Tần Nhược Thủy gật đầu, "Chờ thêm ít bữa, đợi nó lớn hơn chút sẽ chuyển ra ngoài bể bơi, nhưng không được để người khác lại gần."
"Tôi hiểu." Tần quản gia gật đầu, ghi nhớ.
Mắt thấy bầu không khí giữa Tần Nhược Thủy và Trang Yến lại mập mờ lên, Tần quản gia tự biết phận làm bóng đèn không nên nán lại, ông lưu luyến nhìn cá con trong bể cá, trước khi đi còn quay đầu hỏi: "Tiên sinh, tôi có thể lên đây thăm tiểu thiếu gia thường xuyên được không?"
Tần Nhược Thủy gật đầu: "Dĩ nhiên có thể."
Dù rằng sau khi già đi Tần quản gia vẫn luôn có loại ảo giác Tần Nhược Thủy nhỏ hơn mình mấy chục tuổi, nhưng trong lòng Tần Nhược Thủy ông vẫn chỉ là lớp người sau mà thôi.
Tần quản gia đẩy cửa rời đi, chợt nhớ đến một vấn đề, lại xoay đầu, hỏi Tần Nhược Thủy và Trang Yến: "Tiểu thiếu gia tên là gì?"
Và thế là một giây sau Tần Nhược Thủy và Trang Yến trố mắt nhìn nhau, lần ấy đã bàn hôm sau sẽ tra từ điển chọn tên cho cá con, mà bọn họ cũng giở từ điển rồi thật, chọn được hẳn mấy cái tên, thế rồi không có sau đó nữa.
Trang Yến đệt một tiếng trong lòng, thầm nghĩ rốt cuộc là mấy ngày nay mình làm cái gì? Chuyện này mà cũng quên được.
Tần Nhược Thủy lạnh nhạt đáp: "Vẫn chưa có."
Hắn nhìn Trang Yến bên cạnh, tiếp lời: "Không vội, từ từ suy nghĩ, dẫu sao thời gian cũng còn dài," nói đến đây, hắn ngừng lại hồi lâu, nói, "Nếu thật sự không ổn thì chờ nó biết nói, bảo nó tự đặt tên cho mình."
Trang Yến: "..."
Người cá nhà anh cũng tùy tiện ghê.
Hình như cá con trong bể nghe hiểu, cái đuôi quẫy còn hăng hái hơn cả ban nãy.
Sau khi Tần quản gia rời đi, Trang Yến ngồi xuống bên người Tần Nhược Thủy, cậu vươn vai, cảm thấy ban nãy mình ngồi xổm hơi mệt, bèn dựa người vào ngực Tần Nhược Thủy.
Ánh mặt trời ban trưa ấm áp rải vào trong căn phòng, hơi thở của sự lười biếng mà nhàn nhã phiêu dạt trong không khí, Trang Yến đánh cái ngáp, mí mắt nặng nề, tâm trí mơ màng muốn ngủ.
Chỉ trong chốc lát, tiếng hít thở đều đặn của cậu đã vang lên, Tần Nhược Thủy nghiêng đầu nhìn cậu, vén sợi tóc xõa xuống trán lên cho cậu.
Đến khi Trang Yến ngủ trầm, hắn cẩn thận bế cậu lên, đặt lên giường lớn ngay cạnh, hắn ra dấu im lặng với cá con trong bể cá, sau đó nằm xuống bên cạnh Trang Yến, ôm cậu vào lòng.
Giấc ngủ này của Trang Yến không êm, mơ một đống tào lao rối loạn, đầu tiên là bị con ngỗng khổng lồ truy sát, sau đấy lại lạc vào rừng nguyên sinh bị trăn khổng lồ cuốn chặt, cuối cùng còn bị sát thủ dí súng vào mông.
Chờ đến lúc cậu tỉnh lại, tức khắc hiểu tại sao lại bị súng chĩa mông.
Trang Yến đối mắt với cá con trong bể một hồi, con ngươi xoay liên tục, rồi lại trở mình ôm Tần Nhược Thủy nằm bên đã sớm tỉnh giấc.
Bây giờ cậu và Tần Nhược Thủy đã có cả đứa con, không nói chuyện với ông Trang thật sự là không phải đạo.
Trang Yến vùi đầu trong lồng ngực Tần Nhược Thủy, giọng nói cũng còn ngai ngái: "Mai tiên sinh có rảnh không?"
"Có, sao vậy?" Tần Nhược Thủy vuốt tóc Trang Yến, xoa bóp da đầu cho cậu, Trang Yến dễ chịu muốn thở dài.
Sau đấy hắn nghe thấy Trang Yến bảo: "Rảnh thì, mai anh với em đến thăm ông nội em đi."
Ngón tay ấn trên da đầu Trang Yến hơi ngừng lại, sau đó ngồi phắt dậy, nét mặt căng thẳng, miệng mím gắt gao, giống như bị cáo sắp ra tòa nhận tuyên án.
Trang Yến chớp mắt một cái, không rõ tại sao Tần Nhược Thủy lại phản ứng gay gắt đến vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.